Chương 153
skyhero
10/04/2021
Trong một căn phòng tăm tối, bảy tám chiếc máy tính đang chiếu ra ánh sáng xanh mờ nhạt, khi cánh cửa được mở ra một luồng hơi nóng ập vào.
Một người đàn ông đeo kính với mồ hôi nhễ nhại bước vào, trong đôi mắt mệt mỏi lộ ra một chút phấn khích: “Thưa thầy! Tôi đã tìm được manh mối rồi!”
Cần phải biết rằng họ hoàn toàn không hề phát hiện ra tung tích của Thi Nguyệt trong hệ thống camera theo dõi ở công viên giải trí Thế Kỷ, Trình Dịch minh chủ Liên minh Bóng Đêm tự mình ra tay lợi dụng sức mạnh to lớn của mạng lưới internet, xâm nhập vào các kho dữ liệu cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Trình Dịch gõ lạch tạch lên bàn phím của máy tính, vừa thực hiện thao tác vừa nói: “Tôi đã xâm nhập vào toàn bộ kho dữ liệu lớn, rốt cuộc cũng tìm thấy thứ này trong một chiếc máy chụp ảnh mà khách du lịch chưa kịp tắt.”
Nói xong anh ta bấm vào nút phát, một đoạn video được mở lên.
Mấy người Diệp Phùng ghé sát lại, sau khi xem xong Thiết Chinh Nhạc cảm thấy khó hiểu mở miệng hỏi: “Đây chẳng phải là đoạn video theo dõi mà chúng đã xem ở công viên giải trí Thế Kỷ hay sao? Chỉ là góc quay khác mà thôi!”
“Đừng gấp! Cứ từ từ…chậm đã…xem cái này đi!”
Trình Dịch lập tức nhấn nút tạm dừng: “Xem đoạn này!”
“Cái gì?”
Mọi người không khỏi bước tới ghé lại gần hơn một chút, mười mấy đôi mắt lập tức mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trình Dịch chỉ vào một bàn chân nhỏ trong đám đông hỗn loạn: “Nhìn này, sau hơn bảy mươi lần lặp đi lặp lại quan sát cùng với các bức ảnh mà cô giáo đã chụp cho Thi Nguyệt vào ngày hôm đó, tôi có thể chắc chắn rằng bàn chân đeo chiếc ủng bằng da nhỏ này chính là của Thi Nguyệt!”
Ngay sau đó hình ảnh lại được tua đi: “Tiếp tục xem cái này nữa, từ tư thế trước đó của bàn chân nhỏ, dáng vẻ của Thi Nguyệt giống như đang sắp ngã xuống đất, mà phía sau cô bé là người mặc bộ đồ chuột Mickey cùng với người mặc đồ vịt Donald cũng đang ở trạng thái lảo đảo sắp ngã.”
“Nhưng chỉ cần quan sát kỹ càng thì có thể phát hiện, người mặc đồ vịt Donald này nhất định không phải bị người đẩy mà là cố ý ngã xuống, hơn nữa tư thế này có thể đứng lên bất cứ lúc nào.”
“Lại nhìn các hình ảnh phía sau, có nhìn thấy không, người này sau đó đúng là đã nhanh chóng đứng dậy, bình thường mà nói nếu như lúc này người này đứng lên thì Thi Nguyệt bị gã ta che khuất chắc chắn sẽ lộ ra nhưng mà…Ữm, không có, không có gì hết! Khoảng trống nơi mà gã ta đứng dậy kia hoàn toàn không hề có bóng dáng của Thi Nguyệt.”
“Lại xem tiếp, sau khi người mặc bộ đồ vịt Donald này đứng lên lại không đứng sang một bên như những người khác, mà nhanh chóng chen ra phía ngoài, sau đó chúng ta lại quan sát… kích thước của gã ta rõ ràng đã lớn hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa trong quá trình xô đẩy chen chúc có một hình dáng nho nhỏ mơ hồ lộ ra ở trước ngực của gã ta.”
Nói đến đây Trình Dịch quay đầu lại nhìn Diệp Phùng: “Thưa thầy, thầy đã nghĩ ra điều gì chưa?”
Vẻ mặt của Diệp Phùng thay đổi một cách rõ rệt: “Chiếu lại một lần nữa.”
Trình Dịch cười hì một tiếng sau đó cầm lấy điều khiển tua lại một lượt.
Mọi người tiến lên phía trước ghé lại gần hơn rồi nghiêm túc theo dõi tỉ mỉ một lần nữa.
Đúng vậy hết thảy mọi chuyện đều giống y hệt như những gì Trình Dịch đã nói.
Khi đó trong bụng người mặc bộ đồ chú vịt Donald kia mơ hồ nhô lên hình dáng của một người, đó rất có thể chính là Thi Nguyệt.
Diệp Phùng và mọi người đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều tỏ ra vui mừng, anh trực tiếp ra lệnh: “Thiết Chinh Nhạc lập tức điều tra người này là ai cho tôi.”
“Thưa thầy khi nãy vừa mới phát hiện tôi đã sắp xếp người đi điều tra rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng nhận được tin tức thôi.”
Ngay khi lời vừa mới dứt cánh cửa bị người đẩy mạnh ra rầm một tiếng, có một người bước vào với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt: “Thầy ơi chúng tôi đã điều tra ra được rồi.”
Ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên sáng ngời: “Nói mau!”
“Người này là một nhân viên partime của công viên giải trí Thế Kỷ tên là Vương Cường, là một kẻ chơi bời lêu lổng không công ăn việc làm, đã từng có tiền án tiền sử trộm cắp, tuy nhiên nghe người ta nói rằng gã ta đóng làm nhân vật hoạt hình ở công viên trong khoảng thời gian nửa tháng nay vẫn rất tuân thủ kỷ luật.”
“Tôi đã thông báo tin tức này cho tất cả các anh em rồi, xin thầy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra tung tích của gã ta bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Thiết Chinh Nhạc.”
“Có tôi!”
“Ra lệnh cho nhóm binh lính dưới quyền quản lý của anh rằng bao vây toàn bộ thủ đô, nhất định không thể để cho bọn họ chạy thoát.”
“Dạ vâng!”
Đúng lúc này người học trò kia hơi do dự trong giây lát rồi tiếp tục nói: “Thưa thầy, ngoài điều này ra tôi còn nghe được một tin tức khác nữa.”
“Tin gì vậy? Nói đi!”
“Tin tức này nghe được từ một nhân viên công tác trong công viên giải trí Thế Kỷ. Người này tiết lộ với chúng tôi rằng hai ngày nay thật ra không chỉ có một mình Thi Nguyệt bị mất tích, mà trước đó vẫn còn hai cô bé khác cũng không rõ tung tích.
“Chẳng qua công viên giải trí Thế Kỷ vì bảo vệ cho tiếng tăm của mình nên đã nhét rất nhiều tiền cho người nhà của hai cô bé kia, vì vậy chuyện này mới không được phanh phui, có rất ít người biết đến cho nên không lan truyền ra ngoài.”
Những người có mặt ở đây đều không phải là kẻ ngốc, sau khi nghe xong những lời này, một biểu cảm khác lạ chợt thoáng hiện trên khuôn mặt của mỗi người.
Trình Dịch đứng bên cạnh sờ cằm rồi chậm rãi mở miệng nói: “Cũng chính là nói việc con gái của thây mất tích lần này thật ra không hẳn là nhằm vào thầy, cũng rất có thể vừa khéo là một trường hợp bị bắt cóc, nếu là như vậy thì chỉ có một loại khả năng.”
Trong mắt Diệp Phùng chợt hiện lên vẻ lạnh lùng, sau đó nhấn mạnh từng chữ một: “Buôn người.”
Trình Dịch gật đầu: “Rất có khả năng…
này!”
Thiết Chinh Nhạc ở bên cạnh nhướng mày nói: “Không đúng, nếu như là do bọn buôn người làm thì tại sao lại phải chạy đến công viên giải trí Thế Kỷ chứ? Ở đó nhiều trẻ con như vậy sao cứ nhất định phải nhằm vào Thi Nguyệt hả?”
Diệp Phùng lại nghĩ đến một khả năng còn sâu xa hơn nữa.
Người tên Vương Cường này rất có thể là một phần tử buôn người, nhưng việc bắt cóc Thi Nguyệt lần này thật ra không phải bởi vì cô bé xui xẻo, mà hẳn là có người ra lệnh cho gã ta làm như vậy.
Mà người đứng đẳng sau gã ta chính là người muốn đối phó với Diệp Phùng.
Sau khi xâu chuỗi tất cả các sự việc xảy ra trước đó lại với nhau, thân phận của người muốn đối phó với anh đã bị vạch trần.
Nhà họ Diệp!
Nghĩ đến đây trong lòng anh chợt nhói, nếu nói như vậy thì tình cảnh của Thi Nguyệt e rằng sẽ càng tồi tệ hơn.
Sợ rằng bọn họ chó cùng rứt giậu.
“Mau lên! Tất cả mọi người đều chia „ ra.
“Phong tỏa toàn bộ các lối ra vào của thủ đô, cho dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng nhất định phải tìm ra tên Vương Cường này cho tôi.”
“Dạ vâng!”
Mọi người cùng nhau lên tiếng đáp lại.
Chẳng mấy chốc bức chân dung của của Vương Cường đã được lật ra, ngoại trừ sức mạnh từ bên phía chính phủ thì gần như trên tay của những kẻ thường xuyên lang thang đầu đường xó chợ cũng đều mỗi người một tấm, đôi khi cần tìm người thì những người này lại chính là đôi mắt tốt nhất.
Thủ đô đêm nay chắc chắn sẽ không được bình yên.
Một người đàn ông đeo kính với mồ hôi nhễ nhại bước vào, trong đôi mắt mệt mỏi lộ ra một chút phấn khích: “Thưa thầy! Tôi đã tìm được manh mối rồi!”
Cần phải biết rằng họ hoàn toàn không hề phát hiện ra tung tích của Thi Nguyệt trong hệ thống camera theo dõi ở công viên giải trí Thế Kỷ, Trình Dịch minh chủ Liên minh Bóng Đêm tự mình ra tay lợi dụng sức mạnh to lớn của mạng lưới internet, xâm nhập vào các kho dữ liệu cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Trình Dịch gõ lạch tạch lên bàn phím của máy tính, vừa thực hiện thao tác vừa nói: “Tôi đã xâm nhập vào toàn bộ kho dữ liệu lớn, rốt cuộc cũng tìm thấy thứ này trong một chiếc máy chụp ảnh mà khách du lịch chưa kịp tắt.”
Nói xong anh ta bấm vào nút phát, một đoạn video được mở lên.
Mấy người Diệp Phùng ghé sát lại, sau khi xem xong Thiết Chinh Nhạc cảm thấy khó hiểu mở miệng hỏi: “Đây chẳng phải là đoạn video theo dõi mà chúng đã xem ở công viên giải trí Thế Kỷ hay sao? Chỉ là góc quay khác mà thôi!”
“Đừng gấp! Cứ từ từ…chậm đã…xem cái này đi!”
Trình Dịch lập tức nhấn nút tạm dừng: “Xem đoạn này!”
“Cái gì?”
Mọi người không khỏi bước tới ghé lại gần hơn một chút, mười mấy đôi mắt lập tức mở to, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trình Dịch chỉ vào một bàn chân nhỏ trong đám đông hỗn loạn: “Nhìn này, sau hơn bảy mươi lần lặp đi lặp lại quan sát cùng với các bức ảnh mà cô giáo đã chụp cho Thi Nguyệt vào ngày hôm đó, tôi có thể chắc chắn rằng bàn chân đeo chiếc ủng bằng da nhỏ này chính là của Thi Nguyệt!”
Ngay sau đó hình ảnh lại được tua đi: “Tiếp tục xem cái này nữa, từ tư thế trước đó của bàn chân nhỏ, dáng vẻ của Thi Nguyệt giống như đang sắp ngã xuống đất, mà phía sau cô bé là người mặc bộ đồ chuột Mickey cùng với người mặc đồ vịt Donald cũng đang ở trạng thái lảo đảo sắp ngã.”
“Nhưng chỉ cần quan sát kỹ càng thì có thể phát hiện, người mặc đồ vịt Donald này nhất định không phải bị người đẩy mà là cố ý ngã xuống, hơn nữa tư thế này có thể đứng lên bất cứ lúc nào.”
“Lại nhìn các hình ảnh phía sau, có nhìn thấy không, người này sau đó đúng là đã nhanh chóng đứng dậy, bình thường mà nói nếu như lúc này người này đứng lên thì Thi Nguyệt bị gã ta che khuất chắc chắn sẽ lộ ra nhưng mà…Ữm, không có, không có gì hết! Khoảng trống nơi mà gã ta đứng dậy kia hoàn toàn không hề có bóng dáng của Thi Nguyệt.”
“Lại xem tiếp, sau khi người mặc bộ đồ vịt Donald này đứng lên lại không đứng sang một bên như những người khác, mà nhanh chóng chen ra phía ngoài, sau đó chúng ta lại quan sát… kích thước của gã ta rõ ràng đã lớn hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa trong quá trình xô đẩy chen chúc có một hình dáng nho nhỏ mơ hồ lộ ra ở trước ngực của gã ta.”
Nói đến đây Trình Dịch quay đầu lại nhìn Diệp Phùng: “Thưa thầy, thầy đã nghĩ ra điều gì chưa?”
Vẻ mặt của Diệp Phùng thay đổi một cách rõ rệt: “Chiếu lại một lần nữa.”
Trình Dịch cười hì một tiếng sau đó cầm lấy điều khiển tua lại một lượt.
Mọi người tiến lên phía trước ghé lại gần hơn rồi nghiêm túc theo dõi tỉ mỉ một lần nữa.
Đúng vậy hết thảy mọi chuyện đều giống y hệt như những gì Trình Dịch đã nói.
Khi đó trong bụng người mặc bộ đồ chú vịt Donald kia mơ hồ nhô lên hình dáng của một người, đó rất có thể chính là Thi Nguyệt.
Diệp Phùng và mọi người đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều tỏ ra vui mừng, anh trực tiếp ra lệnh: “Thiết Chinh Nhạc lập tức điều tra người này là ai cho tôi.”
“Thưa thầy khi nãy vừa mới phát hiện tôi đã sắp xếp người đi điều tra rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng nhận được tin tức thôi.”
Ngay khi lời vừa mới dứt cánh cửa bị người đẩy mạnh ra rầm một tiếng, có một người bước vào với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt: “Thầy ơi chúng tôi đã điều tra ra được rồi.”
Ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên sáng ngời: “Nói mau!”
“Người này là một nhân viên partime của công viên giải trí Thế Kỷ tên là Vương Cường, là một kẻ chơi bời lêu lổng không công ăn việc làm, đã từng có tiền án tiền sử trộm cắp, tuy nhiên nghe người ta nói rằng gã ta đóng làm nhân vật hoạt hình ở công viên trong khoảng thời gian nửa tháng nay vẫn rất tuân thủ kỷ luật.”
“Tôi đã thông báo tin tức này cho tất cả các anh em rồi, xin thầy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra tung tích của gã ta bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Thiết Chinh Nhạc.”
“Có tôi!”
“Ra lệnh cho nhóm binh lính dưới quyền quản lý của anh rằng bao vây toàn bộ thủ đô, nhất định không thể để cho bọn họ chạy thoát.”
“Dạ vâng!”
Đúng lúc này người học trò kia hơi do dự trong giây lát rồi tiếp tục nói: “Thưa thầy, ngoài điều này ra tôi còn nghe được một tin tức khác nữa.”
“Tin gì vậy? Nói đi!”
“Tin tức này nghe được từ một nhân viên công tác trong công viên giải trí Thế Kỷ. Người này tiết lộ với chúng tôi rằng hai ngày nay thật ra không chỉ có một mình Thi Nguyệt bị mất tích, mà trước đó vẫn còn hai cô bé khác cũng không rõ tung tích.
“Chẳng qua công viên giải trí Thế Kỷ vì bảo vệ cho tiếng tăm của mình nên đã nhét rất nhiều tiền cho người nhà của hai cô bé kia, vì vậy chuyện này mới không được phanh phui, có rất ít người biết đến cho nên không lan truyền ra ngoài.”
Những người có mặt ở đây đều không phải là kẻ ngốc, sau khi nghe xong những lời này, một biểu cảm khác lạ chợt thoáng hiện trên khuôn mặt của mỗi người.
Trình Dịch đứng bên cạnh sờ cằm rồi chậm rãi mở miệng nói: “Cũng chính là nói việc con gái của thây mất tích lần này thật ra không hẳn là nhằm vào thầy, cũng rất có thể vừa khéo là một trường hợp bị bắt cóc, nếu là như vậy thì chỉ có một loại khả năng.”
Trong mắt Diệp Phùng chợt hiện lên vẻ lạnh lùng, sau đó nhấn mạnh từng chữ một: “Buôn người.”
Trình Dịch gật đầu: “Rất có khả năng…
này!”
Thiết Chinh Nhạc ở bên cạnh nhướng mày nói: “Không đúng, nếu như là do bọn buôn người làm thì tại sao lại phải chạy đến công viên giải trí Thế Kỷ chứ? Ở đó nhiều trẻ con như vậy sao cứ nhất định phải nhằm vào Thi Nguyệt hả?”
Diệp Phùng lại nghĩ đến một khả năng còn sâu xa hơn nữa.
Người tên Vương Cường này rất có thể là một phần tử buôn người, nhưng việc bắt cóc Thi Nguyệt lần này thật ra không phải bởi vì cô bé xui xẻo, mà hẳn là có người ra lệnh cho gã ta làm như vậy.
Mà người đứng đẳng sau gã ta chính là người muốn đối phó với Diệp Phùng.
Sau khi xâu chuỗi tất cả các sự việc xảy ra trước đó lại với nhau, thân phận của người muốn đối phó với anh đã bị vạch trần.
Nhà họ Diệp!
Nghĩ đến đây trong lòng anh chợt nhói, nếu nói như vậy thì tình cảnh của Thi Nguyệt e rằng sẽ càng tồi tệ hơn.
Sợ rằng bọn họ chó cùng rứt giậu.
“Mau lên! Tất cả mọi người đều chia „ ra.
“Phong tỏa toàn bộ các lối ra vào của thủ đô, cho dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng nhất định phải tìm ra tên Vương Cường này cho tôi.”
“Dạ vâng!”
Mọi người cùng nhau lên tiếng đáp lại.
Chẳng mấy chốc bức chân dung của của Vương Cường đã được lật ra, ngoại trừ sức mạnh từ bên phía chính phủ thì gần như trên tay của những kẻ thường xuyên lang thang đầu đường xó chợ cũng đều mỗi người một tấm, đôi khi cần tìm người thì những người này lại chính là đôi mắt tốt nhất.
Thủ đô đêm nay chắc chắn sẽ không được bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.