Quyển 7 - Chương 42: Quyết chiến cuối cùng
Duyên Phận
27/03/2013
Cục diện bế tắc đã ba nãm qua, một khi phá vỡ, gây cho người đời rung động rất lớn.
Đồ đệ Bát Xích của Thiển Thủy Thanh dẫn ba mươi vạn kỵ binh miền Bắc thảo nguyên tiến nhập Đại Đế quốc Tây Xi, tạo ra đả kích hết sức trầm trọng với người Đại Đế quốc Tây Xi.
Khi Thiển Thủy Thanh điều khiển chỉ huy đánh một trận đấu tranh võ trang ở hậu phưong của địch, trên chiến trường chính diện, hắn cũng triển khai phản kích hết sức sắc bén linh hoạt.
Ba nãm qua bị người Đại Đế quốc Tây Xi đánh cho co đầu rút cổ phía sau tường thành, cho dù bị địch nhân bao vây tiêu diệt một thành thị nào đó, cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Nếu không phải Thiển Thủy Thanh có danh vọng cao tột độ trong quân, chỉ dựa vào đấu pháp nhẫn nhịn trong ba nãm qua của hắn, chỉ sợ đã sớm làm cho vô số binh sĩ kêu gào đòi hạ bệ hắn từ lâu.
Cũng trong ba nãm qua, người Đại Đế quốc Tây Xi một mặt dùng chiến mã tấn công tường thành, mặt khác còn phải mệt mỏi ứng phó với sự phản kháng của loạn đãng của các nước bị chiếm.
Xích Phong Uyển nói không sai chút nào, Thiển Thủy Thanh cãn bản không phải là một quân nhân thuần túy, rất nhiều lúc vấn đề không thể giải quyết bằng quân sự, hắn sẽ giải quyết bằng chính trị, điểm này quả thật Cách Long Đặc không tính tới.
Từ trước khi cuộc chiến bắt đầu, Thiển Thủy Thanh đã ý thức rất rõ ràng, tộc Tây Xi sử dụng phương thức chiếm lĩnh của bọn họ, cố nhiên trong quãng thời gian ngắn có thể khiến cho thực lực của họ bạo phát, nhưng cũng gieo rắc rất nhiều mầm mống cho sự hỗn loạn trong việc trị an, chỉ cần phái ra một ít người trà trộn vào khu vực mà đối phương chiếm lĩnh, gieo rắc lời đồn gây xích mích lòng dân, tạo ra thù hận như vậy không bao lâu sau, những mầm mống này sẽ biến thành những cây đại thụ chọc trời, trở thành động lực để mọi người phản kháng và phủ định chính sách thống trị tàn bạo của người Đại Đế quốc Tây Xi.
Từng cánh quân nông dân khởi nghĩa mọc lên khắp nơi dưới sự thống trị tàn bạo của người Đại Đế quốc Tây xi cũng Thiển Thủy Thanh cố tình châm ngòi. "A hương nghĩa dũng quân". "B trấn kháng bạo đoàn", "C bộ đội"...lan tràn khắp bốn nước Khâu, Lê, Phong, Á Đề cũng một nửa Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Trên chiến trường chính, Thiển Thủy Thanh và Cách Long Đặc đã tiến hành không biết bao nhiêu trận đại chiến sinh tử. Hai bên chém giết tới nỗi máu chảy thành sông, mà trên chiến trường ở hậu phương của địch, hắn cố sức bồi dưỡng các tổ chức ở các địa phương, liều mạng cung cấp cho bọn họ tiền của, vật tư và quan quân có kinh nghiệm.
Ngay từ đầu trận chiến này, Thiển Thủy Thanh đã xác định mình ở vị trí kém thế, chính nhờ định vị chính xác như vậy, khiến cho hắn không còn tham công liều lĩnh như quá khứ, mà đóng vững đánh chắc. Cũng nhờ định vị như vậy, đã khiến người Đại Đê quốc Tây Xi nếm mùi đau khổ không ít.
Biểu hiện xuất sắc nhất trong đó chính là dân chúng ở trong khu vực công quốc Thánh Uy Nhĩ bị Đại Đế quốc Tây xi chiếm đóng.
Giáo hoàng vừa đưa ra một đạo lệnh phản kháng, giống như tiêm một liều thuốc trợ tim cho tất cả người dân Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bằng vào sự hiệu triệu của Thượng Đế, bọn họ tập kích quấy rối quân Đại Đế quốc Tây Xi, đồng thời cũng ngấm ngầm thông báo tin tức cho quân Đế quốc Thiên Phong.
Vì chống ngoại xâm. Công quốc Thánh Uy Nhĩ có thể nói là toàn quốc chống giặc, toàn dân là binh, khai thác tất cả tiềm lực chiến tranh có thể khai thác để ngãn cản quân địch, tránh vận mệnh bại vong. Đương nhiên, lúc này Đế quốc Thiên Phong chưa gỡ bỏ lớp mặt nạ kẻ cứu viện của họ, vì muốn lợi dụng tối đa dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ, còn không ngừng vận chuyển vật tư từ nước mình tới để cứu tế cho dân chạy nạn công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Nãm xưa Công quốc Thánh Uy Nhĩ từng động viên toàn dân cả nước là binh, đánh bại Đế quốc Đại Lương sang xâm lược. Hiện giờ Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng tái hiện tình huống toàn dân là binh như lúc ấy.
Người Đại Đế quốc Tây xi tác chiến với Đế quốc Thiên Phong cũng hùng mạnh như mình, nhưng được sự ủng hộ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ có thể nói là bọn họ đang sa lầy từng bước. Dù là như vậy, bọn họ vẫn có thể giữ được tư thế chủ động công kích. Phong thái vô địch của kỵ binh thảo nguyên, không phải là do thổi phồng mà có.
Tuy nhiên dưới tình huống như vậy, Bát Xích lại tiến công bất ngờ, thật sự đã đâm một dao thẳng vào tim người Đại Đế quốc Tây Xi, cũng khiến cho vị lão soái sa trường Cách Long Đặc hết sức nhức óc đau đầu.
Thành Thánh Liêm.
Thành Thánh Liêm là kinh đô của Công quốc Uy Mẫn Tư Đặc, hiện giờ cũng là kinh đô của Công quốc Thánh Uy Nhĩ bù nhìn.
Hiện giờ Công quốc Thánh Uy Nhĩ chia ra làm hai, bên nào cũng tự xưng mình là chính thống, mọi người chia ra gọi là Công quốc Thánh Uy Nhĩ Tây và Công quốc Thánh Uy Nhĩ Đông!
Hiện giờ đại quân chủ lực của Đại Đế quốc Tây Xi đang đóng quân ở vùng này, thông qua nơi này mà điều khiển tất cả vùng đất đã chiếm được, bao gồm cả các nước Phong, Khâu...
Khác với quan quyền quý tộc ở thế giới văn minh, các tướng quân của dân tộc du mục cho tới bây giờ cũng không thích sống trong phủ đệ. Bọn họ đã quen lập doanh trướng ở ngoài thành, sống trong trướng da như ở thảo nguyên.
Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ bị nô dịch vì vậy giễu cợt bọn họ là "chó mặc áo da, không giả được dê", cho dù nông dân vào Hoàng cung, cũng không bỏ được dáng vẻ quê mùa.
Chỉ tiếc rằng nông dân man di mọi rợ này đã chiến thắng văn minh, khiến cho những người văn minh 'cao quý' không thể không cúi thấp mái đầu kiêu ngạo của họ.
Ở thành Thánh Liêm, mỗi tên quý tộc hàng ngày đều phải tập trung lại thành đoàn đi ra ngoài thành, dập đầu thỉnh an các tướng lĩnh Đại Đế quốc Tây xi đóng quân ở đây.
Không thể không nói chỉ vì việc này, đã khiến cho rất nhiều quý tộc chia rẽ mất đoàn kết. Bất kể là về đạo nghĩa, danh phận hay thống trị cai quản, người Đại Đế quốc Tây xi kém xa người Đế quốc Thiên Phong. Ngoại trừ đánh giặc ra, bọn họ không có điểm nào hay giỏi.
Trong kim đỉnh trướng, (đỉnh vàng)
Cách Long Đặc đang nghị sự cùng phụ tá, các tướng quân thuộc hạ của ông ta.
- Mấy ngày nay, một ít dân nổi loạn ở các khu vực bị chúng ta chiếm lĩnh ngày càng trở nên ngang ngược hung hãn, mọi người thấy thế nào?
Cách Long Đặc hỏi.
Tin tình báo mới nhất cho biết, trong khoảng thời gian gần đây, dân chúng sống trong khu vực bị người Đại Đế quốc Tây Xi chiếm đóng đang ở bên bờ vực bùng nổ bạo loạn. Một ít cứ điểm, thành lũy bị phản quân công kích, mười mấy chỗ bị đột phá, thậm chí một ít tuyến phong tỏa trên bờ sông cũng bị phá tan hoang, biến thành vô dụng. Dân chúng Công quốc Thánh Uy Nhĩ đang tập kích quấy rối khắp nơi, tận dụng tất cả cơ hội có thể công kích địch nhân, hơn nữa quy mô hành động có chiều hướng càng ngày càng lớn, đồng thời một số tổ chức phản quân bắt đầu tìm cách liên kết lại với nhau tác chiến.
- Bát Xích tiến công núi Xích Đáp, xem ra đã đem lại can đảm cho một số nguời, khiến chúng nghĩ rằng có thể chống lại chúng ta.
Giọng Xích Lặc vô cùng giận dữ.
- Không có gì là kỳ quái, trên đời luôn có một vài kẻ ngốc, nghĩ rằng mình có thể bắt chước người khác.
Hồng Tán cũng nói với giọng khinh miệt:
- Bất quá như vậy cũng tốt, con chuột này ngày thường trốn trong hang, không chịu ra ngoài, lần này nó đã xông ra, vừa lúc cho chúng ta cơ hội một phen tiêu diệt.
- E rằng một khi đại quân kéo về bao vây tiêu diệt. Thiển Thủy Thanh sẽ thừa cơ lấn tới.
Đồ Ngột nói.
Xích Lặc lập tức nói:
- Ta thấy hắn sẽ không ra đâu. Đánh ba năm nay, chúng ta đã đào không biết bao nhiêu bẫy rập, thiết lập không biết bao nhiêu mai phục, không biết bao nhiêu lần trở nên yếu ớt, địch có thể thừa dịp mà tấn công, nhưng hắn vẫn chỉ thủ vững các nơi, không cho phép ra đánh.
- Đúng vậy, Thiển Thủy Thanh trơn tuột như lươn, chưa bao giờ dám tác chiến trực diện cùng chúng ta, chỉ biết núp trong tối giở trò quỷ quái.
- Lúc này lúc khác. Lúc ấy quân Đại Đế quốc Tây xi ta khí thế lên cao, tuy Thiển Thủy Thanh thắng nhỏ, nhưng rốt cục không thể nào là đối thủ của chúng ta. Hắn cứ ẩn nấp như vậy, có thể làm gì được? Bất quá hiện tại tình thế đã thay đổi. Bát Xích tấn công hậu phương chúng ta, khu chúng ta chiếm lĩnh, vô số loạn dân khởi nghĩa. Quân Đại Đế quốc Tây Xi ta chinh chiến mấy năm liên tục, tướng sĩ đều mỏi mệt, đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, đây đúng là cơ hội tốt để hắn toàn diện phản công.
- Tuy nói là nói vậy, chỉ cần đại quân Đại Đế quốc Tây Xi ta còn tồn tại một ngày, Thiển Thủy Thanh hắn muốn đánh bại chúng ta cũng không dễ dàng như vậy.
Không sai, bất kể tình thế ác liệt tới mức nào, không có được thắng lợi mang tính quyết định một lần nào trên chiến trường chính diện, chỉ dựa vào thắng lợi ở hậu phương của địch, cho dù có nhiều cũng rất khó chiếm phần thắng.
Cách Long Đặc vừa nghe lời này, đột nhiên nhướng mày:
- Thiển Thủy Thanh sẽ xuất kích!
- Cái gì?
Mọi người cả kinh.
Cách Long Đặc vô cùng khẳng định:
- Đúng, nhất định hắn sẽ xuất kích. Bát Xích tiến công núi Xích Đáp, không chỉ mang lại lòng tin cho loạn dân phản kháng, cũng mang lại sự tin tưởng cho Thiển Thủy Thanh quyết chiến cùng ta.
Nói đến đây, Cách Long Đặc đưa tay chỉ bản đồ
- Các ngươi xem đây, vùng núi Xích Đáp địa thế cũng không hiểm trở, ý nghĩa chiến lược cũng không có gì là quan trọng. Mà ở chung quanh vùng núi Xích Đáp, bất kể là sông Lạp Mộc Nhi. Cốc Phi Ưng hay Tàng Long hạp, thật ra địa hình đều hiểm trở hơn núi Xích Đáp, đồng thời cũng bao vây cả vùng núi Xích Đáp vào trong. Một khi quân ta chiếm lĩnh ba nơi này, cho dù Bát Xích hắn chiếm được núi Xích Đáp, cũng chỉ còn nước bó tay chờ chết. Nhưng Bát Xích lại cố tình chọn núi xích Đáp là vì sao?
- Không phải vì đây là nơi phát nguồn của tộc Tây Xi ta sao?
Cách Long Đặc lắc đầu:
- Ta là một quân nhân, ta không hiểu chính trị, cũng không quan tâm tới những chuyện khác. Ta chỉ biết sau khi chiếm một địa phuơng nào đó, có lợi cho quân ta tác chiến hay không mà thôi. Bát xích tiến công núi xích Đáp, lập tức đưa mình vào một vị thế nguy hiểm vô cùng, ở vị trí đó, nếu quân chủ lực tiền tuyến của chúng ta lui về phía sau, trong vòng bốn ngày có thể chạy tới vùng núi Xích Đáp. Chỉ cần ngăn chặn cốc Phi Ưng và Tàng Long hạp, Bát Xích cùng ba mươi vạn đại quân của hắn có chắp cánh cũng khó bay. Nếu đã là như vậy, vì sao Bát Xích lại đặt mình vào một nơi hiểm địa như vậy?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục Xích Lặc nói:
- Ý của Đại Nguyên soái muốn nói...Bát Xích cố ý tạo cơ hội cho chúng ta ư?
- Không có trận tác chiến ở hậu phưong địch nào mà không cần phối hợp với chiến trường chính diện. Bất cứ trận tác chiến ở hậu phương địch nào cũng có ý nghĩa phục vụ cho chiến trường chính diện. Những năm gần đây Thiển Thủy Thanh đánh với chúng ta hết sức uất ức, hắn luôn nhẫn nhịn chờ đợi. Chính là ngày hôm nay. Hiện giờ bên trong Đại Đế quốc Tây Xi ta trống rỗng, cho dù bệ hạ triệu tập trọng binh ngăn chặn sông Lạp Mộc Nhi, cũng chưa chắc có thể đánh bại Bát Xích. Mà muốn tiêu diệt hắn, thế nào cũng phải điều binh từ tiền tuyến trở về. Bát Xích tiến công núi Xích Đáp chính là cho chúng ta một lý do điều quân trở về, nếu muốn tiêu diệt đại quân của hắn, không có một cánh quân nhân số ngang ngửa là không được. Mà nếu muốn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới núi Xích Đáp, binh lực mà chúng ta có khả năng điều động...
Tay Cách Long Đặc không ngừng di chuyển trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một điểm:
Chỉ có thể điều động từ thành Bạch Sa.
Thành Bạch Sa?
Chính là thành nhỏ độc lập nhờ vào bán đứng Công quốc Thánh Uy Nhĩ mà quy thuận Đại Đế quốc Tây Xi. Hiện giờ nơi đó đã trở thành trạm trung chuyển hậu cần của quân Đại Đế quốc Tây Xi, đồng thời còn có rất nhiều binh sĩ dự bị.
- Không xong!
Tùng Can đột nhiên thất thanh kêu to:
- Chẳng trách nào ba ngày trước dân chúng thành Tư Đắc Ma Nhĩ nổi loạn. Bọn chúng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhất định Thiển Thủy Thanh đã bắt đầu phản công!
Cách Long Đặc đứng bật dậy:
- Hiện tại ai đang phụ trách chỉ huy thành Bạch Sa? Có phái binh ra hay không, tình huống bên thành Tư Đắc Ma Nhĩ thế nào rồi?
Sắc mặt Tùng Can tái nhợt:
- Trước mắt phụ trách thủ vệ thành Bạch Sa là Tướng quân Đạt Nhĩ Cáp, hôm qua hắn mới cho bồ câu đưa tin, nói rằng đã nhận được thư cầu viện khẩn cấp của núi Xích Đáp, đã phái binh cứu viện. Còn Thành Tư Đắc Ma Nhĩ, hiện giờ chưa thấy có tin gì truyền đến.
- Đáng chết!
Cách Long Đặc rống lên giận dữ:
- Thiển Thủy Thanh đã bắt đầu phản công, lập tức xuất phát đi thành Tư Đắc Ma Nhĩ, Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ chạy theo đại đạo Dương Sa thẳng chiếm thành Bạch Sa. Nếu để hắn chiếm được thành Bạch Sa, đường lui của chúng ta sẽ bị chặn!
Trên đại đạo Dương Sa, diễn ra cảnh tượng một cánh quân lớn đang di chuyển.
Một đám binh sĩ mặc quân phục của quân Đại Đế quốc Tây xi đang ra sức giục ngựa ra roi.
Rất hiển nhiên, đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ, tiểu đội đi tiên phong vừa cao giọng hò hét, vừa thành thạo dẹp đường trống trải, vừa không ảnh hưởng đến tốc độ, vừa lo lắng cho an toàn của mọi người. Bộ binh, truy trọng binh phía trước đêu dạt ra hai bên để nhường đường.
Dẫn đầu là một tên tướng lãnh cao to, bên cạnh còn có hai người, một người khôi ngô cường tráng như một con gấu, người thứ hai vẻ mặt âm trầm lạnh lẻo như tuyết đọng ngàn năm.
Đây là một cánh quân hơn ba vạn người, bọn họ đang điên cuồng tiến tới với tốc độ rất nhanh.
- Khoác lớp da chỗ này thật là khó chịu.
Mãnh tướng đầu lĩnh chính là Phương Hồ, giờ phút này hắn đang khoác lớp quân trang của một tên tướng lĩnh du mục, cho nên cảm thấy không được thoải mái tự nhiên.
- Mùa hè mặc áo da, chỉ có đám người thảo nguyên mới có thể mặc được.
Thác Bạt Khai Sơn cũng tỏ ra khó chịu. Kỵ binh du mục không thích mặc khôi giáp, báo hại binh sĩ Long Nha Quân cũng chỉ có thể bỏ khôi giáp, mặc áo da.
Bích Không Tình thản nhiên nói:
- Biên độ nhiệt giữa ngày và đêm trên thảo nguyên rất lớn, những người sống trên thảo nguyên đã quen với hoàn cảnh cực lạnh cực nóng, dù áo da khó chịu, nhưng dùng để ngăn chặn đao tên cũng không tồi. Chỉ là binh sĩ chúng ta không quen mặc như vậy, cho nên phải chịu cực một chút.
Từ sau khi Phương Hồ nhận chức Tổng Suất Long Nha Quân, Thiết Huyết Trấn được giao lại cho Thác Bạt Khai Sơn.
Tất cả anh hùng trong lịch sử gần như đều có một thói quen, chính là có cảm tình đặc biệt với đội ngũ mà mình đã xuất thân, Thiển Thủy Thanh cũng không ra ngoài lệ ấy.
Mặc dù Thiết Huyết Trấn là một trong sáu Trấn của Quân đoàn Bạo Phong, nhưng trong mắt Thiển Thủy Thanh Thiết Huyết Trấn quan trọng hon những Trấn còn lại rất nhiều.
Hiện giờ thực lực của Thiết Huyết Trấn có thể nói là đứng đầu trong sáu Trấn, được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, cũng phải đối mặt với những trận chiến khó khăn gian khổ nhất.
Lần này ngụy trang tập kích bất ngờ thành Bạch Sa, chính là giao cho Long Nha Quân phụ trách. Thiết Huyết Trấn là chủ lực thứ nhất, kéo nhau xuất chinh. Mục đích của bọn họ là chạy theo đại đạo Dương Sa thẳng tới thành Bạch Sa. Bất kể thế nào Cách Long Đặc cũng không ngờ được. Thiển Thủy Thanh sẽ tiến công trọng binh đóng ở thành Bạch Sa. Mà nơi đây có thể nói là trung tâm đầu mối từ Đại Đế quốc Tây xi đi thông tới công quốc Thánh Uy Nhĩ. Một khi nơi đây bị chiếm, đường về của quân Đại Đế quốc Tây Xi bị cắt đứt, đến lúc đó trên chiến trường chính, Đại Đế quốc Tây Xi sẽ phải tác chiến dưới tình huống mất đi tiếp tế tiếp viện. Mà hậu phương của Đại Đế quốc Tây Xi lại bị Bát Xích cường công, một khi tới giờ phút nguy hiểm, viện binh từ tiền tuyến cũng không thể quay về cứu viện.
Chiêu này của Thiển Thủy Thanh vừa tàn nhẫn vừa ác độc, đánh rắn đánh giập đầu, chính là nhắm ngay vào chỗ yếu của Cách Long Đặc.
Đương nhiên nếu là lúc trước, Cách Long Đặc sẽ tuyệt đối hoan nghênh Thiển Thủy Thanh tới tấn công thành Bạch Sa, vì nơi đó có rất đông quân Đại Đế quốc Tây Xi đóng. Nhưng hành động tiến công núi Xích Đáp của Bát xích đã thu hút rất nhiều binh lực ở đó rời đi. Dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh lại tiến hành tập kích bất ngờ, ắt nắm chắc phần thắng.
Chiến trường chính và chiến trường ở hậu phương của địch cho tới bây giờ đều có liên quan qua lại với nhau, đồng sinh cộng tử. Không có chiến trường chính hấp dẫn, chiến trường ở hậu phương địch sẽ không có cơ hội phát triển lớn mạnh. Mà tất cả hành động của chiến trường ở hậu phương địch, thật ra đều làm theo nhu cầu của chiến trường chính.
Hành động của Bát Xích đã khiến cho người ta sợ hãi vô cùng, vì vậy cho nên mọi người đều xem nhẹ điểm này, quên đi rằng bất kể Bát Xích làm như thế nào, cũng nằm trong sự tính toán, bày mưu sắp kế của Thiển Thủy Thanh. Nếu Bát Xích có hành động đại sự ở hậu phương địch. Thiển Thủy Thanh chỉ huy chiến trường chính, làm sao không có?
Một trận đại chiến quyết định vận mệnh của toàn đại lục, sau hơn ba năm dài đằng đẵng rốt cục đã khơi mào. Lần này bất kể là Thiển Thủy Thanh hay Cách Long Đặc, bọn họ đối mặt với đối thủ đều đã hạ quyết tâm, không chết không thôi.
Đêm Mười tháng Tư.
Một cánh quân hùng tráng oai phong từ thành Thánh Liêm xuất phát về phía thành Tư Đắc Ma Nhĩ.
Đó là đại quân của Cách Long Đặc đang chuẩn bị kéo đi cứu viện thành Bạch Sa
Vài người dân Công quốc Thánh Uy Nhĩ trong thành sau khi nhìn thấy hướng đi của đại quân Đại Đế quốc Tây Xi, lặng lẻ nhìn nhau không nói lời nào.
Một hán tử dáng người gầy gò trong số đó thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ lén quay về nhà mình, từ trong góc bí mật lấy ra một chiếc lồng chim bồ câu.
Sau khi bỏ một tờ giấy nhỏ cuộn tròn vào ống đồng trên chân chim, thả bồ câu bay đi, hán tử kia cũng ung dung bỏ đi xa.
Ngày Mười Một tháng Tư.
Bồ câu đưa tin bay lượn trên không, sau khi bay qua quãng đường cả trăm dặm, rốt cục đến một vùng bình nguyên bát ngát, nơi đây quân doanh đóng dày đặc khắp nơi.
Quét mắt nhìn qua nơi nơi đều thấy quân kỳ Đế quốc Thiên Phong tung bay, một chữ thiền thật to trên đó, tỏ rõ thân phận chủ nhân của nơi này.
Thiển Thủy Thanh cỡi Phi Tuyết, khoác áo choàng Thúy Vân, gương mặt anh tuấn ngày nào giờ đây hiện rõ vêt hằn năm tháng.
Thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp, hiện giờ Thiển Thủy Thanh không còn giống một tên bạch diện thư sinh nho nhã như xưa. Vô số lần huyết chiến sa trường gần như đã rút sạch những tình cảm dịu dàng của hắn, chỉ còn lại sắt máu mà thôi
Bên cạnh hắn. Tô Vân giơ tay lên, bồ câu đưa tin kia liền đáp lên tay hắn.
Vui mừng gặp được chủ nhân, bồ câu phát ra những tiếng kêu ríu rít.
Tô Vân vuốt ve bồ câu, cho nó chút thức ăn, sau đó lấy thư tín trên chân ra đưa cho Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh mở thư xem qua, ánh mắt không nhịn được nét cười:
- Quả nhiên Cách Long Đặc vô cùng lợi hại, đã nhìn ra sự bố trí của ta nhanh như vậy, đích thân mang binh quay về cứu viện thành Bạch Sa.
Tô Vân mỉm cười:
- Tuy Cách Long Đặc rất lợi hại, nhưng không phải rốt cục cũng rơi vào kế hoạch của Thiển Tổng Suất hay sao? Ông ta càng lợi hại, thất bại lại càng thảm.
Thiển Thủy Thanh xé bỏ phong thư, ung dung nói:
- Nếu đổi lại là người khác, ta cần gì phải hao phí tâm cơ như vậy? Bất quá nếu chưa tới giây phút cuối cùng, chưa gặt hái được kết quả tốt, lúc này lớn lối cũng còn quá sớm. Truyền lệnh toán quân, chuẩn bị lên đường!
- Dạ!
Vì muốn đối phó Cách Long Đặc, có thể nói là Thiển Thủy Thanh đã hao phí biết bao tâm huyết.
Đối thủ như Cách Long Đặc nếu dùng kỹ xảo bình thường lừa gạt, chắc chắn là không được, ông ta sẽ không mắc mưu. Nếu muốn làm cho một đối thủ hung tàn giảo hoạt như vậy mắc mưu, biện pháp tốt nhất không phải là làm cho ông ta ngu xuẩn chui đầu vào tròng, mà phải làm sao cho ông ta không còn con đường nào khác để đi.
Vì vậy, Thiển Thủy Thanh cẩn thận thiết kế một bộ chiến lược chiến thuật hoàn chỉnh: Dùng Bát Xích tấn công núi Xích Đáp, lừa gạt thành Bạch Sa xuất binh. Dùng Thiết Huyết Trấn tập kích bất ngờ thành Bạch Sa, ép buộc Cách Long Đặc phải kéo quân cứu viện, còn bản thân hắn dẫn theo một cánh quân mai phục trên con đường mà Cách Long Đặc bắt buộc phải đi qua, đánh một trận chiến tiêu diệt mà hắn âm mưu đã từ lâu.
Chiến thuật này không có gì là phức tạp, nhưng có rất nhiều ưu điểm: Thứ nhất, mỗi giai đoạn đều có thể phát huy tác dụng độc lập của nó, cho dù không thể dẫn dụ địch nhân hành động như dự kiến, cũng sẽ không khiến cho bên mình tổn thất. Thứ hai, chỉ cần địch nhân mắc bẫy, vậy nhất định phải bước theo con đường mà hắn đã chờ sẵn, mà đã đi rồi là không còn cách cứu vãn. Thứ ba, đối với địch nhân như Cách Long Đặc, dụ ông ta mắc câu vĩnh viển không tốt bằng ép ông ta phải mắc câu. Nếu muốn lừa gạt Cách Long Đặc, biện pháp tốt nhất không phải là tạo ra âm mưu phức tạp rối rắm tới nỗi khiến cho người phe mình cũng không thể hiểu rõ, mà là lợi dụng áp lực rất lớn do tình thế, bức bách đối thủ đi vào quỹ đạo mà hắn đã thiết kế. Và như vậy, cho dù Cách Long Đặc biết rõ con đường phía trước có phục kích, ông ta cũng không có đường lui, bởi vì nhất quyết không thể để mất thành Bạch Sa.
Lúc này, nhìn ánh bình minh tràn ngập khắp không trung, trong lòng Thiển Thủy Thanh thầm nghĩ, phải chăng trận chiến này chính là trận chiến sau cùng?
Từ khi hắn tới thế giới này cho tới nay, mười năm đằng đẵng đã trôi qua.
Mười năm trước, hắn leo núi sẩy tay tới được nơi này, lúc ấy trong lòng hắn bàng hoàng mê muội, không biết phải đi đâu về đâu...
Sau khi lưu lạc góc biển chân trời trong ba năm, cuối cùng hắn lựa chọn tòng quân nhập ngũ, vì muốn chứng minh ý nghĩa của sự tồn tại của mình ở thế giới này.
Nhưng đến hiện tại, đột nhiên hắn cảm thấy cái gọi là theo đuổi cùng chứng minh kia thật ra chỉ là một giấc mộng hết sức buồn cười. Hắn đang đứng tại nơi đây oai phong một cõi, đây mới là chân thực, mới là cuộc đời của hắn.
Trên tay hắn đã nhuộm máu của hàng vạn con người, một dòng nước cạn mà trong từ lâu đã trở thành một ao máu đỏ, rốt cuộc rửa không sạch, trốn không thoát.
Đời người tựa như vũng lầy, một khi sa vào đó lại muốn giãy dụa thoát ra, mãi cho đến chết.
Ngẫu nhiên trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ đùa cợt: "Nếu trận chiến này ta chết đi, vậy sẽ ra sao?"
Trong lòng hắn thoáng run lên, lập tức đè nén ý nghĩ vẫn vơ này lại.
Nếu mình chết đi, cả bọn huynh đệ đi theo vào sinh ra tử với mình, e rằng không sống được.
Người ta sống trên đời, nếu không có người hay sự vật để mình bảo vệ, không phải là quá tịch mịch ư?
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu hắn lại hiện ra hình bóng của Vân Nghê.
Vân Nghê, đánh xong trận này, ta sẽ về nhà.
Từ đây về sau, không bao giờ xuất chinh nữa!
Gió thổi mạnh, ngựa hí như điên.
Lòng Cách Long Đặc như nước đứng.
Ông ta chinh chiến cả đời, không rời yên ngựa, chưa từng thất bại. Không phải vì ông ta thần dũng cái thế, mà vì ông ta có thể giữ được bình tĩnh vào thời điểm mấu chốt.
Mỗi khi đến thời điểm nguy cấp, đầu óc ông ta sẽ trở nên thanh tĩnh như người máy, có thể cấp tốc tính toán tất cả khả năng sơ qua một lần.
Ba năm qua chiến đấu cùng Thiển Thủy Thanh, bởi vì Thiển Thủy Thanh vẫn khăng khăng tử thủ, lập tuyến phòng ngự như tường đồng vách sắt trên toàn đại lục, thà rằng buông bỏ cơ hội chứ tuyệt đối không tham công cầu thắng, cho nên Cách Long Đặc không có cách nào đối phó Thiển Thủy Thanh. Nhưng cũng vì như vậy, ông ta không có cách nào ép chính bản thân mình xuất ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ nhất.
Trên đời này có đủ loại anh hùng, có những anh hùng cả đời anh minh, nhưng cuối cùng thất bại vô cùng đáng tiếc như Trọng Thúc Dạ, có những người trời sinh ra phải tới lúc cuối cùng mới có thể đại hiển thần uy. Cho tới bây giờ, Thiển Thủy Thanh tự cho rằng hắn đã hiểu biết Cách Long Đặc khá nhiều, nhưng đó là vì ông ta chưa hề có cơ hội phát huy năng lực thật sự của mình. Sở trường của Thiển Thủy Thanh là bày mưu rồi hành động, gặp biến cố không sợ hãi, còn sở trường của Cách Long Đặc là lội ngược dòng, tương kế tựu kế.
Quân đang trên đường chạy tới cứu viện, tướng lĩnh các lộ hò hét quát tháo, thôi thúc binh sĩ ra roi giục ngựa. Cách Long Đặc quét mắt nhìn binh sĩ mình đông như kiến không biết đâu là cuối, có khoảng mười vạn người, đây là số bộ đội cơ động nhiều nhất mà ông ta có thể điều động được trong lúc cấp bách, đang ngày đêm chạy tới cứu viện thành Bạch Sa.
Trong lòng ông ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu như Thiển Thủy Thanh đoán được ông ta sẽ cứu viện thành Bạch Sa, vậy hắn sẽ chuẩn bị làm gì?
Với thực lực trong tay Thiển Thủy Thanh, nếu như không tính, tới viện quân của Cách Long Đặc, thật ra dù không điều động quân trấn thủ thành Bạch Sa, cũng chưa chắc đã không đánh chiếm được. Nếu như hắn điều quân trấn thủ thành Bạch Sa tiến công, phải chăng có nghĩa là hắn cũng chưa đưa ra hết lực lượng trong tay?
Vậy hắn giữ lại quân ở đâu?
Bọn chúng muốn làm gì?
Địa vị của thành Bạch Sa quan trọng như vậy, Thiển Thủy Thanh không dốc toàn lực ứng phó, ngược lại che che giấu giấu, vậy còn có cái gì quan trọng hơn thành Bạch Sa đây?
- Lôi Thác Na!
Đột nhiên Cách Long Đặc hét lớn.
Đại Nguyên soái.
Lôi Thác Na cung kính trả lời. Trong đại chiến thành Mễ Đặc Liệt, bốn tên thượng tướng của Đại Đế quốc Tây Xi chỉ có mình hắn trốn thoát. Bởi vì thất bại này khiến cho thực lực Đại Đế quốc Tây Xi hao tổn, mới dẫn tới chuyện sau này Thiển Thủy Thanh bày tuyến phòng ngự kiên cố, khiến cho quân Đại Đế quốc Tây Xi bất lực.
Sau trận chiến này, Ảnh Tướng Lôi Thác Na bị tước danh hiệu Ảnh Tướng, giáng xuống làm tướng bát phẩm.
Tuy nhiên Cách Long Đặc vẫn coi trọng hắn, đem hắn theo bên cạnh mình.
- Lôi Thác Na. Nếu ngươi là Thiển Thủy Thanh, giữa thành Bạch Sa và ta, ngươi sẽ chọn diệt trừ người nào?
Lúc này đột nhiên Cách Long Đặc hỏi như vậy.
Lôi Thác Na nghe vậy ngẫn ngơ, cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới trầm giọng đáp:
- Nếu là tướng lĩnh bình thường, tự nhiên là chọn thành Bạch Sa. Chiếm đất lúc nào cũng dễ dàng và được danh vọng huy hoàng hơn là giết tướng, càng dễ chứng minh thành tựu của mình. Nhưng nếu tiểu nhân là Thiển Thủy Thanh, vậy nhất định tiểu nhân sẽ ưu tiên đối phó với Đại Nguyên soái ngài. Hiện giờ Đại Đế quốc Tây Xi ta tình thế bất lợi, nhưng chỉ cần một ngày còn có Đại Nguyên soái, quân Đại Đế quốc Tây Xi ta sẽ không thua bại. Cho dù Thiển Thủy Thanh hẳn có thể chiếm được thành Bạch Sa, cũng không nhất định là thắng được chúng ta.
Sát cơ thoáng lóe lên trong lòng Cách Long Đặc:
- Ta nghi ngờ rằng Thiển Thủy Thanh có phục binh giữa đường. Rất có thể tên khốn này bày ra liên hoàn kế, lấy núi Xích Đáp làm mồi đối phó thành Bạch Sa, sau đó lấy thành Bạch Sa làm mồi đối phó chúng ta.
Lôi Thác Na nghe vậy bàng hoàng kinh hãi:
- Chuyện này không có khả năng. Trước mắt đại đa số địa phương Công quốc Thánh Uy Nhĩ Tây vẫn do chúng ta khống chế, nếu Thiển Thủy Thanh muốn đem quân của hắn tiến vào khu vực do chúng ta khống chế, mấy trăm người còn có thể, mấy vạn e rằng rất khó khăn.
- Vẫn có đường ngang nẻo tắt có thể đi được, Thiển Thủy Thanh sở trường ẩn giấu hành tung, nếu hắn đã chuẩn bị từ sớm, mang theo người không quá nhiều, chỉ sợ chút khó khăn ấy không làm gì được hắn.
- Giỏi cho tên khốn này, muốn đánh lén chúng ta ngay trong địa bàn của chúng ta ư?
Lôi Thác Na lẩm bẩm, tuy nhiên trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, e rằng chuyện này chỉ là Đại Nguyên soái ngài quá đa nghi mà thôi.
Cách Long Đặc càng nghĩ càng thấy lo, bèn cao giọng nói:
- Lôi Thác Na, nếu để ngươi cầm quân, ngươi có thể mang theo bao nhiêu người đi dưới mắt chúng ta mà không sợ bị phát giác?
- Tối đa là ba vạn người.
Lôi Thác Na vô cùng khẳng định:
- Nếu mang nhiều hơn nửa, sợ rằng không giữ bí mật được.
Nói cách khác, rất có thể chúng ta sẽ gặp phải một cánh quân chừng ba vạn người do Thiển Thủy Thanh phục kích, chờ sẵn chúng ta ở phía trước, có phải không?
- Đại Nguyên soái, dù sao chuyện này chỉ là phỏng đoán vô căn cứ kia mà?
Lôi Thác Na muốn nhắc nhở Cách Long Đặc, tuy rằng nói trên chiến trường bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra, nhưng nếu chỉ dựa vào phỏng đoán liền cho rằng đối phương có phục kích, vậy trận này căn bản là không thể đánh được.
- Ngươi nói không sai, nếu là như vậy, hiện tại bản soái ra lệnh cho ngươi, lập tức dẫn dắt một cánh kỵ binh ba vạn nguời đi theo ngay sau đội tiền phong, bày ra đội hình chủ lực, giương cao cờ hiệu của bản soái, ngươi thấy thế nào?
Lôi Thác Na nghe vậy cả kinh, đây rõ ràng là muốn dùng hắn làm mồi nhữ.
Nếu quả thật Thiển Thủy Thanh có mai phục ở phía trước, rất có thể coi cánh quân của Lôi Thác Na hắn là cánh quân chủ lực. Hơn nữa hắn giương cờ hiệu của Cách Long Đặc, nhất định Thiển Thủy Thanh sẽ khởi xướng tiến công hắn. Hiển nhiên Cách Long Đặc muốn bày trò bọ ngựa rình bắt ve sầu, se sẽ chờ sẵn ở phía sau. Nếu Thiển Thủy Thanh là con bọ ngựa kia, ông ta chính là chim sẻ, còn số phận ve sầu là mình lúc ấy sẽ như thế nào, ông ta không thèm quan tâm tới.
Nếu như Thiển Thủy Thanh không mắc mưu, buông tha cho cánh quân của hắn, như vậy tối thiểu Cách Long Đặc cũng có được một cánh quân ba vạn thoát ly chiến trường trước một bước. Cho dù sau đó Thiển Thủy Thanh tập kích Cách Long Đặc, cũng có thể nhờ Lôi Thác Na hắn sắm vai kẻ cứu viện.
Đương nhiên nếu không có phục kích gì cả, cách an bày như vậy cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục.
Đối với Lôi Thác Na, đây quả thật là một chuyện khổ sai, tuy nhiên đối mặt với Đại Nguyên soái, hắn không có đủ can đảm để mà phản đối.
Ngày Mười Hai tháng Tư.
Một chiếc xe ngựa cao quý hoa lệ được một đám kỵ binh Đại Đế quốc Tây Xi hộ vệ, đang chậm rãi đi trên đại đạo Dương Sa.
- Công chúa điện hạ, phía trước là thành Tư Đắc Ma Nhĩ, chúng ta có nên nghỉ lại trong thành một đêm, đến mai hãy lên đường hay không?
Một tên hộ vệ đi tới cạnh xe ngựa cung kính nói.
Giọng du dương của Xích Phong Uyển từ trong xe chậm rãi vọng ra:
- Không cần, cứ chạy suốt đêm tới thành Thánh Liêm càng sớm thì càng tốt, có một số việc ta phải giáp mặt luận bàn cùng Đại Nguyên soái, thời gian đã cấp bách lắm rồi.
- Dạ!
Xe ngựa tiếp tục chạy tới, bỗng nhiên từ phương xa, một toán người ngựa hò hét chạy qua bên cạnh xe của Xích Phong Uyển.
- Tổng đội Hắc Ưng của Đại Đế quốc Tây Xi phụng mệnh điều quân về thành Bạch Sa, người không phận sự lập tức nhường đường, ai dám cản trở đều giết không tha!
Binh sĩ trên chiến mã gào thét điên cuồng, chạy ngang qua cạnh xe ngựa.
Một tên kỵ binh Đại Đế quốc Tây Xi phụ trách hộ vệ xe ngựa giận dữ quát:
- Thật là to gan lớn mật, ngươi có biết người ngồi trên xe là ai không?
Chiến sĩ kỵ binh đối diện không thèm để ý, roi ngựa lập tức nhắm đầu tên hộ vệ kia quất tới:
- Lão tử không cần biết ngươi là ai, dám làm chậm trễ quân cơ đại sự, cho dù là Vương tộc cũng phải chết!
Tên binh sĩ hộ vệ kia bị đánh phẫn nộ vô cùng, hắn là binh sĩ hộ vệ trong cung Thương Lang, có thể nói là chiến sĩ có địa vị cao nhất, tinh anh nhất trong tộc Tây Xi, không ngờ mới vừa tới Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã bị một đám binh sĩ từ tiền tuyến quay về dùng roi dạy bảo.
Hắn đang muốn lớn tiếng thóa mạ, rằng đây là đoàn xe của Công chúa, không ngờ Xích Phong Uyển trong xe lên tiếng:
- Nhường đường, để cho bọn chúng đi qua.
- Công...
Tên binh sĩ kia còn muốn nói tiếp, nhưng bị Xích Phong Uyển vén rèm xe, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Lúc này hắn mới nhớ lại chuyến đi này là bí mật xuất hành, không thể để bại lộ thân phận, đành căm phẫn ngậm miệng lại không nói nữa. Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ sau khi gặp được Cách Long Đặc, nhất định phải đâm đơn tố cáo. Tổng đội Hắc Ưng là cái rắm gì, chẳng qua là một đội kỵ binh ngoại tộc mà thôi, cũng dám động võ với võ sĩ tộc Tây Xi ư? Nhất định sau này phải làm cho chúng chết không có chỗ chôn thây...
Xích Phong Uyển bắt tên hộ vệ im miệng xong, dặn dò xe ngựa nhường đường, rồi quay đầu lại thoáng nhìn cánh kỵ binh đang ào ạt chạy qua.
Trong mơ hồ, nàng cảm thấy có vẻ kỳ quái.
Hiện giờ chiến sự ngoài tiền tuyến đang sôi nổi, vì sao quân ta lại chạy tới thành Bạch Sa?
Chẳng lẽ là vì chuyện điều động binh lực ở thành Bạch Sa?
Nàng lại mơ hồ cảm thấy, giọng người vừa rồi quát tháo dẹp đường có vài phần quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không thể nhớ ra.
Nàng cau mày lại, chỉ có thể ngồi vào xe âm thầm suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cánh quân kỵ binh nọ mới hoàn toàn qua hết, xe ngựa của Xích Phong Uyển lại tiếp tục lên đường. Bên ngoài xe, một ít hộ vệ của nàng đang thì thầm to nhỏ, dường như đang bàn tán về cánh kỵ binh mới đi qua.
Xích Phong Uyển loáng thoáng nghe được:
- Không phải là Tổng đội Hẳc Ưng ở phương Bắc hay sao? Vì sao lại chạy tới làm nhiệm vụ ở trung lộ?
- Đúng vậy, hơn nữa ta còn nhớ Tổng đội Hẳc Ưng chỉ còn hơn một vạn mà thôi, vì sao lần này lại có tới gần ba vạn nguời?
- Có thể là mới tăng cường binh sĩ, trước kia ta cũng có quen biết vài chiến hữu trong Tổng đội Hắc Ưng, sao lần này không gặp ai cả?
- Có thể là tử trận rồi...
- Ôi, đều là hảo thủ, mang dây thừng trông đẹp mắt vô cùng.
- Ủa, quên mất, vừa rồi dường như trong Tổng đội Hắc Ưng, chỉ thấy có vài người mang theo dây thừng mà thôi.
- Đúng vậy, con bà nó, đó chính là tiền vốn giữ nhà của người thảo nguyên chúng ta. Đám khốn ngoại tộc này hết tám phần là đi vào thế giới phồn hoa này, say mê đuổi bướm vờn hoa, cho nên ngay cả thứ mà lão tổ tông để lại cho cũng đã đánh mất rồi.
- Hắc hắc, nghe nói nữ nhân công quốc Thánh Uy Nhĩ vô cùng nóng bỏng, phong lưu rất mực, có lẽ đám khốn này ngày nào cũng mãi chơi bời.
- Hắc hắc, chúng ta khó mà ra ngoài được một chuyến, lần này phải tranh thủ tìm cho mình một vài cô ả.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Nhỏ giọng chút đi, bọn sắc quỷ các ngươi, công chúa đang ở trong xe...
Xích Phong Uyển sững sờ hồi lâu, đột nhiên ý thức được chuyện gì, nàng gấp giọng kêu lên thất thanh:
- Là Phương Hồ, người nói chuyện vừa rồi là Phương Hồ! Ta từng gặp hắn ở thành Bá Nghiệp. Đáng chết, đó là quân Đế quốc Thiên Phong!
Thiển Thủy Thanh dẫn năm vạn quân đang điên cuồng phi nước đại trong đêm.
- Thiển Tổng Suất, phía trước chính là cốc Khẩu Tử.
- Thám báo đã trở lại chưa?
- Đã trở lại rồi, đang báo tình hình giao thông phía trước, vẫn chưa phát hiện tin tức gì của địch.
Tô Vân đáp.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Tốt lắm, lệnh cho toàn quân lập tức tiến vào cốc Khẩu Tử, an bài nơi ẩn nấp. Mặc khác phái một toán quân đóng phía sau cốc, phàm có bất cứ kẻ nào qua lại đều bắt hết, trước khi chiến sự chấm dứt, không được để lộ ra tin tức gì cả.
- Dạ!
Thê tử của Tô Vân là Phong Nương Tử trước mắt đang liên kết với Phi Yên chủ trì mạng lưới tình báo ngầm của Thiển Thủy Thanh, bởi vậy tin tức truyền trong quân hiện giờ Phong Nương Tử báo trực tiếp cho Tô Vân, sau đó Tô vân mới báo lại cho Thiển Thủy Thanh. Bản thân Tô Vân cũng là quan quân dưới cờ của quân đoàn Ưng Dương, cũng có thể giúp đỡ Thiển Thủy Thanh liên hệ cùng các quân đoàn khác, cho nên Thiển Thủy Thanh mới giao cho hắn chức quan liên lạc tình báo trong quân. Quân tình báo từ trước tới nay có địa vị hết sức đặc biệt trong quân, tuy chức quan không to nhưng quyền không nhỏ. Hiện giờ gần như Tô Vân chịu sự chỉ huy trực tiếp của Thiển Thủy Thanh, cho nên lần tác chiến này, Thiển Thủy Thanh cũng dẫn Tô Vân đi theo.
Lúc này Thiển Thủy Thanh nhìn vào khoảng không tối đen mờ mịt trước mắt, đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi:
- Hắn vẫn không có động tĩnh gì sao?
Tô Vân ngẫn người ra một lúc, sau đó nhỏ giọng cung kính đáp:
- Thiển Tổng Suất muốn nói...hắn ư?
- Ừm!
Thiển Thủy Thanh nhỏ giọng.
- Mấy năm qua hắn vẫn một mực đóng cửa ở trong cung, không hề bước chân ta ngoài nửa bước, xem ra đã thay đổi hoàn toàn.
- Phì!
Thiển Thủy Thanh bật cười lạnh lẻo:
- Ngươi tin tưởng hắn ư?
Tô Vân không đáp.
- Hắn đã âm thầm bày mưu đối phó sau lưng ta hai lần, kết quả đã đánh mất địa vị Thái tử của mình. Với tính tình của hắn, nếu mỗi ngày không lôi tên ta ra lớn tiếng thóa mạ, đó mới thật là kỳ. Ngươi nói hắn không có phản ứng gì...hừ hừ...người như hắn trở nên ẩn nhẫn như vậy từ bao giờ? Chỉ sợ là giả ngây giả dại mà thôi!
Tô Vân thầm run lên trong lòng:
- Thiển Tổng Suất, phải chăng ngài muốn nói...
Thiển Thủy Thanh vung tay:
- Loại chuyện như vậy ta đã gặp nhiều, không có gì đáng ngạc nhiên.
Tô Vân đang buồn bực không biết phải nói gì, hắn không biết trong đầu Thiển Thủy Thanh hơn hắn tới hai ngàn năm lịch sử phát triển của loài người, lúc này lại nghe Thiển Thủy Thanh nói:
- Chuyện của hắn chỉ cần không phạm tới ta, ta sẽ không quản. Nhưng nếu hắn ra tay lần thứ ba, lúc ấy đừng trách sao ta không khách sáo. Được rồi, đại chiến sắp tới, trước tiên hãy bàn xem đánh trận này thế nào đi. Mộc Huyết, Trung Đường, các ngươi tới bố trí kế hoạch tác chiến một chút.
Thiết Huyết Ngũ Tướng, ba người đã đi thành Bạch Sa còn lại hai người bên cạnh Thiển Thủy Thanh. Tuy rằng lần này Thiển Thủy Thanh mang theo ít người, nhưng lại là bộ đội tinh nhuệ nhất, bao nhiêu vốn liếng đều đã mang ra hết.
Sau khi trải qua hết trường huyết chiến này tới trường huyết chiến khác, bọn Phương Hồ, Mộc Huyết xưa kia từng chỉ biết xung phong, hiện tại cũng đã trưởng thành rất nhiều, trở thành chiến tướng có khả năng một mình đảm đương một mặt, không cần Thiển Thủy Thanh phải đích thân lo lắng mọi chuyện như trước nữa.
Mộc Huyết lập tức giở bản đồ ra nói:
- Vừa rồi thám báo đã trinh sát qua vùng này, tình huống đại khái chúng ta cũng đã biết qua. Cốc Khẩu Tử có địa hình thắt cổ chai, lợi phục kích, phòng thủ, bất lợi phá vây. Nếu như Cách Long Đặc dẫn dắt đại quân tới chỗ này, bởi vì địa thế của vùng này là dốc ngược, hiểm trở khó đi, bất lợi phát huy ưu thế của kỵ binh và ưu thế về nhân số. Tuy nhân số quân ta ít, nhưng nắm chắc phần đánh bại địch nhân. Ngoài ra căn cứ vào tình huống mà thám báo báo lại, có một tình huống nhỏ không đúng với dự liệu của chúng ta. Chính là lộ trình từ đây chạy tới thành Tư Đắc Ma Nhĩ chỉ có mười dặm, chứ không phải là ba mươi dặm như ta đã biết. Trên bản đồ chỉ vẽ ra đại lộ, nhưng trên thực tế còn có một con đường nhỏ khác đi tới thành Tư Đắc Ma Nhĩ, gần hơn rất nhiều. Con đường nhỏ này cũng không có gì bí mật, nhưng trên bản đồ lại không vẽ, coi như chúng ta đã bị bản đồ chơi xỏ một phen. Chỉ cần ở đây xảy ra chiến sự, nhất định thành Tư đắc Ma Nhĩ sẽ phát hiện ra. Nếu tập kết toàn quân rồi chạy tới chiến trường ở đây, phòng chừng chỉ cần hai canh giờ là có thể đuổi tới.
Nghe thấy tin tức xấu này, Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày lại.
Trong chiến tranh luôn luôn có rất nhiều tình huống không thể nào ngờ được. Trước kia hắn bố trí tuyến phòng ngự tường đồng vách sắt, Cách Long Đặc chủ công, hắn chủ thủ, cho nên về phương diện bản đồ, phe Cách Long Đặc bị hạn chế rất nhiều. Hiện giờ hắn lặng lẽ tiến nhập khu vực do quân Đại Đế quốc Tây Xi khống chế, chính mình lại gặp phải phiền phức.
Suy nghĩ một hồi, Thiển Thủy Thanh lắc đầu nói:
- Trung Đường, người của ngươi phụ trách ngăn cản viện quân của thành Tư Đắc Ma Nhĩ, có vấn đề gì không?
Thủy Trung Đường lắc đầu:
- Không thành vấn đề.
Từ sau khi Thiển Thủy Thanh cầm giữ binh quyền, hắn đề bạt thân tín của mình khắp chốn. Sau khi Phương Hồ trở thành thủ lĩnh Long Nha Quân, Thác Bạt Khai Sơn chuyển sang tiếp nhận chức Trấn Đốc Thiết Huyết Trần, chức Trấn Đốc Cuồng Sa Trấn cũ của hắn giao lại cho Trấn Đốc cũ của Ưng Dương Kỳ là Thi Thành. Sau trận quyết chiến Trung thu, hai vị Doanh chủ Tông Trác, Thiều Phi Chí tử trận, còn sót mỗi mình Thi Thành bị trọng thương, nhưng cuối cùng báo toàn tính mạng. Sau khi trận chiến Kinh Hồng kết thúc, Thiển Thủy Thanh bày ra một phen Hồng Môn yến, chẳng những đoạt quyền từ trong tay Thương Lan, cả số binh sĩ vốn thuộc Quân đoàn Ưng Dương cũng không trả lại. Bọn Thi Thành lại tự mình dẫn dắt đám tướng sĩ của của Ưng Duơng Kỳ thề nguyện trung thành với Thiển Thủy Thanh. Sau khi Mộc Huyết thăng chức Trấn Đốc. Thi Thành nhận chức Chưởng Kỳ của Ưng Dương Kỳ, sau đó lại tiếp nhận chức Trấn Đốc Cuồng Sa Trấn do Thác Bạt Khai Sơn để lại, hiện giờ cũng xem như thân tín của Thiển Thủy Thanh.
Về phần Liêm Thiệu Nhất tự nhiên không cần phải nói. Với giao tình khi trước lúc hắn bị hãm hại, sau lại được cứu, đã khiến cho Liêm Thiệu Nhất sớm ngã về phe Thiển Thủy Thanh. Sau khi hắn chưởng quản Long Uy Quân, bèn giao lại Đại Phong Trấn cho viên ái tướng tâm phúc của mình là Ngô Sơn Minh. Đây coi như là ân huệ mà Thiển Thủy Thanh cho hắn được phép giữ lại một phần thực lực trung thành của mình.
Hồng Phong Trấn vẫn do Mộc Huyết cai quản, Xích Huyết Trấn giao lại cho tên tiểu tử Lâm Dược. Hiện giờ Lâm Dược đã thành thân cùng Hồng Nhạn, Hồng Bắc Minh mất rồi, không người nối nghiệp, nếu Hồng gia muốn tìm lại vinh quang ngày trước, hoàn toàn phải trông vào chàng rễ quý này rồi. Từng là tên hậu sinh nho nhỏ bị Hồng Bắc Minh khinh thường, hiện giờ Lâm Dược cũng đã trở thành kẻ đứng đầu một Trấn. Toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong từng ở cục diện bị những lão già nắm giữ, giờ đây đã trở thành thiên hạ của những người trẻ tuổi trở nên phấn chấn vô cùng.
Lần xuất chinh này, Phương Hồ và Bích Không Tình dẫn Thiết Huyết Trấn và Cuồng Sa Trấn bất ngờ tập kích thành Bạch Sa Lâm Dược phụng mệnh dẫn Xích Huyết Trấn thủ ở phía sau, trong lòng uất ức vô cùng. Không phải là Thiển Thủy Thanh không tin tưởng hắn, hoàn toàn ngược lại, hắn cực kỳ tin tưởng tên tiểu tử này. Chỉ là Xích Huyết Trấn bị Kế Hiển Tông nắm trong tay đã lâu, không ai có thể biết được trong đó rốt cục còn bao nhiêu tay chân thân tín do Kế Hiển Tông bố trí phục vụ cho người Đại Đế quốc Tây Xi. Nếu dẫn theo Xích Huyết Trấn đi tập kích bất ngờ, vạn nhất tin tức bị lộ ra ngoài thì vô cùng phiền phức, chỉ có thể giao cho Lâm Dược trông coi, để cho ba Tổng đội và Đại Phong Trấn hiệp trợ việc chi viện ở phía sau.
Bản thân Thiển Thủy Thanh dẫn dắt Nộ Đào Trấn và Hồng Phong Trấn cùng đội cận vệ của mình xuất chiến. Hiện giờ đội cận vệ của Thiển Thủy Thanh theo biên chế chiến tranh hiện tại đã đạt tới một vạn người, gọi là Thủy Vân vệ, hiển nhiên là do kết hợp tên của Thiển Thủy Thanh và Vân Nghê mà ra. Đội cận vệ này được chọn ra từ tinh anh của Quân đoàn Bạo Phong, chiến lực vô cùng dũng mãnh, có thể nói là thực lực mà Thiển Thủy Thanh vẫn thường giấu kỹ.
Lôi Thác Na cho rằng Thiển Thủy Thanh chỉ dám mang theo chừng ba vạn người, không ngờ Thiển Thủy Thanh lại dẫn theo tới hơn năm vạn.
Phải biết rằng trong trận chiến Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh đã sớm chứng minh năng lực ẩn giấu hành tung, hành quân bí mật không thua gì một vị đại hành gia trên phương diện này, đúng là Lôi Thác Na vẫn còn xem thường đối thủ của mình.
Các chủ tướng còn đang thương nghị với nhau về chuyện tiến hành kế hoạch cụ thể hơn một chút, thám báo trinh sát phía sau đột nhiên phi ngựa về báo:
- Báo Thiển Tổng Suất, đại quân của Cách Long Đặc còn cách nơi này không tới mười lăm dặm.
Thiển Thủy Thanh đưa hai tay lên cao vỗ mạnh, trầm giọng nói:
- Lập tức ẩn nấp cho thật kỹ, đừng để cho thám báo địch đi trước dò đường phát hiện chúng ta.
Trong chiến tranh có rất nhiều trận phục kích chiến xuất kỳ bất ý, nhưng vì thám báo trinh sát của đối phương quá ưu tú mà cuối cùng trở nên phá sản, những chuyện như vậy hằng hà sa số trong lịch sử chiến tranh. Thổ Long pha chính là một tỷ dụ rõ ràng nhất, cho nên Thiển Thủy Thanh tuyệt đối không muốn cho mình trở thành phe xấu số.
Nhưng trong chiến tranh lại có rất nhiều bất ngờ, khiến cho tình thế càng trở nên phức tạp, càng trở nên xấu đi, càng khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc.
Lúc đang chuẩn bị mai phục, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng người ngựa rầm rầm rộ rộ, giống như có chiến sự xảy ra.
- Sao lại như vậy?
Thiển Thủy Thanh giận dữ.
Khách nhân sắp sửa tới nhà, các đầu bếp còn đang chuẩn bị, đã có người làm đổ cả nồi canh, chuyện này làm cho Thiển Thủy Thanh vô cùng tức giận.
- Báo cáo Thiển Tổng Suất, phía trước phát hiện ra một toán quân Đại Đế quốc Tây Xi!
Lính liên lạc cảnh giác lập tức vội vàng báo cáo.
- Quân Đại Đế quốc Tây Xi ư? Trễ như vậy mà còn hành quân sao?
Thiển Thủy Thanh và bọn Thủy Trung Đường ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy trong lòng bàng hoàng kinh ngạc.
- Có bao nhiêu người?
- Không nhiều lắm, chỉ chừng hai trăm. Tuy nhiên có một chiếc xe ngựa, xem ra bên trong là một nhân vật lớn.
Hiện tại bọn chúng đâu rồi?
- Đang nhanh chóng chạy đi, xin Thiển Tổng Suất lập tức chỉ thị, có cần truy kích hay không?
- Đuổi cho mau, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho bọn chúng chạy tới thành Tư Đắc Ma Nhĩ, một người cũng không được thả cho đi! Ta không muốn chiến sự chưa bắt đầu, viện binh của thành Tư Đắc Ma Nhĩ đã tới!
Thiển Thủy Thanh quát lớn.
- Dạ!
Nghĩ lại cảm thấy không yên lòng. Thiển Thủy Thanh lại hét:
- Theo ta!
Hắn muốn đích thân đuổi theo, để xem rốt cục là ai phá hư hảo sự của hắn vào giờ phút này. Dựa vào tốc độ của Phi Tuyết, không ai mà hắn không đuổi kịp.
Xích Phong Uyển có nằm mơ cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến như vậy.
Sau khi phát hiện ra Tổng đội Hắc Ưng lại là quân Đế quốc Thiên Phong, lập tức nàng hiểu ra thành Bạch Sa đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên giờ phút này trong tay nàng chỉ có hai trăm nguời, không có cách nào hỗ trợ. Chỉ có thể một mặt phái người quay về thành Bạch Sa báo nguy, một mặt vội vàng chạy tới thành Thánh Liêm, chuẩn bị nhắc nhở Cách Long Đặc cẩn thận đường lui. Một khi thành Bạch Sa bị hạ, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi sẽ bị vây trong hiểm cảnh.
Đương nhiên nàng không biết rằng trước đó Cách Long Đặc đã nhìn ra vấn đề, dẫn binh quay về cứu viện, bởi vậy vội vàng đuổi gấp trong đêm, không ngờ lại đâm đầu vào phục binh giữa đường của Thiển Thủy Thanh.
Một toán Đế quốc Thiên Phong âm thầm lặng lẽ giữa đêm đen, vọt về phía đám hộ vệ xe ngựa của Xích Phong Uyển, vô số tên nhọn trong đêm hơi lóe sáng lên, gần như không tiếng động lấy đi tính mạng của đám chiến sĩ hộ vệ.
Ngay cả trong lúc giết người, quân Đế quốc Thiên Phong vẫn giữ im lặng triệt để. Dù là trúng đao, cũng không kêu lên một tiếng. Toàn trường chỉ nghe tiếng kêu thét của chiến sĩ Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng không nghe được tiếng kêu nào của quân Đế quốc Thiên Phong. Duy chỉ có đao phong lạnh toát thỉnh thoáng phát ra những tiếng kêu vù vù, cùng những tiếng kêu thổ khí phù phù rất khẽ.
"Đây là một cánh quân tinh nhuệ, rất có khả năng bắt được nguồn tin mình muốn tới đây từ một nguồn nào đó, mới phục kích mình tại nơi này." Đây là điều đầu tiên mà Xích Phong Uyển nghĩ tới.
Chạy, lập tức chạy!
Xe ngựa rẽ sang hướng thành Tư Đắc Ma Nhĩ mà chạy.
Xích Phong Uyển vừa chạy, kỵ binh phía sau liền đuổi riết không tha. Chỉ thấy đầy cả núi đồi đều có kỵ binh Đế quốc Thiên Phong xông ra đây nghẹt cả bóng tối trong đêm. Một trận chém giết đẫm máu và truy đuổi điên cuồng đã được triển khai.
Một mũi tên xuyên thủng ngực một tên chiến sĩ hộ vệ Đại Đế quốc Tây Xi, sau đó lao về phía xe ngựa. Ánh đỏ chợt nổi lên từ trong xe ngựa, hai thanh loan đao múa may toát ra một ráng đỏ đẹp đẽ giữa không trung.
Loan đao vung lên rồi hạ xuống, chém rớt tất cả tên bắn tới, Xích Phong Uyển quát lớn một tiếng, hạ người x lưng tuấn mã kéo xe. Nàng xoay người chém ngược một đao, chém đứt dây cương ngựa, sau đó giục ngựa nhanh chóng chạy đi.
Xe ngựa này dù sao cũng dùng cho Vương tộc, ngựa sử dụng kéo xe chính là tuấn mã, hiện tại đã được cởi bỏ dây cương trói buộc, nó bèn hí lên một tiếng dài rồi cất vó chạy như điên. Xưa nay tuấn mã thảo nguyên lừng danh thiên hạ, bất kể là lực xung phong hay độ bền đều xuất sắc vô cùng. Hộ vệ của Xích Phong Uyển liều chết bảo vệ chủ nhân, bản thân thuật cởi ngựa của Xích Phong Uyển lại hết sức cao siêu, nhờ như vậy. Đám kỵ binh truy kích bị nàng bỏ lại phía sau càng ngày càng xa, chỉ là phần lớn các chiến sĩ hộ vệ cùa nàng khó lòng giữ mạng.
Ngày thường bọn chúng quen ở trên cao, hiếm khi nào xuất chinh tác chiến. Nhưng vào giờ phút nguy hiểm nhất này, nhiệm vụ của chúng chính là dùng tính mạng của mình để bảo vệ an nguy cho chủ nhân.
Xích Phong Uyển cố nén bi thương trong lòng, liều mạng giục ngựa chạy đi. Mắt thấy càng lúc càng xa, kỵ binh phía sau cũng dần dần thôi không đuổi nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ tiếng vó ngựa phía sau chợt một lần nữa vang lên.
Xích Phong Uyển ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vệt sáng trắng như tuyết từ cuối chân trời đang vọt về phía nàng nhanh như chớp, khiến cho nàng sợ hãi vô cùng, vội vàng giục ngựa ra roi phi nước đại.
Vệt sáng kia nhanh như điện chớp, sắc bén như thủy triều, tốc độ của Thiên Tông Thần Mã loài ngựa tầm thường há có thể sánh bằng. Những năm gần đây Phi Tuyết chưa từng đuợc chạy nhanh như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội, nên nó dốc hết sức mình chạy thật nhanh. Mắt thấy xa xa phía trước có ngựa cũng dám so tốc độ với mình, trong lòng nó tự nhiên là khó chịu, hí dài một tiếng, lại cố gắng tăng tốc chạy tới.
Kết quả vì tiếng hí dài của nó, tuấn mã của Xích Phong Uyển giật mình kinh sợ, cất vó chồm lên, quăng Xích Phong Uyển rơi xuống đất. Xích Phong Uyển vội vàng đứng lên, vừa muốn leo lên lưng ngựa, chỉ thấy kỵ sĩ phía sau đã xông tới trước mặt nhanh như tia chớp.
Liếc mắt nhìn qua, ai cũng thấy vẻ bàng hoàng kinh ngạc trên gương mặt người kia. Cả hai người đều sửng sốt.
Không ai có thể ngờ rằng bọn họ lại gặp nhau trong tình huống như vậy.
- Thiển Thủy Thanh...
Xích Phong Uyển ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.
Không biết bao lần, nàng thấy hắn trong giấc mộng giữa đêm khuya.
Nhớ tới nam nhân không thèm quan tâm đến nàng một mảy may nào, nhớ tới nam nhân hào khí vạn trượng, thốt câu: "Hãy để cho ta quyết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.