Chương 292
skyhero
10/04/2021
Đáy mắt Diệp Phùng lóa lên tia sáng lạnh lẽo, chân bước về phía trước. Nhìn thấy Diệp Phùng vẫn tự ý đi vào mà không coi lời nói của mình ra gì, một trong hai người đàn ông kia tức giận nắm lấy vai của Diệp Phùng hét lớn: “Thằng nhãi này, mày không nghe tao nói gì hết sao?”
“Á aaaaa…”
Vang lên cùng với tiếng la hét của ông ta là tiếng xương gãy rắc rắc, Diệp Phùng bẻ gãy cổ tay người đàn ông này, thờ ơ nhìn người đàn ông còn lại nói: “Ông cũng muốn cản tôi lại?”
Mặt người đàn ông kia tràn đầy vẻ sợ hãi, mới thấy Diệp Phùng khẽ động đậy, còn chưa nhìn kĩ thao tác của Diệp Phùng thì người bên cạnh đã bị bẻ gãy cổ tay rồi.
Chàng trai này quả là đáng sợ!
Nhìn thấy người đàn ông ngây ngốc đứng đó, Diệp Phùng buông người kia ra, thong thả đi vào bên trong. Nhìn thấy Diệp Phùng đã đi vào, hai người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau: “Phải…làm sao bây giờ?”
Người đàn ông bị gãy tay trên trán nổi đầy gân xanh, ôm lấy cánh tay đang đau đớn, tròng mắt hiện lên tia độc ác: “Để người ngoài tự tiện xông vào xóm Lang, còn đợi tao dạy mày cách xử lý hay sao?”
Người kia bỗng giật mình: “Nhưng mà… Nhưng mà thằng đó là người duy nhất tay không mà có thể xông vào được xóm Lang từ trước đến nay.”
Người kia nắm chặt lấy áo, đôi mắt tràn đầy vẻ giận giữ: “Tao không cần biết nó là ai, tao chỉ biết nó là một người xa lạ dám tự ý đi vào xóm Lang mà không được cho phép.”
“Boong! Boong! Boong!” Ba tiếng chuông thánh thót vang lên, giữa sự tĩnh mịch của chốn núi rừng bỗng nhiên vang dội hơn hẳn.
Diệp Phùng dừng bước, gương mặt dần hiện lên vài biểu cảm khác thường, ánh mắt như bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Từng loạt bóng người từ khắp nơi xuất hiện, không thể đếm được hết thảy có bao nhiêu người, trên tay cầm theo bao nhiêu dao, chỉ thấy trong nháy mắt sát thủ đã xuất hiện khắp mọi nơi trong xóm Lang.
Rõ ràng chưa có một ai ra tay, nhưng tại thời khắc này, mùi máu tươi bỗng chốc lan truyền khắp nơi.
Con người sống trên đời, một khi đã từng nhiễm mùi của máu đều sẽ trở nên rất nhạy cảm với mùi vị này.
Một người có thể chỉ là cá nhân nhỏ bé, nhưng mười người trăm người cùng đứng đó, áo quần không một vệt máu, thế nhưng nơi nào họ xuất hiện đều khiến cho người khác cảm thấy nơi đó chính là chiến trường đẫm máu.
Nếu như là người khác, bị một đám sát thủ bao vây như thế chắc đã sớm lạnh run người. Thế nhưng Diệp Phùng chỉ lãnh đạm nhếch môi thành một nụ cười, rất có thành ý, lão già này tám năm không gặp, mấy tên đàn em này của lão đúng là càng ngày càng hung hăng rồi…
Thôi được rồi, ai bảo chúng ta ngay từ đầu đã hợp nhau như thế chứ.
Coi như tôi tiện đường giúp người bạn cũ này giải quyết bớt một số đàn em tay mơ.
Lúc này, người đứng đầu nhóm sát thủ kiêu ngạo nhìn Diệp Phùng, cầm cây dao sắc bén chỉ về Diệp Phùng: “Thằng nào tự ý xông vào xóm Lang, giết!”
Nói xong, tên sát thủ xoay người, giơ tay định đấm vào mặt Diệp Phùng, nắm đấm mang theo mười phần sức mạnh nhanh như chớp đã đến sát mặt anh.
“Bốp!” Ngay lúc nắm đấm chỉ còn cách mặt Diệp Phùng khoảng năm cen-ti-met, Diệp Phùng khẽ nghiêng mặt, nhanh chóng bắt được nắm tay của tên sát thủ kia.
“Tôi không muốn giết người.”
Diệp Phùng hạ giọng nói.
“Dám tự ý xông vào xóm Lang, mạng của mày không còn do mày quyết định nữa rồi.”
Tên sát thủ nghiến răng nói, nhanh chóng rút ra một con dao găm từ bên hông, hung hăng đâm vào Diệp Phùng.
Diệp Phùng thở dài: “Cuối cùng cũng vẫn có một vài người chỉ thích tìm đường chết…” Nói rồi, Diệp Phùng bắt lấy cổ tay của tên sát thủ kéo về phía sau, đoạt lấy cây dao găm của tên sát thủ, đâm thẳng về phía sườn phải.
Một tia sáng lóe lên, chỉ nghe tiếng gãy răng rắc, liền thấy chỗ xương sườn của tên sát thủ rách ra một mảng, ai nấy nhìn thấy đều run rẩy.
Phịch!
Tên sát thủ trừng mắt, ngã vật ra đất.
Thì ra lúc nãy vì Diệp Phùng dùng lực quá mạnh làm gãy xương sườn của tên sát thủ, khiến cho xương sườn bị gãy đâm thắng lên tim, chết ngay tại chỗ.
Xung quanh nhất thời rơi vào im lặng. Tuy nhiên, cái chết của tên sát thủ cũng không làm cho những người còn lại lùi bước mà dường như càng khiến cho họ càng trở nên hung hăng hơn. Trong lúc Diệp Phùng đang bị vây quanh bởi vô số sát thủ thì tiếng hét của ai đó vang lên.
“Tất cả dừng tay!”
Sau đó, nhóm sát thủ rẽ qua hai bên nhường đường cho một người đàn ông cao gầy đang đi về phái bên này. Trên người anh ta tỏa ra một cảm giác u ám bất chính, khiến cho những người nhìn thấy anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn rõ người đang đi về phía mình, đôi môi Diệp Phùng bất giác hiện lên một nụ cười: “Đã lâu không gặp!”
“Người ban cho cái chết, Doãn Khương.”
Đàn em thân cận của Lang đại ca, đứng đầu nhóm sát thủ đều được gọi bằng những tên gọi riêng như thế.
Tính tất cả những người có tên gọi riêng thì có tổng cộng chín người, mà Doãn Khương là một trong số chín người đó.
Doãn Khương nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt u ám: “Diệp Phùng, tám năm trước anh đánh bại Lang đại ca dễ như trở bàn tay, nhưng anh đã chọn từ bỏ vị trí tối cao này. Ngày hôm nay anh trở lại đây, thế nhưng giữa anh và xóm Lang đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Tại sao đã tự tiện xông vào, còn giết cả người xóm Lang chúng tôi như thế?”
“Mặc dù tôi không gia nhập vào băng đảng Lang các anh, nhưng tôi và Lang đại ca là chỗ quen biết nhiều năm.
Tôi lặn lội đường xá xa xôi đến đây, muốn gặp lại người bạn cũ chẳng lẽ không được sao?”
Doãn Khương nhíu mày, vẻ mặt hiện lên mấy phần thâm trầm: “Chỉ sợ là hôm nay không tiện cho anh vào thăm.”
Diệp Phùng chỉ cười cười, không hề có ý định ra về: “Thế nhưng theo tôi thấy, hôm nay lại là một ngày vô cùng thích hợp.”
Mắt Doãn Khương lạnh đi, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt giết người: “Nếu như tôi nói rằng hôm nay anh không thể vào trong thì sao?”
“Ha ha… ba người anh em thân cận của Lang đại ca hôm nay đều có mặt đông đủ, thậm chí đến anh cũng có mặt ở đây để bảo hộ xóm Lang. Để tôi đoán thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tất cả anh em đều phải gấp gáp trở lại nơi này, trừ khi… Mấy người đang muốn uy hiếp Lang đại ca tự động từ bỏ chức vị này có đúng không?”
“Á aaaaa…”
Vang lên cùng với tiếng la hét của ông ta là tiếng xương gãy rắc rắc, Diệp Phùng bẻ gãy cổ tay người đàn ông này, thờ ơ nhìn người đàn ông còn lại nói: “Ông cũng muốn cản tôi lại?”
Mặt người đàn ông kia tràn đầy vẻ sợ hãi, mới thấy Diệp Phùng khẽ động đậy, còn chưa nhìn kĩ thao tác của Diệp Phùng thì người bên cạnh đã bị bẻ gãy cổ tay rồi.
Chàng trai này quả là đáng sợ!
Nhìn thấy người đàn ông ngây ngốc đứng đó, Diệp Phùng buông người kia ra, thong thả đi vào bên trong. Nhìn thấy Diệp Phùng đã đi vào, hai người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau: “Phải…làm sao bây giờ?”
Người đàn ông bị gãy tay trên trán nổi đầy gân xanh, ôm lấy cánh tay đang đau đớn, tròng mắt hiện lên tia độc ác: “Để người ngoài tự tiện xông vào xóm Lang, còn đợi tao dạy mày cách xử lý hay sao?”
Người kia bỗng giật mình: “Nhưng mà… Nhưng mà thằng đó là người duy nhất tay không mà có thể xông vào được xóm Lang từ trước đến nay.”
Người kia nắm chặt lấy áo, đôi mắt tràn đầy vẻ giận giữ: “Tao không cần biết nó là ai, tao chỉ biết nó là một người xa lạ dám tự ý đi vào xóm Lang mà không được cho phép.”
“Boong! Boong! Boong!” Ba tiếng chuông thánh thót vang lên, giữa sự tĩnh mịch của chốn núi rừng bỗng nhiên vang dội hơn hẳn.
Diệp Phùng dừng bước, gương mặt dần hiện lên vài biểu cảm khác thường, ánh mắt như bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Từng loạt bóng người từ khắp nơi xuất hiện, không thể đếm được hết thảy có bao nhiêu người, trên tay cầm theo bao nhiêu dao, chỉ thấy trong nháy mắt sát thủ đã xuất hiện khắp mọi nơi trong xóm Lang.
Rõ ràng chưa có một ai ra tay, nhưng tại thời khắc này, mùi máu tươi bỗng chốc lan truyền khắp nơi.
Con người sống trên đời, một khi đã từng nhiễm mùi của máu đều sẽ trở nên rất nhạy cảm với mùi vị này.
Một người có thể chỉ là cá nhân nhỏ bé, nhưng mười người trăm người cùng đứng đó, áo quần không một vệt máu, thế nhưng nơi nào họ xuất hiện đều khiến cho người khác cảm thấy nơi đó chính là chiến trường đẫm máu.
Nếu như là người khác, bị một đám sát thủ bao vây như thế chắc đã sớm lạnh run người. Thế nhưng Diệp Phùng chỉ lãnh đạm nhếch môi thành một nụ cười, rất có thành ý, lão già này tám năm không gặp, mấy tên đàn em này của lão đúng là càng ngày càng hung hăng rồi…
Thôi được rồi, ai bảo chúng ta ngay từ đầu đã hợp nhau như thế chứ.
Coi như tôi tiện đường giúp người bạn cũ này giải quyết bớt một số đàn em tay mơ.
Lúc này, người đứng đầu nhóm sát thủ kiêu ngạo nhìn Diệp Phùng, cầm cây dao sắc bén chỉ về Diệp Phùng: “Thằng nào tự ý xông vào xóm Lang, giết!”
Nói xong, tên sát thủ xoay người, giơ tay định đấm vào mặt Diệp Phùng, nắm đấm mang theo mười phần sức mạnh nhanh như chớp đã đến sát mặt anh.
“Bốp!” Ngay lúc nắm đấm chỉ còn cách mặt Diệp Phùng khoảng năm cen-ti-met, Diệp Phùng khẽ nghiêng mặt, nhanh chóng bắt được nắm tay của tên sát thủ kia.
“Tôi không muốn giết người.”
Diệp Phùng hạ giọng nói.
“Dám tự ý xông vào xóm Lang, mạng của mày không còn do mày quyết định nữa rồi.”
Tên sát thủ nghiến răng nói, nhanh chóng rút ra một con dao găm từ bên hông, hung hăng đâm vào Diệp Phùng.
Diệp Phùng thở dài: “Cuối cùng cũng vẫn có một vài người chỉ thích tìm đường chết…” Nói rồi, Diệp Phùng bắt lấy cổ tay của tên sát thủ kéo về phía sau, đoạt lấy cây dao găm của tên sát thủ, đâm thẳng về phía sườn phải.
Một tia sáng lóe lên, chỉ nghe tiếng gãy răng rắc, liền thấy chỗ xương sườn của tên sát thủ rách ra một mảng, ai nấy nhìn thấy đều run rẩy.
Phịch!
Tên sát thủ trừng mắt, ngã vật ra đất.
Thì ra lúc nãy vì Diệp Phùng dùng lực quá mạnh làm gãy xương sườn của tên sát thủ, khiến cho xương sườn bị gãy đâm thắng lên tim, chết ngay tại chỗ.
Xung quanh nhất thời rơi vào im lặng. Tuy nhiên, cái chết của tên sát thủ cũng không làm cho những người còn lại lùi bước mà dường như càng khiến cho họ càng trở nên hung hăng hơn. Trong lúc Diệp Phùng đang bị vây quanh bởi vô số sát thủ thì tiếng hét của ai đó vang lên.
“Tất cả dừng tay!”
Sau đó, nhóm sát thủ rẽ qua hai bên nhường đường cho một người đàn ông cao gầy đang đi về phái bên này. Trên người anh ta tỏa ra một cảm giác u ám bất chính, khiến cho những người nhìn thấy anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn rõ người đang đi về phía mình, đôi môi Diệp Phùng bất giác hiện lên một nụ cười: “Đã lâu không gặp!”
“Người ban cho cái chết, Doãn Khương.”
Đàn em thân cận của Lang đại ca, đứng đầu nhóm sát thủ đều được gọi bằng những tên gọi riêng như thế.
Tính tất cả những người có tên gọi riêng thì có tổng cộng chín người, mà Doãn Khương là một trong số chín người đó.
Doãn Khương nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt u ám: “Diệp Phùng, tám năm trước anh đánh bại Lang đại ca dễ như trở bàn tay, nhưng anh đã chọn từ bỏ vị trí tối cao này. Ngày hôm nay anh trở lại đây, thế nhưng giữa anh và xóm Lang đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Tại sao đã tự tiện xông vào, còn giết cả người xóm Lang chúng tôi như thế?”
“Mặc dù tôi không gia nhập vào băng đảng Lang các anh, nhưng tôi và Lang đại ca là chỗ quen biết nhiều năm.
Tôi lặn lội đường xá xa xôi đến đây, muốn gặp lại người bạn cũ chẳng lẽ không được sao?”
Doãn Khương nhíu mày, vẻ mặt hiện lên mấy phần thâm trầm: “Chỉ sợ là hôm nay không tiện cho anh vào thăm.”
Diệp Phùng chỉ cười cười, không hề có ý định ra về: “Thế nhưng theo tôi thấy, hôm nay lại là một ngày vô cùng thích hợp.”
Mắt Doãn Khương lạnh đi, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt giết người: “Nếu như tôi nói rằng hôm nay anh không thể vào trong thì sao?”
“Ha ha… ba người anh em thân cận của Lang đại ca hôm nay đều có mặt đông đủ, thậm chí đến anh cũng có mặt ở đây để bảo hộ xóm Lang. Để tôi đoán thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tất cả anh em đều phải gấp gáp trở lại nơi này, trừ khi… Mấy người đang muốn uy hiếp Lang đại ca tự động từ bỏ chức vị này có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.