Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 4 - Chương 32: Trận chiến đầu tiên trong năm mới (5)

Duyên Phận

27/03/2013

Thạch Dung Hải không buồn nhìn nữa…

Hắn đã sai lầm…

Đúng ra hắn nên nghe lời đề nghị của Sở Anh, vòng qua giáp thành xông tới chỗ của Thiển Thủy Thanh. Hoặc có thể chuyển hướng đối phó với kỵ binh của Hổ Báo Doanh trước, không nên cường công xa trận như vậy.

Ngay từ đầu Thiển Thủy Thanh bố trí tất cả, hắn đã quyết định không để cho thế trận phòng ngự của mình di chuyển

Hắn cho buộc xích sắt các giáp xa lại với nhau thật ra là muốn lừa gạt quân Đế quốc Chỉ Thủy mà thôi, làm cho bọn chúng nghĩ rằng chính những sợi xích ấy là điểm yếu, thật ra những chiếc giáp xa này hoàn toàn không cần xích sắt cũng có thể đứng vững một mình, không cần buộc lại với nhau như vậy. Hắn hoàn toàn bỏ khả năng di chuyển của giáp xa, để đổi lấy một bức tường phòng thủ thật sự chắc chắn.

Nếu như Thạch Dung Hải chọn cách vòng qua thế trận phòng ngự của Thiển Thủy Thanh, cường công vào sở chỉ huy của Thiển Thủy Thanh, tuy rằng lực lượng của ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc vô cùng dũng mãnh nhưng cũng không thể nào ngăn cản được hơn hai vạn đại quân của Thạch Dung Hải.

Hoặc Thạch Dung Hải chọn cách quay về phía sau đánh kỵ binh Hổ Báo Doanh, cũng có hy vọng đạt được thắng lợi.

Tuy rằng trận giáp xa cố định vào đất có tác dụng phòng ngự vô cùng vững chắc, nhưng đồng thời cũng làm cho tám ngàn binh sĩ Thiết Phong Kỳ căn bản không thể nào di chuyển được. Nếu Thạch Dung Hải thật sự cho đại quân cường công sở chỉ huy của Thiển Thủy Thanh, bọn họ cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ trơ mắt mà nhìn đồng bọn của mình bị tàn sát.

Nhưng Thạch Dung Hải lại lựa chọn cường công trận giáp xa, nên đã rơi vào bẫy của Thiển Thủy Thanh.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt của Thạch Dung Hải, lúc này hắn đã bại, bại một cách vô cùng thê thảm. Thương Hữu Long tập hợp quân đội trong cả nước, cho phép hắn lựa chọn những binh sĩ tốt nhất, để cho hắn tùy ý sai khiến. Thế nhưng hiện tại, hơn hai vạn đại quân dưới những đợt mưa tên điên cuồng của đối thủ đã bị tiêu diệt còn lại không đầy một nửa.

- Tướng quân!

Một tên tướng lĩnh thủ hạ của hắn vừa kêu khóc vừa chạy tới:

- Hạ lệnh lui lại đi thôi, không thể nào tấn công được nữa!

Đúng vậy, quả thật là không thể tấn công được nữa. Đã không thể phá được giáp thành, ba ngàn kỵ binh phía sau cũng đã sắp sửa chuyển qua đây đối phó với mình, chiến sĩ Hùng tộc ở phía trước cũng đã bắt đầu nhúc nhích. Có lẽ từ nãy giờ bọn họ chưa được xuất thủ cho nên đã vô cùng ngứa ngáy tay chân….

Một khi bị địch bao vây kín, ắt đại thế hoàn toàn bị diệt.

Hắn cúi đầu nói:

- Truyền mệnh lệnh của ta… lui lại!

Giờ phút này, đi là cách lựa chọn tốt nhất.

Kỵ binh Hổ Báo Doanh vẫn còn đang hăng say chém giết, chiến sĩ Hùng tộc ở phía trước thì khoảng cách quá xa, thế trận phòng ngự của Thiết Phong Kỳ tuy rằng chắc chắn, nhưng trận giáp xa của bọn họ bị đóng cứng xuống đất, căn bản không có năng lực di chuyển chiến đấu.

Lui còn có thể giữ lại được phần lớn binh lực, hắn vẫn còn con đường sống trở về.

Thiển Thủy Thanh, tuy rằng ngươi rất giảo hoạt hung tàn, thậm chí không tiếc đóng cứng giáp xa xuống đất để đổi lấy năng lực phòng ngự tuyệt đối, nhưng làm như vậy không có năng lực hành động, ngươi làm thế nào để đuổi theo ta?

Rừng xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chỉ cần bảo vệ được lực lượng tinh nhuệ của cánh quân này, ta sẽ có ngày trở lại!

Khi nghe thấy tiếng tù và báo hiệu rút lui vang lên, Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười khẽ.

Rốt cục đối thủ muốn bỏ chạy rồi sao?

Nhưng hắn khổ tâm bố trí bẫy rập như vậy, há có thể cho phép đối thủ dễ dàng chạy trốn như vậy sao?

Hắn thản nhiên ra lệnh:

- Hữu Tự Doanh, xuất kích!

o0o

Khi tiếng tù và làm hiệu lệnh tấn công vang lên, Mộc Huyết mang theo binh sĩ Hữu Tự Doanh của hắn xuất hiên.

Hữu Tự Doanh xuất hiện ở hai sườn trái phải của chiến trường, mỗi bên là một toán một ngàn người.

Đúng vậy, còn có một cánh quân hai ngàn người mà thủy chung Thiển Thủy Thanh vẫn chưa dùng tới, mãi đến bây giờ, bọn họ mới xuất hiện.

‘Bốn phía bao vây, ở giữa nở hoa’, Thiển Thủy Thanh đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt sạch ba vạn đại quân của Thạch Dung Hải, không để cho một tên nào chạy thoát.

Đương nhiên, nếu như Thạch Dung Hải không mắc mưu, chiến thuật ‘ở giữa nở hoa’ không thể tiến hành thuận lợi, như vậy số quân hai ngàn người của Hữu Tự Doanh này sẽ thay đổi nhiệm vụ từ ngăn chặn biến thành trợ giúp. Bọn họ đã trở thành con quỷ đòi mạng cuối cùng của cánh quân Thạch Dung Hải, đồng thời cũng là cánh quân ứng biến bên ngoài chiến trường.

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nhìn chiến trường máu tươi chảy như suối, xương thịt tung bay dưới sườn núi. Thế trận đánh tới giờ này cũng gần như đã bước vào hồi kết thúc, nhưng rốt cục thân thể hắn đã sắp sửa không còn chịu đựng được nữa.

Gió lạnh thổi qua không ngớt, thân thể vốn đã yếu ớt của hắn ngồi trên lưng ngựa hơn nửa canh giờ dần dần cảm thấy không chịu nổi. Hắn nhìn Thạch Dung Hải đang bước từng bước vào bẫy rập mà mình đã chuẩn bị sẵn sàng, lại ngửa cổ lên nhìn những đợt mưa tên rít lên những âm thanh đòi mạng, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo chết chóc và tịch mịch.

Đã chết rất nhiều người…

Hắn không biết sẽ còn tạo ra bao nhiêu sát nghiệt nữa đây, nhưng hắn biết rõ máu tươi mà hắn đã dính phải, trong cả đời này gần như không thể nào rửa sạch.

Có lẽ đến một ngày, lượng máu của số người mà hắn đã giết sẽ ngập đầy một chiếc thuyền to…

Hắn không biết, nhưng hắn chậm rãi nói:

- Chiến sĩ, chính là giết giặc và bị giết. Là chiến sĩ, cần phải hiểu biết về chuyện tử trận. Vì các huynh đệ còn sống và sứ mạng của chiến sĩ, ta vĩnh viễn không hối hận về những chuyện đã làm, còn có những sát nghiệt về sau nữa… Trận chiến này, chúng ta thắng chắc!

Lúc này tinh thần của hắn đã hoàn toàn buông lỏng, giống như một sợi dây cung đang giương căng bỗng nhiên chùng xuống, cuối cùng trở nên hoàn toàn kiệt lực.

Giây phút ấy, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác cơ thể không còn chút sức lực nào bao phủ toàn thân.

Một đại dương đau đớn phủ trùm lấy hắn…

Rốt cục thân thể hắn không còn chịu đựng được nữa.

Hắn lảo đảo vài cái rồi rơi xuống đất.

- Thủy Thanh!!!

Tiếng kêu bén nhọn của Dạ Oanh như tiếng triệu tập linh hồn Thiển Thủy Thanh quay trở về, giống như tiếng gọi thổn thức của Vân Nghê trên thảo nguyên ngày trước.

Đúng vậy, chiến sự vẫn chưa chấm dứt, các huynh đệ còn đang trông vào ta, ta không thể nào ngã xuống…

Thiển Thủy Thanh mở mắt ra, trước mặt hắn là ánh mắt vô cùng lo âu của bọn Bích Không Tình, Dạ Oanh đang nhìn hắn.

Hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Ta không sao, chỉ là cả người không còn sức lực mà thôi. Không Tình, ngươi mặc khôi giáp của ta, leo lên ngựa ngồi thay ta, không thể để cho Thiết Phong Kỳ mất đi linh hồn của bọn họ được, chiến sự kế tiếp phải nhờ ngươi chỉ huy!

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nằm gục vào lòng Dạ Oanh, sau khi dặn dò xong những lời này, hắn đã chìm vào giấc ngủ say.



Dạ Oanh cất tiếng khóc lớn…

o0o

Trên Lam Thảo pha, bóng người cao lớn hùng vĩ kia đã xuất hiện trở lại.

Hắn giống như biểu tượng của Thiết Phong Kỳ, chỉ cần không ngã, Thiết Phong Kỳ vĩnh viễn sẽ không ngã.

Không ai biết rằng, vị Chưởng Kỳ Thiển Thủy Thanh từng dẫn dắt bọn họ đánh thắng vô số trận, lập nên vô số chiến công hiển hách và hung danh khoáng thế đã một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê. Sau một thời gian chịu đựng dài như vậy trên chiến trường, rốt cục thân thể hắn không chịu đựng nổi áp lực mà ngã xuống vào giờ phút thắng lợi đã đến rất gần.

Nhưng bọn họ biết rằng mỗi người vẫn còn phải làm một việc, chính là mau chóng đánh cho xong trận này, tiêu diệt toàn quân Thạch Dung Hải.

Tiếng tù và vẫn vang lên ù ù trên Lam Thảo pha, binh sĩ Hữu Tự Doanh hai bên sườn đã chuẩn bị sẵn sàng để bao vây tiêu diệt Thạch Dung Hải. Bất kể bọn chúng phá vây theo hướng nào, Hữu Tự Doanh cũng nắm chắc sẽ giáng cho đối thủ một đòn chí mạng.

Thắng lợi đang sắp sửa tới gần, thế nhưng sự chuẩn bị sau cùng này của Thiển Thủy Thanh lại không hề có tác dụng!

Đúng vậy, hoàn toàn không có tác dụng.

Theo như kế hoạch dự tính của Thiển Thủy Thanh, khi quân của Thạch Dung Hải muốn phá vây để rút chạy, ắt phải chọn chỗ có binh lực yếu nhất là hai bên sườn để phá vây, thế nhưng lúc này Thạch Dung Hải đã khôn ra.

Rốt hắn biết rằng giao chiến với một đối thủ như Thiển Thủy Thanh, không thể nào suy nghĩ theo lẽ thường được. Bởi vì đối thủ của hắn không chỉ hung ác, điên cuồng, lớn mật, tâm tư lại còn cẩn mật, bày bố bẫy rập khắp nơi nơi.

Nếu như Thiển Thủy Thanh sử dụng chiến thuật bao vây bốn phía, ý đồ của hắn chắc chắn là muốn tiêu diệt toàn quân của Thạch Dung Hải.

Nếu hắn chỉ cho hai ngàn binh sĩ của Hữu Tự Doanh trấn thủ hai bên sườn, hắn không thể nào không có sự chuẩn bị.

Tuyệt đối không thể đi con đường mà Thiển Thủy Thanh đã chuẩn bị sẵn cho hắn, cho dù là đâm đầu vào đá cũng không thể để cho Thiển Thủy Thanh đắc ý, đó là ý nghĩ sau cùng của Thạch Dung Hải.

Trước khi hắn nếm mùi vị cay đắng của thất bại, hắn vẫn không ngừng hy vọng, cho nên phương hướng mà hắn lựa chọn để phá vây cũng là đường lui, chính là hướng của kỵ binh Hổ Báo Doanh.

Khi đại kỳ ra lệnh rút lui chỉ về hướng Hổ Báo Doanh, Bích Không Tình ở xa xa vô cùng kinh ngạc, ngay cả Dạ Oanh cũng không thể tin vào mắt của mình.

Thạch Dung Hải muốn mạnh mẽ đột phá qua ba ngàn thiết kỵ của Hổ Báo Doanh, để lại một đám bộ binh chặn đường kỵ binh rồi thoát khỏi vòng vây hay sao?

Ngay sau đó, chiến sự bước vào giờ phút cuối cùng đột ngột trở nên điên cuồng, máu lửa sôi trào mạnh mẽ.

Toàn bộ mặt đất và bầu trời giờ đây chỉ còn lại những vòi máu phun như suối, cùng những tiếng gào thét rống giận thê lương. Đó chính là đợt mưa tên cuối cùng mà các cung tiễn thủ của Trường Cung Doanh bắn trước khi quân địch ra ngoài tầm bắn của bọn họ.

Trên con đường đầy chông gai máu lửa ấy, rất nhiều binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy ngã xuống, nhưng càng nung nấu sự điên cuồng hoang dã của bọn chúng, trong phút chốc làm cho bọn chúng trở nên mạnh mẽ như trời giáng.

Trên con đường rút lui đầy máu lửa, các binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy hò hét, phát động hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác về phía Hổ Báo Doanh.

Rung động đến nỗi lòng người tan nát, rung động đến nỗi trời sầu đất thảm.

Các huynh đệ Hổ Báo Doanh cũng đã làm cho đối thủ của mình còn phải sợ hãi thêm một lần sau cuối.

Vốn nhiệm vụ của bọn họ là tiêu diệt hậu trận của quân địch, làm rối loạn đội hình của địch, ép bọn chúng phải tiến về phía trước. Còn nhiệm vụ ngăn cản quân địch phá vòng vây vốn là nhiệm vụ của Hữu Tự Doanh.

Bọn họ là kỵ binh, kỵ binh lợi công không lợi thủ, điều này thì ai ai cũng biết.

Bọn họ chiến đấu đã lâu, giết đến tay chân rời rã, chiến mã cũng đã kiệt sức.

Đã không còn tốc độ cao xung phong, tác dụng mà kỵ binh có thể phát huy ra vô cùng có hạn. Không có thế trận nghiêm mật và khí giới phòng ngự phối hợp, bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản binh sĩ địch quân vọt tới như nước thủy triều.

Giây phút đó, bọn họ giật mình ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm sao. Cánh quân của Thạch Dung Hải trong giờ phút liều chết chạy trốn giữ lấy mạng trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, dốc hết toàn lực liều chết một lần sau cuối.

Năm trăm tên trọng giáp thiết kỵ từ đầu tới giờ vẫn chưa có cơ hội ra sức, giờ phút này rốt cục cũng đã tới thời cơ để bọn chúng dương oai. Bọn chúng dốc hết cơn giận dữ trong lòng, toát ra nỗi kiêu ngạo của mình, dùng trường mâu trong tay đâm thủng ngực chiến sĩ Hổ Báo Doanh, thề phải tạo ra con đường sống cho quân mình chạy thoát.

Lúc quân Đế quốc Chỉ Thủy tiếp cận chém giết, kỵ binh Hổ Báo Doanh nhất thời chưa có phản ứng gì, cho nên bị đối phương tàn sát đến nỗi người ngã ngựa đổ. Tám ngàn binh sĩ trong thế trận phòng ngự của mình lại chỉ có thể ngơ ngác nhìn, không hề có năng lực truy kích.

Trận giáp xa đóng cứng trên mặt đất giúp cho tám ngàn binh sĩ của Thiết Phong Kỳ phòng ngự chắc chắn, nhưng đồng thời cũng làm cho bọn họ mất đi năng lực di chuyển. Chờ bọn họ chậm chạp leo qua khỏi trận giáp xa, đối thủ đã sớm biến mất không còn bóng dáng.

- Ngăn bọn chúng lại, tuyệt đối không được để bọn chúng chạy thoát!

Hồng Thiên Khải rống to đến nỗi khàn cả giọng.

Trong giờ phút này, thân là Doanh Chủ, Hồng Thiên Khải chính là quan chỉ huy cao nhất có mặt tại đây. Mặc dù trên Lam Thảo pha còn chưa có mệnh lệnh truyền đến, nhưng trách nhiệm của quân nhân khiến cho ông ta không thể xuôi tay bỏ mặc cho địch nhân chạy thoát.

Thiển Thủy Thanh muốn tiêu diệt toàn quân của Thạch Dung Hải, chuyện này Hồng Thiên Khải hiểu rất rõ ràng. Cho nên ông ta nhất định phải chấp hành đến cùng, cho dù là Hổ Báo Doanh có thể phải trả một cái giá rất đắt.

Quân Đế quốc Chỉ Thủy có thể không sợ chết, quân Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay vẫn dũng mãnh hơn so với bọn chúng, chẳng lẽ lại yếu ớt hơn sao?

Vô số thiết kỵ của Hổ Báo Doanh bừng tỉnh lại, bọn họ gào thét như điên cuồng, ra sức giục ngựa, múa may chiến đao trong tay chém giết quân địch.

Hồng Thiên Khải không phải là kẻ ngu ngốc, ông ta biết khinh kỵ binh rất khó ngăn cản bước tiến của trọng giáp thiết kỵ, cho nên ông ta ra lệnh để cho trọng giáp thiết kỵ xông qua, sau đó chuyển sang tiêu diệt số bộ binh chạy theo sau.

Ông ta lớn tiếng quát to, chiến đao trong tay múa ra ánh sáng lạnh lẽo chặt bay đầu một tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thủy, máu tươi từ cổ họng bị đứt của hắn phun ra như suối.

- Giết tên đầu lĩnh!

Thạch Dung Hải giơ cao trường thương chỉ Hồng Thiên Khải quát to. Giờ phút này, giết đầu lĩnh chính là tiêu diệt linh hồn Hổ Báo Doanh, quân địch ắt loạn.

Chiến sĩ Hùng tộc cách bọn họ quá xa, binh sĩ Hữu Tự Doanh hai bên sườn không dám bỏ mặc phòng tuyến, chỉ cần phá tan chướng ngại Hổ Báo Doanh, quân Đế quốc Chỉ Thủy lập tức sẽ thấy biển rộng trời cao.

Vô số chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thủy gào thét xông về phía Hồng Thiên Khải, múa may trường mâu, chiến đao sáng loáng. Cùng lúc đó, rất đông kỵ binh Hổ Báo Doanh cũng ùa tới cứu đầu lĩnh của mình, đất bằng gợn lên vô số làn sương máu. Quân Đế quốc Chỉ Thủy muốn mở ra một con đường chạy trốn, quân Đế quốc Thiên Phong khao khát tiêu diệt hoàn toàn quân địch, không ai chịu nhường ai, duy chỉ có bầu máu nóng trong lồng ngực cùng lúc sôi trào.

Một viên tướng trẻ cỡi ngựa trắng từ xa giục ngựa chạy tới, trường mâu trong tay hắn đâm ra một mâu vô cùng âm độc.

Chiến đao trong tay Hồng Thiên Khải vẽ ra một đường cong trên không định ngăn chặn, nhưng đường cong ấy đột ngột dừng lại giữa không trung, một dòng máu đỏ trên ngực ông ta phun ra như suối.

Hồng Thiên Khải nhìn chằm chằm vào ngực mình với vẻ không thể nào tin được.

Mũi mâu phất phơ ngù trắng đã đâm vào giữa ngực ông ta, phá nát hộ tâm giáp, máu nóng đang phun ra như suối.

Ông ta nhìn gương mặt đầy vẻ hung ác kỳ quái của Sở Anh, rốt cục phát ra tiếng gầm đầy giận dữ và không cam lòng.

- A!!!

Hồng Thiên Khải hét lên tiếng hét thê lương nhất trong đời, ngay sau đó, Sở Anh đánh một thương hất văng ông ta xuống đất.

Vô số binh sĩ chen chúc giẫm lên, Hồng Thiên Khải đã không thể nào thở được nữa.

- Hồng Doanh Chủ!!!



Vô số kỵ binh Hổ Báo Doanh trợn mắt gần như rách khóe, điên cuồng gào lên.

Từng con khoái mã điên cuồng giận dữ xông về phía Sở Anh, bọn họ thề quyết phải phân thây tên tiểu tướng giết chết Doanh Chủ của bọn họ ra làm trăm mảnh.

Dưới thế công ào ạt như nước thủy triều của kỵ binh Hổ Báo Doanh, Sở Anh cười lạnh thối lui, giết chết được tên này, mình trở về cũng có cái để mà giao phó.

Sau lưng hắn đột nhiên có tiếng gió vang lên, Sở Anh ngạc nhiên quay đầu lại, một nắm tay khổng lồ đã hiện ra trước mặt hắn.

Rầm!

Hắn bị một quyền đánh bay xuống đất thật mạnh.

Chính là Thác Bạt Khai Sơn.

Trông Thác Bạt Khai Sơn như một thiên thần bất bại, Phi Tuyết chở hắn vẫn còn sung sức vô cùng, không hề có cảm giác mỏi mệt sau khi chiến đấu một hồi lâu, cho dù lưng nó phải chở một người khổng lồ nặng nề như Thác Bạt Khai Sơn.

Giây phút Hồng Thiên Khải bị trúng thương, Thác Bạt Khai Sơn đã giục Phi Tuyết chạy tới, chiếc búa sắt to lớn trong tay hắn đập vỡ đầu binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy như đậu hũ. Sau đó hắn đột ngột rút một sợi xích sắt trong người ra, cột chặt đầu búa vào đó.

Thác Bạt Khai Sơn múa xích sắt vùn vụt, đầu búa điên cuồng quay vùn vụt tạo ra một vòng tròn chết chóc. Trong phạm vi mấy chục thước, không có một người nào có thể đứng vững trong vòng tròn này.

Đúng là tuyệt kỹ thành danh của Thác Bạt Khai Sơn- Thiết Luân Vũ.

- Thác Bạt Khai Sơn…

Ánh mắt Thạch Dung Hải giận dữ gần như tóe máu.

Hắn rất muốn quát to một tiếng, kêu gọi toàn quân xông tới giết chết tên khốn kiếp này, nhưng hắn cũng biết muốn giết Thác Bạt Khai Sơn khó khăn đến mức nào.

Mà hiện tại, chuyện quan trọng nhất là chỉ huy toàn quân phá vòng vây.

Hồng Thiên Khải vừa chết, Hổ Báo Doanh đại loạn, rốt cục quân Đế quốc Chỉ Thủy cũng đã tìm được cơ hội tốt để phá vây. Bọn chúng gào thét xông lên, dùng thân thể của mình để tấn công, xé rách tuyến phòng ngự của kỵ binh Hổ Báo Doanh. Mà trong lúc này, trên Lam Thảo pha rốt cục vang lên tiếng tù và ra hiệu thu quân.

Cờ xí phấp phới, tất cả kỵ binh của Hổ Báo Doanh lập tức lui lại, không ngăn trở nữa, đổi lại là theo sát sau đuôi quân của Thạch Dung Hải.

Đối mặt với áp lực khổng lồ, rốt cục Bích Không Tình quyết định, ngăn chặn không bằng truy kích.

Thế nhưng Thạch Dung Hải sao lại để cho đối thủ có cơ hội đuổi theo?

Dưới tay hắn bây giờ còn khoảng tám ngàn quân.

Hắn để lại khoảng chừng ba ngàn đoạn hậu, sống chết gì cũng phải giữ chân đối thủ, tuyệt không để cho đối thủ có cơ hội đuổi theo.

Sau khi đánh thua trận rút lui chính là nghệ thuật khó nhất trong chiến tranh, dù là quân đội tài giỏi nhất cũng chưa chắc có thể làm được.

Thế nhưng hôm nay, cánh quân Đế quốc Chỉ Thủy vốn bình thường yếu ớt này đã phát ra tinh thần chiến đấu huy hoàng nhất trong cuộc đời bọn chúng.

Ba ngàn binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy phụng mệnh ở lại ngăn chặn kỵ binh của Hổ Báo Doanh biết rõ rằng bọn chúng không thể nào sống sót. Nhưng tinh thần bảo vệ đất nước đã trở thành niềm tin cuối cùng trong lòng bọn chúng, niềm tin ấy có thể khiến cho con người có một sức mạnh tinh thần vô tận để chịu đựng, có thể khiến cho bọn chúng buông bỏ hết thảy, có thể khiến cho một cánh quân yếu ớt trong nháy mắt trở thành một cánh quân hùng mạnh nhất.

Bọn chúng không cần lập ra thế trận, cũng không cần nghĩ tới chuyện thắng hay bại nữa, lại càng không phải lo lắng chuyện sống chết… Bọn chúng quấn chân đối thủ mà đánh, dùng máu tươi và sinh mạng của mình để cho chiến hữu thoát đi, không còn đao thì dùng răng cắn, ôm không được người đối phương thì ôm chiến mã níu lại. Cho dù là bị vó ngựa của đối phương giẫm cho đến chết, cũng tuyệt đối không chịu buông tay.

Vô số thi thể tán loạn trên mặt đất giống như một tấm lưới níu lấy chân chiến mã của các kỵ binh Hổ Báo Doanh, gần như bước nào của chiến mã cũng giẫm phải thi thể địch nhân, cất bước vô cùng khó khăn. Còn quân của Thạch Dung Hải được trọng giáp thiết kỵ bên mình mở đường, lập tức bám sát theo sau chạy trốn, dần dần biến mất khỏi bình nguyên, khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Giây phút ấy, tất cả chiến sĩ của Hổ Báo Doanh đều ngây người ra nhìn về phía xa xa, lát sau lại nhìn tới bãi chiến trường đầy thi thể, trong lòng chết lặng, không biết mình đang ở nơi nào.

Trên chiến trường thây chất như núi, máu chảy thành sông, cả một vùng bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm. Những chiếc thủ cấp quay cuồng lăn lông lốc khắp nơi, những đoạn tay chân cụt vương vãi tán loạn, thi thể chất như núi…

Cảnh tượng thảm thiết như vậy, đại chiến hung hăng như vậy rốt cục đã chấm dứt tại đây. Trong giờ phút này, mỗi một chiến sĩ đều cảm thấy mỏi mệt từ tận đáy lòng mình.

Bích Không Tình trên Lam Thảo pha nhìn thấy tất cả, chỉ biết thở ra một hơi thật dài. Hắn quay đầu nhìn Thiển Thủy Thanh đang nằm gục trong lòng Dạ Oanh, miệng lẩm bẩm:

- Thiển thiếu, rốt cục ta vẫn không bằng ngài, không có sự chỉ huy của ngài, thậm chí chúng ta không thể hoàn thành được chuyện tiêu diệt toàn quân của địch. Mau tỉnh lại đi, Thiết Phong Kỳ không thể không có ngài…

o0o

Ngày Một tháng Giêng năm Một Trăm Lẻ Bảy lịch Thiên Phong.

Thạch Dung Hải dẫn ba vạn đại quân quyết chiến với Thiển Thủy Thanh trên Lam Thảo pha.

Thành quả chiến thắng mà Thiển Thủy Thanh đạt được một cách dễ dàng lần này làm cho thiên hạ khiếp sợ một lần nữa. Ba vạn đại quân của Thạch Dung Hải đã bại dưới tay Thiết Phong Kỳ của Thiển Thủy Thanh, cuối cùng chỉ còn có hơn năm ngàn người chạy thoát, số còn lại tử trận chiến trường.

Trong lúc nhất thời, thanh danh bất bại của Thiển Thủy Thanh lại một lần nữa được nêu cao, người đời đều biết người Đế quốc Thiên Phong lại có thêm một vị anh hùng cái thế, Tướng quân bất bại.

Mà vị Tướng quân này hiển nhiên khác xa với vị Tướng quân lúc trước.

Hắn càng tàn nhẫn, càng giả dối, càng hung bạo, càng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhiều hơn vị Tướng quân lúc trước. Chiến thuật của hắn biến hóa khôn lường, suy nghĩ của hắn khác với lẽ thường, dùng binh giảo hoạt làm cho người ta không biết đường nào mà lần.

Trận chiến trên Lam Thảo pha, Thiển Thủy Thanh đạt được toàn thắng.

Trận chiến này chính là trận chiến đầu tiên trong năm mới, cũng là trận chiến quy mô lớn đầu tiên trên vùng bình nguyên bằng phẳng của Thiển Thủy Thanh.

Đồng thời trong trận chiến này, hắn liên tiếp lập ra vài kỷ lục, kỷ lục cho người đời sau, kỷ lục để ghi vào lịch sử.

Thiển Thủy Thanh không phải là vị Tướng quân đầu tiên trên chiến trường lấy ít đánh nhiều trong một trận chiến đối đầu trực diện, cũng không phải là vị Tướng quân đầu tiên dùng binh lực ít bao vây đối phương có binh lực nhiều hơn. Nhưng hắn tuyệt đối là vị Tướng quân đầu tiên dùng binh lực số ít đánh với đối thủ có binh lực nhiều hơn với ý đồ bao vây tiêu diệt toàn quân đối thủ, đồng thời còn chưa dùng hết chủ lực của mình.

Các chiến sĩ Hùng tộc của hắn từ đầu đến cuối chưa từng xông ra chiến trường, bọn họ chính là lực lượng cuối cùng để làm đối thủ kinh sợ và cũng là lực lượng dự bị, cho nên thủy chung vẫn khoanh tay không xuất thủ.

Đồng thời Thiển Thủy Thanh cũng là vị Tướng quân thứ nhất lấy ít địch nhiều, trong tình huống đối mặt với một cánh quân không thể nào thua được về mặt lý thuyết, lại không bị hao tổn quân mình.

Khái niệm không tổn hao gì chính là không hề có chuyện binh sĩ thương vong, gần như từng đơn vị chiến đấu sau cuộc chiến vẫn còn duy trì được hiệu quả chiến đấu. Ngoại trừ số binh sĩ bị thương ra, số binh sĩ tử vong không được vượt quá một phần trăm, như vậy mới có thể gọi là không tổn hao gì.

Trong quá khứ, tình huống lấy ít địch nhiều mà không tổn hao gì, đại đa số là diễn ra dưới tình huống sĩ khí của đối phương sa sút trầm trọng, hoặc trận chiến ấy đối phương sụp đổ.

Nhưng cánh quân của Thạch Dung Hải lại phát huy ra một trận chiến với tinh thần không hề sợ chết trên Lam Thảo pha. Tuy rằng hắn đã thất bại, nhưng tinh thần chiến đấu hào hùng vào giờ phút sau cùng của quân Đế quốc Chỉ Thủy khiến cho người ta phải lấy làm kinh ngạc.

Huyết hương tế đại kỳ của Thiển Thủy Thanh làm cho phái trung lập phải kinh sợ, làm cho phái đầu hàng co đầu rút cổ, đồng thời cũng làm cho phái chủ chiến nổi giận.

Cho nên quân của hắn hoặc là không cần phải đánh, trực tiếp chiếm thành, hoặc là phải huyết chiến, không thể nào mưu lợi.

Chuyện đó và đặc tính của một Tướng quân như hắn có liên quan với nhau, cũng có liên quan tới vấn đề gọi là chiến tranh xâm lược.

Bản thân chiến tranh xâm lược sẽ rất dễ khiến cho đối phương mạnh mẽ phản công.

Mà dưới tình huống như vậy, không ngờ Thiển Thủy Thanh có thể chỉ bằng vào một cuộc quyết chiến trực diện mà giành lấy thắng lợi gần như không tổn hao gì, làm cho người khác không muốn thán phục cũng không được, cũng khó trách hắn dám làm như vậy mà không sợ chọc giận đối thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook