Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 35: Phò mã (Phần 1)

Duyên Phận

27/03/2013

Hôm nay Công chúa Thương Mẫn vẫn mang bộ dáng cải trang như ngày trước lúc vừa gặp Thiển Thủy Thanh, chỉ không có mấy tên thị vệ, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Thiển Thủy Thanh đã hoàn toàn khác trước.

Hiển nhiên nàng đã biết tên Lộ Nhân Giáp kia chính là Thiển Thủy Thanh đại danh đỉnh đỉnh.

Trong vườn hoa nhỏ phía sau hậu viện, chỉ có hai người Thương Mẫn và Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh đi lùi về phía sau một chút, đây là lễ nghi cơ bản đối với Công chúa.

Thương Mẫn nở một nụ cười khổ:

- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói rất đúng, công khai thân phận với nhau, quả thật là có hơi xấu hổ. Chúng ta không thể nào cùng ngồi uống rượu với nhau như lần trước nữa, có phải không?

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Công chúa tới tìm ta không phải chỉ vì uống rượu phải không?

Thương Mẫn đi tới cạnh một chiếc ghế đá bèn ngồi xuống, tay nàng chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:

- Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không liên quan tới Thiển Tướng quân ngươi, mà liên quan với Nam phủ. Tuy rằng ta không biết chuyện ngoài cung, nhưng có một số việc cũng có thể nghe thấy, cũng có thể nghĩ ra.

- Thí dụ như…

- Thí dụ như, hiện tại ngươi đã trở thành nghĩa tử của Liệt Tổng Suất, thì ra Thích đại ca thật sự vì ngươi mà chết. Thí dụ như thì ra Vân tỷ tỷ thật sự muốn gả cho ngươi, quan hệ của ngươi và Nam gia, đến kẻ ngốc cũng có thể đoán được.

- Chuyện này chắc không phải là lý do Công chúa tới tìm ta.

Thương Mẫn thở dài:

- Quốc sư quy tiên, triều đình liền rung chuyển, mặc dù phụ hoàng đã tuyên cáo với thiên hạ rằng Quốc sư đã đắc đạo thành tiên, nhưng lại ngấm ngầm cho người đi khắp nơi dò xét. Còn chuyện rốt cục Quốc sư thành tiên hay là bị người ta giết, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng ta đây cũng có thể đoán được một phần.

Thần sắc Thiển Thủy Thanh không chút thay đổi:

- Chỉ sợ chưa chắc Công chúa đã đoán trúng.

Thương Mẫn liếc nhìn Thiển Thủy Thanh:

- Nếu như ta đoán sai, Tướng quân có dùng roi đánh ta không?

Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:

- Lời nói trong lúc uống rượu không thể coi là thật, ai nỡ đánh một đóa hoa, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thương Mẫn khẽ gật đầu:

- Thì ra những lời rằng nếu thầy bói kia tiên đoán số mạng cho Thiển Tướng quân chuẩn xác, Tướng quân sẽ giết không tha là những lời sau khi uống rượu, hoặc có lẽ ta nên tìm phụ hoàng để hỏi cho rõ, xem như vậy rốt cục chỉ là lời nói hồ đồ, hay là có khả năng thực hành trên thực tế?

Thiển Thủy Thanh không hề có vẻ gì là bối rối:

- Tiểu đồ đệ Thanh Phong của Quốc sư mấy ngày trước từng đích thân đến hoàng cung, chứng minh Quốc sư mọc cánh thành tiên. Thiển Thủy Thanh uống rượu xong nói lời xằng bậy, đe dọa bọn bịp bợm giang hồ, không phải nói về bậc thần nhân về tiên đoán số mạng như Quốc sư, Công chúa quở trách như vậy, thần quả thật vô cùng sợ hãi.

- Nhìn qua bộ dạng của ngươi không giống sợ hãi chút nào.

- Nhìn qua Công chúa cũng không có vẻ gì là muốn đi tìm bệ hạ nói chuyện.

Thương Mẫn phì cười:

- Được rồi, xem như ngươi có bản lãnh, nói thế nào cũng không dọa ngươi được. Rốt cục Quốc sư thành tiên hay là bị người hại chết, chẳng có liên quan gì với ta. Chẳng qua hôm đó ta về cung mới nghe nói thì ra Thích Thiên Hữu là con của Liệt Tổng Suất, đồng thời cũng là huynh đệ kết nghĩa của Thiển Thủy Thanh, lúc ấy mới hiểu thì ra tên Lộ Nhân Giáp ngang ngược kiêu ngạo khốn kiếp bại hoại, nói chuyện không nói lý kia quả thật chính là tên Thiển Thủy Thanh to gan lớn mật, không có chuyện ác nào mà không dám làm, nhất thời cảm thấy tức giận, cho nên hôm nay mới tìm ngươi tính sổ!

Nói một hồi, rốt cục Thương Mẫn đã phục hồi bộ dáng của nàng.

Thiển Thủy Thanh cảm thấy tò mò:

- Ta có làm gì đắc tội Công chúa nàng, mà lại bị phê bình như vậy?



Thương Mẫn mân mê đôi môi xinh xắn:

- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thương Dã Vọng, Công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao! Hừ hừ, những lời này là ngươi đã nói, có phải không?

Thiển Thủy Thanh toát mồ hôi lạnh, chuyện qua rất lâu rồi không ngờ vẫn bị Thương Mẫn lôi ra tính sổ với mình.

Những lời này quả thật hắn đã từng nói qua, hơn nữa lại có vô số người chứng thực, lúc này không có lời nào có thể chối cãi được nữa.

Thương Mẫn nở một nụ cười chiến thắng:

- Hừ hừ, Thiển Thủy Thanh, ngươi không còn gì để nói phải không?

Thiển Thủy Thanh cười khổ:

- Nếu Công chúa muốn đánh muốn phạt, xin cứ tùy tiện!

Lúc này, sắc mặt Thương Mẫn chợt trở nên khó coi:

- Nếu như đánh ngươi có thể cứu được ngươi, ta cũng không ngại đánh ngươi một chút...

Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngẩn ra, Thương Mẫn chậm rãi nói tiếp:

- Còn nhớ những lời hồ đồ xằng bậy mà chúng ta nghe tên Trịnh Hạo nói trên lầu Bách Hoa hay không? Những lời ấy đã truyền vào trong cung, lọt vào tai phụ hoàng. Hôm nay lâm triều, nghe nói Nam Thừa tướng vừa mới hồi triều liền tâu lên phụ hoàng về chuyện này.

- Kết quả ra sao?

- Nam Thừa tướng nói rằng sở dĩ Đế quốc có thể hưng thịnh trăm năm qua chính là nhờ vào quân thần một lòng, trên dưới cùng ra sức, trên có lệnh xuống, dưới chẳng từ nan, không oán không hối, con dân đều lấy chuyện hiến thân vì Đế quốc làm vinh quang. Kẻ dưới phạm thượng chính là trọng tội, nếu có chút thiên vị, vậy không thể nào ăn nói với thiên hạ được. Phàm người có công thì không phân cao thấp có thể hiệu triệu được cả thiên hạ, còn nếu như quân không ra quân, thần không ra thần, không phân trên dưới, nghịch thần phản loạn ắt sẽ sinh ra rất nhiều, nội hoạn tăng lên, dù có được thiên hạ cũng không tránh khỏi rơi vào tay người khác.

Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng.

Rốt cục vẫn là gừng càng già càng cay.

Quả thật Nam Sơn Nhạc khó đối phó vô cùng, lão vừa ra tay đã trúng ngay vào tử huyệt của Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh hai lần giết chết cấp trên, là Hành Trường Thuận và Kinh Phong Triển.

Kẻ dưới phạm thượng, giết cấp trên đoạt lấy địa vị, đây chính là trọng tội. Mặc dù Thiển Thủy Thanh hắn lập nhiều công lớn, trong mắt Hoàng đế, hắn quả thật có can đảm và quyết đoán tàn nhẫn khác với người thường. Nhưng đến lúc nào đó Thiển Thủy Thanh ngồi vào địa vị của Liệt Cuồng Diễm, nếu hắn muốn lên cao bước nữa, cũng chỉ có thể âm mưu soán ngôi, tự phong Hoàng đế mà thôi.

Ai dám bảo đảm rằng Thiển Thủy Thanh sẽ không nghĩ như vậy, không làm như vậy?!

Những lời này của Nam Sơn Nhạc đã vạch ra một vấn đề lớn nhất trong chính sách hiện tại của Thương Dã Vọng: bởi vì Thiển Thủy Thanh có tài, cho nên Thương Dã Vọng phóng tay trọng dụng, tương lai khả năng lớn nhất có thể là Thiển Thủy Thanh mở mang bờ cõi cho Đế quốc Thiên Phong, nhưng kết quả là thiên hạ không còn là của họ Thương nữa, mà là của họ Thiển! Đương nhiên lão ta không nói thẳng ra, nhưng ý tứ quanh co trong đó cũng đã ngầm nhắc nhở Thương Dã Vọng hết sức rõ ràng.

Những lời này chỉ ngay vào yếu điểm, Thương Dã Vọng không thể nào không cảnh giác. Khoảng thời gian trước, Thiển Thủy Thanh đem quân bao vây phủ Thừa tướng, Nam Sơn Nhạc có chiêu cũng không dám giở ra, sợ rằng ép Thiển Thủy Thanh quá sẽ làm cho hắn sinh lòng liều mạng, hai bên cùng chết. Hiện giờ đã qua mười ngày, Nam Sơn Nhạc cũng đã hết thời gian để tang, tự nhiên có bao nhiêu thủ đoạn đều giở ra đối phó.

Hiện giờ trong dân gian lời đồn khắp chốn, đều nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn chính là người ứng với câu "Long khốn thiển than", trong triều, Nam Sơn Nhạc dùng vận mệnh chính trị cùng quá khứ sai lầm của Thiển Thủy Thanh để thuyết phục Hoàng đế. Chính cái gọi là lấy kính mà soi có thể chỉnh sửa áo quần, lấy người mà soi có thể biết được nhân phẩm, lấy sử sách mà soi có thể biết được thời thế. Cả trong triều lẫn trong dân gian, chuyện quá khứ, chuyện tương lai, Nam Sơn Nhạc chỉ cần tiện tay chỉ ra một chuyện, lập tức mũi dùi sẽ chĩa vào Thiển Thủy Thanh. Hiển nhiên, lão ta cũng đã trở mặt hoàn toàn.

Đây chính là chiêu số mà bọn quan văn yêu thích nhất, hay dùng nhất trong đấu tranh chính trị. Vu oan, phơi bày gốc gác, vạch ra những lỗi lầm của địch nhân, đủ các loại thủ đoạn không cái nào là không dùng, mà không giống như tác phong dũng mãnh của Thiển Thủy Thanh.

Lúc này Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể cười nói:

- Đa tạ Công chúa đặc biệt chạy ra khỏi cung để nói với ta chuyện này.

Rốt cục hắn đã hiểu ra lý do vì sao Công chúa Thương Mẫn chạy tới tìm hắn.

Thương Mẫn hơi kinh ngạc:

- Ngươi có biện pháp giải quyết rồi sao?

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu.

- Ngươi nói thử xem.



Thiển Thủy Thanh ngẩn ra, Thương Mẫn đã hỏi tiếp:

- Sao hả, ngươi không tin ta hay sao?

Làm sao Thiển Thủy Thanh không tin nàng cho được, bèo nước gặp nhau chỉ mới một lần, Thương Mẫn đã ba chân bốn cẳng chạy tới cảnh cáo hắn về những hành vi của Nam Sơn Nhạc trong triều. Tuy rằng chuyện này sớm muộn gì Thiển Thủy Thanh cũng biết, nhưng dù sao biết sớm cũng đỡ hơn là biết muộn.

Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thủy Thanh gật đầu:

- Thật ra hôm đó nghe Trịnh Hạo nói như vậy, ta cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, nói ra cũng rất đơn giản.

- Biện pháp gì vậy?

Thương Mẫn rất ngạc nhiên.

Thiển Thủy Thanh hỏi:

- Nàng có từng nghe qua có người nuôi hổ hay chưa?

Thương Mẫn ngẩn ra:

- Hổ là vua của loài thú, làm sao có thể nuôi được?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Nhưng vẫn có người có năng lực nuôi hổ, hơn nữa hắn lại không nuôi trong chuồng, mà là nuôi hổ trong nhà, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, cùng ở một giường, nuôi một cách thư thái an nhàn, ung dung tự tại.

Thương Mẫn tỏ ra ngạc nhiên:

- Vì sao vậy? Vốn bản tính của hổ hung hăng đã quen, cho dù có thể làm bạn với con người, nhưng ngày rộng tháng dài, không ai có thể bảo đảm khi nào thì mãnh hổ kia sẽ phát ra dã tính của nó, một khi nó nổi lòng hung ác, ắt sẽ đả thương người.

- Đúng là như vậy, dù là người nuôi dưỡng nó cũng biết rằng ở chung với nó theo ngày rộng tháng dài, nếu muốn giữ an toàn cho bản thân mình là một chuyện vô cùng khó khăn. Cho nên, lúc hắn bắt đầu nuôi hổ cũng đồng thời làm một chuyện.

- Chuyện gì vậy?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:

- Nhổ hết răng và móng vuốt của con hổ kia, mỗi ngày chỉ cho nó ăn cháo thịt, từ đó về sau hung hăng mất hết, tính dữ không còn, sẽ không còn khả năng làm bị thương người ta được nữa!

Thương Mẫn nghe vậy ngây người ra, Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói tiếp:

- Ta đã chuẩn bị dâng biểu lên trên, xin bệ hạ thu Vân Nghê làm nghĩa nữ, sắc phong Công chúa. Đợi sau khi bình định xong Đế quốc Kinh Hồng, ta sẽ cùng Vân Nghê chính thức thành thân, làm Phò mã của thiên triều, từ đó về sau bỏ hết binh quyền, không làm quan nữa. Đồng thời ta sẽ tuyên thệ với bệ hạ, con cháu Thiển gia từ nay về sau vĩnh viễn không vào triều làm quan. Thiển Thủy Thanh là mãnh hổ cam lòng tự nguyện tự phế đi nanh vuốt của mình, bệ hạ sẽ không còn gì lo lắng nữa!

o0o

Trong vườn, Thương Mẫn ngây ngốc nhìn Thiển Thủy Thanh.

Trước khi nàng gặp được Thiển Thủy Thanh, nàng không biết tình yêu của một người có thể sâu nặng đến mức nào.

Nàng rất hâm mộ Vân Nghê, mặc dù nàng chưa bao giờ nghe qua Vân Nghê kể lại chuyện của nàng và Thiển Thủy Thanh, nhưng nàng biết giữa Vân Nghê và Thiển Thủy Thanh nảy sinh tình yêu trong hoàn cảnh sống chết có nhau.

Chuyện tiếc nuối duy nhất chính là, chưa bao giờ có một người có thể làm cho nàng có cảm giác như vậy.

Hôn nhân của Công chúa không phải do chính nàng làm chủ được.

Cho dù là địa vị Công chúa rất cao, nhưng lại bất lực trong việc quyết định hạnh phúc của cả đời mình.

Nàng có thể tự ý ra khỏi cung, có thể tự tiện làm càn, tất cả những chuyện này đều do Hoàng đế thương yêu chiều chuộng, cũng là vì nàng không cần gánh vác trách nhiệm của thiên hạ.

Học nghi lễ nữ nhân, thi thư lễ nhạc đương nhiên là quan trọng, cho dù không biết không thông, thì có sao?

Duy chỉ có đối với hôn sự của mình, nàng không có chút năng lực nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook