Quyển 1 - Chương 29: Trách phạt
Duyên Phận
27/03/2013
Ngón tay chậm rãi di chuyển trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một chỗ lõm nhỏ.
Nơi đó chính là đồn Sa Hà.
Hồng Thiên Khải khẽ thở dài, nói mà không quay đầu lại:
- Truyền lệnh xuống, bảo Hành Trường Thuận chuẩn bị sẵn sàng, đồn Sa Hà vừa mới tăng thêm ba trăm kỵ binh, xem ra là muốn tử thủ. Ngày hôm trước Nam Trấn Đốc đã hạ quyết tâm, phải mở ra một chỗ lỗ hổng ở Hổ Đầu lĩnh. Cả một vùng có mười mấy thôn xóm vừa to vừa nhỏ, bây giờ đã có không ít thôn xóm bị người của Đế quốc Chỉ Thuỷ chiếm mất, không rõ có an toàn không, cũng đừng nghĩ rằng đại quân ta sẽ dễ dàng đi ngang qua đó để tới được Hổ Đầu lĩnh. Địa thế của đồn Sa Hà hết sức hiểm yếu, chính là một cứ điểm quan trọng để bảo vệ bên cánh của quân ta. Nhiệm vụ đánh hạ nơi này sẽ giao cho Hành Trường Thuận.
Lập tức có một tên quân truyền lệnh mang mệnh lệnh của hắn truyền xuống.
Cục diện giằng co trong mười năm của hai bên rốt cục cũng sắp bị phá vỡ, nguyên nhân tất cả cũng chỉ vì một nữ nhân.
Hiện giờ lời đồn đã lan rộng trong quân, rằng tiểu thư Vân Nghê đưa ra điều kiện để đồng ý gả cho Nam Vô Thương, chính là trong vòng một năm, Thiết Huyết Trấn phải công phá được Tam Trùng Thiên, đánh vào tới thành Đại Lương. Nhưng lại có lời đồn rằng, người đầu tiên vào được thành Đại Lương sẽ trở thành vị hôn phu của tiểu thư Vân Nghê. Bởi vậy, Vân Nghê chưa chắc sẽ gả cho Nam Trấn Đốc.
Lời đồn sau về một khía cạnh nào đó đã khích lệ tinh thần ba quân tướng sĩ rất lớn. Nghe đồn tiểu thư Vân Nghê nhan sắc tuyệt vời, đẹp như tiên nữ giáng trần, lại là con gái của Vân Phong Vũ, Tổng Suất Quân đoàn Tuyết Phong. Nếu như ai có thể lấy được nàng, cuộc đời này nhất định là một bước lên mây, vĩnh viễn hưởng phúc như trên cõi tiên.
Tuy nhiên Trấn Đốc Nam Vô Thương lại rất căm tức về lời đồn này, trong lễ tuyên thệ ở đại hội xuất quân đã tuyên bố:
- Hoàng đế của Đế quốc Chỉ Thuỷ vô đức, để mất nước là nỗi nhục, ngươi đã bất nghĩa, ta đây phải đoạt. Mười năm chinh chiến chỉ vì phá địch trong một khắc mà thôi, nay quân thủ ở Tam Trùng Thiên lâu ngày đã trở nên yếu ớt bất lực, đúng là một thời cơ tốt làm cho sĩ khí quân ta tăng cao. Hảo nam nhi anh dũng giết địch máu nhuộm sa trường, lập công vì nước, lời đồn nhi nữ tình trường không nên truyền ra, kẻ nào vi phạm, xử theo quân pháp!
Hồng Thiên Khải là người đứng đầu một Doanh nhưng nhận được tin tức rằng, lời đồn cũng có một phần sự thật trong đó. Vì vậy, Hồng Doanh Chủ chinh chiến lâu năm, nhưng giờ phút này cũng bị lời đồn mà chưa chắc là lời đồn kia làm cho tinh thần dao động…
Nghe nói quân của Thiết Huyết Trấn Long Nha Quân và Đại Phong Trấn Long Uy Quân đều đã ra tuyến đầu, mặt khác còn có hai cánh quân nữa đã tập kết binh lực về phía Bàn Sơn, chỉ vài ngày nữa sẽ kéo quân đến. Theo như vậy, gần như Quân đoàn Bạo Phong đã kéo về đây hơn phân nửa binh lực, phải nói đây là một trường đại chiến. Trong tình hình này mà điều động binh lực với quy mô như vậy, không biết trong đầu Tổng Suất Đại nguyên soái Liệt Cuồng Diễm của Quân đoàn Bạo Phong đang nghĩ gì đây, không lẽ lão nhân gia cảm thấy có hứng thú với thông cáo của Đại tiểu thư Vân Nghê rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hồng Thiên Khải lắc đầu cười xoà, chuyện này đương nhiên là không có khả năng. Liệt Cuồng Diễm là kẻ say mê chiến tranh đến độ gần như điên cuồng, đối với ngài mà nói, chiến tranh có ý nghĩa như sinh mạng của ngài vậy. Nếu nói muốn nhân cơ hội này cổ động sĩ khí cho đại quân hăng hái đánh chiếm Tam Trùng Thiên thì có khả năng, lão nhân gia ngài tuy hào hùng cái thế, nhưng dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi, đối với chuyện phòng the, hẳn cũng không còn hứng thú gì mấy.
Chỉ cần chiếm được Tam Trùng Thiên, Đế quốc Chỉ Thuỷ coi như đã mất một nửa đất nước.
Hắn vừa nghĩ tới đây, tên quân truyền lệnh từ ngoài trướng đã gấp giọng kêu:
- Báo, Hồng tướng quân!
- Chuyện gì?
- Thiên Kỵ Vệ số Ba có biến, Vệ Giáo Hành Trường Thuận xảy ra tranh chấp với thuộc cấp của hắn, dường như đang đánh nhau.
- Cái gì?
Hồng Thiên Khải nổi cơn giận dữ, đại chiến sắp diễn ra, không ngờ quan quân tướng sĩ lại tự đánh nhau như vậy, chuyện này tính sao đây?
- Đưa ta đi xem sao, tên khốn Hành Trường Thuận này hữu dũng vô mưu lại ngu xuẩn! Vừa mới nhậm chức đã gây ra chuyện!
Hồng Thiên Khải mắng ầm lên.
o0o
Ở Thiên Kỵ Vệ số Ba, lúc này đúng là đang xảy ra tranh chấp lớn.
Hành Trường Thuận mặt hổ uy nghi đứng giữa đám đông, người đôi co với hắn đúng là Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh thấy Hành Trường Thuận quắc mắt nhìn hắn chằm chằm, không ngờ vẫn cười nói:
- Hành Vệ Giáo, Vô Song là tân binh ta mới thu nhận, mặc dù hắn đả thương vài binh sĩ của ta, nhưng cũng phải cân nhắc lại cho thật kỹ, hắn vì muốn tự vệ mà thôi, cho nên có thể tha thứ được. Hiện giờ ta đã thu hắn làm thuộc hạ, xin Hành Vệ Giáo mở một góc lưới tha cho hắn một mạng!
Hành Trường Thuận bật cười hăng hắc, tiểu tử này, không ngờ vẫn còn lòng dạ xin tha cho ngưòi khác?
- Thiển Thuỷ Thanh, ngươi cũng thật to gan, tiểu tử lai lịch không rõ mà cũng dám thu nhận sao? Hắn đả thương binh sĩ chúng ta, đó là tội lớn, ngươi không lập tức giết hắn, không ngờ còn dám mang về doanh. Lần này e rằng ngay cả Mộc Huyết và Thích Thiên Hữu cũng không bảo vệ được ngươi!
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
- Quân quy có một điều lệnh: phàm trong khi chiến sự xảy ra, kẻ nhập ngũ trừ ra những tội nặng như phản quốc, giết tướng, bất kể sai lầm lớn nhỏ đều được bỏ qua. Thiển Thuỷ Thanh làm đúng theo điều lệnh, không biết sai ở chỗ nào?
Giọng Hành Trường Thuận lành lạnh:
- Đúng là trong quân quy có điều này, tuy nhiên trong quân cũng có quy định, ngoài kẻ có quân hàm và chức vụ từ Doanh Chủ trở lên, những kẻ khác không được tự tiện thu nhận binh sĩ, muốn thu nhận phải báo lên Trấn Đốc. Ngươi chỉ là một tên Sáo quan nho nhỏ, không ngờ dám tự ý chiêu mộ binh sĩ cho riêng mình, lá gan ngươi quả thật là không nhỏ!
Thiển Thuỷ Thanh cười tươi hơn nữa:
- Chuyện này rất đơn giản, không phải là ta đang muốn dẫn hắn đi gặp Hồng tướng quân hay sao? Còn chuyện chiêu mộ trăm người trở lên mới phải báo lên cấp trên, hiện giờ chỉ có một người, không thể tính là chiêu mộ riêng, chỉ có thể xem là tiến cử. Chỉ là chuyện báo lên trên, có gì mà phải bé xé ra to? Xin Hành Vệ Giáo tạm thời bỏ qua, chờ sau khi ta dẫn hắn tới gặp qua Hồng tướng quân, lúc ấy hãy định đoạt hành vi của kẻ thuộc hạ này, có được không?
- Được, vậy giao hắn cho ta mang đi gặp Hồng tướng quân là được.
Hành Trường Thuận bĩu môi thật dài.
- Không dám làm phiền Hành Vệ Giáo, chuyện nhỏ này cứ để mình ta đi là được.
Thiển Thuỷ Thanh không nhường một bước nào, thật là buồn cười, nếu để cho Hành Trường Thuận dẫn Vô Song đi gặp Hồng Thiên Khải, lúc ấy e rằng Thiển Thuỷ Thanh hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội, lại còn tính mạng nho nhỏ của Vô Song cũng sợ rằng khó mà giữ được.
Gương mặt Hành Trường Thuận ửng đỏ, lửa giận bừng bừng:
- Chuyện lớn hay nhỏ đâu tới phiên ngươi quyết định?! Tránh ra!
Hắn vừa dứt lời liền đẩy ra một chưởng nhắm vào vai của Thiển Thuỷ Thanh.
Một chưởng này thoạt nhìn dường như là tuỳ tiện đánh ra, nhưng bên trong lại mơ hồ có tiếng sấm gió, khí thế lôi đình.
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cúi đầu làm như cung kính, hai tay cầm vỏ đao đưa lên nghênh đón, một chưởng của Hành Trường Thuận đánh vào vỏ đao kêu ầm lên một tiếng đầy uy lực. Thiển Thuỷ Thanh mượn thế lui về phía sau, nhưng không hề bị thương mảy may nào. Mắt Hành Trường Thuận bắn ra tinh quang sáng rực, chậm rãi nói:
- Giỏi cho tiểu tử, công phu có vẻ tiến bộ nhiều!
Có lẽ là do thiên tính của quân nhân, cho dù là Hành Trường Thuận hay Thiển Thuỷ Thanh, ai cũng muốn đem mâu thuẫn của hai người lộ ra ngoài cho mọi người cùng biết. Nói về âm mưu thủ đoạn, Hành Trường Thuận đương nhiên rất vui lòng dùng lưỡi đao sắc bén trong tay mà chẻ dọc thân thể Thiển Thuỷ Thanh ra, còn Thiển Thuỷ Thanh lại muốn mượn ánh mắt của mọi người, giành lấy cảm tình của mọi người về phía mình, làm cho mọi người thấy rõ ràng là hắn chỉ là người bị gây sự mà thôi.
Chưởng phong của Hành Trường Thuận rít lên soàn soạt, mang theo uy thế hung ác kinh người, hết chưởng này đến chưởng khác liên tiếp đánh về phía Thiển Thuỷ Thanh. Xem ra Hành Trường Thuận rất quan tâm đến việc mang tên tiểu tốt Vô Song đi, cho nên sự hung ác trong lòng càng bộc phát, sát cơ như sóng cuộn ngập trời. Thế chưởng của hắn hùng hồn mạnh mẽ, mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo hơi gió lạnh thấu xương, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hai người đang liều mạng. Hai người vẫn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao chung quanh mình, dường như xem tất cả binh sĩ quanh đó đều là kẻ mù, không nhận ra bọn họ đang liều mạng.
Vừa ra tay, Hành Trường Thuận vừa cười dài:
- Còn chưa chịu quỳ xuống nhận sai, ta nghĩ tình ngươi từng có công bảo vệ quân lương, có lẽ sẽ tha cho ngươi một lần.
Bước chân Thiển Thuỷ Thanh nhanh thoăn thoắt, ôm đao đón đỡ, thối lui né tránh, cũng bật cười ha hả:
- Quỳ xuống nhận sai không khó, chỉ sợ đại nhân khó lòng bỏ qua thù cũ mà thôi! Người khác ăn cơm còn có thể nghĩ tình ta có công hộ lương, e rằng Hành đại nhân ngược lại! Nếu như cầu xin tha thứ là vô ích, vậy chuyện quỳ xin miễn đi thôi!
Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh trời sinh tính tình cao ngạo, nhưng cũng không phải là kẻ không biết nhẫn nhịn cầu toàn. Chỉ là hắn biết rất rõ ràng, nhẫn nhịn cầu toàn đối với Hành Trường Thuận chỉ là vô dụng, chuyện này dù có nhẫn nhịn cũng chẳng xong. Dụng ý của Hành Trường Thuận phái hắn đi làm nhiệm vụ bất quá chỉ là muốn tìm sơ hở của hắn, chỉ cần làm sai, là có thể mượn cơ hội giải quyết hắn. Hiện giờ hắn không phạm sai lầm, Hành Trường Thuận phải vạch tìm sơ hở của hắn, Thiển Thuỷ Thanh hắn lại không dễ cúi đầu. Thiển Thuỷ Thanh nắm rõ quân quy, dù sao đi nữa cũng không để cho hắn mượn quân quy để sửa trị mình, Hành Trường Thuận vẫn chưa giải thích rõ ràng quyền lợi của quân quy.
Lúc này Hành Trường Thuận liên tiếp bổ tới ba chưởng vô cùng mạnh mẽ, Thiển Thuỷ Thanh dốc hết toàn lực, nghiến chặt hàm răng, vỏ đao trong tay vẽ ra một vòng sáng, dường như tạo nên một cơn sóng tuyết tận cuối chân trời, bất ngờ xoay tay bổ mạnh về phía Hành Trường Thuận. Một chiêu này quả thật uy lực vô kể, Hành Trường Thuận vừa trông thấy liền biến sắc, dùng thiết chưởng đỡ thẳng vỏ đao, kêu lên thất thanh:
- Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng? Ngay cả bản lãnh giữ nhà của Thích Thiên Hữu mà hắn cũng đem ra dạy cho ngươi sao?
Thiển Thuỷ Thanh thu vỏ đao lại, đứng nghiêm đáp với vẻ cung kính:
- Xin Hành Vệ Giáo chỉ điểm nhiều hơn!
Công phu này hắn vừa mới học đã đem ra dùng, cho nên trong lúc nhất thời còn chưa phát huy ra hết uy lực của nó. Dù vậy cũng đã đẩy lui được Hành Trường Thuận, sự cảm kích trong lòng hắn đối với Thích Thiên Hữu lại tăng thêm vài phần.
Lúc này mặt Hành Trường Thuận đỏ bừng bừng, xem ra hắn đã vô cùng tức giận.
- Được, nếu đã như vậy, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi thật kỹ!
Dứt lời, tay hắn liền đặt lên chiến đao trên thắt lưng.
Ngay sau đó, Hành Trường Thuận đã hoàn toàn trở mặt, lập tức rút trường đao ra khỏi vỏ, xuất ra sát khí như muốn xé toang cả đất trời, nhắm về phía Thiển Thuỷ Thanh.
- Giết!
Hành Trường Thuận rống to, trường đao xuất ra khí thế như gió cuốn mây bay, lao thẳng về phía Thiển Thuỷ Thanh. Hắn đã quyết định mượn cơ hội này trực tiếp chém Thiển Thuỷ Thanh thành hai đoạn, giải quyết cho xong tất cả ân oán thị phi. Vốn trời sinh tính tình hắn mạnh bạo dữ tợn, cuối cùng cũng không quen với chuyện dùng thủ đoạn âm mưu hay quỷ kế.
Giữa đám đông đột nhiên xuất hiện một đường đao nhanh như chớp giật sét giăng, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ như một cơn sóng tuyết ngàn trùng. Hành Trường Thuận hơi sững lại, sau khi thấy ánh đao như băng tuyết kia vừa loé, lại nghe nổi lên một tiếng cười dài:
- Hành đại nhân võ công cái thế, thần dũng vô song, Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tân binh nho nhỏ, làm sao có thể xứng là đối thủ của đại nhân ngài? Đại nhân, hay là cứ giao lại việc này cho thuộc hạ xử lý, đại nhân ngài thấy thế nào?
Kẻ xuất đao, chính là Thích Thiên Hữu.
o0o
Hành Trường Thuận nhìn Thích Thiên Hữu chằm chằm, giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Ngươi cũng muốn chống lại ta hay sao?
Thích Thiên Hữu lắc đầu cười nói:
- Thuộc hạ sao dám, Khai Bi Thủ của đại nhân có uy lực vô song, Phong Lôi Kính thiên hạ ít người chống nổi. Nếu đấu với đại nhân, hoá ra ta là kẻ vô cùng ngu xuẩn, ngại mạng mình quá dài! Tuy nhiên mọi người đều cùng phục vụ trong quân, có chuyện gì mà không thể nói với nhau được chứ? Cần gì phải động đao thương, để cho bọn thuộc hạ chê cười!
Hành Trường Thuận bật cười hăng hắc:
- Thiển Thuỷ Thanh không biết quân kỷ, đã vậy lại còn phạm thượng, người như vậy nếu không dạy dỗ, sau này ta khó có thể đứng vững trong quân. Quân không có lệnh không được, tướng không có uy không thể đứng vững, Thiển Thuỷ Thanh ngang ngược ương ngạnh, bất quá là ỷ vào công lao lập được trong trận bảo vệ quân lương mà thôi. Trận chiến bảo vệ quân lương là do công chiến đấu hăng hái chung của Thiên Kỵ Vệ và Huyết Phong Kỳ, Thiển Thuỷ Thanh hắn bất quá chỉ giết được vài tên địch cũng dám tranh công về cho hắn, thậm chí còn ngang ngược kiêu ngạo như vậy. Hôm nay nếu ta không thu thập hắn được, sau này còn ai nghe lệnh ta nữa? Thích Thiên Hữu, ngươi không chịu tránh ra, chẳng lẽ cũng muốn phạm thượng hay sao?
Thật đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, hắn chỉ nói hời hợt vài câu đã phủi sạch hết công trạng của Thiển Thuỷ Thanh. Hành Trường Thuận hắn nhờ vào trận chiến bảo vệ quân lương mà thăng quan, kẻ tranh công của người khác cũng không biết là Thiển Thuỷ Thanh hay là chính hắn?! Các binh sĩ nghe vậy chỉ dám cười thầm trong lòng, tuy tức giận nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Thích Thiên Hữu ôm quyền đứng chắn trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh nhẹ giọng nói:
- Thích đại ca, chuyện này không cần huynh lên tiếng, lui về đi thôi!
Thích Thiên Hữu hừ lạnh:
- Tiểu tử ngươi câm miệng lại cho ta, cho dù hiện tại ngươi đã trở thành Sáo quan, trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là một tên tân binh mà thôi, đánh rắm còn chưa biết cách! Đừng tưởng rằng hiểu biết chút quân quy rồi hắn không làm gì được ngươi, chỉ bằng vào chuyện vừa rồi ngươi dám vung đao chống cự, hắn đã có thể dùng tội danh phạm thượng mà thịt ngươi rồi!
- Đệ chỉ dùng vỏ đao mà….
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc.
Thích Thiên Hữu lấy khuỷu tay khẽ thúc Thiển Thuỷ Thanh một cái, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại liếc nhìn qua thiếu niên tên Vô Song kia. Vừa rồi hai người vì hắn mà đánh nhau chí tử, không ngờ thiếu niên này ngay cả mí mắt cũng không động đậy, định lực của hắn quả thật vững chắc vô cùng. Nghe nói tài bắn cung của hắn hết sức cao siêu, chẳng những cực kỳ chính xác, hơn nữa kình lực mạnh mẽ hùng hồn, xem ra cũng là một nhân tài hiếm có, chẳng trách Thiển Thuỷ Thanh nghĩ hết cách để thu nhận hắn.
Thế nhưng trong lúc này hắn không có nhiều thời gian để lo lắng những chuyện này, lập tức xoay người lại vừa cười vừa nói với Hành Trường Thuận:
- Hành Vệ Giáo nói rất có lý, tuy nhiên ta là cấp trên trực tiếp của Thiển huynh đệ, nếu cần khiển trách hắn, vẫn do cấp trên trực tiếp khiển trách thì tốt hơn! Chuyện này đã có ta phụ trách, không cần Hành Vệ Giáo phải nhọc công lo lắng!
- Hừ, kẻ mà Thiển Thuỷ Thanh chống đối chính là ta, không phải là ngươi! Muốn dạy dỗ hắn cũng phải là do chính tay ta dạy dỗ mới phải, làm sao lại tới phiên ngươi xử lý?
Hành Trường Thuận biết Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng của Thích Thiên Hữu vô cùng lợi hại, nếu nói về công phu chân thực, bản thân mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Trong quân đồn rằng đao pháp của Thích Thiên Hữu hùng mạnh cứng rắn, mỗi một đao bổ ra đều như muốn chém hết thiên hạ, khí thế mênh mông bát ngát. Thiển Thuỷ Thanh chỉ mới vừa học đã có thể bức lui mình chỉ với một đao, nếu như là do Thích Thiên Hữu ra tay, e rằng càng thêm lợi hại. Hắn thấy Thích Thiên Hữu đứng ra bảo vệ cho Thiển Thuỷ Thanh và Vô Song, biết rằng hôm nay e rằng mình không có cơ hội, nếu như từ bỏ lại thấy không cam lòng, cho nên chỉ có thể nói mấy câu như vậy, chờ xem Thích Thiên Hữu trả lời mình như thế nào.
Chuyện làm cho hắn vô cùng bất ngờ chính là Thích Thiên Hữu cao giọng đáp:
- Thiển Thuỷ Thanh chống đối quan trên, mạo phạm oai tướng, không cần biết như thế nào đều đã phạm sai lầm. Thích Thiên Hữu năng lực kém, không chỉ huy được binh sĩ của mình, lại mang tiếng là dung túng binh sĩ, vì muốn cứu thuộc hạ nên đã rút đao chống lại quan trên, càng là tội đại bất kính. Hành đại nhân chịu nhục trước ba quân, uy tín bị tổn hại nhất định phải được bù đắp. Hành đại nhân nói rất đúng, quân không có lệnh không được, tướng không có uy không thể đứng vững, bởi vậy Thích Thiên Hữu khẩn cầu đại nhân trách phạt chỉ mình ta, Thích Thiên Hữu tình nguyện nhận hết tất cả tội lỗi!
Dứt lời, bất ngờ Thích Thiên Hữu quỳ sụp xuống, mặc cho Hành Trường Thuận xử trí.
- Thích đại ca!
Thiển Thuỷ Thanh khẩn trương.
- Câm miệng!
Thích Thiên Hữu tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi phạm lỗi lầm cũng chính là ta phạm lỗi lầm, không còn gì để nói! Đừng quên ngươi đã đứng ra xin cho huynh đệ của ngươi, đây là chuyện chúng ta phải cùng làm với nhau!
Hắn vung tay gạt Thiển Thuỷ Thanh ra sau lưng mình. Thiển Thuỷ Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Vô Song đứng gần đó, lúc này mới chợt nghĩ ra, vô tình chính mình cũng đã bắt đầu học được cách bảo vệ huynh đệ của mình.
Nếu có gì khác, thì chính là ít nhất mình cũng cảm kích Thích Thiên Hữu, còn thiếu niên Vô Song kia thì không như vậy.
Thích Thiên Hữu lại kêu to với Hành Trường Thuận:
- Xin Hành đại nhân trách phạt!
Ánh mắt Hành Trường Thuận lộ ra vẻ hung ác:
- Được, Thích Thiên Hữu, ta kính ngươi là một tên hảo hán, hôm nay tạm tha cho hắn một lần, cho phép ngươi chịu tội thay. Người đâu!
Hành Trường Thuận giơ trường đao chỉ Thích Thiên Hữu hét lớn:
- Tội phạm thượng, phải chịu bốn mươi quân côn, thân là quan quân, bao che cho thuộc hạ, tội nặng gấp đôi, đánh hắn tám mươi quân côn cho ta! Ngày mai tấn công đồn Sa Hà, Lữ của Thích Thiên Hữu phải xung phong trận đầu, ai dám chống lệnh, chém!
Toàn Vệ ai nấy ngạc nhiên…?
Nơi đó chính là đồn Sa Hà.
Hồng Thiên Khải khẽ thở dài, nói mà không quay đầu lại:
- Truyền lệnh xuống, bảo Hành Trường Thuận chuẩn bị sẵn sàng, đồn Sa Hà vừa mới tăng thêm ba trăm kỵ binh, xem ra là muốn tử thủ. Ngày hôm trước Nam Trấn Đốc đã hạ quyết tâm, phải mở ra một chỗ lỗ hổng ở Hổ Đầu lĩnh. Cả một vùng có mười mấy thôn xóm vừa to vừa nhỏ, bây giờ đã có không ít thôn xóm bị người của Đế quốc Chỉ Thuỷ chiếm mất, không rõ có an toàn không, cũng đừng nghĩ rằng đại quân ta sẽ dễ dàng đi ngang qua đó để tới được Hổ Đầu lĩnh. Địa thế của đồn Sa Hà hết sức hiểm yếu, chính là một cứ điểm quan trọng để bảo vệ bên cánh của quân ta. Nhiệm vụ đánh hạ nơi này sẽ giao cho Hành Trường Thuận.
Lập tức có một tên quân truyền lệnh mang mệnh lệnh của hắn truyền xuống.
Cục diện giằng co trong mười năm của hai bên rốt cục cũng sắp bị phá vỡ, nguyên nhân tất cả cũng chỉ vì một nữ nhân.
Hiện giờ lời đồn đã lan rộng trong quân, rằng tiểu thư Vân Nghê đưa ra điều kiện để đồng ý gả cho Nam Vô Thương, chính là trong vòng một năm, Thiết Huyết Trấn phải công phá được Tam Trùng Thiên, đánh vào tới thành Đại Lương. Nhưng lại có lời đồn rằng, người đầu tiên vào được thành Đại Lương sẽ trở thành vị hôn phu của tiểu thư Vân Nghê. Bởi vậy, Vân Nghê chưa chắc sẽ gả cho Nam Trấn Đốc.
Lời đồn sau về một khía cạnh nào đó đã khích lệ tinh thần ba quân tướng sĩ rất lớn. Nghe đồn tiểu thư Vân Nghê nhan sắc tuyệt vời, đẹp như tiên nữ giáng trần, lại là con gái của Vân Phong Vũ, Tổng Suất Quân đoàn Tuyết Phong. Nếu như ai có thể lấy được nàng, cuộc đời này nhất định là một bước lên mây, vĩnh viễn hưởng phúc như trên cõi tiên.
Tuy nhiên Trấn Đốc Nam Vô Thương lại rất căm tức về lời đồn này, trong lễ tuyên thệ ở đại hội xuất quân đã tuyên bố:
- Hoàng đế của Đế quốc Chỉ Thuỷ vô đức, để mất nước là nỗi nhục, ngươi đã bất nghĩa, ta đây phải đoạt. Mười năm chinh chiến chỉ vì phá địch trong một khắc mà thôi, nay quân thủ ở Tam Trùng Thiên lâu ngày đã trở nên yếu ớt bất lực, đúng là một thời cơ tốt làm cho sĩ khí quân ta tăng cao. Hảo nam nhi anh dũng giết địch máu nhuộm sa trường, lập công vì nước, lời đồn nhi nữ tình trường không nên truyền ra, kẻ nào vi phạm, xử theo quân pháp!
Hồng Thiên Khải là người đứng đầu một Doanh nhưng nhận được tin tức rằng, lời đồn cũng có một phần sự thật trong đó. Vì vậy, Hồng Doanh Chủ chinh chiến lâu năm, nhưng giờ phút này cũng bị lời đồn mà chưa chắc là lời đồn kia làm cho tinh thần dao động…
Nghe nói quân của Thiết Huyết Trấn Long Nha Quân và Đại Phong Trấn Long Uy Quân đều đã ra tuyến đầu, mặt khác còn có hai cánh quân nữa đã tập kết binh lực về phía Bàn Sơn, chỉ vài ngày nữa sẽ kéo quân đến. Theo như vậy, gần như Quân đoàn Bạo Phong đã kéo về đây hơn phân nửa binh lực, phải nói đây là một trường đại chiến. Trong tình hình này mà điều động binh lực với quy mô như vậy, không biết trong đầu Tổng Suất Đại nguyên soái Liệt Cuồng Diễm của Quân đoàn Bạo Phong đang nghĩ gì đây, không lẽ lão nhân gia cảm thấy có hứng thú với thông cáo của Đại tiểu thư Vân Nghê rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hồng Thiên Khải lắc đầu cười xoà, chuyện này đương nhiên là không có khả năng. Liệt Cuồng Diễm là kẻ say mê chiến tranh đến độ gần như điên cuồng, đối với ngài mà nói, chiến tranh có ý nghĩa như sinh mạng của ngài vậy. Nếu nói muốn nhân cơ hội này cổ động sĩ khí cho đại quân hăng hái đánh chiếm Tam Trùng Thiên thì có khả năng, lão nhân gia ngài tuy hào hùng cái thế, nhưng dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi, đối với chuyện phòng the, hẳn cũng không còn hứng thú gì mấy.
Chỉ cần chiếm được Tam Trùng Thiên, Đế quốc Chỉ Thuỷ coi như đã mất một nửa đất nước.
Hắn vừa nghĩ tới đây, tên quân truyền lệnh từ ngoài trướng đã gấp giọng kêu:
- Báo, Hồng tướng quân!
- Chuyện gì?
- Thiên Kỵ Vệ số Ba có biến, Vệ Giáo Hành Trường Thuận xảy ra tranh chấp với thuộc cấp của hắn, dường như đang đánh nhau.
- Cái gì?
Hồng Thiên Khải nổi cơn giận dữ, đại chiến sắp diễn ra, không ngờ quan quân tướng sĩ lại tự đánh nhau như vậy, chuyện này tính sao đây?
- Đưa ta đi xem sao, tên khốn Hành Trường Thuận này hữu dũng vô mưu lại ngu xuẩn! Vừa mới nhậm chức đã gây ra chuyện!
Hồng Thiên Khải mắng ầm lên.
o0o
Ở Thiên Kỵ Vệ số Ba, lúc này đúng là đang xảy ra tranh chấp lớn.
Hành Trường Thuận mặt hổ uy nghi đứng giữa đám đông, người đôi co với hắn đúng là Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh thấy Hành Trường Thuận quắc mắt nhìn hắn chằm chằm, không ngờ vẫn cười nói:
- Hành Vệ Giáo, Vô Song là tân binh ta mới thu nhận, mặc dù hắn đả thương vài binh sĩ của ta, nhưng cũng phải cân nhắc lại cho thật kỹ, hắn vì muốn tự vệ mà thôi, cho nên có thể tha thứ được. Hiện giờ ta đã thu hắn làm thuộc hạ, xin Hành Vệ Giáo mở một góc lưới tha cho hắn một mạng!
Hành Trường Thuận bật cười hăng hắc, tiểu tử này, không ngờ vẫn còn lòng dạ xin tha cho ngưòi khác?
- Thiển Thuỷ Thanh, ngươi cũng thật to gan, tiểu tử lai lịch không rõ mà cũng dám thu nhận sao? Hắn đả thương binh sĩ chúng ta, đó là tội lớn, ngươi không lập tức giết hắn, không ngờ còn dám mang về doanh. Lần này e rằng ngay cả Mộc Huyết và Thích Thiên Hữu cũng không bảo vệ được ngươi!
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
- Quân quy có một điều lệnh: phàm trong khi chiến sự xảy ra, kẻ nhập ngũ trừ ra những tội nặng như phản quốc, giết tướng, bất kể sai lầm lớn nhỏ đều được bỏ qua. Thiển Thuỷ Thanh làm đúng theo điều lệnh, không biết sai ở chỗ nào?
Giọng Hành Trường Thuận lành lạnh:
- Đúng là trong quân quy có điều này, tuy nhiên trong quân cũng có quy định, ngoài kẻ có quân hàm và chức vụ từ Doanh Chủ trở lên, những kẻ khác không được tự tiện thu nhận binh sĩ, muốn thu nhận phải báo lên Trấn Đốc. Ngươi chỉ là một tên Sáo quan nho nhỏ, không ngờ dám tự ý chiêu mộ binh sĩ cho riêng mình, lá gan ngươi quả thật là không nhỏ!
Thiển Thuỷ Thanh cười tươi hơn nữa:
- Chuyện này rất đơn giản, không phải là ta đang muốn dẫn hắn đi gặp Hồng tướng quân hay sao? Còn chuyện chiêu mộ trăm người trở lên mới phải báo lên cấp trên, hiện giờ chỉ có một người, không thể tính là chiêu mộ riêng, chỉ có thể xem là tiến cử. Chỉ là chuyện báo lên trên, có gì mà phải bé xé ra to? Xin Hành Vệ Giáo tạm thời bỏ qua, chờ sau khi ta dẫn hắn tới gặp qua Hồng tướng quân, lúc ấy hãy định đoạt hành vi của kẻ thuộc hạ này, có được không?
- Được, vậy giao hắn cho ta mang đi gặp Hồng tướng quân là được.
Hành Trường Thuận bĩu môi thật dài.
- Không dám làm phiền Hành Vệ Giáo, chuyện nhỏ này cứ để mình ta đi là được.
Thiển Thuỷ Thanh không nhường một bước nào, thật là buồn cười, nếu để cho Hành Trường Thuận dẫn Vô Song đi gặp Hồng Thiên Khải, lúc ấy e rằng Thiển Thuỷ Thanh hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội, lại còn tính mạng nho nhỏ của Vô Song cũng sợ rằng khó mà giữ được.
Gương mặt Hành Trường Thuận ửng đỏ, lửa giận bừng bừng:
- Chuyện lớn hay nhỏ đâu tới phiên ngươi quyết định?! Tránh ra!
Hắn vừa dứt lời liền đẩy ra một chưởng nhắm vào vai của Thiển Thuỷ Thanh.
Một chưởng này thoạt nhìn dường như là tuỳ tiện đánh ra, nhưng bên trong lại mơ hồ có tiếng sấm gió, khí thế lôi đình.
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cúi đầu làm như cung kính, hai tay cầm vỏ đao đưa lên nghênh đón, một chưởng của Hành Trường Thuận đánh vào vỏ đao kêu ầm lên một tiếng đầy uy lực. Thiển Thuỷ Thanh mượn thế lui về phía sau, nhưng không hề bị thương mảy may nào. Mắt Hành Trường Thuận bắn ra tinh quang sáng rực, chậm rãi nói:
- Giỏi cho tiểu tử, công phu có vẻ tiến bộ nhiều!
Có lẽ là do thiên tính của quân nhân, cho dù là Hành Trường Thuận hay Thiển Thuỷ Thanh, ai cũng muốn đem mâu thuẫn của hai người lộ ra ngoài cho mọi người cùng biết. Nói về âm mưu thủ đoạn, Hành Trường Thuận đương nhiên rất vui lòng dùng lưỡi đao sắc bén trong tay mà chẻ dọc thân thể Thiển Thuỷ Thanh ra, còn Thiển Thuỷ Thanh lại muốn mượn ánh mắt của mọi người, giành lấy cảm tình của mọi người về phía mình, làm cho mọi người thấy rõ ràng là hắn chỉ là người bị gây sự mà thôi.
Chưởng phong của Hành Trường Thuận rít lên soàn soạt, mang theo uy thế hung ác kinh người, hết chưởng này đến chưởng khác liên tiếp đánh về phía Thiển Thuỷ Thanh. Xem ra Hành Trường Thuận rất quan tâm đến việc mang tên tiểu tốt Vô Song đi, cho nên sự hung ác trong lòng càng bộc phát, sát cơ như sóng cuộn ngập trời. Thế chưởng của hắn hùng hồn mạnh mẽ, mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo hơi gió lạnh thấu xương, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hai người đang liều mạng. Hai người vẫn bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao chung quanh mình, dường như xem tất cả binh sĩ quanh đó đều là kẻ mù, không nhận ra bọn họ đang liều mạng.
Vừa ra tay, Hành Trường Thuận vừa cười dài:
- Còn chưa chịu quỳ xuống nhận sai, ta nghĩ tình ngươi từng có công bảo vệ quân lương, có lẽ sẽ tha cho ngươi một lần.
Bước chân Thiển Thuỷ Thanh nhanh thoăn thoắt, ôm đao đón đỡ, thối lui né tránh, cũng bật cười ha hả:
- Quỳ xuống nhận sai không khó, chỉ sợ đại nhân khó lòng bỏ qua thù cũ mà thôi! Người khác ăn cơm còn có thể nghĩ tình ta có công hộ lương, e rằng Hành đại nhân ngược lại! Nếu như cầu xin tha thứ là vô ích, vậy chuyện quỳ xin miễn đi thôi!
Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh trời sinh tính tình cao ngạo, nhưng cũng không phải là kẻ không biết nhẫn nhịn cầu toàn. Chỉ là hắn biết rất rõ ràng, nhẫn nhịn cầu toàn đối với Hành Trường Thuận chỉ là vô dụng, chuyện này dù có nhẫn nhịn cũng chẳng xong. Dụng ý của Hành Trường Thuận phái hắn đi làm nhiệm vụ bất quá chỉ là muốn tìm sơ hở của hắn, chỉ cần làm sai, là có thể mượn cơ hội giải quyết hắn. Hiện giờ hắn không phạm sai lầm, Hành Trường Thuận phải vạch tìm sơ hở của hắn, Thiển Thuỷ Thanh hắn lại không dễ cúi đầu. Thiển Thuỷ Thanh nắm rõ quân quy, dù sao đi nữa cũng không để cho hắn mượn quân quy để sửa trị mình, Hành Trường Thuận vẫn chưa giải thích rõ ràng quyền lợi của quân quy.
Lúc này Hành Trường Thuận liên tiếp bổ tới ba chưởng vô cùng mạnh mẽ, Thiển Thuỷ Thanh dốc hết toàn lực, nghiến chặt hàm răng, vỏ đao trong tay vẽ ra một vòng sáng, dường như tạo nên một cơn sóng tuyết tận cuối chân trời, bất ngờ xoay tay bổ mạnh về phía Hành Trường Thuận. Một chiêu này quả thật uy lực vô kể, Hành Trường Thuận vừa trông thấy liền biến sắc, dùng thiết chưởng đỡ thẳng vỏ đao, kêu lên thất thanh:
- Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng? Ngay cả bản lãnh giữ nhà của Thích Thiên Hữu mà hắn cũng đem ra dạy cho ngươi sao?
Thiển Thuỷ Thanh thu vỏ đao lại, đứng nghiêm đáp với vẻ cung kính:
- Xin Hành Vệ Giáo chỉ điểm nhiều hơn!
Công phu này hắn vừa mới học đã đem ra dùng, cho nên trong lúc nhất thời còn chưa phát huy ra hết uy lực của nó. Dù vậy cũng đã đẩy lui được Hành Trường Thuận, sự cảm kích trong lòng hắn đối với Thích Thiên Hữu lại tăng thêm vài phần.
Lúc này mặt Hành Trường Thuận đỏ bừng bừng, xem ra hắn đã vô cùng tức giận.
- Được, nếu đã như vậy, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi thật kỹ!
Dứt lời, tay hắn liền đặt lên chiến đao trên thắt lưng.
Ngay sau đó, Hành Trường Thuận đã hoàn toàn trở mặt, lập tức rút trường đao ra khỏi vỏ, xuất ra sát khí như muốn xé toang cả đất trời, nhắm về phía Thiển Thuỷ Thanh.
- Giết!
Hành Trường Thuận rống to, trường đao xuất ra khí thế như gió cuốn mây bay, lao thẳng về phía Thiển Thuỷ Thanh. Hắn đã quyết định mượn cơ hội này trực tiếp chém Thiển Thuỷ Thanh thành hai đoạn, giải quyết cho xong tất cả ân oán thị phi. Vốn trời sinh tính tình hắn mạnh bạo dữ tợn, cuối cùng cũng không quen với chuyện dùng thủ đoạn âm mưu hay quỷ kế.
Giữa đám đông đột nhiên xuất hiện một đường đao nhanh như chớp giật sét giăng, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ như một cơn sóng tuyết ngàn trùng. Hành Trường Thuận hơi sững lại, sau khi thấy ánh đao như băng tuyết kia vừa loé, lại nghe nổi lên một tiếng cười dài:
- Hành đại nhân võ công cái thế, thần dũng vô song, Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tân binh nho nhỏ, làm sao có thể xứng là đối thủ của đại nhân ngài? Đại nhân, hay là cứ giao lại việc này cho thuộc hạ xử lý, đại nhân ngài thấy thế nào?
Kẻ xuất đao, chính là Thích Thiên Hữu.
o0o
Hành Trường Thuận nhìn Thích Thiên Hữu chằm chằm, giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Ngươi cũng muốn chống lại ta hay sao?
Thích Thiên Hữu lắc đầu cười nói:
- Thuộc hạ sao dám, Khai Bi Thủ của đại nhân có uy lực vô song, Phong Lôi Kính thiên hạ ít người chống nổi. Nếu đấu với đại nhân, hoá ra ta là kẻ vô cùng ngu xuẩn, ngại mạng mình quá dài! Tuy nhiên mọi người đều cùng phục vụ trong quân, có chuyện gì mà không thể nói với nhau được chứ? Cần gì phải động đao thương, để cho bọn thuộc hạ chê cười!
Hành Trường Thuận bật cười hăng hắc:
- Thiển Thuỷ Thanh không biết quân kỷ, đã vậy lại còn phạm thượng, người như vậy nếu không dạy dỗ, sau này ta khó có thể đứng vững trong quân. Quân không có lệnh không được, tướng không có uy không thể đứng vững, Thiển Thuỷ Thanh ngang ngược ương ngạnh, bất quá là ỷ vào công lao lập được trong trận bảo vệ quân lương mà thôi. Trận chiến bảo vệ quân lương là do công chiến đấu hăng hái chung của Thiên Kỵ Vệ và Huyết Phong Kỳ, Thiển Thuỷ Thanh hắn bất quá chỉ giết được vài tên địch cũng dám tranh công về cho hắn, thậm chí còn ngang ngược kiêu ngạo như vậy. Hôm nay nếu ta không thu thập hắn được, sau này còn ai nghe lệnh ta nữa? Thích Thiên Hữu, ngươi không chịu tránh ra, chẳng lẽ cũng muốn phạm thượng hay sao?
Thật đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, hắn chỉ nói hời hợt vài câu đã phủi sạch hết công trạng của Thiển Thuỷ Thanh. Hành Trường Thuận hắn nhờ vào trận chiến bảo vệ quân lương mà thăng quan, kẻ tranh công của người khác cũng không biết là Thiển Thuỷ Thanh hay là chính hắn?! Các binh sĩ nghe vậy chỉ dám cười thầm trong lòng, tuy tức giận nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Thích Thiên Hữu ôm quyền đứng chắn trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh nhẹ giọng nói:
- Thích đại ca, chuyện này không cần huynh lên tiếng, lui về đi thôi!
Thích Thiên Hữu hừ lạnh:
- Tiểu tử ngươi câm miệng lại cho ta, cho dù hiện tại ngươi đã trở thành Sáo quan, trong mắt ta ngươi vẫn chỉ là một tên tân binh mà thôi, đánh rắm còn chưa biết cách! Đừng tưởng rằng hiểu biết chút quân quy rồi hắn không làm gì được ngươi, chỉ bằng vào chuyện vừa rồi ngươi dám vung đao chống cự, hắn đã có thể dùng tội danh phạm thượng mà thịt ngươi rồi!
- Đệ chỉ dùng vỏ đao mà….
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc.
Thích Thiên Hữu lấy khuỷu tay khẽ thúc Thiển Thuỷ Thanh một cái, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại liếc nhìn qua thiếu niên tên Vô Song kia. Vừa rồi hai người vì hắn mà đánh nhau chí tử, không ngờ thiếu niên này ngay cả mí mắt cũng không động đậy, định lực của hắn quả thật vững chắc vô cùng. Nghe nói tài bắn cung của hắn hết sức cao siêu, chẳng những cực kỳ chính xác, hơn nữa kình lực mạnh mẽ hùng hồn, xem ra cũng là một nhân tài hiếm có, chẳng trách Thiển Thuỷ Thanh nghĩ hết cách để thu nhận hắn.
Thế nhưng trong lúc này hắn không có nhiều thời gian để lo lắng những chuyện này, lập tức xoay người lại vừa cười vừa nói với Hành Trường Thuận:
- Hành Vệ Giáo nói rất có lý, tuy nhiên ta là cấp trên trực tiếp của Thiển huynh đệ, nếu cần khiển trách hắn, vẫn do cấp trên trực tiếp khiển trách thì tốt hơn! Chuyện này đã có ta phụ trách, không cần Hành Vệ Giáo phải nhọc công lo lắng!
- Hừ, kẻ mà Thiển Thuỷ Thanh chống đối chính là ta, không phải là ngươi! Muốn dạy dỗ hắn cũng phải là do chính tay ta dạy dỗ mới phải, làm sao lại tới phiên ngươi xử lý?
Hành Trường Thuận biết Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng của Thích Thiên Hữu vô cùng lợi hại, nếu nói về công phu chân thực, bản thân mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Trong quân đồn rằng đao pháp của Thích Thiên Hữu hùng mạnh cứng rắn, mỗi một đao bổ ra đều như muốn chém hết thiên hạ, khí thế mênh mông bát ngát. Thiển Thuỷ Thanh chỉ mới vừa học đã có thể bức lui mình chỉ với một đao, nếu như là do Thích Thiên Hữu ra tay, e rằng càng thêm lợi hại. Hắn thấy Thích Thiên Hữu đứng ra bảo vệ cho Thiển Thuỷ Thanh và Vô Song, biết rằng hôm nay e rằng mình không có cơ hội, nếu như từ bỏ lại thấy không cam lòng, cho nên chỉ có thể nói mấy câu như vậy, chờ xem Thích Thiên Hữu trả lời mình như thế nào.
Chuyện làm cho hắn vô cùng bất ngờ chính là Thích Thiên Hữu cao giọng đáp:
- Thiển Thuỷ Thanh chống đối quan trên, mạo phạm oai tướng, không cần biết như thế nào đều đã phạm sai lầm. Thích Thiên Hữu năng lực kém, không chỉ huy được binh sĩ của mình, lại mang tiếng là dung túng binh sĩ, vì muốn cứu thuộc hạ nên đã rút đao chống lại quan trên, càng là tội đại bất kính. Hành đại nhân chịu nhục trước ba quân, uy tín bị tổn hại nhất định phải được bù đắp. Hành đại nhân nói rất đúng, quân không có lệnh không được, tướng không có uy không thể đứng vững, bởi vậy Thích Thiên Hữu khẩn cầu đại nhân trách phạt chỉ mình ta, Thích Thiên Hữu tình nguyện nhận hết tất cả tội lỗi!
Dứt lời, bất ngờ Thích Thiên Hữu quỳ sụp xuống, mặc cho Hành Trường Thuận xử trí.
- Thích đại ca!
Thiển Thuỷ Thanh khẩn trương.
- Câm miệng!
Thích Thiên Hữu tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi phạm lỗi lầm cũng chính là ta phạm lỗi lầm, không còn gì để nói! Đừng quên ngươi đã đứng ra xin cho huynh đệ của ngươi, đây là chuyện chúng ta phải cùng làm với nhau!
Hắn vung tay gạt Thiển Thuỷ Thanh ra sau lưng mình. Thiển Thuỷ Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Vô Song đứng gần đó, lúc này mới chợt nghĩ ra, vô tình chính mình cũng đã bắt đầu học được cách bảo vệ huynh đệ của mình.
Nếu có gì khác, thì chính là ít nhất mình cũng cảm kích Thích Thiên Hữu, còn thiếu niên Vô Song kia thì không như vậy.
Thích Thiên Hữu lại kêu to với Hành Trường Thuận:
- Xin Hành đại nhân trách phạt!
Ánh mắt Hành Trường Thuận lộ ra vẻ hung ác:
- Được, Thích Thiên Hữu, ta kính ngươi là một tên hảo hán, hôm nay tạm tha cho hắn một lần, cho phép ngươi chịu tội thay. Người đâu!
Hành Trường Thuận giơ trường đao chỉ Thích Thiên Hữu hét lớn:
- Tội phạm thượng, phải chịu bốn mươi quân côn, thân là quan quân, bao che cho thuộc hạ, tội nặng gấp đôi, đánh hắn tám mươi quân côn cho ta! Ngày mai tấn công đồn Sa Hà, Lữ của Thích Thiên Hữu phải xung phong trận đầu, ai dám chống lệnh, chém!
Toàn Vệ ai nấy ngạc nhiên…?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.