Quyển 4 - Chương 27: Trường Cung Doanh (hạ)
Duyên Phận
27/03/2013
Vô Song cười:
- Tin xấu chính là, đội tuần tra phía trước vừa mới dò xét được, cánh quân của Thạch Dung Hải lần này rất có khả năng có trọng giáp thiết kỵ, binh lực của chúng không dưới năm trăm.
Sắc mặt mọi người lập tức đại biến.
Năm trăm trọng giáp thiết kỵ, đây quả thật là một phiền phức con bà nó không nhỏ chút nào!
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lại trở nên rất khó coi:
- Quả thật Thương Hữu Long rất xem trọng chúng ta, quyết chiến bên kia sắp tới, hắn vẫn dám phái ra một cánh quân năm trăm trọng giáp thiết kỵ tới đối phó chúng ta, quả thật vô cùng coi trọng chúng ta!
Vô Song lại tiếp tục cười nói:
- Còn có một tin tốt, đó là chúng ta vừa mới phát hiện ra trong kho của Lam Thành có ba ngàn trường cung Tử Sam, vô cùng thích hợp cho quân ta sử dụng.
Mọi người lại lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên, Thiển Thủy Thanh đứng bật dậy:
- Ở đâu?
Trường cung Tử Sam trong kho gần như xếp thành một ngọn núi.
Căn cứ theo lời của Trịnh Thời Nguyệt, số cung trong kho là từ thành Đại Lương vận chuyển tới chuẩn bị chuyển giao cho tiền tuyến sử dụng trước khi Thiển Thủy Thanh chiếm Lam Thành. Sau khi Thiển Thủy Thanh hạ được Lam Thành, vô số công việc nảy sinh ra như đổi cờ xí của Đế quốc Thiên Phong, sửa sang lại hệ thống phòng ngự, trấn an dân chúng, thu nạp hàng binh, nên chưa có thời gian kiểm tra kho. Số trường cung Tử Sam này được phát hiện ra vào ngày hôm qua, nhưng vì chuyện Thiển Thủy Thanh bị ám sát nên cũng chưa ai báo cáo. Truyện Đế Quốc Thiên Phong Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Sau khi trải qua một đêm dài khó ngủ, Thiển Thủy Thanh đã dùng sự kiên cường của hắn ổn định được lòng quân, Vô Song mới vui mừng mà báo cáo chuyện này.
Đương nhiên Thiển Thủy Thanh hiểu rõ số trường cung Tử Sam này có ý nghĩa như thế nào, hắn ngơ ngác đứng nhìn số cung kia một hồi, đột nhiên cảm thấy muốn ngửa mặt lên trời cười rộ.
Ông trời hỡi, ông quả thật là gian xảo, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho ta sau khi ta trải qua khảo nghiệm của ông sao?
Xem ra phần thưởng này quả nhiên không nhỏ.
Cho tới nay, Thiển Thủy Thanh đã có ý tưởng sử dụng đám hàng binh kia, nhưng vì điều kiện bó buộc nên chưa thể tiến hành, hôm nay xuất hiện số trường cung Tử Sam này chính là một sự trợ giúp lớn lao đúng lúc đối với hắn.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Vô Song, ngươi có thử qua xem cung này thế nào chưa?
Vô Song lập tức trả lời:
- Ta đã thử qua một ít, đều là cường cung, tầm bắn xa hơn loại cung bình thường rất nhiều.
Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta nói giao toàn bộ số cung này cùng với một nửa số hàng binh cho ngươi, lại cấp thêm năm trăm binh sĩ nữa lập thành một Doanh, do ngươi làm Doanh Chủ, ngươi thấy thế nào?
Vô Song ngẩn ra:
- Ngươi nói để ta làm Doanh Chủ, toàn bộ binh sĩ trong Doanh dưới tay ta đều là cung tiễn thủ sao?
- Đúng vậy!
Thiển Thủy Thanh gật đầu với vẻ vô cùng nghiêm túc: Truyện Đế Quốc Thiên Phong
- Ta đã muốn tổ chức một Trường Cung Doanh từ lâu, đáng tiếc vì điều kiện có hạn nên không có cách nào làm được. Từ xưa đến nay, cung tiễn thủ đều tồn tại dưới dạng binh chủng phụ trợ cho quân chính quy chiến đấu mà thôi, chưa từng có đơn vị Doanh độc lập, thế nhưng ta muốn có một Doanh cung tiễn thủ chuyên môn. Hiện nay ngươi có trong tay rất nhiều hàng binh, để cho họ ra trận chiến đấu kịch liệt cũng không thích hợp, nhưng có số trường cung Tử Sam có tầm bắn rất xa này, sự tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nói xong, hắn nở một nụ cười bí ẩn:
- Ta đã có ba ngàn Thác Bạt Khai Sơn, hiện tại ta lại muốn có thêm ba ngàn Vô Song nữa, thế nào, các ngươi cảm thấy chủ ý của ta ra sao?
Mọi người nghe vậy ngẩn ngơ.
Không ai ngờ Thiển Thủy Thanh lại có một ý tưởng kỳ quái như vậy.
Vô Song nói với giọng hơi do dự:
- Chuyện này e rằng có chút khó khăn, cung tiễn thủ không cần đem thân ra tuyến đầu chiến đấu, chỉ cần không gặp phải tình huống tiền tuyến bị địch đánh cho tan tác, xác suất tử vong là rất thấp. Giao trường cung Tử Sam cho hàng binh, để cho toàn bộ bọn họ làm cung tiễn thủ là một trọng trách, cũng chứng tỏ sự tin tưởng. Đây là một tin tức tốt đối với bọn họ, quả thật có thể làm tăng cao sĩ khí lòng quân. Nhưng khi hai bên giao chiến, kỵ binh của địch sẽ xông tới trong một quãng thời gian rất ngắn, cung tiễn thủ không có năng lực ngắm bắn chính xác thì không thể nào phát huy tác dụng!
- Nếu muốn huấn luyện cho năng lực bắn cung của bọn họ được như ngươi, cần phải mất thời gian bao lâu?
- Ít nhất là ba năm!
Vô Song đáp với giọng khẳng định.
Câu trả lời này không khỏi làm cho người ta cảm thấy hơi thất vọng.
Thiển Thủy Thanh không hề tỏ ra nhụt chí:
- Vậy đổi thành bắn tập trung, thay vì bắn tỉa thì bắn bao trùm.
- Bắn bao trùm chỉ thích hợp cho thủ thành, không thích hợp chiến đấu nơi bằng phẳng.
- Ta không cần ngươi quan tâm chuyện đó, ta chỉ cần ngươi trả lời cho ta, ngươi có thể huấn luyện bọn họ hoàn thành yêu cầu cơ bản bắn bao trùm trong vòng một ngày hay không? Truyện Đế Quốc Thiên Phong
- Bắn bao trùm không cần chính xác, chỉ cần huấn luyện bọn họ nghe theo khẩu lệnh, thống nhất được lắp tên, bắn tên và sử dụng lực bắn đồng bộ là đủ. Mặc dù thời gian một ngày quá ngắn, nhưng dù sao bọn họ cũng là quân chính quy, trước kia cũng đã từng được huấn luyện qua như vậy, hoàn thành đại khái yêu cầu này hẳn là không thành vấn đề.
- Vậy lập tức đi làm ngay, nhớ kỹ, hiện tại thời gian của ngươi không còn nhiều!
Vẻ mặt Thiển Thủy Thanh hơi kích động, tinh thần phấn khởi làm cho khi hắn nói chuyện, giọng hắn cũng nghe có vẻ khỏe khoắn hơn một chút.
Thạch Dung Hải, lần này ngươi tới đây, ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ không tồi! Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Cũng phải nói rằng quả thật có sự trùng hợp, ngày mai cũng là ngày đầu tiên của năm mới. Phần lễ vật này của mình coi như là một phần tiền mừng tuổi cho Đế quốc Chỉ Thủy đi thôi!
Hắn muốn dùng máu thịt của ba vạn đại quân Đế quốc Chỉ Thủy để gõ vang tiếng chuông tang tóc cho Đế quốc Chỉ Thủy vào năm mới.
o0o
Từ xưa tới nay, quyết chiến sa trường lúc nào cũng là chuyện quan trọng nhất giữa hai bên giao phong với nhau.
Nó cũng giống như việc kinh doanh của công ty xí nghiệp, bất kể bạn có kỳ mưu diệu kế như thế nào, hay giỏi đến mức nào, cuối cùng bạn cũng không thể thoát khỏi căn bản của việc kinh doanh: chính là đoạt lấy bát cơm từ trên tay người khác.
Quyết chiến sa trường chính là đoạt lấy sinh mạng, đoạt lấy thực lực lẫn nhau, nó làm cho binh lực của hai bên kẻ tăng người giảm, kẻ mạnh thì càng mạnh thêm, người yếu lại càng yếu thêm.
Thạch Dung Hải rất kinh ngạc, khi cánh quân của hắn còn cách Lam Thành một quãng, hắn nghe được một tin do đội tuần tra phía trước báo về: quân của Thiển Thủy Thanh ra khỏi thành.
Bọn họ đóng quân ở một dãy Lam Thảo pha, bày sẵn trận thế, xem tình hình hiển nhiên là định không cố thủ trong thành, mà định quyết đấu trực diện cùng đối thủ.
Thiển Thủy Thanh muốn làm gì? Buông bỏ ưu thế về địa lợi, kéo quân ra khỏi Lam Thành trấn thủ nẻo đường quan trọng, quyết chiến trực diện sao?
Mới nhìn qua xem ra không giống như tác phong quen thuộc của Thiên Phong Huyết Ma.
Đôi mắt Thạch Dung Hải từ từ híp lại.
Trong lòng hắn cảm thấy cồn cào như có muôn ngàn gợn sóng.
Sau trận chiến ở Bắc Môn quan, các tướng lĩnh quan trọng như Phạm Tiến Trung, Thác Bạt Khai Sơn đều bị bắt, hơn ba vạn đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng vẫn có một ít phản ứng mau lẹ, rốt cục kịp thời trốn thoát chạy về thành Kinh Viễn.
Thạch Dung Hải chính là một trong số đó.
Sau khi rời khỏi Bắc Môn quan, hắn đến đầu quân dưới trướng Bão Phi Tuyết, muốn rửa mối nhục của Phạm Tiến Trung khi trước, nhưng Bão Phi Tuyết nhạy cảm với thuộc hạ cũ của Phạm Tiến Trung cho nên không trọng dụng hắn. Trận chiến thành Kinh Viễn, Bão Phi Tuyết tự sát, Thương Hữu Long trốn thoát, Thạch Dung Hải chỉ có thể chạy theo Thương Hữu Long. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Hai người đi chung một đường trở về thành Đại Lương, dọc đường nói chuyện với nhau rất là tương đắc. Sau khi Thương Hữu Long được Vũ Văn Liễu trọng dụng, nước lên thì thuyền lên, Thạch Dung Hải cũng được trọng dụng theo. Tuy rằng hắn giỏi về thủ thành, nhưng vì mất thành liên tiếp mà bị người trong nước xưng là ‘Tướng quân thất bại’, làm cho Thạch Dung Hải càng thêm nhục nhã. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Từ xưa tới nay, năng lực của một Tướng quân thủ thành cần phải cao hơn một Tướng quân giỏi về tấn công, nhưng thường là bản thân lại bị đánh giá thấp hơn.
Tuy rằng Tướng quân thủ thành có công giữ nước, nhưng Tướng quân tấn công lại có công chiếm đất mở mang bờ cõi.
Cũng giống như một tiền đạo bóng đá lúc nào cũng được người khác hoan nghênh hơn là một hậu vệ. Tiền đạo mỗi lần tấn công ghi bàn là một lần vinh quang, thế nhưng hậu vệ mỗi lần phòng ngự không tốt để bị lọt lưới, ắt trở thành kẻ có tội bị người người chỉ trích.
Trong hai tội danh là ‘không chiếm được’ và ‘mất đi’, tội ‘mất đi’ vĩnh viễn lúc nào cũng nặng hơn tội ‘không chiếm được’.
Mà kẻ làm cho Thạch Dung Hải phải gánh lấy tội danh này không phải ai xa lạ, chính là kẻ dẫn dắt Vệ số Ba và Hữu Tự Doanh, trước sau đánh chiếm ba tòa thành quan Tam Trùng Thiên vô cùng quan trọng, giành lấy uy danh vô thượng về cho bản thân mình: Thiển Thủy Thanh.
Cừu hận giữa hắn và Thiển Thủy Thanh sâu nặng đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Bởi vì Thiển Thủy Thanh thả Dịch Tinh Hàn ra, làm cho lòng dân Đế quốc Chỉ Thủy đại loạn, Quốc chủ bắt buộc phải lệnh cho Thương Hữu Long quyết chiến, thật ra Thương Hữu Long không hề xem trọng trận quyết chiến này.
Trận quyết chiến ở lần này, Thương Hữu Long dẫn theo tất cả ba mươi sáu vạn đại quân, không ngờ trong lúc còn đang tập trung quân đội thì nhận được tin tức Lam Thành thất thủ. Vũ Văn Liễu hạ lệnh khẩn cấp bắt Thương Hữu Long phải xuất binh đoạt lại Lam Thành, làm cho Thương Hữu Long tức đến nỗi suýt chút nữa thì hộc máu. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Trên sa trường, tối kỵ là bị địch nhân nắm mũi dắt đi, nếu như bị người dắt chạy khắp nơi như vậy, không có hàng chục vạn đại quân thì khó lòng đánh thắng trận. Vốn Thương Hữu Long định tạm thời không để ý đến sự uy hiếp của Thiết Phong Kỳ, trước hết tập trung toàn bộ binh lực, bằng vào ưu thế biển người khổng lồ đè bẹp đại quân Đế quốc Thiên Phong, thế nhưng mệnh lệnh này của Vũ Văn Liễu làm cho hắn hoàn toàn mất tin tưởng.
Dưới tình thế bất đắc dĩ như vậy, Thương Hữu Long đành tìm tới Thạch Dung Hải, dặn dò hắn hết sức chân thành:
- Tên Thiển Thủy Thanh này người ngoài đồn rằng hắn hành sự tàn nhẫn, là tên đồ tể của Đế quốc Thiên Phong. Nhưng ta biết rõ tên này xưa nay hành sự vô cùng cẩn trọng tinh tế, quỷ kế chất chồng, lại thêm tác phong can đảm lớn mật, hung hãn khác thường. Trên đời này có rất nhiều người giảo hoạt gian xảo, cũng có không ít kẻ dũng cảm hung hãn, nhưng người vừa giảo hoạt lại vừa hung hãn thì hiếm có xưa nay. Tên Thiển Thủy Thanh này chính là mẫu người như vậy! Truyện Đế Quốc Thiên Phong
-… Quốc gia sắp sửa đại chiến, Quốc chủ ở phía sau lại muốn điều khiển từ xa, không rành về quân sự lại đòi nhúng tay vào việc quân sự, đây là bất hạnh của quốc gia. Nhưng thiên chức của quân nhân chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh, tử trận sa trường chính là nghĩa vụ, cho nên mệnh lệnh của Quốc chủ, chúng ta không thể không nghe!
-… Ngươi là tướng sĩ dưới trướng của ta hiện tại có số lần giao thủ nhiều nhất với Thiển Thủy Thanh. Hai lần mất thành vừa qua, mặc dù người trong nước mắng chửi oán trách, nhưng ta biết không phải lỗi tại ngươi. Lần này Thiển Thủy Thanh chiếm được Lam Thành, ta cần một người đi đoạt nó lại, nghĩ tới nghĩ lui không tìm được người nào thích hợp hơn ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể thắng được trận này để rửa sạch nỗi nhục ‘Tướng quân thất bại’!
-… Hiện tại Thiết Phong Kỳ có binh lực hơn một vạn, ta cấp cho ngươi binh lực gấp ba, binh chủng thì ngươi có thể tự mình chọn lựa. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Thiển Thủy Thanh, ắt sĩ khí của quân ta sẽ tăng lên vùn vụt!
-… Đáng tiếc!
Lúc Thương Hữu Long nói tới đây bèn ngửa mặt lên trời thở dài:
- Vốn kế hoạch của ta là muốn ngăn địch từng bước, đánh tan quân địch từng phần. Nhưng Quốc chủ lại muốn ta tác chiến ở hai nơi, cho nên không rảnh mà ứng phó. Thiển Thủy Thanh là một Đại tướng tài ba, lần này ngươi đi phải vô cùng cẩn thận, trận chiến lần này không cần lập công, chỉ cần giữ cho không bại là đủ!
Giọng điệu của hắn thổn thức nghẹn ngào, hiển nhiên không lạc quan cho lắm về trận chiến lần này, có lẽ hắn cho rằng Thạch Dung Hải chưa chắc đã rửa được mối nhục trước kia.
- Tin xấu chính là, đội tuần tra phía trước vừa mới dò xét được, cánh quân của Thạch Dung Hải lần này rất có khả năng có trọng giáp thiết kỵ, binh lực của chúng không dưới năm trăm.
Sắc mặt mọi người lập tức đại biến.
Năm trăm trọng giáp thiết kỵ, đây quả thật là một phiền phức con bà nó không nhỏ chút nào!
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lại trở nên rất khó coi:
- Quả thật Thương Hữu Long rất xem trọng chúng ta, quyết chiến bên kia sắp tới, hắn vẫn dám phái ra một cánh quân năm trăm trọng giáp thiết kỵ tới đối phó chúng ta, quả thật vô cùng coi trọng chúng ta!
Vô Song lại tiếp tục cười nói:
- Còn có một tin tốt, đó là chúng ta vừa mới phát hiện ra trong kho của Lam Thành có ba ngàn trường cung Tử Sam, vô cùng thích hợp cho quân ta sử dụng.
Mọi người lại lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên, Thiển Thủy Thanh đứng bật dậy:
- Ở đâu?
Trường cung Tử Sam trong kho gần như xếp thành một ngọn núi.
Căn cứ theo lời của Trịnh Thời Nguyệt, số cung trong kho là từ thành Đại Lương vận chuyển tới chuẩn bị chuyển giao cho tiền tuyến sử dụng trước khi Thiển Thủy Thanh chiếm Lam Thành. Sau khi Thiển Thủy Thanh hạ được Lam Thành, vô số công việc nảy sinh ra như đổi cờ xí của Đế quốc Thiên Phong, sửa sang lại hệ thống phòng ngự, trấn an dân chúng, thu nạp hàng binh, nên chưa có thời gian kiểm tra kho. Số trường cung Tử Sam này được phát hiện ra vào ngày hôm qua, nhưng vì chuyện Thiển Thủy Thanh bị ám sát nên cũng chưa ai báo cáo. Truyện Đế Quốc Thiên Phong Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Sau khi trải qua một đêm dài khó ngủ, Thiển Thủy Thanh đã dùng sự kiên cường của hắn ổn định được lòng quân, Vô Song mới vui mừng mà báo cáo chuyện này.
Đương nhiên Thiển Thủy Thanh hiểu rõ số trường cung Tử Sam này có ý nghĩa như thế nào, hắn ngơ ngác đứng nhìn số cung kia một hồi, đột nhiên cảm thấy muốn ngửa mặt lên trời cười rộ.
Ông trời hỡi, ông quả thật là gian xảo, chẳng lẽ đây là phần thưởng cho ta sau khi ta trải qua khảo nghiệm của ông sao?
Xem ra phần thưởng này quả nhiên không nhỏ.
Cho tới nay, Thiển Thủy Thanh đã có ý tưởng sử dụng đám hàng binh kia, nhưng vì điều kiện bó buộc nên chưa thể tiến hành, hôm nay xuất hiện số trường cung Tử Sam này chính là một sự trợ giúp lớn lao đúng lúc đối với hắn.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Vô Song, ngươi có thử qua xem cung này thế nào chưa?
Vô Song lập tức trả lời:
- Ta đã thử qua một ít, đều là cường cung, tầm bắn xa hơn loại cung bình thường rất nhiều.
Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta nói giao toàn bộ số cung này cùng với một nửa số hàng binh cho ngươi, lại cấp thêm năm trăm binh sĩ nữa lập thành một Doanh, do ngươi làm Doanh Chủ, ngươi thấy thế nào?
Vô Song ngẩn ra:
- Ngươi nói để ta làm Doanh Chủ, toàn bộ binh sĩ trong Doanh dưới tay ta đều là cung tiễn thủ sao?
- Đúng vậy!
Thiển Thủy Thanh gật đầu với vẻ vô cùng nghiêm túc: Truyện Đế Quốc Thiên Phong
- Ta đã muốn tổ chức một Trường Cung Doanh từ lâu, đáng tiếc vì điều kiện có hạn nên không có cách nào làm được. Từ xưa đến nay, cung tiễn thủ đều tồn tại dưới dạng binh chủng phụ trợ cho quân chính quy chiến đấu mà thôi, chưa từng có đơn vị Doanh độc lập, thế nhưng ta muốn có một Doanh cung tiễn thủ chuyên môn. Hiện nay ngươi có trong tay rất nhiều hàng binh, để cho họ ra trận chiến đấu kịch liệt cũng không thích hợp, nhưng có số trường cung Tử Sam có tầm bắn rất xa này, sự tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nói xong, hắn nở một nụ cười bí ẩn:
- Ta đã có ba ngàn Thác Bạt Khai Sơn, hiện tại ta lại muốn có thêm ba ngàn Vô Song nữa, thế nào, các ngươi cảm thấy chủ ý của ta ra sao?
Mọi người nghe vậy ngẩn ngơ.
Không ai ngờ Thiển Thủy Thanh lại có một ý tưởng kỳ quái như vậy.
Vô Song nói với giọng hơi do dự:
- Chuyện này e rằng có chút khó khăn, cung tiễn thủ không cần đem thân ra tuyến đầu chiến đấu, chỉ cần không gặp phải tình huống tiền tuyến bị địch đánh cho tan tác, xác suất tử vong là rất thấp. Giao trường cung Tử Sam cho hàng binh, để cho toàn bộ bọn họ làm cung tiễn thủ là một trọng trách, cũng chứng tỏ sự tin tưởng. Đây là một tin tức tốt đối với bọn họ, quả thật có thể làm tăng cao sĩ khí lòng quân. Nhưng khi hai bên giao chiến, kỵ binh của địch sẽ xông tới trong một quãng thời gian rất ngắn, cung tiễn thủ không có năng lực ngắm bắn chính xác thì không thể nào phát huy tác dụng!
- Nếu muốn huấn luyện cho năng lực bắn cung của bọn họ được như ngươi, cần phải mất thời gian bao lâu?
- Ít nhất là ba năm!
Vô Song đáp với giọng khẳng định.
Câu trả lời này không khỏi làm cho người ta cảm thấy hơi thất vọng.
Thiển Thủy Thanh không hề tỏ ra nhụt chí:
- Vậy đổi thành bắn tập trung, thay vì bắn tỉa thì bắn bao trùm.
- Bắn bao trùm chỉ thích hợp cho thủ thành, không thích hợp chiến đấu nơi bằng phẳng.
- Ta không cần ngươi quan tâm chuyện đó, ta chỉ cần ngươi trả lời cho ta, ngươi có thể huấn luyện bọn họ hoàn thành yêu cầu cơ bản bắn bao trùm trong vòng một ngày hay không? Truyện Đế Quốc Thiên Phong
- Bắn bao trùm không cần chính xác, chỉ cần huấn luyện bọn họ nghe theo khẩu lệnh, thống nhất được lắp tên, bắn tên và sử dụng lực bắn đồng bộ là đủ. Mặc dù thời gian một ngày quá ngắn, nhưng dù sao bọn họ cũng là quân chính quy, trước kia cũng đã từng được huấn luyện qua như vậy, hoàn thành đại khái yêu cầu này hẳn là không thành vấn đề.
- Vậy lập tức đi làm ngay, nhớ kỹ, hiện tại thời gian của ngươi không còn nhiều!
Vẻ mặt Thiển Thủy Thanh hơi kích động, tinh thần phấn khởi làm cho khi hắn nói chuyện, giọng hắn cũng nghe có vẻ khỏe khoắn hơn một chút.
Thạch Dung Hải, lần này ngươi tới đây, ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ không tồi! Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Cũng phải nói rằng quả thật có sự trùng hợp, ngày mai cũng là ngày đầu tiên của năm mới. Phần lễ vật này của mình coi như là một phần tiền mừng tuổi cho Đế quốc Chỉ Thủy đi thôi!
Hắn muốn dùng máu thịt của ba vạn đại quân Đế quốc Chỉ Thủy để gõ vang tiếng chuông tang tóc cho Đế quốc Chỉ Thủy vào năm mới.
o0o
Từ xưa tới nay, quyết chiến sa trường lúc nào cũng là chuyện quan trọng nhất giữa hai bên giao phong với nhau.
Nó cũng giống như việc kinh doanh của công ty xí nghiệp, bất kể bạn có kỳ mưu diệu kế như thế nào, hay giỏi đến mức nào, cuối cùng bạn cũng không thể thoát khỏi căn bản của việc kinh doanh: chính là đoạt lấy bát cơm từ trên tay người khác.
Quyết chiến sa trường chính là đoạt lấy sinh mạng, đoạt lấy thực lực lẫn nhau, nó làm cho binh lực của hai bên kẻ tăng người giảm, kẻ mạnh thì càng mạnh thêm, người yếu lại càng yếu thêm.
Thạch Dung Hải rất kinh ngạc, khi cánh quân của hắn còn cách Lam Thành một quãng, hắn nghe được một tin do đội tuần tra phía trước báo về: quân của Thiển Thủy Thanh ra khỏi thành.
Bọn họ đóng quân ở một dãy Lam Thảo pha, bày sẵn trận thế, xem tình hình hiển nhiên là định không cố thủ trong thành, mà định quyết đấu trực diện cùng đối thủ.
Thiển Thủy Thanh muốn làm gì? Buông bỏ ưu thế về địa lợi, kéo quân ra khỏi Lam Thành trấn thủ nẻo đường quan trọng, quyết chiến trực diện sao?
Mới nhìn qua xem ra không giống như tác phong quen thuộc của Thiên Phong Huyết Ma.
Đôi mắt Thạch Dung Hải từ từ híp lại.
Trong lòng hắn cảm thấy cồn cào như có muôn ngàn gợn sóng.
Sau trận chiến ở Bắc Môn quan, các tướng lĩnh quan trọng như Phạm Tiến Trung, Thác Bạt Khai Sơn đều bị bắt, hơn ba vạn đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng vẫn có một ít phản ứng mau lẹ, rốt cục kịp thời trốn thoát chạy về thành Kinh Viễn.
Thạch Dung Hải chính là một trong số đó.
Sau khi rời khỏi Bắc Môn quan, hắn đến đầu quân dưới trướng Bão Phi Tuyết, muốn rửa mối nhục của Phạm Tiến Trung khi trước, nhưng Bão Phi Tuyết nhạy cảm với thuộc hạ cũ của Phạm Tiến Trung cho nên không trọng dụng hắn. Trận chiến thành Kinh Viễn, Bão Phi Tuyết tự sát, Thương Hữu Long trốn thoát, Thạch Dung Hải chỉ có thể chạy theo Thương Hữu Long. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Hai người đi chung một đường trở về thành Đại Lương, dọc đường nói chuyện với nhau rất là tương đắc. Sau khi Thương Hữu Long được Vũ Văn Liễu trọng dụng, nước lên thì thuyền lên, Thạch Dung Hải cũng được trọng dụng theo. Tuy rằng hắn giỏi về thủ thành, nhưng vì mất thành liên tiếp mà bị người trong nước xưng là ‘Tướng quân thất bại’, làm cho Thạch Dung Hải càng thêm nhục nhã. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Từ xưa tới nay, năng lực của một Tướng quân thủ thành cần phải cao hơn một Tướng quân giỏi về tấn công, nhưng thường là bản thân lại bị đánh giá thấp hơn.
Tuy rằng Tướng quân thủ thành có công giữ nước, nhưng Tướng quân tấn công lại có công chiếm đất mở mang bờ cõi.
Cũng giống như một tiền đạo bóng đá lúc nào cũng được người khác hoan nghênh hơn là một hậu vệ. Tiền đạo mỗi lần tấn công ghi bàn là một lần vinh quang, thế nhưng hậu vệ mỗi lần phòng ngự không tốt để bị lọt lưới, ắt trở thành kẻ có tội bị người người chỉ trích.
Trong hai tội danh là ‘không chiếm được’ và ‘mất đi’, tội ‘mất đi’ vĩnh viễn lúc nào cũng nặng hơn tội ‘không chiếm được’.
Mà kẻ làm cho Thạch Dung Hải phải gánh lấy tội danh này không phải ai xa lạ, chính là kẻ dẫn dắt Vệ số Ba và Hữu Tự Doanh, trước sau đánh chiếm ba tòa thành quan Tam Trùng Thiên vô cùng quan trọng, giành lấy uy danh vô thượng về cho bản thân mình: Thiển Thủy Thanh.
Cừu hận giữa hắn và Thiển Thủy Thanh sâu nặng đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Bởi vì Thiển Thủy Thanh thả Dịch Tinh Hàn ra, làm cho lòng dân Đế quốc Chỉ Thủy đại loạn, Quốc chủ bắt buộc phải lệnh cho Thương Hữu Long quyết chiến, thật ra Thương Hữu Long không hề xem trọng trận quyết chiến này.
Trận quyết chiến ở lần này, Thương Hữu Long dẫn theo tất cả ba mươi sáu vạn đại quân, không ngờ trong lúc còn đang tập trung quân đội thì nhận được tin tức Lam Thành thất thủ. Vũ Văn Liễu hạ lệnh khẩn cấp bắt Thương Hữu Long phải xuất binh đoạt lại Lam Thành, làm cho Thương Hữu Long tức đến nỗi suýt chút nữa thì hộc máu. Truyện Đế Quốc Thiên Phong
Trên sa trường, tối kỵ là bị địch nhân nắm mũi dắt đi, nếu như bị người dắt chạy khắp nơi như vậy, không có hàng chục vạn đại quân thì khó lòng đánh thắng trận. Vốn Thương Hữu Long định tạm thời không để ý đến sự uy hiếp của Thiết Phong Kỳ, trước hết tập trung toàn bộ binh lực, bằng vào ưu thế biển người khổng lồ đè bẹp đại quân Đế quốc Thiên Phong, thế nhưng mệnh lệnh này của Vũ Văn Liễu làm cho hắn hoàn toàn mất tin tưởng.
Dưới tình thế bất đắc dĩ như vậy, Thương Hữu Long đành tìm tới Thạch Dung Hải, dặn dò hắn hết sức chân thành:
- Tên Thiển Thủy Thanh này người ngoài đồn rằng hắn hành sự tàn nhẫn, là tên đồ tể của Đế quốc Thiên Phong. Nhưng ta biết rõ tên này xưa nay hành sự vô cùng cẩn trọng tinh tế, quỷ kế chất chồng, lại thêm tác phong can đảm lớn mật, hung hãn khác thường. Trên đời này có rất nhiều người giảo hoạt gian xảo, cũng có không ít kẻ dũng cảm hung hãn, nhưng người vừa giảo hoạt lại vừa hung hãn thì hiếm có xưa nay. Tên Thiển Thủy Thanh này chính là mẫu người như vậy! Truyện Đế Quốc Thiên Phong
-… Quốc gia sắp sửa đại chiến, Quốc chủ ở phía sau lại muốn điều khiển từ xa, không rành về quân sự lại đòi nhúng tay vào việc quân sự, đây là bất hạnh của quốc gia. Nhưng thiên chức của quân nhân chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh, tử trận sa trường chính là nghĩa vụ, cho nên mệnh lệnh của Quốc chủ, chúng ta không thể không nghe!
-… Ngươi là tướng sĩ dưới trướng của ta hiện tại có số lần giao thủ nhiều nhất với Thiển Thủy Thanh. Hai lần mất thành vừa qua, mặc dù người trong nước mắng chửi oán trách, nhưng ta biết không phải lỗi tại ngươi. Lần này Thiển Thủy Thanh chiếm được Lam Thành, ta cần một người đi đoạt nó lại, nghĩ tới nghĩ lui không tìm được người nào thích hợp hơn ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể thắng được trận này để rửa sạch nỗi nhục ‘Tướng quân thất bại’!
-… Hiện tại Thiết Phong Kỳ có binh lực hơn một vạn, ta cấp cho ngươi binh lực gấp ba, binh chủng thì ngươi có thể tự mình chọn lựa. Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Thiển Thủy Thanh, ắt sĩ khí của quân ta sẽ tăng lên vùn vụt!
-… Đáng tiếc!
Lúc Thương Hữu Long nói tới đây bèn ngửa mặt lên trời thở dài:
- Vốn kế hoạch của ta là muốn ngăn địch từng bước, đánh tan quân địch từng phần. Nhưng Quốc chủ lại muốn ta tác chiến ở hai nơi, cho nên không rảnh mà ứng phó. Thiển Thủy Thanh là một Đại tướng tài ba, lần này ngươi đi phải vô cùng cẩn thận, trận chiến lần này không cần lập công, chỉ cần giữ cho không bại là đủ!
Giọng điệu của hắn thổn thức nghẹn ngào, hiển nhiên không lạc quan cho lắm về trận chiến lần này, có lẽ hắn cho rằng Thạch Dung Hải chưa chắc đã rửa được mối nhục trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.