Quyển 5 - Chương 56: Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn (Phần 2-3)
Duyên Phận
27/03/2013
Vân Nghê mỉm cười:
- Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi bày kế hãm hại giết chết Thích Thiên Hữu, lại nhiều lần âm mưu hại Thiển Thủy Thanh, còn liên lụy tới Nhị thúc của ta, ngươi có từng cảm thấy hối hận hay không?
- Nữ nhân này…
Nam Vô Thương chộp lấy tóc nàng:
- Hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta, còn giả vờ cao ngạo làm gì nữa! Cho dù Nam gia ta đã mất, ít nhất Vân gia của ngươi cũng sẽ không tốt đẹp gì! Cho dù ta chết, cũng phải kéo theo nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh hắn yêu thương nhất cùng chết, làm cho hắn sống trên đời này không còn ý nghĩa!
Hắn điên cuồng hô to, Vân Nghê vẫn bình thản không tỏ ra sợ sệt, nhìn thẳng hắn:
- Cho dù rơi vào tay ngươi thì đã sao? Thiển Thủy Thanh sẽ không bỏ mặc ta, nhất định chàng sẽ tới cứu ta, ngươi hãy chờ chết trong tay chàng đi!
Nam Vô Thương cười ha hả như điên cuồng, da thịt trên mặt hắn biến dạng trông vô cùng hung ác:
- Ha ha ha, đúng vậy, Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ tới cứu ngươi, tuy nhiên ta đâu thể để cho hắn được như nguyện?! Ở thành Cô Tinh ta còn có sáu ngàn tinh binh của Quỷ Phong Kỳ cùng với đội cận vệ hai ngàn người, ta chỉ cần bày ra cạm bẫy trước khi Thiển Thủy Thanh tới, sau đó nhân cơ hội phát binh, vậy có thể tiêu diệt hắn, có gì mà ta phải sợ hắn?!
- Chỉ sợ đến lúc đó, bọn họ đã biết được kết cục của Nam gia ngươi, sẽ không còn nghe lời ngươi nữa!
Nam Vô Thương bật cười hăng hắc:
- Đáng tiếc, bọn họ không thể nào biết được! Bởi vì ta đã giết sạch tất cả bồ câu đưa tin từ thành Thương Thiên tới thành Cô Tinh, vừa rồi trên đường tới đây đã hủy đi vài nơi dịch trạm. Cho dù bọn họ có phi ngựa đưa tin, cũng không thể nào đuổi tới trước ta!
Vân Nghê nghe vậy lòng thầm kinh hãi, nhưng vẫn cười nói:
- Quả nhiên ngươi đã chuẩn bị chu đáo, tuy nhiên tám ngàn người của ngươi chưa chắc đã có thể đối phó được Thiển Thủy Thanh!
Nam Vô Thương nổi giận rống to:
- Ngươi cho rằng Thiển Thủy Thanh hắn là gì chứ? Trên chiến trường hắn thật có thể thắng được ta sao? Đừng mơ! Hắn chỉ là dựa vào vận may nhất thời mà thôi, lần này, ta sẽ cho Thiển Thủy Thanh hắn biết Nam Vô Thương ta dùng binh như thế nào!
- Đó là đương nhiên, có lẽ chàng đánh bại đường đường Thừa tướng đương triều cũng chỉ là vận may mà thôi…
- Câm miệng!
Nam Vô Thương tát Vân Nghê một cái:
- Xú nữ nhân này! Hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta, không ngờ còn tỏ ra cứng rắn như vậy! Được rồi, trước khi Thiển Thủy Thanh tới cứu ngươi, lão tử sẽ chơi đùa với ngươi trước cho thật là thỏa thích! Vì ngươi mà Nam gia ta mất đi hết thảy, vì ngươi mà tiền đồ sáng lạn của ta bị hủy! Nếu ta không chơi đùa với ngươi một lần cho thỏa thích, không phải là tự mình làm cho mình thất vọng sao?! Không chỉ có ta chơi đùa với ngươi, ta còn cho phép những huynh đệ hiện tại đi theo ta chơi đùa với ngươi, khiến cho ngươi phải chịu đựng hàng ngàn hàng vạn người! Lão tử sẽ dần cho ngươi thành một cái mền rách, để xem lúc đó Thiển Thủy Thanh còn yêu thương ngươi nữa hay không!
Không ngờ sau khi Vân Nghê nghe xong những lời này lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nàng vẫn cười nói:
- Tốt lắm, ngươi cứ làm đi! Từ lúc ta bị ngươi bắt đi, ta đã nghĩ tới chuyện ngươi sẽ làm như vậy! Nam nhân các ngươi có được bản lãnh gì để đối phó với nữ nhân, ngoài cưỡng gian ra thì còn trò gì khác nữa? Tốt xấu gì Nam Vô Thương ngươi cũng đường đường là Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, đối phó với một nữ nhân cũng không có cách gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta là thê tử của ngươi, người khác làm như vậy đối với ta, có lẽ ta sẽ sợ, bởi vì người như ngươi vậy, căn bản là không hiểu cái gì gọi là yêu. Nhưng hiện tại nam nhân của ta là Thiển Thủy Thanh! Chàng yêu ta, chàng sẽ không quan tâm đến chuyện ta bị ngươi đối xử như thế nào! Cho dù ngươi để cho một ngàn, một vạn nam nhân tới cưỡng gian ta, chàng sẽ càng yêu thương ta gấp vạn lần! Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa ngươi và Thiển Thủy Thanh! Cho nên ta có gì phải sợ? Tới đây đi, tới cưỡng gian ta đi, ta coi như là bị chó cắn một cái, qua vài ngày sau sẽ lành lại, ta vẫn trở lại là ta, là Vân Nghê của Thiên Hạ Vân gia, là nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh yêu thương nhất! Hừ, bằng vào cái gì mà khi nam nhân cưỡng gian nữ nhân, nữ nhân phải khóc đến nỗi chết đi sống lại? Cho dù là mất đi trinh tiết, ta cũng vẫn có thể sống đội trời đạp đất như trước, cả cuộc đời này không thẹn với lòng mình! Nam Vô Thương, ngươi càng làm thương tổn ta bao nhiêu, chàng càng yêu thương ta bấy nhiêu, vậy làm sao ta phải sợ ngươi?!
Nam Vô Thương nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ phản ứng của Vân Nghê lại thẳng thắn đến mức như vậy, đúng là ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Rõ ràng là nàng đã trở thành tù binh, nhưng vẫn cao ngạo như trước, vẫn tự tin như trước, vẫn không hề sợ hãi như trước.
Gật gật đầu, Nam Vô Thương nói bằng giọng buồn bã:
- Giỏi, giỏi cho một Thiên Hạ Vân gia, hậu nhân ai ai cũng là rồng phượng trong loài người, cho dù là một nữ nhân cân quắc cũng chẳng kém bậc mày râu!
Ánh mắt thoáng vẻ hung ác, Nam Vô Thương lại nói:
- Nếu là như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi. Các huynh đệ, lên đi, hôm nay các ngươi vào sinh ra tử vì Nam Vô Thương ta, bỏ hết vinh hoa phú quý, Nam Vô Thương ta chịu ơn này, không dám nói tới chuyện báo đáp, chỉ có cách đem nữ nhân này thưởng cho các ngươi, mọi người cứ vui chơi cho tận hứng!
Vân Nghê nghe vậy tỏ ra hoảng sợ, mặc dù vừa rồi giọng điệu của nàng vô cùng cứng rắn, rốt cục chỉ là cố gắng một cách kiên cường mà thôi. Từ xưa tới nay, nữ nhân đã chịu ảnh hưởng của nền giáo dục tam tùng tứ đức, bởi vậy sao nàng không quan tâm tới chuyện này cho được? Đương nhiên nàng tin tưởng rằng Thiển Thủy Thanh sẽ không vì vậy mà ghét bỏ nàng, nhưng nàng không cam lòng để cho bọn nam nhân kia giày vò mình như vậy.
Một đám người đã bước tới gần nàng, trong lòng Vân Nghê lúc này đang thầm nghĩ: “Nếu như các ngươi tiến thêm bước nữa, ta đây sẽ cắn lưỡi tự sát!”
May mắn đúng vào lúc này, một tên vệ binh do Nam Vô Thương phái ra cảnh giới bên ngoài đột nhiên chạy về, hét lớn:
- Nhị công tử, chúng ta phải đi mau, phía trước có rất nhiều quan binh của phủ nha đang đuổi tới!
- Phía trước?
Nam Vô Thương cả kinh:
- Vì sao phía trước lại có người?
Tên vệ binh kia kêu lên:
- Chỉ sợ Thiển Thủy Thanh đã thả bồ câu đưa tin, lệnh cho tất cả các phủ nha dọc đường lập tức tiến hành đuổi bắt chúng ta. Nhị công tử, hiện tại phía trước chúng ta bị chặn đường, phía sau lại có truy binh!
- Tất cả mọi người lên ngựa!
Nam Vô Thương kêu to:
- Mục tiêu là thành Cô Tinh, chạy suốt trong đêm, không được dừng lại!
Sự khẩn trương trong lòng Vân Nghê, rốt cục cũng tạm thời buông lỏng.
o0o
Tốc độ đuổi theo của Thiển Thủy Thanh vô cùng nhanh chóng, hành động dứt khoát mạnh mẽ, dữ tợn hung bạo, vượt xa sự tưởng tượng của Nam Vô Thương.
Trên đường chạy về phía Đông, bọn chúng ngựa không dừng vó, chạy như điên cuồng. Ngay cả ăn uống nghỉ ngơi cũng ở trên lưng ngựa, ngựa ngã lăn ra chết vì quá mệt vô số kể. Nếu không phải vàng bạc Nam Vô Thương mang theo thừa sức mua ngựa, e rằng bọn chúng không thể nào tới được thành Cô Tinh.
Dù là như vậy, quá trình chạy trốn của bọn chúng cũng hết sức gian nan.
Mặc dù Nam Vô Thương đã giết chết bồ câu đưa tin bay tới thành Cô Tinh, nhưng dù sao hắn cũng không thể kịp hủy diệt tất cả bồ câu đưa tin. Thiển Thủy Thanh lợi dụng mạng lưới bồ câu đưa tin, triệu tập nhân mã trong phạm vi cả nước, tất cả tập trung đuổi bắt Nam Vô Thương. Hắn biến toàn bộ Đế quốc Thiên Phong thành một mảnh thiên la địa võng, đồng thời treo giải thưởng cho đầu của Nam Vô Thương. Nói rằng kẻ nào có thể thông báo hành tung của Nam Vô Thương, thưởng năm trăm lượng vàng, nếu giao ra thủ cấp của Nam Vô Thương, thưởng ba ngàn lượng vàng, nếu cứu thoát Vân Nghê, thưởng cho vạn lượng vàng!
Hiển nhiên Thiển Thủy Thanh đặt ra mục tiêu cứu thoát Vân Nghê lên đầu.
Giải thưởng trọng hậu như vậy, đủ làm cho tuyệt đại đa số người trên thế giới này liều mạng mà hành động.
Rất đông quân nhân bắt đầu lần tìm theo dấu vết của Nam Vô Thương, định tìm cơ hội làm giàu trên người hắn.
Bởi vậy, dọc đường chạy trốn của Nam Vô Thương, hắn không ngừng bị người khác quấy rầy.
Mỗi lần dừng chân ở một nơi nào, bọn chúng cũng không thể nghỉ ngơi cho đủ, chỉ dám tranh thủ nghỉ ngơi chút ít rồi lập tức lên đường.
Bởi vì toàn bộ con dân trong Đế quốc đều đã bị giải thưởng quá lớn của Thiển Thủy Thanh làm cho điên cuồng. Thiển Thủy Thanh vận dụng quyền lực và tài lực khổng lồ trong tay, thu hút sự chú ý của mọi người tập trung vào miền Đông Đế quốc.
Ngoài ra, thủ hạ của Thiển Thủy Thanh, đệ nhất Sát thần Phương Hổ đã đích thân dẫn dắt ba ngàn kỵ binh Hổ Báo Doanh dốc hết toàn lực đuổi theo sau. Bọn họ chỉ trang bị nhẹ, vứt bỏ hết tất cả đồ quân nhu, chỉ vì muốn đạt được tốc độ đuổi theo cao nhất.
Trên đường chạy trốn, những chuyện như quấy nhiễu, ám sát, phục kích… gần như đã trở thành một phần trong cuộc sống của bọn Nam Vô Thương. Bọn chúng không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ chuyện gì, một lão nông dân nhìn bề ngoài bình thường vô hại, cũng có thể chỉ trong chớp mắt biến thành người ám sát Nam Vô Thương. Nhân số của bọn chúng quá đông, hướng đi lại quá rõ ràng, bản thân Nam Vô Thương vô cùng nổi tiếng, mọi người đều biết, nếu như muốn che mắt người trong thiên hạ, gần như là chuyện không có khả năng.
May mắn vì khoa học kỹ thuật trong thời đại này còn nhiều hạn chế, bất kể là phương diện thông tin hay giao thông đều còn thiếu sót rất nhiều, bởi vậy người chạy trốn chỉ cần chạy với tốc độ thật nhanh là có thể chạy thoát trước khi nguy hiểm ập tới. Ngoài ra vận may của bọn chúng cũng rất tốt, Thiển Thủy Thanh truyền lệnh cho phủ nha các nơi xuất động binh lực, lại chỉ có thể trấn giữ ở những nẻo đường quan trọng, không thể nào bố trí được người ở khắp nơi. Bởi vậy bọn Nam Vô Thương chỉ cần chạy theo đường nhỏ là có thể tránh thoát, mặc dù nhìn qua hết sức vội vàng, nhưng lại hữu kinh vô hiểm.
Nhất là sau khi chạy vào trong thảo nguyên Phong Nhiêu, một vùng trống trải mênh mông, khắp nơi đều là đường, khắp nơi đều thoáng đãng. Dù cho Thiển Thủy Thanh bày ra thiên la địa võng, nhưng trên thảo nguyên bao la không thể nào tránh khỏi tạo ra một lỗ hổng thật lớn, chuyện này đã tạo cơ hội cho Nam Vô Thương được thoải mái hơn nhiều.
Sau khi trải qua gần mười ngày bỏ chạy như điên, thấy sắp sửa ra khỏi thảo nguyên Phong Nhiêu, Nam Vô Thương lúc này đã mệt đến nỗi ngồi không vững trên lưng ngựa chợt buông tràng cười rộ:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh rất lớn! Hiện giờ tất cả binh lực trong toàn Đế quốc gần như nằm dưới sự điều động của ngươi, cả nước đều hay biết chuyện này, nhưng ngươi vẫn không thể bắt được ta. Ngươi quả thật uổng với danh hiệu Thiên Phong Huyết Hồ!
Lúc con người ta đang gặp nạn, thường thì có hai cách biểu hiện, một là nhẫn nhục cam chịu, tự oán tự trách, hai là có biểu hiện giống như Nam Vô Thương, cố ý nói một vài lời đả kích đối thủ, để làm tăng cao ý chí của mình. Mặc dù sau khi trải qua một thời gian chạy trốn, bên cạnh Nam Vô Thương chỉ còn lại không tới hai trăm người, nhưng đây cũng là những người đáng tin tưởng nhất sau cùng của hắn. Bọn họ đều là những người đi theo Nam gia đã lâu, là những người trung thành nhất với Nam gia, cho dù Nam gia đã sụp đổ, bọn họ cũng sẽ không rời bỏ chủ nhân của mình. Bên cạnh mỗi một nhân vật lớn thường hay tồn tại những người như vậy, cũng vì nguyên nhân như vậy, trong số bọn họ mới có một ít người có thể quật khởi trở lại trong tương lai.
Nam Vô Thương nói như vậy đương nhiên là có dụng ý đả kích sĩ khí của đối thủ, dương cao uy phong của mình, đồng thời cũng có ý trấn an mọi người, làm cho bọn họ tin tưởng rằng tương lai mình vẫn còn có cơ hội có thể gầy dựng lại từ đầu.
- Nhị công tử!
Lúc này một tên thân binh nói với hắn:
- Truy binh phía sau thế tới ào ạt, đuổi theo hết sức mạnh mẽ và nhanh chóng, phỏng chừng chúng chỉ còn cách chúng ta có nửa ngày đường. Nếu cứ như vậy chạy tới thành Cô Tinh, chỉ sợ chúng ta không kịp điều động binh lực tiến hành phản công. Ngoài ra ngài không có lệnh dụ do bệ hạ tự tay viết, muốn bảo Quỷ Phong Kỳ tấn công người bên mình, e rằng sẽ gặp khó khăn!
Nam Vô Thương lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, Hỏa Huỳnh Phi có thể coi như là ái tướng tâm phúc của Kinh Phong Triển, không có Kinh Phong Triển và ta, hôm nay hắn không thể nào ngồi được ở vị trí này. Nay Kinh Phong Triển đã chết, trong lòng hắn cũng tràn đầy lửa giận, cho dù hắn có thể nhìn ra có vấn đề, nói không chừng cũng sẽ giả vờ hồ đồ một phen. Chúng ta đánh một canh bạc, chỉ cần Thiển Thủy Thanh có mặt trong đám truy binh phía sau, nhất định hắn sẽ chạy không thoát!
- Nếu Thiển Thủy Thanh không có mặt trong đó thì sao?
Nam Vô Thương nhìn thoáng qua Vân Nghê:
- Nhất định hắn sẽ đến, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để cứu nữ nhân của hắn.
Dứt lời, hắn đột nhiên rống to:
- Các huynh đệ, các ngươi đi theo Nam Vô Thương ta vào sinh ra tử, trong thời điểm nguy nan nhất lại không hề rời bỏ Nam gia ta, Nam Vô Thương ta cảm tạ ơn các ngươi! Sau trận chiến này, Nam Vô Thương ta không thể nào sống yên trong Đế quốc Thiên Phong nữa, ai bằng lòng theo ta, vậy chúng ta cùng nhau chạy sang Đế quốc Kinh Hồng, tới nương tựa Cô Chính Phàm. Ta tin rằng với năng lực và danh vọng của Nam Vô Thương ta, Cô Chính Phàm nhất định sẽ trọng dụng chúng ta. Nếu như Nam Vô Thương lại có cơ hội được hưởng vinh hoa lần nữa, các ngươi chính là huynh đệ sinh tử của ta, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý!
Đối với bức tranh tương lai, đây chính là cái duy nhất mà Nam Vô Thương có thể dùng an ủi bộ hạ của hắn.
- Thuộc hạ thề sống chết trung thành với Nhị công tử!
Mọi người đồng thanh hô to.
Giây phút ấy, Nam Vô Thương quét ánh mắt âm độc nhìn về phía Vân Nghê:
- Sau khi tới thành Cô Tinh, mọi người có thể ngủ một giấc no nê, đến lúc đó, ta sẽ thưởng nữ nhân này cho các ngươi vui thú một phen, coi như là một phần cảm tạ của ta với những người đi theo ta!
Vân Nghê nghe vậy phát lạnh trong lòng.
Thành Cô Tinh là nơi mà Nam Vô Thương đã thành danh, ở nơi đây, hắn từng dùng binh lực hai vạn người mà ngăn trở đại quân Chỉ Thủy trong hai năm, đánh lui địch nhân rất nhiều lần, lập nên danh dự vô biên cho bản thân mình. Tuy nhiên từ sau khi thanh danh của Thiển Thủy Thanh trở nên vang dội, tên của Nam Vô Thương dần dần biến mất trong những chủ đề bàn luận của mọi người, khiến cho mọi người coi thường một sự thật: thật ra Nam Vô Thương cũng là một Thống soái tài ba.
Mà thành Cô Tinh chính là nơi mà hắn đã làm nên sự nghiệp.
Không ai có thể bảo đảm có bao nhiêu người ở đó sẽ trung thành và tận tâm với Nam Vô Thương hắn.
Nhìn bức tường thành ở xa xa, Nam Vô Thương cảm thấy lòng mình thổn thức. Sau khi đã trải qua một quãng đường chạy trốn hết sức gian nan, rốt cục bọn chúng cũng đã tới nơi này, bên dưới thành Cô Tinh.
Hiện giờ trời cao Hoàng đế xa, chỉ cần hắn sắp xếp thỏa đáng, nhất định có thể giáng cho Thiển Thủy Thanh một đòn phản kích sắc bén, linh hoạt. Lòng thầm nghĩ vậy, Nam Vô Thương cảm thấy tâm trạng của mình buông lỏng đi rất nhiều.
Sau khi phái người đi báo với Hỏa Huỳnh Phi bên trong thành rằng Nam Vô Thương đã đến, bảo hắn dẫn dắt thuộc hạ binh sĩ ra nghênh đón. Có tên thuộc hạ lấy làm thắc mắc, bèn hỏi Nam Vô Thương vì sao lúc này còn bày đặt rình rang như vậy làm chi, Nam Vô Thương thản nhiên đáp:
- Càng là thời điểm mấu chốt, một Tướng quân càng phải có thái độ ung dung, tuyệt đối không thể để cho Hỏa Huỳnh Phi có thể phát hiện ra vấn đề. Quần áo có thể rách, ngựa có thể mỏi mệt vì kiệt sức, nhưng con người không thể không có lòng tin. Chúng ta phải dựa vào uy thế còn tồn tại, cho dù y phục có rách nát như một tên ăn mày, cũng phải giữ được uy nghiêm, vậy mới có thể làm cho người ta không thể không theo.
Sự thật đã chứng minh Nam Vô Thương vô cùng chính xác. Một lát sau, trong thành Cô Tinh một đội thiết kỵ chạy ra, người dẫn đầu đúng là Chưởng Kỳ của Quỷ Phong Kỳ Hỏa Huỳnh Phi.
- Thuộc hạ Hỏa Huỳnh Phi, tham kiến Nam Trấn Đốc!
Hỏa Huỳnh Phi nhảy xuống ngựa quỳ một chân hét lớn.
Hỏa Huỳnh Phi thấy bộ dạng xác xơ của Nam Vô Thương, bèn tò mò hỏi:
- Vì sao hiện tại bộ dạng của Nam Trấn Đốc ngài lại như vậy?
Nam Vô Thương hừ một tiếng bực bội:
- Vì chạy quá nhanh, dơ bẩn một chút mà thôi, quay về chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa một chút!
- Dạ, không biết Nam Trấn Đốc vội vàng đến đây là có chuyện quan trọng gì vậy?
- Quả thật là có việc gấp!
Nam Vô Thương quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới nói:
- Các ngươi có thể coi như là thân tín của bản Trấn Đốc, ta cũng không ngại nói thẳng cho các ngươi biết, Thiển Thủy Thanh đã phản lại Đế quốc!
- Cái gì?
Hỏa Huỳnh Phi tỏ ra kinh hãi.
Nam Vô Thương hừ lạnh:
- Tuy nhiên kế hoạch của hắn đã thất bại, hiện giờ Thiển Thủy Thanh đang đích thân dẫn Hổ Báo Doanh chạy tới thành Cô Tinh ngay trong đêm, định chiếm đoạt nơi đây, bằng vào danh vọng của hắn ở Chỉ Thủy mà thành lập nên một cánh quân để chống lại Đế quốc. Ta vội vàng tới đây chính là vì muốn báo cho các ngươi lập tức đề phòng hắn áp sát!
- Dạ, cẩn tuân lệnh Nam Trấn Đốc, Thiển Thủy Thanh chính là gian tặc phản quốc, giết chết không tha!
Hỏa Huỳnh Phi hét lớn:
- Xin Nam Trấn Đốc theo chúng ta vào thành nghỉ ngơi trước đã, thuộc hạ lập tức đi tập trung quân, dạy cho Thiển Thủy Thanh một bài học!
Nam Vô Thương gật gật đầu, tâm trạng khẩn trương giờ đây cũng hoàn toàn buông lỏng.
Vài tên binh sĩ tiến tới đỡ hắn xuống ngựa, lại có vài tên binh sĩ tiến tới đỡ lấy Vân Nghê.
Vân Nghê đang bị trói trên lưng ngựa, vì tránh cho nàng nhiều lời làm hỏng chuyện, Nam Vô Thương cố ý cho người nhét giẻ vào miệng nàng. Lúc này thấy có mấy tên binh sĩ tiến tới đỡ Vân Nghê, Nam Vô Thương thoáng động trong lòng, liền hỏi Hỏa Huỳnh Phi:
- Huỳnh Phi, sao ngươi không hỏi ta, vì sao Vân Đại tiểu thư của Vân gia lại cùng đi với ta đến đây, lại còn bị ta trói trên lưng ngựa?
Hỏa Huỳnh Phi hơi ngây người ra một chút, sau đó lập tức cười nói:
- Nam Trấn Đốc, chuyện giữa ngài và Vân tiểu thư, mọi người ít nhiều gì cũng biết, Thiển Thủy Thanh làm phản, chỉ sợ Vân tiểu thư cũng có phần trong đó, bị ngài bắt tới đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt Nam Vô Thương đột ngột trở nên lạnh thấu xương:
- Như vậy Thiên Hạ Vân gia thì sao? Bọn họ có phản bội Đế quốc hay không, vì sao ngươi cũng không hỏi ta một tiếng?
Sắc mặt Hỏa Huỳnh Phi đại biến, đang muốn nói, đột nhiên Nam Vô Thương hô to một tiếng:
- Động thủ!
Cả bọn thân binh Nam phủ đồng thời giơ vũ khí trong tay lên nhắm vào đám binh sĩ ra khỏi thành nghênh đón Nam Vô Thương, còn Nam Vô Thương thì rút kiếm ra gác ngang trên cổ Hỏa Huỳnh Phi.
Sắc mặt Hỏa Huỳnh Phi trắng bệch:
- Nam Trấn Đốc, ngài làm gì vậy?
Nam Vô Thương bật cười hăng hắc:
- Hỏa Huỳnh Phi, tài diễn trò của ngươi so ra kém hơn bản lãnh đánh giặc của ngươi rất nhiều!
Sau đó, hắn đột ngột hô to:
- Thiển Thủy Thanh, nếu ngươi là nam nhân thì ra đây cho lão tử!
Phía trên đầu thành, rõ ràng xuất hiện bóng Thiển Thủy Thanh, áo trắng tung bay, trông vô cùng cung dung tiêu sái. Phía sau hắn là vô số binh sĩ của Quỷ Phong Kỳ, tất cả đồng thời giơ cung tên trong tay lên nhắm vào bọn Nam Vô Thương.
- Thiển Thủy Thanh tham kiến Nhị công tử.
Giọng du dương của Thiển Thủy Thanh vọng tới.
o0o
Trên bờ sông Tiểu Lương, hai quân đang giằng co.
Chiến dịch sông Tiểu Lương lần thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Quân Đế quốc Thiên Phong dựa lưng vào sông Tiểu Lương, bày ra trận thế nghiêm chỉnh sẵn sàng chờ đợi quân Đế quốc Kinh Hồng. Mà quân Đế quốc Kinh Hồng quả nhiên cũng đã ra khỏi Hàn Phong quan, tổng cộng tám vạn đại quân, tiến thẳng về phía trước với khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Tám vạn đấu với mười hai vạn, đây là binh lực đối lập giữa hai quân.
Sau khi quân Đế quốc Kinh Hồng đến nơi, bắt đầu bố trí chiến trận ở nơi cách đối thủ năm trăm thước, còn quân Đế quốc Thiên Phong vẫn giữ đội hình nghiêm chỉnh, sẵn sàng đón đợi quân địch. Đây không phải là quân Đế quốc Thiên Phong nhã nhặn lễ phép, tiên lễ hậu binh gì cả, mà nếu như xuất kích vào lúc này, ngoại trừ dọa cho đối thủ bỏ chạy ra, không chiếm được ưu thế gì khác.
Cô Chính Phàm bày ra thế trận Trùy Hình (mũi dùi) có mũi nhọn nằm ngay giữa. Mục đích của thế trận này là dùng mũi nhọn của mình đột phá đội hình quân địch, chia cắt đối thủ ra từng mảnh nhỏ, sao đó mới tiêu diệt.
Liệt Cuồng Diễm bày ra thế trận Lưỡng Dực Tề Phi, binh lực chủ yếu tập trung ở hai bên cánh, mục đích là bao vây đối thủ, sau đó mới tiêu diệt toàn quân.
Thực lực khác nhau, tâm tính quan chỉ huy khác nhau, khiến cho chiến thuật biến hóa khác hẳn nhau. Binh lực của Cô Chính Phàm ít hơn so với Quân đoàn Bạo Phong, muốn bao vây đối thủ có binh lực đông hơn mình, hùng mạnh hơn mình hiển nhiên là một chiến thuật không hợp lý. Cho nên hắn phải lợi dụng ưu thế cục bộ, mạnh mẽ đột kích vào giữa đội hình của địch, chia cắt quân địch, đánh một chiêu ‘ở giữa nở hoa’ là vô cùng lý tưởng. Còn Liệt Cuồng Diễm phải lợi dụng tối đa ưu thế về binh lực hùng mạnh của mình, dùng hết khả năng để đạt được thành quả thắng lợi lớn nhất trong trận chiến này, tốt nhất làm sao cho hai cánh của mình có thể cắt đứt đường lui của địch, sau đó hợp quân lại ở trung lộ sau lưng địch. Như vậy có thể cắt đứt đường lui của quân Đế quốc Kinh Hồng, khiến cho bọn chúng không còn chỗ nào chạy nữa.
Hai tư tưởng chiến thuật hoàn toàn khác nhau gặp nhau cùng một chỗ, chính là điển hình của việc mạnh tấn công yếu. Rốt cục ai thắng ai thua, còn phải xem tài chỉ huy của hai vị thủ lĩnh, đương nhiên, cũng phải tính đến một số ít nhân tố bên ngoài chiến trường.
Hiện giờ trên chiến trường sông Tiểu Lương, hai trận doanh đã nằm gần với nhau cùng một chỗ. Cánh quân màu vàng rực rỡ chói mắt chính là quân Đế quốc Thiên Phong, lập nên đại phương trận với bốn vạn bộ binh, dùng phương thức phương trận truyền thống để khai cục. Mỗi năm mươi người tạo thành một đơn vị chiến đấu cơ bản: phương trận cỡ nhỏ, hai mươi cái phương trận cỡ nhỏ như vậy tạo thành một cái phương trận cỡ trung, mười cái phương trận cỡ trung tạo thành một phương trận cỡ lớn vạn người. Từ xa nhìn lại, từng đám phương trận loại nhỏ giống như những mảnh ruộng. Khi vài cái phương trận cỡ lớn triển khai ra trên chiến trường, vô số mảnh ruộng nhỏ phân chia ngăn cách với nhau giống như trò ảo thuật, một vùng đồng quê trống trải bằng phẳng lập tức trải ra một mảng sóng lúa vô ngần.
Hệ thống phương trận như vầy có đặc điểm là tính linh hoạt cao, thích ứng cho quân có thực lực mạnh, chặt chẽ nghiêm mật, có cả công lẫn thủ, đều có thể sử dụng ở đại đa số điều kiện địa hình.
Hai bên sườn là ba Tổng đội của Quân đoàn Bạo Phong, ba vạn kỵ binh thêm vào bốn vạn bộ binh, hình thành thế trận Lưỡng Dực Tề Phi hết sức hùng mạnh. Ở chỗ này, kỵ binh đứng trước, bày thành một trận hình rời rạc, tạo ra những khoảng trống thuận lợi cho bộ binh phía sau có thể xông lên. Bộ binh phía sau tạo thành thế trận hình bán nguyệt nhô lên, nếu như nói đại trận nằm giữa chỉ dùng để phòng thủ, như vậy binh sĩ ở hai cánh chính là dùng để tiến công.
Nếu như quan sát từ trên cao xuống, trận thế của quân Đế quốc Thiên Phong giống như một chú cua khổng lồ hung hăng giương ra hai càng bén nhọn, chuẩn bị tàn phá đội hình quân địch.
Phía đối diện là trận thế của quân Đế quốc Kinh Hồng, khôi đen giáp đen là trang phục truyền thống của chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng. Ngược lại với quân Đế quốc Thiên Phong, Cô Chính Phàm cho kỵ binh đứng giữa đội hình, phía sau mới là bộ binh, hai cánh bố trí lực lượng phòng ngự mạnh nhất là trọng trang bộ binh, phối hợp với cung tiễn thủ. Toàn đại trận nhìn qua giống như một con rùa sắt lớn, cái đầu nằm giữa ló ra, bốn phía phòng ngự chắc chắn như tường đồng vách sắt. Nó đang nằm úp sấp, trừ ra cái đầu lắc lư, hung hăng cắn người, những nơi còn lại đều không thể cắn.
Trong trận chiến này, cua khổng lồ gặp rùa khổng lồ, làm cho đời sau có người đặt tên cho trận chiến lần thứ hai trên bờ sông Tiểu Lương này là trận chiến Quy Giải (rùa và cua). Người Đế quốc Thiên Phong có truyền thống tấn công sắc bén, người Đế quốc Kinh Hồng phòng ngự kiên cường, rốt cục là cua vàng múa may cặp càng sắc bén đập nát chiếc mai cứng rắn của rùa, hay là rùa đen dựa vào sức phòng ngự hùng mạnh, dùng đầu rùa hung hãn cắn xé cua kia thành một khối thịt nát nhừ, không ai có thể nào biết trước.
Xa xa nhìn thấy đội hình mạnh mẽ của quân địch, Liệt Cuồng Diễm cũng phải cất lời khen ngợi:
- Quả thật Cô Chính Phàm dùng binh cũng không phải tầm thường, các ngươi nhìn xem, trận hình của hắn không chỉ đơn thuần là phòng ngự. Trên thực tế hắn bày binh bố trận vô cùng hợp lý, trọng trang bộ binh, cung tiễn thủ, trường mâu binh, phụ thêm giáp xa hộ vệ, chính là điển hình trong thủ có công. Một khi thời cơ tới, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra đòn phản kích vô cùng linh hoạt. Mà một khi phe tấn công cường công đối thủ, chẳng những rất khó phá tuyến phòng ngự của đối phương, không khéo còn có thể bị đối phương quấn lấy, đánh cho u đầu sứt trán.
Hồng Bắc Minh cười nói:
- Bởi vậy có thể thấy được, rốt cục Cô Chính Phàm vẫn là tên quen phòng thủ, đánh quen trận chiến phòng ngự. Tuy nhiên đáng tiếc rằng ở đây không phải là Hàn Phong quan, chiến pháp dựa vào nơi hiểm yếu mà phòng thủ theo thói quen của hắn dùng không đúng chỗ.
Liệt Cuồng Diễm gật gật đầu:
- Cũng vì như vậy, ta mới đang lo toan suy nghĩ, không biết rốt cục là vì nguyên nhân gì khiến cho tên khốn ấy trở nên lớn gan như vậy, dám thò đầu ra giở trò này với chúng ta.
Hồng Bắc Minh lập tức nói:
- Liệt Tổng Suất, lúc sắp đại chiến kỵ nhất là do dự, nghĩ tới nghĩ lui!
Liệt Cuồng Diễm cười nói:
- Đó là đương nhiên, nếu đã quyết định đánh một trận, dù sao đi nữa cũng phải dốc hết toàn lực ứng phó.
- Xin Liệt Tổng Suất cứ yên tâm, trận này quân ta thắng chắc!
- Hy vọng là như vậy.
Liệt Cuồng Diễm bình thản nói.
Ngoài xa, tiếng kèn hiệu tiến công đã vang lên, kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng đã di chuyển về phía quân Đế quốc Thiên Phong.
Một trận đại chiến đã được triển khai như vậy.
- Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi bày kế hãm hại giết chết Thích Thiên Hữu, lại nhiều lần âm mưu hại Thiển Thủy Thanh, còn liên lụy tới Nhị thúc của ta, ngươi có từng cảm thấy hối hận hay không?
- Nữ nhân này…
Nam Vô Thương chộp lấy tóc nàng:
- Hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta, còn giả vờ cao ngạo làm gì nữa! Cho dù Nam gia ta đã mất, ít nhất Vân gia của ngươi cũng sẽ không tốt đẹp gì! Cho dù ta chết, cũng phải kéo theo nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh hắn yêu thương nhất cùng chết, làm cho hắn sống trên đời này không còn ý nghĩa!
Hắn điên cuồng hô to, Vân Nghê vẫn bình thản không tỏ ra sợ sệt, nhìn thẳng hắn:
- Cho dù rơi vào tay ngươi thì đã sao? Thiển Thủy Thanh sẽ không bỏ mặc ta, nhất định chàng sẽ tới cứu ta, ngươi hãy chờ chết trong tay chàng đi!
Nam Vô Thương cười ha hả như điên cuồng, da thịt trên mặt hắn biến dạng trông vô cùng hung ác:
- Ha ha ha, đúng vậy, Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ tới cứu ngươi, tuy nhiên ta đâu thể để cho hắn được như nguyện?! Ở thành Cô Tinh ta còn có sáu ngàn tinh binh của Quỷ Phong Kỳ cùng với đội cận vệ hai ngàn người, ta chỉ cần bày ra cạm bẫy trước khi Thiển Thủy Thanh tới, sau đó nhân cơ hội phát binh, vậy có thể tiêu diệt hắn, có gì mà ta phải sợ hắn?!
- Chỉ sợ đến lúc đó, bọn họ đã biết được kết cục của Nam gia ngươi, sẽ không còn nghe lời ngươi nữa!
Nam Vô Thương bật cười hăng hắc:
- Đáng tiếc, bọn họ không thể nào biết được! Bởi vì ta đã giết sạch tất cả bồ câu đưa tin từ thành Thương Thiên tới thành Cô Tinh, vừa rồi trên đường tới đây đã hủy đi vài nơi dịch trạm. Cho dù bọn họ có phi ngựa đưa tin, cũng không thể nào đuổi tới trước ta!
Vân Nghê nghe vậy lòng thầm kinh hãi, nhưng vẫn cười nói:
- Quả nhiên ngươi đã chuẩn bị chu đáo, tuy nhiên tám ngàn người của ngươi chưa chắc đã có thể đối phó được Thiển Thủy Thanh!
Nam Vô Thương nổi giận rống to:
- Ngươi cho rằng Thiển Thủy Thanh hắn là gì chứ? Trên chiến trường hắn thật có thể thắng được ta sao? Đừng mơ! Hắn chỉ là dựa vào vận may nhất thời mà thôi, lần này, ta sẽ cho Thiển Thủy Thanh hắn biết Nam Vô Thương ta dùng binh như thế nào!
- Đó là đương nhiên, có lẽ chàng đánh bại đường đường Thừa tướng đương triều cũng chỉ là vận may mà thôi…
- Câm miệng!
Nam Vô Thương tát Vân Nghê một cái:
- Xú nữ nhân này! Hiện tại ngươi đã lọt vào tay ta, không ngờ còn tỏ ra cứng rắn như vậy! Được rồi, trước khi Thiển Thủy Thanh tới cứu ngươi, lão tử sẽ chơi đùa với ngươi trước cho thật là thỏa thích! Vì ngươi mà Nam gia ta mất đi hết thảy, vì ngươi mà tiền đồ sáng lạn của ta bị hủy! Nếu ta không chơi đùa với ngươi một lần cho thỏa thích, không phải là tự mình làm cho mình thất vọng sao?! Không chỉ có ta chơi đùa với ngươi, ta còn cho phép những huynh đệ hiện tại đi theo ta chơi đùa với ngươi, khiến cho ngươi phải chịu đựng hàng ngàn hàng vạn người! Lão tử sẽ dần cho ngươi thành một cái mền rách, để xem lúc đó Thiển Thủy Thanh còn yêu thương ngươi nữa hay không!
Không ngờ sau khi Vân Nghê nghe xong những lời này lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nàng vẫn cười nói:
- Tốt lắm, ngươi cứ làm đi! Từ lúc ta bị ngươi bắt đi, ta đã nghĩ tới chuyện ngươi sẽ làm như vậy! Nam nhân các ngươi có được bản lãnh gì để đối phó với nữ nhân, ngoài cưỡng gian ra thì còn trò gì khác nữa? Tốt xấu gì Nam Vô Thương ngươi cũng đường đường là Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, đối phó với một nữ nhân cũng không có cách gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta là thê tử của ngươi, người khác làm như vậy đối với ta, có lẽ ta sẽ sợ, bởi vì người như ngươi vậy, căn bản là không hiểu cái gì gọi là yêu. Nhưng hiện tại nam nhân của ta là Thiển Thủy Thanh! Chàng yêu ta, chàng sẽ không quan tâm đến chuyện ta bị ngươi đối xử như thế nào! Cho dù ngươi để cho một ngàn, một vạn nam nhân tới cưỡng gian ta, chàng sẽ càng yêu thương ta gấp vạn lần! Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa ngươi và Thiển Thủy Thanh! Cho nên ta có gì phải sợ? Tới đây đi, tới cưỡng gian ta đi, ta coi như là bị chó cắn một cái, qua vài ngày sau sẽ lành lại, ta vẫn trở lại là ta, là Vân Nghê của Thiên Hạ Vân gia, là nữ nhân mà Thiển Thủy Thanh yêu thương nhất! Hừ, bằng vào cái gì mà khi nam nhân cưỡng gian nữ nhân, nữ nhân phải khóc đến nỗi chết đi sống lại? Cho dù là mất đi trinh tiết, ta cũng vẫn có thể sống đội trời đạp đất như trước, cả cuộc đời này không thẹn với lòng mình! Nam Vô Thương, ngươi càng làm thương tổn ta bao nhiêu, chàng càng yêu thương ta bấy nhiêu, vậy làm sao ta phải sợ ngươi?!
Nam Vô Thương nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ phản ứng của Vân Nghê lại thẳng thắn đến mức như vậy, đúng là ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Rõ ràng là nàng đã trở thành tù binh, nhưng vẫn cao ngạo như trước, vẫn tự tin như trước, vẫn không hề sợ hãi như trước.
Gật gật đầu, Nam Vô Thương nói bằng giọng buồn bã:
- Giỏi, giỏi cho một Thiên Hạ Vân gia, hậu nhân ai ai cũng là rồng phượng trong loài người, cho dù là một nữ nhân cân quắc cũng chẳng kém bậc mày râu!
Ánh mắt thoáng vẻ hung ác, Nam Vô Thương lại nói:
- Nếu là như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi. Các huynh đệ, lên đi, hôm nay các ngươi vào sinh ra tử vì Nam Vô Thương ta, bỏ hết vinh hoa phú quý, Nam Vô Thương ta chịu ơn này, không dám nói tới chuyện báo đáp, chỉ có cách đem nữ nhân này thưởng cho các ngươi, mọi người cứ vui chơi cho tận hứng!
Vân Nghê nghe vậy tỏ ra hoảng sợ, mặc dù vừa rồi giọng điệu của nàng vô cùng cứng rắn, rốt cục chỉ là cố gắng một cách kiên cường mà thôi. Từ xưa tới nay, nữ nhân đã chịu ảnh hưởng của nền giáo dục tam tùng tứ đức, bởi vậy sao nàng không quan tâm tới chuyện này cho được? Đương nhiên nàng tin tưởng rằng Thiển Thủy Thanh sẽ không vì vậy mà ghét bỏ nàng, nhưng nàng không cam lòng để cho bọn nam nhân kia giày vò mình như vậy.
Một đám người đã bước tới gần nàng, trong lòng Vân Nghê lúc này đang thầm nghĩ: “Nếu như các ngươi tiến thêm bước nữa, ta đây sẽ cắn lưỡi tự sát!”
May mắn đúng vào lúc này, một tên vệ binh do Nam Vô Thương phái ra cảnh giới bên ngoài đột nhiên chạy về, hét lớn:
- Nhị công tử, chúng ta phải đi mau, phía trước có rất nhiều quan binh của phủ nha đang đuổi tới!
- Phía trước?
Nam Vô Thương cả kinh:
- Vì sao phía trước lại có người?
Tên vệ binh kia kêu lên:
- Chỉ sợ Thiển Thủy Thanh đã thả bồ câu đưa tin, lệnh cho tất cả các phủ nha dọc đường lập tức tiến hành đuổi bắt chúng ta. Nhị công tử, hiện tại phía trước chúng ta bị chặn đường, phía sau lại có truy binh!
- Tất cả mọi người lên ngựa!
Nam Vô Thương kêu to:
- Mục tiêu là thành Cô Tinh, chạy suốt trong đêm, không được dừng lại!
Sự khẩn trương trong lòng Vân Nghê, rốt cục cũng tạm thời buông lỏng.
o0o
Tốc độ đuổi theo của Thiển Thủy Thanh vô cùng nhanh chóng, hành động dứt khoát mạnh mẽ, dữ tợn hung bạo, vượt xa sự tưởng tượng của Nam Vô Thương.
Trên đường chạy về phía Đông, bọn chúng ngựa không dừng vó, chạy như điên cuồng. Ngay cả ăn uống nghỉ ngơi cũng ở trên lưng ngựa, ngựa ngã lăn ra chết vì quá mệt vô số kể. Nếu không phải vàng bạc Nam Vô Thương mang theo thừa sức mua ngựa, e rằng bọn chúng không thể nào tới được thành Cô Tinh.
Dù là như vậy, quá trình chạy trốn của bọn chúng cũng hết sức gian nan.
Mặc dù Nam Vô Thương đã giết chết bồ câu đưa tin bay tới thành Cô Tinh, nhưng dù sao hắn cũng không thể kịp hủy diệt tất cả bồ câu đưa tin. Thiển Thủy Thanh lợi dụng mạng lưới bồ câu đưa tin, triệu tập nhân mã trong phạm vi cả nước, tất cả tập trung đuổi bắt Nam Vô Thương. Hắn biến toàn bộ Đế quốc Thiên Phong thành một mảnh thiên la địa võng, đồng thời treo giải thưởng cho đầu của Nam Vô Thương. Nói rằng kẻ nào có thể thông báo hành tung của Nam Vô Thương, thưởng năm trăm lượng vàng, nếu giao ra thủ cấp của Nam Vô Thương, thưởng ba ngàn lượng vàng, nếu cứu thoát Vân Nghê, thưởng cho vạn lượng vàng!
Hiển nhiên Thiển Thủy Thanh đặt ra mục tiêu cứu thoát Vân Nghê lên đầu.
Giải thưởng trọng hậu như vậy, đủ làm cho tuyệt đại đa số người trên thế giới này liều mạng mà hành động.
Rất đông quân nhân bắt đầu lần tìm theo dấu vết của Nam Vô Thương, định tìm cơ hội làm giàu trên người hắn.
Bởi vậy, dọc đường chạy trốn của Nam Vô Thương, hắn không ngừng bị người khác quấy rầy.
Mỗi lần dừng chân ở một nơi nào, bọn chúng cũng không thể nghỉ ngơi cho đủ, chỉ dám tranh thủ nghỉ ngơi chút ít rồi lập tức lên đường.
Bởi vì toàn bộ con dân trong Đế quốc đều đã bị giải thưởng quá lớn của Thiển Thủy Thanh làm cho điên cuồng. Thiển Thủy Thanh vận dụng quyền lực và tài lực khổng lồ trong tay, thu hút sự chú ý của mọi người tập trung vào miền Đông Đế quốc.
Ngoài ra, thủ hạ của Thiển Thủy Thanh, đệ nhất Sát thần Phương Hổ đã đích thân dẫn dắt ba ngàn kỵ binh Hổ Báo Doanh dốc hết toàn lực đuổi theo sau. Bọn họ chỉ trang bị nhẹ, vứt bỏ hết tất cả đồ quân nhu, chỉ vì muốn đạt được tốc độ đuổi theo cao nhất.
Trên đường chạy trốn, những chuyện như quấy nhiễu, ám sát, phục kích… gần như đã trở thành một phần trong cuộc sống của bọn Nam Vô Thương. Bọn chúng không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ chuyện gì, một lão nông dân nhìn bề ngoài bình thường vô hại, cũng có thể chỉ trong chớp mắt biến thành người ám sát Nam Vô Thương. Nhân số của bọn chúng quá đông, hướng đi lại quá rõ ràng, bản thân Nam Vô Thương vô cùng nổi tiếng, mọi người đều biết, nếu như muốn che mắt người trong thiên hạ, gần như là chuyện không có khả năng.
May mắn vì khoa học kỹ thuật trong thời đại này còn nhiều hạn chế, bất kể là phương diện thông tin hay giao thông đều còn thiếu sót rất nhiều, bởi vậy người chạy trốn chỉ cần chạy với tốc độ thật nhanh là có thể chạy thoát trước khi nguy hiểm ập tới. Ngoài ra vận may của bọn chúng cũng rất tốt, Thiển Thủy Thanh truyền lệnh cho phủ nha các nơi xuất động binh lực, lại chỉ có thể trấn giữ ở những nẻo đường quan trọng, không thể nào bố trí được người ở khắp nơi. Bởi vậy bọn Nam Vô Thương chỉ cần chạy theo đường nhỏ là có thể tránh thoát, mặc dù nhìn qua hết sức vội vàng, nhưng lại hữu kinh vô hiểm.
Nhất là sau khi chạy vào trong thảo nguyên Phong Nhiêu, một vùng trống trải mênh mông, khắp nơi đều là đường, khắp nơi đều thoáng đãng. Dù cho Thiển Thủy Thanh bày ra thiên la địa võng, nhưng trên thảo nguyên bao la không thể nào tránh khỏi tạo ra một lỗ hổng thật lớn, chuyện này đã tạo cơ hội cho Nam Vô Thương được thoải mái hơn nhiều.
Sau khi trải qua gần mười ngày bỏ chạy như điên, thấy sắp sửa ra khỏi thảo nguyên Phong Nhiêu, Nam Vô Thương lúc này đã mệt đến nỗi ngồi không vững trên lưng ngựa chợt buông tràng cười rộ:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh rất lớn! Hiện giờ tất cả binh lực trong toàn Đế quốc gần như nằm dưới sự điều động của ngươi, cả nước đều hay biết chuyện này, nhưng ngươi vẫn không thể bắt được ta. Ngươi quả thật uổng với danh hiệu Thiên Phong Huyết Hồ!
Lúc con người ta đang gặp nạn, thường thì có hai cách biểu hiện, một là nhẫn nhục cam chịu, tự oán tự trách, hai là có biểu hiện giống như Nam Vô Thương, cố ý nói một vài lời đả kích đối thủ, để làm tăng cao ý chí của mình. Mặc dù sau khi trải qua một thời gian chạy trốn, bên cạnh Nam Vô Thương chỉ còn lại không tới hai trăm người, nhưng đây cũng là những người đáng tin tưởng nhất sau cùng của hắn. Bọn họ đều là những người đi theo Nam gia đã lâu, là những người trung thành nhất với Nam gia, cho dù Nam gia đã sụp đổ, bọn họ cũng sẽ không rời bỏ chủ nhân của mình. Bên cạnh mỗi một nhân vật lớn thường hay tồn tại những người như vậy, cũng vì nguyên nhân như vậy, trong số bọn họ mới có một ít người có thể quật khởi trở lại trong tương lai.
Nam Vô Thương nói như vậy đương nhiên là có dụng ý đả kích sĩ khí của đối thủ, dương cao uy phong của mình, đồng thời cũng có ý trấn an mọi người, làm cho bọn họ tin tưởng rằng tương lai mình vẫn còn có cơ hội có thể gầy dựng lại từ đầu.
- Nhị công tử!
Lúc này một tên thân binh nói với hắn:
- Truy binh phía sau thế tới ào ạt, đuổi theo hết sức mạnh mẽ và nhanh chóng, phỏng chừng chúng chỉ còn cách chúng ta có nửa ngày đường. Nếu cứ như vậy chạy tới thành Cô Tinh, chỉ sợ chúng ta không kịp điều động binh lực tiến hành phản công. Ngoài ra ngài không có lệnh dụ do bệ hạ tự tay viết, muốn bảo Quỷ Phong Kỳ tấn công người bên mình, e rằng sẽ gặp khó khăn!
Nam Vô Thương lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, Hỏa Huỳnh Phi có thể coi như là ái tướng tâm phúc của Kinh Phong Triển, không có Kinh Phong Triển và ta, hôm nay hắn không thể nào ngồi được ở vị trí này. Nay Kinh Phong Triển đã chết, trong lòng hắn cũng tràn đầy lửa giận, cho dù hắn có thể nhìn ra có vấn đề, nói không chừng cũng sẽ giả vờ hồ đồ một phen. Chúng ta đánh một canh bạc, chỉ cần Thiển Thủy Thanh có mặt trong đám truy binh phía sau, nhất định hắn sẽ chạy không thoát!
- Nếu Thiển Thủy Thanh không có mặt trong đó thì sao?
Nam Vô Thương nhìn thoáng qua Vân Nghê:
- Nhất định hắn sẽ đến, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để cứu nữ nhân của hắn.
Dứt lời, hắn đột nhiên rống to:
- Các huynh đệ, các ngươi đi theo Nam Vô Thương ta vào sinh ra tử, trong thời điểm nguy nan nhất lại không hề rời bỏ Nam gia ta, Nam Vô Thương ta cảm tạ ơn các ngươi! Sau trận chiến này, Nam Vô Thương ta không thể nào sống yên trong Đế quốc Thiên Phong nữa, ai bằng lòng theo ta, vậy chúng ta cùng nhau chạy sang Đế quốc Kinh Hồng, tới nương tựa Cô Chính Phàm. Ta tin rằng với năng lực và danh vọng của Nam Vô Thương ta, Cô Chính Phàm nhất định sẽ trọng dụng chúng ta. Nếu như Nam Vô Thương lại có cơ hội được hưởng vinh hoa lần nữa, các ngươi chính là huynh đệ sinh tử của ta, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý!
Đối với bức tranh tương lai, đây chính là cái duy nhất mà Nam Vô Thương có thể dùng an ủi bộ hạ của hắn.
- Thuộc hạ thề sống chết trung thành với Nhị công tử!
Mọi người đồng thanh hô to.
Giây phút ấy, Nam Vô Thương quét ánh mắt âm độc nhìn về phía Vân Nghê:
- Sau khi tới thành Cô Tinh, mọi người có thể ngủ một giấc no nê, đến lúc đó, ta sẽ thưởng nữ nhân này cho các ngươi vui thú một phen, coi như là một phần cảm tạ của ta với những người đi theo ta!
Vân Nghê nghe vậy phát lạnh trong lòng.
Thành Cô Tinh là nơi mà Nam Vô Thương đã thành danh, ở nơi đây, hắn từng dùng binh lực hai vạn người mà ngăn trở đại quân Chỉ Thủy trong hai năm, đánh lui địch nhân rất nhiều lần, lập nên danh dự vô biên cho bản thân mình. Tuy nhiên từ sau khi thanh danh của Thiển Thủy Thanh trở nên vang dội, tên của Nam Vô Thương dần dần biến mất trong những chủ đề bàn luận của mọi người, khiến cho mọi người coi thường một sự thật: thật ra Nam Vô Thương cũng là một Thống soái tài ba.
Mà thành Cô Tinh chính là nơi mà hắn đã làm nên sự nghiệp.
Không ai có thể bảo đảm có bao nhiêu người ở đó sẽ trung thành và tận tâm với Nam Vô Thương hắn.
Nhìn bức tường thành ở xa xa, Nam Vô Thương cảm thấy lòng mình thổn thức. Sau khi đã trải qua một quãng đường chạy trốn hết sức gian nan, rốt cục bọn chúng cũng đã tới nơi này, bên dưới thành Cô Tinh.
Hiện giờ trời cao Hoàng đế xa, chỉ cần hắn sắp xếp thỏa đáng, nhất định có thể giáng cho Thiển Thủy Thanh một đòn phản kích sắc bén, linh hoạt. Lòng thầm nghĩ vậy, Nam Vô Thương cảm thấy tâm trạng của mình buông lỏng đi rất nhiều.
Sau khi phái người đi báo với Hỏa Huỳnh Phi bên trong thành rằng Nam Vô Thương đã đến, bảo hắn dẫn dắt thuộc hạ binh sĩ ra nghênh đón. Có tên thuộc hạ lấy làm thắc mắc, bèn hỏi Nam Vô Thương vì sao lúc này còn bày đặt rình rang như vậy làm chi, Nam Vô Thương thản nhiên đáp:
- Càng là thời điểm mấu chốt, một Tướng quân càng phải có thái độ ung dung, tuyệt đối không thể để cho Hỏa Huỳnh Phi có thể phát hiện ra vấn đề. Quần áo có thể rách, ngựa có thể mỏi mệt vì kiệt sức, nhưng con người không thể không có lòng tin. Chúng ta phải dựa vào uy thế còn tồn tại, cho dù y phục có rách nát như một tên ăn mày, cũng phải giữ được uy nghiêm, vậy mới có thể làm cho người ta không thể không theo.
Sự thật đã chứng minh Nam Vô Thương vô cùng chính xác. Một lát sau, trong thành Cô Tinh một đội thiết kỵ chạy ra, người dẫn đầu đúng là Chưởng Kỳ của Quỷ Phong Kỳ Hỏa Huỳnh Phi.
- Thuộc hạ Hỏa Huỳnh Phi, tham kiến Nam Trấn Đốc!
Hỏa Huỳnh Phi nhảy xuống ngựa quỳ một chân hét lớn.
Hỏa Huỳnh Phi thấy bộ dạng xác xơ của Nam Vô Thương, bèn tò mò hỏi:
- Vì sao hiện tại bộ dạng của Nam Trấn Đốc ngài lại như vậy?
Nam Vô Thương hừ một tiếng bực bội:
- Vì chạy quá nhanh, dơ bẩn một chút mà thôi, quay về chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa một chút!
- Dạ, không biết Nam Trấn Đốc vội vàng đến đây là có chuyện quan trọng gì vậy?
- Quả thật là có việc gấp!
Nam Vô Thương quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới nói:
- Các ngươi có thể coi như là thân tín của bản Trấn Đốc, ta cũng không ngại nói thẳng cho các ngươi biết, Thiển Thủy Thanh đã phản lại Đế quốc!
- Cái gì?
Hỏa Huỳnh Phi tỏ ra kinh hãi.
Nam Vô Thương hừ lạnh:
- Tuy nhiên kế hoạch của hắn đã thất bại, hiện giờ Thiển Thủy Thanh đang đích thân dẫn Hổ Báo Doanh chạy tới thành Cô Tinh ngay trong đêm, định chiếm đoạt nơi đây, bằng vào danh vọng của hắn ở Chỉ Thủy mà thành lập nên một cánh quân để chống lại Đế quốc. Ta vội vàng tới đây chính là vì muốn báo cho các ngươi lập tức đề phòng hắn áp sát!
- Dạ, cẩn tuân lệnh Nam Trấn Đốc, Thiển Thủy Thanh chính là gian tặc phản quốc, giết chết không tha!
Hỏa Huỳnh Phi hét lớn:
- Xin Nam Trấn Đốc theo chúng ta vào thành nghỉ ngơi trước đã, thuộc hạ lập tức đi tập trung quân, dạy cho Thiển Thủy Thanh một bài học!
Nam Vô Thương gật gật đầu, tâm trạng khẩn trương giờ đây cũng hoàn toàn buông lỏng.
Vài tên binh sĩ tiến tới đỡ hắn xuống ngựa, lại có vài tên binh sĩ tiến tới đỡ lấy Vân Nghê.
Vân Nghê đang bị trói trên lưng ngựa, vì tránh cho nàng nhiều lời làm hỏng chuyện, Nam Vô Thương cố ý cho người nhét giẻ vào miệng nàng. Lúc này thấy có mấy tên binh sĩ tiến tới đỡ Vân Nghê, Nam Vô Thương thoáng động trong lòng, liền hỏi Hỏa Huỳnh Phi:
- Huỳnh Phi, sao ngươi không hỏi ta, vì sao Vân Đại tiểu thư của Vân gia lại cùng đi với ta đến đây, lại còn bị ta trói trên lưng ngựa?
Hỏa Huỳnh Phi hơi ngây người ra một chút, sau đó lập tức cười nói:
- Nam Trấn Đốc, chuyện giữa ngài và Vân tiểu thư, mọi người ít nhiều gì cũng biết, Thiển Thủy Thanh làm phản, chỉ sợ Vân tiểu thư cũng có phần trong đó, bị ngài bắt tới đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt Nam Vô Thương đột ngột trở nên lạnh thấu xương:
- Như vậy Thiên Hạ Vân gia thì sao? Bọn họ có phản bội Đế quốc hay không, vì sao ngươi cũng không hỏi ta một tiếng?
Sắc mặt Hỏa Huỳnh Phi đại biến, đang muốn nói, đột nhiên Nam Vô Thương hô to một tiếng:
- Động thủ!
Cả bọn thân binh Nam phủ đồng thời giơ vũ khí trong tay lên nhắm vào đám binh sĩ ra khỏi thành nghênh đón Nam Vô Thương, còn Nam Vô Thương thì rút kiếm ra gác ngang trên cổ Hỏa Huỳnh Phi.
Sắc mặt Hỏa Huỳnh Phi trắng bệch:
- Nam Trấn Đốc, ngài làm gì vậy?
Nam Vô Thương bật cười hăng hắc:
- Hỏa Huỳnh Phi, tài diễn trò của ngươi so ra kém hơn bản lãnh đánh giặc của ngươi rất nhiều!
Sau đó, hắn đột ngột hô to:
- Thiển Thủy Thanh, nếu ngươi là nam nhân thì ra đây cho lão tử!
Phía trên đầu thành, rõ ràng xuất hiện bóng Thiển Thủy Thanh, áo trắng tung bay, trông vô cùng cung dung tiêu sái. Phía sau hắn là vô số binh sĩ của Quỷ Phong Kỳ, tất cả đồng thời giơ cung tên trong tay lên nhắm vào bọn Nam Vô Thương.
- Thiển Thủy Thanh tham kiến Nhị công tử.
Giọng du dương của Thiển Thủy Thanh vọng tới.
o0o
Trên bờ sông Tiểu Lương, hai quân đang giằng co.
Chiến dịch sông Tiểu Lương lần thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Quân Đế quốc Thiên Phong dựa lưng vào sông Tiểu Lương, bày ra trận thế nghiêm chỉnh sẵn sàng chờ đợi quân Đế quốc Kinh Hồng. Mà quân Đế quốc Kinh Hồng quả nhiên cũng đã ra khỏi Hàn Phong quan, tổng cộng tám vạn đại quân, tiến thẳng về phía trước với khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Tám vạn đấu với mười hai vạn, đây là binh lực đối lập giữa hai quân.
Sau khi quân Đế quốc Kinh Hồng đến nơi, bắt đầu bố trí chiến trận ở nơi cách đối thủ năm trăm thước, còn quân Đế quốc Thiên Phong vẫn giữ đội hình nghiêm chỉnh, sẵn sàng đón đợi quân địch. Đây không phải là quân Đế quốc Thiên Phong nhã nhặn lễ phép, tiên lễ hậu binh gì cả, mà nếu như xuất kích vào lúc này, ngoại trừ dọa cho đối thủ bỏ chạy ra, không chiếm được ưu thế gì khác.
Cô Chính Phàm bày ra thế trận Trùy Hình (mũi dùi) có mũi nhọn nằm ngay giữa. Mục đích của thế trận này là dùng mũi nhọn của mình đột phá đội hình quân địch, chia cắt đối thủ ra từng mảnh nhỏ, sao đó mới tiêu diệt.
Liệt Cuồng Diễm bày ra thế trận Lưỡng Dực Tề Phi, binh lực chủ yếu tập trung ở hai bên cánh, mục đích là bao vây đối thủ, sau đó mới tiêu diệt toàn quân.
Thực lực khác nhau, tâm tính quan chỉ huy khác nhau, khiến cho chiến thuật biến hóa khác hẳn nhau. Binh lực của Cô Chính Phàm ít hơn so với Quân đoàn Bạo Phong, muốn bao vây đối thủ có binh lực đông hơn mình, hùng mạnh hơn mình hiển nhiên là một chiến thuật không hợp lý. Cho nên hắn phải lợi dụng ưu thế cục bộ, mạnh mẽ đột kích vào giữa đội hình của địch, chia cắt quân địch, đánh một chiêu ‘ở giữa nở hoa’ là vô cùng lý tưởng. Còn Liệt Cuồng Diễm phải lợi dụng tối đa ưu thế về binh lực hùng mạnh của mình, dùng hết khả năng để đạt được thành quả thắng lợi lớn nhất trong trận chiến này, tốt nhất làm sao cho hai cánh của mình có thể cắt đứt đường lui của địch, sau đó hợp quân lại ở trung lộ sau lưng địch. Như vậy có thể cắt đứt đường lui của quân Đế quốc Kinh Hồng, khiến cho bọn chúng không còn chỗ nào chạy nữa.
Hai tư tưởng chiến thuật hoàn toàn khác nhau gặp nhau cùng một chỗ, chính là điển hình của việc mạnh tấn công yếu. Rốt cục ai thắng ai thua, còn phải xem tài chỉ huy của hai vị thủ lĩnh, đương nhiên, cũng phải tính đến một số ít nhân tố bên ngoài chiến trường.
Hiện giờ trên chiến trường sông Tiểu Lương, hai trận doanh đã nằm gần với nhau cùng một chỗ. Cánh quân màu vàng rực rỡ chói mắt chính là quân Đế quốc Thiên Phong, lập nên đại phương trận với bốn vạn bộ binh, dùng phương thức phương trận truyền thống để khai cục. Mỗi năm mươi người tạo thành một đơn vị chiến đấu cơ bản: phương trận cỡ nhỏ, hai mươi cái phương trận cỡ nhỏ như vậy tạo thành một cái phương trận cỡ trung, mười cái phương trận cỡ trung tạo thành một phương trận cỡ lớn vạn người. Từ xa nhìn lại, từng đám phương trận loại nhỏ giống như những mảnh ruộng. Khi vài cái phương trận cỡ lớn triển khai ra trên chiến trường, vô số mảnh ruộng nhỏ phân chia ngăn cách với nhau giống như trò ảo thuật, một vùng đồng quê trống trải bằng phẳng lập tức trải ra một mảng sóng lúa vô ngần.
Hệ thống phương trận như vầy có đặc điểm là tính linh hoạt cao, thích ứng cho quân có thực lực mạnh, chặt chẽ nghiêm mật, có cả công lẫn thủ, đều có thể sử dụng ở đại đa số điều kiện địa hình.
Hai bên sườn là ba Tổng đội của Quân đoàn Bạo Phong, ba vạn kỵ binh thêm vào bốn vạn bộ binh, hình thành thế trận Lưỡng Dực Tề Phi hết sức hùng mạnh. Ở chỗ này, kỵ binh đứng trước, bày thành một trận hình rời rạc, tạo ra những khoảng trống thuận lợi cho bộ binh phía sau có thể xông lên. Bộ binh phía sau tạo thành thế trận hình bán nguyệt nhô lên, nếu như nói đại trận nằm giữa chỉ dùng để phòng thủ, như vậy binh sĩ ở hai cánh chính là dùng để tiến công.
Nếu như quan sát từ trên cao xuống, trận thế của quân Đế quốc Thiên Phong giống như một chú cua khổng lồ hung hăng giương ra hai càng bén nhọn, chuẩn bị tàn phá đội hình quân địch.
Phía đối diện là trận thế của quân Đế quốc Kinh Hồng, khôi đen giáp đen là trang phục truyền thống của chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng. Ngược lại với quân Đế quốc Thiên Phong, Cô Chính Phàm cho kỵ binh đứng giữa đội hình, phía sau mới là bộ binh, hai cánh bố trí lực lượng phòng ngự mạnh nhất là trọng trang bộ binh, phối hợp với cung tiễn thủ. Toàn đại trận nhìn qua giống như một con rùa sắt lớn, cái đầu nằm giữa ló ra, bốn phía phòng ngự chắc chắn như tường đồng vách sắt. Nó đang nằm úp sấp, trừ ra cái đầu lắc lư, hung hăng cắn người, những nơi còn lại đều không thể cắn.
Trong trận chiến này, cua khổng lồ gặp rùa khổng lồ, làm cho đời sau có người đặt tên cho trận chiến lần thứ hai trên bờ sông Tiểu Lương này là trận chiến Quy Giải (rùa và cua). Người Đế quốc Thiên Phong có truyền thống tấn công sắc bén, người Đế quốc Kinh Hồng phòng ngự kiên cường, rốt cục là cua vàng múa may cặp càng sắc bén đập nát chiếc mai cứng rắn của rùa, hay là rùa đen dựa vào sức phòng ngự hùng mạnh, dùng đầu rùa hung hãn cắn xé cua kia thành một khối thịt nát nhừ, không ai có thể nào biết trước.
Xa xa nhìn thấy đội hình mạnh mẽ của quân địch, Liệt Cuồng Diễm cũng phải cất lời khen ngợi:
- Quả thật Cô Chính Phàm dùng binh cũng không phải tầm thường, các ngươi nhìn xem, trận hình của hắn không chỉ đơn thuần là phòng ngự. Trên thực tế hắn bày binh bố trận vô cùng hợp lý, trọng trang bộ binh, cung tiễn thủ, trường mâu binh, phụ thêm giáp xa hộ vệ, chính là điển hình trong thủ có công. Một khi thời cơ tới, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra đòn phản kích vô cùng linh hoạt. Mà một khi phe tấn công cường công đối thủ, chẳng những rất khó phá tuyến phòng ngự của đối phương, không khéo còn có thể bị đối phương quấn lấy, đánh cho u đầu sứt trán.
Hồng Bắc Minh cười nói:
- Bởi vậy có thể thấy được, rốt cục Cô Chính Phàm vẫn là tên quen phòng thủ, đánh quen trận chiến phòng ngự. Tuy nhiên đáng tiếc rằng ở đây không phải là Hàn Phong quan, chiến pháp dựa vào nơi hiểm yếu mà phòng thủ theo thói quen của hắn dùng không đúng chỗ.
Liệt Cuồng Diễm gật gật đầu:
- Cũng vì như vậy, ta mới đang lo toan suy nghĩ, không biết rốt cục là vì nguyên nhân gì khiến cho tên khốn ấy trở nên lớn gan như vậy, dám thò đầu ra giở trò này với chúng ta.
Hồng Bắc Minh lập tức nói:
- Liệt Tổng Suất, lúc sắp đại chiến kỵ nhất là do dự, nghĩ tới nghĩ lui!
Liệt Cuồng Diễm cười nói:
- Đó là đương nhiên, nếu đã quyết định đánh một trận, dù sao đi nữa cũng phải dốc hết toàn lực ứng phó.
- Xin Liệt Tổng Suất cứ yên tâm, trận này quân ta thắng chắc!
- Hy vọng là như vậy.
Liệt Cuồng Diễm bình thản nói.
Ngoài xa, tiếng kèn hiệu tiến công đã vang lên, kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng đã di chuyển về phía quân Đế quốc Thiên Phong.
Một trận đại chiến đã được triển khai như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.