Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 2 - Chương 21: Sự bảo vệ cuối cùng (hạ)

Duyên Phận

27/03/2013

Nhìn theo bóng Vô Song dần xa, Thiển Thuỷ Thanh thở dài một cái, sau đó mới nói:

- Đem thi thể Thác Bạt Khai Sơn đi đi, hắn là một anh hùng, phải chôn hắn cho thật tử tế!

- Dạ!

Đám binh sĩ đáp.

- Không cần, ta còn chưa chết!

Một giọng nói ồm ồm đột ngột vang lên.

Thân hình cao to của Thác Bạt Khai Sơn đang nằm trong doanh trướng bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt tái nhợt của hắn đầy vẻ giận dữ.

Tên Thác Bạt Khai Sơn này trúng một mũi tên chí mạng ngay ngực, vẫn còn sống sao?

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm con gấu núi đánh không chết kia với vẻ không thể tin được.

Đuôi tên trước ngực hắn run rẩy vẽ ra những đường cong kỳ dị, Thác Bạt Khai Sơn đột ngột dùng tay nắm Tam Lăng tiễn rút ra khỏi ngực mình từng tấc một. Đầu mũi tên sắc bén kéo ra một khối thịt bầy nhầy đẫm máu, máu tươi cũng theo đó tuôn trào. Gương mặt vẫn nở nụ cười như điên cuồng, thân thể Thác Bạt Khai Sơn vì quá đau đớn mà trở nên vặn vẹo:

- Thân thể ta quá nặng, thịt cũng quá dày, mặc dù mũi tên này bắn trúng ngực ta, nhưng vẫn chưa xuyên tới trái tim ta. Hơn nữa tên thiếu niên khi nãy ra tay quá yếu ớt, căn bản không có tư cách là một tên cung tiễn thủ. Lần sau muốn giết ta, nhớ kỹ là phải dùng mâu đâm, hơn nữa phải đâm nhiều lần cùng một chỗ, đâm cho miệng vết thương lớn một chút, bằng không phải chém một đao bay đầu, ta mới chết được!

Thiển Thuỷ Thanh gật đầu tỏ vẻ tán thưởng:

- Hảo hán tử, đúng là một hảo hán tử! Khó trách lần trước tấn công Bắc Môn quan, nhiều người bao vây đối phó ngươi như vậy vẫn không giết được ngươi. Nghe nói trong quân Đế quốc Chỉ Thuỷ tôn xưng ngươi là Chiến Thần Cứu Mạng, bình thường ra trận không cần dùng khôi giáp, vì cơ thể của ngươi chính là khôi giáp tốt nhất. Còn có người gọi ngươi là chiến sĩ không biết đau đớn, bởi vì mỗi lần bị thương, đau đớn chỉ càng làm kích thích chiến ý của ngươi mà thôi. Xem ra lời đồn cũng có vài phần sự thật!

Thác Bạt Khai Sơn cúi đầu nhìn vết thương đầy máu trước ngực mình, khẽ lẩm bẩm:

- Rốt cục vẫn không thể nào thay đổi được vận mệnh thất bại của quân ta.

Thiển Thuỷ Thanh ném cho hắn một gói thuốc:

- Nếu ngươi có thể tự bôi thuốc cho mình được thì làm đi, ngươi đã không chết, ta cũng không có hứng thú giết ngươi lần nữa làm gì!

Thác Bạt Khai Sơn đón lấy gói thuốc xé ra, rắc Sinh Cơ tán vào miệng vết thương. Vốn vết thương trên người hắn rất nhiều, nhưng Sinh Cơ tán rắc đến đâu, cảm giác mát rượi dễ chịu lan ra đến đó. Thác Bạt Khai Sơn không nhịn được bật lời khen ngợi:

- Quả là thuốc tốt!

- Đó là đương nhiên!

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười đáp.

Tên ngục tốt thủ vệ lao ngục hoảng sợ kêu lên:

- Thiển Tướng quân, mau trả tên này về phòng giam đi thôi, nếu để Nam Trấn Đốc biết được, ắt tiểu nhân sẽ bị một trận đòn!

Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Không cần, ta thấy tên Thác Bạt Khai Sơn này cũng rất khá, ta rất hài lòng. Cứ để hắn lại đây đi, ta sẽ để cho hắn làm binh sĩ của Hữu Tự Doanh ta!

- A?!

Tên ngục tốt kia nghe vậy giật mình kinh hãi, nhưng Thác Bạt Khai Sơn thì không hề có phản ứng gì.



- Tướng quân, chuyện này không được, chưa được phép quan trên, tự tiện điều động tù binh là phạm quy!

Tên ngục tốt kêu to.

Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha, chỉ là phạm quy thôi sao? Vậy thì rất đơn giản, lúc ta còn là tân binh, tất cả những hành vi phạm tội trong quân, gần như ta đều đã vi phạm gần hết, hiện tại vi phạm thêm một chuyện nho nhỏ này nữa chắc cũng không thành vấn đề! Ngươi cứ trở về báo với Nam Trấn Đốc, tên tù binh này ta muốn giữ lại, Hữu Tự Doanh ta vừa mới thành lập, đang cần tân binh, không thể nào không có cả quyền lựa chọn tù binh làm tân binh! Thác Bạt Khai Sơn là một võ tướng, không phải như Phạm Tiến Trung còn có giá trị lợi dụng, ta không tranh đoạt Phạm Tiến Trung với hắn, tuy nhiên nếu không cho ta tên Thác Bạt Khai Sơn này, vậy ta sẽ rất là tức giận… Ngươi yên tâm đi, bản Tướng quân vừa mới nhậm chức, thế nào Nam Trấn Đốc cũng nể mặt bản Tướng quân!

Giây phút này, toàn thân Thiển Thuỷ Thanh toát ra một luồng khí thế ngạo nghễ thiên hạ.

Tên ngục tốt còn muốn nói gì nữa, sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh trầm xuống:

- Nếu còn không mau cút đi, ta cho ngươi một đao ngay lập tức, ngươi có muốn thử xem ta dám hay không?

Hiện tại khắp cả thiên hạ đều biết rõ, trên đời này không có chuyện nào mà Thiển Thuỷ Thanh hắn lại không dám làm. Cho dù tên ngục tốt kia có một trăm lá gan cũng không dám nói ra câu ‘ta muốn thử’, chỉ có thể mặt mày đau khổ quay về phục mệnh mà thôi.

Ngay sau đó, ánh mắt của Thiển Thuỷ Thanh va chạm với ánh mắt của Thác Bạt Khai Sơn giữa không trung, toé ra một đoá hoa lửa sáng rực….

- Ngươi có hứng thú đi theo ta không?

Đứng trước mặt Thác Bạt Khai Sơn, đối diện với tên hán tử cao lớn này, Thiển Thuỷ Thanh trông chỉ như một chú lùn nhỏ bé mà thôi.

Thác Bạt Khai Sơn hừ mũi một tiếng, tỏ thái độ khinh miệt:

- Quân Đế quốc Thiên Phong giết chết vô số con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta, không ngờ ngươi còn muốn ta đầu hàng, không thấy ý nghĩ của ngươi chỉ là mơ tưởng hão huyền sao?

Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười tươi như hoa nở:

- Con người của ta luôn luôn có những ý nghĩ khác thường, hơn nữa, chỉ cần chuyện mà ta muốn, ta sẽ nhất định làm được bằng mọi cách. Ngươi nói quân Đế quốc Thiên Phong ta giết con dân Đế quốc Chỉ Thuỷ các ngươi, như vậy chẳng lẽ quân Đế quốc Chỉ Thuỷ không từng giết qua chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong hay sao? Ngươi nói thử ta nghe, bản thân ngươi là người đứng đầu của Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ, vậy ngươi đã từng giết qua bao nhiêu chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong? Người như ngươi vậy, tối thiểu cũng phải là Bách Nhân Trảm có phải không?

Thác Bạt Khai Sơn ngạo nghễ trả lời:

- Không nhiều không ít, chỉ hơn ba trăm mà thôi!

- Hơn ba trăm…

Thiển Thuỷ Thanh chắp tay sau lưng, đi quanh Thác Bạt Khai Sơn vài vòng:

- Cũng không phải ít, Thích thiếu… bất quá cũng chỉ giết hơn ba trăm người, nhưng hắn là hậu nhân của Thiên Nhân Trảm.

Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên bỏ mặc không đếm xỉa tới Thác Bạt Khai Sơn nữa, đi vào trong doanh quan sát cảnh tượng hỗn loạn do hai người đánh nhau lúc nãy gây ra. Sau khi trở ra, hắn chắc lưỡi thở dài:

- Đáng thương cho doanh trướng của ta đã bị các ngươi làm hỏng mất, Thác Bạt Khai Sơn, ngươi định bồi thường cho ta ra sao đây?

- Không bồi thường gì cả, chết là xong!

- Chết? Hừ, vậy thì tiện nghi cho ngươi quá!

Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh:

- Người đâu, gọi ba trăm huynh đệ tới đây cho ta!

Trong nháy mắt, ba trăm binh sĩ đã tụ tập đầy đủ chung quanh Thiển Thuỷ Thanh.



Thiển Thuỷ Thanh quát lớn với Thác Bạt Khai Sơn:

- Thác Bạt Khai Sơn, mở to mắt ngươi ra nhìn cho thật kỹ, đây là ba trăm huynh đệ của ta! Những người này cũng tương đương với số binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong mà ngươi đã giết trong mấy năm qua! Ta đoán rằng ngươi chưa từng thử qua cảnh tượng đối mặt với số người mà ngươi đã giết ở cùng một chỗ là như thế nào. Như vậy hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy ba trăm người ở cùng một chỗ là như thế nào, cho ngươi thấy ba trăm người ở cùng một chỗ có thể làm nên được chuyện gì! Cho ngươi trải qua một phen để ngươi hiểu được, ba trăm chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong có lực lượng hùng mạnh như thế nào, xem bọn họ thù hận người của Đế quốc Chỉ Thuỷ sâu như thế nào! Nhớ kỹ lời ta nói, cừu hận vĩnh viễn không chỉ có một bên mà thôi!

Ngay sau đó, giữa Thác Bạt Khai Sơn và ba trăm chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong đã nổi lên cừu hận với nhau như toé lửa.

Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào mục tiêu không rời, từng người từng người đều nhìn như vậy, dường như muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.

Sát khí trong khoảnh khắc tăng vọt, lan tràn ra khắp bốn phương, toà quân doanh nho nhỏ trong nháy mắt đã toát ra một làn sương tanh máu.

Ba trăm binh sĩ Đế quốc Thiên Phong bao vây chặt chẽ xung quanh Thác Bạt Khai Sơn, giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, lúc nào cũng có thể nuốt chửng đối phương.

Chiến ý của bọn họ dâng lên cao vút, lửa giận sôi trào, từng giây từng phút đều có thể nhuộm đỏ mảnh đất này.

Những tiếng khóc thét, kêu thảm, những mảnh thân thể nát vụn, từng cái từng cái đột nhiên hiện ra trước mắt Thác Bạt Khai Sơn, dường như hoá thành quỷ dữ đòi mạng hắn.

Ba trăm binh sĩ hoá thành ba trăm vong hồn đã bị hắn giết chết, trôi lơ lửng xung quanh hắn, những tiếng rít gào thê lương mang theo nỗi oán hờn, quấn quít mãi không đi…

- Rống!!!

Thác Bạt Khai Sơn cất tiếng rống giận điên cuồng.

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?!

Hắn kêu to:

- Quân Đế quốc Thiên Phong các ngươi chiếm đoạt nhà cửa chúng ta, hại con dân chúng ta, ta vì nước mà bảo vệ, có gì sai chứ?

- Ngươi không sai!

Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lẽo:

- Trong các chiến sĩ, ngươi là người tài giỏi nhất, nhưng hiển nhiên, cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa hiểu được quy tắc của thế giới này! Mạnh sống yếu chết chính là quy tắc trong thời loạn lạc, các ngươi vô đạo, bên ta liền chiếm, chính là nền tảng để làm cho quốc gia lớn mạnh. Bao năm qua, Đế quốc Chỉ Thuỷ yếu ớt bất tài, chỉ lo cho bản thân mình, vì muốn giữ nước cho nên nhiều lần liên tiếp hy sinh ích lợi quốc gia, xin các nước khác giúp đỡ, thậm chí không tiếc cắt nhường lãnh thổ, tiến cống tài vật. Một Đế quốc như vậy, một Quân chủ như vậy, người khác không diệt hắn, hắn cũng tự diệt mình! Người Đế quốc Thiên Phong đánh Đế quốc Chỉ Thuỷ, ngươi lấy làm lạ hay sao?

-… Hiện giờ Đế quốc Thiên Phong nổi lên mạnh mẽ trên đại lục, lấy mạnh đánh yếu, lấy chính nghĩa đánh phi nghĩa, chính là phù hợp với đại thế của thiên hạ. Tuy ngươi là một tên hán tử, nhưng không hiểu được thời thế, không hiểu chính trị, chỉ có thể bị người khác sử dụng mà thôi. Hiện tại ngươi là tù binh, chính là một con dê đang chờ người ta làm thịt, người Đế quốc Chỉ Thuỷ sẽ không lo lắng cho sự sống chết của ngươi, võ công của ngươi dù cao cũng không thể bảo đảm tính mạng cho ngươi. Bọn họ đã bỏ mặc ngươi, mà ngươi còn ở đây làm một kẻ ngu trung với một quốc gia yếu ớt bất tài, chuyện này vừa đáng cười vừa đáng giận!

Thác Bạt Khai Sơn điên cuồng gào to:

- Đó là do ta cam tâm tình nguyện, ngươi bất quá chỉ may mắn đánh thắng một trận mà thôi, có gì mà đắc ý?! Tuy Đế quốc Thiên Phong mạnh, nhưng chưa chắc đã có thể diệt được Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ cần thành Kinh Viễn không mất, quân Đế quốc Thiên Phong vĩnh viễn đừng mơ có thể bước vào Đế quốc Chỉ Thuỷ nửa bước! Ngươi có thể giết ta, dù ta chết đi cũng là anh hùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, được đời sau kính ngưỡng. Còn tốt đẹp hơn tên đồ tể ngươi, giết con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ ta, tương lai ắt bị vạn người chỉ trích!

Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, ra vẻ vô cùng khoái chí:

- Sử sách lưu danh… chuyện đó có sức hấp dẫn đến vậy sao?

Thác Bạt Khai Sơn ngẩn người ra.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ khoát tay, tất cả ba trăm binh sĩ đều lùi lại phía sau, còn lại hắn đứng một mình trước mặt Thác Bạt Khai Sơn:

- Danh của thế nhân thoảng qua như mây khói, chỉ là ảo vọng mà thôi! Tuy nhiên ngươi đã không thích bị người mắng chửi, ta đây sẽ tranh luận cùng ngươi, để xem rốt cục ngươi có thể đạt được ý nguyện của mình không! Ngươi cho rằng nếu ta giết ngươi, ngươi vẫn là anh hùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, nhưng lại không biết rằng, chỉ cần ta đánh hạ thành Kinh Viễn, diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ, thống nhất ba nước lại thành một, ắt lịch sử trong thiên hạ sẽ do tay người thắng viết! Đến lúc đó chỉ cần Dã Vương muốn, ông ta vẫn có thể ra lệnh cho Sử quan mới nhậm chức viết lại lịch sử một lần nữa! Khi đó Thác Bạt Khai Sơn ngươi có được sách sử lưu danh hay không còn là một vấn đề, mà cho dù có đi chăng nữa, chỉ cần người Đế quốc Thiên Phong ta cao hứng, muốn viết về ngươi như thế nào thì sẽ viết như thế ấy. Tóm lại là thanh danh, vinh dự của ngươi cuối cùng vẫn nằm trong tay chúng ta! Ngươi… có thích kết quả như vậy không?

- Ngươi…

Thác Bạt Khai Sơn vô cùng tức giận, hận không thể dùng xích sắt quật tên khốn trước mặt mình chết tươi tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook