Quyển 4 - Chương 11: Lệnh đồ thành (phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
Thiển Thủy Thanh nhìn qua Bích Không Tình, Bích Không Tình lạnh lùng trả lời:
- Quân nhân chính là một thanh đao, đao là công cụ, công cụ thì không có ý nghĩa. Ngươi có thể dùng đao xắt dưa chặt chuối, cũng có thể dùng để uy hiếp đối thủ, lại có thể dùng để giết chết kẻ thù. Đao, ở trong tay đối phương là một vật nguy hiểm, ở trong tay mình là một vật có ích để tự vệ. Đao, không có tư tưởng, không có linh hồn, nếu có, chỉ là có đủ sắc bén hay không mà thôi!
Thiển Thủy Thanh nhìn Bích Không Tình bằng ánh mắt khen ngợi:
- Cho nên ngươi từng là đao của Đế quốc Chỉ Thủy, hiện giờ là đao của Đế quốc Thiên Phong.
Bích Không Tình nói tiếp:
- Vì thế cho nên đao chém về hướng nào không phải là do bản thân đao quyết định, mà là do người cầm đao quyết định. Thác Bạt Khai Sơn, ta biết ngươi khinh thường ta, mấy ngày nay ta gia nhập vào Hữu Tự Doanh, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không muốn nói chuyện với ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết rằng, nếu đã gia nhập vào quân Đế quốc Thiên Phong, cả ngươi lẫn ta đều là con dao đồ tể trong tay Đế quốc Thiên Phong. Người cầm đao múa chúng ta tới đâu, chúng ta nhất định phải chém tới đó. Còn về mục tiêu bị chém, có phải là người hay vật mà chúng ta đã từng bảo vệ hay không, đã không còn quan trọng nữa!
Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh một tiếng nhưng không trả lời.
Thiển Thủy Thanh lại thở dài:
- Định Châu chỉ là thành thị đầu tiên mà chúng ta sắp sửa tấn công, sau đó rất có thể còn có nhiều thành khác mà chúng ta phải đánh. Nếu chúng ta muốn chiến tranh tiến hành thuận lợi, vậy đến lúc cần thiết, chúng ta phải giết rất nhiều người. Lúc cần hùng hổ thì chúng ta hùng hổ, lúc cần khoan dung thì chúng ta khoan dung, lúc địch nhân của chúng ta hiểu ra được rằng thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chính là thời cơ chúng ta hoàn toàn thắng lợi đã tới, nhưng trước lúc đó, e rằng phải đổ máu rất nhiều. Thác Bạt Khai Sơn, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi đây ngay lập tức, không đối nghịch với ta, cũng không đối nghịch với quốc gia mà ngươi đã sinh ra ở đó. Nhưng nếu ngươi nhất định ở lại nơi đây, như vậy bất kể mệnh lệnh của ta là gì, ngươi phải cam đoan một mực nghe theo, tuyệt không do dự!
Gương mặt Thác Bạt Khai Sơn khẽ hồng lên:
- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta là quân nhân, thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh!
Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu, sau đó quay về phía sau lớn tiếng hô:
- Toàn quân tăng tốc độ, trước khi mặt trời lặn hôm nay, ta hy vọng có thể kịp ngồi trên ghế trong phủ thành Định Châu uống trà!
- Rống!!!
Tất cả binh sĩ Hữu Tự Doanh đồng thời phát ra một tiếng gầm hưởng ứng, làm cho trời rung đất chuyển.
Phủ Định Châu là một thành lớn ở miền Bắc của Đế quốc Chỉ Thủy.
Nơi đây có sản lượng lương thực khá lớn trong toàn Đế quốc Chỉ Thủy, có được hàng vạn mẫu ruộng tốt. Trước khi Tam Trùng Thiên mất đi, nó là căn cứ cung ứng hậu cần quan trọng nhất cho Tam Trùng Thiên.
Sau khi mất Tam Trùng Thiên, Thương Hữu Long tập trung binh lực co cụm lại, hạ quyết tâm đánh theo chiến thuật phòng thủ phản kích, tiến hành rút binh lực của rất nhiều thành thị về, nhưng có một vài thành thị, hắn vẫn để lại một ít binh lực có hạn.
Định Châu chính là một trong số đó.
Ngoài việc là trọng địa có sản lượng cao, Định Châu còn là một lối đi quan trọng tới con đập trên sông Nguyệt Nha. Từ Định Châu thẳng về phía trước, men theo dọc bờ sông Nguyệt Nha ngược dòng mà lên, sau khi vượt qua nhiều thành trấn sẽ tiến vào vịnh Nguyệt Lượng.
Phía trên vịnh Nguyệt Lượng chính là con đập trên sông Nguyệt Nha, tên là Lý Quan.
Hiện giờ Định Châu có khoảng chừng năm ngàn người.
Mặc dù năm ngàn binh sĩ này kém hơn mười vạn binh sĩ tinh anh của Tam Trùng Thiên, nhưng cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cũng may là hệ thống phòng ngự của Định Châu kém xa thành Kinh Viễn.
Mấy năm chiến tranh liên miên không dứt, Đế quốc Chỉ Thủy đã trở nên yếu ớt, tất cả lực lượng phòng ngự gần như đã dùng hết để củng cố cho hệ thống phòng thủ ở Tam Trùng Thiên. Hệ thống phòng thủ ở thành Định Châu thậm chí vẫn là những phương tiện của Đế quốc Đại Lương một trăm năm trước, chẳng những đã cũ kỹ yếu ớt, đối với kỹ thuật công thành thay đổi từng ngày như hiện nay, chúng đã mất đi phần lớn tác dụng.
Trước tình hình như vậy, Thương Hữu Long cũng không rút binh lực ở đây đi, dù sao hắn cũng đinh ninh sẽ phải đối mặt với Quân đoàn Bạo Phong, mà không phải là Thiết Huyết Trấn.
Phía trên đầu thành Định Châu, tướng thủ thành Tư Danh Hải lặng yên nhìn cảnh tượng đồ sộ làm kinh động lòng người đang diễn ra trước mắt hắn.
Ở cuối chân trời xa xa, quân Đế quốc Thiên Phong xuất hiện hết đợt này tới đợt khác, với khí thế mạnh mẽ hào hùng xuất hiện trước mặt thành Định Châu.
Xuất hiện trước tiên chính là các chiến sĩ Hùng tộc đã dương danh thiên hạ chỉ trong một trận tấn công thành Kinh Viễn.
Một đám chiến sĩ ai nấy có khuôn mặt hung hăng, thân thể to cao lừng lững như ngọn núi, những mạch máu nổi vồng trên người thể hiện một sức mạnh kinh người.
Cả ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc bước rầm rập từng bước làm cho mặt đất phải rung động, như đàn gấu đang diễu hành rầm rộ, chuẩn bị tạo ra trên mảnh đất này một trường mưa máu gió tanh.
Thân thể bọn họ cường tráng, ý chí chiến đấu trào dâng, kỹ thuật chiến đấu phong phú, đã từng biểu hiện hết sức nhuần nhuyễn trong trận chiến đấu kinh người ở thành Kinh Viễn. Sự kiên cường, dũng mãnh, hung hăng của bọn họ làm chấn động tâm hồn mỗi người dân Đế quốc Chỉ Thủy.
Phía sau bọn họ là ba ngàn hai trăm binh sĩ của Hữu Tự Doanh, lập thành phương trận bộ binh chỉnh tề tiến về phía trước như cơn hồng thủy. So sánh với các chiến sĩ Hùng tộc, tuy thân thể bọn họ không cường tráng bằng, nhưng có được kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm khắc, cùng với ý chí chiến đấu vững vàng đã được tẩy rửa trong máu lửa. Bọn họ nhờ vào sự phối hợp chặt chẽ, vận dụng chiến thuật cùng với việc sử dụng khí giới thuần thục mà phát huy ra chiến lực gấp đôi.
Vô số tháp công thành, xe bắn đá cỡ lớn, Bát Tý Liên Hoàn Nỗ còn có Bách Nỗ Liên Cơ, lần lượt hiện ra trước mặt người Đế quốc Chỉ Thủy.
Lúc này chẳng những Thiển Thủy Thanh không cất giấu vốn liếng của mình, mà còn phô bày ra tất cả, làm cho quân địch táng đởm kinh hồn.
- Báo đại nhân, Thiển Thủy Thanh suất lĩnh Hữu Tự Doanh và liên quân đánh tới!
Có tên binh sĩ vội báo.
- Ta đã biết rồi!
Tư Danh Hải buồn bã thở dài:
- Đây chỉ là quân tiên phong mà thôi, phía sau không biết còn bao nhiêu nữa… Yên tâm đi, với binh lực không chênh lệch như hiện tại, bọn chúng sẽ tạm thời không tấn công, bảo mọi người yên tâm, đừng quá hoảng loạn.
Hắn vừa dứt lời, ngoài ra đã vang lên tiếng tù và ra hiệu tấn công.
Trong tiếng tù và trầm thấp, trận hình của Hữu Tự Doanh biến hóa, một chiếc xe bắn đá cỡ lớn đã được đẩy ra phía trước.
Các chiến sĩ Hùng tộc vừa gào thét vừa tiến vào tháp công thành, chuẩn bị cho việc lên thành chiến đấu.
Giữa tiếng tù và nghe ảm đạm thê lương, một chiếc lu lớn bằng đồng xanh được các binh sĩ Hữu Tự Doanh khiêng ra phía trước.
Phía trên có ba cây huyết hương màu đỏ, trông vô cùng sặc sỡ.
Tư Danh Hải kinh sợ đến nỗi hồn vía lên mây, không ngờ Thiển Thủy Thanh đã đốt huyết hương.
Hương đốt, thành hàng, người được sống.
Hương tắt, thành mất, người phải chết.
Từ sau lần dâng hương quyết chiến tại thành Kinh Viễn, Thiển Thủy Thanh lại một lần nữa đốt huyết hương.
Tư Danh Hải cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không hiểu được Thiển Thủy Thanh đang nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ hắn không chờ đại quân phía sau đuổi tới đã định lấy ba ngàn năm trăm binh sĩ Hữu Tự Doanh, lấy một chọi một, cường công đánh hạ thành Định Châu hay sao?
Thân là phe công thành, trong cuộc chiến tấn công nước địch, trận đầu tiên đã tuyên bố không hàng thì giết, không lẽ hắn không sợ làn sóng phản kháng của toàn dân?
Tư Danh Hải không tin Thiển Thủy Thanh dám làm như vậy.
Trong giây phút ấy, hắn quyết định một chuyện sai lầm lớn nhất trong đời: Kiên quyết chống cự, thà chết không hàng!
Thiển Thủy Thanh nhìn về phía xa cuối chân trời, trong ánh mắt không có lấy một tia thương hại.
Hắn nhìn huyết hương đang cháy dần mà tưởng tượng đến cảnh diệt vong thảm khốc sắp sửa xảy ra, cho đến giây phút cuối cùng mới hét lên vài tiếng lạnh lùng:
- Huyết hương đã tắt, thành vẫn không hàng, truyền lệnh tiến công, gà chó không tha, giết!
Ngay sau đó, vô số binh sĩ hò hét hưởng ứng, sôi trào bầu máu nóng cuồng điên tận đáy lòng.
Chiến tranh như đánh bạc, so với nhau về tâm lý, so kỹ thuật, so tố chất, nhưng chủ yếu là so với nhau về thực lực.
Khi một người nắm được một lá bài mạnh trong tay, cho dù đối thủ có kỹ thuật cao siêu đến mức nào, cũng không thể thắng được lá chủ bài.
Như vậy cách duy nhất chính là buông bài đúng lúc, chuyển sang đánh ván mới.
Năng lực chiến đấu giáp lá cà dũng mãnh của các chiến sĩ Hùng tộc chính là lá chủ bài của Thiển Thủy Thanh. Giống như hiện giờ Thương Dã Vọng xem Hữu Tự Doanh chính là một lá chủ bài, Thiển Thủy Thanh cũng y như vậy.
Trận chiến mà có thể phát huy được lực lượng hùng mạnh của chiến sĩ Hùng tộc đến mức tối đa, không gì bằng trận chiến công thành.
Trong trận chiến công thành, năng lực tấn công dũng mãnh và năng lực phòng ngự chắc chắn nhờ vào tấm thân da dày thịt béo của bọn họ đều có thể phát huy đến mức tối đa. Trong không gian nhỏ hẹp, chiến sĩ có sức mạnh dễ dàng phát huy ưu thế hơn là chiến sĩ có kỹ xảo, giỏi phối hợp.
Bọn họ mượn tháp công thành để leo lên đầu thành, sử dụng vũ khí cỡ lớn mạnh mẽ công thành, trường hợp công thành với cách thức như vậy, trước kia Tư Danh Hải chưa từng nghe qua. Mặc dù hắn biết chiến sĩ Hùng tộc mạnh mẽ đến mức nào trong trận chiến thành Kinh Viễn, gần như không tổn thất gì mà tiêu diệt tám ngàn quân thủ ở cửa Định Vũ, nhưng hắn vẫn không ngờ Thiển Thủy Thanh dùng chiến thuật bổn cũ soạn lại.
Trong chiến tranh, không có khả năng mỗi trận chiến đều có một chiến thuật khác nhau.
Trên đời này trận chiến có tới hàng ngàn hàng vạn, chiến thuật đếm tới đếm lui chỉ có vài cái, cho nên nếu muốn đánh thắng một trận chiến, không có chiến thuật nào là cũ, chỉ có chiến thuật thích hợp mà thôi.
Lợi dụng sự chắc chắn của tháp công thành để yểm hộ và đưa chiến sĩ Hùng tộc lên đầu thành của địch chính là một chiến thuật công thành mà Thiển Thủy Thanh tạo ra dựa trên sở trường của chiến sĩ Hùng tộc. Chiến thuật này do Hữu Tự Doanh phối hợp, Hùng tộc làm chủ công, hai bên đã phối hợp diễn luyện không biết bao nhiêu lần, đến mức kín như áo trời. Đương nhiên Thiển Thủy Thanh không thể nào chỉ dùng chiến thuật này chỉ một lần rồi đổi sang chiến thuật khác.
Trên thực tế, hắn vẫn muốn tiếp tục dùng nhiều lần nữa, cho đến một ngày nào đó, mọi người tìm ra phương pháp hóa giải nó, hắn mới thôi không sử dụng.
Ánh mắt của Thiển Thủy Thanh không ngừng biến hóa theo tình hình chiến sự trên đầu thành, mỗi phút mỗi giây, hắn đều căn cứ vào sự thay đổi của chiến cuộc mà có sự điều chỉnh thích hợp, phát ra các mệnh lệnh, sau đó cho quân truyền lệnh chuyển tới từng toán quân.
Theo địa vị lên cao, số lần chỉ huy chiến sự càng tăng, trái tim của Thiển Thủy Thanh cũng dần dần trở nên cứng rắn, cứng như sắt đá, lạnh như băng tuyết.
Cảnh chém giết trên đầu thành dường như không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là một kẻ bàng quan, ngẫu nhiên nhìn ra một vài biến hóa thần kỳ, sau đó thuận miệng chỉ điểm, làm tăng tiến độ của chiến cuộc.
Vì thế trận công thành vô cùng thoải mái này cứ tiến hành suôn sẻ như vậy, sau khi trải qua trận chiến thảm thiết ở thành Kinh Viễn, sự chống cự của quân thủ thành Định Châu đối với binh sĩ Hữu Tự Doanh và các chiến sĩ Hùng tộc đều có vẻ quá yếu ớt, đến mức không đáng kể.
- Quân nhân chính là một thanh đao, đao là công cụ, công cụ thì không có ý nghĩa. Ngươi có thể dùng đao xắt dưa chặt chuối, cũng có thể dùng để uy hiếp đối thủ, lại có thể dùng để giết chết kẻ thù. Đao, ở trong tay đối phương là một vật nguy hiểm, ở trong tay mình là một vật có ích để tự vệ. Đao, không có tư tưởng, không có linh hồn, nếu có, chỉ là có đủ sắc bén hay không mà thôi!
Thiển Thủy Thanh nhìn Bích Không Tình bằng ánh mắt khen ngợi:
- Cho nên ngươi từng là đao của Đế quốc Chỉ Thủy, hiện giờ là đao của Đế quốc Thiên Phong.
Bích Không Tình nói tiếp:
- Vì thế cho nên đao chém về hướng nào không phải là do bản thân đao quyết định, mà là do người cầm đao quyết định. Thác Bạt Khai Sơn, ta biết ngươi khinh thường ta, mấy ngày nay ta gia nhập vào Hữu Tự Doanh, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không muốn nói chuyện với ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết rằng, nếu đã gia nhập vào quân Đế quốc Thiên Phong, cả ngươi lẫn ta đều là con dao đồ tể trong tay Đế quốc Thiên Phong. Người cầm đao múa chúng ta tới đâu, chúng ta nhất định phải chém tới đó. Còn về mục tiêu bị chém, có phải là người hay vật mà chúng ta đã từng bảo vệ hay không, đã không còn quan trọng nữa!
Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh một tiếng nhưng không trả lời.
Thiển Thủy Thanh lại thở dài:
- Định Châu chỉ là thành thị đầu tiên mà chúng ta sắp sửa tấn công, sau đó rất có thể còn có nhiều thành khác mà chúng ta phải đánh. Nếu chúng ta muốn chiến tranh tiến hành thuận lợi, vậy đến lúc cần thiết, chúng ta phải giết rất nhiều người. Lúc cần hùng hổ thì chúng ta hùng hổ, lúc cần khoan dung thì chúng ta khoan dung, lúc địch nhân của chúng ta hiểu ra được rằng thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chính là thời cơ chúng ta hoàn toàn thắng lợi đã tới, nhưng trước lúc đó, e rằng phải đổ máu rất nhiều. Thác Bạt Khai Sơn, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi đây ngay lập tức, không đối nghịch với ta, cũng không đối nghịch với quốc gia mà ngươi đã sinh ra ở đó. Nhưng nếu ngươi nhất định ở lại nơi đây, như vậy bất kể mệnh lệnh của ta là gì, ngươi phải cam đoan một mực nghe theo, tuyệt không do dự!
Gương mặt Thác Bạt Khai Sơn khẽ hồng lên:
- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta là quân nhân, thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh!
Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu, sau đó quay về phía sau lớn tiếng hô:
- Toàn quân tăng tốc độ, trước khi mặt trời lặn hôm nay, ta hy vọng có thể kịp ngồi trên ghế trong phủ thành Định Châu uống trà!
- Rống!!!
Tất cả binh sĩ Hữu Tự Doanh đồng thời phát ra một tiếng gầm hưởng ứng, làm cho trời rung đất chuyển.
Phủ Định Châu là một thành lớn ở miền Bắc của Đế quốc Chỉ Thủy.
Nơi đây có sản lượng lương thực khá lớn trong toàn Đế quốc Chỉ Thủy, có được hàng vạn mẫu ruộng tốt. Trước khi Tam Trùng Thiên mất đi, nó là căn cứ cung ứng hậu cần quan trọng nhất cho Tam Trùng Thiên.
Sau khi mất Tam Trùng Thiên, Thương Hữu Long tập trung binh lực co cụm lại, hạ quyết tâm đánh theo chiến thuật phòng thủ phản kích, tiến hành rút binh lực của rất nhiều thành thị về, nhưng có một vài thành thị, hắn vẫn để lại một ít binh lực có hạn.
Định Châu chính là một trong số đó.
Ngoài việc là trọng địa có sản lượng cao, Định Châu còn là một lối đi quan trọng tới con đập trên sông Nguyệt Nha. Từ Định Châu thẳng về phía trước, men theo dọc bờ sông Nguyệt Nha ngược dòng mà lên, sau khi vượt qua nhiều thành trấn sẽ tiến vào vịnh Nguyệt Lượng.
Phía trên vịnh Nguyệt Lượng chính là con đập trên sông Nguyệt Nha, tên là Lý Quan.
Hiện giờ Định Châu có khoảng chừng năm ngàn người.
Mặc dù năm ngàn binh sĩ này kém hơn mười vạn binh sĩ tinh anh của Tam Trùng Thiên, nhưng cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cũng may là hệ thống phòng ngự của Định Châu kém xa thành Kinh Viễn.
Mấy năm chiến tranh liên miên không dứt, Đế quốc Chỉ Thủy đã trở nên yếu ớt, tất cả lực lượng phòng ngự gần như đã dùng hết để củng cố cho hệ thống phòng thủ ở Tam Trùng Thiên. Hệ thống phòng thủ ở thành Định Châu thậm chí vẫn là những phương tiện của Đế quốc Đại Lương một trăm năm trước, chẳng những đã cũ kỹ yếu ớt, đối với kỹ thuật công thành thay đổi từng ngày như hiện nay, chúng đã mất đi phần lớn tác dụng.
Trước tình hình như vậy, Thương Hữu Long cũng không rút binh lực ở đây đi, dù sao hắn cũng đinh ninh sẽ phải đối mặt với Quân đoàn Bạo Phong, mà không phải là Thiết Huyết Trấn.
Phía trên đầu thành Định Châu, tướng thủ thành Tư Danh Hải lặng yên nhìn cảnh tượng đồ sộ làm kinh động lòng người đang diễn ra trước mắt hắn.
Ở cuối chân trời xa xa, quân Đế quốc Thiên Phong xuất hiện hết đợt này tới đợt khác, với khí thế mạnh mẽ hào hùng xuất hiện trước mặt thành Định Châu.
Xuất hiện trước tiên chính là các chiến sĩ Hùng tộc đã dương danh thiên hạ chỉ trong một trận tấn công thành Kinh Viễn.
Một đám chiến sĩ ai nấy có khuôn mặt hung hăng, thân thể to cao lừng lững như ngọn núi, những mạch máu nổi vồng trên người thể hiện một sức mạnh kinh người.
Cả ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc bước rầm rập từng bước làm cho mặt đất phải rung động, như đàn gấu đang diễu hành rầm rộ, chuẩn bị tạo ra trên mảnh đất này một trường mưa máu gió tanh.
Thân thể bọn họ cường tráng, ý chí chiến đấu trào dâng, kỹ thuật chiến đấu phong phú, đã từng biểu hiện hết sức nhuần nhuyễn trong trận chiến đấu kinh người ở thành Kinh Viễn. Sự kiên cường, dũng mãnh, hung hăng của bọn họ làm chấn động tâm hồn mỗi người dân Đế quốc Chỉ Thủy.
Phía sau bọn họ là ba ngàn hai trăm binh sĩ của Hữu Tự Doanh, lập thành phương trận bộ binh chỉnh tề tiến về phía trước như cơn hồng thủy. So sánh với các chiến sĩ Hùng tộc, tuy thân thể bọn họ không cường tráng bằng, nhưng có được kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm khắc, cùng với ý chí chiến đấu vững vàng đã được tẩy rửa trong máu lửa. Bọn họ nhờ vào sự phối hợp chặt chẽ, vận dụng chiến thuật cùng với việc sử dụng khí giới thuần thục mà phát huy ra chiến lực gấp đôi.
Vô số tháp công thành, xe bắn đá cỡ lớn, Bát Tý Liên Hoàn Nỗ còn có Bách Nỗ Liên Cơ, lần lượt hiện ra trước mặt người Đế quốc Chỉ Thủy.
Lúc này chẳng những Thiển Thủy Thanh không cất giấu vốn liếng của mình, mà còn phô bày ra tất cả, làm cho quân địch táng đởm kinh hồn.
- Báo đại nhân, Thiển Thủy Thanh suất lĩnh Hữu Tự Doanh và liên quân đánh tới!
Có tên binh sĩ vội báo.
- Ta đã biết rồi!
Tư Danh Hải buồn bã thở dài:
- Đây chỉ là quân tiên phong mà thôi, phía sau không biết còn bao nhiêu nữa… Yên tâm đi, với binh lực không chênh lệch như hiện tại, bọn chúng sẽ tạm thời không tấn công, bảo mọi người yên tâm, đừng quá hoảng loạn.
Hắn vừa dứt lời, ngoài ra đã vang lên tiếng tù và ra hiệu tấn công.
Trong tiếng tù và trầm thấp, trận hình của Hữu Tự Doanh biến hóa, một chiếc xe bắn đá cỡ lớn đã được đẩy ra phía trước.
Các chiến sĩ Hùng tộc vừa gào thét vừa tiến vào tháp công thành, chuẩn bị cho việc lên thành chiến đấu.
Giữa tiếng tù và nghe ảm đạm thê lương, một chiếc lu lớn bằng đồng xanh được các binh sĩ Hữu Tự Doanh khiêng ra phía trước.
Phía trên có ba cây huyết hương màu đỏ, trông vô cùng sặc sỡ.
Tư Danh Hải kinh sợ đến nỗi hồn vía lên mây, không ngờ Thiển Thủy Thanh đã đốt huyết hương.
Hương đốt, thành hàng, người được sống.
Hương tắt, thành mất, người phải chết.
Từ sau lần dâng hương quyết chiến tại thành Kinh Viễn, Thiển Thủy Thanh lại một lần nữa đốt huyết hương.
Tư Danh Hải cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không hiểu được Thiển Thủy Thanh đang nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ hắn không chờ đại quân phía sau đuổi tới đã định lấy ba ngàn năm trăm binh sĩ Hữu Tự Doanh, lấy một chọi một, cường công đánh hạ thành Định Châu hay sao?
Thân là phe công thành, trong cuộc chiến tấn công nước địch, trận đầu tiên đã tuyên bố không hàng thì giết, không lẽ hắn không sợ làn sóng phản kháng của toàn dân?
Tư Danh Hải không tin Thiển Thủy Thanh dám làm như vậy.
Trong giây phút ấy, hắn quyết định một chuyện sai lầm lớn nhất trong đời: Kiên quyết chống cự, thà chết không hàng!
Thiển Thủy Thanh nhìn về phía xa cuối chân trời, trong ánh mắt không có lấy một tia thương hại.
Hắn nhìn huyết hương đang cháy dần mà tưởng tượng đến cảnh diệt vong thảm khốc sắp sửa xảy ra, cho đến giây phút cuối cùng mới hét lên vài tiếng lạnh lùng:
- Huyết hương đã tắt, thành vẫn không hàng, truyền lệnh tiến công, gà chó không tha, giết!
Ngay sau đó, vô số binh sĩ hò hét hưởng ứng, sôi trào bầu máu nóng cuồng điên tận đáy lòng.
Chiến tranh như đánh bạc, so với nhau về tâm lý, so kỹ thuật, so tố chất, nhưng chủ yếu là so với nhau về thực lực.
Khi một người nắm được một lá bài mạnh trong tay, cho dù đối thủ có kỹ thuật cao siêu đến mức nào, cũng không thể thắng được lá chủ bài.
Như vậy cách duy nhất chính là buông bài đúng lúc, chuyển sang đánh ván mới.
Năng lực chiến đấu giáp lá cà dũng mãnh của các chiến sĩ Hùng tộc chính là lá chủ bài của Thiển Thủy Thanh. Giống như hiện giờ Thương Dã Vọng xem Hữu Tự Doanh chính là một lá chủ bài, Thiển Thủy Thanh cũng y như vậy.
Trận chiến mà có thể phát huy được lực lượng hùng mạnh của chiến sĩ Hùng tộc đến mức tối đa, không gì bằng trận chiến công thành.
Trong trận chiến công thành, năng lực tấn công dũng mãnh và năng lực phòng ngự chắc chắn nhờ vào tấm thân da dày thịt béo của bọn họ đều có thể phát huy đến mức tối đa. Trong không gian nhỏ hẹp, chiến sĩ có sức mạnh dễ dàng phát huy ưu thế hơn là chiến sĩ có kỹ xảo, giỏi phối hợp.
Bọn họ mượn tháp công thành để leo lên đầu thành, sử dụng vũ khí cỡ lớn mạnh mẽ công thành, trường hợp công thành với cách thức như vậy, trước kia Tư Danh Hải chưa từng nghe qua. Mặc dù hắn biết chiến sĩ Hùng tộc mạnh mẽ đến mức nào trong trận chiến thành Kinh Viễn, gần như không tổn thất gì mà tiêu diệt tám ngàn quân thủ ở cửa Định Vũ, nhưng hắn vẫn không ngờ Thiển Thủy Thanh dùng chiến thuật bổn cũ soạn lại.
Trong chiến tranh, không có khả năng mỗi trận chiến đều có một chiến thuật khác nhau.
Trên đời này trận chiến có tới hàng ngàn hàng vạn, chiến thuật đếm tới đếm lui chỉ có vài cái, cho nên nếu muốn đánh thắng một trận chiến, không có chiến thuật nào là cũ, chỉ có chiến thuật thích hợp mà thôi.
Lợi dụng sự chắc chắn của tháp công thành để yểm hộ và đưa chiến sĩ Hùng tộc lên đầu thành của địch chính là một chiến thuật công thành mà Thiển Thủy Thanh tạo ra dựa trên sở trường của chiến sĩ Hùng tộc. Chiến thuật này do Hữu Tự Doanh phối hợp, Hùng tộc làm chủ công, hai bên đã phối hợp diễn luyện không biết bao nhiêu lần, đến mức kín như áo trời. Đương nhiên Thiển Thủy Thanh không thể nào chỉ dùng chiến thuật này chỉ một lần rồi đổi sang chiến thuật khác.
Trên thực tế, hắn vẫn muốn tiếp tục dùng nhiều lần nữa, cho đến một ngày nào đó, mọi người tìm ra phương pháp hóa giải nó, hắn mới thôi không sử dụng.
Ánh mắt của Thiển Thủy Thanh không ngừng biến hóa theo tình hình chiến sự trên đầu thành, mỗi phút mỗi giây, hắn đều căn cứ vào sự thay đổi của chiến cuộc mà có sự điều chỉnh thích hợp, phát ra các mệnh lệnh, sau đó cho quân truyền lệnh chuyển tới từng toán quân.
Theo địa vị lên cao, số lần chỉ huy chiến sự càng tăng, trái tim của Thiển Thủy Thanh cũng dần dần trở nên cứng rắn, cứng như sắt đá, lạnh như băng tuyết.
Cảnh chém giết trên đầu thành dường như không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là một kẻ bàng quan, ngẫu nhiên nhìn ra một vài biến hóa thần kỳ, sau đó thuận miệng chỉ điểm, làm tăng tiến độ của chiến cuộc.
Vì thế trận công thành vô cùng thoải mái này cứ tiến hành suôn sẻ như vậy, sau khi trải qua trận chiến thảm thiết ở thành Kinh Viễn, sự chống cự của quân thủ thành Định Châu đối với binh sĩ Hữu Tự Doanh và các chiến sĩ Hùng tộc đều có vẻ quá yếu ớt, đến mức không đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.