Chương 613: Di sản của nhà họ Dương
skyhero
17/08/2021
**********
"Đây... Đây là tình hình gì?"
Trương Thành Quân vô cùng hoảng loạn, vừa rồi có phải là Đế Sư Diệp không? Sao lại đột nhiên biến thành một con quái vật như thế chứ!
Ánh mắt Bắc Minh Vân nhìn chằm chằm vào con quái vật kia, hừ lạnh một tiếng: "Đúng thật là giả!" "Sao cô lại biết được chứ?"
Giọng nói đột ngột mạnh mẽ kia, lại có chút khàn khàn thật không có tình cảm chút nào. "Chính là biểu hiện vừa mới gặp chúng tôi." "Biểu hiện?" "Tuy tôi không hiểu rõ tại sao ông lại giả làm Diệp Phùng lại còn bắt chước giống đến từng chi tiết nhỏ, nhưng có một điểm ông đã sơ hở đó chính là đại ca Diệp là người đã kết hôn nên anh ấy tuyệt đối không ôm bất kì người nào trước mặt tất cả mọi người như vậy."
Nói xong, Bắc Minh Vân cũng có chút không nỡ dù sao cô ta cũng có tình ý nhưng anh lại vô tình nên cô ta chỉ đành thầm thương trộm nhớ. "Chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi?"
Ông ta không thể tưởng tượng nổi dựa vào bản lĩnh của mình lại không thể lừa gạt được mọi người, thế mà chỉ vì một chi tiết nhỏ đã để bại lộ thân phận. Hãy nhớ địa chỉ trang web m.luoqiuxzw.c
Thế nhưng lại chính từ tâm của người phụ nữ có thể đọc được tâm tư của người đàn ông. "Hơn nữa, điều quan trọng đó là ngay từ lúc đầu khi ông ôm tôi vào lòng, tôi hoàn toàn không có cảm giác phóng khoáng và nhiệt huyết của một người đàn ông mà đó tựa như dựa vào một tấm ván gỗ cực kỳ lãnh đạm, cho dù ông có khả năng biến hóa thành hình dạng của đại ca Diệp nhưng tình trạng thể chất của anh ấy, ông không thể mô phỏng theo được!" “Đây không phải là biến hóa!”
Lúc này, Trần Vượng nói: "Đây chính là thuật che mắt Một loại thuật vô cùng cao siêu!" "Đây là lần đầu tiên chúng ta thấy, bộ dạng hiện giờ của ông ta cũng chỉ là dùng phương pháp đặc thù để che mắt chúng ta." "Ha ha!"
Thân hình già nua đột nhiên cười ầm lên: "Các người đã biết được thân phận của tôi, nếu vậy tôi chỉ đành tiễn các người lên đường!" "Thật là đáng tiếc mà, một nghìn năm trước tôi vốn định cùng các người từ từ nói chuyện nhưng bây giờ cơ hội đó có lẽ đã không còn nữa!" "Cô Bắc Minh, chủ nhà Trương hai người đi trước đi
Tôi sẽ ở lại ngăn cản ông ta!" "Trần Vượng! Không cần phải căng thẳng như vậy! Trái lại Bắc Minh Vân tiến lên trước một bước, bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh nghĩ rằng ông ta có thể làm gì với chúng tôi chứ?" "Nếu như ông ta thật sự có bản lĩnh giết chết chúng tôi thì có lẽ đã không bày ra nhiều thuật che mắt như vậy để lừa gạt chúng tôi!"
Ông ta nhìn Bắc Minh Vẫn với dáng vẻ nham hiểm tràn đầy oán hận, trong lúc bất chợt ông ta gào thét một tiếng rồi nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía Bắc Minh Vân, Trần Vượng nhấc chân lên đá ông ta một cước bay ra ngoài ngã trên mặt đất vang lên một tiếng kêu rên đau đón.
Vài người liếc nhìn nhau, ai cũng biết lai lịch của ông ta nên không hề sợ sâu đó Trần Vượng trực tiếp đạp thẳng vào phía sau lưng của ông ta, lạnh lùng nói: "Ông là ai?" Ông ta giãy dụa, nhẹ giọng gào thét: "Tôi sẽ không nói!
Ha ha, nếu các người đã đến được đây thì không một ai có thể chạy thoát! Các người sẽ bị nhốt ở đây cùng với tôi, ha ha..." "Trần Vượng! Bắt lại ném ông ta lên lồng sắt kia giết chết tên quái vật này, đúng là làm dơ bẩn tay của chúng ta mà!"
Vừa nghe lời này, sắc mặt tên quái vật kia sợ hãi liền vùng vẫy đứng dậy: "Đừng! Đừng mà! Sao các người lại có thể đối xử với tôi như vậy!" "Tôi nói! Tôi nói!"
Chịu thua nhanh như vậy nhỉ? Không dám chống đối nữa sao? "Tôi là Hạ Trường sống ở chỗ này đã hơn một nghìn năm!"
Hơn một nghìn năm? Có ai lại có thể sống hơn một nghìn năm chứ? Chẳng nhẽ ông đã sống hai nghìn năm lại còn có thể gọi là người sao?
Chờ một chút! Hạ Trường?
Ánh mắt Trần Vượng đột ngột dừng lại và nghĩ đến thứ gì đó: "Ông tên là Hạ Trường? Vậy Hạ Khương là gì của ông?"
Sau khi nghe thấy cái tên này Hạ Trường vô cùng kích động, hai mắt đỏ bừng, không ngừng gào thét "Hạ Khương! Hạ Khương! Hạ Khương!" "Không được hét. Nói mau!"
Hạ Trường nghiến răng nghiến lợi: "Đó là em trai của tôi! Em trai ruột của tôi!
Trần Vượng phun ra một hơi thở, giọng điệu lại trở nên cứng lại: "Quả nhiên như thế!" "Hạ Khương là ai?" "Tôi vừa hỏi qua Thành Chủ, thần tử đó tên là Hạ
Khương đó là người đã thay Tần Thủy Hoàng hộ tống bảo vật quý hiếm!"
Cái gì?
Ánh mắt Bắc Minh Vân biến đổi, Hạ Khương là thần tử của Tần Thủy Hoàng vậy lão già người không ra người quỷ không ra quỷ ở trước mặt đây chính là Đại Tần, sao người vẫn còn sống chứ? "Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Bắc Minh Vân hơi lang mang không hiểu, không phải người hộ tống bảo vật quý hiếm là Hạ Khương sao? Vậy tại sao Hạ Trường lại giả người giả quỷ xuất hiện ở nơi này. hơn nữa tiệc đãi ngộ lại là năm ngoái, năm kia mà khi đó Đại Tần là hoàng để khai quốc đã phải người bảo vệ bảo vật quý hiểm vậy rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Mọi người mơ hồ cảm giác được, trong này có thể cất giấu một bí mật động trời! "Nếu các người đã tìm đến được nơi này vậy thì tôi sẽ nói cho các người biết chân tướng của sự việc!"
Hạ Trường thở dài một hơi sát khí trên người ông ta dần dần tỏa ra, ba người Trần Vượng không nói gì lẳng lặng đợi ông ta nói tiếp! "Cái mà ngày nay gọi là bát đại thế gia, trước kia sau khi Tần Thủy Hoàng dựng nước thì đó chính là tám gia tộc có công lao lớn nhất!" "Nhưng Tần triều dần sa sút, bát đại thế gia vì tranh đoạt quyền lợi tối cao mà lâm vào cảnh tranh chấp trong nội bộ!" "Lúc đó nhà họ Hạ chúng tôi tuy rằng không thể so sánh với bát đại thế gia nhưng cũng coi như là một thể lực mạnh, khi đó tôi là một trong những đại thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tương còn Hạ Khương em trai tôi lại cống hiến cho nhà họ Dương!" "Bí mật này chỉ thuộc về hai anh em chúng tôi nên không có gì mà chúng tôi không biết cả, hơn nữa chúng tôi còn là anh em ruột!" "Sau này, chiến tranh càng ngày càng kịch liệt, trong lúc bát đại thế gia chiến đấu thì cũng sẽ có bên gây hấn vì tình hình chiến đấu mà hai anh em chúng tôi lại mỗi người một phương, dù cho chiến thắng thuộc về nhà họ Dương hay nhà họ Tương thì mỗi người chúng tôi đều có địa vị ở cả hai nhà nên đảm bảo được nhà họ Hạ luôn giàu sang Thế nhưng, ngay thời điểm mấu chốt nhất thì dòng chính của bát đại thế gia lại đột nhiên mất hết mọi thứ trong một đêm!" “Toàn bộ thiên hạ, liền như rắn mất đầu không bao lâu sau em trai tìm đến tôi cũng bởi vì tôi là người hết mình cống hiến cho nhà họ Tương nên di sản của bọn họ chắc chắn truyền lại cho tôi điều đó đều là lẽ đương nhiên, nhưng trải qua nhiều lần thay đổi tôi cũng không biết mặt bất cứ ai trong bát đại thế gia, nói cách khác chính là những người trong bát đại thế gia hoàn toàn biến mất không còn chút tung tích nào. "Mà khi đó, Tần Thủy Hoàng tuổi cũng đã cao rồi bằng nhiên có một ngày em trai tôi lại được Tần Thủy Hoàng triệu kiến chờ lúc nó trở về thì sắc mặt lại trắng bệch còn mang theo một cái rương gỗ lớn!" "Nó nói, đây là nhiệm vụ mà Tần Thủy Hoàng đã giao cho nó đó là phải cất giấu thật kỹ cái rương bảo vật quý hiểm này và phải tự mình trông giữ. "Nhưng tôi và em trai đều biết rằng, nói tự mình trông giữ đó chỉ là cái cớ để giam cầm chúng tôi cả đời. "Khi đó, tuy rằng thế lực của Đại Tần đã không còn nhưng uy lực vẫn ở đó vì thế tôi đã khuyên em trai mình không cần phải gấp gấp nhất định sẽ có cách giải quyết, dù sao chúng tôi cũng được các gia tộc chống lưng!" "Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ tới!"
Nói đến đây, toàn thân. Hạ Trường đều là oán hận: "Là đứa em trai ruột vậy mà dám hạ độc tôi! Hơn nữa, còn là một chất độc xác sống đặc biệt của nhà họ Dương!" "Nó muốn tôi thay thế chỗ nó để bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ mà Thủy Hoàng đã giao!"
"Đây... Đây là tình hình gì?"
Trương Thành Quân vô cùng hoảng loạn, vừa rồi có phải là Đế Sư Diệp không? Sao lại đột nhiên biến thành một con quái vật như thế chứ!
Ánh mắt Bắc Minh Vân nhìn chằm chằm vào con quái vật kia, hừ lạnh một tiếng: "Đúng thật là giả!" "Sao cô lại biết được chứ?"
Giọng nói đột ngột mạnh mẽ kia, lại có chút khàn khàn thật không có tình cảm chút nào. "Chính là biểu hiện vừa mới gặp chúng tôi." "Biểu hiện?" "Tuy tôi không hiểu rõ tại sao ông lại giả làm Diệp Phùng lại còn bắt chước giống đến từng chi tiết nhỏ, nhưng có một điểm ông đã sơ hở đó chính là đại ca Diệp là người đã kết hôn nên anh ấy tuyệt đối không ôm bất kì người nào trước mặt tất cả mọi người như vậy."
Nói xong, Bắc Minh Vân cũng có chút không nỡ dù sao cô ta cũng có tình ý nhưng anh lại vô tình nên cô ta chỉ đành thầm thương trộm nhớ. "Chuyện này chỉ đơn giản như vậy thôi?"
Ông ta không thể tưởng tượng nổi dựa vào bản lĩnh của mình lại không thể lừa gạt được mọi người, thế mà chỉ vì một chi tiết nhỏ đã để bại lộ thân phận. Hãy nhớ địa chỉ trang web m.luoqiuxzw.c
Thế nhưng lại chính từ tâm của người phụ nữ có thể đọc được tâm tư của người đàn ông. "Hơn nữa, điều quan trọng đó là ngay từ lúc đầu khi ông ôm tôi vào lòng, tôi hoàn toàn không có cảm giác phóng khoáng và nhiệt huyết của một người đàn ông mà đó tựa như dựa vào một tấm ván gỗ cực kỳ lãnh đạm, cho dù ông có khả năng biến hóa thành hình dạng của đại ca Diệp nhưng tình trạng thể chất của anh ấy, ông không thể mô phỏng theo được!" “Đây không phải là biến hóa!”
Lúc này, Trần Vượng nói: "Đây chính là thuật che mắt Một loại thuật vô cùng cao siêu!" "Đây là lần đầu tiên chúng ta thấy, bộ dạng hiện giờ của ông ta cũng chỉ là dùng phương pháp đặc thù để che mắt chúng ta." "Ha ha!"
Thân hình già nua đột nhiên cười ầm lên: "Các người đã biết được thân phận của tôi, nếu vậy tôi chỉ đành tiễn các người lên đường!" "Thật là đáng tiếc mà, một nghìn năm trước tôi vốn định cùng các người từ từ nói chuyện nhưng bây giờ cơ hội đó có lẽ đã không còn nữa!" "Cô Bắc Minh, chủ nhà Trương hai người đi trước đi
Tôi sẽ ở lại ngăn cản ông ta!" "Trần Vượng! Không cần phải căng thẳng như vậy! Trái lại Bắc Minh Vân tiến lên trước một bước, bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh nghĩ rằng ông ta có thể làm gì với chúng tôi chứ?" "Nếu như ông ta thật sự có bản lĩnh giết chết chúng tôi thì có lẽ đã không bày ra nhiều thuật che mắt như vậy để lừa gạt chúng tôi!"
Ông ta nhìn Bắc Minh Vẫn với dáng vẻ nham hiểm tràn đầy oán hận, trong lúc bất chợt ông ta gào thét một tiếng rồi nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía Bắc Minh Vân, Trần Vượng nhấc chân lên đá ông ta một cước bay ra ngoài ngã trên mặt đất vang lên một tiếng kêu rên đau đón.
Vài người liếc nhìn nhau, ai cũng biết lai lịch của ông ta nên không hề sợ sâu đó Trần Vượng trực tiếp đạp thẳng vào phía sau lưng của ông ta, lạnh lùng nói: "Ông là ai?" Ông ta giãy dụa, nhẹ giọng gào thét: "Tôi sẽ không nói!
Ha ha, nếu các người đã đến được đây thì không một ai có thể chạy thoát! Các người sẽ bị nhốt ở đây cùng với tôi, ha ha..." "Trần Vượng! Bắt lại ném ông ta lên lồng sắt kia giết chết tên quái vật này, đúng là làm dơ bẩn tay của chúng ta mà!"
Vừa nghe lời này, sắc mặt tên quái vật kia sợ hãi liền vùng vẫy đứng dậy: "Đừng! Đừng mà! Sao các người lại có thể đối xử với tôi như vậy!" "Tôi nói! Tôi nói!"
Chịu thua nhanh như vậy nhỉ? Không dám chống đối nữa sao? "Tôi là Hạ Trường sống ở chỗ này đã hơn một nghìn năm!"
Hơn một nghìn năm? Có ai lại có thể sống hơn một nghìn năm chứ? Chẳng nhẽ ông đã sống hai nghìn năm lại còn có thể gọi là người sao?
Chờ một chút! Hạ Trường?
Ánh mắt Trần Vượng đột ngột dừng lại và nghĩ đến thứ gì đó: "Ông tên là Hạ Trường? Vậy Hạ Khương là gì của ông?"
Sau khi nghe thấy cái tên này Hạ Trường vô cùng kích động, hai mắt đỏ bừng, không ngừng gào thét "Hạ Khương! Hạ Khương! Hạ Khương!" "Không được hét. Nói mau!"
Hạ Trường nghiến răng nghiến lợi: "Đó là em trai của tôi! Em trai ruột của tôi!
Trần Vượng phun ra một hơi thở, giọng điệu lại trở nên cứng lại: "Quả nhiên như thế!" "Hạ Khương là ai?" "Tôi vừa hỏi qua Thành Chủ, thần tử đó tên là Hạ
Khương đó là người đã thay Tần Thủy Hoàng hộ tống bảo vật quý hiếm!"
Cái gì?
Ánh mắt Bắc Minh Vân biến đổi, Hạ Khương là thần tử của Tần Thủy Hoàng vậy lão già người không ra người quỷ không ra quỷ ở trước mặt đây chính là Đại Tần, sao người vẫn còn sống chứ? "Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Bắc Minh Vân hơi lang mang không hiểu, không phải người hộ tống bảo vật quý hiếm là Hạ Khương sao? Vậy tại sao Hạ Trường lại giả người giả quỷ xuất hiện ở nơi này. hơn nữa tiệc đãi ngộ lại là năm ngoái, năm kia mà khi đó Đại Tần là hoàng để khai quốc đã phải người bảo vệ bảo vật quý hiểm vậy rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Mọi người mơ hồ cảm giác được, trong này có thể cất giấu một bí mật động trời! "Nếu các người đã tìm đến được nơi này vậy thì tôi sẽ nói cho các người biết chân tướng của sự việc!"
Hạ Trường thở dài một hơi sát khí trên người ông ta dần dần tỏa ra, ba người Trần Vượng không nói gì lẳng lặng đợi ông ta nói tiếp! "Cái mà ngày nay gọi là bát đại thế gia, trước kia sau khi Tần Thủy Hoàng dựng nước thì đó chính là tám gia tộc có công lao lớn nhất!" "Nhưng Tần triều dần sa sút, bát đại thế gia vì tranh đoạt quyền lợi tối cao mà lâm vào cảnh tranh chấp trong nội bộ!" "Lúc đó nhà họ Hạ chúng tôi tuy rằng không thể so sánh với bát đại thế gia nhưng cũng coi như là một thể lực mạnh, khi đó tôi là một trong những đại thế gia phụ thuộc vào nhà họ Tương còn Hạ Khương em trai tôi lại cống hiến cho nhà họ Dương!" "Bí mật này chỉ thuộc về hai anh em chúng tôi nên không có gì mà chúng tôi không biết cả, hơn nữa chúng tôi còn là anh em ruột!" "Sau này, chiến tranh càng ngày càng kịch liệt, trong lúc bát đại thế gia chiến đấu thì cũng sẽ có bên gây hấn vì tình hình chiến đấu mà hai anh em chúng tôi lại mỗi người một phương, dù cho chiến thắng thuộc về nhà họ Dương hay nhà họ Tương thì mỗi người chúng tôi đều có địa vị ở cả hai nhà nên đảm bảo được nhà họ Hạ luôn giàu sang Thế nhưng, ngay thời điểm mấu chốt nhất thì dòng chính của bát đại thế gia lại đột nhiên mất hết mọi thứ trong một đêm!" “Toàn bộ thiên hạ, liền như rắn mất đầu không bao lâu sau em trai tìm đến tôi cũng bởi vì tôi là người hết mình cống hiến cho nhà họ Tương nên di sản của bọn họ chắc chắn truyền lại cho tôi điều đó đều là lẽ đương nhiên, nhưng trải qua nhiều lần thay đổi tôi cũng không biết mặt bất cứ ai trong bát đại thế gia, nói cách khác chính là những người trong bát đại thế gia hoàn toàn biến mất không còn chút tung tích nào. "Mà khi đó, Tần Thủy Hoàng tuổi cũng đã cao rồi bằng nhiên có một ngày em trai tôi lại được Tần Thủy Hoàng triệu kiến chờ lúc nó trở về thì sắc mặt lại trắng bệch còn mang theo một cái rương gỗ lớn!" "Nó nói, đây là nhiệm vụ mà Tần Thủy Hoàng đã giao cho nó đó là phải cất giấu thật kỹ cái rương bảo vật quý hiểm này và phải tự mình trông giữ. "Nhưng tôi và em trai đều biết rằng, nói tự mình trông giữ đó chỉ là cái cớ để giam cầm chúng tôi cả đời. "Khi đó, tuy rằng thế lực của Đại Tần đã không còn nhưng uy lực vẫn ở đó vì thế tôi đã khuyên em trai mình không cần phải gấp gấp nhất định sẽ có cách giải quyết, dù sao chúng tôi cũng được các gia tộc chống lưng!" "Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ tới!"
Nói đến đây, toàn thân. Hạ Trường đều là oán hận: "Là đứa em trai ruột vậy mà dám hạ độc tôi! Hơn nữa, còn là một chất độc xác sống đặc biệt của nhà họ Dương!" "Nó muốn tôi thay thế chỗ nó để bản thân đi hoàn thành nhiệm vụ mà Thủy Hoàng đã giao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.