Quyển 6 - Chương 43: Lần biểu quyết công khai thứ ba
Duyên Phận
27/03/2013
Sở trường về chiến thuật, tổ chức của Thiển Thủy Thanh, sẽ bị triệt tiêu trong vô hình trong cuộc quyết đấu kỵ binh này. Ngược lại Tô Nam Vũ có thể bằng vào phương thức xung phong sở trường của hắn mà phát huy tối đa thực lực của quân mình, đúng vào sở đoản của Thiển Thủy Thanh.
Trừ khi đến lúc thật cần thiết, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không xung phong lên trước. Từ trước tới nay, hắn vĩnh viễn không phải là một Tướng quân dựa vào tác phong chiến đấu liều chết mà giành được thắng lợi.
Chuyện càng làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu hơn nữa chính là, địa hình của Đế quốc Kinh Hồng hiển nhiên có lợi cho Thanh Đề thú phát huy, mà bất lợi cho Ban Văn báo của Đế quốc Thiên Phong. Vì vậy, lấy ít đánh nhiều, Thiết Huyết Trấn có thể thắng được hay không là cả một vấn đề, đừng nói tới chuyện thắng mà không tổn hao gì.
- Chúng ta đi!
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Thiển Thủy Thanh quả quyết hạ lệnh, ba vạn kỵ binh của Tô Nam Vũ chính là một con mồi hấp dẫn vô cùng, đáng tiếc là Thiển Thủy Thanh hắn nuốt không trôi.
Nhưng rất nhanh, Thiển Thủy Thanh sẽ phát hiện ra rằng, phiền phức thật sự vẫn còn ở phía sau…
o0o
Bởi vì có người âm thầm phá rối, khiến cho Cơ Nhược Tử không thể nào không trả giá thêm để đạt được sự ủng hộ của Mạn Đức giáo, chuyện này khiến cho trong lòng nàng vô cùng tức giận.
Việc phòng ngự chung quanh sứ quán được tăng cường đến mức tối đa, tất cả những người vô can đều không được tiếp cận. Rất nhiều cao thủ được phái ra, để điều tra ra rốt cục là ai hãm hại Cơ Nhược Tử cho bằng được.
Cùng lúc đó, rốt cục Hồng Nhạn cũng đã tới.
- Cơ tỷ tỷ!
Lúc gặp mặt Cơ Nhược Tử, nước mắt tủi thân uất ức của Hồng Nhạn dằn nén trong mấy ngày qua rốt cục đã trào ra.
Nàng nức nở kể lại những chuyện xảy ra, Cơ Nhược Tử nghe xong cất tiếng than thở:
- Nói như vậy, Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo không chỉ giết phụ thân của muội, còn ngang nhiên trở mặt truy giết muội và Liêm phu nhân. Như vậy chuyện bọn chúng hãm hại Thiết Huyết Trấn đã không còn nghi ngờ gì nữa.
- Nhưng vì sao bọn chúng phải làm như vậy?
Vấn đề này khi trước Hồng Nhạn và Tân Tân từng vắt óc suy nghĩ, nhưng không ai có thể tìm được câu trả lời.
Cơ Nhược Tử cười khổ:
- Cần phải hỏi nữa hay sao? Chỉ có thể là liên quan tới di mệnh của Liệt Tổng Suất…
Khi Hồng Nhạn đem những lời phân tích của Hồng Bắc Minh khi trước kể lại từ đầu tới cuối, bọn Vân Nghê nghe thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng đê tiện như vậy. Duy chỉ có Cơ Nhược Tử là thản nhiên nói:
- Thật ra đối với chuyện này ta đã sớm hoài nghi, bây giờ nghĩ lại, đúng ra ta không nên phái các người đi, làm liên lụy tới Hồng Quân Suất và Liêm Trấn Đốc, đều là lỗi của ta!
- Cơ tỷ tỷ, tỷ có thể báo thù cho cha muội được không?
- Không thể!
Câu trả lời của Cơ Nhược Tử làm cho mọi người chấn động.
Cơ Nhược Tử đã đứng dậy:
- Chuyện này cho tới bây giờ, tất cả đều là suy đoán, chúng ta không có bằng chứng gì cả, cho nên muốn báo thù, chúng ta không thể làm được! Vị cô nương Tân Tân kia nói rất đúng, hiện tại Quân đoàn Bạo Phong đang nằm trong sự khống chế của Kiếp Ngạo và Vũ Tàn Dương, cho dù là Dã Vương cũng không dám khinh suất xuống tay với bọn chúng. Hồng Nhạn, muội không về thành Thương Thiên là đúng, nếu không muội ắt phải chết mà không biết vì sao mà chết. Trên đời này, nếu nói còn có một người có thể giúp muội báo thù, như vậy ngoài Thủy Thanh ra, không còn ai khác!
- Thiển Thủy Thanh ư?
Hồng Nhạn ngơ ngác nhìn Cơ Nhược Tử.
- Đúng, chỉ có chàng mới có thể đối phó hai tên kia, ta không đủ năng lực. Hồng muội muội, ráng nhẫn nhịn đi, chỉ cần cứu được Thủy Thanh, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Ngày mai cũng là ngày diễn ra lần biểu quyết công khai thứ ba, hiện nay việc cấp bách nhất là phải hoàn thành chuyện này, sau đó mới có thể ung dung mưu tính chuyện khác!
Đúng lúc này, bên ngoài có người kêu to:
- Đặc sứ đại nhân, có một thương nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ tên là Bối Lý Mạn cầu kiến, hắn nói mang về tin tức của Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn!
Các nàng nghe vậy cả kinh, đồng thời đứng bật dậy.
Cơ Nhược Tử lập tức nói:
- Mời hắn vào đây!
o0o
Lúc Bối Lý Mạn đi vào, bên cạnh hắn còn có Hòa Phi.
Hòa Phi vừa nhìn thấy Vân Nghê, lập tức quỳ rạp xuống thi lễ:
- Thiết Huyết Trấn Hòa Phi tham kiến chủ mẫu, tham kiến Cơ cô nương, tham kiến…
Còn lại vài người hắn không biết ai là ai, tròng mắt đảo liên hồi ra vẻ bối rối ngượng ngùng, khiến cho các nàng che miệng cười thầm.
Cơ Nhược Tử ngẩn người hỏi:
- Ngươi là binh sĩ Thiết Huyết Trấn hay sao?
Hòa Phi gật đầu:
- Hồi bẩm Cơ cô nương, thuộc hạ là binh sĩ của Linh Phong Kỳ Thiết Huyết Trấn, phụng mệnh Thiển Trấn Đốc đi theo vị tiên sinh Bối Lý Mạn này, Thiển Trấn Đốc có chuyện muốn nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Cơ cô nương!
- Nói như vậy chàng đã biết chuyện chúng ta làm ở đây sao?
- Đúng vậy, Thiển Trấn Đốc đã biết chuyện Cơ cô nương thương thảo mượn đường cho Thiết Huyết Trấn.
- Vậy chàng có ý kiến như thế nào?
- Thiển Trấn Đốc nói rằng, dù ở bất cứ nơi nào, muốn làm bất cứ chuyện gì, Cơ cô nương phải nhớ kỹ rằng: Nếu lấy Thiết Huyết Trấn đưa ra làm tiền đặt cược trên bàn đàm phán, ắt mọi chuyện khó thành. Nếu đem Thiển Thủy Thanh ra làm một quân cờ có thể lợi dụng, mắt mọi chuyện sẽ có cơ hội thành công.
Cơ Nhược Tử cười khẽ:
- Thủy Thanh thật hiểu ta!
Lúc này Hòa Phi mới đem chuyện Bối Lý Mạn tới Khang Châu gặp Thiết Huyết Trấn kể qua một lượt, cuối cùng mới nói:
- Tướng quân nhờ thuộc hạ chuyển lời với Cơ cô nương rằng, trước mắt Thiết Huyết Trấn đang làm một chuyện lớn ở Đế quốc Kinh Hồng, chuyện này vô cùng quan trọng, vì muốn giữ bí mật cho nên không thể nói cho tiểu nhân nghe. Nhưng Tướng quân tin rằng với trí tuệ của Cơ cô nương, sau này nhất định có thể đoán ra đầu đuôi gốc ngọn. Nếu như chuyện mượn đường có thể thành công, ắt mọi sự êm xuôi không cần phải nói. Nếu như không thành công, xin Cơ cô nương suy nghĩ tìm biện pháp khác. Về chuyện Bối Lý Mạn, xin Cơ cô nương tự quyết định, làm thế nào để nắm bắt cơ hội, Tướng quân sẽ cho người ở thành Hỏa Vân chờ tin tức của Cơ cô nương, để thuận tiện liên lạc…
Cơ Nhược Tử cúi đầu suy nghĩ một hồi, gật gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi đi đường vất vả, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Bối Lý Mạn tiên sinh, cảm ơn ngài đưa tin của Thủy Thanh, những tin tức này vô cùng quan trọng.
Bối Lý Mạn khom người cung kính:
- Bối Lý Mạn hy vọng sẻ được hợp tác với ngài!
- Ta hy vọng ta vĩnh viễn không có cơ hội hợp tác với tiên sinh!
Cơ Nhược Tử lạnh nhạt nói.
Đối với nàng mà nói, bất cứ kế hoạch lớn lao nào so ra cũng không quan trọng bằng chuyện làm cho nam nhân của mình mau chóng thoát ly hiểm cảnh.
Bên kia, Phong Nương Tử, Nhạc Thanh Âm và Hồng Nhạn đã sớm kéo Hòa Phi qua một bên, hỏi han tới tấp, ai nấy đều tranh nhau hỏi về nam nhân của mình. Phong Nương Tử nắm lỗ tai Hòa Phi hét lớn:
- Nói mau, nói mau, rốt cục nam nhân của ta ra sao rồi?
Hòa Phi nói với giọng vô cùng oan ức:
- Vị đại tỷ này họ gì vậy? Nam nhân của tỷ là ai?
Cơ Nhược Tử không nhịn được phải phì cười.
Nét mặt của nàng tươi như hoa nở, làm cho Bối Lý Mạn nhìn thấy không nhịn được phải há hốc mồm. Theo như suy nghĩ của hắn, hắn không hy vọng rằng lần biểu quyết công khai này sẽ được thông qua.
o0o
Ngày Mười Hai tháng Giêng.
Lần biểu quyết công khai thứ ba của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, cũng là lần biểu quyết công khai cuối cùng diễn ra ở đại sảnh hội nghị.
Sau khi cố gắng biết bao ngày gian khổ, biết bao tiền bạc của cải cũng đã rời khỏi tay mà đi, hiện giờ rốt cục đã đến lúc được đền đáp.
Lần này, người tới không chỉ có các nguyên lão của các Công quốc, thậm chí ngay cả Giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ Tắc Tây Lỵ Á cũng tới tham dự hội nghị lần này.
Vây quanh bên ngoài đại sảnh hội nghị là các đặc phái viên, mật thám đến từ các quốc gia khá nhau, bọn họ ung dung chờ xem dự án thuê hành lang Thánh Khiết này có được thông qua hay không. Vốn rất ít người tin rằng Cơ Nhược Tử có thể hoàn thành sứ mạng của mình, nhưng kết quả của lần quyết định thứ hai khiến cho mọi người cho rằng trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng.
Khi Cơ Nhược Tử bình tĩnh ung dung bước lên bục phát ngôn của Viện nguyên lão, rất nhiều người đã hiểu rằng, Cơ Nhược Tử đang nắm chắc thắng lợi.
Trên đài luôn có các màn trình diễn, dưới đài mới có các vụ giao dịch. Từ sau lần biểu quyết công khai thứ hai, Cơ Nhược Tử cùng các tỷ muội của nàng liên tục xuất kích, trước sau tranh thủ được thêm sự ủng hộ của vài vị nguyên lão nữa, khiến cho hiện giờ số nguyên lão ủng hộ dự án cho thuê hành lang Thánh Khiết đã lên tới gần sáu mươi người.
Chuyện này cũng có nghĩa là, chỉ cần có một nửa số nguyên lão thông qua dự án lần này, coi như thế cục đã định. Con đường về nhà của Thiết Huyết Trấn đã được Cơ Nhược Tử mở toang ra.
Sau một tràng phát biểu dõng dạc của Cơ Nhược Tử, cuộc biểu quyết chính thức bắt đầu.
Chiếu theo quy củ, lần biểu quyết công khai cuối cùng, người của đoàn đi sứ phải tránh mặt, Cơ Nhược Tử dẫn người của mình ra sau đại sảnh hội nghị chờ đợi kết quả.
o0o
- Cơ tỷ tỷ, theo tỷ lần này chúng ta có thể thành công hay không?
Hồng Nhạn níu tay Cơ Nhược Tử hỏi với vẻ quan tâm.
Cơ Nhược Tử trìu mến vuốt ve gương mặt Hồng Nhạn:
- Yên tâm đi, mấy ngày nay ta và bọn Vân tỷ tỷ của muội đã làm đủ chuyện vì việc này, người nên mượn sức cũng đã mượn sức, người nên mua chuộc cũng đã mua chuộc. Hiện giờ có năm mươi tám vị nguyên lão đã xác nhận rõ ràng sẽ ủng hộ chúng ta, Mạn Đức giáo vì chính ích lợi truyền giáo của bọn họ cho nên cũng không hy vọng chuyện lần này thất bại. Cho nên muội cứ việc yên tâm, chúng ta không thể nào thất bại, không tin muội có thể hỏi Nam tước thử!
Nam tước Tra Lặc phụ trách kiên lạc và nghi lễ đối với đoàn đi sứ mỉm cười nói:
- Cơ cô nương là nữ nhân thông minh nhất mà ta đã từng gặp. Lần này nàng hành sự vô cùng ngoạn mục, gần như được lòng tất cả người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, xin yên tâm, nàng nhất định sẽ thành công!
- Vậy là tốt rồi!
Hồng Nhạn vỗ vỗ vào ngực tỏ vẻ nhẹ nhõm, sau khi phụ thân mất đi, người mà nàng đang lo lắng chính là Lâm Dược.
Nghe Hòa Phi nói Lâm Dược không có chuyện gì, trong lòng Hồng Nhạn cũng yên tâm rất nhiều.
- Có lẽ cũng đã đến lúc, xin các vị chờ ở đây một chút, ta đi vào trong xem thử, nếu có kết quả, ta sẽ ra báo với các vị.
Nam tước Tra Lặc nói.
Một lát sau, Nam tước Tra Lặc vội vàng đi ra, sắc mặt của hắn đại biến:
- Cơ cô nương, bốn mươi chín đối với năm mươi phiếu, dự án thuê hành lang Thánh Khiết… bị từ chối!
- Ngươi nói cái gì?!
Cơ Nhược Tử hét to, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Hôm nay, Viện nguyên lão của Công quốc Thánh Uy Nhĩ chính thức đưa ra quyết định cuối cùng: từ chối ký kết hiệp ước thuê hành lang Thánh Khiết với người Đế quốc Thiên Phong. Hành động ngoại giao do nữ nhân đi sứ lần đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay, kết thúc thất bại với kết quả chỉ thua một phiếu mà thôi.
Hành động ngoại giao lớn nhất, quan trọng nhất từ trước tới nay của Đế quốc Thiên Phong đã thất bại thảm hại, hành động rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, lại bất thình lình xảy ra kết quả đảo ngược. Không nói đến chuyện Cơ Nhược Tử không thể hoàn thành sứ mạng ngoại giao của mình, thậm chí ngay cả vì sao mà mình thất bại, nàng cũng không biết.
Lần ngoại giao lớn lao này sau sự mở màn đầy oanh liệt, không ngờ lại kết thúc đầy tiếc nuối. Con đường trở về nhà của Thiết Huyết Trấn lại một lần nữa bị phá hỏng hết sức vô tình.
Lúc Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc đi ra, sắc mặt của lão xanh mét, ngay cả Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước cũng lộ vẻ giận dữ trên gương mặt vốn lạnh lùng.
Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không ngờ kết quả lại là như vậy.
Trừ khi đến lúc thật cần thiết, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không xung phong lên trước. Từ trước tới nay, hắn vĩnh viễn không phải là một Tướng quân dựa vào tác phong chiến đấu liều chết mà giành được thắng lợi.
Chuyện càng làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu hơn nữa chính là, địa hình của Đế quốc Kinh Hồng hiển nhiên có lợi cho Thanh Đề thú phát huy, mà bất lợi cho Ban Văn báo của Đế quốc Thiên Phong. Vì vậy, lấy ít đánh nhiều, Thiết Huyết Trấn có thể thắng được hay không là cả một vấn đề, đừng nói tới chuyện thắng mà không tổn hao gì.
- Chúng ta đi!
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Thiển Thủy Thanh quả quyết hạ lệnh, ba vạn kỵ binh của Tô Nam Vũ chính là một con mồi hấp dẫn vô cùng, đáng tiếc là Thiển Thủy Thanh hắn nuốt không trôi.
Nhưng rất nhanh, Thiển Thủy Thanh sẽ phát hiện ra rằng, phiền phức thật sự vẫn còn ở phía sau…
o0o
Bởi vì có người âm thầm phá rối, khiến cho Cơ Nhược Tử không thể nào không trả giá thêm để đạt được sự ủng hộ của Mạn Đức giáo, chuyện này khiến cho trong lòng nàng vô cùng tức giận.
Việc phòng ngự chung quanh sứ quán được tăng cường đến mức tối đa, tất cả những người vô can đều không được tiếp cận. Rất nhiều cao thủ được phái ra, để điều tra ra rốt cục là ai hãm hại Cơ Nhược Tử cho bằng được.
Cùng lúc đó, rốt cục Hồng Nhạn cũng đã tới.
- Cơ tỷ tỷ!
Lúc gặp mặt Cơ Nhược Tử, nước mắt tủi thân uất ức của Hồng Nhạn dằn nén trong mấy ngày qua rốt cục đã trào ra.
Nàng nức nở kể lại những chuyện xảy ra, Cơ Nhược Tử nghe xong cất tiếng than thở:
- Nói như vậy, Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo không chỉ giết phụ thân của muội, còn ngang nhiên trở mặt truy giết muội và Liêm phu nhân. Như vậy chuyện bọn chúng hãm hại Thiết Huyết Trấn đã không còn nghi ngờ gì nữa.
- Nhưng vì sao bọn chúng phải làm như vậy?
Vấn đề này khi trước Hồng Nhạn và Tân Tân từng vắt óc suy nghĩ, nhưng không ai có thể tìm được câu trả lời.
Cơ Nhược Tử cười khổ:
- Cần phải hỏi nữa hay sao? Chỉ có thể là liên quan tới di mệnh của Liệt Tổng Suất…
Khi Hồng Nhạn đem những lời phân tích của Hồng Bắc Minh khi trước kể lại từ đầu tới cuối, bọn Vân Nghê nghe thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng đê tiện như vậy. Duy chỉ có Cơ Nhược Tử là thản nhiên nói:
- Thật ra đối với chuyện này ta đã sớm hoài nghi, bây giờ nghĩ lại, đúng ra ta không nên phái các người đi, làm liên lụy tới Hồng Quân Suất và Liêm Trấn Đốc, đều là lỗi của ta!
- Cơ tỷ tỷ, tỷ có thể báo thù cho cha muội được không?
- Không thể!
Câu trả lời của Cơ Nhược Tử làm cho mọi người chấn động.
Cơ Nhược Tử đã đứng dậy:
- Chuyện này cho tới bây giờ, tất cả đều là suy đoán, chúng ta không có bằng chứng gì cả, cho nên muốn báo thù, chúng ta không thể làm được! Vị cô nương Tân Tân kia nói rất đúng, hiện tại Quân đoàn Bạo Phong đang nằm trong sự khống chế của Kiếp Ngạo và Vũ Tàn Dương, cho dù là Dã Vương cũng không dám khinh suất xuống tay với bọn chúng. Hồng Nhạn, muội không về thành Thương Thiên là đúng, nếu không muội ắt phải chết mà không biết vì sao mà chết. Trên đời này, nếu nói còn có một người có thể giúp muội báo thù, như vậy ngoài Thủy Thanh ra, không còn ai khác!
- Thiển Thủy Thanh ư?
Hồng Nhạn ngơ ngác nhìn Cơ Nhược Tử.
- Đúng, chỉ có chàng mới có thể đối phó hai tên kia, ta không đủ năng lực. Hồng muội muội, ráng nhẫn nhịn đi, chỉ cần cứu được Thủy Thanh, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Ngày mai cũng là ngày diễn ra lần biểu quyết công khai thứ ba, hiện nay việc cấp bách nhất là phải hoàn thành chuyện này, sau đó mới có thể ung dung mưu tính chuyện khác!
Đúng lúc này, bên ngoài có người kêu to:
- Đặc sứ đại nhân, có một thương nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ tên là Bối Lý Mạn cầu kiến, hắn nói mang về tin tức của Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn!
Các nàng nghe vậy cả kinh, đồng thời đứng bật dậy.
Cơ Nhược Tử lập tức nói:
- Mời hắn vào đây!
o0o
Lúc Bối Lý Mạn đi vào, bên cạnh hắn còn có Hòa Phi.
Hòa Phi vừa nhìn thấy Vân Nghê, lập tức quỳ rạp xuống thi lễ:
- Thiết Huyết Trấn Hòa Phi tham kiến chủ mẫu, tham kiến Cơ cô nương, tham kiến…
Còn lại vài người hắn không biết ai là ai, tròng mắt đảo liên hồi ra vẻ bối rối ngượng ngùng, khiến cho các nàng che miệng cười thầm.
Cơ Nhược Tử ngẩn người hỏi:
- Ngươi là binh sĩ Thiết Huyết Trấn hay sao?
Hòa Phi gật đầu:
- Hồi bẩm Cơ cô nương, thuộc hạ là binh sĩ của Linh Phong Kỳ Thiết Huyết Trấn, phụng mệnh Thiển Trấn Đốc đi theo vị tiên sinh Bối Lý Mạn này, Thiển Trấn Đốc có chuyện muốn nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Cơ cô nương!
- Nói như vậy chàng đã biết chuyện chúng ta làm ở đây sao?
- Đúng vậy, Thiển Trấn Đốc đã biết chuyện Cơ cô nương thương thảo mượn đường cho Thiết Huyết Trấn.
- Vậy chàng có ý kiến như thế nào?
- Thiển Trấn Đốc nói rằng, dù ở bất cứ nơi nào, muốn làm bất cứ chuyện gì, Cơ cô nương phải nhớ kỹ rằng: Nếu lấy Thiết Huyết Trấn đưa ra làm tiền đặt cược trên bàn đàm phán, ắt mọi chuyện khó thành. Nếu đem Thiển Thủy Thanh ra làm một quân cờ có thể lợi dụng, mắt mọi chuyện sẽ có cơ hội thành công.
Cơ Nhược Tử cười khẽ:
- Thủy Thanh thật hiểu ta!
Lúc này Hòa Phi mới đem chuyện Bối Lý Mạn tới Khang Châu gặp Thiết Huyết Trấn kể qua một lượt, cuối cùng mới nói:
- Tướng quân nhờ thuộc hạ chuyển lời với Cơ cô nương rằng, trước mắt Thiết Huyết Trấn đang làm một chuyện lớn ở Đế quốc Kinh Hồng, chuyện này vô cùng quan trọng, vì muốn giữ bí mật cho nên không thể nói cho tiểu nhân nghe. Nhưng Tướng quân tin rằng với trí tuệ của Cơ cô nương, sau này nhất định có thể đoán ra đầu đuôi gốc ngọn. Nếu như chuyện mượn đường có thể thành công, ắt mọi sự êm xuôi không cần phải nói. Nếu như không thành công, xin Cơ cô nương suy nghĩ tìm biện pháp khác. Về chuyện Bối Lý Mạn, xin Cơ cô nương tự quyết định, làm thế nào để nắm bắt cơ hội, Tướng quân sẽ cho người ở thành Hỏa Vân chờ tin tức của Cơ cô nương, để thuận tiện liên lạc…
Cơ Nhược Tử cúi đầu suy nghĩ một hồi, gật gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi đi đường vất vả, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Bối Lý Mạn tiên sinh, cảm ơn ngài đưa tin của Thủy Thanh, những tin tức này vô cùng quan trọng.
Bối Lý Mạn khom người cung kính:
- Bối Lý Mạn hy vọng sẻ được hợp tác với ngài!
- Ta hy vọng ta vĩnh viễn không có cơ hội hợp tác với tiên sinh!
Cơ Nhược Tử lạnh nhạt nói.
Đối với nàng mà nói, bất cứ kế hoạch lớn lao nào so ra cũng không quan trọng bằng chuyện làm cho nam nhân của mình mau chóng thoát ly hiểm cảnh.
Bên kia, Phong Nương Tử, Nhạc Thanh Âm và Hồng Nhạn đã sớm kéo Hòa Phi qua một bên, hỏi han tới tấp, ai nấy đều tranh nhau hỏi về nam nhân của mình. Phong Nương Tử nắm lỗ tai Hòa Phi hét lớn:
- Nói mau, nói mau, rốt cục nam nhân của ta ra sao rồi?
Hòa Phi nói với giọng vô cùng oan ức:
- Vị đại tỷ này họ gì vậy? Nam nhân của tỷ là ai?
Cơ Nhược Tử không nhịn được phải phì cười.
Nét mặt của nàng tươi như hoa nở, làm cho Bối Lý Mạn nhìn thấy không nhịn được phải há hốc mồm. Theo như suy nghĩ của hắn, hắn không hy vọng rằng lần biểu quyết công khai này sẽ được thông qua.
o0o
Ngày Mười Hai tháng Giêng.
Lần biểu quyết công khai thứ ba của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, cũng là lần biểu quyết công khai cuối cùng diễn ra ở đại sảnh hội nghị.
Sau khi cố gắng biết bao ngày gian khổ, biết bao tiền bạc của cải cũng đã rời khỏi tay mà đi, hiện giờ rốt cục đã đến lúc được đền đáp.
Lần này, người tới không chỉ có các nguyên lão của các Công quốc, thậm chí ngay cả Giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ Tắc Tây Lỵ Á cũng tới tham dự hội nghị lần này.
Vây quanh bên ngoài đại sảnh hội nghị là các đặc phái viên, mật thám đến từ các quốc gia khá nhau, bọn họ ung dung chờ xem dự án thuê hành lang Thánh Khiết này có được thông qua hay không. Vốn rất ít người tin rằng Cơ Nhược Tử có thể hoàn thành sứ mạng của mình, nhưng kết quả của lần quyết định thứ hai khiến cho mọi người cho rằng trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng.
Khi Cơ Nhược Tử bình tĩnh ung dung bước lên bục phát ngôn của Viện nguyên lão, rất nhiều người đã hiểu rằng, Cơ Nhược Tử đang nắm chắc thắng lợi.
Trên đài luôn có các màn trình diễn, dưới đài mới có các vụ giao dịch. Từ sau lần biểu quyết công khai thứ hai, Cơ Nhược Tử cùng các tỷ muội của nàng liên tục xuất kích, trước sau tranh thủ được thêm sự ủng hộ của vài vị nguyên lão nữa, khiến cho hiện giờ số nguyên lão ủng hộ dự án cho thuê hành lang Thánh Khiết đã lên tới gần sáu mươi người.
Chuyện này cũng có nghĩa là, chỉ cần có một nửa số nguyên lão thông qua dự án lần này, coi như thế cục đã định. Con đường về nhà của Thiết Huyết Trấn đã được Cơ Nhược Tử mở toang ra.
Sau một tràng phát biểu dõng dạc của Cơ Nhược Tử, cuộc biểu quyết chính thức bắt đầu.
Chiếu theo quy củ, lần biểu quyết công khai cuối cùng, người của đoàn đi sứ phải tránh mặt, Cơ Nhược Tử dẫn người của mình ra sau đại sảnh hội nghị chờ đợi kết quả.
o0o
- Cơ tỷ tỷ, theo tỷ lần này chúng ta có thể thành công hay không?
Hồng Nhạn níu tay Cơ Nhược Tử hỏi với vẻ quan tâm.
Cơ Nhược Tử trìu mến vuốt ve gương mặt Hồng Nhạn:
- Yên tâm đi, mấy ngày nay ta và bọn Vân tỷ tỷ của muội đã làm đủ chuyện vì việc này, người nên mượn sức cũng đã mượn sức, người nên mua chuộc cũng đã mua chuộc. Hiện giờ có năm mươi tám vị nguyên lão đã xác nhận rõ ràng sẽ ủng hộ chúng ta, Mạn Đức giáo vì chính ích lợi truyền giáo của bọn họ cho nên cũng không hy vọng chuyện lần này thất bại. Cho nên muội cứ việc yên tâm, chúng ta không thể nào thất bại, không tin muội có thể hỏi Nam tước thử!
Nam tước Tra Lặc phụ trách kiên lạc và nghi lễ đối với đoàn đi sứ mỉm cười nói:
- Cơ cô nương là nữ nhân thông minh nhất mà ta đã từng gặp. Lần này nàng hành sự vô cùng ngoạn mục, gần như được lòng tất cả người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, xin yên tâm, nàng nhất định sẽ thành công!
- Vậy là tốt rồi!
Hồng Nhạn vỗ vỗ vào ngực tỏ vẻ nhẹ nhõm, sau khi phụ thân mất đi, người mà nàng đang lo lắng chính là Lâm Dược.
Nghe Hòa Phi nói Lâm Dược không có chuyện gì, trong lòng Hồng Nhạn cũng yên tâm rất nhiều.
- Có lẽ cũng đã đến lúc, xin các vị chờ ở đây một chút, ta đi vào trong xem thử, nếu có kết quả, ta sẽ ra báo với các vị.
Nam tước Tra Lặc nói.
Một lát sau, Nam tước Tra Lặc vội vàng đi ra, sắc mặt của hắn đại biến:
- Cơ cô nương, bốn mươi chín đối với năm mươi phiếu, dự án thuê hành lang Thánh Khiết… bị từ chối!
- Ngươi nói cái gì?!
Cơ Nhược Tử hét to, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Hôm nay, Viện nguyên lão của Công quốc Thánh Uy Nhĩ chính thức đưa ra quyết định cuối cùng: từ chối ký kết hiệp ước thuê hành lang Thánh Khiết với người Đế quốc Thiên Phong. Hành động ngoại giao do nữ nhân đi sứ lần đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay, kết thúc thất bại với kết quả chỉ thua một phiếu mà thôi.
Hành động ngoại giao lớn nhất, quan trọng nhất từ trước tới nay của Đế quốc Thiên Phong đã thất bại thảm hại, hành động rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi, lại bất thình lình xảy ra kết quả đảo ngược. Không nói đến chuyện Cơ Nhược Tử không thể hoàn thành sứ mạng ngoại giao của mình, thậm chí ngay cả vì sao mà mình thất bại, nàng cũng không biết.
Lần ngoại giao lớn lao này sau sự mở màn đầy oanh liệt, không ngờ lại kết thúc đầy tiếc nuối. Con đường trở về nhà của Thiết Huyết Trấn lại một lần nữa bị phá hỏng hết sức vô tình.
Lúc Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc đi ra, sắc mặt của lão xanh mét, ngay cả Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước cũng lộ vẻ giận dữ trên gương mặt vốn lạnh lùng.
Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không ngờ kết quả lại là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.