Quyển 4 - Chương 54: Xông ra thành Đại Lương (Phần 2)
Duyên Phận
27/03/2013
Trận chiến tưởng như không bờ bến này, rốt cục cũng có phần cuối, tuy Hộ dân quân nhiều thật, nhưng cũng không phải giết hoài không hết. Hổ Báo Doanh chính là một mũi dao sắc nhọn, xé toang thế trận như mây của Hộ dân quân mở ra một con đường thoát cho chiến hữu của mình.
Bộ binh kết hợp với kỵ binh, công kích tầm xa kết hợp với đánh giáp lá cà, rất nhiều chiến sĩ Hùng tộc gào thét xông ra cửa thành. Đám cuồng ma này đã lâu không có cơ hội giết chóc đã tay, hôm nay rốt cục đã có thể thoải mái phát huy.
Đại phủ, Lang Nha bổng, đại đao bản rộng, búa tạ trong tay bọn họ múa ra những thanh âm mạnh mẽ nhất trên đời, giống như tiếng của một dàn nhạc rock gầm gừ. Theo những tiếng ồn ào ấy, một bầu sát khí vô biên tanh máu trào dâng.
Trong thế giới máu thịt tung bay này, thời gian dường như đâm đầu vào một bức tường thật dày, vì vậy mà ngưng đọng lại, mãi chẳng trôi đi…
Trong cuộc đột phá vòng vây này, Thiết Phong Kỳ bộc phát ra toàn bộ năng lực của bọn họ, cũng thật sự thể hiện ra sự hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong, làm cho Dịch Tinh Hàn hoàn toàn nhận thấy được sự chênh lệch chân chính giữa quân chính quy và quân ô hợp.
Bọn chúng có thể bằng vào ưu thế biển người mà đánh bại đối thủ, chiếm được thành Đại Lương, nhưng nếu muốn giữ chân Thiết Phong Kỳ vĩnh viễn ở lại trên mảnh đất này vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi Thiển Thủy Thanh nghe Cơ Nhược Tử nói, rốt cục hắn đã dứt bỏ hết thảy, nhìn thấu thế cục hiện tại, không còn đặt bản thân mình vào trong cục diện rối bời như hiện tại, mà là bỏ hết tất cả, thoát ra khỏi trận chiến này, không còn so đo tính toán chuyện được hay mất thành Đại Lương.
Cái đã được, rồi sẽ mất đi.
Cái mất đi rồi, rốt cục cũng sẽ có ngày đoạt được trở lại.
Khi ta bất lợi, ta lập tức yên ổn thối lui, thời cơ tới, ắt ta sẽ ngóc đầu trở lại!
Phá vây và thua chạy là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
So với thua chạy, phá vây chú trọng tấn công, là một thủ đoạn trong chiến trận chủ yếu dùng khi lấy ít địch nhiều, sĩ khí của bên ta đang dâng cao, nhưng cũng không thể đánh lâu được. Nó không giống như khi chiến đấu thất bại rồi lui lại, sĩ khí tiêu tan, lại bị địch nhân đuổi đánh sát phía sau, hoàn toàn đưa lưng ra cho địch. Cho dù để lại một số đông quân đoạn hậu, cũng nhất định sẽ tử thương rất nặng nề.
Phá vây yêu cầu phe yếu thế phải áp dụng hình thức chủ động tấn công, trước khi bọn họ thật sự đột phá được vòng vây của đối phương, thậm chí bọn họ còn có được ưu thế về một mặt chiến thuật nào đó, có thể đánh cho đối phương sụp đổ trong một thời gian ngắn ở quy mô nhỏ, tạo ra thắng lợi cục bộ, từ đó tạo ra tình thế có lợi cho việc phá vây.
Sự khác biệt lớn nhất giữa phá vây và thua chạy chính là, thua chạy tiến hành với tư thế của kẻ thất bại, còn phá vây lại tiến hành với tư thế của người chiến thắng. Mặc dù hai hình thức ấy đều thuộc loại chủ động rời khỏi trận chiến, nhưng thua chạy ảnh hưởng tới chiến thuật không nhỏ chút nào. Thua chạy lộ ra vẻ bị động, phá vây chủ động hơn nhiều, nhưng cũng có yêu cầu rất cao về tố chất của binh sĩ.
Khi Thiển Thủy Thanh quyết định phá vây, trước tiên hắn liền phát huy tất cả chiến lực có thể sử dụng được trong tay, yêu cầu binh sĩ của mình dùng trạng thái mạnh mẽ nhất đánh cho đối thủ suy sụp, từ đó tạo ra điều kiện thuận lợi để phá vây. Công bằng mà nói, với chiến lực quá chênh lệch giữa quân Đế quốc Thiên Phong và Hộ dân quân, chuyện này quả thật không khó tiến hành.
Trên chiến trường ở cửa Đông, khói lửa nổi lên bốn phía, thiết kỵ của quân Đế quốc Thiên Phong phát huy hoàn toàn năng lực tấn công hùng mạnh của bọn họ, tả xông hữu đột, không gì cản nổi. Thiển Thủy Thanh dùng trận trùy hình đột kích vòng vây, hai bên sườn do chiến sĩ Hùng tộc hộ vệ, phía sau là cung tiễn thủ không ngừng bắn ra những đợt mưa tên chết chóc. Tốc độ của bọn họ phá vây tuy không nhanh, nhưng rất vững vàng.
Tuy Hộ dân quân như một sơn sóng thủy triều mãnh liệt cuốn tới, nhưng Thiết Phong Kỳ lại như một cánh buồm giữa cơn giông bão, ngược gió mà đi, cho dù bị nhồi lên nhồi xuống vẫn vững vàng không bị lật. Cầm lái cho con thuyền chở đầy sinh mạng này, Thiển Thủy Thanh lại phát huy ra tài năng tác chiến trời sinh cùng tính lãnh khốc trong chiến trận.
- Vứt bỏ hết thảy quân nhu lương thảo, tất cả binh sĩ chỉ giữ lại quần áo và hành trang nhẹ trên người, mạnh mẽ xông lên, mở đường thoát rộng ra một chút, tránh cho địch nhân liều mạng bám sát! Thiết Sư Doanh bố trí tuyến phòng ngự hàng ngang, hộ vệ mặt sau của quân ta!
Theo từng mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh ban ra, Thiết Phong Kỳ triển khai hành động phá vây xông ra khỏi thành Đại Lương một cách nhịp nhàng.
Đúng là lão binh kinh nghiệm sa trường lão luyện, cho dù trong giờ phút này bọn họ đang phá vây, nhưng thoạt nhìn giống như đang triển khai một trận tàn sát quân địch, chứ không giống như là đang chạy trốn.
Binh sĩ của Thiết Phong Kỳ lúc này lộ ra vẻ bình tĩnh và tàn khốc, còn Hộ dân quân lại bắt đầu kinh hoảng không biết ứng phó như thế nào.
Hộ dân quân đông như kiến dày đặc khắp cả núi đồi không thể nào đếm xuể, giống như sóng biển vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù sóng biển hung hãn, có thể tràn bờ, bao phủ mặt đất, nhưng đối với người cá nhảy nhót tung tăng giỡn sóng lại bó tay không có biện pháp gì…
Vấn đề quan trọng nhất trong chiến tranh chính là: chiến lực mạnh yếu, nhân số nhiều ít, không có gì quan hệ.
Khi binh sĩ Thiết Phong Kỳ tử thủ thành Đại Lương, chu vi dài dằng dặc của thành Đại Lương tạo cho Hộ dân quân một không gian tấn công dài đến ba mươi dặm. Đối mặt với tình thế như vậy, chiến lực mà bọn chúng có thể phát huy ra có thể nói là lớn nhất.
Nhưng khi Thiết Phong Kỳ co cụm rất nhanh lại thành một nắm đấm bằng sắt, diện tích tấn công của Hộ dân quân bị thu nhỏ lại, theo đó chiến lực mà Hộ dân quân có thể phát huy ra đã giảm đi rất nhiều. Toàn Thiết Phong Kỳ dùng kỵ binh để mở đường giống như một mũi dùi đâm thẳng tới, sau lưng kỵ binh là trọng trang bộ binh, chiến sĩ Hùng tộc, kế đó là phi phủ thủ và lao thủ, cuối cùng là cung tiễn thủ. Chiến trận nhiều tầm hỏa lực gần xa đan xen nhau đã được phối hợp diễn luyện nhiều lần trong lúc này được phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn. Mặc dù đang vận động với tốc độ cao, nhưng trận hình vẫn rất chỉnh tề, thể hiện đầy đủ năng lực vô cùng hiệu quả của một cánh quân kỷ luật nghiêm minh, cũng thể hiện hoàn toàn sức mạnh chân chính của một cánh quân như hổ như lang.
Mà những khuyết điểm của sự tổ chức rời rạc, thiếu thốn huấn luyện và phối hợp đồng đội của các chiến sĩ Hộ dân quân trong giờ phút này cũng hoàn toàn lộ ra.
Khi binh sĩ Hổ Báo Doanh lấy khí thế mạnh mẽ không gì ngăn cản nổi vượt qua trên đầu bọn chúng, hai bên sườn chúng lại bị những đợt mưa tên rót xuống tấp nập như mưa. Một số ít chiến sĩ Hộ dân quân bỏ chạy giữ mạng lại gặp phải chiến sĩ Hùng tộc đang hừng hực khí thế, chém giết không biết mệt, số người có thể tránh thoát tai nạn này thật sự là rất ít. Phía trước số chiến sĩ Hộ dân quân tử thương đang khóc thét, chiến sĩ phía sau vì quá đông không xông lên trước được cho nên tức giận kêu gào ầm ĩ. Lúc bọn chúng vất vả lắm mới chen được lên phía trước, lại phát hiện ra chiến hữu của mình đã chết sạch sẽ, trong lòng còn đang kinh sợ hoảng hốt, thế công cuồng bạo của Thiết Phong Kỳ đã tới liên tục như mưa.
Nếu quan sát cảnh tượng này từ trên không, trên vùng bình nguyên trống trải trước cửa Đông thành Đại Lương, chiến sĩ Hộ dân quân đông đúc phủ khắp mặt đất không sót chỗ nào, cánh quân Thiết Phong Kỳ xông ra khỏi thành giống hệt như một chiếc xe chở container khổng lồ, cán nát tất cả những gì ngăn chặn trước đầu xe. Mặc dù quân địch đông như kiến, nhưng thế công của Thiết Phong Kỳ không hề giảm sút. Nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, không bao lâu sau, Thiết Phong Kỳ sẽ đột phá khỏi vòng vây của Hộ dân quân, sau đó trên mảnh đất Chỉ Thủy này, không gì có thể ngăn cản cá về biển rộng, chim vỗ cánh bay!
Khi bọn Dịch Tinh Hàn, Thạch Dung Hải từ cửa Tây thành Đại Lương chạy tới, người của Thiết Phong Kỳ đã liều chết xông ra cách xa thành Đại Lương chừng ba trăm thước. Chỉ cần chạy tới khoảng hai trăm thước nữa, coi như đã hoàn toàn thoát khỏi vòng vây. Bọn họ chém giết như một chiếc cối xay thịt giữa biển người, cắn nuốt tất cả sinh mạng, tung hoành ngang dọc, không gì cản nổi. Bọn Dịch Tinh Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức sắc mặt trở nên xanh như tàu lá.
Cũng chính dưới tình huống như vậy, bọn chúng mới cảm nhận được chiến lực hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong một cách rõ ràng.
Dịch Tinh Hàn trầm giọng nói:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi cho rằng ngươi có thể xông ra khỏi vòng vây của ta một dễ dàng như vậy sao? Hừ, Thạch huynh, e rằng ngay lập tức phải làm phiền ngươi một chút, năm trăm trọng giáp thiết kỵ trong tay ngươi chính là khắc tinh của phương trận bộ binh của địch. Chỉ cần ngươi dẫn theo năm trăm trọng giáp thiết kỵ này xông vào giữa đội hình của chúng, chia cánh quân của Thiển Thủy Thanh ra làm hai, làm cho đầu đuôi không thể tiếp ứng cho nhau, thế trận rối loạn, ắt Thiển Thủy Thanh sẽ không phát huy được ưu thế phối hợp đồng đội của Thiết Phong Kỳ. Lúc ấy quân ta có thể ung dung chia cắt bao vây tiêu diệt địch!
Thạch Dung Hải gật gật đầu, cờ lệnh trong tay lay động, phía sau hắn chính là năm trăm trọng giáp thiết kỵ còn sống sót chạy về trong trận chiến Lam Thảo pha ngày trước.
Lúc trước năm trăm trọng giáp thiết kỵ này bị hệ thống giáp thành của Thiển Thủy Thanh phòng ngự quá chắc chắn, cho nên không thể phát huy ra tác dụng cường công hùng mạnh vốn có của bọn chúng. Nhưng vào lúc này, Thiết Phong Kỳ đang định thoát đi, năm trăm trọng giáp thiết kỵ lại phát huy ra tác dụng vô cùng quan trọng. Một khi để cho bọn chúng đột kích thành công, ắt Thiết Phong Kỳ sẽ bị bao vây trong biển người mênh mông bát ngát, kết cục chỉ có thể là bị tiêu diệt toàn quân.
Cờ lệnh phấp phới, mặt đất chấn động, năm trăm trọng giáp thiết kỵ điên cuồng xuất ra khí thế mạnh mẽ như trời giáng. Tuy bọn chúng chỉ có năm trăm người, nhưng cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, quan trọng nhất là bọn chúng cũng có mối thù khắc cốt ghi tâm với quân Đế quốc Thiên Phong.
Dưới hoàn cảnh mà năng lực tấn công mạnh mẽ của bọn chúng có thể phát huy ra tối đa, năm trăm trọng giáp thiết kỵ không cần lo lắng vấn đề gì cả, chuyện duy nhất cần phải làm là giơ cao trường mâu cứng rắn trong tay, đâm cho thân thể đối phương thành bột vụn. Tuy bọn chúng chỉ có năm trăm người, nhưng lực lượng tấn công mà bọn chúng mang tới còn hùng mạnh hơn ngàn vạn đại quân, càng làm cho người ta khó có thể ứng phó hơn.
Lúc này Thiển Thủy Thanh đang ngồi trên lưng ngựa, bất chợt hắn phát hiện ra có bụi mù bốc lên ở xa xa, ánh mắt của hắn trở nên linh hoạt và sắc bén hơn bất cứ lúc nào.
Giây phút ấy, hắn biết rằng khảo nghiệm thật sự lúc này mới bắt đầu.
Nếu muốn xông ra khỏi vòng vây, nhất định phải giải quyết năm trăm trọng giáp thiết kỵ này trước!
Tiếng vó ngựa vang rền, bóng người lướt tới nhanh như diện chớp, mặt đất lúc này như mặt nước đang sôi, cuộn lên gợn sóng đầy trời.
Bọn kỵ sĩ trọng giáp thiết kỵ hô vang tiếng hô thắng lợi, khí thế mạnh mẽ như một trận cuồng phong, gào thét mang theo khí thế mênh mông bàng bạc.
Đông Quang Chiếu bên cạnh hô to:
- Thiển thiếu, đó là năm trăm trọng giáp thiết kỵ của Thạch Dung Hải! Con bà nó, tuyệt đối không để cho bọn chúng tới gần chúng ta!
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại:
- Ta đã thấy, Vô Song, lệnh cho Trường Cung Doanh bắn tên về bên phải cách một trăm năm mươi thước!
Thiển Thủy Thanh vừa ra lệnh, ba ngàn chiếc trường cung Tử Sam phát ra tiếng bật dây cung ong ong, như khúc nhạc êm tai quanh quẩn giữa không trung. Ánh sáng chói chang của mặt trời bị đám mưa tên che khuất, trở nên chập chờn lúc sáng lúc tối, những mũi tên rít gió xuyên qua không trung, rơi vào trên người đám trọng giáp thiết kỵ giống như mưa đá rơi trên mái nhà, tạo ra những âm thanh lốp bốp dễ nghe.
Bộ binh kết hợp với kỵ binh, công kích tầm xa kết hợp với đánh giáp lá cà, rất nhiều chiến sĩ Hùng tộc gào thét xông ra cửa thành. Đám cuồng ma này đã lâu không có cơ hội giết chóc đã tay, hôm nay rốt cục đã có thể thoải mái phát huy.
Đại phủ, Lang Nha bổng, đại đao bản rộng, búa tạ trong tay bọn họ múa ra những thanh âm mạnh mẽ nhất trên đời, giống như tiếng của một dàn nhạc rock gầm gừ. Theo những tiếng ồn ào ấy, một bầu sát khí vô biên tanh máu trào dâng.
Trong thế giới máu thịt tung bay này, thời gian dường như đâm đầu vào một bức tường thật dày, vì vậy mà ngưng đọng lại, mãi chẳng trôi đi…
Trong cuộc đột phá vòng vây này, Thiết Phong Kỳ bộc phát ra toàn bộ năng lực của bọn họ, cũng thật sự thể hiện ra sự hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong, làm cho Dịch Tinh Hàn hoàn toàn nhận thấy được sự chênh lệch chân chính giữa quân chính quy và quân ô hợp.
Bọn chúng có thể bằng vào ưu thế biển người mà đánh bại đối thủ, chiếm được thành Đại Lương, nhưng nếu muốn giữ chân Thiết Phong Kỳ vĩnh viễn ở lại trên mảnh đất này vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Sau khi Thiển Thủy Thanh nghe Cơ Nhược Tử nói, rốt cục hắn đã dứt bỏ hết thảy, nhìn thấu thế cục hiện tại, không còn đặt bản thân mình vào trong cục diện rối bời như hiện tại, mà là bỏ hết tất cả, thoát ra khỏi trận chiến này, không còn so đo tính toán chuyện được hay mất thành Đại Lương.
Cái đã được, rồi sẽ mất đi.
Cái mất đi rồi, rốt cục cũng sẽ có ngày đoạt được trở lại.
Khi ta bất lợi, ta lập tức yên ổn thối lui, thời cơ tới, ắt ta sẽ ngóc đầu trở lại!
Phá vây và thua chạy là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
So với thua chạy, phá vây chú trọng tấn công, là một thủ đoạn trong chiến trận chủ yếu dùng khi lấy ít địch nhiều, sĩ khí của bên ta đang dâng cao, nhưng cũng không thể đánh lâu được. Nó không giống như khi chiến đấu thất bại rồi lui lại, sĩ khí tiêu tan, lại bị địch nhân đuổi đánh sát phía sau, hoàn toàn đưa lưng ra cho địch. Cho dù để lại một số đông quân đoạn hậu, cũng nhất định sẽ tử thương rất nặng nề.
Phá vây yêu cầu phe yếu thế phải áp dụng hình thức chủ động tấn công, trước khi bọn họ thật sự đột phá được vòng vây của đối phương, thậm chí bọn họ còn có được ưu thế về một mặt chiến thuật nào đó, có thể đánh cho đối phương sụp đổ trong một thời gian ngắn ở quy mô nhỏ, tạo ra thắng lợi cục bộ, từ đó tạo ra tình thế có lợi cho việc phá vây.
Sự khác biệt lớn nhất giữa phá vây và thua chạy chính là, thua chạy tiến hành với tư thế của kẻ thất bại, còn phá vây lại tiến hành với tư thế của người chiến thắng. Mặc dù hai hình thức ấy đều thuộc loại chủ động rời khỏi trận chiến, nhưng thua chạy ảnh hưởng tới chiến thuật không nhỏ chút nào. Thua chạy lộ ra vẻ bị động, phá vây chủ động hơn nhiều, nhưng cũng có yêu cầu rất cao về tố chất của binh sĩ.
Khi Thiển Thủy Thanh quyết định phá vây, trước tiên hắn liền phát huy tất cả chiến lực có thể sử dụng được trong tay, yêu cầu binh sĩ của mình dùng trạng thái mạnh mẽ nhất đánh cho đối thủ suy sụp, từ đó tạo ra điều kiện thuận lợi để phá vây. Công bằng mà nói, với chiến lực quá chênh lệch giữa quân Đế quốc Thiên Phong và Hộ dân quân, chuyện này quả thật không khó tiến hành.
Trên chiến trường ở cửa Đông, khói lửa nổi lên bốn phía, thiết kỵ của quân Đế quốc Thiên Phong phát huy hoàn toàn năng lực tấn công hùng mạnh của bọn họ, tả xông hữu đột, không gì cản nổi. Thiển Thủy Thanh dùng trận trùy hình đột kích vòng vây, hai bên sườn do chiến sĩ Hùng tộc hộ vệ, phía sau là cung tiễn thủ không ngừng bắn ra những đợt mưa tên chết chóc. Tốc độ của bọn họ phá vây tuy không nhanh, nhưng rất vững vàng.
Tuy Hộ dân quân như một sơn sóng thủy triều mãnh liệt cuốn tới, nhưng Thiết Phong Kỳ lại như một cánh buồm giữa cơn giông bão, ngược gió mà đi, cho dù bị nhồi lên nhồi xuống vẫn vững vàng không bị lật. Cầm lái cho con thuyền chở đầy sinh mạng này, Thiển Thủy Thanh lại phát huy ra tài năng tác chiến trời sinh cùng tính lãnh khốc trong chiến trận.
- Vứt bỏ hết thảy quân nhu lương thảo, tất cả binh sĩ chỉ giữ lại quần áo và hành trang nhẹ trên người, mạnh mẽ xông lên, mở đường thoát rộng ra một chút, tránh cho địch nhân liều mạng bám sát! Thiết Sư Doanh bố trí tuyến phòng ngự hàng ngang, hộ vệ mặt sau của quân ta!
Theo từng mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh ban ra, Thiết Phong Kỳ triển khai hành động phá vây xông ra khỏi thành Đại Lương một cách nhịp nhàng.
Đúng là lão binh kinh nghiệm sa trường lão luyện, cho dù trong giờ phút này bọn họ đang phá vây, nhưng thoạt nhìn giống như đang triển khai một trận tàn sát quân địch, chứ không giống như là đang chạy trốn.
Binh sĩ của Thiết Phong Kỳ lúc này lộ ra vẻ bình tĩnh và tàn khốc, còn Hộ dân quân lại bắt đầu kinh hoảng không biết ứng phó như thế nào.
Hộ dân quân đông như kiến dày đặc khắp cả núi đồi không thể nào đếm xuể, giống như sóng biển vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù sóng biển hung hãn, có thể tràn bờ, bao phủ mặt đất, nhưng đối với người cá nhảy nhót tung tăng giỡn sóng lại bó tay không có biện pháp gì…
Vấn đề quan trọng nhất trong chiến tranh chính là: chiến lực mạnh yếu, nhân số nhiều ít, không có gì quan hệ.
Khi binh sĩ Thiết Phong Kỳ tử thủ thành Đại Lương, chu vi dài dằng dặc của thành Đại Lương tạo cho Hộ dân quân một không gian tấn công dài đến ba mươi dặm. Đối mặt với tình thế như vậy, chiến lực mà bọn chúng có thể phát huy ra có thể nói là lớn nhất.
Nhưng khi Thiết Phong Kỳ co cụm rất nhanh lại thành một nắm đấm bằng sắt, diện tích tấn công của Hộ dân quân bị thu nhỏ lại, theo đó chiến lực mà Hộ dân quân có thể phát huy ra đã giảm đi rất nhiều. Toàn Thiết Phong Kỳ dùng kỵ binh để mở đường giống như một mũi dùi đâm thẳng tới, sau lưng kỵ binh là trọng trang bộ binh, chiến sĩ Hùng tộc, kế đó là phi phủ thủ và lao thủ, cuối cùng là cung tiễn thủ. Chiến trận nhiều tầm hỏa lực gần xa đan xen nhau đã được phối hợp diễn luyện nhiều lần trong lúc này được phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn. Mặc dù đang vận động với tốc độ cao, nhưng trận hình vẫn rất chỉnh tề, thể hiện đầy đủ năng lực vô cùng hiệu quả của một cánh quân kỷ luật nghiêm minh, cũng thể hiện hoàn toàn sức mạnh chân chính của một cánh quân như hổ như lang.
Mà những khuyết điểm của sự tổ chức rời rạc, thiếu thốn huấn luyện và phối hợp đồng đội của các chiến sĩ Hộ dân quân trong giờ phút này cũng hoàn toàn lộ ra.
Khi binh sĩ Hổ Báo Doanh lấy khí thế mạnh mẽ không gì ngăn cản nổi vượt qua trên đầu bọn chúng, hai bên sườn chúng lại bị những đợt mưa tên rót xuống tấp nập như mưa. Một số ít chiến sĩ Hộ dân quân bỏ chạy giữ mạng lại gặp phải chiến sĩ Hùng tộc đang hừng hực khí thế, chém giết không biết mệt, số người có thể tránh thoát tai nạn này thật sự là rất ít. Phía trước số chiến sĩ Hộ dân quân tử thương đang khóc thét, chiến sĩ phía sau vì quá đông không xông lên trước được cho nên tức giận kêu gào ầm ĩ. Lúc bọn chúng vất vả lắm mới chen được lên phía trước, lại phát hiện ra chiến hữu của mình đã chết sạch sẽ, trong lòng còn đang kinh sợ hoảng hốt, thế công cuồng bạo của Thiết Phong Kỳ đã tới liên tục như mưa.
Nếu quan sát cảnh tượng này từ trên không, trên vùng bình nguyên trống trải trước cửa Đông thành Đại Lương, chiến sĩ Hộ dân quân đông đúc phủ khắp mặt đất không sót chỗ nào, cánh quân Thiết Phong Kỳ xông ra khỏi thành giống hệt như một chiếc xe chở container khổng lồ, cán nát tất cả những gì ngăn chặn trước đầu xe. Mặc dù quân địch đông như kiến, nhưng thế công của Thiết Phong Kỳ không hề giảm sút. Nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, không bao lâu sau, Thiết Phong Kỳ sẽ đột phá khỏi vòng vây của Hộ dân quân, sau đó trên mảnh đất Chỉ Thủy này, không gì có thể ngăn cản cá về biển rộng, chim vỗ cánh bay!
Khi bọn Dịch Tinh Hàn, Thạch Dung Hải từ cửa Tây thành Đại Lương chạy tới, người của Thiết Phong Kỳ đã liều chết xông ra cách xa thành Đại Lương chừng ba trăm thước. Chỉ cần chạy tới khoảng hai trăm thước nữa, coi như đã hoàn toàn thoát khỏi vòng vây. Bọn họ chém giết như một chiếc cối xay thịt giữa biển người, cắn nuốt tất cả sinh mạng, tung hoành ngang dọc, không gì cản nổi. Bọn Dịch Tinh Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức sắc mặt trở nên xanh như tàu lá.
Cũng chính dưới tình huống như vậy, bọn chúng mới cảm nhận được chiến lực hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong một cách rõ ràng.
Dịch Tinh Hàn trầm giọng nói:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi cho rằng ngươi có thể xông ra khỏi vòng vây của ta một dễ dàng như vậy sao? Hừ, Thạch huynh, e rằng ngay lập tức phải làm phiền ngươi một chút, năm trăm trọng giáp thiết kỵ trong tay ngươi chính là khắc tinh của phương trận bộ binh của địch. Chỉ cần ngươi dẫn theo năm trăm trọng giáp thiết kỵ này xông vào giữa đội hình của chúng, chia cánh quân của Thiển Thủy Thanh ra làm hai, làm cho đầu đuôi không thể tiếp ứng cho nhau, thế trận rối loạn, ắt Thiển Thủy Thanh sẽ không phát huy được ưu thế phối hợp đồng đội của Thiết Phong Kỳ. Lúc ấy quân ta có thể ung dung chia cắt bao vây tiêu diệt địch!
Thạch Dung Hải gật gật đầu, cờ lệnh trong tay lay động, phía sau hắn chính là năm trăm trọng giáp thiết kỵ còn sống sót chạy về trong trận chiến Lam Thảo pha ngày trước.
Lúc trước năm trăm trọng giáp thiết kỵ này bị hệ thống giáp thành của Thiển Thủy Thanh phòng ngự quá chắc chắn, cho nên không thể phát huy ra tác dụng cường công hùng mạnh vốn có của bọn chúng. Nhưng vào lúc này, Thiết Phong Kỳ đang định thoát đi, năm trăm trọng giáp thiết kỵ lại phát huy ra tác dụng vô cùng quan trọng. Một khi để cho bọn chúng đột kích thành công, ắt Thiết Phong Kỳ sẽ bị bao vây trong biển người mênh mông bát ngát, kết cục chỉ có thể là bị tiêu diệt toàn quân.
Cờ lệnh phấp phới, mặt đất chấn động, năm trăm trọng giáp thiết kỵ điên cuồng xuất ra khí thế mạnh mẽ như trời giáng. Tuy bọn chúng chỉ có năm trăm người, nhưng cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, quan trọng nhất là bọn chúng cũng có mối thù khắc cốt ghi tâm với quân Đế quốc Thiên Phong.
Dưới hoàn cảnh mà năng lực tấn công mạnh mẽ của bọn chúng có thể phát huy ra tối đa, năm trăm trọng giáp thiết kỵ không cần lo lắng vấn đề gì cả, chuyện duy nhất cần phải làm là giơ cao trường mâu cứng rắn trong tay, đâm cho thân thể đối phương thành bột vụn. Tuy bọn chúng chỉ có năm trăm người, nhưng lực lượng tấn công mà bọn chúng mang tới còn hùng mạnh hơn ngàn vạn đại quân, càng làm cho người ta khó có thể ứng phó hơn.
Lúc này Thiển Thủy Thanh đang ngồi trên lưng ngựa, bất chợt hắn phát hiện ra có bụi mù bốc lên ở xa xa, ánh mắt của hắn trở nên linh hoạt và sắc bén hơn bất cứ lúc nào.
Giây phút ấy, hắn biết rằng khảo nghiệm thật sự lúc này mới bắt đầu.
Nếu muốn xông ra khỏi vòng vây, nhất định phải giải quyết năm trăm trọng giáp thiết kỵ này trước!
Tiếng vó ngựa vang rền, bóng người lướt tới nhanh như diện chớp, mặt đất lúc này như mặt nước đang sôi, cuộn lên gợn sóng đầy trời.
Bọn kỵ sĩ trọng giáp thiết kỵ hô vang tiếng hô thắng lợi, khí thế mạnh mẽ như một trận cuồng phong, gào thét mang theo khí thế mênh mông bàng bạc.
Đông Quang Chiếu bên cạnh hô to:
- Thiển thiếu, đó là năm trăm trọng giáp thiết kỵ của Thạch Dung Hải! Con bà nó, tuyệt đối không để cho bọn chúng tới gần chúng ta!
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp lại:
- Ta đã thấy, Vô Song, lệnh cho Trường Cung Doanh bắn tên về bên phải cách một trăm năm mươi thước!
Thiển Thủy Thanh vừa ra lệnh, ba ngàn chiếc trường cung Tử Sam phát ra tiếng bật dây cung ong ong, như khúc nhạc êm tai quanh quẩn giữa không trung. Ánh sáng chói chang của mặt trời bị đám mưa tên che khuất, trở nên chập chờn lúc sáng lúc tối, những mũi tên rít gió xuyên qua không trung, rơi vào trên người đám trọng giáp thiết kỵ giống như mưa đá rơi trên mái nhà, tạo ra những âm thanh lốp bốp dễ nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.