Quyển 4 - Chương 59: Xông ra thành Đại Lương (Phần 8)
Duyên Phận
27/03/2013
Sự khác nhau lớn nhất giữa đoạn hậu chịu chết và liều mạng xung phong chính là, liều mạng xung phong là sự lựa chọn bắt buộc trên chiến trường, bất kể binh sĩ hay là Tướng quân đều không có lựa chọn nào khác. Còn đoạn hậu chịu chết chính là sinh cơ ngay trước mắt nhưng lại chủ động từ bỏ, chuyện này cần phải có tinh thần hy sinh lớn lao mới có thể làm được.
Khi nãy Thiển Thủy Thanh có thể bảo Mộc Huyết dẫn Hữu Tự Doanh đi làm nhiệm vụ gần như là chịu chết kia, bởi vì lúc ấy không có bất cứ người nào có được sinh cơ. Thế nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác, lúc này hắn phải bỏ một phần mà giữ lại một phần lớn.
Như vậy hắn nên bỏ ai đây?
Giây phút này, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối…
Lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai:” Chỉ cần Thiển Thuỷ Thanh còn sống, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cho thật tốt mỗi mỗi huynh đệ bên cạnh mình, thà rằng đem đặt cả thiên hạ vào trong khói lửa, cũng tuyệt không để cho huynh đệ rời khỏi ta mà đi!”
Như vậy hôm nay, hắn phải làm sao…?
Khi ông trời bảo hắn phải bỏ một số huynh đệ để cứu sống một số huynh đệ khác, hắn phải chọn lựa như thế nào?
Quay đầu lại nhìn bầu trời thành Đại Lương, khói vẫn lượn lờ. Ở đó hắn đã bỏ lại ba trăm huynh đệ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, vậy ở nơi này, hắn còn phải bỏ bao nhiêu huynh đệ nữa đây…?
Lúc này, hắn chậm rãi nói:
- Thích đại ca, huynh nói không sai chút nào, đệ càng muốn bảo vệ nhiều người, rốt cục lại là không thể bảo vệ cho ai được… Đệ… phải làm sao đây?
Thiển Thủy Thanh hoàn toàn u mê…
Dưới ánh mặt trời, gió lạnh thổi qua, tiếng động chung quanh vẫn ồn ào như cũ, nhưng thế giới dường như đang trở nên tĩnh lặng…
Thiển Thủy Thanh nhìn ra xa, nghe tiếng hò hét chung quanh, lòng hắn lại càng chần chờ không quyết…
Đông Quang Chiếu lạnh lùng hỏi:
- Thủy Thanh, ngươi còn chưa quyết định sao?
Thiển Thủy Thanh run lên lẩy bẩy, nhìn Đông Quang Chiếu, vị hán tử râu quai nón này đang nở một nụ cười khổ:
- Ta biết ngươi đang do dự chuyện gì… để cho Thiết Sư Doanh phụ trách đoạn hậu đi thôi! Doanh của ta có nòng cốt là trọng trang bộ binh, có lực lượng phòng ngự mạnh nhất, bản thân tốc độ của bọn họ cũng chậm, nếu như đi theo cùng mọi người, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ của mọi người, cho nên làm quân đoạn hậu là thích hợp nhất!
- Lão Đông, ông…
Đông Quang Chiếu đưa tay lên cắt lời hắn:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, tuy nhiên chiến tranh là như vậy, trong thiên hạ không có trận thắng nào mà không có người chết, tuy ngươi là tướng tài, nhưng cũng không thể khiến cho địch nhân tự nguyện quỳ gối dưới chân ngươi! Hành động huyết hương tế đại kỳ quá mức hung ác, mặc dù trong thời gian ngắn phát huy ra hiệu quả, nhưng hậu quả sau đó cũng vô cùng nghiêm trọng. Ta không biết vì sao ngươi nóng lòng cầu thành công như vậy, trong quân có lời đồn, Vân tiểu thư của Vân gia có lời ước hẹn một năm với Nam Trấn Đốc, có lẽ liên quan tới chuyện này, tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng không có chỗ nào là không đáng tin. Nhưng Thủy Thanh, ta muốn nói cho ngươi biết, lần này ngươi đã quá sai lầm, không cần biết sau này ngươi muốn làm như thế nào, vì mục đích gì, trừ ra thật cần thiết, không nên giết chóc bừa bãi là hơn! Dù sao quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta cũng khác với những dân vùng núi hoang dã như vầy, bọn chúng đánh giặc là vì cướp bóc, còn chúng ta đánh giặc là vì thống trị, nếu như giết chóc quá nhiều sẽ vô cùng bất lợi cho việc thống nhất. Cho nên sau này ngươi phải giải quyết cho thật tốt!
Nói đến đây, Đông Quang Chiếu thở dài một tiếng:
- Xưa nay phàm là danh tướng thì phải giết chóc nhiều, chuyện này đương nhiên không giả, tuy nhiên nếu chỉ biết giết chóc, vậy vĩnh viễn sẽ không trở thành một tướng tài! Ngươi nóng lòng cầu thành công, cho nên mới dẫn đến thất bại hôm nay của quân ta, nếu như thường ngày có thể an ủi dân chúng địa phương nhiều hơn, ắt đã không xảy ra cục diện như vầy! Nhưng giờ hối hận thì đã muộn, lần này ta đoạn hậu, e rằng khó mà giữ được mạng già, bởi vậy cũng không thèm để ý tới địa vị tôn ti, nghĩ sao nói vậy. Những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng, sau này ngươi rất khó mà nghe được trong chốn quan trường. Cho nên những lời nói lần này của ta, hy vọng ngươi có thể ghi nhớ!
- Lão Đông…
Thiển Thủy Thanh siết chặt tay Đông Quang Chiếu, hán tử này bật cười rộ một tràng dài, sau đó ông ta quay lại nói với binh sĩ của mình:
- Cho ta tám trăm tử sĩ, ta có thể kéo dài một canh giờ cho quân ta rút lui. Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, ai không sợ chết hãy theo ta ở lại cầm chân địch!
- Nguyện tiến thối cùng Doanh Chủ!
Các chiến sĩ Thiết Sư Doanh đồng thanh rống to.
Ở đoạn này, chúng ta không thể không khen ngợi một cánh quân thật sự mạnh mẽ, có tinh thần liều chết hy sinh. Bọn họ phải hoàn toàn gạt bỏ sinh tử sang bên, dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy thời gian cho chiến hữu rút lui. Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện liều mạng chiến đấu lúc bình thường, chiến đấu bình thường chỉ cần một bầu máu nóng sục sôi, ở lại đoạn hậu cần phải có một tinh thần hy sinh mạnh mẽ, dám xả thân vì đồng đội. Nếu không có một cảm tình thân mật sản sinh ra qua biết bao nhiêu lần sóng vai chiến đấu, hợp tác chặt chẽ, không ai chịu làm như vậy! Nhưng ở Thiết Phong Kỳ, tinh thần sống chết có nhau này đã ăn sâu vào trong xương tủy mỗi một binh sĩ. Thậm chí đến cả năm ngàn hàng binh ở Lam Thành, từ lúc gia nhập, cùng chiến đấu cho tới nay, cũng bắt đầu thực sự dung nhập vào trong Thiết Phong Kỳ. Cũng chính là sau khi trải qua từng trận chiến gió tanh mưa máu mới có thể xây dựng nên kỷ luật và ý chí đến mức này.
Đông Quang Chiếu hài lòng hét to:
- Được, huynh đệ Thiết Sư Doanh ta không ai hèn nhát! Trọng trang bộ binh của Thiết Sư Doanh còn bao nhiêu người?
- Báo Doanh Chủ, trọng trang bộ binh còn sáu trăm huynh đệ!
- Đã tử trận một phần ba huynh đệ rồi sao?
Đông Quang Chiếu cười khổ nói.
Từ lúc Thiết Phong Kỳ xuất chinh tới nay, bọn họ trải qua chiến sự vô số dọc đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trận nào cũng tử thương ở mức thấp nhất. Nhưng hôm nay đây, trong trận chiến phá vây thành Đại Lương, chỉ một trận đã khiến cho Thiết Sư Doanh mất đi mấy trăm huynh đệ, làm sao Đông Quang Chiếu không than thở?! Phá vây lần này, áp lực của các chiến sĩ trọng trang bộ binh thật lớn, bọn họ phải phụ trách bảo vệ an nguy của toàn Thiết Phong Kỳ. Chính vì ở tình huống vừa đánh vừa di chuyển, năng lực phòng ngự so với ngày thường đã giảm đi rất nhiều, cho nên mới bị tổn thất lớn lao như vậy.
- Các huynh đệ trọng trang bộ binh cùng với đội cận vệ Thiết Sư Doanh ở lại phụ trách đoạn hậu, những người còn lại nhanh chóng chạy đi!
Đông Quang Chiếu ra sức rống to.
- Tướng quân, ngài cũng đi đi, nơi đây giao lại cho chúng ta!
Một tên chiến sĩ Thiết Sư Doanh hét lên.
Đông Quang Chiếu giận dữ gầm lên:
- Đi con bà ngươi, lão tử không đi! Các ngươi có thấy qua Tướng quân nào của quân Đế quốc Thiên Phong sợ chết hay chưa?
-… Đông Quang Chiếu ta nhập ngũ đã mười mấy năm, cả đời chinh chiến chỉ có thời gian gần đây đi theo Thiển huynh đệ là chiến đấu khoái trá nhất! Người ta sống trên đời phải kiến công lập nghiệp, cho dù chết cả trăm lần cũng không hề hối hận! Cho dù hôm nay lão tử tử trận sa trường, cuộc đời này cũng không hề hối hận!
- Cuộc đời này không hề hối hận!!!
Giây phút ấy, đôi mắt Thiển Thủy Thanh ngân ngấn nước với vẻ không đành lòng, đây là lần đầu tiên hắn không thể không bỏ rơi huynh đệ của mình mà chạy, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn nói với Đông Quang Chiếu:
- Lão Đông, nhớ kỹ cố gắng thủ vững nửa canh giờ, đến lúc đó sẽ có viện binh tới cứu các người!
Đông Quang Chiếu cười sang sảng:
- Thiển tiểu tử, con bà ngươi đừng đùa lão tử nữa có được không, tình huống này lấy đâu ra viện binh nữa chứ?
Thiển Thủy Thanh giận hét:
- Ông không tin ta có phải không?
Đông Quang Chiếu lạnh nhạt không đáp, Thiển Thủy Thanh đã kêu lên:
- Ta đã nói có viện binh, tức là nhất định sẽ có viện binh! Nếu như… ta nói vạn nhất viện binh không tới… các ngươi nên lập tức đầu hàng!
Đông Quang Chiếu quát to:
- Cút con bà ngươi đi, lão tử thà chết không hàng!
Thiển Thủy Thanh giận dữ rống to:
- Hãy làm theo lời ta nói, ta không muốn các ngươi phải chết! Chỉ cần thủ vững nửa canh giờ, nếu không có viện binh tới, hãy lập tức đầu hàng, đây là mệnh lệnh! Ta muốn các ngươi còn sống cho đến khi chúng ta quay lại đánh thành Đại Lương một lần nữa!
Sau đó, hắn hét to với các tướng sĩ dưới tay:
- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lập tức lui lại, rời khỏi nơi này!!!
Tiếng hét này hắn đã trút ra tất cả nỗi khó chịu, bất bình, không đành lòng.
Theo tiếng hét này, tất cả tướng sĩ Thiết Phong Kỳ buồn bã quay đầu xông tới, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng chiến hữu của mình vì mình mà hy sinh tính mạng, ra sức ngăn chặn quân địch truy kích.
Phía sau bọn họ, tám trăm tử sĩ bố trí trận hình co cụm dày đặc, dưới sự dẫn dắt của Đông Quang Chiếu rống giận xông lên đón đầu đại quân của địch mênh mông đang đuổi theo sau…
o0o
Mỏi mệt, vô cùng mỏi mệt, như sóng biển dập dồn cuốn lấy toàn thân.
Đông Quang Chiếu không biết mình đã thủ được bao lâu, đầu óc ông ta không còn tính toán được đã qua bao nhiêu thời gian. Hiện tại ý chí đang đấu tranh dữ dội với thân thể, ý chí yêu cầu thân thể chiến đấu, thân thể lại khao khát được nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể của ông ta đã không biết trúng phải bao nhiêu vết thương mà kể, nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn, thần kinh tê dại không còn biết gì nữa, bao gồm cả cảm giác đau…
Dưới sự tiến công điên cuồng mạnh mẽ của Hộ dân quân, Đông Quang Chiếu còn sống đến giờ này đã là một kỳ tích. Có rất nhiều binh sĩ Thiết Sư Doanh vì muốn bảo vệ ông ta đã không tiếc dùng thân thể của chính họ ngăn cản đao thương địch nhân đâm về phía ông ta.
Từng binh sĩ thi nhau ngã xuống, mặc dù trọng giáp trên người họ rất nặng nề chắc chắn, nhưng rốt cục vẫn không ngăn được địch nhân đâm chém tơi bời. Trọng giáp bị chém rách toạc, da thịt cũng nứt ra lộ xương trắng, máu tươi dưới chân chảy thành dòng, khắp cả chiến trường đã biến thành một màu đỏ sẫm chết chóc.
Tám trăm tử sĩ liều mạng ngăn chặn Hộ dân quân truy kích, bọn họ dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian cho chiến hữu rút lui. Khi ý chí chiến đấu trào dâng của các tử sĩ bất khuất này dần dần hạ xuống, lòng Đông Quang Chiếu cảm thấy nhói đau…
Bọn họ đều là những quân nhân ưu tú, lại phải vùi thây ở chỗ này… Thời gian dường như đã ngừng trôi, thủ ở đây từ đầu tới giờ, Đông Quang Chiếu cảm thấy dường như mình đã trải qua một kiếp…
Những ngày tháng sống chiến đấu bên nhau, những tiếng cười đùa của binh sĩ mình, những khi liên hoan rượu thịt, chè chén no say, cất tiếng ca vang, tất cả những thăng trầm lần lượt hiện trở lại trong lòng Đông Quang Chiếu.
Nghe nói người sắp chết, sẽ nhớ lại dĩ vãng đời mình, xem ra, ta cũng sắp sửa chết đây… Đông Quang Chiếu lắc đầu cười khổ.
Dường như đó là một lời tiên đoán, một thanh trường mâu sắc bén ngay sau đó đâm ngang ra, Đông Quang Chiếu yếu ớt múa đại đao lên đỡ, nhưng lúc này đại đao quá nặng nề chậm chạp, cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi mâu đang đâm thẳng vào ngực mình.
Trọng giáp thật dày trên người vang lên một tiếng keng thật lớn, mũi mâu kia đã xuyên qua trọng giáp, hung hăng đâm vào người Đông Quang Chiếu.
- Tướng quân!
Những tiếng kinh hô vang lên bên cạnh.
Máu tươi phun bắn ra lập tức, Đông Quang Chiếu vô lực buông thõng tay, đại đao rơi xuống đất, toàn thân giống như một quả bóng bị mũi mâu đâm thủng xì hơi, dần dần quỵ xuống.
Chân sau của ông ta quỵ xuống đất, cố gắng chịu đựng không ngã.
Dù là chết, lão tử cũng phải chết đứng!
- Nâng ta dậy!
Đông Quang Chiếu quát lên khàn khàn.
Vài bàn tay to tướng nâng ông ta dậy, Đông Quang Chiếu trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu:
- Chúng ta đã thủ được bao lâu?
- Khoảng chừng nửa canh giờ.
Một tên binh sĩ đáp.
- Vậy không đủ…
Đông Quang Chiếu lắc đầu:
- Ta đã nói phải thủ một canh giờ!
- Tướng quân…
Đông Quang Chiếu cố gắng cười sặc sụa, lúc này dường như sức lực toàn thân ông ta đã hồi phục lại. Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, có cảm giác như vết thương không phải nằm trên người mình, thuận tay nhặt lấy đại đao dưới đất lên, sau đó gào thét xông lên liều chết giết địch.
- Giết!
Ông ta cố gắng hét to.
Đây là một trận chiến không thể nào quên được, nó sẽ không được ghi vào sử sách, cũng sẽ không trở thành trận chiến kinh điển gì cả. Nhưng trong trận chiến ngăn cản này, người Chỉ Thủy mới thật sự hiểu được dũng sĩ chân chính là như thế nào…
Trong lúc ấy, Chu Chi Cẩm ở xa xa quan sát trận chiến này, rốt cục thở dài một tiếng:
- Rốt cục ta đã hiểu vì sao quân Đế quốc Thiên Phong lại hùng mạnh như vậy, vì sao Thiển Thủy Thanh có thể tung hoành bên trong lãnh thổ Chỉ Thủy như vào chỗ không người. Chỉ một cánh quân ít ỏi tám trăm người, không ngờ có thể liều chết ngăn cản thế tấn công của Hộ dân quân trong một thời gian dài như vậy! Dù chết, bọn họ cũng chết trong vinh quang!
Phùng Nhiên bên cạnh lạnh lùng nói:
- Nếu chúng ta không ra tay, ắt bọn họ không thể nào chịu đựng được nữa, chỉ còn lại khoảng ba trăm người, không thể nào để cho bọn họ chết sạch không còn một mống!
- Đúng vậy!
Chu Chi Cẩm gật gật đầu lạnh nhạt nói:
- Truyền lệnh của ta, đại quân xuất kích, cứu hơn ba trăm người còn lại của Thiết Sư Doanh!
Đối với Thạch Dung Hải mà nói, trận chiến hôm nay đánh tới tình cảnh như hiện tại, có thể nói là hắn lại một lần nữa nếm mùi thất bại. Tuy rằng Hộ dân quân đã hoàn toàn chiếm được thành Đại Lương, nhưng chủ lực Thiết Phong Kỳ đã phá vây chạy thoát bình yên. Hàng chục vạn đại quân bao vây mà vẫn không thể tiêu diệt đối thủ, để cho bọn chúng ung dung rời đi, đối với Thiển Thủy Thanh, Thạch Dung Hải gần như chỉ có khuất phục mà thôi.
Trong lúc hắn đang trấn áp những nơi Hộ dân quân rối loạn, chấn chỉnh lại đội ngũ chuẩn bị tiêu diệt sạch cánh quân tám trăm người đoạn hậu này để trút giận, không ngờ bên ngoài chiến trường lại có một cánh quân cuồn cuộn kéo đến.
Dẫn đầu cánh quân này là một đội kỵ binh khôi giáp chỉnh tề, chiến mã ngẩng cao đầu, quân kỷ nghiêm minh, lại thêm nhân số rất đông, có đủ các loại binh chủng.
Có lẽ bọn họ không ngang tàng dũng mãnh không biết sợ như quân Đế quốc Thiên Phong, nhưng hiển nhiên cũng là một cánh quân hùng mạnh được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trên lá đại kỳ tung bay phấp phới của đội kỵ binh đi đầu, một chữ ‘Chu’ thật to tỏ rõ thân phận cánh quân này.
Chính là mười vạn quân trấn thủ của thành Đại Lương, không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở phía sau, hơn nữa cách xuất hiện lại vô cùng kỳ dị.
Đội kỵ binh đi đầu vừa xuất hiện đã xông tới chiến trường bên này, thái độ của đội kỵ binh này băng qua hết sức ngang tàng, chia tách hai phe đang chiến đấu ra hai bên, tên quan quân đi đầu lớn tiếng rống to:
- Chu Tướng quân có lệnh, chiến sự dừng ở đây, Thiết Sư Doanh đã là cá chậu chim lồng, không cần vây giết nữa, chúng ta sẽ dẫn đi giao cho Chu Tướng quân xử lý!
Thạch Dung Hải tức giận đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, hắn rống to:
- Tên Chu Chi Cẩm này gió chiều nào ngã theo chiều ấy, lúc đánh giặc hắn không xuất hiện, lúc này muốn ra mặt chiếm tiện nghi hay sao?
Tên quan quân kia cười lạnh:
- Vị này chính là Thạch Dung Hải Đại Tướng quân hay sao? Đại danh ‘Tướng quân thất bại’ của Tướng quân tại hạ nghe thấy đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, vô cùng khâm phục!
Thạch Dung Hải tức giận đến nỗi lảo đảo trên lưng ngựa, suýt nữa thì hộc máu rơi xuống đất, tên quan quân kia đã lạnh lùng đáp lại:
- Thạch Tướng quân chỉ trích chúng ta không xuất hiện trên chiến trường, xem ra là bất mãn chúng ta vì không giúp Hộ dân quân tấn công Thiết Phong Kỳ, có phải là có ý này không?
Thạch Dung Hải mắng ầm lên:
- Con bà ngươi, các ngươi thân là quân nhân Chỉ Thủy, không chịu giúp chung ta tấn công người Đế quốc Thiên Phong, dám khoanh tay đứng nhìn như vậy!
Tên quan quân kia tức giận hừ:
- Thạch Dung Hải, tốt nhất ngươi phải hiểu rõ tình thế trước mắt, lúc ấy Thiết Phong Kỳ khống chế thành Đại Lương, cả cánh quân chúng ta không hề có binh khí trong tay, lấy cái gì đi đánh?! Nếu như miễn cưỡng tấn công làm cho bên trong thành đại loạn, đến lúc đó trong thành Đại Lương sẽ chết bao nhiêu dân chúng ngươi có biết không?! Chu Tướng quân nhân nghĩa bao trùm thiên hạ, không đành lòng hại dân chúng Chỉ Thủy ta, nhưng không muốn đầu hàng quân Đế quốc Thiên Phong, cho nên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Thiết Phong Kỳ đi rồi chúng ta mới mở kho lấy binh khí ra, ngươi có biết cần bao lâu hay không? Các ngươi không vây được Thiển Thủy Thanh, còn có thể trách ai được?
- Toàn là nói bậy, cưỡng từ đoạt lý!
Tên quan quân kia không thèm để ý tới hắn, chỉ cười lạnh lẽo:
- Dù nói như thế nào đi nữa, ít nhất chúng ta cũng không giúp Thiển Thủy Thanh đối phó các ngươi, nếu không Hộ dân quân muốn đuổi Thiết Phong Kỳ đi chiếm lấy thành Đại Lương sẽ không dễ dàng như vậy! Lời nói của ta, Thạch Tướng quân ngươi tin cũng tốt, không tin cũng không sao, dù sao hơn ba trăm người của Thiết Sư Doanh, chúng ta phải dẫn đi! Nếu như Thạch Tướng quân không bằng lòng, cũng không quan trọng, Tướng quân của chúng ta ở phía sau, ngươi có thể đi tìm ông ta phân phải trái. Còn nếu ngươi không phục, cho rằng chúng ta chỉ ra vẻ, muốn chứng kiến hành động chân thật thì cũng không có vấn đề gì. Không phải Hộ dân quân các ngươi rất lợi hại sao? Thiết Phong Kỳ còn bị các ngươi đánh chạy, có lẽ ngươi cũng không xem mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương chúng ta ra gì!
Thạch Dung Hải sững sờ, một hồi lâu không nói được nên lời.
Hiện tại hắn có nỗi khổ chỉ mình mình biết, đánh với Thiết Phong Kỳ một hồi lâu, Hộ dân quân đã tổn thất nặng nề, sức lực cũng đã hao hết bảy, tám phần.
Đương nhiên Thiết Phong Kỳ cạn kiệt sức lực, nhưng Hộ dân quân chiến đấu không cần sức hay sao? Dưới tình huống này, muốn thắng được quân trấn thủ thành Đại Lương e rằng vô cùng khó khăn.
Hiện giờ mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương từ trong thành xông ra, ép người đòi chiếm chiến lợi phẩm, trừ phi hắn bất kể hậu quả lập tức khai chiến, nếu không cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Dù sao đi nữa, quân trấn thủ thành Đại Lương lần này không tham dự thủ, tức đã cho thấy lập trường của họ là đứng về phía Hộ dân quân. Dịch Tinh Hàn đương nhiên phải mượn sức bọn họ, mình cũng không thể không nể mặt bọn họ phần nào. Tốt xấu gì mọi người cũng là ‘phe nhà’, sao thể đấu tranh nội bộ được?!
Lúc này, Thạch Dung Hải trừng mắt nhìn Chu Chi Cẩm đang mỉm cười đứng ở xa xa, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Được, ân huệ quân trấn thủ thành Đại Lương không tham dự thủ thành, chúng ta xin ghi nhớ, tuy nhiên chuyện đoạt tù binh của chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ! Hiện giờ thành Đại Lương đã được Hộ dân quân chúng ta đánh hạ, Dịch thủ lĩnh đang chỉ huy người tham gia cứu hỏa, giữ gìn trật tự trị an. Có chuyện gì… chúng ta vào thành rồi hãy nói!
Tên quan quân kia cười hăng hắc, ôm quyền nói:
- Tự nhiên, muốn làm gì cũng được, Tướng quân đi thong thả, không tiễn!
Thấy Thạch Dung Hải đi dần xa, rốt cục tên quan quân kia sa sầm nét mặt nói:
- Lập tức cứu chữa tất cả các tướng sĩ còn sống của Thiết Sư Doanh, đối xử với bọn họ cho tử tế…
Xa xa, thế lửa trong thành Đại Lương đã dần dần tắt, xem ra Dịch Tinh Hàn đã khống chế thế cục trong thành thành công.
Chu Chi Cẩm nhìn khói mù trong thành đang dần dần tan đi, đôi mắt híp lại chỉ còn như sợi chỉ.
Tên này mắt phượng râu dài, phong độ ung dung hoạt bát, lúc hắn còn trẻ đã từng trải qua thời kỳ loạn lạc thăng trầm, hiện tại tuổi đã trung niên, hành vi cử chỉ trở nên ung dung, vài phần tương tự như Sở Hâm Lâm. Hai bên trái phải của hắn là Phùng Nhiên và Chương Tú Dịch, một người thân hình nhỏ nhắn cao gầy, ánh mắt sáng ngời, người còn lại đầu và tay chân to lớn thô kệch, trông vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ.
Tên quan quân vừa nói chuyện với Thạch Dung Hải đang giục ngựa chạy vội tới:
- Báo Chu Đại Tướng quân, đã cứu xong các binh sĩ còn lại của Thiết Sư Doanh.
Chu Chi Cẩm thản nhiên hỏi:
- Đông Quang Chiếu còn sống hay không?
- Hắn bị trọng thương, lại thêm thể lực tiêu hao quá độ, đã hôn mê. Tuy nhiên ta thấy hắn không chết được, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là hắn bị thương quá nặng, theo như ta đoán, cho dù có thể cứu sống hắn, e rằng nguyên khí của hắn đã bị tổn thương rất nặng, nếu muốn cầm binh chiến đấu, e rằng rất khó…
Chu Chi Cẩm gật gật đầu:
- Đối với một Tướng quân như hắn, có thể nhân cơ hội này trở về dưỡng già cũng là một kết cục tốt.
Tên quan quân kia muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có chuyện gì muốn hỏi nhưng lại không dám. Chu Chi Cẩm mỉm cười hỏi:
- Tiểu Phi, có phải ngươi muốn hỏi ta vì sao phải cứu bọn họ hay không?
Tên quan quân tên Hứa Phi này gật gật đầu:
- Tướng quân làm việc cao sâu khó lường, thuộc hạ nhìn không thấu!
Chu Chi Cẩm cười:
- Đương nhiên là ngươi nhìn không thấu, nếu không vị trí Đại Tướng quân này của ta phải nhường lại cho ngươi mất!
Tên Hứa Phi mặt đỏ bừng, Phùng Nhiên và Chương Tú Dịch cười hăng hắc.
Chu Chi Cẩm than dài:
- Thật ra nếu có thể, sao ta lại muốn cứu bọn chúng làm gì, ta còn mong cho Thiết Phong Kỳ chết sạch là đằng khác! Đáng tiếc… Hộ dân quân vô cùng kém cỏi, đông như vậy vẫn không vây diệt được Thiết Phong Kỳ. Nếu Thiển Thủy Thanh đã không chết, dù sao chúng ta cũng phải làm chuyện gì đó vì hắn. Hiện giờ chúng ta cứu tính mạng quân đoạn hậu Thiết Sư Doanh và Đông Quang Chiếu, Thiển Thủy Thanh cảm ân ta, nhận tình ta, sau này muốn gây phiền phức với ta cũng phải e dè một chút. Dù sao sau này, tất cả mọi người đều là quan đồng triều, đạo quan trường, trừ khi cần thiết, làm việc lúc nào cũng phải chừa đường lui, sau này gặp lại cũng tốt, không tới nỗi kết thành mối thù không đội chung trời. Về phần Dã Vương, sau này chúng ta đàm phán cũng có cái để mà nói chuyện, có thể nói chúng ta chưa từng làm gì sai, luôn nỗ lực cống hiến vì người Đế quốc Thiên Phong. Đương nhiên, nếu như Thiết Phong Kỳ bị tiêu diệt toàn quân, ta cũng không cần phiền phức như vầy, lúc đó chúng ta muốn nói sao chẳng được!
Hứa Phi hiểu ra, không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Nếu là như vậy, vì sao chúng ta không ra tay giữ Thiết Phong Kỳ lại?
- Ngu ngốc!
Chu Chi Cẩm nổi giận:
- Chỉ Thủy đã bị diệt, thiên hạ thống nhất đã là chuyện không thể nào tránh khỏi, tương lai sau này, những kẻ tham gia tấn công quân Đế quốc Thiên Phong đều không thể có kết cục tốt. Tuy Dã Vương khoan hồng độ lượng, nhưng cũng không thể tha thứ cho bọn ta về tội thấy chết mà không cứu, lại càng không thể tha cho tội chủ động tấn công. Mạo hiểm như vậy không đáng chút nào, nếu như đắc tội với Thiển Thủy Thanh, chúng ta còn có thể tìm cách nào đó bù đắp được, đắc tội với Hoàng đế của Đế quốc Thiên Phong, chính là chết trăm lần cũng chưa hết tội. Tiểu tử ngươi sau này phải suy nghĩ cho cẩn thận một chút, nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta chém ngươi trước!
Hứa Phi không dám nói gì nữa.
Phùng Nhiên liếc nhìn Chu Chi Cẩm, trầm giọng hỏi:
- Sắp tới chúng ta nên làm sao đây?
Chu Chi Cẩm hỏi ngược lại:
- Văn Phi của ngươi không chỉ dẫn cho ngươi sao?
Sắc mặt Phùng Nhiên có vẻ giận dữ:
- Nữ nhân này đã mạo hiểm cùng Sở Hâm Lâm đi theo Thiển Thủy Thanh đột phá vòng vây, hiển nhiên là đã quyết định đem vận mệnh cả đời đặt vào người Thiển Thủy Thanh, nên không còn coi trọng ta nữa!
Chương Tú Dịch cất giọng khàn khàn:
- Cơ Nhược Tử tâm kế ác độc, tầm mắt nhìn xa trông rộng, nàng đã không xem trọng chúng ta, đương nhiên có đạo lý của nàng.
Tên này khi xưa từng bị một đao vào cổ, thanh quản bị thương, cho nên nói chuyện rất khó nghe.
Chu Chi Cẩm nhìn Chương Tú Dịch hỏi:
- Ý của ngươi là…
Chương Tú Dịch đưa tay chỉ thành Đại Lương ở xa xa.
Chu Chi Cẩm nhìn theo, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng:
- Là tên Dịch Tinh Hàn kia sao? Thiết Phong Kỳ đã đi, Hộ dân quân lại tới, thành Đại Lương kẻ tới người đi, cũng thật vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng từ xưa đến nay, người đánh chiếm thiên hạ chưa chắc có thể giữ được thiên hạ. Thiển Thủy Thanh là như vậy, Dịch Tinh Hàn cũng vậy, những kẻ không hiểu thời thế, không biết đạo lý thế gian đổi thay liên tục, còn sống được đã là may mắn, làm sao có thể hy vọng xa vời hơn nữa!
Phùng Nhiên cười nói:
- Những lời này không sai chút nào, tuy Hộ dân quân đánh chiếm thành Đại Lương, nhưng rốt cục ai sẽ làm chủ vẫn chưa thể nào biết được!
Ba người đồng thời nhìn về phía thành Đại Lương, trong mắt lộ ra vẻ tham lam vô hạn.
Khi nãy Thiển Thủy Thanh có thể bảo Mộc Huyết dẫn Hữu Tự Doanh đi làm nhiệm vụ gần như là chịu chết kia, bởi vì lúc ấy không có bất cứ người nào có được sinh cơ. Thế nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác, lúc này hắn phải bỏ một phần mà giữ lại một phần lớn.
Như vậy hắn nên bỏ ai đây?
Giây phút này, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối…
Lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai:” Chỉ cần Thiển Thuỷ Thanh còn sống, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cho thật tốt mỗi mỗi huynh đệ bên cạnh mình, thà rằng đem đặt cả thiên hạ vào trong khói lửa, cũng tuyệt không để cho huynh đệ rời khỏi ta mà đi!”
Như vậy hôm nay, hắn phải làm sao…?
Khi ông trời bảo hắn phải bỏ một số huynh đệ để cứu sống một số huynh đệ khác, hắn phải chọn lựa như thế nào?
Quay đầu lại nhìn bầu trời thành Đại Lương, khói vẫn lượn lờ. Ở đó hắn đã bỏ lại ba trăm huynh đệ, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, vậy ở nơi này, hắn còn phải bỏ bao nhiêu huynh đệ nữa đây…?
Lúc này, hắn chậm rãi nói:
- Thích đại ca, huynh nói không sai chút nào, đệ càng muốn bảo vệ nhiều người, rốt cục lại là không thể bảo vệ cho ai được… Đệ… phải làm sao đây?
Thiển Thủy Thanh hoàn toàn u mê…
Dưới ánh mặt trời, gió lạnh thổi qua, tiếng động chung quanh vẫn ồn ào như cũ, nhưng thế giới dường như đang trở nên tĩnh lặng…
Thiển Thủy Thanh nhìn ra xa, nghe tiếng hò hét chung quanh, lòng hắn lại càng chần chờ không quyết…
Đông Quang Chiếu lạnh lùng hỏi:
- Thủy Thanh, ngươi còn chưa quyết định sao?
Thiển Thủy Thanh run lên lẩy bẩy, nhìn Đông Quang Chiếu, vị hán tử râu quai nón này đang nở một nụ cười khổ:
- Ta biết ngươi đang do dự chuyện gì… để cho Thiết Sư Doanh phụ trách đoạn hậu đi thôi! Doanh của ta có nòng cốt là trọng trang bộ binh, có lực lượng phòng ngự mạnh nhất, bản thân tốc độ của bọn họ cũng chậm, nếu như đi theo cùng mọi người, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ của mọi người, cho nên làm quân đoạn hậu là thích hợp nhất!
- Lão Đông, ông…
Đông Quang Chiếu đưa tay lên cắt lời hắn:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, tuy nhiên chiến tranh là như vậy, trong thiên hạ không có trận thắng nào mà không có người chết, tuy ngươi là tướng tài, nhưng cũng không thể khiến cho địch nhân tự nguyện quỳ gối dưới chân ngươi! Hành động huyết hương tế đại kỳ quá mức hung ác, mặc dù trong thời gian ngắn phát huy ra hiệu quả, nhưng hậu quả sau đó cũng vô cùng nghiêm trọng. Ta không biết vì sao ngươi nóng lòng cầu thành công như vậy, trong quân có lời đồn, Vân tiểu thư của Vân gia có lời ước hẹn một năm với Nam Trấn Đốc, có lẽ liên quan tới chuyện này, tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng không có chỗ nào là không đáng tin. Nhưng Thủy Thanh, ta muốn nói cho ngươi biết, lần này ngươi đã quá sai lầm, không cần biết sau này ngươi muốn làm như thế nào, vì mục đích gì, trừ ra thật cần thiết, không nên giết chóc bừa bãi là hơn! Dù sao quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta cũng khác với những dân vùng núi hoang dã như vầy, bọn chúng đánh giặc là vì cướp bóc, còn chúng ta đánh giặc là vì thống trị, nếu như giết chóc quá nhiều sẽ vô cùng bất lợi cho việc thống nhất. Cho nên sau này ngươi phải giải quyết cho thật tốt!
Nói đến đây, Đông Quang Chiếu thở dài một tiếng:
- Xưa nay phàm là danh tướng thì phải giết chóc nhiều, chuyện này đương nhiên không giả, tuy nhiên nếu chỉ biết giết chóc, vậy vĩnh viễn sẽ không trở thành một tướng tài! Ngươi nóng lòng cầu thành công, cho nên mới dẫn đến thất bại hôm nay của quân ta, nếu như thường ngày có thể an ủi dân chúng địa phương nhiều hơn, ắt đã không xảy ra cục diện như vầy! Nhưng giờ hối hận thì đã muộn, lần này ta đoạn hậu, e rằng khó mà giữ được mạng già, bởi vậy cũng không thèm để ý tới địa vị tôn ti, nghĩ sao nói vậy. Những lời này của ta đều xuất phát từ tận đáy lòng, sau này ngươi rất khó mà nghe được trong chốn quan trường. Cho nên những lời nói lần này của ta, hy vọng ngươi có thể ghi nhớ!
- Lão Đông…
Thiển Thủy Thanh siết chặt tay Đông Quang Chiếu, hán tử này bật cười rộ một tràng dài, sau đó ông ta quay lại nói với binh sĩ của mình:
- Cho ta tám trăm tử sĩ, ta có thể kéo dài một canh giờ cho quân ta rút lui. Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, ai không sợ chết hãy theo ta ở lại cầm chân địch!
- Nguyện tiến thối cùng Doanh Chủ!
Các chiến sĩ Thiết Sư Doanh đồng thanh rống to.
Ở đoạn này, chúng ta không thể không khen ngợi một cánh quân thật sự mạnh mẽ, có tinh thần liều chết hy sinh. Bọn họ phải hoàn toàn gạt bỏ sinh tử sang bên, dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy thời gian cho chiến hữu rút lui. Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện liều mạng chiến đấu lúc bình thường, chiến đấu bình thường chỉ cần một bầu máu nóng sục sôi, ở lại đoạn hậu cần phải có một tinh thần hy sinh mạnh mẽ, dám xả thân vì đồng đội. Nếu không có một cảm tình thân mật sản sinh ra qua biết bao nhiêu lần sóng vai chiến đấu, hợp tác chặt chẽ, không ai chịu làm như vậy! Nhưng ở Thiết Phong Kỳ, tinh thần sống chết có nhau này đã ăn sâu vào trong xương tủy mỗi một binh sĩ. Thậm chí đến cả năm ngàn hàng binh ở Lam Thành, từ lúc gia nhập, cùng chiến đấu cho tới nay, cũng bắt đầu thực sự dung nhập vào trong Thiết Phong Kỳ. Cũng chính là sau khi trải qua từng trận chiến gió tanh mưa máu mới có thể xây dựng nên kỷ luật và ý chí đến mức này.
Đông Quang Chiếu hài lòng hét to:
- Được, huynh đệ Thiết Sư Doanh ta không ai hèn nhát! Trọng trang bộ binh của Thiết Sư Doanh còn bao nhiêu người?
- Báo Doanh Chủ, trọng trang bộ binh còn sáu trăm huynh đệ!
- Đã tử trận một phần ba huynh đệ rồi sao?
Đông Quang Chiếu cười khổ nói.
Từ lúc Thiết Phong Kỳ xuất chinh tới nay, bọn họ trải qua chiến sự vô số dọc đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trận nào cũng tử thương ở mức thấp nhất. Nhưng hôm nay đây, trong trận chiến phá vây thành Đại Lương, chỉ một trận đã khiến cho Thiết Sư Doanh mất đi mấy trăm huynh đệ, làm sao Đông Quang Chiếu không than thở?! Phá vây lần này, áp lực của các chiến sĩ trọng trang bộ binh thật lớn, bọn họ phải phụ trách bảo vệ an nguy của toàn Thiết Phong Kỳ. Chính vì ở tình huống vừa đánh vừa di chuyển, năng lực phòng ngự so với ngày thường đã giảm đi rất nhiều, cho nên mới bị tổn thất lớn lao như vậy.
- Các huynh đệ trọng trang bộ binh cùng với đội cận vệ Thiết Sư Doanh ở lại phụ trách đoạn hậu, những người còn lại nhanh chóng chạy đi!
Đông Quang Chiếu ra sức rống to.
- Tướng quân, ngài cũng đi đi, nơi đây giao lại cho chúng ta!
Một tên chiến sĩ Thiết Sư Doanh hét lên.
Đông Quang Chiếu giận dữ gầm lên:
- Đi con bà ngươi, lão tử không đi! Các ngươi có thấy qua Tướng quân nào của quân Đế quốc Thiên Phong sợ chết hay chưa?
-… Đông Quang Chiếu ta nhập ngũ đã mười mấy năm, cả đời chinh chiến chỉ có thời gian gần đây đi theo Thiển huynh đệ là chiến đấu khoái trá nhất! Người ta sống trên đời phải kiến công lập nghiệp, cho dù chết cả trăm lần cũng không hề hối hận! Cho dù hôm nay lão tử tử trận sa trường, cuộc đời này cũng không hề hối hận!
- Cuộc đời này không hề hối hận!!!
Giây phút ấy, đôi mắt Thiển Thủy Thanh ngân ngấn nước với vẻ không đành lòng, đây là lần đầu tiên hắn không thể không bỏ rơi huynh đệ của mình mà chạy, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn nói với Đông Quang Chiếu:
- Lão Đông, nhớ kỹ cố gắng thủ vững nửa canh giờ, đến lúc đó sẽ có viện binh tới cứu các người!
Đông Quang Chiếu cười sang sảng:
- Thiển tiểu tử, con bà ngươi đừng đùa lão tử nữa có được không, tình huống này lấy đâu ra viện binh nữa chứ?
Thiển Thủy Thanh giận hét:
- Ông không tin ta có phải không?
Đông Quang Chiếu lạnh nhạt không đáp, Thiển Thủy Thanh đã kêu lên:
- Ta đã nói có viện binh, tức là nhất định sẽ có viện binh! Nếu như… ta nói vạn nhất viện binh không tới… các ngươi nên lập tức đầu hàng!
Đông Quang Chiếu quát to:
- Cút con bà ngươi đi, lão tử thà chết không hàng!
Thiển Thủy Thanh giận dữ rống to:
- Hãy làm theo lời ta nói, ta không muốn các ngươi phải chết! Chỉ cần thủ vững nửa canh giờ, nếu không có viện binh tới, hãy lập tức đầu hàng, đây là mệnh lệnh! Ta muốn các ngươi còn sống cho đến khi chúng ta quay lại đánh thành Đại Lương một lần nữa!
Sau đó, hắn hét to với các tướng sĩ dưới tay:
- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lập tức lui lại, rời khỏi nơi này!!!
Tiếng hét này hắn đã trút ra tất cả nỗi khó chịu, bất bình, không đành lòng.
Theo tiếng hét này, tất cả tướng sĩ Thiết Phong Kỳ buồn bã quay đầu xông tới, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng chiến hữu của mình vì mình mà hy sinh tính mạng, ra sức ngăn chặn quân địch truy kích.
Phía sau bọn họ, tám trăm tử sĩ bố trí trận hình co cụm dày đặc, dưới sự dẫn dắt của Đông Quang Chiếu rống giận xông lên đón đầu đại quân của địch mênh mông đang đuổi theo sau…
o0o
Mỏi mệt, vô cùng mỏi mệt, như sóng biển dập dồn cuốn lấy toàn thân.
Đông Quang Chiếu không biết mình đã thủ được bao lâu, đầu óc ông ta không còn tính toán được đã qua bao nhiêu thời gian. Hiện tại ý chí đang đấu tranh dữ dội với thân thể, ý chí yêu cầu thân thể chiến đấu, thân thể lại khao khát được nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể của ông ta đã không biết trúng phải bao nhiêu vết thương mà kể, nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn, thần kinh tê dại không còn biết gì nữa, bao gồm cả cảm giác đau…
Dưới sự tiến công điên cuồng mạnh mẽ của Hộ dân quân, Đông Quang Chiếu còn sống đến giờ này đã là một kỳ tích. Có rất nhiều binh sĩ Thiết Sư Doanh vì muốn bảo vệ ông ta đã không tiếc dùng thân thể của chính họ ngăn cản đao thương địch nhân đâm về phía ông ta.
Từng binh sĩ thi nhau ngã xuống, mặc dù trọng giáp trên người họ rất nặng nề chắc chắn, nhưng rốt cục vẫn không ngăn được địch nhân đâm chém tơi bời. Trọng giáp bị chém rách toạc, da thịt cũng nứt ra lộ xương trắng, máu tươi dưới chân chảy thành dòng, khắp cả chiến trường đã biến thành một màu đỏ sẫm chết chóc.
Tám trăm tử sĩ liều mạng ngăn chặn Hộ dân quân truy kích, bọn họ dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian cho chiến hữu rút lui. Khi ý chí chiến đấu trào dâng của các tử sĩ bất khuất này dần dần hạ xuống, lòng Đông Quang Chiếu cảm thấy nhói đau…
Bọn họ đều là những quân nhân ưu tú, lại phải vùi thây ở chỗ này… Thời gian dường như đã ngừng trôi, thủ ở đây từ đầu tới giờ, Đông Quang Chiếu cảm thấy dường như mình đã trải qua một kiếp…
Những ngày tháng sống chiến đấu bên nhau, những tiếng cười đùa của binh sĩ mình, những khi liên hoan rượu thịt, chè chén no say, cất tiếng ca vang, tất cả những thăng trầm lần lượt hiện trở lại trong lòng Đông Quang Chiếu.
Nghe nói người sắp chết, sẽ nhớ lại dĩ vãng đời mình, xem ra, ta cũng sắp sửa chết đây… Đông Quang Chiếu lắc đầu cười khổ.
Dường như đó là một lời tiên đoán, một thanh trường mâu sắc bén ngay sau đó đâm ngang ra, Đông Quang Chiếu yếu ớt múa đại đao lên đỡ, nhưng lúc này đại đao quá nặng nề chậm chạp, cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi mâu đang đâm thẳng vào ngực mình.
Trọng giáp thật dày trên người vang lên một tiếng keng thật lớn, mũi mâu kia đã xuyên qua trọng giáp, hung hăng đâm vào người Đông Quang Chiếu.
- Tướng quân!
Những tiếng kinh hô vang lên bên cạnh.
Máu tươi phun bắn ra lập tức, Đông Quang Chiếu vô lực buông thõng tay, đại đao rơi xuống đất, toàn thân giống như một quả bóng bị mũi mâu đâm thủng xì hơi, dần dần quỵ xuống.
Chân sau của ông ta quỵ xuống đất, cố gắng chịu đựng không ngã.
Dù là chết, lão tử cũng phải chết đứng!
- Nâng ta dậy!
Đông Quang Chiếu quát lên khàn khàn.
Vài bàn tay to tướng nâng ông ta dậy, Đông Quang Chiếu trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu:
- Chúng ta đã thủ được bao lâu?
- Khoảng chừng nửa canh giờ.
Một tên binh sĩ đáp.
- Vậy không đủ…
Đông Quang Chiếu lắc đầu:
- Ta đã nói phải thủ một canh giờ!
- Tướng quân…
Đông Quang Chiếu cố gắng cười sặc sụa, lúc này dường như sức lực toàn thân ông ta đã hồi phục lại. Ông ta cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, có cảm giác như vết thương không phải nằm trên người mình, thuận tay nhặt lấy đại đao dưới đất lên, sau đó gào thét xông lên liều chết giết địch.
- Giết!
Ông ta cố gắng hét to.
Đây là một trận chiến không thể nào quên được, nó sẽ không được ghi vào sử sách, cũng sẽ không trở thành trận chiến kinh điển gì cả. Nhưng trong trận chiến ngăn cản này, người Chỉ Thủy mới thật sự hiểu được dũng sĩ chân chính là như thế nào…
Trong lúc ấy, Chu Chi Cẩm ở xa xa quan sát trận chiến này, rốt cục thở dài một tiếng:
- Rốt cục ta đã hiểu vì sao quân Đế quốc Thiên Phong lại hùng mạnh như vậy, vì sao Thiển Thủy Thanh có thể tung hoành bên trong lãnh thổ Chỉ Thủy như vào chỗ không người. Chỉ một cánh quân ít ỏi tám trăm người, không ngờ có thể liều chết ngăn cản thế tấn công của Hộ dân quân trong một thời gian dài như vậy! Dù chết, bọn họ cũng chết trong vinh quang!
Phùng Nhiên bên cạnh lạnh lùng nói:
- Nếu chúng ta không ra tay, ắt bọn họ không thể nào chịu đựng được nữa, chỉ còn lại khoảng ba trăm người, không thể nào để cho bọn họ chết sạch không còn một mống!
- Đúng vậy!
Chu Chi Cẩm gật gật đầu lạnh nhạt nói:
- Truyền lệnh của ta, đại quân xuất kích, cứu hơn ba trăm người còn lại của Thiết Sư Doanh!
Đối với Thạch Dung Hải mà nói, trận chiến hôm nay đánh tới tình cảnh như hiện tại, có thể nói là hắn lại một lần nữa nếm mùi thất bại. Tuy rằng Hộ dân quân đã hoàn toàn chiếm được thành Đại Lương, nhưng chủ lực Thiết Phong Kỳ đã phá vây chạy thoát bình yên. Hàng chục vạn đại quân bao vây mà vẫn không thể tiêu diệt đối thủ, để cho bọn chúng ung dung rời đi, đối với Thiển Thủy Thanh, Thạch Dung Hải gần như chỉ có khuất phục mà thôi.
Trong lúc hắn đang trấn áp những nơi Hộ dân quân rối loạn, chấn chỉnh lại đội ngũ chuẩn bị tiêu diệt sạch cánh quân tám trăm người đoạn hậu này để trút giận, không ngờ bên ngoài chiến trường lại có một cánh quân cuồn cuộn kéo đến.
Dẫn đầu cánh quân này là một đội kỵ binh khôi giáp chỉnh tề, chiến mã ngẩng cao đầu, quân kỷ nghiêm minh, lại thêm nhân số rất đông, có đủ các loại binh chủng.
Có lẽ bọn họ không ngang tàng dũng mãnh không biết sợ như quân Đế quốc Thiên Phong, nhưng hiển nhiên cũng là một cánh quân hùng mạnh được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trên lá đại kỳ tung bay phấp phới của đội kỵ binh đi đầu, một chữ ‘Chu’ thật to tỏ rõ thân phận cánh quân này.
Chính là mười vạn quân trấn thủ của thành Đại Lương, không ngờ bọn họ lại xuất hiện ở phía sau, hơn nữa cách xuất hiện lại vô cùng kỳ dị.
Đội kỵ binh đi đầu vừa xuất hiện đã xông tới chiến trường bên này, thái độ của đội kỵ binh này băng qua hết sức ngang tàng, chia tách hai phe đang chiến đấu ra hai bên, tên quan quân đi đầu lớn tiếng rống to:
- Chu Tướng quân có lệnh, chiến sự dừng ở đây, Thiết Sư Doanh đã là cá chậu chim lồng, không cần vây giết nữa, chúng ta sẽ dẫn đi giao cho Chu Tướng quân xử lý!
Thạch Dung Hải tức giận đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, hắn rống to:
- Tên Chu Chi Cẩm này gió chiều nào ngã theo chiều ấy, lúc đánh giặc hắn không xuất hiện, lúc này muốn ra mặt chiếm tiện nghi hay sao?
Tên quan quân kia cười lạnh:
- Vị này chính là Thạch Dung Hải Đại Tướng quân hay sao? Đại danh ‘Tướng quân thất bại’ của Tướng quân tại hạ nghe thấy đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, vô cùng khâm phục!
Thạch Dung Hải tức giận đến nỗi lảo đảo trên lưng ngựa, suýt nữa thì hộc máu rơi xuống đất, tên quan quân kia đã lạnh lùng đáp lại:
- Thạch Tướng quân chỉ trích chúng ta không xuất hiện trên chiến trường, xem ra là bất mãn chúng ta vì không giúp Hộ dân quân tấn công Thiết Phong Kỳ, có phải là có ý này không?
Thạch Dung Hải mắng ầm lên:
- Con bà ngươi, các ngươi thân là quân nhân Chỉ Thủy, không chịu giúp chung ta tấn công người Đế quốc Thiên Phong, dám khoanh tay đứng nhìn như vậy!
Tên quan quân kia tức giận hừ:
- Thạch Dung Hải, tốt nhất ngươi phải hiểu rõ tình thế trước mắt, lúc ấy Thiết Phong Kỳ khống chế thành Đại Lương, cả cánh quân chúng ta không hề có binh khí trong tay, lấy cái gì đi đánh?! Nếu như miễn cưỡng tấn công làm cho bên trong thành đại loạn, đến lúc đó trong thành Đại Lương sẽ chết bao nhiêu dân chúng ngươi có biết không?! Chu Tướng quân nhân nghĩa bao trùm thiên hạ, không đành lòng hại dân chúng Chỉ Thủy ta, nhưng không muốn đầu hàng quân Đế quốc Thiên Phong, cho nên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Thiết Phong Kỳ đi rồi chúng ta mới mở kho lấy binh khí ra, ngươi có biết cần bao lâu hay không? Các ngươi không vây được Thiển Thủy Thanh, còn có thể trách ai được?
- Toàn là nói bậy, cưỡng từ đoạt lý!
Tên quan quân kia không thèm để ý tới hắn, chỉ cười lạnh lẽo:
- Dù nói như thế nào đi nữa, ít nhất chúng ta cũng không giúp Thiển Thủy Thanh đối phó các ngươi, nếu không Hộ dân quân muốn đuổi Thiết Phong Kỳ đi chiếm lấy thành Đại Lương sẽ không dễ dàng như vậy! Lời nói của ta, Thạch Tướng quân ngươi tin cũng tốt, không tin cũng không sao, dù sao hơn ba trăm người của Thiết Sư Doanh, chúng ta phải dẫn đi! Nếu như Thạch Tướng quân không bằng lòng, cũng không quan trọng, Tướng quân của chúng ta ở phía sau, ngươi có thể đi tìm ông ta phân phải trái. Còn nếu ngươi không phục, cho rằng chúng ta chỉ ra vẻ, muốn chứng kiến hành động chân thật thì cũng không có vấn đề gì. Không phải Hộ dân quân các ngươi rất lợi hại sao? Thiết Phong Kỳ còn bị các ngươi đánh chạy, có lẽ ngươi cũng không xem mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương chúng ta ra gì!
Thạch Dung Hải sững sờ, một hồi lâu không nói được nên lời.
Hiện tại hắn có nỗi khổ chỉ mình mình biết, đánh với Thiết Phong Kỳ một hồi lâu, Hộ dân quân đã tổn thất nặng nề, sức lực cũng đã hao hết bảy, tám phần.
Đương nhiên Thiết Phong Kỳ cạn kiệt sức lực, nhưng Hộ dân quân chiến đấu không cần sức hay sao? Dưới tình huống này, muốn thắng được quân trấn thủ thành Đại Lương e rằng vô cùng khó khăn.
Hiện giờ mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương từ trong thành xông ra, ép người đòi chiếm chiến lợi phẩm, trừ phi hắn bất kể hậu quả lập tức khai chiến, nếu không cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Dù sao đi nữa, quân trấn thủ thành Đại Lương lần này không tham dự thủ, tức đã cho thấy lập trường của họ là đứng về phía Hộ dân quân. Dịch Tinh Hàn đương nhiên phải mượn sức bọn họ, mình cũng không thể không nể mặt bọn họ phần nào. Tốt xấu gì mọi người cũng là ‘phe nhà’, sao thể đấu tranh nội bộ được?!
Lúc này, Thạch Dung Hải trừng mắt nhìn Chu Chi Cẩm đang mỉm cười đứng ở xa xa, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Được, ân huệ quân trấn thủ thành Đại Lương không tham dự thủ thành, chúng ta xin ghi nhớ, tuy nhiên chuyện đoạt tù binh của chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ! Hiện giờ thành Đại Lương đã được Hộ dân quân chúng ta đánh hạ, Dịch thủ lĩnh đang chỉ huy người tham gia cứu hỏa, giữ gìn trật tự trị an. Có chuyện gì… chúng ta vào thành rồi hãy nói!
Tên quan quân kia cười hăng hắc, ôm quyền nói:
- Tự nhiên, muốn làm gì cũng được, Tướng quân đi thong thả, không tiễn!
Thấy Thạch Dung Hải đi dần xa, rốt cục tên quan quân kia sa sầm nét mặt nói:
- Lập tức cứu chữa tất cả các tướng sĩ còn sống của Thiết Sư Doanh, đối xử với bọn họ cho tử tế…
Xa xa, thế lửa trong thành Đại Lương đã dần dần tắt, xem ra Dịch Tinh Hàn đã khống chế thế cục trong thành thành công.
Chu Chi Cẩm nhìn khói mù trong thành đang dần dần tan đi, đôi mắt híp lại chỉ còn như sợi chỉ.
Tên này mắt phượng râu dài, phong độ ung dung hoạt bát, lúc hắn còn trẻ đã từng trải qua thời kỳ loạn lạc thăng trầm, hiện tại tuổi đã trung niên, hành vi cử chỉ trở nên ung dung, vài phần tương tự như Sở Hâm Lâm. Hai bên trái phải của hắn là Phùng Nhiên và Chương Tú Dịch, một người thân hình nhỏ nhắn cao gầy, ánh mắt sáng ngời, người còn lại đầu và tay chân to lớn thô kệch, trông vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ.
Tên quan quân vừa nói chuyện với Thạch Dung Hải đang giục ngựa chạy vội tới:
- Báo Chu Đại Tướng quân, đã cứu xong các binh sĩ còn lại của Thiết Sư Doanh.
Chu Chi Cẩm thản nhiên hỏi:
- Đông Quang Chiếu còn sống hay không?
- Hắn bị trọng thương, lại thêm thể lực tiêu hao quá độ, đã hôn mê. Tuy nhiên ta thấy hắn không chết được, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là hắn bị thương quá nặng, theo như ta đoán, cho dù có thể cứu sống hắn, e rằng nguyên khí của hắn đã bị tổn thương rất nặng, nếu muốn cầm binh chiến đấu, e rằng rất khó…
Chu Chi Cẩm gật gật đầu:
- Đối với một Tướng quân như hắn, có thể nhân cơ hội này trở về dưỡng già cũng là một kết cục tốt.
Tên quan quân kia muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có chuyện gì muốn hỏi nhưng lại không dám. Chu Chi Cẩm mỉm cười hỏi:
- Tiểu Phi, có phải ngươi muốn hỏi ta vì sao phải cứu bọn họ hay không?
Tên quan quân tên Hứa Phi này gật gật đầu:
- Tướng quân làm việc cao sâu khó lường, thuộc hạ nhìn không thấu!
Chu Chi Cẩm cười:
- Đương nhiên là ngươi nhìn không thấu, nếu không vị trí Đại Tướng quân này của ta phải nhường lại cho ngươi mất!
Tên Hứa Phi mặt đỏ bừng, Phùng Nhiên và Chương Tú Dịch cười hăng hắc.
Chu Chi Cẩm than dài:
- Thật ra nếu có thể, sao ta lại muốn cứu bọn chúng làm gì, ta còn mong cho Thiết Phong Kỳ chết sạch là đằng khác! Đáng tiếc… Hộ dân quân vô cùng kém cỏi, đông như vậy vẫn không vây diệt được Thiết Phong Kỳ. Nếu Thiển Thủy Thanh đã không chết, dù sao chúng ta cũng phải làm chuyện gì đó vì hắn. Hiện giờ chúng ta cứu tính mạng quân đoạn hậu Thiết Sư Doanh và Đông Quang Chiếu, Thiển Thủy Thanh cảm ân ta, nhận tình ta, sau này muốn gây phiền phức với ta cũng phải e dè một chút. Dù sao sau này, tất cả mọi người đều là quan đồng triều, đạo quan trường, trừ khi cần thiết, làm việc lúc nào cũng phải chừa đường lui, sau này gặp lại cũng tốt, không tới nỗi kết thành mối thù không đội chung trời. Về phần Dã Vương, sau này chúng ta đàm phán cũng có cái để mà nói chuyện, có thể nói chúng ta chưa từng làm gì sai, luôn nỗ lực cống hiến vì người Đế quốc Thiên Phong. Đương nhiên, nếu như Thiết Phong Kỳ bị tiêu diệt toàn quân, ta cũng không cần phiền phức như vầy, lúc đó chúng ta muốn nói sao chẳng được!
Hứa Phi hiểu ra, không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Nếu là như vậy, vì sao chúng ta không ra tay giữ Thiết Phong Kỳ lại?
- Ngu ngốc!
Chu Chi Cẩm nổi giận:
- Chỉ Thủy đã bị diệt, thiên hạ thống nhất đã là chuyện không thể nào tránh khỏi, tương lai sau này, những kẻ tham gia tấn công quân Đế quốc Thiên Phong đều không thể có kết cục tốt. Tuy Dã Vương khoan hồng độ lượng, nhưng cũng không thể tha thứ cho bọn ta về tội thấy chết mà không cứu, lại càng không thể tha cho tội chủ động tấn công. Mạo hiểm như vậy không đáng chút nào, nếu như đắc tội với Thiển Thủy Thanh, chúng ta còn có thể tìm cách nào đó bù đắp được, đắc tội với Hoàng đế của Đế quốc Thiên Phong, chính là chết trăm lần cũng chưa hết tội. Tiểu tử ngươi sau này phải suy nghĩ cho cẩn thận một chút, nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta chém ngươi trước!
Hứa Phi không dám nói gì nữa.
Phùng Nhiên liếc nhìn Chu Chi Cẩm, trầm giọng hỏi:
- Sắp tới chúng ta nên làm sao đây?
Chu Chi Cẩm hỏi ngược lại:
- Văn Phi của ngươi không chỉ dẫn cho ngươi sao?
Sắc mặt Phùng Nhiên có vẻ giận dữ:
- Nữ nhân này đã mạo hiểm cùng Sở Hâm Lâm đi theo Thiển Thủy Thanh đột phá vòng vây, hiển nhiên là đã quyết định đem vận mệnh cả đời đặt vào người Thiển Thủy Thanh, nên không còn coi trọng ta nữa!
Chương Tú Dịch cất giọng khàn khàn:
- Cơ Nhược Tử tâm kế ác độc, tầm mắt nhìn xa trông rộng, nàng đã không xem trọng chúng ta, đương nhiên có đạo lý của nàng.
Tên này khi xưa từng bị một đao vào cổ, thanh quản bị thương, cho nên nói chuyện rất khó nghe.
Chu Chi Cẩm nhìn Chương Tú Dịch hỏi:
- Ý của ngươi là…
Chương Tú Dịch đưa tay chỉ thành Đại Lương ở xa xa.
Chu Chi Cẩm nhìn theo, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng:
- Là tên Dịch Tinh Hàn kia sao? Thiết Phong Kỳ đã đi, Hộ dân quân lại tới, thành Đại Lương kẻ tới người đi, cũng thật vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng từ xưa đến nay, người đánh chiếm thiên hạ chưa chắc có thể giữ được thiên hạ. Thiển Thủy Thanh là như vậy, Dịch Tinh Hàn cũng vậy, những kẻ không hiểu thời thế, không biết đạo lý thế gian đổi thay liên tục, còn sống được đã là may mắn, làm sao có thể hy vọng xa vời hơn nữa!
Phùng Nhiên cười nói:
- Những lời này không sai chút nào, tuy Hộ dân quân đánh chiếm thành Đại Lương, nhưng rốt cục ai sẽ làm chủ vẫn chưa thể nào biết được!
Ba người đồng thời nhìn về phía thành Đại Lương, trong mắt lộ ra vẻ tham lam vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.