Quyển 4 - Chương 82: Trận chiến phục kích ở hạp cốc Phong Minh (Phần 2-3)
Duyên Phận
27/03/2013
Gió lùa qua những bụi cây trong hạp cốc, tạo nên những tiếng xạc xào, bóng cây lay động, sát khí chập chờn.
Ánh mắt nấp sau lùm cây lộ ra vẻ âm độc, xa xa vài tên binh sĩ dò đường đang đi tới.
Bọn chúng uể oải múa may chiến đao trong tay, chặt những cành cây nhỏ ngăn cản đường đi, những lời than vãn theo gió đưa tới, lọt vào tai kẻ đang phục kích.
- Quả thật con bà nó nhàm chán, nghe ta nói, mặc kệ đội hình, yểm hộ cái rắm, tất cả chúng ta ngồi đây một lúc, sau đó quay về báo cáo là được.
Tên sĩ quan cầm đầu cũng có vẻ sa sút tinh thần, bất đắc dĩ khoát tay:
- Các ngươi tìm chỗ nào ngồi đi, để ta qua bên kia xem một chút.
Thân là lão binh, ít ra còn có một chút tinh thần trách nhiệm. Hắn cẩn thận đi sâu vào hạp cốc, tuần tra tứ phía, miệng vẫn ngậm một chiếc còi báo động. Một khi có địch nhân ở gần, lập tức còi báo động trên miệng sẽ vang lên, nhắc nhở cho người của mình chú ý phục kích.
Làn gió cuối tháng Hai đã bắt đầu mang chút hơi ấm của mùa Xuân, hôm nay trời quang mây tạnh, tầm nhìn thoáng đãng, tâm trạng tên lão binh này theo công tác tuần tra cũng dần dần trở nên tốt hơn một chút.
Hắn đảo mắt nhìn quanh thấy bốn phía không người, cảm giác buồn đi tiểu không còn khống chế được nữa, bèn cắm chiến đao xuống đất, vạch quần tiểu vào một lùm cây cạnh đó.
Tiếng nước chảy vang lên, cảm thấy thân mình thoải mái nhẹ nhõm vô cùng, nhưng dường như tên lão binh phát hiện ra trong lùm cây có chút động tĩnh khác thường.
Hắn hơi tò mò, nghĩ rằng có thể có một con thỏ đang nấp bên trong, bèn kéo quần lên, đưa tay ra vạch cành cây thò đầu vào cẩn thận quan sát.
Một đôi mắt đầy vẻ tức giận mà tàn nhẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Phía sau lưng ánh mắt hung tàn ấy là vô số ánh mắt sáng ngời như ánh mắt của một bầy sói đói, lúc này tên lão binh mới phát hiện ra phía sau lùm cây này không ngờ ẩn tàng rất nhiều chiến sĩ khôi giáp chỉnh tề.
Miệng tên lão binh há ra thật to không thể nào ngậm lại được, chỉ trong nháy mắt, một làn ánh sáng màu bạc bay tới nhanh như chớp, cổ họng của hắn nở rộ một đóa hoa máu đỏ tươi. Máu loãng chảy ngược vào trong khí quản của hắn, khiến cho những tiếng kêu vang báo động trở thành những âm thanh ục ục…
Tên lão binh đưa tay ôm cổ ngã vật xuống.
Một tên Tướng quân có thân hình cao lớn đầu đầy nước tiểu xuất hiện trong lùm cây, cất tiếng gầm nhẹ đầy tức giận:
- Giết sạch tất cả đám binh sĩ dò đường, sau đó thay đổi quần áo của bọn chúng, làm dấu hiệu an toàn báo cho đại quân của chúng!
o0o
Hạp cốc Phong Minh là một hạp cốc hẹp dài giống như một con rắn, uốn lượn quanh co, địa hình hiểm trở, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, có lợi cho phục kích mà bất lợi cho chống cự. Nếu một cánh quân phải đi qua một địa hình như vậy, nhất định phải cẩn thận gấp bội, đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Ngoại trừ việc phái ra nhiều thám báo để thăm dò địa hình, tìm kiếm xem có phục binh hay không, công tác quan trọng hơn là phải phái ra một cánh quân tiên phong tranh trước xông qua cửa cốc để trấn thủ ngay tại cửa.
Cả hai cửa cốc vào và ra đều phải cho binh sĩ phụ trách trấn thủ tại đó, như vậy mới có thể yên tâm cho đại quân đi qua.
Doanh tiên phong và đội thám báo có thể nói là hai cánh quân đảm nhận công tác quan trọng nhất trong đại quân. Cái gọi là gặp núi mở đường, thấy sông bắc cầu chính là chỉ tình huống bảo đảm sinh tồn cho đại quân trong tuyệt địa như vầy, chứ không chỉ đơn giản theo nghĩa đen là gặp núi phải đào đường, gặp sông phải làm cầu mà thôi.
Trên thực tế, trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội, núi và sông là hai loại địa hình thường hay gặp phục kích nhất. Đi tới núi cao nguy nga hùng vĩ, phải cẩn thận đối thủ phục kích trong đó, phát động tấn công từ trên cao xuống, qua sông thì phải coi chừng đối thủ tập kích khi mới qua tới giữa dòng. Mà gặp phải một tuyệt địa hiểm yếu như hạp cốc Phong Minh, càng phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
Chẳng những Doanh tiên phong phải đả thông con đường tiến quân cho đại quân chủ lực, còn phải chiếm cứ những cao điểm nhất định ở hai bên sườn để đảm bảo sự thông thoáng. Lại phải tìm tòi các đỉnh núi hay cánh rừng rậm có thể thiết lập mai phục, tìm kiếm đại quân của địch có thể ẩn núp, hoặc tiêu diệt những toán quân nhỏ của địch quấy rầy. Một khi gặp được địch nhân, bọn họ vừa phải đồng thời báo về phía sau, vừa phải lập tức triển khai chiến đấu.
Thông thường hai quân vừa chạm mặt nhau, giao thủ trước tiên chính là quân tiên phong của cả hai bên. Một khi có quân tiên phong của một bên thực lực mạnh mẽ, sau khi đánh tan quân tiên phong của đối phương thậm chí có thể phản kích ngược lại, xông lên làm náo loạn trận hình của địch, tạo cơ hội thắng lợi cho đại quân chủ lực của mình ở phía sau.
Những loại nhiệm vụ quan trọng như dò la trinh sát, đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, giao chiến trực diện cùng với địch, truyền báo tin tức về phía sau… có thể nói là đầy khó khăn và thách thức, cần phải được rèn luyện chiến thuật hàng ngày và có tinh thần không biết sợ. Nếu không phải lão binh chinh chiến lâu năm và quan chỉ huy dồi dào kinh nghiệm, tuyệt đối không thể nào gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.
Bởi vậy, phàm là Doanh tiên phong phụ trách nhiệm vụ tìm tòi cảnh giới, chẳng những phần lớn là do kỵ binh phụ trách đảm nhiệm, đồng thời cũng là những người lão luyện trong đại quân, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, cho dù nói là binh sĩ tài giỏi nhất trong quân sợ cũng chưa đủ. Bọn họ phải là đội thám báo giỏi toàn diện, là một cánh quân tinh anh nhất trong đại quân.
Mà hôm nay, trong quá trình vượt qua hạp cốc Phong Minh, thông qua những biểu hiện như vậy có thể thấy được tố chất của binh sĩ Doanh tiên phong này, từ đó có thể phân tích ra tố chất của cả cánh quân.
Sau khi binh sĩ tuần tra dò dường báo ‘an toàn’, đại quân của Thạch Dung Hải cũng không lập tức kéo vào hạp cốc Phong Minh như ong vỡ tổ.
Một Doanh tiên phong một ngàn người đi trước xuyên qua hạp cốc, thẳng đến cửa ra của hạp cốc, tại đó vội vàng thành lập một tuyến phòng ngự tạm thời, đồng thời ra lệnh cho hai toán quân, mỗi toán một trăm người trèo lên một chút dọc theo vách núi hai bên.
Một cánh quân ngàn người khác đóng ở lối vào cửa cốc, làm công tác chuẩn bị như cánh quân trước.
Rốt cục quân chính quy Chỉ Thủy từng trải qua huấn luyện đã không vứt bỏ những gì bọn chúng đã học được trước đó, trong chuyện cơ bản như vầy vẫn làm được một chút gì đó ra hình ra dáng.
Sau khi hoàn thành xong xuôi mọi chuyện, Doanh tiên phong mới phát ra tín hiệu an toàn cho đại quân ở phía sau.
Cờ hiệu múa may phấp phới trên sườn núi, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, nếu không phải người tinh thông hiểu biết, căn bản không thể nào hiểu nổi nó có ý nghĩa gì.
Trong toàn Hộ dân quân, cũng chỉ có quân của Thạch Dung Hải mới có tư cách sử dụng cờ hiệu truyền tin như vậy.
Nhưng trong cánh rừng rậm trên núi, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cờ hiệu trên sườn núi, tay cầm cờ truyền về phía sau cho đồng bọn của mình giống hệt như vậy: “Công việc dò tìm trên núi vẫn đang tiến hành, việc phòng ngự cơ bản dưới chân núi đã hoàn thành. Trước mắt không phát hiện hành tung của địch, đường qua hạp cốc đã thông thoáng, ngựa không có vẻ gì khác lạ, trên đỉnh núi cũng không thấy chim kinh hoảng bay lên, xác nhận an toàn, có thể thông qua được!”
Chiến mã không chỉ là người bạn tốt nhất của bọn binh sĩ, đồng thời cũng là động vật có thể báo động trước vô cùng hữu hiệu. Loài ngựa trời sinh vốn linh mẫn, sẽ cảnh giác trước tiên so với con người nếu như chung quanh đó có nhiều địch quân mai phục.
Chim trong rừng kinh hoảng bay lên cũng là một dấu hiệu báo rằng trong rừng có phục binh, tuy nhiên, dấu hiệu này cũng không phải là hoàn hảo như mọi người tưởng tượng. Trên thực tế nếu trong rừng xuất hiện ác điểu hay mãnh thú, vậy cũng sẽ làm xuất hiện tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên. Nhưng nếu kết hợp với phương thức dò đường, nó vẫn được coi là một dấu hiệu nhận biết tung tích quân địch hiệu quả.
Trong chiến tranh luôn tràn đầy mâu thuẫn, các binh sĩ quan sát thủ đoạn và phương pháp của địch, đồng thời cũng có các phương thức để tránh né sự dò tìm của địch.
Có đôi khi một thủ đoạn nào đó đối phương chỉ mất một thời gian không lâu sẽ phá giải được, mọi người luôn luôn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ bằng cách phá giải và xuất ra thủ đoạn mới. Cái mà bọn họ so sánh với nhau chính là ai nhanh hơn một bước mà thôi.
Giống như mặc dù chiến mã có thể báo động trước, nhưng phạm vi phát hiện của nó là quá nhỏ, gặp các loại mãnh thú như hổ báo sẽ phát ra báo động giả, đối với một số địch nhân quá ít lại khó có thể phát hiện.
Tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên lại có thể giải quyết bằng cách đi trước vào rừng xua đuổi chim chóc đi, tránh cho lát sau đại quân kéo tới làm kinh động sự chú ý của địch. Bởi vậy vạn vật trên thế gian đều có cách ứng phó, giải quyết, không có một chiến thuật nào là bất biến.
Thanh âm lùng sục trong rừng ồn ào ra vẻ khinh thường, hiển nhiên là vô cùng xem nhẹ đối thủ.
Quân Mộc Huyết dốc hết toàn lực đánh đại chiến thám báo với đối thủ cũng chính vì muốn làm cho đối thủ trở thành một kẻ vừa mù vừa điếc, không còn những binh sĩ đắc lực có thể trợ giúp Thạch Dung Hải tránh thoát trận phục kích đã sắp đặt kế hoạch từ trước này.
Đây là một canh bạc lớn trong trận chiến này, Thiển Thủy Thanh đánh cược rằng Bích Không Tình nhất định sẽ đạt được thắng lợi trên chiến trường phía Tây. Hắn cũng đánh cược rằng nhất định sau khi Thạch Dung Hải nghe tin thành Đại Lương nguy cấp sẽ thu binh trở về giải cứu, hắn cũng đánh cược rằng những tên thám báo tinh anh của đối thủ đã bị diệt sạch trong trận đại chiến thám báo trước đó do Mộc Huyết tiến hành, không còn bao nhiêu binh sĩ ưu tú có thể cung cấp tin tức bảo đảm tin cậy cho trận chiến phục kích mà hắn đã chuẩn bị từ lâu…
Canh bạc này từ lúc vừa bày ra đã buộc chặt vận mệnh của chiến trường phía Nam vào vận mệnh của chiến trường phía Tây, cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ cho trận chiến phục kích này ngay từ đầu.
Không có chiến thắng ở chiến trường phía Tây, nhất định không thể nào có chiến thắng ở chiến trường phía Nam. Không có các binh sĩ thám báo anh dũng xả thân, cũng không thể nào tiến hành trận chiến phục kích thuận lợi như ngày hôm nay.
Trong quá trình chạy trốn không ngừng mười mấy ngày qua, bọn họ nhẫn nhịn, bọn họ chém giết, bọn họ dốc hết toàn lực giao tranh, đem tất cả hy vọng đặt ở một nơi khác ngoài chiến trường, chính là vì giờ phút này.
Bởi vì chỉ có như vậy, Thạch Dung Hải mới có khả năng chủ động tiến vào vòng phục kích của bọn họ.
Thấy tín hiệu an toàn đã phát ra, rốt cục đại quân của Thạch Dung Hải đã bắt đầu chuyển động.
Bọn chúng xếp thành một đội ngũ dài như hình con rắn, lục tục đi vào trong hạp cốc. Bọn sĩ quan chỉ huy ở phía sau lớn tiếng hò hét không ngừng, thúc giục binh sĩ nhanh chóng đi qua hạp cốc.
Có lẽ bọn chúng cũng không tin, thế cục tới mức như bây giờ lại vẫn có người tiến hành phục kích bọn chúng ở nơi này. Nhưng thân là quân nhân, thiên tính không cho phép bọn chúng đặt mình vào trong hiểm địa.
Lúc này, Thạch Dung Hải đưa mắt nhìn đại quân đang chậm rãi tiến vào hạp cốc gập ghềnh dài hẹp trước mặt, đôi mắt từ từ khép lại.
Không biết vì sao, trong mơ hồ, hắn có cảm giác không lành.
Hắn không nói được vì sao lại có cảm giác này, có lẽ là trực giác trời cho của quân nhân đối với nguy hiểm, có lẽ vì thấp thỏm không yên sau khi gặp phải nỗi sợ hãi ở khắp nơi, cũng có thể trực giác không tin Thiển Thủy Thanh lại sắp đặt trận chiến ở chiến trường phía Nam này qua loa như vậy. Tóm lại, trong giờ phút này, cảm giác nguy hiểm giống như một tấm lưới khổng lồ đang lơ lửng trên đầu hắn.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Vì sao số binh sĩ tuần tra vẫn chưa ra khỏi núi?
Hà Văn hỏi lại:
- Làm sao có thể trở ra nhanh như vậy được, Thạch Tướng quân?
Thạch Dung Hải lắc lắc đầu:
- Tóm là là ta cảm thấy trận chiến này trong khoảng thời gian này có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể nói ra được vấn đề nằm ở chỗ nào… Hiện tại ta có linh cảm dường như phía trước có cái gì nguy hiểm đang chờ chúng ta!
Phương Huy cười nói:
- Tuy rằng Thiển Thủy Thanh vô cùng giảo hoạt, nhưng hiện giờ cánh quân của Mộc Huyết vẫn còn đang ở sau lưng chúng ta, bọn chúng không thể nào chạy tới trước chúng ta mai phục được. Bích Không Tình hiện giờ vẫn còn ở thành Đại Lương, hắn cũng không thể nào chạy tới chặn đường chúng ta. Còn bản thân Thiển Thủy Thanh hiện tại đang như chó nhà có tang, bị Dịch Tinh Hàn đuổi cho kinh hoảng chạy trốn không kịp. Nếu nói rằng chúng ta vừa kéo quân trở về, Thiển Thủy Thanh liền thiết lập mai phục ở đoạn đường phía trước, như vậy e rằng bản lãnh của Thiển Thủy Thanh cao một cách quá đáng rồi! Đừng nói hắn không thể nào tính trước tới tình huống như vầy, cho dù hắn đã sắp xếp từ trước rằng sau khi Bích Không Tình đắc thắng liền quay về tiến công thành Đại Lương, để ép buộc chúng ta phải kéo quân về cứu viện, hắn lấy đâu ra binh sĩ để phục kích chúng ta? Ta thấy dường như Thạch Tướng quân chỉ lo sợ hão huyền mà thôi!
Đúng vậy, Thiển Thủy Thanh lấy quân đâu ra mà phục kích? Thạch Dung Hải lại khép mắt mơ màng.
Giây phút ấy, đột nhiên hắn nhớ tới trận chiến Lam Thảo pha.
Lúc trước sở dĩ hắn mắc mưu trúng phục kích chính là vì Thiển Thủy Thanh đột nhiên biến ra số hàng binh Lam Thành, làm cho hắn phỏng đoán sai lầm binh lực của đối phương, nên mới dẫn đến trận đại bại ấy.
Giây phút ấy, ánh mắt của Thạch Dung Hải bất chợt co rút lại, sau đó trở nên vô cùng kinh hoạt, toát ra ánh sáng sắc bén, hét to:
- Không, không đúng, Thiển Thủy Thanh rất am hiểu chuyện bí mật giấu binh! Chắc chắn là hắn đã âm thầm triệu tập một cánh quân, hắn đang chờ lúc này! Trong hạp cốc nhất định có mai phục! Lập tức múa cờ hiệu, hậu quân chuyển thành tiền quân, lập tức rời khỏi hạp cốc!
- Ầm!
Cờ hiệu vừa múa may, trên đỉnh núi vang lên một tiếng nổ rất lớn, một tảng đá khổng lồ ầm ầm lăn xuống, hoàn toàn chặn kín đường lui của đại quân Thạch Dung Hải.
o0o
Vút!
Mũi tên màu đỏ vẽ ra một đường cong kỳ dị với tốc độ nhanh như chớp giật đuổi theo Ly Sở đang chạy trong rừng rậm âm u. Cùng lúc đó, Vô Song nhanh chóng bay tới ôm lấy Dạ Oanh nấp ra phía sau một thân cây đại thụ.
Trên gương mặt lạnh như băng mà vô cùng cao ngạo của Ly Sở nở một nụ cười khinh miệt, vốn cây cối trong rừng dày đặc, hắn chỉ cần nhanh nhẹn vọt người là dễ dàng tránh thoát mũi tên đòi mạng của Vô Song.
Hai tên thợ săn giỏi nhất của rừng xanh giờ phút này đã gặp nhau, bọn họ quá quen thuộc, quá hiểu biết về nhau. Bọn họ có thể dễ dàng bắn trúng mỗi con mồi, đồng thời cũng có năng lực né tránh sự công kích của đối phương. Thông thường khi thấy đối thủ giương cung lên, ánh sáng của mũi tên vừa lóe, bọn họ đã biết đối thủ nhắm bắn vào vị trí nào trên người mình, góc độ bắn như thế nào, phải tránh né như thế nào.
Trong cuộc chiến một chọi một này, tất cả kỹ xảo quân sự đều không thể dùng được, chỉ có trực giác của người thợ săn gần như là dã thú cùng với kỹ xảo chiến đấu siêu phàm của bản thân mình mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trường cung trong tay, Ly Sở đứng bên cạnh một thân cây, mũi tên nhắm về phía cây đại thụ mà Vô Song đang nấp phía sau:
- Xuất hiện đi, đừng trốn tránh như vậy nữa, lúc trước ngươi không phải là đối thủ của ta, đương nhiên bây giờ cũng vậy. Không phải ngươi đã làm Doanh Chủ của Trường Cung Doanh hay sao? Ngươi cũng biết rằng ta vì ngươi nên mới tham gia vào Hộ dân quân, hôm nay là một cơ hội tốt, ngươi và ta, hai chúng ta lại quyết đấu một lần nữa. Khác với lần trước chính là lúc ấy ta và ngươi chỉ luận bàn với nhau thôi, thế nhưng hiện tại ta và ngươi cũng chỉ có thể quyết đấu sinh tử. Vô Song, ngươi đừng tránh né như vậy nữa, chúng ta đều là quân nhân, chiến đấu là thiên chức của chúng ta, lùi bước và tránh né đều không có ý nghĩa!
Phía sau gốc đại thụ, tiếng cười lạnh của Vô Song truyền ra:
- Tùy tiện tra tấn một nữ tù binh như vậy, ngươi còn xứng đáng là quân nhân sao?
Ly Sở ngạo nghễ đáp:
- Ngươi có thể hỏi lại nữ nhân bên cạnh ngươi, xem ta có động đến một ngón tay nào của nàng không! Ngươi và ta đều lớn lên trong rừng núi, chúng ta giết người, giết dã thú, bố trí bẫy rập, truy tung con mồi, chuyện gì cũng đã làm qua, nhưng đều vì sinh tồn, chuyện tra tấn người khác không phải là chuyện thợ săn nên làm. Còn những chuyện mà Hộ dân quân làm không có liên quan gì với ta, ta chỉ muốn giao thủ với ngươi một lần nữa, sống hay chết ta cũng không quan tâm, không phải ai cũng ra sức bán mạng cho quốc gia không có tương lai này. Quân Đế quốc Thiên Phong đương nhiên hung ác, Hộ dân quân cũng không phải là người lương thiện, ta cũng không có hứng thú làm bạn với bọn chúng. Hôm nay ta đứng ở chỗ này chính là lấy thân phận cá nhân quyết đấu cùng ngươi, đây chính là danh dự và kiêu ngạo của thợ săn chúng ta, ngươi không có lý do gì từ chối!
Phía sau gốc đại thụ, thân hình của Vô Song dần dần xuất hiện, mũi tên màu đỏ chói vẫn nằm trên dây cung nhưng chưa bắn ra.
Hắn chậm rãi nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta cứ theo quy củ của rừng!
Trong mắt Ly Sở bốc lên chiến ý ngùn ngụt:
- Được, cứ theo quy củ của rừng!
Ngay sau đó, hai người đồng thời thu cung lại treo sau lưng, sau đó xoay người chạy vào sâu trong rừng như điên cuồng. Bọn họ chạy rất nhanh, như mũi tên rời khỏi dây cung, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm đối thủ.
Bọn họ điên cuồng tăng tốc, giống như những con báo đang săn mồi giữa rừng xanh, nhắm về phía một con mãnh hổ hung ác ngửa mặt lên trời rống giận tỏ ra uy phong của vị chúa sơn lâm, hai bóng người nhanh như gió cứ như vậy mà xông tới không e dè gì cả.
- Bắt đầu!
Không biết là ai trong hai người hét lên.
Hai bên đồng thời lấy cung trên vai xuống, hai mũi tên một đen một đỏ được lắp lên dây cung, mũi tên đầu tiên của hai người đều bắn về phía con mãnh hổ kia.
- Rống!!!
Mãnh hổ trúng tên đau đớn gào thét điên cuồng, tiếng gào của nó chấn động cả núi rừng. Lúc này Vô Song và Ly Sở đều rút tên dài nhắm vào đối thủ bắn ra.
Dã thú tranh sức, thợ săn so tài, quy củ của rừng vô cùng đơn giản mà thẳng thắn: giao chiến với nhau trong hoàn cảnh tiếp cận nhất với môi trường nguyên thủy nguy hiểm nhất, người còn sống sót chính là người chiến thắng. Bọn họ không chỉ so tên, còn phải so với nhau năng lực tránh né và không chế, so về sự quen thuộc đối với rừng. Giao chiến trong rừng, nếu chỉ có tài bắn xuất sắc không thôi, vậy căn bản không phải là đối thủ của một thợ săn chân chính.
Đây chính là phương thức giao chiến của thợ săn trong rừng.
o0o
Trận chiến phục kích là trận chiến đáng để người ta khen ngợi nhất trong chiến tranh từ trước tới nay.
Nó rất dễ dàng được ghi vào sử sách, sau đó được người đời sau đánh giá.
Trong lịch sử rất nhiều trận chiến phục kích đều xảy ra vì đối thủ bất tài, chứ không phải là do kẻ tập kích cao minh.
Bởi vậy muốn đánh một trận chiến phục kích xuất sắc, thông thường cần hai điều kiện căn bản.
Mình phải tài giỏi, còn đối thủ bất tài.
Tất cả những trận chiến kinh điển trong lịch sử vốn phần nhiều là do tướng tài giao thủ với tướng tầm thường, ngược lại những trận chiến giữa những vị Tướng quân thật sự tài giỏi quyết đấu với nhau lại hết sức bình thường, bởi vì không ai dễ hơn ai.
Mà dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh nhất định phải tính kế một phen giao thủ với Thạch Dung Hải vốn cũng không thể xem như một đối thủ có tài trí tầm thường.
Đối với một cánh quân mạnh như cánh quân cùa Thạch Dung Hải mà nói, mỗi lần ra vào một nơi tuyệt địa hiểm yếu như vậy, nhất định vô cùng cẩn thận, phái ra rất nhiều nhân mã dò xét tìm kiếm, trấn thủ các địa điểm chiến lược, trấn giữ lối ra vào, khống chế những chỗ cao, sau đó mới dám cho đại quân chia ra đi qua, tuyệt đối không để cho đối thủ có cơ hội phục kích đánh cho quân mình tan tác. Khi cần ngược lại có thể lợi dụng địa hình nơi đó phản kích lại cho đối thủ một đòn nặng nề.
Cho nên muốn phục kích cánh quân của Thạch Dung Hải trong địa hình như vậy, chuyện quan trọng nhất là làm như thế nào hoàn thành phục kích, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, chứ không phải là đánh như thế nào sau khi phục kích hoàn thành.
Vì thế Thiển Thủy Thanh và Mộc Huyết vắt óc nghĩ ra kế gậy ông đập lưng ông này. Trong quá trình Mộc Huyết chạy trốn, Thạch Dung Hải dẫn quân đuổi theo chạy qua chạy lại hạp cốc Phong Minh không chỉ một lần. Lúc ấy, bởi vì Mộc Huyết chạy trước, Thạch Dung Hải đuổi theo sau, nên mỗi lần đi ngang qua hạp cốc Phong Minh, Thạch Dung Hải đều cẩn thận phái ra rất nhiều quân khống chế chung quanh mới dám yên tâm tiến vào. Nhưng trong khoảng thời gian đó, Mộc Huyết không có bố trí phục binh, nhìn qua hắn như chó nhà có tang, bị Thạch Dung Hải truy đuổi đến nỗi không còn lực lượng phản kích, làm cho Thạch Dung Hải cũng lơ là mất cảnh giác. Thế cho nên lần này quay về, mặc dù Thạch Dung Hải vẫn cẩn thận như trước, nhưng các binh sĩ của hắn chấp hành mệnh lệnh lần này đã sinh ra lơ là, do đó không còn chấp hành nghiêm ngặt như trước nữa.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, Thiển Thủy Thanh đã sớm điều động binh lực mai phục gần hạp cốc Phong Minh, chờ Thạch Dung Hải quay về cứu viện sẽ cho hắn một đòn chí mạng.
Kế hoạch này nhìn qua thì đơn giản, nhưng trước khi tiến hành lại cần bố trí và chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Thiển Thủy Thanh vốn sở trường về mạo hiểm, sau khi trải qua một loạt hành động bố trí và chuẩn bị cuối cùng đã đánh canh bạc lớn này.
Phía trên đỉnh núi, lúc này vô số bóng người xuất hiện, cầm đầu là một người có thân hình cao lớn uy mãnh, chính là Thác Bạt Khai Sơn. Hắn đang mặc chiếc áo giáp mà A Đề tự tay may cho hắn, đứng trên đỉnh núi, trên tay đang nâng cao một tảng đá khổng lồ.
- Thạch Dung Hải, ngươi tiêu rồi!
Thác Bạt Khai Sơn cao giọng rống to.
Hắn ném mạnh tảng đá trong tay đi, toát ra khí thế hùng hậu đầy trời. Sau hiệu lệnh của hắn, vô số tảng đá lớn được các binh sĩ cùng nhau đẩy xuống, lăn ầm ầm xuống dưới hạp cốc, vừa lăn vừa nẩy ầm ầm, tạo ra một màn đen che cả ánh sáng mặt trời.
Những tảng đá to nện xuống với khí thế như núi sập, dừng ở hai đầu cửa cốc, hai cánh quân ngàn người phụ trách trấn thủ cửa cốc bị đá đè người ngã ngựa đổ. Cùng lúc đó, hàng ngàn bó cỏ tranh củi khô từ trên núi được ném xuống liên miên không dứt, sau đó rất nhiều binh sĩ của Trường Cung Doanh cầm hỏa tiễn trong tay bắn ra vô số đốm lửa xuống cốc.
Cửa cốc đã bị đá tảng chặn đường, trong hạp cốc thì lửa cháy bừng bừng, đây chính là phương pháp phục kích nơi hạp cốc đơn giản nhất nhưng cũng gây thương tổn lớn nhất.
Đám Hộ dân quân tiến vào trong hạp cốc giờ phút này như những viên bột, mặc tình cho đối thủ vo tròn bóp méo.
Một trận tàn sát đầy gió tanh mưa máu bắt đầu diễn ra, đá tảng rơi xuống như mưa, lửa bùng cháy lên mạnh mẽ, cây lăn ngổn ngang, tên bay như châu chấu, đám Hộ dân quân khóc thét, binh sĩ của Thác Bạt Khai Sơn lại cười to như điên như cuồng.
Hỏa tiễn bắn ra không ngừng trong không trung như những vì sao xẹt, mang theo khí thế chết chóc kinh người châm lửa ngập tràn hạp cốc, dần dần thế lửa bốc lên tới tận trời cao.
Đám binh sĩ đầu tiên tiến vào trong hạp cốc có thể nói là gặp phải đòn đả kích mang tính chất hủy diệt. Thân bọn chúng giữa con đường hẹp, không kịp đề phòng lại không có năng lực phản kích, chỉ có thể mặc cho đối phương tùy ý tàn sát, ai nấy phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
- Phòng ngự, phòng ngự, toàn lực phòng ngự!
Mặc dù có tên quan quân lớn tiếng quát to, nhưng đám Hộ dân quân cũng không thể lập được tuyến phòng ngự hữu hiệu.
Ánh mắt Thạch Dung Hải dại ra nhìn cảnh tượng bi thảm trong cốc, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng thê lương.
Thất bại, lại thất bại, một lần nữa mình lại thất bại dưới tay Thiển Thủy Thanh.
Ánh mắt nấp sau lùm cây lộ ra vẻ âm độc, xa xa vài tên binh sĩ dò đường đang đi tới.
Bọn chúng uể oải múa may chiến đao trong tay, chặt những cành cây nhỏ ngăn cản đường đi, những lời than vãn theo gió đưa tới, lọt vào tai kẻ đang phục kích.
- Quả thật con bà nó nhàm chán, nghe ta nói, mặc kệ đội hình, yểm hộ cái rắm, tất cả chúng ta ngồi đây một lúc, sau đó quay về báo cáo là được.
Tên sĩ quan cầm đầu cũng có vẻ sa sút tinh thần, bất đắc dĩ khoát tay:
- Các ngươi tìm chỗ nào ngồi đi, để ta qua bên kia xem một chút.
Thân là lão binh, ít ra còn có một chút tinh thần trách nhiệm. Hắn cẩn thận đi sâu vào hạp cốc, tuần tra tứ phía, miệng vẫn ngậm một chiếc còi báo động. Một khi có địch nhân ở gần, lập tức còi báo động trên miệng sẽ vang lên, nhắc nhở cho người của mình chú ý phục kích.
Làn gió cuối tháng Hai đã bắt đầu mang chút hơi ấm của mùa Xuân, hôm nay trời quang mây tạnh, tầm nhìn thoáng đãng, tâm trạng tên lão binh này theo công tác tuần tra cũng dần dần trở nên tốt hơn một chút.
Hắn đảo mắt nhìn quanh thấy bốn phía không người, cảm giác buồn đi tiểu không còn khống chế được nữa, bèn cắm chiến đao xuống đất, vạch quần tiểu vào một lùm cây cạnh đó.
Tiếng nước chảy vang lên, cảm thấy thân mình thoải mái nhẹ nhõm vô cùng, nhưng dường như tên lão binh phát hiện ra trong lùm cây có chút động tĩnh khác thường.
Hắn hơi tò mò, nghĩ rằng có thể có một con thỏ đang nấp bên trong, bèn kéo quần lên, đưa tay ra vạch cành cây thò đầu vào cẩn thận quan sát.
Một đôi mắt đầy vẻ tức giận mà tàn nhẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Phía sau lưng ánh mắt hung tàn ấy là vô số ánh mắt sáng ngời như ánh mắt của một bầy sói đói, lúc này tên lão binh mới phát hiện ra phía sau lùm cây này không ngờ ẩn tàng rất nhiều chiến sĩ khôi giáp chỉnh tề.
Miệng tên lão binh há ra thật to không thể nào ngậm lại được, chỉ trong nháy mắt, một làn ánh sáng màu bạc bay tới nhanh như chớp, cổ họng của hắn nở rộ một đóa hoa máu đỏ tươi. Máu loãng chảy ngược vào trong khí quản của hắn, khiến cho những tiếng kêu vang báo động trở thành những âm thanh ục ục…
Tên lão binh đưa tay ôm cổ ngã vật xuống.
Một tên Tướng quân có thân hình cao lớn đầu đầy nước tiểu xuất hiện trong lùm cây, cất tiếng gầm nhẹ đầy tức giận:
- Giết sạch tất cả đám binh sĩ dò đường, sau đó thay đổi quần áo của bọn chúng, làm dấu hiệu an toàn báo cho đại quân của chúng!
o0o
Hạp cốc Phong Minh là một hạp cốc hẹp dài giống như một con rắn, uốn lượn quanh co, địa hình hiểm trở, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, có lợi cho phục kích mà bất lợi cho chống cự. Nếu một cánh quân phải đi qua một địa hình như vậy, nhất định phải cẩn thận gấp bội, đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Ngoại trừ việc phái ra nhiều thám báo để thăm dò địa hình, tìm kiếm xem có phục binh hay không, công tác quan trọng hơn là phải phái ra một cánh quân tiên phong tranh trước xông qua cửa cốc để trấn thủ ngay tại cửa.
Cả hai cửa cốc vào và ra đều phải cho binh sĩ phụ trách trấn thủ tại đó, như vậy mới có thể yên tâm cho đại quân đi qua.
Doanh tiên phong và đội thám báo có thể nói là hai cánh quân đảm nhận công tác quan trọng nhất trong đại quân. Cái gọi là gặp núi mở đường, thấy sông bắc cầu chính là chỉ tình huống bảo đảm sinh tồn cho đại quân trong tuyệt địa như vầy, chứ không chỉ đơn giản theo nghĩa đen là gặp núi phải đào đường, gặp sông phải làm cầu mà thôi.
Trên thực tế, trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội, núi và sông là hai loại địa hình thường hay gặp phục kích nhất. Đi tới núi cao nguy nga hùng vĩ, phải cẩn thận đối thủ phục kích trong đó, phát động tấn công từ trên cao xuống, qua sông thì phải coi chừng đối thủ tập kích khi mới qua tới giữa dòng. Mà gặp phải một tuyệt địa hiểm yếu như hạp cốc Phong Minh, càng phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
Chẳng những Doanh tiên phong phải đả thông con đường tiến quân cho đại quân chủ lực, còn phải chiếm cứ những cao điểm nhất định ở hai bên sườn để đảm bảo sự thông thoáng. Lại phải tìm tòi các đỉnh núi hay cánh rừng rậm có thể thiết lập mai phục, tìm kiếm đại quân của địch có thể ẩn núp, hoặc tiêu diệt những toán quân nhỏ của địch quấy rầy. Một khi gặp được địch nhân, bọn họ vừa phải đồng thời báo về phía sau, vừa phải lập tức triển khai chiến đấu.
Thông thường hai quân vừa chạm mặt nhau, giao thủ trước tiên chính là quân tiên phong của cả hai bên. Một khi có quân tiên phong của một bên thực lực mạnh mẽ, sau khi đánh tan quân tiên phong của đối phương thậm chí có thể phản kích ngược lại, xông lên làm náo loạn trận hình của địch, tạo cơ hội thắng lợi cho đại quân chủ lực của mình ở phía sau.
Những loại nhiệm vụ quan trọng như dò la trinh sát, đề phòng quân địch tập kích bất ngờ, giao chiến trực diện cùng với địch, truyền báo tin tức về phía sau… có thể nói là đầy khó khăn và thách thức, cần phải được rèn luyện chiến thuật hàng ngày và có tinh thần không biết sợ. Nếu không phải lão binh chinh chiến lâu năm và quan chỉ huy dồi dào kinh nghiệm, tuyệt đối không thể nào gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.
Bởi vậy, phàm là Doanh tiên phong phụ trách nhiệm vụ tìm tòi cảnh giới, chẳng những phần lớn là do kỵ binh phụ trách đảm nhiệm, đồng thời cũng là những người lão luyện trong đại quân, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, cho dù nói là binh sĩ tài giỏi nhất trong quân sợ cũng chưa đủ. Bọn họ phải là đội thám báo giỏi toàn diện, là một cánh quân tinh anh nhất trong đại quân.
Mà hôm nay, trong quá trình vượt qua hạp cốc Phong Minh, thông qua những biểu hiện như vậy có thể thấy được tố chất của binh sĩ Doanh tiên phong này, từ đó có thể phân tích ra tố chất của cả cánh quân.
Sau khi binh sĩ tuần tra dò dường báo ‘an toàn’, đại quân của Thạch Dung Hải cũng không lập tức kéo vào hạp cốc Phong Minh như ong vỡ tổ.
Một Doanh tiên phong một ngàn người đi trước xuyên qua hạp cốc, thẳng đến cửa ra của hạp cốc, tại đó vội vàng thành lập một tuyến phòng ngự tạm thời, đồng thời ra lệnh cho hai toán quân, mỗi toán một trăm người trèo lên một chút dọc theo vách núi hai bên.
Một cánh quân ngàn người khác đóng ở lối vào cửa cốc, làm công tác chuẩn bị như cánh quân trước.
Rốt cục quân chính quy Chỉ Thủy từng trải qua huấn luyện đã không vứt bỏ những gì bọn chúng đã học được trước đó, trong chuyện cơ bản như vầy vẫn làm được một chút gì đó ra hình ra dáng.
Sau khi hoàn thành xong xuôi mọi chuyện, Doanh tiên phong mới phát ra tín hiệu an toàn cho đại quân ở phía sau.
Cờ hiệu múa may phấp phới trên sườn núi, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, nếu không phải người tinh thông hiểu biết, căn bản không thể nào hiểu nổi nó có ý nghĩa gì.
Trong toàn Hộ dân quân, cũng chỉ có quân của Thạch Dung Hải mới có tư cách sử dụng cờ hiệu truyền tin như vậy.
Nhưng trong cánh rừng rậm trên núi, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cờ hiệu trên sườn núi, tay cầm cờ truyền về phía sau cho đồng bọn của mình giống hệt như vậy: “Công việc dò tìm trên núi vẫn đang tiến hành, việc phòng ngự cơ bản dưới chân núi đã hoàn thành. Trước mắt không phát hiện hành tung của địch, đường qua hạp cốc đã thông thoáng, ngựa không có vẻ gì khác lạ, trên đỉnh núi cũng không thấy chim kinh hoảng bay lên, xác nhận an toàn, có thể thông qua được!”
Chiến mã không chỉ là người bạn tốt nhất của bọn binh sĩ, đồng thời cũng là động vật có thể báo động trước vô cùng hữu hiệu. Loài ngựa trời sinh vốn linh mẫn, sẽ cảnh giác trước tiên so với con người nếu như chung quanh đó có nhiều địch quân mai phục.
Chim trong rừng kinh hoảng bay lên cũng là một dấu hiệu báo rằng trong rừng có phục binh, tuy nhiên, dấu hiệu này cũng không phải là hoàn hảo như mọi người tưởng tượng. Trên thực tế nếu trong rừng xuất hiện ác điểu hay mãnh thú, vậy cũng sẽ làm xuất hiện tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên. Nhưng nếu kết hợp với phương thức dò đường, nó vẫn được coi là một dấu hiệu nhận biết tung tích quân địch hiệu quả.
Trong chiến tranh luôn tràn đầy mâu thuẫn, các binh sĩ quan sát thủ đoạn và phương pháp của địch, đồng thời cũng có các phương thức để tránh né sự dò tìm của địch.
Có đôi khi một thủ đoạn nào đó đối phương chỉ mất một thời gian không lâu sẽ phá giải được, mọi người luôn luôn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ bằng cách phá giải và xuất ra thủ đoạn mới. Cái mà bọn họ so sánh với nhau chính là ai nhanh hơn một bước mà thôi.
Giống như mặc dù chiến mã có thể báo động trước, nhưng phạm vi phát hiện của nó là quá nhỏ, gặp các loại mãnh thú như hổ báo sẽ phát ra báo động giả, đối với một số địch nhân quá ít lại khó có thể phát hiện.
Tình huống chim trong rừng kinh hoảng bay lên lại có thể giải quyết bằng cách đi trước vào rừng xua đuổi chim chóc đi, tránh cho lát sau đại quân kéo tới làm kinh động sự chú ý của địch. Bởi vậy vạn vật trên thế gian đều có cách ứng phó, giải quyết, không có một chiến thuật nào là bất biến.
Thanh âm lùng sục trong rừng ồn ào ra vẻ khinh thường, hiển nhiên là vô cùng xem nhẹ đối thủ.
Quân Mộc Huyết dốc hết toàn lực đánh đại chiến thám báo với đối thủ cũng chính vì muốn làm cho đối thủ trở thành một kẻ vừa mù vừa điếc, không còn những binh sĩ đắc lực có thể trợ giúp Thạch Dung Hải tránh thoát trận phục kích đã sắp đặt kế hoạch từ trước này.
Đây là một canh bạc lớn trong trận chiến này, Thiển Thủy Thanh đánh cược rằng Bích Không Tình nhất định sẽ đạt được thắng lợi trên chiến trường phía Tây. Hắn cũng đánh cược rằng nhất định sau khi Thạch Dung Hải nghe tin thành Đại Lương nguy cấp sẽ thu binh trở về giải cứu, hắn cũng đánh cược rằng những tên thám báo tinh anh của đối thủ đã bị diệt sạch trong trận đại chiến thám báo trước đó do Mộc Huyết tiến hành, không còn bao nhiêu binh sĩ ưu tú có thể cung cấp tin tức bảo đảm tin cậy cho trận chiến phục kích mà hắn đã chuẩn bị từ lâu…
Canh bạc này từ lúc vừa bày ra đã buộc chặt vận mệnh của chiến trường phía Nam vào vận mệnh của chiến trường phía Tây, cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ cho trận chiến phục kích này ngay từ đầu.
Không có chiến thắng ở chiến trường phía Tây, nhất định không thể nào có chiến thắng ở chiến trường phía Nam. Không có các binh sĩ thám báo anh dũng xả thân, cũng không thể nào tiến hành trận chiến phục kích thuận lợi như ngày hôm nay.
Trong quá trình chạy trốn không ngừng mười mấy ngày qua, bọn họ nhẫn nhịn, bọn họ chém giết, bọn họ dốc hết toàn lực giao tranh, đem tất cả hy vọng đặt ở một nơi khác ngoài chiến trường, chính là vì giờ phút này.
Bởi vì chỉ có như vậy, Thạch Dung Hải mới có khả năng chủ động tiến vào vòng phục kích của bọn họ.
Thấy tín hiệu an toàn đã phát ra, rốt cục đại quân của Thạch Dung Hải đã bắt đầu chuyển động.
Bọn chúng xếp thành một đội ngũ dài như hình con rắn, lục tục đi vào trong hạp cốc. Bọn sĩ quan chỉ huy ở phía sau lớn tiếng hò hét không ngừng, thúc giục binh sĩ nhanh chóng đi qua hạp cốc.
Có lẽ bọn chúng cũng không tin, thế cục tới mức như bây giờ lại vẫn có người tiến hành phục kích bọn chúng ở nơi này. Nhưng thân là quân nhân, thiên tính không cho phép bọn chúng đặt mình vào trong hiểm địa.
Lúc này, Thạch Dung Hải đưa mắt nhìn đại quân đang chậm rãi tiến vào hạp cốc gập ghềnh dài hẹp trước mặt, đôi mắt từ từ khép lại.
Không biết vì sao, trong mơ hồ, hắn có cảm giác không lành.
Hắn không nói được vì sao lại có cảm giác này, có lẽ là trực giác trời cho của quân nhân đối với nguy hiểm, có lẽ vì thấp thỏm không yên sau khi gặp phải nỗi sợ hãi ở khắp nơi, cũng có thể trực giác không tin Thiển Thủy Thanh lại sắp đặt trận chiến ở chiến trường phía Nam này qua loa như vậy. Tóm lại, trong giờ phút này, cảm giác nguy hiểm giống như một tấm lưới khổng lồ đang lơ lửng trên đầu hắn.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Vì sao số binh sĩ tuần tra vẫn chưa ra khỏi núi?
Hà Văn hỏi lại:
- Làm sao có thể trở ra nhanh như vậy được, Thạch Tướng quân?
Thạch Dung Hải lắc lắc đầu:
- Tóm là là ta cảm thấy trận chiến này trong khoảng thời gian này có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể nói ra được vấn đề nằm ở chỗ nào… Hiện tại ta có linh cảm dường như phía trước có cái gì nguy hiểm đang chờ chúng ta!
Phương Huy cười nói:
- Tuy rằng Thiển Thủy Thanh vô cùng giảo hoạt, nhưng hiện giờ cánh quân của Mộc Huyết vẫn còn đang ở sau lưng chúng ta, bọn chúng không thể nào chạy tới trước chúng ta mai phục được. Bích Không Tình hiện giờ vẫn còn ở thành Đại Lương, hắn cũng không thể nào chạy tới chặn đường chúng ta. Còn bản thân Thiển Thủy Thanh hiện tại đang như chó nhà có tang, bị Dịch Tinh Hàn đuổi cho kinh hoảng chạy trốn không kịp. Nếu nói rằng chúng ta vừa kéo quân trở về, Thiển Thủy Thanh liền thiết lập mai phục ở đoạn đường phía trước, như vậy e rằng bản lãnh của Thiển Thủy Thanh cao một cách quá đáng rồi! Đừng nói hắn không thể nào tính trước tới tình huống như vầy, cho dù hắn đã sắp xếp từ trước rằng sau khi Bích Không Tình đắc thắng liền quay về tiến công thành Đại Lương, để ép buộc chúng ta phải kéo quân về cứu viện, hắn lấy đâu ra binh sĩ để phục kích chúng ta? Ta thấy dường như Thạch Tướng quân chỉ lo sợ hão huyền mà thôi!
Đúng vậy, Thiển Thủy Thanh lấy quân đâu ra mà phục kích? Thạch Dung Hải lại khép mắt mơ màng.
Giây phút ấy, đột nhiên hắn nhớ tới trận chiến Lam Thảo pha.
Lúc trước sở dĩ hắn mắc mưu trúng phục kích chính là vì Thiển Thủy Thanh đột nhiên biến ra số hàng binh Lam Thành, làm cho hắn phỏng đoán sai lầm binh lực của đối phương, nên mới dẫn đến trận đại bại ấy.
Giây phút ấy, ánh mắt của Thạch Dung Hải bất chợt co rút lại, sau đó trở nên vô cùng kinh hoạt, toát ra ánh sáng sắc bén, hét to:
- Không, không đúng, Thiển Thủy Thanh rất am hiểu chuyện bí mật giấu binh! Chắc chắn là hắn đã âm thầm triệu tập một cánh quân, hắn đang chờ lúc này! Trong hạp cốc nhất định có mai phục! Lập tức múa cờ hiệu, hậu quân chuyển thành tiền quân, lập tức rời khỏi hạp cốc!
- Ầm!
Cờ hiệu vừa múa may, trên đỉnh núi vang lên một tiếng nổ rất lớn, một tảng đá khổng lồ ầm ầm lăn xuống, hoàn toàn chặn kín đường lui của đại quân Thạch Dung Hải.
o0o
Vút!
Mũi tên màu đỏ vẽ ra một đường cong kỳ dị với tốc độ nhanh như chớp giật đuổi theo Ly Sở đang chạy trong rừng rậm âm u. Cùng lúc đó, Vô Song nhanh chóng bay tới ôm lấy Dạ Oanh nấp ra phía sau một thân cây đại thụ.
Trên gương mặt lạnh như băng mà vô cùng cao ngạo của Ly Sở nở một nụ cười khinh miệt, vốn cây cối trong rừng dày đặc, hắn chỉ cần nhanh nhẹn vọt người là dễ dàng tránh thoát mũi tên đòi mạng của Vô Song.
Hai tên thợ săn giỏi nhất của rừng xanh giờ phút này đã gặp nhau, bọn họ quá quen thuộc, quá hiểu biết về nhau. Bọn họ có thể dễ dàng bắn trúng mỗi con mồi, đồng thời cũng có năng lực né tránh sự công kích của đối phương. Thông thường khi thấy đối thủ giương cung lên, ánh sáng của mũi tên vừa lóe, bọn họ đã biết đối thủ nhắm bắn vào vị trí nào trên người mình, góc độ bắn như thế nào, phải tránh né như thế nào.
Trong cuộc chiến một chọi một này, tất cả kỹ xảo quân sự đều không thể dùng được, chỉ có trực giác của người thợ săn gần như là dã thú cùng với kỹ xảo chiến đấu siêu phàm của bản thân mình mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trường cung trong tay, Ly Sở đứng bên cạnh một thân cây, mũi tên nhắm về phía cây đại thụ mà Vô Song đang nấp phía sau:
- Xuất hiện đi, đừng trốn tránh như vậy nữa, lúc trước ngươi không phải là đối thủ của ta, đương nhiên bây giờ cũng vậy. Không phải ngươi đã làm Doanh Chủ của Trường Cung Doanh hay sao? Ngươi cũng biết rằng ta vì ngươi nên mới tham gia vào Hộ dân quân, hôm nay là một cơ hội tốt, ngươi và ta, hai chúng ta lại quyết đấu một lần nữa. Khác với lần trước chính là lúc ấy ta và ngươi chỉ luận bàn với nhau thôi, thế nhưng hiện tại ta và ngươi cũng chỉ có thể quyết đấu sinh tử. Vô Song, ngươi đừng tránh né như vậy nữa, chúng ta đều là quân nhân, chiến đấu là thiên chức của chúng ta, lùi bước và tránh né đều không có ý nghĩa!
Phía sau gốc đại thụ, tiếng cười lạnh của Vô Song truyền ra:
- Tùy tiện tra tấn một nữ tù binh như vậy, ngươi còn xứng đáng là quân nhân sao?
Ly Sở ngạo nghễ đáp:
- Ngươi có thể hỏi lại nữ nhân bên cạnh ngươi, xem ta có động đến một ngón tay nào của nàng không! Ngươi và ta đều lớn lên trong rừng núi, chúng ta giết người, giết dã thú, bố trí bẫy rập, truy tung con mồi, chuyện gì cũng đã làm qua, nhưng đều vì sinh tồn, chuyện tra tấn người khác không phải là chuyện thợ săn nên làm. Còn những chuyện mà Hộ dân quân làm không có liên quan gì với ta, ta chỉ muốn giao thủ với ngươi một lần nữa, sống hay chết ta cũng không quan tâm, không phải ai cũng ra sức bán mạng cho quốc gia không có tương lai này. Quân Đế quốc Thiên Phong đương nhiên hung ác, Hộ dân quân cũng không phải là người lương thiện, ta cũng không có hứng thú làm bạn với bọn chúng. Hôm nay ta đứng ở chỗ này chính là lấy thân phận cá nhân quyết đấu cùng ngươi, đây chính là danh dự và kiêu ngạo của thợ săn chúng ta, ngươi không có lý do gì từ chối!
Phía sau gốc đại thụ, thân hình của Vô Song dần dần xuất hiện, mũi tên màu đỏ chói vẫn nằm trên dây cung nhưng chưa bắn ra.
Hắn chậm rãi nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta cứ theo quy củ của rừng!
Trong mắt Ly Sở bốc lên chiến ý ngùn ngụt:
- Được, cứ theo quy củ của rừng!
Ngay sau đó, hai người đồng thời thu cung lại treo sau lưng, sau đó xoay người chạy vào sâu trong rừng như điên cuồng. Bọn họ chạy rất nhanh, như mũi tên rời khỏi dây cung, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm đối thủ.
Bọn họ điên cuồng tăng tốc, giống như những con báo đang săn mồi giữa rừng xanh, nhắm về phía một con mãnh hổ hung ác ngửa mặt lên trời rống giận tỏ ra uy phong của vị chúa sơn lâm, hai bóng người nhanh như gió cứ như vậy mà xông tới không e dè gì cả.
- Bắt đầu!
Không biết là ai trong hai người hét lên.
Hai bên đồng thời lấy cung trên vai xuống, hai mũi tên một đen một đỏ được lắp lên dây cung, mũi tên đầu tiên của hai người đều bắn về phía con mãnh hổ kia.
- Rống!!!
Mãnh hổ trúng tên đau đớn gào thét điên cuồng, tiếng gào của nó chấn động cả núi rừng. Lúc này Vô Song và Ly Sở đều rút tên dài nhắm vào đối thủ bắn ra.
Dã thú tranh sức, thợ săn so tài, quy củ của rừng vô cùng đơn giản mà thẳng thắn: giao chiến với nhau trong hoàn cảnh tiếp cận nhất với môi trường nguyên thủy nguy hiểm nhất, người còn sống sót chính là người chiến thắng. Bọn họ không chỉ so tên, còn phải so với nhau năng lực tránh né và không chế, so về sự quen thuộc đối với rừng. Giao chiến trong rừng, nếu chỉ có tài bắn xuất sắc không thôi, vậy căn bản không phải là đối thủ của một thợ săn chân chính.
Đây chính là phương thức giao chiến của thợ săn trong rừng.
o0o
Trận chiến phục kích là trận chiến đáng để người ta khen ngợi nhất trong chiến tranh từ trước tới nay.
Nó rất dễ dàng được ghi vào sử sách, sau đó được người đời sau đánh giá.
Trong lịch sử rất nhiều trận chiến phục kích đều xảy ra vì đối thủ bất tài, chứ không phải là do kẻ tập kích cao minh.
Bởi vậy muốn đánh một trận chiến phục kích xuất sắc, thông thường cần hai điều kiện căn bản.
Mình phải tài giỏi, còn đối thủ bất tài.
Tất cả những trận chiến kinh điển trong lịch sử vốn phần nhiều là do tướng tài giao thủ với tướng tầm thường, ngược lại những trận chiến giữa những vị Tướng quân thật sự tài giỏi quyết đấu với nhau lại hết sức bình thường, bởi vì không ai dễ hơn ai.
Mà dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh nhất định phải tính kế một phen giao thủ với Thạch Dung Hải vốn cũng không thể xem như một đối thủ có tài trí tầm thường.
Đối với một cánh quân mạnh như cánh quân cùa Thạch Dung Hải mà nói, mỗi lần ra vào một nơi tuyệt địa hiểm yếu như vậy, nhất định vô cùng cẩn thận, phái ra rất nhiều nhân mã dò xét tìm kiếm, trấn thủ các địa điểm chiến lược, trấn giữ lối ra vào, khống chế những chỗ cao, sau đó mới dám cho đại quân chia ra đi qua, tuyệt đối không để cho đối thủ có cơ hội phục kích đánh cho quân mình tan tác. Khi cần ngược lại có thể lợi dụng địa hình nơi đó phản kích lại cho đối thủ một đòn nặng nề.
Cho nên muốn phục kích cánh quân của Thạch Dung Hải trong địa hình như vậy, chuyện quan trọng nhất là làm như thế nào hoàn thành phục kích, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, chứ không phải là đánh như thế nào sau khi phục kích hoàn thành.
Vì thế Thiển Thủy Thanh và Mộc Huyết vắt óc nghĩ ra kế gậy ông đập lưng ông này. Trong quá trình Mộc Huyết chạy trốn, Thạch Dung Hải dẫn quân đuổi theo chạy qua chạy lại hạp cốc Phong Minh không chỉ một lần. Lúc ấy, bởi vì Mộc Huyết chạy trước, Thạch Dung Hải đuổi theo sau, nên mỗi lần đi ngang qua hạp cốc Phong Minh, Thạch Dung Hải đều cẩn thận phái ra rất nhiều quân khống chế chung quanh mới dám yên tâm tiến vào. Nhưng trong khoảng thời gian đó, Mộc Huyết không có bố trí phục binh, nhìn qua hắn như chó nhà có tang, bị Thạch Dung Hải truy đuổi đến nỗi không còn lực lượng phản kích, làm cho Thạch Dung Hải cũng lơ là mất cảnh giác. Thế cho nên lần này quay về, mặc dù Thạch Dung Hải vẫn cẩn thận như trước, nhưng các binh sĩ của hắn chấp hành mệnh lệnh lần này đã sinh ra lơ là, do đó không còn chấp hành nghiêm ngặt như trước nữa.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, Thiển Thủy Thanh đã sớm điều động binh lực mai phục gần hạp cốc Phong Minh, chờ Thạch Dung Hải quay về cứu viện sẽ cho hắn một đòn chí mạng.
Kế hoạch này nhìn qua thì đơn giản, nhưng trước khi tiến hành lại cần bố trí và chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ. Thiển Thủy Thanh vốn sở trường về mạo hiểm, sau khi trải qua một loạt hành động bố trí và chuẩn bị cuối cùng đã đánh canh bạc lớn này.
Phía trên đỉnh núi, lúc này vô số bóng người xuất hiện, cầm đầu là một người có thân hình cao lớn uy mãnh, chính là Thác Bạt Khai Sơn. Hắn đang mặc chiếc áo giáp mà A Đề tự tay may cho hắn, đứng trên đỉnh núi, trên tay đang nâng cao một tảng đá khổng lồ.
- Thạch Dung Hải, ngươi tiêu rồi!
Thác Bạt Khai Sơn cao giọng rống to.
Hắn ném mạnh tảng đá trong tay đi, toát ra khí thế hùng hậu đầy trời. Sau hiệu lệnh của hắn, vô số tảng đá lớn được các binh sĩ cùng nhau đẩy xuống, lăn ầm ầm xuống dưới hạp cốc, vừa lăn vừa nẩy ầm ầm, tạo ra một màn đen che cả ánh sáng mặt trời.
Những tảng đá to nện xuống với khí thế như núi sập, dừng ở hai đầu cửa cốc, hai cánh quân ngàn người phụ trách trấn thủ cửa cốc bị đá đè người ngã ngựa đổ. Cùng lúc đó, hàng ngàn bó cỏ tranh củi khô từ trên núi được ném xuống liên miên không dứt, sau đó rất nhiều binh sĩ của Trường Cung Doanh cầm hỏa tiễn trong tay bắn ra vô số đốm lửa xuống cốc.
Cửa cốc đã bị đá tảng chặn đường, trong hạp cốc thì lửa cháy bừng bừng, đây chính là phương pháp phục kích nơi hạp cốc đơn giản nhất nhưng cũng gây thương tổn lớn nhất.
Đám Hộ dân quân tiến vào trong hạp cốc giờ phút này như những viên bột, mặc tình cho đối thủ vo tròn bóp méo.
Một trận tàn sát đầy gió tanh mưa máu bắt đầu diễn ra, đá tảng rơi xuống như mưa, lửa bùng cháy lên mạnh mẽ, cây lăn ngổn ngang, tên bay như châu chấu, đám Hộ dân quân khóc thét, binh sĩ của Thác Bạt Khai Sơn lại cười to như điên như cuồng.
Hỏa tiễn bắn ra không ngừng trong không trung như những vì sao xẹt, mang theo khí thế chết chóc kinh người châm lửa ngập tràn hạp cốc, dần dần thế lửa bốc lên tới tận trời cao.
Đám binh sĩ đầu tiên tiến vào trong hạp cốc có thể nói là gặp phải đòn đả kích mang tính chất hủy diệt. Thân bọn chúng giữa con đường hẹp, không kịp đề phòng lại không có năng lực phản kích, chỉ có thể mặc cho đối phương tùy ý tàn sát, ai nấy phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
- Phòng ngự, phòng ngự, toàn lực phòng ngự!
Mặc dù có tên quan quân lớn tiếng quát to, nhưng đám Hộ dân quân cũng không thể lập được tuyến phòng ngự hữu hiệu.
Ánh mắt Thạch Dung Hải dại ra nhìn cảnh tượng bi thảm trong cốc, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng thê lương.
Thất bại, lại thất bại, một lần nữa mình lại thất bại dưới tay Thiển Thủy Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.