Quyển 4 - Chương 73: Trận chiến An Phủ Xuyên (Phần 7)
Duyên Phận
27/03/2013
Nhiệm vụ của Bích Không Tình không chỉ là đạt được thắng lợi, hơn nữa còn phải đạt được thắng lợi một cách hoàn hảo.
Chính là lần thắng này không phải có mục đích là tiêu diệt toàn quân của địch. Cái mà Thiển Thủy Thanh cần ở trận chiến này không phải là một trận tiêu diệt toàn quân, mà là một trận thắng bảo toàn được thực lực cơ bản của mình tới mức tối đa.
Nói cách khác, phải dùng hết sức mình để giảm bớt thương vong, thương vong càng ít càng tốt, nhất là binh sĩ của Thiết Phong Kỳ.
Thiển Thủy Thanh cho hắn hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, nói trắng ra là cho hắn để dùng làm vật hy sinh. Còn chuyện sử dụng như thế nào, đó là chuyện của Bích Không Tình hắn tự mình sử dụng, Thiển Thủy Thanh không định làm chuyện điều khiển từ xa. Trên thực tế, hiện tại bản thân Thiển Thủy Thanh đang bị Dịch Tinh Hàn đuổi chạy không kịp thở.
Mà sau khi bọn Bích Không Tình, Sở Hâm Lâm, Phương Hổ trải qua nhiều lần diễn luyện trên sa bàn mô phỏng, cuối cùng rút ra được kết luận là một vạn tinh binh đánh với năm vạn khinh bộ binh ô hợp đương nhiên có rất nhiều khả năng giành được phần thắng, nhưng nếu muốn làm cho thương vong của các chiến sĩ tinh anh của mình giảm xuống dưới con số ba ngàn, e rằng vô cùng khó khăn. Chính cái gọi là giết địch một vạn, mình phải hao tốn ba ngàn, huống chi giết tới năm vạn địch. Chia cắt chiến trường, dùng binh sĩ mạnh nhất của mình tiêu diệt một nửa binh lực của đối thủ, sau đó mới ung dung tiêu diệt một nửa còn lại, chính là biện pháp chắc chắn nhất. Có lẽ kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc sẽ tổn thương chút ít, nhưng cơ bản là không lớn tới mức đụng vào gân cốt. Chắc chắn con số thương vong sẽ tuyệt đối dưới hai ngàn, vấn đề duy nhất là, bốn ngàn binh sĩ còn lại làm sao tự bảo vệ cho mình dưới sự tấn công của đối phương để cho tổn thất không quá nặng nề.
Mặc dù Hộ dân quân là cánh quân ô hợp, nhưng từ trước tới nay chúng chưa từng trải qua một thất bại nào, sĩ khí vẫn rất cao. Nếu muốn thông qua ưu thế cục bộ mà làm cho bọn chúng tán loạn, như lúc trước đánh ‘mười vạn đại quân’ của Triệu Băng Dương dễ dàng thoải mái như vậy, quả thật không dễ chút nào. Bởi vậy sau khi Bích Không Tình suy đi nghĩ lại nhiều lần, rốt cục hắn quyết định dùng hai ngàn hàng binh kia làm mồi nhử.
Một kế hoạch không có khả năng thực hiện ở một cánh quân khác đã nảy sinh ra: dùng quân của mình yểm hộ, ung dung bố trí, sau đó vứt bỏ đám hàng binh đi, ném vào trận của địch, để mặc cho đám hàng binh tự sinh tự diệt.
Đương nhiên làm như vậy, hậu quả của nó cũng vô cùng nghiêm trọng, sẽ tạo nên sự mất tin tưởng của rất đông binh sĩ phe mình đối với các Tướng quân lãnh đạo.
Đối với quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, Bích Không Tình chính là một tên Tướng quân vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn. Hôm nay hắn có thể hy sinh hàng binh của Chu Chi Cẩm, ngày mai không dám chắc là hắn có hy sinh mình hay không, một Tướng quân như vậy không đáng đi theo.
Đối với toàn bộ người Chỉ Thủy mà nói, một Tướng quân như Bích Không Tình vậy, thà chết bọn chúng cũng không hàng, bởi vì đã có vết xe đổ.
Có lẽ Thiển Thủy Thanh tàn nhẫn, hoặc là đồ tể, nhưng ít nhất hắn cũng không hạ độc thủ với người của mình, ít nhất hắn cũng có nguyên tắc của riêng hắn. Nhưng Bích Không Tình thì bất cứ ai hắn cũng có thể hạ độc thủ, không có nguyên tắc hay chuẩn mực gì cả.
Cho nên nhất định không thể đi theo một Tướng quân như vậy!
Tuy nhiên Bích Không Tình cũng không cần thiết, hiện tại hắn chỉ cần Thiển Thủy Thanh và cả Đế quốc Thiên Phong tin tưởng hắn.
Thân là một Tướng quân, hắn hiểu rất rõ ràng một chuyện: kẻ có địa vị cao lo lắng nhất là tướng lĩnh dưới trướng của mình có uy danh quá cao. Đừng thấy hôm nay Thiển Thủy Thanh oai phong như vậy, công lao mà hắn lập được ở Chỉ Thủy đương nhiên rất lớn, nhưng sau khi trở lại Đế quốc Thiên Phong rồi, chưa chắc đã có một ngày được sống yên lành. Trái lại, một kẻ bị thuộc hạ từ bỏ như Bích Không Tình hắn lại lập công lớn vì nước, vĩnh viễn sẽ không có cơ sở để tạo phản, bởi vậy sẽ có nhiều cơ hội được thăng quan tiến chức.
Đây không phải là một thời đại dân chủ, không phải là thời đại mà kẻ ở trên cao được chọn ra trong số những kẻ dưới, mà là thời đại do những kẻ ở trên cao đề bạt. Ngay khi Bích Không Tình từ bỏ cơ hội tương lai trở thành một trong những Tướng quân trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đế quốc Thiên Phong, coi như tiền đồ sau này của hắn đã định sẵn không quá cao xa, nhưng cũng không quá nhỏ bé. Đối với một tên hàng tướng, tương lai như vậy là quá đủ, làm người không thể quá tham lam, nếu không rất dễ nếm mùi thất bại giống như Thiển Thủy Thanh.
Còn về phản ứng của người Chỉ Thủy thì… Thời đại lạc hậu này thông tin truyền đi vô cùng chậm chạp, muốn một tin tức truyền khắp cả quốc gia, cần phải trải qua một thời gian khá dài.
Nếu tính theo thời gian, nói không chừng Thương Dã Vọng ở thành Thương Thiên chỉ vừa mới nhận được tin Thiển Thủy Thanh đánh mất thành Đại Lương mà thôi…
Cho nên đợi đến lúc người Chỉ Thủy biết được tin hắn đối xử với hàng binh như vậy, hẳn là người Đế quốc Thiên Phong cũng đã khống chế phần lớn những khu vực quan trọng của quốc gia này, cũng đã bắt đầu dùng chính sách trấn an lòng dân để đối xử với mọi người.
Lúc ấy tất cả hậu quả do Bích Không Tình gây ra sẽ do bọn quan viên mới vừa nhậm chức ở các địa phương quan tâm lo lắng.
Đây là sự hợp tác giữa chính trị và quân sự.
Nếu quân sự có phiền phức thì dùng chính trị giải quyết, nếu chính trị có phiền phức thì dùng quân sự giải quyết. Đương nhiên thông thường ở tình huống này còn phải thêm vào một nhân tố ngoại giao nữa, ba nhân tố hỗ trợ lẫn nhau, làm thành một thể.
Hiện giờ, sau khi hy sinh hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, trận Hỏa Long đã nổi lên, nhiệm vụ ngăn chặn đã hoàn thành thuận lợi. Ở trận địa của hai ngàn quân phòng thủ, Trường Cung Doanh đã bắt đầu trợ giúp kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc truy sát những tên Hộ dân quân cuối cùng còn đang ngoan cố chống cự. Mà người của Hữu Tự Doanh vẫn đang liên tục cho cỏ khô vào lửa, nếu ngẫu nhiên có một ít chiến sĩ Hộ dân quân không sợ thế lửa cố gắng vượt qua, vậy cũng chỉ trở thành quỷ không đầu dưới đao của số binh sĩ cảnh giới Thiết Phong Kỳ.
Cảm giác giận dữ bất mãn vì bị lợi dụng rồi vứt bỏ tràn ngập trong lòng, hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm lớn tiếng mắng nhiếc Bích Không Tình là tên Tướng quân vô tình vô nghĩa, nhưng có thể làm gì được?
Chiến tranh chính là như vậy, chỉ có người thắng mới đáng để người ta ghi lại vào lịch sử, làm cho người ta nhớ mãi.
Tuy rằng mục đích của trận Hỏa Long là để ngăn chặn, nhưng thế lửa cháy quá mạnh mẽ, không ai có thể khống chế phương hướng phát triển của nó.
Các chiến sĩ Hữu Tự Doanh phụ trách ngăn chặn cũng không định vượt qua biển lửa, bọn họ chia làm ba đội, một đội chuyên phụ trách việc ném cỏ khô vào lửa không ngừng, duy trì cho thế lửa không tắt, một đội phụ trách việc cảnh giới, giết chết những tên chiến sĩ Hộ dân quân liều mạng vượt qua biển lửa. Còn có một đội khác, bọn họ làm một chuyện còn đáng sợ hơn nhiều.
Mặc dù là trận chiến Thiết Phong Kỳ vì tốc độ đã bỏ đi rất nhiều đồ quân nhu, nhưng có những món quân nhu có thể mang theo trên người.
Thí dụ như… Bát Tý Liên Hoàn Nỗ.
Loại vũ khí cỡ lớn này cần phải có nhiều người hợp sức mới có thể nâng lên nổi, nếu ở trong tay chiến sĩ Hùng tộc lại chỉ như một món đồ chơi, nhờ vậy bọn họ có thể mang theo hành quân.
Sức ăn của bọn họ rất lớn, chiến lực mạnh mẽ, nhưng đồng thời còn có một ưu thế mà người bình thường rất khó chú ý thấy, đó chính là bọn họ cũng là một đội vận chuyển rất tốt, một người có thể mang theo một lượng quân nhu khí giới nhiều gấp mấy lần người thường.
Từ sau khi Thiển Thủy Thanh mang theo chiến sĩ Hùng tộc đi qua Lam Thành, bọn họ vẫn nhận một nhiệm vụ đặc biệt: mang theo hai mươi cái Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và mười cái Bách Nỗ Liên Cơ.
Mặc dù trên đường thường xuyên xảy ra chiến sự, nhưng Thiết Phong Kỳ lại rất ít có cơ hội dùng đến loại vũ khí sát thương cỡ lớn có tác dụng phá trận hình của địch này.
Nhưng hôm nay, Bích Không Tình đã đem bọn chúng ra sử dụng.
Ngoài những thứ này ra, Hữu Tự Doanh còn một ít vũ khí bắn tầm xa cỡ nhỏ, tất cả được Bích Không Tình mang ra hết trên chiến trường.
Theo mệnh lệnh của Bích Không Tình truyền xuống, cờ xí chỉ huy múa liên hồi, hàng chục cái Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và Bách Nỗ Liên Cơ đồng thời được đẩy ra chiến trường, lộ ra bộ mặt hung dữ đáng sợ của chúng.
Những mũi nỗ tiễn chói lọi vẽ ra những đường sáng lạnh lẽo trên không, bay xuyên qua biển lửa, bắn vào đám người đang đứng sau biển lửa.
Lực xuyên thấu của Bát Tý Liên Hoàn Nỗ vô cùng mạnh mẽ, một mũi nỗ tiễn như vậy có thể xuyên qua liên tục vài người ra phía sau trận địch.
Bát Tý Liên Hoàn Nỗ một lần có thể bắn ra hơn mười mũi nỗ tiễn, phun ra một mảng mưa tên bắn cho thân thể quân địch thủng lỗ chỗ.
Thiển Thủy Thanh đã từng dùng chiến thuật giáp xa trong trận chiến Lam Thảo pha phát huy ra đầy đủ tác dụng của cung tiễn thủ, đánh cho Thạch Dung Hải đại bại. Bích Không Tình cũng dùng chiến thuật trận Hỏa Long để tạo cơ hội cho binh sĩ mình sử dụng vũ khí công kích tầm xa. Hắn cũng có cùng ý nghĩ với Thiển Thủy Thanh, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, phải trả giá thấp nhất để giết chết nhiều địch nhất, nhưng về mặt hình thức thì hoàn toàn khác nhau.
So với tình thế mưa tên được bắn ra vô cùng tận để tiêu diệt quân địch trong trận chiến Lam Thảo pha, Bích Không Tình muốn lợi dụng trận Hỏa Long để ngăn chặn và tiêu diệt sạch đối thủ, ít nhất phải giải quyết được hai vấn đề nan giải.
Thứ nhất, so với Thạch Dung Hải, Lâm Trung Hưng còn có thể lựa chọn thối lui.
Thứ hai, bất kể là Bát Tý Liên Hoàn Nỗ hay Bách Nỗ Liên Cơ đều không cho phép binh sĩ Trường Cung Doanh bắn trong một thời gian dài liên tục, xe vận chuyển của bọn họ vốn không thể chở theo được quá nhiều nỏ tiễn.
Nhưng Bích Không Tình không quan tâm, An Phủ xuyên không phải là Lam Thảo pha, công kích tầm xa cũng không phải là thủ đoạn duy nhất để tiêu diệt được địch nhân với một cái giá phải trả thấp nhất.
Cái mà hắn thật sự muốn sử dụng chính là năng lực xuyên thấu mạnh mẽ của Bát Tý Liên Hoàn Nỗ, mang thứ mà hắn muốn tặng cho đối phương, trực tiếp đưa nó vào phía sau trận hình của địch.
Lúc này Bát Tý Liên Hoàn Nỗ bắn ra hỏa tiễn, mang theo quà tặng của Bích Không Tình là sự hỗn loạn!
Lúc ngọn lửa vừa mới bốc lên, rất nhiều người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, dùng hỏa công trên bình nguyên là chiến thuật vô cùng hiếm gặp. Lửa bừng bừng thiêu đốt các chiến sĩ Hộ dân quân ở phía trước làm cho ai nấy kêu thét lên vì đau đớn, một số chiến sĩ Hộ dân quân ở phía sau còn chưa hiểu rõ tình huống xảy ra vẫn tiếp tục xông tới trước, đám chiến sĩ đang ở gần sát ngọn lửa chỉ còn cách kêu to: “Đừng chen lấn, đừng chen lấn nữa!”
Hỗn loạn, tranh cãi, mắng chửi, đủ các loại từ ngữ thô tục nhơ bẩn phát ra từ miệng của các chiến sĩ Hộ dân quân đến từ nhiều vùng khác nhau, dần dần lan tràn khắp cả cánh quân. Những tiếng quát mắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghe không rõ ràng, hội tụ lại thành một trận tiếng động chói tai vang tận trời cao.
Lâm Trung Hưng lớn tiếng gào thét:
- Đừng náo loạn, đừng náo loạn! Vài người các ngươi dẫn theo hai ngàn người đi dập lửa, nơi này không dễ đốt lửa, chỉ cần dập tắt được một lỗ hổng là được!
Đúng vậy, Lâm Trung Hưng nói rất đúng, nơi này không dễ đốt cháy, chỉ cần xúc đất dập lửa là có thể dễ dàng dập tắt lửa, cho dù dầu đen có sức cháy mạnh đến đâu cũng có thể dễ dàng dập tắt. Lại thêm luồng lửa dài mà hẹp như vậy, không đủ độ dày, nếu có kỵ binh giàu kinh nghiệm, thậm chí bọn họ có thể mạnh mẽ xông qua biển lửa.
Đáng tiếc rằng Lâm Trung Hưng không có kỵ binh, mà muốn dập tắt biển lửa này cần phải có thời gian.
Thời gian đối với chiến tranh mà nói chính là sinh mạng!
Đối với Bích Không Tình, vốn trận Hỏa Long này chỉ dùng để kéo dài thời gian, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc tiêu diệt xong hai vạn bộ binh kia cũng đã đủ. Đến lúc đó nếu đối thủ không dập lửa, quân mình cũng phải dập mà thôi.
Cho dù trong một khoảng thời gian ngắn đối thủ dập tắt được một chỗ lỗ hổng trong biển lửa, với địa hình hẹp mà dài như vậy, khi địch xông qua bị lửa hai bên thiêu đốt cũng đủ biến những nơi bị dập lửa như vậy thành nơi chết chóc, hơn nữa, hai ngàn quân cảnh giới phía sau biển lửa cũng không phải ngồi không. Huống chi Bích Không Tình còn trăm phương ngàn kế để làm cho đối thủ hỗn loạn, vốn hắn khinh thường quân địch có hiệu suất hành động rất thấp, nên hắn phỏng đoán rằng nếu Hộ dân quân muốn hoàn thành những động tác khó khăn cao độ như vậy, bọn chúng cần phải trả một cái giá không nhỏ và một khoảng thời gian không ít.
Dặp tắt lửa luôn luôn khó khăn gian khổ hơn phóng hỏa nhiều.
Thiết Phong Kỳ dồi dào kinh nghiệm như vậy, muốn phóng hỏa còn phải hy sinh hai ngàn hàng binh làm mồi nhử, huống chi đám Hộ dân quân hỗn loạn như vậy sao thể dễ dàng dập tắt lửa?
Một Tướng quân nắm giữ được quyền chủ động của cuộc chiến thông thường là một Tướng quân thu được thắng lợi. Điểm này là không thể nghi ngờ, từ trước tới nay không thay đổi.
Đương nhiên trên chiến trường có những biến hóa mà hắn không thể nào ngờ tới. trên thực tế, biến hóa này xảy ra nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy, cho nên Bích Không Tình trở tay không kịp, suýt nữa làm lỡ mất một cơ hội tốt.
Lúc này Lâm Trung Hưng vẫn còn la hét, nhưng không mấy binh sĩ có thể nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng của hắn.
Chuyện tồi tệ nhất chính là, lúc này hắn la hét như vậy, thật ra hiệu quả truyền mệnh lệnh đã giảm xuống tới mức thấp nhất.
Cho dù là trong một cánh quân chính quy, một khi trận chiến xuất hiện cục diện hỗn loạn, vấn đề mà rất nhiều Tướng quân lo lắng nhất chính là chỉ huy không nhạy bén, tuyến chỉ huy trung tâm xuất hiện trục trặc.
Một khi tuyến chỉ huy trung tâm xuất hiện trục trặc, làm cho mệnh lệnh của mình không thể truyền xuống đúng lúc, cho dù là một Tướng quân thiên tài, anh minh tới mức nào cũng khó mà cứu vãn thế cục thất bại.
Vì sao rất nhiều danh tướng khi đánh một trận chiến tất thắng, thỉnh thoảng lại bị thất bại mà không hiểu vì sao mình bại? Nguyên nhân của nó phần nhiều là do hệ thống chỉ huy không nhạy bén.
Chính là đạo lý ‘loạn côn đánh chết lão sư phụ’!
Mục đích của Bích Không Tình chính là nhờ vào thế lửa bốc cao, cho Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và Bách Nỗ Liên Cơ điên cuồng bắn, ép buộc trận hình của đối phương phải xuất hiện rối loạn. Hắn không hy vọng đối phương tan tác, nhưng ít nhất cũng có thể làm chậm trễ năng lực phán đoán và chấp hành mệnh lệnh của đối phương. Mặc dù Bát Tý Liên Hoàn Nỗ bắn ra hỏa tiễn, nhưng chút lửa của hỏa tiễn thiếu vật dễ cháy giúp sức, cho nên căn bản là không có khả năng tạo ra sát thương trên diện rộng. Nhưng hắn muốn nhờ chút lửa ấy gây bối rối hỗn loạn càng ngày càng nhiều trong đội hình quân địch.
Phía trước Bách Nỗ Liên Cơ sát thương trên diện rộng, phía sau Bát Tý Liên Hoàn Nỗ sát thương xuyên thấu theo chiều sâu, chính là xuất phát từ mục đích chiến thuật như vậy.
Bởi vậy, những tiếng la hét của Lâm Trung Hưng không tạo ra tác dụng gì cả…
Không phải, trên thực tế nó có tạo nên một chút tác dụng, nhưng một chút tác dụng ấy lại dẫn đến một hậu quả vô cùng đáng sợ mà không có ai ngờ tới!
Sau khi bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, quân truyền lệnh gặp rất nhiều khó khăn trong việc đem mệnh lệnh truyền đạt tới từng sĩ quan chỉ huy cơ sở. Người ở phía sau có thể nghe thấy tiếng hét to của Lâm Trung Hưng, người phía trước lại bị những tiếng la hét mắng chửi ầm ĩ cùng những tiếng bật dây cung làm cho thính giác gần như mất đi. Đám hàng binh của Chu Chi Cẩm bị thế lửa bắt buộc chen lấn chung với Hộ dân quân, có người muốn giết bọn họ, có người bắt bọn họ đầu hàng, có người lớn tiếng xin tha, có người xông ngược qua biển lửa. Chính sự tổ chức hỗn loạn, không thể thống nhất mệnh lệnh đã làm cho cánh quân vốn rất miễn cưỡng tổ chức mà thành này xuất hiện thiếu sót nghiêm trọng trong việc chấp hành mệnh lệnh.
Người ở phía sau muốn xông lên trước để dập tắt lửa theo lệnh của Lâm Trung Hưng, người ở phía trước bị sức nóng của lửa và rất nhiều khói mù mịt nên muốn lui về phía sau. Người ở hai bên sườn bởi vì không nghe thấy mệnh lệnh cho nên chen chúc xông vào giữa, còn người ở giữa bị bốn phía chèn ép, ra sức xô đẩy ngược ra bên ngoài. Một số người vì kinh hoảng, quay nhìn phía sau thấy thấp thoáng có lửa, nghĩ rằng phía sau cũng đã bị đối thủ châm lửa, mình đã bị đám cháy vây quanh, khó tránh khỏi cái chết, cho nên hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Mệnh lệnh của Lâm Trung Hưng căn bản là không được chấp hành hiệu quả.
Chiến sĩ Hộ dân quân vừa tức giận vừa sợ hãi mắng chửi om xòm, có người mắng người Đế quốc Thiên Phong, có người mắng người phe mình. Một cánh quân vì thiếu thốn sự giáo dục tư tưởng chính thống, không có mục tiêu chính trị thống nhất, chỉ vì lòng thù hận địch nhân mà tụ tập lại, rốt cục trong giờ phút này xuất hiện sự chia rẽ rất lớn.
Một ít hàng binh của Chu Chi Cẩm bị các chiến sĩ Hộ dân quân muốn dập tắt lửa nên đẩy họ vào trong biển lửa, bọn họ vô cùng giận dữ, cố lấy chút can đảm cuối cùng liều mạng với địch. Những lời kêu gọi chiến đấu của họ cũng giống như của chiến sĩ Hộ dân quân, làm xảy ra hiểu lầm liên tục, giết lầm liên tục, cảnh tượng hỗn loạn như một trận dịch trong nháy mắt lan tràn ra tới phía sau của trận hình Hộ dân quân.
Cho dù đối với một cánh quân kỷ luật nghiêm chỉnh, tổ chức chặt chẽ, cảnh tượng hỗn loạn như vầy cũng là một loại thuốc độc đòi mạng vô cùng đáng sợ, huống chi là Hộ dân quân vốn khuyết thiếu tính tổ chức kỷ luật. Ở vào trạng thái bị địch nhân tàn sát, Hộ dân quân vẫn có ý chí liều chết chiến đấu cùng đối thủ, nhưng vì biển lửa ngăn cản trước mặt không thể xông qua, cho nên trong Hộ dân quân đã xuất hiện hỗn loạn với quy mô càng ngày càng lớn.
Đây chỉ có thể nói rằng, tâm lý của các chiến sĩ Hộ dân quân vẫn còn quá kém cỏi. Bọn chúng có thể vượt qua được khảo nghiệm chết chóc, nhưng không thể vượt qua khảo nghiệm về các phương diện tâm lý khác như lo lắng, sợ hãi, giận dữ, bất an trong lúc xảy ra biến hóa bất thình lình, thiếu sức chịu đựng và nhẫn nại khi đối diện với nguy cơ… Chưa kể bọn chúng còn thiếu cả lòng tin đối với tương lai của mình, đối với thắng lợi của cuộc chiến và đối với quan chỉ huy của mình.
Bọn chúng tham gia vào quân đội không phải vì thắng lợi và vinh quang, không hướng tới sinh tồn, chỉ giận dữ cùng cái chết.
Bởi vậy cho nên chỉ một chút suy sụp nho nhỏ đã khiến cho Hộ dân quân tiến đến bờ vực của sự sụp đổ.
Trên thực tế, ngay cả Bích Không Tình và Lâm Trung Hưng cũng đã đánh giá quá cao năng lực và ý chí chiến đấu của Hộ dân quân. Bọn họ cũng đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng khi gặp phải trở ngại của cánh quân này, chính là vì sau trận chiến phá vây của Thiết Phong Kỳ ở thành Đại Lương, chiến sĩ Hộ dân quân biểu hiện tinh thần dũng cảm không lùi bước, nên rất nhiều người cho rằng đây là một cánh quân tuy không sợ chết nhưng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiền tài.
Nhưng sự thật là không sợ chết không có nghĩa là không sợ tất cả.
Nếu như lúc trận Hỏa Long vừa bắt đầu đốt lên, Lâm Trung Hưng chấp nhận thất bại, mang số quân còn lại rời khỏi chiến trường, như vậy đó chính là lựa chọn tốt nhất. Ngay cả Bích Không Tình cũng chỉ có thể cam chịu kết cục như vậy mà thôi, bởi vì khả năng xấu nhất theo tính toán của hắn chính là dùng hết sức tiêu diệt một nửa số quân của Lâm Trung Hưng.
Nhưng Lâm Trung Hưng lại không làm như vậy, giáo điều sách vở đã hại hắn, tinh thần chết cũng không chịu nhận thua, tuyệt không dễ dàng buông bỏ ý chí chiến đấu đã cổ vũ hắn, ý nghĩ đánh ngang nhau chính là hòa đã khích lệ hắn, luồng lửa yếu ớt không phải là không thể xuyên qua kia đã nói cho hắn, hắn chỉ còn cách thắng lợi có một tầm tay.
Cho nên hắn đã chọn tiếp tục tấn công.
Một ít chiến sĩ không hiểu được, một ít chiến sĩ không thể chịu đựng được, một ít chiến sĩ bị hoang mang. Một ít chiến sĩ liều mạng giết chóc, giết cả số hàng binh của Chu Chi Cẩm đã tuyên bố đầu hàng, một ít chiến sĩ lại muốn bảo vệ bọn họ, kết quả lại trở thành vật hy sinh oan uổng. Dưới tình huống như vậy, ông trời lại giúp Bích Không Tình thêm một chút, nổi gió Đông thổi mạnh làm cho biển lửa cháy về hướng của Hộ dân quân.
Không ai dám tranh đoạt địa bàn với Hỏa thần cả, đám binh sĩ chen chúc chật chội lại một lần nữa xông ra phía ngoài. Số người bị đẩy ngã gần như không có cơ hội đứng lên, bị vô số bàn chân mạnh mẽ giẫm lên, chà đạp sinh mạng xuống dưới mặt đất. Chiến sĩ trong đám đông, chiến sĩ ngoài đám đông, lúc này tất cả đều đã nổi cơn tức giận.
Mọi người mạnh ai nấy la hét, gào thét ỏm tỏi, bọn chúng đều là những hán tử thô lỗ, không giỏi dùng lời lẽ để biểu lộ cơn tức giận, chỉ biết dùng đao kiếm biểu lộ mà thôi. Càng ngày càng xuất hiện nhiều tình huống chạy trốn, giẫm đạp, đánh nhau, kinh sợ, gào thét, mắng chửi không ngừng, lan tràn khắp cả đám Hộ dân quân.
Cuối cùng không biết ai đã hô to một câu:
- Hộ dân quân thua rồi!
Vì vậy, một sự khủng hoảng từ từ tràn ngập khắp chiến trường, cùng lúc đó, tất cả các tướng sĩ quân Đế quốc Thiên Phong hưng phấn hẳn lên.
- Rống!!! Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!!!
Sát thần Phương Hổ toàn thân đẫm máu, giơ cao trường mâu, mũi mâu còn treo một thủ cấp của một tên địch, gào thét rầm trời.
- Rống!
Vô số thanh âm gào thét hưởng ứng của tướng sĩ Thiết Phong Kỳ vang lên như long trời lở đất.
Cùng lúc đó, Hộ dân quân phía sau biển lửa gào lên một tiếng, rốt cục đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cùng nhau chạy trốn tập thể. Tình huống bỏ chạy như vậy đã hoàn toàn ra ngoài dự liệu của bọn Bích Không Tình và Sở Hâm Lâm…
Một tràng hỗn loạn vô cùng đáng sợ dẫn đến chạy trốn và đuổi giết đã bùng nổ hoàn toàn. Đương nhiên nó đã không cho phép Lâm Trung Hưng nắm được thắng lợi cuối cùng, mà là giúp cho Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình lập nên kỳ công cái thế trên chiến trường phía Tây này, cũng đã cho Thiết Phong Kỳ uống một viên Định Tâm hoàn trong trận chiến diệt vong Chỉ Thủy.
o0o
Trận chiến An Phủ xuyên có thể nói thật sự là bước ngoặt thứ hai trong trận chiến diệt vong Chỉ Thủy, Bích Không Tình kế thừa thủ đoạn vì thắng lợi mà bất chấp tất cả của Thiển Thủy Thanh, phát huy thủ đoạn nhuần nhuyễn hơn nữa, tàn nhẫn độc ác hơn nữa. Sau khi trả giá bằng cách vứt bỏ hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, rốt cục hắn đã đạt được một trận thắng huy hoàng.
Mặc dù về cuối trận chiến An Phủ xuyên có chút biến hóa bất thình lình xảy ra, vì vậy Bích Không Tình hoàn toàn không dự đoán được Hộ dân quân lúc nào cũng dũng cảm lại chạy trốn như vậy, suýt nữa thì ứng biến chậm trễ. Nhưng rốt cục hắn vẫn kịp thời quyết đoán hạ lệnh dập tắt đám cháy, sau đó cho toàn quân xuất kích truy sát Hộ dân quân.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh trở thành chủ lực truy sát, bọn họ rời khỏi trận chiến với hai vạn bộ binh Hộ dân quân, không để ý đến gian khổ một mực đuổi giết, chiến sĩ Hùng tộc tiếp tục truy quét tàn dư của hai vạn bộ binh kia.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh đuổi giết Hộ dân quân không tha, thẳng đến thành Đại Lương.
Lúc trước Lâm Trung Hưng truy đuổi bọn họ mất thời gian bốn ngày, bây giờ bọn họ truy đuổi tàn quân của Lâm Trung Hưng chỉ cần hơn nửa ngày mà thôi. Ý của Bích Không Tình vô cùng đơn giản, cố gắng hết sức giết sạch tàn quân của địch, cần phải khiến cho bọn chúng không thể trốn sang các phủ huyện khác, một lần nữa tập trung trở lại. Đồng thời cũng dùng hết sức giảm bớt tốc độ lan truyền tin Bích Không Tình vứt bỏ hàng binh Chỉ Thủy, tranh trước truyền ra lời đồn khác để ngăn cản lời đồn bất lợi kia.
Nếu như có thể, phải cố gắng hết sức che giấu tin này cho ổn thỏa.
Chính là lần thắng này không phải có mục đích là tiêu diệt toàn quân của địch. Cái mà Thiển Thủy Thanh cần ở trận chiến này không phải là một trận tiêu diệt toàn quân, mà là một trận thắng bảo toàn được thực lực cơ bản của mình tới mức tối đa.
Nói cách khác, phải dùng hết sức mình để giảm bớt thương vong, thương vong càng ít càng tốt, nhất là binh sĩ của Thiết Phong Kỳ.
Thiển Thủy Thanh cho hắn hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, nói trắng ra là cho hắn để dùng làm vật hy sinh. Còn chuyện sử dụng như thế nào, đó là chuyện của Bích Không Tình hắn tự mình sử dụng, Thiển Thủy Thanh không định làm chuyện điều khiển từ xa. Trên thực tế, hiện tại bản thân Thiển Thủy Thanh đang bị Dịch Tinh Hàn đuổi chạy không kịp thở.
Mà sau khi bọn Bích Không Tình, Sở Hâm Lâm, Phương Hổ trải qua nhiều lần diễn luyện trên sa bàn mô phỏng, cuối cùng rút ra được kết luận là một vạn tinh binh đánh với năm vạn khinh bộ binh ô hợp đương nhiên có rất nhiều khả năng giành được phần thắng, nhưng nếu muốn làm cho thương vong của các chiến sĩ tinh anh của mình giảm xuống dưới con số ba ngàn, e rằng vô cùng khó khăn. Chính cái gọi là giết địch một vạn, mình phải hao tốn ba ngàn, huống chi giết tới năm vạn địch. Chia cắt chiến trường, dùng binh sĩ mạnh nhất của mình tiêu diệt một nửa binh lực của đối thủ, sau đó mới ung dung tiêu diệt một nửa còn lại, chính là biện pháp chắc chắn nhất. Có lẽ kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc sẽ tổn thương chút ít, nhưng cơ bản là không lớn tới mức đụng vào gân cốt. Chắc chắn con số thương vong sẽ tuyệt đối dưới hai ngàn, vấn đề duy nhất là, bốn ngàn binh sĩ còn lại làm sao tự bảo vệ cho mình dưới sự tấn công của đối phương để cho tổn thất không quá nặng nề.
Mặc dù Hộ dân quân là cánh quân ô hợp, nhưng từ trước tới nay chúng chưa từng trải qua một thất bại nào, sĩ khí vẫn rất cao. Nếu muốn thông qua ưu thế cục bộ mà làm cho bọn chúng tán loạn, như lúc trước đánh ‘mười vạn đại quân’ của Triệu Băng Dương dễ dàng thoải mái như vậy, quả thật không dễ chút nào. Bởi vậy sau khi Bích Không Tình suy đi nghĩ lại nhiều lần, rốt cục hắn quyết định dùng hai ngàn hàng binh kia làm mồi nhử.
Một kế hoạch không có khả năng thực hiện ở một cánh quân khác đã nảy sinh ra: dùng quân của mình yểm hộ, ung dung bố trí, sau đó vứt bỏ đám hàng binh đi, ném vào trận của địch, để mặc cho đám hàng binh tự sinh tự diệt.
Đương nhiên làm như vậy, hậu quả của nó cũng vô cùng nghiêm trọng, sẽ tạo nên sự mất tin tưởng của rất đông binh sĩ phe mình đối với các Tướng quân lãnh đạo.
Đối với quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, Bích Không Tình chính là một tên Tướng quân vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn. Hôm nay hắn có thể hy sinh hàng binh của Chu Chi Cẩm, ngày mai không dám chắc là hắn có hy sinh mình hay không, một Tướng quân như vậy không đáng đi theo.
Đối với toàn bộ người Chỉ Thủy mà nói, một Tướng quân như Bích Không Tình vậy, thà chết bọn chúng cũng không hàng, bởi vì đã có vết xe đổ.
Có lẽ Thiển Thủy Thanh tàn nhẫn, hoặc là đồ tể, nhưng ít nhất hắn cũng không hạ độc thủ với người của mình, ít nhất hắn cũng có nguyên tắc của riêng hắn. Nhưng Bích Không Tình thì bất cứ ai hắn cũng có thể hạ độc thủ, không có nguyên tắc hay chuẩn mực gì cả.
Cho nên nhất định không thể đi theo một Tướng quân như vậy!
Tuy nhiên Bích Không Tình cũng không cần thiết, hiện tại hắn chỉ cần Thiển Thủy Thanh và cả Đế quốc Thiên Phong tin tưởng hắn.
Thân là một Tướng quân, hắn hiểu rất rõ ràng một chuyện: kẻ có địa vị cao lo lắng nhất là tướng lĩnh dưới trướng của mình có uy danh quá cao. Đừng thấy hôm nay Thiển Thủy Thanh oai phong như vậy, công lao mà hắn lập được ở Chỉ Thủy đương nhiên rất lớn, nhưng sau khi trở lại Đế quốc Thiên Phong rồi, chưa chắc đã có một ngày được sống yên lành. Trái lại, một kẻ bị thuộc hạ từ bỏ như Bích Không Tình hắn lại lập công lớn vì nước, vĩnh viễn sẽ không có cơ sở để tạo phản, bởi vậy sẽ có nhiều cơ hội được thăng quan tiến chức.
Đây không phải là một thời đại dân chủ, không phải là thời đại mà kẻ ở trên cao được chọn ra trong số những kẻ dưới, mà là thời đại do những kẻ ở trên cao đề bạt. Ngay khi Bích Không Tình từ bỏ cơ hội tương lai trở thành một trong những Tướng quân trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đế quốc Thiên Phong, coi như tiền đồ sau này của hắn đã định sẵn không quá cao xa, nhưng cũng không quá nhỏ bé. Đối với một tên hàng tướng, tương lai như vậy là quá đủ, làm người không thể quá tham lam, nếu không rất dễ nếm mùi thất bại giống như Thiển Thủy Thanh.
Còn về phản ứng của người Chỉ Thủy thì… Thời đại lạc hậu này thông tin truyền đi vô cùng chậm chạp, muốn một tin tức truyền khắp cả quốc gia, cần phải trải qua một thời gian khá dài.
Nếu tính theo thời gian, nói không chừng Thương Dã Vọng ở thành Thương Thiên chỉ vừa mới nhận được tin Thiển Thủy Thanh đánh mất thành Đại Lương mà thôi…
Cho nên đợi đến lúc người Chỉ Thủy biết được tin hắn đối xử với hàng binh như vậy, hẳn là người Đế quốc Thiên Phong cũng đã khống chế phần lớn những khu vực quan trọng của quốc gia này, cũng đã bắt đầu dùng chính sách trấn an lòng dân để đối xử với mọi người.
Lúc ấy tất cả hậu quả do Bích Không Tình gây ra sẽ do bọn quan viên mới vừa nhậm chức ở các địa phương quan tâm lo lắng.
Đây là sự hợp tác giữa chính trị và quân sự.
Nếu quân sự có phiền phức thì dùng chính trị giải quyết, nếu chính trị có phiền phức thì dùng quân sự giải quyết. Đương nhiên thông thường ở tình huống này còn phải thêm vào một nhân tố ngoại giao nữa, ba nhân tố hỗ trợ lẫn nhau, làm thành một thể.
Hiện giờ, sau khi hy sinh hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, trận Hỏa Long đã nổi lên, nhiệm vụ ngăn chặn đã hoàn thành thuận lợi. Ở trận địa của hai ngàn quân phòng thủ, Trường Cung Doanh đã bắt đầu trợ giúp kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc truy sát những tên Hộ dân quân cuối cùng còn đang ngoan cố chống cự. Mà người của Hữu Tự Doanh vẫn đang liên tục cho cỏ khô vào lửa, nếu ngẫu nhiên có một ít chiến sĩ Hộ dân quân không sợ thế lửa cố gắng vượt qua, vậy cũng chỉ trở thành quỷ không đầu dưới đao của số binh sĩ cảnh giới Thiết Phong Kỳ.
Cảm giác giận dữ bất mãn vì bị lợi dụng rồi vứt bỏ tràn ngập trong lòng, hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm lớn tiếng mắng nhiếc Bích Không Tình là tên Tướng quân vô tình vô nghĩa, nhưng có thể làm gì được?
Chiến tranh chính là như vậy, chỉ có người thắng mới đáng để người ta ghi lại vào lịch sử, làm cho người ta nhớ mãi.
Tuy rằng mục đích của trận Hỏa Long là để ngăn chặn, nhưng thế lửa cháy quá mạnh mẽ, không ai có thể khống chế phương hướng phát triển của nó.
Các chiến sĩ Hữu Tự Doanh phụ trách ngăn chặn cũng không định vượt qua biển lửa, bọn họ chia làm ba đội, một đội chuyên phụ trách việc ném cỏ khô vào lửa không ngừng, duy trì cho thế lửa không tắt, một đội phụ trách việc cảnh giới, giết chết những tên chiến sĩ Hộ dân quân liều mạng vượt qua biển lửa. Còn có một đội khác, bọn họ làm một chuyện còn đáng sợ hơn nhiều.
Mặc dù là trận chiến Thiết Phong Kỳ vì tốc độ đã bỏ đi rất nhiều đồ quân nhu, nhưng có những món quân nhu có thể mang theo trên người.
Thí dụ như… Bát Tý Liên Hoàn Nỗ.
Loại vũ khí cỡ lớn này cần phải có nhiều người hợp sức mới có thể nâng lên nổi, nếu ở trong tay chiến sĩ Hùng tộc lại chỉ như một món đồ chơi, nhờ vậy bọn họ có thể mang theo hành quân.
Sức ăn của bọn họ rất lớn, chiến lực mạnh mẽ, nhưng đồng thời còn có một ưu thế mà người bình thường rất khó chú ý thấy, đó chính là bọn họ cũng là một đội vận chuyển rất tốt, một người có thể mang theo một lượng quân nhu khí giới nhiều gấp mấy lần người thường.
Từ sau khi Thiển Thủy Thanh mang theo chiến sĩ Hùng tộc đi qua Lam Thành, bọn họ vẫn nhận một nhiệm vụ đặc biệt: mang theo hai mươi cái Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và mười cái Bách Nỗ Liên Cơ.
Mặc dù trên đường thường xuyên xảy ra chiến sự, nhưng Thiết Phong Kỳ lại rất ít có cơ hội dùng đến loại vũ khí sát thương cỡ lớn có tác dụng phá trận hình của địch này.
Nhưng hôm nay, Bích Không Tình đã đem bọn chúng ra sử dụng.
Ngoài những thứ này ra, Hữu Tự Doanh còn một ít vũ khí bắn tầm xa cỡ nhỏ, tất cả được Bích Không Tình mang ra hết trên chiến trường.
Theo mệnh lệnh của Bích Không Tình truyền xuống, cờ xí chỉ huy múa liên hồi, hàng chục cái Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và Bách Nỗ Liên Cơ đồng thời được đẩy ra chiến trường, lộ ra bộ mặt hung dữ đáng sợ của chúng.
Những mũi nỗ tiễn chói lọi vẽ ra những đường sáng lạnh lẽo trên không, bay xuyên qua biển lửa, bắn vào đám người đang đứng sau biển lửa.
Lực xuyên thấu của Bát Tý Liên Hoàn Nỗ vô cùng mạnh mẽ, một mũi nỗ tiễn như vậy có thể xuyên qua liên tục vài người ra phía sau trận địch.
Bát Tý Liên Hoàn Nỗ một lần có thể bắn ra hơn mười mũi nỗ tiễn, phun ra một mảng mưa tên bắn cho thân thể quân địch thủng lỗ chỗ.
Thiển Thủy Thanh đã từng dùng chiến thuật giáp xa trong trận chiến Lam Thảo pha phát huy ra đầy đủ tác dụng của cung tiễn thủ, đánh cho Thạch Dung Hải đại bại. Bích Không Tình cũng dùng chiến thuật trận Hỏa Long để tạo cơ hội cho binh sĩ mình sử dụng vũ khí công kích tầm xa. Hắn cũng có cùng ý nghĩ với Thiển Thủy Thanh, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, phải trả giá thấp nhất để giết chết nhiều địch nhất, nhưng về mặt hình thức thì hoàn toàn khác nhau.
So với tình thế mưa tên được bắn ra vô cùng tận để tiêu diệt quân địch trong trận chiến Lam Thảo pha, Bích Không Tình muốn lợi dụng trận Hỏa Long để ngăn chặn và tiêu diệt sạch đối thủ, ít nhất phải giải quyết được hai vấn đề nan giải.
Thứ nhất, so với Thạch Dung Hải, Lâm Trung Hưng còn có thể lựa chọn thối lui.
Thứ hai, bất kể là Bát Tý Liên Hoàn Nỗ hay Bách Nỗ Liên Cơ đều không cho phép binh sĩ Trường Cung Doanh bắn trong một thời gian dài liên tục, xe vận chuyển của bọn họ vốn không thể chở theo được quá nhiều nỏ tiễn.
Nhưng Bích Không Tình không quan tâm, An Phủ xuyên không phải là Lam Thảo pha, công kích tầm xa cũng không phải là thủ đoạn duy nhất để tiêu diệt được địch nhân với một cái giá phải trả thấp nhất.
Cái mà hắn thật sự muốn sử dụng chính là năng lực xuyên thấu mạnh mẽ của Bát Tý Liên Hoàn Nỗ, mang thứ mà hắn muốn tặng cho đối phương, trực tiếp đưa nó vào phía sau trận hình của địch.
Lúc này Bát Tý Liên Hoàn Nỗ bắn ra hỏa tiễn, mang theo quà tặng của Bích Không Tình là sự hỗn loạn!
Lúc ngọn lửa vừa mới bốc lên, rất nhiều người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, dùng hỏa công trên bình nguyên là chiến thuật vô cùng hiếm gặp. Lửa bừng bừng thiêu đốt các chiến sĩ Hộ dân quân ở phía trước làm cho ai nấy kêu thét lên vì đau đớn, một số chiến sĩ Hộ dân quân ở phía sau còn chưa hiểu rõ tình huống xảy ra vẫn tiếp tục xông tới trước, đám chiến sĩ đang ở gần sát ngọn lửa chỉ còn cách kêu to: “Đừng chen lấn, đừng chen lấn nữa!”
Hỗn loạn, tranh cãi, mắng chửi, đủ các loại từ ngữ thô tục nhơ bẩn phát ra từ miệng của các chiến sĩ Hộ dân quân đến từ nhiều vùng khác nhau, dần dần lan tràn khắp cả cánh quân. Những tiếng quát mắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghe không rõ ràng, hội tụ lại thành một trận tiếng động chói tai vang tận trời cao.
Lâm Trung Hưng lớn tiếng gào thét:
- Đừng náo loạn, đừng náo loạn! Vài người các ngươi dẫn theo hai ngàn người đi dập lửa, nơi này không dễ đốt lửa, chỉ cần dập tắt được một lỗ hổng là được!
Đúng vậy, Lâm Trung Hưng nói rất đúng, nơi này không dễ đốt cháy, chỉ cần xúc đất dập lửa là có thể dễ dàng dập tắt lửa, cho dù dầu đen có sức cháy mạnh đến đâu cũng có thể dễ dàng dập tắt. Lại thêm luồng lửa dài mà hẹp như vậy, không đủ độ dày, nếu có kỵ binh giàu kinh nghiệm, thậm chí bọn họ có thể mạnh mẽ xông qua biển lửa.
Đáng tiếc rằng Lâm Trung Hưng không có kỵ binh, mà muốn dập tắt biển lửa này cần phải có thời gian.
Thời gian đối với chiến tranh mà nói chính là sinh mạng!
Đối với Bích Không Tình, vốn trận Hỏa Long này chỉ dùng để kéo dài thời gian, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc kỵ binh Hổ Báo Doanh và chiến sĩ Hùng tộc tiêu diệt xong hai vạn bộ binh kia cũng đã đủ. Đến lúc đó nếu đối thủ không dập lửa, quân mình cũng phải dập mà thôi.
Cho dù trong một khoảng thời gian ngắn đối thủ dập tắt được một chỗ lỗ hổng trong biển lửa, với địa hình hẹp mà dài như vậy, khi địch xông qua bị lửa hai bên thiêu đốt cũng đủ biến những nơi bị dập lửa như vậy thành nơi chết chóc, hơn nữa, hai ngàn quân cảnh giới phía sau biển lửa cũng không phải ngồi không. Huống chi Bích Không Tình còn trăm phương ngàn kế để làm cho đối thủ hỗn loạn, vốn hắn khinh thường quân địch có hiệu suất hành động rất thấp, nên hắn phỏng đoán rằng nếu Hộ dân quân muốn hoàn thành những động tác khó khăn cao độ như vậy, bọn chúng cần phải trả một cái giá không nhỏ và một khoảng thời gian không ít.
Dặp tắt lửa luôn luôn khó khăn gian khổ hơn phóng hỏa nhiều.
Thiết Phong Kỳ dồi dào kinh nghiệm như vậy, muốn phóng hỏa còn phải hy sinh hai ngàn hàng binh làm mồi nhử, huống chi đám Hộ dân quân hỗn loạn như vậy sao thể dễ dàng dập tắt lửa?
Một Tướng quân nắm giữ được quyền chủ động của cuộc chiến thông thường là một Tướng quân thu được thắng lợi. Điểm này là không thể nghi ngờ, từ trước tới nay không thay đổi.
Đương nhiên trên chiến trường có những biến hóa mà hắn không thể nào ngờ tới. trên thực tế, biến hóa này xảy ra nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy, cho nên Bích Không Tình trở tay không kịp, suýt nữa làm lỡ mất một cơ hội tốt.
Lúc này Lâm Trung Hưng vẫn còn la hét, nhưng không mấy binh sĩ có thể nghe thấy lời kêu gọi đầu hàng của hắn.
Chuyện tồi tệ nhất chính là, lúc này hắn la hét như vậy, thật ra hiệu quả truyền mệnh lệnh đã giảm xuống tới mức thấp nhất.
Cho dù là trong một cánh quân chính quy, một khi trận chiến xuất hiện cục diện hỗn loạn, vấn đề mà rất nhiều Tướng quân lo lắng nhất chính là chỉ huy không nhạy bén, tuyến chỉ huy trung tâm xuất hiện trục trặc.
Một khi tuyến chỉ huy trung tâm xuất hiện trục trặc, làm cho mệnh lệnh của mình không thể truyền xuống đúng lúc, cho dù là một Tướng quân thiên tài, anh minh tới mức nào cũng khó mà cứu vãn thế cục thất bại.
Vì sao rất nhiều danh tướng khi đánh một trận chiến tất thắng, thỉnh thoảng lại bị thất bại mà không hiểu vì sao mình bại? Nguyên nhân của nó phần nhiều là do hệ thống chỉ huy không nhạy bén.
Chính là đạo lý ‘loạn côn đánh chết lão sư phụ’!
Mục đích của Bích Không Tình chính là nhờ vào thế lửa bốc cao, cho Bát Tý Liên Hoàn Nỗ và Bách Nỗ Liên Cơ điên cuồng bắn, ép buộc trận hình của đối phương phải xuất hiện rối loạn. Hắn không hy vọng đối phương tan tác, nhưng ít nhất cũng có thể làm chậm trễ năng lực phán đoán và chấp hành mệnh lệnh của đối phương. Mặc dù Bát Tý Liên Hoàn Nỗ bắn ra hỏa tiễn, nhưng chút lửa của hỏa tiễn thiếu vật dễ cháy giúp sức, cho nên căn bản là không có khả năng tạo ra sát thương trên diện rộng. Nhưng hắn muốn nhờ chút lửa ấy gây bối rối hỗn loạn càng ngày càng nhiều trong đội hình quân địch.
Phía trước Bách Nỗ Liên Cơ sát thương trên diện rộng, phía sau Bát Tý Liên Hoàn Nỗ sát thương xuyên thấu theo chiều sâu, chính là xuất phát từ mục đích chiến thuật như vậy.
Bởi vậy, những tiếng la hét của Lâm Trung Hưng không tạo ra tác dụng gì cả…
Không phải, trên thực tế nó có tạo nên một chút tác dụng, nhưng một chút tác dụng ấy lại dẫn đến một hậu quả vô cùng đáng sợ mà không có ai ngờ tới!
Sau khi bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, quân truyền lệnh gặp rất nhiều khó khăn trong việc đem mệnh lệnh truyền đạt tới từng sĩ quan chỉ huy cơ sở. Người ở phía sau có thể nghe thấy tiếng hét to của Lâm Trung Hưng, người phía trước lại bị những tiếng la hét mắng chửi ầm ĩ cùng những tiếng bật dây cung làm cho thính giác gần như mất đi. Đám hàng binh của Chu Chi Cẩm bị thế lửa bắt buộc chen lấn chung với Hộ dân quân, có người muốn giết bọn họ, có người bắt bọn họ đầu hàng, có người lớn tiếng xin tha, có người xông ngược qua biển lửa. Chính sự tổ chức hỗn loạn, không thể thống nhất mệnh lệnh đã làm cho cánh quân vốn rất miễn cưỡng tổ chức mà thành này xuất hiện thiếu sót nghiêm trọng trong việc chấp hành mệnh lệnh.
Người ở phía sau muốn xông lên trước để dập tắt lửa theo lệnh của Lâm Trung Hưng, người ở phía trước bị sức nóng của lửa và rất nhiều khói mù mịt nên muốn lui về phía sau. Người ở hai bên sườn bởi vì không nghe thấy mệnh lệnh cho nên chen chúc xông vào giữa, còn người ở giữa bị bốn phía chèn ép, ra sức xô đẩy ngược ra bên ngoài. Một số người vì kinh hoảng, quay nhìn phía sau thấy thấp thoáng có lửa, nghĩ rằng phía sau cũng đã bị đối thủ châm lửa, mình đã bị đám cháy vây quanh, khó tránh khỏi cái chết, cho nên hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Mệnh lệnh của Lâm Trung Hưng căn bản là không được chấp hành hiệu quả.
Chiến sĩ Hộ dân quân vừa tức giận vừa sợ hãi mắng chửi om xòm, có người mắng người Đế quốc Thiên Phong, có người mắng người phe mình. Một cánh quân vì thiếu thốn sự giáo dục tư tưởng chính thống, không có mục tiêu chính trị thống nhất, chỉ vì lòng thù hận địch nhân mà tụ tập lại, rốt cục trong giờ phút này xuất hiện sự chia rẽ rất lớn.
Một ít hàng binh của Chu Chi Cẩm bị các chiến sĩ Hộ dân quân muốn dập tắt lửa nên đẩy họ vào trong biển lửa, bọn họ vô cùng giận dữ, cố lấy chút can đảm cuối cùng liều mạng với địch. Những lời kêu gọi chiến đấu của họ cũng giống như của chiến sĩ Hộ dân quân, làm xảy ra hiểu lầm liên tục, giết lầm liên tục, cảnh tượng hỗn loạn như một trận dịch trong nháy mắt lan tràn ra tới phía sau của trận hình Hộ dân quân.
Cho dù đối với một cánh quân kỷ luật nghiêm chỉnh, tổ chức chặt chẽ, cảnh tượng hỗn loạn như vầy cũng là một loại thuốc độc đòi mạng vô cùng đáng sợ, huống chi là Hộ dân quân vốn khuyết thiếu tính tổ chức kỷ luật. Ở vào trạng thái bị địch nhân tàn sát, Hộ dân quân vẫn có ý chí liều chết chiến đấu cùng đối thủ, nhưng vì biển lửa ngăn cản trước mặt không thể xông qua, cho nên trong Hộ dân quân đã xuất hiện hỗn loạn với quy mô càng ngày càng lớn.
Đây chỉ có thể nói rằng, tâm lý của các chiến sĩ Hộ dân quân vẫn còn quá kém cỏi. Bọn chúng có thể vượt qua được khảo nghiệm chết chóc, nhưng không thể vượt qua khảo nghiệm về các phương diện tâm lý khác như lo lắng, sợ hãi, giận dữ, bất an trong lúc xảy ra biến hóa bất thình lình, thiếu sức chịu đựng và nhẫn nại khi đối diện với nguy cơ… Chưa kể bọn chúng còn thiếu cả lòng tin đối với tương lai của mình, đối với thắng lợi của cuộc chiến và đối với quan chỉ huy của mình.
Bọn chúng tham gia vào quân đội không phải vì thắng lợi và vinh quang, không hướng tới sinh tồn, chỉ giận dữ cùng cái chết.
Bởi vậy cho nên chỉ một chút suy sụp nho nhỏ đã khiến cho Hộ dân quân tiến đến bờ vực của sự sụp đổ.
Trên thực tế, ngay cả Bích Không Tình và Lâm Trung Hưng cũng đã đánh giá quá cao năng lực và ý chí chiến đấu của Hộ dân quân. Bọn họ cũng đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng khi gặp phải trở ngại của cánh quân này, chính là vì sau trận chiến phá vây của Thiết Phong Kỳ ở thành Đại Lương, chiến sĩ Hộ dân quân biểu hiện tinh thần dũng cảm không lùi bước, nên rất nhiều người cho rằng đây là một cánh quân tuy không sợ chết nhưng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của tiền tài.
Nhưng sự thật là không sợ chết không có nghĩa là không sợ tất cả.
Nếu như lúc trận Hỏa Long vừa bắt đầu đốt lên, Lâm Trung Hưng chấp nhận thất bại, mang số quân còn lại rời khỏi chiến trường, như vậy đó chính là lựa chọn tốt nhất. Ngay cả Bích Không Tình cũng chỉ có thể cam chịu kết cục như vậy mà thôi, bởi vì khả năng xấu nhất theo tính toán của hắn chính là dùng hết sức tiêu diệt một nửa số quân của Lâm Trung Hưng.
Nhưng Lâm Trung Hưng lại không làm như vậy, giáo điều sách vở đã hại hắn, tinh thần chết cũng không chịu nhận thua, tuyệt không dễ dàng buông bỏ ý chí chiến đấu đã cổ vũ hắn, ý nghĩ đánh ngang nhau chính là hòa đã khích lệ hắn, luồng lửa yếu ớt không phải là không thể xuyên qua kia đã nói cho hắn, hắn chỉ còn cách thắng lợi có một tầm tay.
Cho nên hắn đã chọn tiếp tục tấn công.
Một ít chiến sĩ không hiểu được, một ít chiến sĩ không thể chịu đựng được, một ít chiến sĩ bị hoang mang. Một ít chiến sĩ liều mạng giết chóc, giết cả số hàng binh của Chu Chi Cẩm đã tuyên bố đầu hàng, một ít chiến sĩ lại muốn bảo vệ bọn họ, kết quả lại trở thành vật hy sinh oan uổng. Dưới tình huống như vậy, ông trời lại giúp Bích Không Tình thêm một chút, nổi gió Đông thổi mạnh làm cho biển lửa cháy về hướng của Hộ dân quân.
Không ai dám tranh đoạt địa bàn với Hỏa thần cả, đám binh sĩ chen chúc chật chội lại một lần nữa xông ra phía ngoài. Số người bị đẩy ngã gần như không có cơ hội đứng lên, bị vô số bàn chân mạnh mẽ giẫm lên, chà đạp sinh mạng xuống dưới mặt đất. Chiến sĩ trong đám đông, chiến sĩ ngoài đám đông, lúc này tất cả đều đã nổi cơn tức giận.
Mọi người mạnh ai nấy la hét, gào thét ỏm tỏi, bọn chúng đều là những hán tử thô lỗ, không giỏi dùng lời lẽ để biểu lộ cơn tức giận, chỉ biết dùng đao kiếm biểu lộ mà thôi. Càng ngày càng xuất hiện nhiều tình huống chạy trốn, giẫm đạp, đánh nhau, kinh sợ, gào thét, mắng chửi không ngừng, lan tràn khắp cả đám Hộ dân quân.
Cuối cùng không biết ai đã hô to một câu:
- Hộ dân quân thua rồi!
Vì vậy, một sự khủng hoảng từ từ tràn ngập khắp chiến trường, cùng lúc đó, tất cả các tướng sĩ quân Đế quốc Thiên Phong hưng phấn hẳn lên.
- Rống!!! Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!!!
Sát thần Phương Hổ toàn thân đẫm máu, giơ cao trường mâu, mũi mâu còn treo một thủ cấp của một tên địch, gào thét rầm trời.
- Rống!
Vô số thanh âm gào thét hưởng ứng của tướng sĩ Thiết Phong Kỳ vang lên như long trời lở đất.
Cùng lúc đó, Hộ dân quân phía sau biển lửa gào lên một tiếng, rốt cục đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cùng nhau chạy trốn tập thể. Tình huống bỏ chạy như vậy đã hoàn toàn ra ngoài dự liệu của bọn Bích Không Tình và Sở Hâm Lâm…
Một tràng hỗn loạn vô cùng đáng sợ dẫn đến chạy trốn và đuổi giết đã bùng nổ hoàn toàn. Đương nhiên nó đã không cho phép Lâm Trung Hưng nắm được thắng lợi cuối cùng, mà là giúp cho Thiển Thủy Thanh và Bích Không Tình lập nên kỳ công cái thế trên chiến trường phía Tây này, cũng đã cho Thiết Phong Kỳ uống một viên Định Tâm hoàn trong trận chiến diệt vong Chỉ Thủy.
o0o
Trận chiến An Phủ xuyên có thể nói thật sự là bước ngoặt thứ hai trong trận chiến diệt vong Chỉ Thủy, Bích Không Tình kế thừa thủ đoạn vì thắng lợi mà bất chấp tất cả của Thiển Thủy Thanh, phát huy thủ đoạn nhuần nhuyễn hơn nữa, tàn nhẫn độc ác hơn nữa. Sau khi trả giá bằng cách vứt bỏ hai ngàn hàng binh của Chu Chi Cẩm, rốt cục hắn đã đạt được một trận thắng huy hoàng.
Mặc dù về cuối trận chiến An Phủ xuyên có chút biến hóa bất thình lình xảy ra, vì vậy Bích Không Tình hoàn toàn không dự đoán được Hộ dân quân lúc nào cũng dũng cảm lại chạy trốn như vậy, suýt nữa thì ứng biến chậm trễ. Nhưng rốt cục hắn vẫn kịp thời quyết đoán hạ lệnh dập tắt đám cháy, sau đó cho toàn quân xuất kích truy sát Hộ dân quân.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh trở thành chủ lực truy sát, bọn họ rời khỏi trận chiến với hai vạn bộ binh Hộ dân quân, không để ý đến gian khổ một mực đuổi giết, chiến sĩ Hùng tộc tiếp tục truy quét tàn dư của hai vạn bộ binh kia.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh đuổi giết Hộ dân quân không tha, thẳng đến thành Đại Lương.
Lúc trước Lâm Trung Hưng truy đuổi bọn họ mất thời gian bốn ngày, bây giờ bọn họ truy đuổi tàn quân của Lâm Trung Hưng chỉ cần hơn nửa ngày mà thôi. Ý của Bích Không Tình vô cùng đơn giản, cố gắng hết sức giết sạch tàn quân của địch, cần phải khiến cho bọn chúng không thể trốn sang các phủ huyện khác, một lần nữa tập trung trở lại. Đồng thời cũng dùng hết sức giảm bớt tốc độ lan truyền tin Bích Không Tình vứt bỏ hàng binh Chỉ Thủy, tranh trước truyền ra lời đồn khác để ngăn cản lời đồn bất lợi kia.
Nếu như có thể, phải cố gắng hết sức che giấu tin này cho ổn thỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.