Quyển 4 - Chương 37: Tranh luận trong triều
Duyên Phận
27/03/2013
Chiều ngày Mười Một tháng Giêng, trước khi các quan viên cao cấp của Đế quốc Chỉ Thủy quyết định đóng cửa thành, không cho bất cứ một người dân nào vào trong thành nữa, một người dân chạy nạn lặng lẽ tiến vào phủ của Thượng Tướng quân Trụ Quốc của Viện quân chính Sở Hâm Lâm, cho đến gần sáng mới lặng lẽ rời khỏi.
Từ đó, tấm lưới khổng lồ bao phủ lấy toàn thành Đại Lương đã được triển khai chính thức.
Sau khi Dịch Tinh Hàn giải thích tất cả các tình huống với Thạch Dung Hải, rốt cục Thạch Dung Hải cũng quyết định gia nhập Hộ dân quân của Dịch Tinh Hàn.
Bởi vì bọn chúng muốn làm cho Thiển Thủy Thanh hiểu rõ chuyện này: trên thế gian có những thế lực cũng không phải là dễ mượn, lại có những thế lực sau khi mượn rồi, hắn sẽ phải trả lại với một cái giá rất đắt!
o0o
Trong triều đình của Đế quốc Chỉ Thủy, một trận tranh luận hiếm thấy đang diễn ra.
- Thiển Thủy Thanh mượn dân chạy nạn đem tai họa tới cho thành Đại Lương ta, chính là muốn dùng kế chặn đường cắt lương thực. Hiện giờ dân chạy nạn trong thành Đại Lương quá đông, mỗi ngày hao tốn lương thực trong kho nhiều vô số. Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng thành Đại Lương không cần Thiết Phong Kỳ tới đánh đã vì cạn lương thực mà sụp đổ mất rồi! Nếu không ngăn cản dân chạy nạn vào trong thành để bảo vệ lấy mình, e rằng sẽ thật sự trúng kế của Thiển Thủy Thanh!
Người vừa nói những lời này là Tướng quốc của Đế quốc Chỉ Thủy Vệ Văn Quốc.
- Thúi lắm thúi lắm!
Thành chủ thành Đại Lương Trâu Bạch Vĩnh giận dữ mắng to:
- Vệ Văn Quốc, uổng cho ngươi là Tướng quốc, hiện giờ quốc gia lâm nạn tới nơi, ngươi không nghĩ cách trấn an dân chúng, kêu gọi kháng chiến, lại muốn xua đuổi dân ra khỏi thành, rốt cục là ngươi đứng trên lập trường nào mà nói chuyện vậy?
Vệ Văn Quốc trừng mắt, chòm râu bạc trắng không có gió mà lay động:
- Ta đứng trên lập trường của bệ hạ nói chuyện. Hiện giờ nếu thành Đại Lương muốn cố thủ tự bảo vệ, nhất định phải làm như vậy! Đừng nói không thể cho dân chạy nạn bên ngoài vào thành nữa, hiện tại ngay cả dân chạy nạn đã vào trong thành cũng phải đuổi ra ngoài lập tức! Ngay từ đầu, ta đã từng nói không thể để cho bất cứ một dân chạy nạn nào vào thành, các ngươi cố ý không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, rất nhiều gian tế của quân Đế quốc Thiên Phong đã trà trộn vào thành, bọn chúng tung tin đồn nhảm và gây rối khắp nơi, kích động dân chúng chống lại triều đình. Xem ra bọn chúng cũng đã sắp sửa xúi dân nổi loạn, nếu chúng ta không quyết định dứt khoát, ắt sẽ không còn kịp nữa!
- Ngươi không sợ đuổi dân ra khỏi thành sẽ xảy ra hỗn loạn hay sao?
- Có phòng bị vẫn còn tốt hơn không phòng bị!
Vệ Văn Quốc ngạo nghễ nói.
Trâu Bạch Vĩnh tức tối dậm chân:
- Bệ hạ, Thiển Thủy Thanh dám hành sự khoa trương kiêu ngạo như vậy, đơn giản là hắn chuẩn bị trước cho lúc kéo binh tới dưới chân thành! Tên Thiển Thủy Thanh này dưới mắt không người, hành sự kiêu ngạo ương ngạnh, binh lực Thiết Phong Kỳ của hắn chỉ có tổng cộng hơn một vạn, cũng dám ép tới thành Đại Lương. Xin cho thần dẫn quân ra ngoài chiến đấu với hắn một trận, chỉ cần đánh bại Thiết Phong Kỳ, ắt dân chạy nạn sẽ thối lui, vậy mới có thể dễ dàng giải quyết vấn đề!
Có người bật cười lạnh lẽo:
- E rằng làm như vậy sẽ trúng kế của Thiển Thủy Thanh, hắn chỉ mong sao cho chúng ta kéo quân ra khỏi thành!
Trâu Bạch Vĩnh quay đầu trợn mắt nhìn xem, phát hiện người vừa nói là Thượng Tướng quân của Viện quân chính Sở Hâm Lâm. Lúc này Sở Hâm Lâm mới chậm rãi nói tiếp:
- Tên Thiển Thủy Thanh này âm mưu xảo quyệt, quỷ kế nhiều vô số, Long Nha Quân là cánh quân tinh nhuệ của Quân đoàn Bạo Phong, mà Thiết Phong Kỳ là quân tinh nhuệ trong Long Nha Quân, vừa mới chiến thắng liên tiếp không biết bao nhiêu trận, sĩ khí cao ngất, tuy rằng quân ta có đến mười vạn, nhưng rất khó đối đầu trực diện với chúng. Trâu Tướng quân, ngươi mang binh ra khỏi thành quyết chiến, nếu như lại thất bại, thành Đại Lương chúng ta e rằng vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy nổi!
Trâu Bạch Vĩnh tức giận hừ lớn:
- Ta chỉ cần dẫn theo năm vạn đại quân là đủ.
Sở Hâm Lâm lạnh lùng nói:
- Năm vạn quân của ngươi có gì khác biệt so với ba vạn quân của Thạch Dung Hải? Ba vạn đại quân của Thạch Dung Hải còn không làm cho Thiết Phong Kỳ tổn thương một mảy may nào, Triệu Băng Dương dẫn mười vạn đại quân, Thiết Phong Kỳ chỉ dẹp trong nháy mắt. Trâu Tướng quân, thành Đại Lương coi như đã thua không thể nào gượng dậy được nữa!
Vệ Văn Quốc cũng gật đầu nói:
- Quân Đế quốc Thiên Phong có nội ứng trong số dân chạy nạn, nếu như quân ta ra khỏi thành quyết chiến, mang theo ít người thì sợ không đánh lại Thiển Thủy Thanh, mang theo nhiều người thì trong thành binh lực yếu ớt, nếu bọn gian tế nội ứng kia kích động dân chạy nạn nổi loạn, ắt thành Đại Lương tự sụp đổ. Trong giờ phút này là quả thật là không nên mạo hiểm!
Trâu Bạch Vĩnh tức giận đến nỗi kêu to:
- Đây là vì các ngươi dốc lòng đòi quyết chiến, khiến cho hậu phương không còn binh lực! Bây giờ ta muốn ra khỏi thành quyết chiến, các ngươi lại không muốn, các ngươi là một đám gian thần, gian thần hại nước!
Những lời này lập tức lộ ra sơ hở.
Trận quyết chiến ở bình nguyên Tam Sơn là do cả triều đình Đế quốc Chỉ Thủy cùng thương nghị rồi quyết định. Tuy đám Thương Hữu Long, Trâu Bạch Vĩnh phản đối kịch liệt, nhưng Quốc chủ Vũ Văn Liễu vẫn gật đầu.
Trâu Bạch Vĩnh mắng như vậy cũng đã mắng luôn cả chủ nhân của hắn còn gì…
Sở Hâm Lâm và Vệ Văn Quốc đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Trên ngai vàng, sắc mặt Vũ Văn Liễu lúc xanh lúc đỏ.
Có gắng đè nén cơn giận dữ trong lòng, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, sắc mặt Vũ Văn Liễu đã lộ ra vẻ giận.
Sở Hâm Lâm lập tức lên tiếng:
- Từ sau khi Tam Trùng Thiên bị đánh chiếm, Bão Tổng Thống lĩnh bỏ mình, lòng dân sĩ khí trong nước sa sút nặng nề, dân nổi loạn khắp nơi, lúc ấy vì muốn cứu vãn lòng dân và lòng quân cho nên mới ra quyết định này, vốn định dùng binh lực gần bốn mươi vạn đại quân đè bẹp người Đế quốc Thiên Phong, không ngờ quyết chiến chưa xảy ra, Thiết Phong Kỳ đã sắp sửa đánh tới nơi này. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lam Thành không đánh mà hàng, Thạch Tướng quân đại bại trong trận chiến Lam Thảo pha, làm cho không ai có thể ngờ được. Hiện tại Thiết Phong Kỳ thế như chẻ tre, một đường thẳng tiến, lại xua dân đi tiên phong, rốt cục chúng ta nên làm như thế nào, vậy phải thương nghị với nhau cho thật kỹ! Trâu Tướng quân, ngươi là trụ cột trung thành của thành Đại Lương, thay vì nổi giận như vậy, không bằng suy nghĩ tìm kế là hơn! Chỉ cần thành Đại Lương còn đứng vững, ắt Đế quốc Chỉ Thủy sẽ không bị diệt vong. Chuyện dân chạy nạn, ta thấy Vệ tướng quốc nói cũng rất có lý, không thể nào kéo dài tình trạng này được nữa, phải đóng cửa thành, đồng thời đuổi dân chạy nạn rời đi. Còn chuyện ra khỏi thành quyết chiến… Trâu Tướng quân, chúng ta nên thủ cho vững chắc là hơn!
Sở Hâm Lâm vừa dứt lời, những thanh âm đồng tình nổi lên một loạt.
Mắt thấy Quốc chủ yếu đuối, thần tử trong triều đều là một bọn bất tài, cả bọn bị địch nhân làm cho khiếp sợ tới mức không dám cho đại quân ra khỏi thành nghênh địch, Trâu Bạch Vĩnh hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ta chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, không dám thương nghị nữa! Đạo nhà binh trọng ở sĩ khí, địch chỉ có một vạn, quân ta mười vạn, lại bị địch bao vây trong thành… Chỉ chuyện này thôi, nếu nước còn không mất, vậy ông trời không có mắt!
Những lời này đã làm cho tất cả quan tướng trong triều nổi giận, ngay cả Quốc chủ Vũ Văn Liễu ở trên cao cũng bị hắn mắng không chừa.
Tới lúc này, rốt cục Vũ Văn Liễu không còn kềm chế được nữa.
Ngay lập tức, Trâu Bạch Vĩnh bị đuổi ra khỏi triều đình, về nhà đóng cửa tự kiểm điểm.
Lúc đi ra khỏi Hoàng cung, Trâu Bạch Vĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, cục diện đi tới nước này rồi, quả thật là làm cho hắn uất ức tới cực điểm.
Hàng chục vạn đại quân của Đế quốc Chỉ Thủy bị người Đế quốc Thiên Phong kềm chế chặt chẽ ở vùng bình nguyên Tam Sơn, Thiết Phong Kỳ một mình xâm nhập lại thẳng tiến một đường thuận buồm xuôi gió. Nếu Thiển Thủy Thanh thật sự đánh hạ được thành Đại Lương, chiến công này không phải là công của Thiển Thủy Thanh, mà do Quốc chủ ngu ngốc, trong triều phe phái tranh đấu, quan tướng bất tài.
Bão Phi Tuyết không còn, thế lực phái cấp tiến trong triều bị đả kích nặng nề, bọn Sở Hâm Lâm, Vệ Văn Quốc đều là bọn người theo phái bảo thủ, là điển hình cho đường lối tiêu cực dẫn tới đầu hàng. Bản thân hắn kiên quyết theo chủ trương của Bão Phi Tuyết, cho nên cũng bị chèn ép trong triều.
Tuy Thương Hữu Long là Đại tướng thân tín của Bão Phi Tuyết, tài cầm quân của hắn không bằng Bão Phi Tuyết thật, nhưng hiểu biết về chính trị của hắn rất sâu xa. Bão Phi Tuyết vừa chết, hắn lập tức buông bỏ chủ trương của Bão Phi Tuyết, kiên trì với đấu pháp ổn thỏa, kết quả giành được không ít hảo cảm của những người phái bảo thủ. Nhưng chuyện này đã làm cho Sở Hâm Lâm vô cùng bất mãn, sau khi Vũ Văn Liễu một lần nữa trọng dụng Thương Hữu Long, Sở Hâm Lâm đưa ra kế sách toàn quốc quyết chiến, tuy nói rằng kế sách này là nhắm vào người Đế quốc Thiên Phong, thật ra chính là nhắm vào Thương Hữu Long.
Quốc gia gặp đại nạn, quan tướng trong triều lại bè phái đấu đá lẫn nhau, mạnh ai nấy tranh quyền đoạt lợi, thật sự là phải vừa đánh với thù trong lẫn giặc ngoài, đợi đến giờ phút người Đế quốc Thiên Phong thật sự kéo quân tới cửa, không ai đưa ra được chủ ý gì…
Càng nghĩ Trâu Bạch Vĩnh càng thấy tuyệt vọng, chỉ còn nước thở dài.
Từ lúc này, hắn không còn quan tâm đến chuyện thành Đại Lương còn hay mất…
Trong triều đình, thương nghị vẫn còn đang tiếp tục.
Vũ Văn Liễu bất đắc dĩ hỏi quần thần:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao cho phải?
Sở Hâm Lâm chắp tay thưa:
- Nghe nói năm nay huyết mai trên đảo Ly Vân nở sớm, có thể nói là đẹp tuyệt trần, thần nghĩ bệ hạ nên xuất du một chuyến, ngắm hoa thư giãn!
Vũ Văn Liễu ngẩn ra, bật thốt:
- Ngươi muốn trẫm rời kinh đô lánh nạn hay sao?
Sở Hâm Lâm nghiêm mặt đáp:
- Đây gọi là xuất du ngắm hoa, sao có thể nói là rời kinh đô lánh nạn?! Bọn trộm cướp Thiết Phong Kỳ cứ giao cho các Tướng quân đây phụ trách là được!
Đề nghị này làm cho ai nấy ngạc nhiên.
Chỉ có Sở Hâm Lâm lúc đưa ra đề nghị này, vẻ mặt đầy chính khí, dường như hiện tại Đế quốc Chỉ Thủy đang trong thời kỳ cường thịnh, quốc thái dân an những năm trước kia vậy…
Sau một hồi thương nghị, một quyết định màu mè giả trá được đưa ra: rốt cục Quốc chủ Vũ Văn Liễu quyết định xuất du đảo Ly Vân. Nói văn hoa một chút gọi là tránh rủi tìm may, còn nói khó nghe một chút chính là co giò bỏ chạy.
Có một điểm mà Thiển Thủy Thanh đã nhìn không sai.
Hoàng thất Vũ gia, tìm đỏ mắt cũng không ra một người có cốt khí.
Hành động huyết hương tế đại kỳ còn chưa dọa được tất cả dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy, đã dọa cho vị Quốc chủ này bỏ chạy.
Sau khi Thiển Thủy Thanh ra thông cáo rằng nếu thành Đại Lương không hàng sẽ giết sạch cả Hoàng thất Vũ gia, ý nghĩ thứ nhất nảy sinh trong đầu Vũ Văn Liễu chính là chạy trốn.
Một quan đại thần thành công không phải nhờ vào đưa ra đề nghị chính xác, mà là đưa ra được đề nghị Quốc chủ thích, về điểm này, quả thật Sở Hâm Lâm rất thành công.
Thái tử bị bắt ở lại trông coi việc nước, trong ngày hôm đó sợ đến mức vãi ra quần.
Mà chuyện Quốc chủ xuất du quan trọng như vậy, đã sớm lọt vào mắt những kẻ quan tâm, thông qua con đường truyền tin đặc biệt, cuối cùng tin này cũng lọt tới tai Thiển Thủy Thanh và Thiết Phong Kỳ.
Lúc ấy, không ai biết được Thiết Phong Kỳ đã còn cách thành Đại Lương không đầy năm mươi dặm.
Bọn họ dừng lại một nơi chờ đợi tin tức đã hai ngày.
Nghe được tin Vũ Văn Liễu dẫn theo gia quyến chạy trốn, gương mặt trắng nhợt của Thiển Thủy Thanh rốt cục cũng hồng lên một chút.
Hắn nở nụ cười vui vẻ, tiếng cười tuy nhỏ nhưng làm chấn động lòng người.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Vũ Văn Liễu khiếp sợ, vậy Sở Hâm Lâm đã du thuyết thành công, buộc hắn bỏ thành mà chạy, kế tiếp phải xem bọn Không Tình, Phương Hổ ra sao!
Sau đó, hắn trầm giọng nói:
- Truyền lệnh, Thiết Phong Kỳ lập tức xuất phát, thẳng tiến thành Đại Lương!
Từ đó, tấm lưới khổng lồ bao phủ lấy toàn thành Đại Lương đã được triển khai chính thức.
Sau khi Dịch Tinh Hàn giải thích tất cả các tình huống với Thạch Dung Hải, rốt cục Thạch Dung Hải cũng quyết định gia nhập Hộ dân quân của Dịch Tinh Hàn.
Bởi vì bọn chúng muốn làm cho Thiển Thủy Thanh hiểu rõ chuyện này: trên thế gian có những thế lực cũng không phải là dễ mượn, lại có những thế lực sau khi mượn rồi, hắn sẽ phải trả lại với một cái giá rất đắt!
o0o
Trong triều đình của Đế quốc Chỉ Thủy, một trận tranh luận hiếm thấy đang diễn ra.
- Thiển Thủy Thanh mượn dân chạy nạn đem tai họa tới cho thành Đại Lương ta, chính là muốn dùng kế chặn đường cắt lương thực. Hiện giờ dân chạy nạn trong thành Đại Lương quá đông, mỗi ngày hao tốn lương thực trong kho nhiều vô số. Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng thành Đại Lương không cần Thiết Phong Kỳ tới đánh đã vì cạn lương thực mà sụp đổ mất rồi! Nếu không ngăn cản dân chạy nạn vào trong thành để bảo vệ lấy mình, e rằng sẽ thật sự trúng kế của Thiển Thủy Thanh!
Người vừa nói những lời này là Tướng quốc của Đế quốc Chỉ Thủy Vệ Văn Quốc.
- Thúi lắm thúi lắm!
Thành chủ thành Đại Lương Trâu Bạch Vĩnh giận dữ mắng to:
- Vệ Văn Quốc, uổng cho ngươi là Tướng quốc, hiện giờ quốc gia lâm nạn tới nơi, ngươi không nghĩ cách trấn an dân chúng, kêu gọi kháng chiến, lại muốn xua đuổi dân ra khỏi thành, rốt cục là ngươi đứng trên lập trường nào mà nói chuyện vậy?
Vệ Văn Quốc trừng mắt, chòm râu bạc trắng không có gió mà lay động:
- Ta đứng trên lập trường của bệ hạ nói chuyện. Hiện giờ nếu thành Đại Lương muốn cố thủ tự bảo vệ, nhất định phải làm như vậy! Đừng nói không thể cho dân chạy nạn bên ngoài vào thành nữa, hiện tại ngay cả dân chạy nạn đã vào trong thành cũng phải đuổi ra ngoài lập tức! Ngay từ đầu, ta đã từng nói không thể để cho bất cứ một dân chạy nạn nào vào thành, các ngươi cố ý không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, rất nhiều gian tế của quân Đế quốc Thiên Phong đã trà trộn vào thành, bọn chúng tung tin đồn nhảm và gây rối khắp nơi, kích động dân chúng chống lại triều đình. Xem ra bọn chúng cũng đã sắp sửa xúi dân nổi loạn, nếu chúng ta không quyết định dứt khoát, ắt sẽ không còn kịp nữa!
- Ngươi không sợ đuổi dân ra khỏi thành sẽ xảy ra hỗn loạn hay sao?
- Có phòng bị vẫn còn tốt hơn không phòng bị!
Vệ Văn Quốc ngạo nghễ nói.
Trâu Bạch Vĩnh tức tối dậm chân:
- Bệ hạ, Thiển Thủy Thanh dám hành sự khoa trương kiêu ngạo như vậy, đơn giản là hắn chuẩn bị trước cho lúc kéo binh tới dưới chân thành! Tên Thiển Thủy Thanh này dưới mắt không người, hành sự kiêu ngạo ương ngạnh, binh lực Thiết Phong Kỳ của hắn chỉ có tổng cộng hơn một vạn, cũng dám ép tới thành Đại Lương. Xin cho thần dẫn quân ra ngoài chiến đấu với hắn một trận, chỉ cần đánh bại Thiết Phong Kỳ, ắt dân chạy nạn sẽ thối lui, vậy mới có thể dễ dàng giải quyết vấn đề!
Có người bật cười lạnh lẽo:
- E rằng làm như vậy sẽ trúng kế của Thiển Thủy Thanh, hắn chỉ mong sao cho chúng ta kéo quân ra khỏi thành!
Trâu Bạch Vĩnh quay đầu trợn mắt nhìn xem, phát hiện người vừa nói là Thượng Tướng quân của Viện quân chính Sở Hâm Lâm. Lúc này Sở Hâm Lâm mới chậm rãi nói tiếp:
- Tên Thiển Thủy Thanh này âm mưu xảo quyệt, quỷ kế nhiều vô số, Long Nha Quân là cánh quân tinh nhuệ của Quân đoàn Bạo Phong, mà Thiết Phong Kỳ là quân tinh nhuệ trong Long Nha Quân, vừa mới chiến thắng liên tiếp không biết bao nhiêu trận, sĩ khí cao ngất, tuy rằng quân ta có đến mười vạn, nhưng rất khó đối đầu trực diện với chúng. Trâu Tướng quân, ngươi mang binh ra khỏi thành quyết chiến, nếu như lại thất bại, thành Đại Lương chúng ta e rằng vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy nổi!
Trâu Bạch Vĩnh tức giận hừ lớn:
- Ta chỉ cần dẫn theo năm vạn đại quân là đủ.
Sở Hâm Lâm lạnh lùng nói:
- Năm vạn quân của ngươi có gì khác biệt so với ba vạn quân của Thạch Dung Hải? Ba vạn đại quân của Thạch Dung Hải còn không làm cho Thiết Phong Kỳ tổn thương một mảy may nào, Triệu Băng Dương dẫn mười vạn đại quân, Thiết Phong Kỳ chỉ dẹp trong nháy mắt. Trâu Tướng quân, thành Đại Lương coi như đã thua không thể nào gượng dậy được nữa!
Vệ Văn Quốc cũng gật đầu nói:
- Quân Đế quốc Thiên Phong có nội ứng trong số dân chạy nạn, nếu như quân ta ra khỏi thành quyết chiến, mang theo ít người thì sợ không đánh lại Thiển Thủy Thanh, mang theo nhiều người thì trong thành binh lực yếu ớt, nếu bọn gian tế nội ứng kia kích động dân chạy nạn nổi loạn, ắt thành Đại Lương tự sụp đổ. Trong giờ phút này là quả thật là không nên mạo hiểm!
Trâu Bạch Vĩnh tức giận đến nỗi kêu to:
- Đây là vì các ngươi dốc lòng đòi quyết chiến, khiến cho hậu phương không còn binh lực! Bây giờ ta muốn ra khỏi thành quyết chiến, các ngươi lại không muốn, các ngươi là một đám gian thần, gian thần hại nước!
Những lời này lập tức lộ ra sơ hở.
Trận quyết chiến ở bình nguyên Tam Sơn là do cả triều đình Đế quốc Chỉ Thủy cùng thương nghị rồi quyết định. Tuy đám Thương Hữu Long, Trâu Bạch Vĩnh phản đối kịch liệt, nhưng Quốc chủ Vũ Văn Liễu vẫn gật đầu.
Trâu Bạch Vĩnh mắng như vậy cũng đã mắng luôn cả chủ nhân của hắn còn gì…
Sở Hâm Lâm và Vệ Văn Quốc đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói lời nào. Trên ngai vàng, sắc mặt Vũ Văn Liễu lúc xanh lúc đỏ.
Có gắng đè nén cơn giận dữ trong lòng, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, sắc mặt Vũ Văn Liễu đã lộ ra vẻ giận.
Sở Hâm Lâm lập tức lên tiếng:
- Từ sau khi Tam Trùng Thiên bị đánh chiếm, Bão Tổng Thống lĩnh bỏ mình, lòng dân sĩ khí trong nước sa sút nặng nề, dân nổi loạn khắp nơi, lúc ấy vì muốn cứu vãn lòng dân và lòng quân cho nên mới ra quyết định này, vốn định dùng binh lực gần bốn mươi vạn đại quân đè bẹp người Đế quốc Thiên Phong, không ngờ quyết chiến chưa xảy ra, Thiết Phong Kỳ đã sắp sửa đánh tới nơi này. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lam Thành không đánh mà hàng, Thạch Tướng quân đại bại trong trận chiến Lam Thảo pha, làm cho không ai có thể ngờ được. Hiện tại Thiết Phong Kỳ thế như chẻ tre, một đường thẳng tiến, lại xua dân đi tiên phong, rốt cục chúng ta nên làm như thế nào, vậy phải thương nghị với nhau cho thật kỹ! Trâu Tướng quân, ngươi là trụ cột trung thành của thành Đại Lương, thay vì nổi giận như vậy, không bằng suy nghĩ tìm kế là hơn! Chỉ cần thành Đại Lương còn đứng vững, ắt Đế quốc Chỉ Thủy sẽ không bị diệt vong. Chuyện dân chạy nạn, ta thấy Vệ tướng quốc nói cũng rất có lý, không thể nào kéo dài tình trạng này được nữa, phải đóng cửa thành, đồng thời đuổi dân chạy nạn rời đi. Còn chuyện ra khỏi thành quyết chiến… Trâu Tướng quân, chúng ta nên thủ cho vững chắc là hơn!
Sở Hâm Lâm vừa dứt lời, những thanh âm đồng tình nổi lên một loạt.
Mắt thấy Quốc chủ yếu đuối, thần tử trong triều đều là một bọn bất tài, cả bọn bị địch nhân làm cho khiếp sợ tới mức không dám cho đại quân ra khỏi thành nghênh địch, Trâu Bạch Vĩnh hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
- Ta chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, không dám thương nghị nữa! Đạo nhà binh trọng ở sĩ khí, địch chỉ có một vạn, quân ta mười vạn, lại bị địch bao vây trong thành… Chỉ chuyện này thôi, nếu nước còn không mất, vậy ông trời không có mắt!
Những lời này đã làm cho tất cả quan tướng trong triều nổi giận, ngay cả Quốc chủ Vũ Văn Liễu ở trên cao cũng bị hắn mắng không chừa.
Tới lúc này, rốt cục Vũ Văn Liễu không còn kềm chế được nữa.
Ngay lập tức, Trâu Bạch Vĩnh bị đuổi ra khỏi triều đình, về nhà đóng cửa tự kiểm điểm.
Lúc đi ra khỏi Hoàng cung, Trâu Bạch Vĩnh ngửa mặt lên trời thở dài, cục diện đi tới nước này rồi, quả thật là làm cho hắn uất ức tới cực điểm.
Hàng chục vạn đại quân của Đế quốc Chỉ Thủy bị người Đế quốc Thiên Phong kềm chế chặt chẽ ở vùng bình nguyên Tam Sơn, Thiết Phong Kỳ một mình xâm nhập lại thẳng tiến một đường thuận buồm xuôi gió. Nếu Thiển Thủy Thanh thật sự đánh hạ được thành Đại Lương, chiến công này không phải là công của Thiển Thủy Thanh, mà do Quốc chủ ngu ngốc, trong triều phe phái tranh đấu, quan tướng bất tài.
Bão Phi Tuyết không còn, thế lực phái cấp tiến trong triều bị đả kích nặng nề, bọn Sở Hâm Lâm, Vệ Văn Quốc đều là bọn người theo phái bảo thủ, là điển hình cho đường lối tiêu cực dẫn tới đầu hàng. Bản thân hắn kiên quyết theo chủ trương của Bão Phi Tuyết, cho nên cũng bị chèn ép trong triều.
Tuy Thương Hữu Long là Đại tướng thân tín của Bão Phi Tuyết, tài cầm quân của hắn không bằng Bão Phi Tuyết thật, nhưng hiểu biết về chính trị của hắn rất sâu xa. Bão Phi Tuyết vừa chết, hắn lập tức buông bỏ chủ trương của Bão Phi Tuyết, kiên trì với đấu pháp ổn thỏa, kết quả giành được không ít hảo cảm của những người phái bảo thủ. Nhưng chuyện này đã làm cho Sở Hâm Lâm vô cùng bất mãn, sau khi Vũ Văn Liễu một lần nữa trọng dụng Thương Hữu Long, Sở Hâm Lâm đưa ra kế sách toàn quốc quyết chiến, tuy nói rằng kế sách này là nhắm vào người Đế quốc Thiên Phong, thật ra chính là nhắm vào Thương Hữu Long.
Quốc gia gặp đại nạn, quan tướng trong triều lại bè phái đấu đá lẫn nhau, mạnh ai nấy tranh quyền đoạt lợi, thật sự là phải vừa đánh với thù trong lẫn giặc ngoài, đợi đến giờ phút người Đế quốc Thiên Phong thật sự kéo quân tới cửa, không ai đưa ra được chủ ý gì…
Càng nghĩ Trâu Bạch Vĩnh càng thấy tuyệt vọng, chỉ còn nước thở dài.
Từ lúc này, hắn không còn quan tâm đến chuyện thành Đại Lương còn hay mất…
Trong triều đình, thương nghị vẫn còn đang tiếp tục.
Vũ Văn Liễu bất đắc dĩ hỏi quần thần:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao cho phải?
Sở Hâm Lâm chắp tay thưa:
- Nghe nói năm nay huyết mai trên đảo Ly Vân nở sớm, có thể nói là đẹp tuyệt trần, thần nghĩ bệ hạ nên xuất du một chuyến, ngắm hoa thư giãn!
Vũ Văn Liễu ngẩn ra, bật thốt:
- Ngươi muốn trẫm rời kinh đô lánh nạn hay sao?
Sở Hâm Lâm nghiêm mặt đáp:
- Đây gọi là xuất du ngắm hoa, sao có thể nói là rời kinh đô lánh nạn?! Bọn trộm cướp Thiết Phong Kỳ cứ giao cho các Tướng quân đây phụ trách là được!
Đề nghị này làm cho ai nấy ngạc nhiên.
Chỉ có Sở Hâm Lâm lúc đưa ra đề nghị này, vẻ mặt đầy chính khí, dường như hiện tại Đế quốc Chỉ Thủy đang trong thời kỳ cường thịnh, quốc thái dân an những năm trước kia vậy…
Sau một hồi thương nghị, một quyết định màu mè giả trá được đưa ra: rốt cục Quốc chủ Vũ Văn Liễu quyết định xuất du đảo Ly Vân. Nói văn hoa một chút gọi là tránh rủi tìm may, còn nói khó nghe một chút chính là co giò bỏ chạy.
Có một điểm mà Thiển Thủy Thanh đã nhìn không sai.
Hoàng thất Vũ gia, tìm đỏ mắt cũng không ra một người có cốt khí.
Hành động huyết hương tế đại kỳ còn chưa dọa được tất cả dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy, đã dọa cho vị Quốc chủ này bỏ chạy.
Sau khi Thiển Thủy Thanh ra thông cáo rằng nếu thành Đại Lương không hàng sẽ giết sạch cả Hoàng thất Vũ gia, ý nghĩ thứ nhất nảy sinh trong đầu Vũ Văn Liễu chính là chạy trốn.
Một quan đại thần thành công không phải nhờ vào đưa ra đề nghị chính xác, mà là đưa ra được đề nghị Quốc chủ thích, về điểm này, quả thật Sở Hâm Lâm rất thành công.
Thái tử bị bắt ở lại trông coi việc nước, trong ngày hôm đó sợ đến mức vãi ra quần.
Mà chuyện Quốc chủ xuất du quan trọng như vậy, đã sớm lọt vào mắt những kẻ quan tâm, thông qua con đường truyền tin đặc biệt, cuối cùng tin này cũng lọt tới tai Thiển Thủy Thanh và Thiết Phong Kỳ.
Lúc ấy, không ai biết được Thiết Phong Kỳ đã còn cách thành Đại Lương không đầy năm mươi dặm.
Bọn họ dừng lại một nơi chờ đợi tin tức đã hai ngày.
Nghe được tin Vũ Văn Liễu dẫn theo gia quyến chạy trốn, gương mặt trắng nhợt của Thiển Thủy Thanh rốt cục cũng hồng lên một chút.
Hắn nở nụ cười vui vẻ, tiếng cười tuy nhỏ nhưng làm chấn động lòng người.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Vũ Văn Liễu khiếp sợ, vậy Sở Hâm Lâm đã du thuyết thành công, buộc hắn bỏ thành mà chạy, kế tiếp phải xem bọn Không Tình, Phương Hổ ra sao!
Sau đó, hắn trầm giọng nói:
- Truyền lệnh, Thiết Phong Kỳ lập tức xuất phát, thẳng tiến thành Đại Lương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.