Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 4 - Chương 56: Xông ra thành Đại Lương (Phần 4)

Duyên Phận

27/03/2013

- Không!!!

Thạch Dung Hải điên cuồng hét lên.

Đây là cánh quân mà hắn coi trọng nhất, cũng là chỗ dựa để hắn có thể nói chuyện với Dịch Tinh Hàn trong Hộ dân quân, nhưng bây giờ chỉ một trận chiến đã bị tiêu diệt hoàn toàn, làm sao hắn không đau lòng, không giận dữ???

- Dịch Tinh Hàn, ngươi nói xem ngươi làm sao bồi thường tổn thất cho ta!

Hắn gào to với Dịch Tinh Hàn.

- Câm miệng!

Dịch Tinh Hàn cũng kêu lên:

- Đây là chiến tranh, chỉ cần có thể giữ chân được Thiết Phong Kỳ, cho dù hy sinh lớn hơn nữa cũng là đáng giá!

- Hiện tại trọng giáp thiết kỵ không còn nữa, ngươi lấy cái gì để giữ chân bọn chúng lại đây?

- Hừ!

Trong mắt Dịch Tinh Hàn hiện ra vẻ giận dữ:

- Thiển Thủy Thanh dùng Trường Cung Doanh và chiến sĩ Hùng tộc hợp sức lại mới có thể tiêu diệt được năm trăm trọng giáp thiết kỵ của ngươi, nhưng cái giá phải trả của hắn là năng lực cường công đột phá vòng vây của Thiết Phong Kỳ trong khoảng thời gian này bị yếu đi rất nhiều. Ngươi không phát hiện ra ở một phía khác, các chiến sĩ của ta đã bắt đầu bọc đánh trở lại hay sao? Phòng tuyến vừa mới bị hắn xé rách, lúc này đang dần dần khép lại. Chỉ cần Hộ dân quân ta bám sát níu chân Thiết Phong Kỳ, Thiển Thủy Thanh muốn thoát thân còn khó hơn lên trời!

Thạch Dung Hải nghe vậy ngẩn người, quay lại nhìn chiến trường. Quả thật Dịch Tinh Hàn nói đúng, lực lượng đột phá vòng vây của Thiết Phong Kỳ đã vì điều động Trường Cung Doanh và chiến sĩ Hùng tộc ngăn chặn năm trăm trọng giáp thiết kỵ mà suy yếu đi rất nhiều. Chỉ dựa vào kỵ binh của Hổ Báo Doanh đương nhiên là có thể xé rách vòng vây của đối phương, nhưng không có bộ binh phía sau viện trợ, biển người khổng lồ của Hộ dân quân rất nhanh đã lấp lại lỗ hổng do Thiết Phong Kỳ vừa mở.

Nếu tình thế tiếp tục phát triển như vậy, chỉ có mình Hổ Báo Doanh là có thể dựa vào ngựa nhanh mâu cứng mà xông ra khỏi vòng vây chạy thoát, nhưng trận địa của Thiết Phong Kỳ ắt sẽ bị Hộ dân quân vây cho đến chết, chắc chắn bị tiêu diệt toàn quân.

Nếu Hổ Báo Doanh xông ra khỏi vòng vây rồi lại muốn quay về cứu, vậy rõ ràng là Thiết Phong Kỳ hoàn toàn bị xóa sổ.

Thạch Dung Hải liếm liếm môi, hung hăng nói:

- Hắn đã có thể phá ra lỗ hổng một lần, chắc chắn sẽ phá được lần thứ hai!

- Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn có được cơ hội này. Tuy rằng trọng giáp thiết kỵ của ngươi không còn nữa, nhưng cái chết của bọn chúng vô cùng đáng giá, bọn chúng đã tranh thủ thời gian cho chúng ta điều động binh lực khép chặt vòng vây!

Dịch Tinh Hàn lạnh lùng đáp.

Trong khoảng thời gian chiến sĩ Hùng tộc chiến đấu với trọng giáp thiết kỵ, Dịch Tinh Hàn cũng không nhàn rỗi. Nếu Thiết Phong Kỳ muốn chạy, như vậy hắn sẽ đuổi theo, hắn ra lệnh cho tất cả các chiến sĩ Hộ dân quân tham gia công thành lập tức chuyển sang chiến trường ở cửa Đông bao vây tiêu diệt Thiết Phong Kỳ.

Bảo Hộ dân quân kết thành chiến trận đương nhiên là khó khăn, Dịch Tinh Hàn không làm được, nhưng bảo bọn chúng chạy, đương nhiên hắn làm được.

Vốn thành Đại Lương đang bị cường công ở bốn cửa, chỉ trong khoảnh khắc, Hộ dân quân ở ba cửa khác đều bỏ không công nữa, chuyển sang chiến trường ở cửa Đông bao vây tiêu diệt Thiết Phong Kỳ. Dịch Tinh Hàn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn biết mặc dù quân mình nhiều người, nhưng người có thể mặt đối mặt chiến đấu với Thiết Phong Kỳ lại vô cùng ít. Cho nên hắn cũng không ra lệnh cho Hộ dân quân cường công, mà là ra lệnh làm thành vòng vây nhiều tầng, giống như một chiếc khăn xếp, bao vây chặt Thiết Phong Kỳ ở giữa. Thiết Phong Kỳ có thể vượt qua hết tầng bao vây này đến tầng bao vây khác, nhưng Dịch Tinh Hàn hắn gì không có, nhiều người thì có. Nếu mũi dao của Thiết Phong Kỳ có thể đâm xuyên qua mười tầng bao vây, Dịch Tinh Hàn hắn cho bao vây trăm tầng. Rốt cục thì lực lượng của Thiết Phong Kỳ cũng chỉ có hạn mà thôi, cũng sẽ đến lúc các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ không chịu đựng được nữa, lúc ấy vận mệnh diệt vong của Thiết Phong Kỳ coi như đã tới…

Giây phút này, trong mắt Dịch Tinh Hàn đã ánh lên vẻ thắng lợi.

- Thiển thiếu, địch nhân càng ngày càng nhiều!

Lôi Hoả ở phía trước hô to.



- Ta biết rồi!

Giọng Thiển Thủy Thanh vẫn lạnh lùng trấn tĩnh, hắn ngồi trên ngựa, nhìn được xa hơn, cũng nhìn rõ hơn.

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, Dịch Tinh Hàn đã bỏ không công thành nữa, hiển nhiên hắn đã quyết định phải tiêu diệt Thiết Phong Kỳ trước.

Chỉ cần Thiết Phong Kỳ bị tiêu diệt, ắt thành Đại Lương đương nhiên lọt vào tay hắn.

Vấn đề là, có đơn giản như vậy hay không?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng hạ lệnh:

- Vô Song, bắn tên!

Vô Song rút từ bên hông ra một mũi tên dài có vẻ ngoài kỳ lạ bắn lên không.

Pháo hoa nở rực rỡ trên không, nổ ầm một tiếng rền vang, đó cũng là một mũi tên làm hiệu lệnh, vẽ ra trên bầu trời một vệt lửa hình vòng cung, giống như sao băng rơi xuống cuối chân trời.

Ngay sau đó, bên trong thành Đại Lương xuất hiện thay đổi bất ngờ.

o0o

Cho dù bố trí chiến thuật tinh diệu đến đâu, cũng luôn luôn thua xa một lần sai lầm về chiến lược.

Một lần sai lầm về chiến lược có thể cần tới hàng chục hàng trăm lần chiến thuật đúng đắn mới có thể cứu vãn được.

Bởi vì Thiển Thủy Thanh coi thường Dịch Tinh Hàn mà lần này bị vây khốn tại thành Đại Lương, có thể nói là một lần sai lầm về chiến lược. Nhưng Dịch Tinh Hàn cũng vậy, hắn cũng đã phạm một sai lầm về chiến lược.

Không ai có thể ngờ rằng Thiển Thủy Thanh lại bỏ thành Đại Lương, quyết định phá vây thoát ra ngoài.

Với đặc điểm của chiến tranh trong thời đại này, phá vây đồng nghĩa với thất bại.

Từ lúc Thiển Thủy Thanh xuất đạo tới nay chưa bao giờ phải nhấm nháp mùi vị của thất bại. Người hay thắng mà không bại, trong lòng đã có xu hướng tâm lý quen với chiến thắng rồi, cho dù có gặp phải khó khăn lớn đến mức nào cũng tuyệt đối không dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc, mà sẽ dùng hết khả năng để tranh thủ tìm thắng lợi. Cho dù là dưới tình huống khó khăn cũng không dễ dàng chấp nhận thất bại, vĩnh viễn không bỏ cuộc, đây đúng là một tiêu chuẩn cần phải có của một danh tướng, cũng là sở trường lớn nhất của các danh tướng. Nhưng chính như Thiển Thủy Thanh đã từng nói, sở trường của một người thông thường cũng chính là khuyết điểm của hắn.

Chết cũng không chịu thua, đấu tranh cho đến giây phút cuối cùng, có một tinh thần vĩnh viễn không nhận thua, đương nhiên là có thể mang tới thắng lợi như kỳ tích. Nhưng chiến tranh không phải chỉ dựa vào tinh thần và ý chí mà chiến đấu không thôi, cho nên vào lúc nên nhận thua mà không chịu nhận thua, đến lúc không còn đủ lực để xoay chuyển tình thế, ắt sẽ gặp phải kết cục bị tiêu diệt toàn quân.

Lúc nói chuyện cùng Cơ Nhược Tử, Thiển Thủy Thanh hoàn toàn nhận rõ một sự thật, nếu tiếp tục cố thủ thành Đại Lương, hắn chỉ có một con đường thất bại. Rốt cục hắn từ bỏ định kiến của mình, đặt mình vào trong một góc độ cao hơn, khách quan hơn, chính là lập tức nhận thua, chuẩn bị đột phá vòng vây, chờ ngày quật khởi.

Bởi vậy cái gọi là chiến thuật chiến lược cuối cùng phải tùy theo thời cuộc mà thay đổi, kẻ thuận thế mà làm sẽ thắng nhiều bại ít, kẻ nghịch thế mà làm chỉ có bại mà thôi.

Sau khi Thiển Thủy Thanh quyết định phá vây, trong chiến thuật đặt ra từ trước của bọn Dịch Tinh Hàn lập tức xuất hiện một sơ hở vô cùng to lớn.

Bọn Dịch Tinh Hàn tính toán trăm ngàn lần, phân tích tất cả các thủ đoạn mà Thiển Thủy Thanh có thể dùng để đối phó với Hộ dân quân, thậm chí ngay cả chuyện hắn có thể bắt chước kế hoạch phóng hỏa đốt thành chết chung với địch của Bão Phi Tuyết cũng đã cân nhắc sắp xếp kế hoạch ứng biến. Chỉ có một chuyện mà bọn chúng không hề nghĩ tới là Thiển Thủy Thanh bỏ thành chạy trốn.

Mà chiêu thức này của Thiển Thủy Thanh đã đánh trúng vào nhược điểm trong lối tư duy của Hộ dân quân. Bọn Dịch Tinh Hàn tự cho là đã nghiên cứu rõ Thiển Thủy Thanh, lại không ngờ rằng con người ta có thể tiến bộ và thay đổi.

Đối với kẻ vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn như Thiển Thủy Thanh mà nói, hành động như vậy thật sự là quá mức khó tin, vì thế cho nên Hộ dân quân hoàn toàn không có sự chuẩn bị tương ứng mà chỉ có thể ứng biến tạm thời. Đám trọng giáp thiết kỵ của Thạch Dung Hải chính là dưới tình huống như vậy đã phải trả giá vô cùng thê thảm là bị tiêu diệt toàn quân.

Tuy rằng bọn chúng thành công trong việc làm chậm bước tiến công phá vòng vây của Thiển Thủy Thanh để chờ quân tiếp viện, nhưng bọn chúng vẫn ở sau lưng của Thiết Phong Kỳ.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, một khi để cho hắn một lần nữa nắm giữ được quyền chủ động về chiến lược, ắt trận chiến này vẫn còn một nửa khả năng thắng lợi nằm trong tay hắn.



Đương nhiên, đối với Thiết Phong Kỳ hiện tại, phá vây thành công chính là thắng lợi…

Sau khi Vô Song ra lệnh bắn tên, trong thành Đại Lương lập tức có biến hóa.

Lúc Thiển Thủy Thanh phá vây, vốn hắn không dẫn theo hết tất cả binh sĩ đi ra.

Hắn để lại ba trăm tên binh sĩ, nhiệm vụ của bọn họ là đốt cháy kho lương.

Bên trong thành Đại Lương, khói đặc bốc lên cuồn cuộn, khói mù mịt đầy trời hình thành một con rồng đen xoay chuyển giữa bầu trời, lại thêm thế lửa hừng hực gào thét.

Lâm Trung Hưng giật mình kinh hãi, buột miệng gào to:

- Tinh Hàn, kho lương thành Đại Lương cháy rồi!

Dịch Tinh Hàn kinh hãi đến mức toàn thân lạnh toát.

Tuy rằng thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh đơn giản, nhưng đã trúng vào nhược điểm chí mạng của Dịch Tinh Hàn.

Người của Hộ dân quân quá nhiều, ngày nào cũng phải ăn.

Đương nhiên bọn chúng tự tìm lương thực, nhưng mặt đất mênh mông, chỉ dựa vào rễ cây rau dại thì có thể chịu đựng được tới bao giờ? Nhân số của bọn chúng quá đông, đi dọc đường cũng như một bầy châu chấu khổng lồ, cho dù là cây cũng ăn sạch, cỏ cũng không còn. Đương nhiên những người này là tới vì khẩu hiệu triệu tập báo thù nhà đền nợ nước của Dịch Tinh Hàn, nhưng làm sao trong đó không có phần kích thích về vật chất: trong thành Đại Lương, có lương thực.

Thương Hữu Long vận chuyển lương thực trong cả nước tới thành Đại Lương và một số ít trọng trấn quân sự, lương thực ở đây đừng nói là nuôi năm mươi vạn người, cho dù là nuôi một trăm vạn cũng đủ.

Nhưng trước khi đi Thiển Thủy Thanh đã để lại ba trăm binh sĩ phóng hỏa.

Bọn họ không chỉ phóng hỏa đốt kho lương mà thôi, thậm chí còn phóng hỏa đốt một số điểm dân cư, hoàng cung, vài nơi cửa thành.

Nếu cần phóng hỏa, vậy phải đốt nhiều một chút, đốt lớn một chút, đốt cho thật loạn!

Nếu muốn cứu hỏa, người ít không đủ, tới chậm không được!

Thiển Thủy Thanh chính là đang ép Dịch Tinh Hàn.

Hoặc là trở về thành cứu hỏa, hoặc là tiếp tục bao vây Thiết Phong Kỳ.

Nếu Dịch Tinh Hàn chọn cứu hỏa, ắt Thiết Phong Kỳ sẽ chạy thoát.

Nếu Dịch Tinh Hàn lựa chọn tiêu diệt Thiết Phong Kỳ, với chiến lực hiện tại của Thiết Phong Kỳ, dù sao cũng có thể cầm cự được vài canh giờ. Lúc ấy thế lửa mạnh lên, thiêu cháy tất cả, hàng chục vạn chiến sĩ Hộ dân quân hoàn toàn không còn hy vọng có lương thực để ăn, chỉ cần vài ngày là tất cả sẽ chết đói.

Thạch Dung Hải điên cuồng hét to:

- Tên khốn Thiển Thủy Thanh này, Dịch Tinh Hàn ngươi mau truyền lệnh, lập tức tiến vào thành Đại Lương cứu hỏa!

- Không được!

Dịch Tinh Hàn nói to:

- Thiển Thủy Thanh chính là đang muốn nhân cơ hội này chạy trốn, hiện giờ quân Đế quốc Thiên Phong không còn tử thủ tường thành, rốt cục đã có thể phát huy ưu thế về binh chủng và huấn luyện nghiêm ngặt của chúng. Bọn chúng kết trận xung phong liều chết như vậy, tung hoành ngang dọc như vào chỗ không người, trong chiến trường cục bộ căn bản không ai là đối thủ của chúng. Nếu như chúng ta chia quân cứu hỏa, vậy vòng phòng ngự không còn độ dày, bọn chúng muốn thắng đương nhiên là không thắng được, nhưng nếu bọn chúng muốn chạy thì không ai ngăn được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook