Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 4 - Chương 78: Phong hỏa tình cừu (Phần 6)

Duyên Phận

27/03/2013

Gió thổi mạnh như dao cắt.

Giống như một con báo nhanh nhẹn phóng như điên giữa vùng rừng núi, ánh mắt Vô Song dường như có lửa.

Hắn tung hoành ngang dọc giữa rừng rậm âm u, giống như một con vượn vô cùng linh hoạt, vừa bám được một nhánh cây đã nhanh chóng tung mình lên cây, sau đó vọt vài lần đã phi sang một cây khác. Đối với Vô Song mà nói, chạy trên cây dường như còn nhanh hơn trên mặt đất một ít. Tuy nhiên thỉnh thoảng hắn cũng dừng lại xem xét mặt đất rất cẩn thận, tìm kiếm dấu chân, để xác định phương hướng rút lui của địch.

Căn cứ vào sự miêu tả của bọn Cẩu Tử và quan sát hiện trường, địch nhân có khoảng chừng hai ngàn người, thời gian xảy ra đại chiến khoảng đêm hôm qua. Nói cách khác, địch nhân đã rời khỏi nơi đây khoảng một ngày một đêm.

Nếu muốn đuổi theo bọn chúng, đi theo con đường rút lui của địch đương nhiên là không kịp, biện pháp tốt nhất chính là phân tích hướng đi của chúng, sau đó đi tắt đón đầu, lợi dụng ưu thế chỉ có một mình cùng sự di chuyển mau lẹ mà tranh thủ đuổi theo trong vòng một ngày.

Trong chuyện này, tốc độ quyết định tất cả.

Vô Song liều mạng chạy như điên trong gió lộng.

- Tướng quân Vô Song, chờ chúng ta với!

Phía sau là mười mấy tên binh sĩ do Thác Bạt Khai Sơn phái đi theo giúp đỡ Vô Song đang kêu to.

Vô Song cũng không quay đầu lại, chỉ khắc ký hiệu chỉ đường lên thân cây ven đường.

Sau khi đuổi theo một quãng thật xa, Vô Song chạy đến một khe suối nhỏ, dừng lại uống vài ngụm nước, nước suối mát mẻ mang theo mùi vị ngọt lành.

Sau khi dùng nước suối rửa mặt, Vô Song chuẩn bị tiếp tục lên đường, nhưng vừa mới đứng lên hắn lại cảm thấy giật mình chấn động.

Hắn quay người lại, chăm chú quan sát nơi đầu nguồn con suối, ở đó, một mớ tóc đen đang trôi nổi bập bềnh trên mặt nước.

Vô Song nhanh như tia chớp vọt tới, dưới suối chính là thi thể của một binh sĩ đã chết.

Là binh sĩ Lam Thành.

Vô Song nhẹ nhàng lật thi thể lại, một mũi tên nhỏ màu đen hiện ra trước mặt.

Thân hình Vô Song chấn động thật mạnh, mũi tên kia vô cùng quen thuộc với hắn.

Rốt cục hắn đã hiểu ra vì nguyên nhân gì mà toán quân của Dạ Oanh bị tiêu diệt toàn quân!

o0o

Ngày Mười Lăm tháng Hai, đây là một ngày đáng để ghi nhớ.

Bởi vì ngày hôm nay, rốt cục cánh quân của Bích Không Tình đã chạy tới thành Đại Lương.

Hai ngày trước, bọn họ đã đánh một trận đại thắng vô cùng đẹp mắt tại An Phủ xuyên chiến trường phía Tây, hiện tại rốt cục đã có thể diễu võ dương oai dưới thành rồi.

Những nỗi nhục trước kia giờ đây phải đòi lại gấp đôi, chủ nhân của thành Đại Lương ắt phải thay đổi một lần nữa.

Sau khi tám ngàn quân chạy tới cũng không nóng lòng công thành, mà phái ra rất nhiều thám báo tỏa đi bốn phía, đề phòng các lộ đại quân của địch quay về cứu viện. Rất nhiều chiến sĩ bắt đầu chặt cây, chế tạo những chiếc thang giản dị, đồng thời đi tới các vùng xung quanh tìm các loại khí giới công thành.

Vì để hành quân thuận tiện mà Thiết Phong Kỳ đã vứt bỏ những khí giới công thành đi, hiện giờ Thiết Phong Kỳ lại phải thu thập chúng.

Mặc dù Dịch Tinh Hàn để lại rất nhiều Hộ dân quân trong thành Đại Lương, nhưng đám Hộ dân quân này ngay cả chiến sĩ cũng không bằng. Toàn bộ bọn chúng đều do dân chạy nạn tạo thành, trong cuộc đời bọn chúng, trận chiến duy nhất mà bọn chúng tham gia chính là trận tấn công thành Đại Lương. Không có quân chính quy phối hợp, bọn chúng không là gì cả, ngay cả thuật thủ thành cơ bản nhất cũng không biết.

Mắt thấy quân của Bích Không Tình đang xây dựng cơ sở tạm thời ở ngoài thành, chuẩn bị công tác công thành, bình tĩnh chuẩn bị chiến đấu, Hộ dân quân thấy cảnh tượng này đương nhiên cảm thấy hết sức khẩn trương.

Có kẻ lòng nóng như lửa đốt, muốn lao ra đánh một trận.

Có kẻ nhát gan sợ chuyện, chỉ muốn cố thủ trong thành.

Có kẻ bị lửa cừu hận nung nấu trong lòng, mang theo người của mình liều chết xung phong ra ngoài thành, kết quả bị quân của Bích Không Tình diệt sạch mà không tốn chút sức lực nào.

Có kẻ lòng dạ khó lường, hạ quyết tâm bất động như núi.



Đã không có thủ lĩnh trong thành để quyết định, tình cảnh cao thấp không phân, chủ tớ không rõ càng lộ ra rõ ràng. Chúng chỉ là một bọn hán tử quen đi chân đất, ngày thường chỉ biết cày bừa, nếu như bảo ẩu đả với nhau có lẽ còn được, giờ đây ra chiến trường dĩ nhiên ngơ ngác chẳng biết gì. Có kẻ bắt đầu kinh hoảng, có người thề quyết xuất chiến, không khí bất an dần dần lan ra trong thành, gần tám ngàn quân Thiết Phong Kỳ đã làm cho cả thành Đại Lương hoàn toàn sợ hãi.

Lúc này Bích Không Tình đang nhàn nhã đứng trước thành, áo bào trắng cỡi ngựa trắng, thoạt nhìn giống như Thiển Thủy Thanh đã tới, tuy nhiên vẻ mặt âm trầm của hắn khác xa Thiển Thủy Thanh.

Đôi mắt của hắn tràn đầy sát khí cùng khoái trá nhìn thẳng về phía trước.

- Đem đám Vũ Hi ra đây!

Giọng Bích Không Tình vô cùng lạnh lẽo.

Đám quý tộc này quen ở trên cao, sau khi Chỉ Thủy bị diệt đã trở thành chiến lợi phẩm tốt nhất, bị hết người này tới người khác thay phiên tranh đoạt, mặc dù có thân phận của hàng thần, nhưng không thể được hưởng sự đối xử như hàng thần.

Đối với người trong quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, bọn họ chỉ là quân cờ, quá lắm cũng chỉ là quân cờ có giá trị lợi dụng mà thôi.

Dưới thành Đại Lương, mấy trăm người trong Vương thất Vũ gia đã tập trung đầy đủ.

Phía sau mỗi người đều có một tên đao phủ thủ tay cầm Quỷ Đầu đao.

Những chiến sĩ từng chiến đấu anh dũng trên chiến trường, không ngờ giờ đây phải sắm vai những tên đao phủ thủ tàn sát những người không có sức phản kháng.

Bích Không Tình đưa tay lên cao, mấy trăm thanh Quỷ Đầu đao đồng thời giơ lên.

Bích Không Tình chém mạnh tay xuống, mấy trăm thanh Quỷ Đầu đao đồng thời chém xuống.

Giữa tiếng kinh hô thất thanh của mọi người, mấy trăm chiếc thủ cấp lăn ra, máu tươi phun đầy mặt đất, giống như những đóa hoa máu nở rộ dưới thành Đại Lương. Vũ Văn Liễu từng là vua một nước, đứng đầu vạn dân, không ngờ hôm nay bị tàn sát cả nhà, không ai may mắn sống sót.

Bích Không Tình đưa mắt nhìn biển máu trước mặt kia, nỗi hận dần dần lộ ra trong mắt.

Sau đó hắn chậm rãi hạ lệnh:

- Nói cho quân trong thành biết, trong cung Chỉ Lan có gần vạn cung nữ, phi tần hơn ngàn, con cháu thị nữ của bọn nhà giàu quý tộc thì vô số kể, phàm có kẻ nào quy thuận quân ta thì ghi sổ lại, thưởng số nữ nhân trên cho bọn chúng, của cải trong cung cho phép lấy, quân Đế quốc Thiên Phong ta không ngăn cản. Còn nếu không hàng, vậy thưởng hết cho quân ta để cổ vũ sĩ khí anh dũng giết địch, tất cả người nào chống cự đều giết không tha. Bốn cửa thành Đại Lương mở rộng, cho phép dân chúng trong thành chạy đi, ba ngày sau quân ta bắt đầu công thành, lúc đó tuyệt không lưu tình!

Bên trong thành Đại Lương, lòng quân càng trở nên bất ổn.

o0o

Trời đã dần tối, tiếng ồn ào trong doanh dần dần lặng đi. Sau khi ăn cơm chiều, khói bếp dần dần tản mát trên không, bọn binh sĩ bắt đầu lăn ra ngủ.

Ở một góc tối của khu rừng không ai chú ý, một bóng đen nhẹ nhàng lôi ra một vật kỳ dị hình cung, dưới ánh trăng có thể thấy động tác của người này êm ái như mèo không hề gây nên tiếng động, nhưng lại vô cùng khéo léo và nhanh chóng.

Chính là Vô Song.

Sau khi trải qua một ngày bôn ba vất vả, rốt cục hắn đã đuổi kịp địch nhân trước khi bọn chúng rời khỏi vùng rừng núi.

Không thể không nói rằng, Hộ dân quân vô cùng kém cỏi trong chuyện đề cao cảnh giác, hành quân trong rừng kỵ nhất là để bại lộ hành tung, làm cho cường địch phát giác mà ám toán. Chỉ cần vài sợi khói bếp bay lên có thể khiến cho người ở rất xa phát hiện ra, do đó xác suất bị địch nhân phát hiện cũng tăng lên rất nhiều. Nếu như ở gần đó có một cánh quân của Đế quốc Thiên Phong tồn tại, như vậy chỉ bằng vào vài sợi khói bếp kia có thể khiến cho một trận tàn sát giết chóc triển khai, hai ngàn Hộ dân quân này sẽ chết vô cùng thê thảm.

Sau khi trải qua một ngày chạy không dừng bước, rốt cục Vô Song đã vượt lên trước toán Hộ dân quân này. Những kẻ từng săn bắn này chỉ trong thoáng chốc đã trở thành con mồi của hắn.

Một tên binh sĩ phụ trách cảnh giới đang ngồi ngủ gà ngủ gật, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có cảm giác lành lạnh, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai hắn:

- Ta hỏi, ngươi trả lời, nếu dám kêu lên, chết!

Tên chiến sĩ kia trong lòng lạnh toát, một mũi tên sắc bén đang kề sát cổ họng hắn.

Hắn sợ tới mức muốn gật đầu, nhưng bị mũi tên kia làm cho sợ tới mức không dám cử động.

- Có phải hôm qua các ngươi bắt được một nữ Tướng quân của Đế quốc Thiên Phong hay không?

Tên chiến sĩ run giọng nói:

- Bắt được một người, có phải nữ Tướng quân hay không thì ta không biết, chỉ biết đó là một nhân vật rất quan trọng!



- Bây giờ nàng ra sao?

- Đang bị nhốt, nghe đâu chuẩn bị giải tới chỗ Đại thủ lĩnh.

- Dịch Tinh Hàn sao?

- Phải!

Rất nhanh, Vô Song đã biết được những điều cần thiết từ miệng tên chiến sĩ này.

Quả nhiên Dạ Oanh đã bị cánh Hộ dân quân này bắt làm tù binh.

Hiện giờ nàng đang bị nhốt trong một lều nhỏ, có bốn tên chiến sĩ canh giữ. Mặc dù Hộ dân quân dùng cực hình tra hỏi khẩu cung, nhưng nàng vẫn kiên cường không khai gì cả. Có lẽ đoán rằng nàng có thân phận đặc biệt, cho nên Thống lĩnh trong quân hạ lệnh lập tức quay về thành Đại Lương, chuẩn bị giao nàng cho Dịch Tinh Hàn xử lý. Vì vậy nên mặc dù Dạ Oanh bị chút thương tích, nhưng không lo về tính mạng.

Vô Song đến rất là đúng lúc, chỉ cần hắn có thể cứu được Dạ Oanh, vậy tất cả mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.

Nghe được tin tức này, rốt cục Vô Song cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ mình chạy tới đây rất kịp thời.

Lúc này, mắt Vô Song hơi khép lại:

- Còn bao lâu nữa thì ngươi đổi ca?

Tên chiến sĩ kia bất đắc dĩ đáp:

- Hai canh giờ, ta vừa mới nhận ca.

- Vậy ngươi có thể đi rồi!

Vô Song bóp nát cổ họng hắn.

Thiếu niên Vô Song từng có bầu máu nóng sục sôi, từng không đành lòng xuống tay giết tù binh ở Nam Môn quan ngày trước, từ khi tiếng chuông cảnh báo vang lên ở Nam Môn quan, hắn đã chết rồi…

Hoàn cảnh đã làm cho hắn không thể để cho lòng thương hại tồn tại trong lòng mình…

- Khổng Hiểu!

- Có thuộc hạ!

Trong rừng cây u ám, một tên binh sĩ lặng lẽ hiện thân.

Nhìn về phía doanh trại của địch lúc này đang yên tĩnh, chỉ có một ít binh sĩ đi qua đi lại tuần tra, ánh mắt Vô Song lộ ra vẻ châm biếm khinh thường:

- Tiểu thư Dạ Oanh đang ở trong doanh trại địch đằng kia, ngày mai nàng sẽ bị đưa về thành Đại Lương, sau đó giao cho Dịch Tinh Hàn. Nếu chúng ta muốn cứu nàng, tối nay là cơ hội duy nhất!

- Xin Tướng quân cứ dặn dò!

- Tuy rằng quân địch có hai ngàn người, nhưng chúng ở trong tối, ta ngoài sáng. Trước khi lính gác của chúng thay ca, bọn chúng không thể nào biết được sự tồn tại của chúng ta, nói cách khác, chúng ta sẽ có thời gian là hai canh giờ để chuẩn bị và hành động. Theo như cách bố phòng của địch, rất hiển nhiên đây chỉ là một cánh quân ô hợp, tuyệt đối không thể phát hiện được chúng ta tập kích bất ngờ. Hiện tại điều duy nhất làm ta băn khoăn chính là, trong doanh của địch có một tên rất giỏi về thuật theo dõi hành tung và ám sát. Trước kia ta đã từng giao thủ với hắn, nếu nói về tài bắn cung, hắn còn giỏi hơn ta một chút!

Nói đến đây, Vô Song nhìn Khổng Hiểu bằng ánh mắt thật sâu:

- Chỉ cần có thể dẫn dụ tên này rời đi, ta có chín phần nắm chắc có thể cứu được Dạ Oanh ra, nhưng làm chuyện này cần phải có người tự nguyện hy sinh.

Khổng Hiểu ôm quyền đáp:

- Xin Tướng quân cứ ra lệnh, lúc chúng ta tới đây cũng đã chuẩn bị tinh thần tử chiến tới cùng. Chỉ hy vọng sau này ghi công chiến trường, đừng quên phần của chúng ta là được!

Giây phút ấy, Vô Song thở dài một tiếng.

Bây giờ rốt cục hắn cũng hiểu được tâm trạng của Thiển Thủy Thanh ngày trước.

Thân là một người lãnh đạo, tất cả đều phải nghĩ cho đại cục. Trong chiến tranh, không thể có tình cảm cá nhân, chính nghĩa và lương tâm chính là trở ngại lớn nhất khiến cho người ta không thể đạt được thắng lợi. Kẻ thiếu quyết đoán, nhi nữ tình trường, nhất định thắng lợi sẽ ngoảnh mặt làm ngơ với hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook