Chương 16:
Phồn Lai Khanh Khanh
29/12/2022
"Phi Điểu, à không trẫm nhầm rồi, phải gọi ngươi là Cuồng Quyến Thánh Nữ mới đúng. Nhiều năm hạ mình bên cạnh trẫm như vậy thật ủy khuất cho ngươi, để chờ đợi được thời cơ tốt như hôm nay xem ra cũng không dễ dàng gì, Quang Minh Giáo hành sự thật khiến người ta khâm phục. Ai có thể ngờ đường đường là Thánh Nữ lại không tiếc rẻ thân mình bất chấp thủ đoạn, mặc sức nam nhân chà đạp... Có phải trước khi đối đầu với kẻ địch ngươi đều dùng thân thể này đổi lấy sự trường tồn cho Quang Minh Giáo?"
Vọng Thừa Thiên nhìn bộ dạng thảm hại của nàng, bạch y sớm đã nhuốm đầy máu tanh, không nhìn ra huyết nhục. Còn đâu bóng dáng bạch y tiên tử hắn từng thấy. Nữ nhân hắn từng xem như báu vật không cho ai đến gần, không nỡ tổn hại dù là một sợi tóc của nàng, dù là Đông Quách Doanh cũng không! Nhưng nay chính hắn lại hành hạ nàng không ra hình dạng.
Hắn trước đây thích nhất chính là sự ngoan cường cố chấp của nàng, dù kinh thiên động địa vẫn có thể bàng quan trước thế sự. Nhưng giờ đây càng nhìn lại càng chán ghét. Hắn muốn lột lớp mặt nạ của nàng ra để xem dưới gương mặt này là nữ nhân như thế nào, thậm chí muốn khoét thủng lồng ngực nàng để xem nơi ấy rốt cuộc có trái tim không?
Nàng nhìn hắn, trước sau đều chưa từng cầu xin, chưa từng cầu xin sự tha thứ của hắn, chưa từng cầu xin hắn thả nàng ra. Nàng chấp nhận chịu mọi hình phạt của hắn, thậm chí là chấp nhận mất mạng dưới tay hắn, nàng chỉ hi vọng hắn đừng đau lòng. Vì nàng, thật sự không xứng đáng!
Khác với nàng bộ dạng thê thảm của nàng, hắn nay mặc hoàng bào thêu rồng, hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng, còn nàng lại là tội nhân thiên cổ của Bạch Nhật Đế Triều, có ngàn vạn lần lăng trì, chặt đầu nàng xuống treo trước cổng thành cũng không chuộc hết tội lỗi! Giờ khắc này gần trong gan tấc, lại cách xa ngàn trùng.
"Nếu đã như vậy, vì sao chàng không giết ta đi?"
Vọng Thừa Thiên lại như nghe được chuyện cười, nhưng hắn không hề cười, vẻ mặt băng lãnh nói: "Ngươi có biết cái gì gọi là sống còn đau khổ hơn chết không? Chính là muốn rút gân lột da ngươi, hành hạ ngươi chỉ còn nửa hơi tàn lại nối lại gân cốt, đắp cho ngươi chút da thịt, sau đó lại tiếp tục tra tấn, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho ngươi muốn sống không được muốn chết càng khó. Giống như hắn..."
Vừa nói Vọng Thừa Thiên vừa chỉ tay về một cái lồng sắt cách đó không xa, có một người bị nhốt bên trong nhưng sớm đã không ra hình người nữa, còn đáng sợ hơn là ma quỷ. Ngay cả Trữ Phi Điểu nàng cũng không dám nhìn lâu, nàng còn chưa đến nỗi bị hành hạ như Vọng Thừa Thiên nói, còn người đó đúng là không khác gì miếng da bọc xương, điều đáng sợ hơn là lưỡi đã bị cắt đứt muốn thống khổ kêu gào cũng không được...
Nàng không biết rốt cuộc người đó đã làm ra chuyện tày trời gì để lãnh lấy hậu quả tàn khốc kia? Có phải, nàng cũng sẽ có kết cục giống như kẻ đó?
Nàng thấy thiên lao này rất đặt biệt không giống như những thiên lao khác, trong thiên lao này thiết kế muôn trùng cơ quan, đâu đâu cũng có người canh gác, một con muỗi cũng khó lọt vào, còn chứa đựng trăm ngàn dụng cụ tra tấn khác nhau. Có lẽ nó chỉ dành cho kẻ địch hoặc phản đồ không thể dung tha, vì trong đây không có ai ngoài nàng và người kia bị nhốt.
"Hắn ta chính là đại hoàng tử của Bạch Nhật Đế Triều. Năm xưa khi trẫm còn là Thái Tử, đã từng suýt nữa mất mạng trong tay hắn, còn có mẫu phi hắn từng nhiều lần hãm hại mẫu hậu trẫm. Cũng vào thời khắc đó trẫm đã thề phải trở thành người mạnh nhất, bắt những kẻ từng ức hiếp mẫu tử trẫm phải trả giá đắt. Ngày trẫm đăng cơ việc đầu tiên trẫm làm chính là tìm một cái cớ biệt giam hắn, phế truất mẫu phi hắn.”
"Ngươi có biết, cái chết của mẫu phi hắn như thế nào không?" Vọng Thừa Thiên không đợi nàng trả lời đã nói tiếp. "Bà ta cùng lúc lăng loàn với mười nam nhân bị phát hiện, đã nhảy thành tự vẫn. Dung nhan thối rửa bị vứt đi cho sài lang ăn. Chết không yên ổn!"
Trữ Phi Điểu như không thể tin điều nàng nghe thấy, bất giác lùi về sau hai bước, nam nhân đang đứng trước nàng là Vọng Thừa Thiên ư? Hắn quá đỗi đáng sợ, không khác gì Đông Quách Doanh! Đây mới thật sự là con người hắn?
"Sao vậy? Ngươi cũng biết sợ? Trẫm thấy ngươi rất thích chơi đùa nam nhân mà!" Vọng Thừa Thiên bước tới hờ hững nâng cầm nàng lên, dùng lực bóp mạnh làm nàng đau đến khẽ rên lên. "Nếu đã thích nằm dưới hạ thân nam nhân như vậy, trẫm cho ngươi toại nguyện. Ngươi hãy ngoan ngoãn suốt đời trong thiên lao này đợi trẫm, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến cái chết, có mộng cũng đừng mộng sẽ trốn thoát! Nếu không trẫm sẽ bắt cả Quang Minh Giáo bồi táng theo ngươi!"
Vọng Thừa Thiên buông tay, nàng lảo đảo suýt ngã. Hắn đi rồi nàng vẫn thất thần đứng đó, bóng dáng nàng in trên nền đá lạnh lẽo.
Sau khi Vọng Thừa Thiên rời khỏi thiên lao hắn liền sai người dẫn nàng đến một tẩm cung hẻo lánh, hoang tàn, đã rất lâu không có người ở, khắp nơi đều phủ đầy mạng nhện, bụi bặm cũng tầng tầng lớp lớp dày đặc. Hắn chỉ để lại một cung nữ bên cạnh nàng, còn lại đều là binh lính túc trực bên ngoài.
Nàng ở đây cũng đã một tháng, trong một tháng đó nàng dưỡng thương rất tốt, mỗi ngày đều có người mang thuốc đến trị thương cho nàng, những vết thương ngoài da đã sớm lành lặn, chỉ là vết thương trong lòng lại không có cách nào cứu chữa.
Nàng không hiểu dụng ý của Vọng Thừa Thiên vì sao lại muốn cứu nàng, tuy nơi đây không sánh bằng những cung điện khác, nhưng so với thiên lao thì tốt hơn nhiều. Hắn vì sao phải đưa nàng đến đây, vì nguyên cớ gì phải trị thương cho nàng?
Trong lúc nàng còn thất thần Vọng Thừa Thiên đã xuất hiện trước mặt nàng, hắn kéo mạnh nàng vào lòng, dùng sức hôn lên cổ nàng, ngấu nghiến từng tấc da thịt. Một tay giữ chặt nàng không cho nàng cơ hội kháng cự, một tay lần đến trước ngực nàng xé toạc y phục mỏng manh. Động tác của hắn nhanh đến nàng không kịp thở, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã đẩy nàng xuống giường, tiến thẳng vào người nàng.
Hắn không nói một lời, trước sau chỉ có dục vọng chiếm đoạt, thậm chí hắn còn không cởi hết y phục. Giống như giữa bọn họ chưa từng có tình yêu, chỉ đơn giản là ham hoan thể xác.
Nàng đau đến nỗi muốn đẩy hắn ra, hắn lại càng mạnh bạo hơn, mỗi lần ra vào đều khiến nàng cảm nhận rõ ràng sự oán hận trong hắn, giống như hắn muốn trút hết mọi nỗi oán hận lên người nàng, cũng muốn nói với nàng giữa bọn họ từ nay về sau chỉ còn thù hận không còn tình yêu nữa rồi!
Người ta nói lần đầu của nữ nhân là đau nhất, sao nàng lại thấy lần này so lần đầu đau hơn gấp vạn lần? Bởi vì không còn tình yêu của hắn sao...
Thì ra hắn đưa nàng đến đây trị thương là vì hắn muốn dày vò nàng theo một cách khác, giờ nàng mới hiểu câu nói cả đời ngoan ngoãn đợi hắn, hoá ra chỉ là đợi hắn đến tìm nàng phát tiết, nàng chỉ là công cụ giúp hắn thoả mãn.
"Trữ Phi Điểu lên giường với nam nhân là sở trường của cô mà, cô bây giờ giả bộ thánh khiết trước mặt trẫm làm gì?"
Nàng biết có kháng cự thêm nữa cũng vô ích nên mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng đều cắn răng chịu đựng. Kết cục này là nàng tự chuốc lấy không thể trách ai.
Nàng nhìn hắn, nhìn nam nhân nàng yêu tận tâm can, cũng khiến hắn hận nàng tận xương tủy. Nàng nhướn người lên muốn hôn môi hắn hắn lại tức khắc né tránh, nam nhân từng thề thốt sẽ cả đời không cô phụ nàng, nay lời hứa hẹn như đã là chuyện của kiếp trước. Bây giờ những lời hắn nói đều vô cùng chói tai, không khác gì lưỡi dao sắc bén rạch vào da thịt nàng, từng chút lấy đi sinh mạng cùng tình yêu của nàng.
"Thừa Thiên, làm như vậy sẽ khiến chàng vui sao?"
Hành hạ nàng sẽ khiến hắn vui sao? Làm nàng sống không bằng chết sẽ khiến hắn vui sao? Vì sao không để nàng trong thiên lao lại đưa nàng đến đây, vì sao không để nàng chịu thêm cực hình lại cho người mang thuốc đến trị thương cho nàng? Vì sao lại muốn cùng nàng làm loại chuyện này? Vì sao nàng có thể ngủ với những nam nhân khác nhưng với hắn thì lại luôn tỏ vẻ thống khổ?
Chỉ có hắn là rõ nhất, vì hắn yêu nàng! Vì hắn không thể buông bỏ nàng! Nếu hắn có thể nhẫn tâm xuống tay thì ngay lúc Đông Quách Doanh nói ba chữ Trữ Phi Điểu hắn đã ra tay giết chết nàng rồi, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy.
"Trữ Phi Điểu, vậy cô dùng những gì trẫm đối tốt với cô không chút do dự dẫm đạp dưới chân, lấy nó làm tấm thảm lót sẵn đường đi cho đại nghiệp Quang Minh Giáo, khiến Bạch Nhật Đế Triều thất bại, giúp Quang Minh thêm phần thắng lợi. Cô có vui không? Cô không tiếc hi sinh mười vạn kỵ binh của trẫm chỉ để Quang Minh củng cố thế lực. Cô có vui không? Quang Minh Giáo nhờ có hồng phúc của cô càng thêm vang danh thiên hạ, uy chấn bốn phương. Cô có vui không?"
Nàng im lặng không đáp, đối với hắn lại là ngầm thừa nhận. Nếu nàng nói không, hắn có tin không? Hắn sẽ không tin nhưng lại muốn nàng nói dối.
Nhiều năm nàng bên cạnh hắn hắn biết điều là giả, nhưng sao hắn vẫn thấy đau lòng vì nữ nhân không có trái tim này? Hắn không muốn chấp nhận sự thật đang bày ra trước mắt, ít nhất nàng cũng từng là huyết y nữ tử thánh khiết trong lòng hắn, từng là nữ nhân cho hắn cảm giác mà từ ngày mẫu hậu ra đi hắn đã không còn cảm nhận được nữa. Nàng cho hắn mộng tưởng hạnh phúc, cũng chính nàng thức tỉnh hắn. Thân làm đế vương định sẵn cả đời cô độc, vậy mà hắn lại tham lam muốn có cả nàng.
Hắn đi rồi, thứ còn lưu lại trên người nàng là chất dịch trắng trong suốt giống như ngày đầu tiên của bọn họ, không hề có lạc hồng. Vì sao nàng lại không có lạc hồng? Vì sao đêm đầu tiên của nàng tình nguyện cho hắn lại vấy bởi mưu toan lợi lộc? Vì sao hắn không biết được đó là lần đầu tiên của nàng, nàng hoàn toàn chưa từng thất thân, chưa từng đụng chạm với nam nhân nào ngoài hắn...
Vì sao ông trời lại bất công như vậy, cho bọn họ gặp nhau nhưng lại định sẵn cả đời không có kết cục tốt đẹp?
Hắn không biết, nàng cũng không muốn giải thích nữa, nàng mệt rồi, hắn nghĩ thế nào thì cứ để hắn nghĩ thế ấy, để hắn hoàn toàn hận nàng cũng tốt. Như vậy phải chăng sẽ ít thương tổn đi một chút...
Vọng Thừa Thiên nhìn bộ dạng thảm hại của nàng, bạch y sớm đã nhuốm đầy máu tanh, không nhìn ra huyết nhục. Còn đâu bóng dáng bạch y tiên tử hắn từng thấy. Nữ nhân hắn từng xem như báu vật không cho ai đến gần, không nỡ tổn hại dù là một sợi tóc của nàng, dù là Đông Quách Doanh cũng không! Nhưng nay chính hắn lại hành hạ nàng không ra hình dạng.
Hắn trước đây thích nhất chính là sự ngoan cường cố chấp của nàng, dù kinh thiên động địa vẫn có thể bàng quan trước thế sự. Nhưng giờ đây càng nhìn lại càng chán ghét. Hắn muốn lột lớp mặt nạ của nàng ra để xem dưới gương mặt này là nữ nhân như thế nào, thậm chí muốn khoét thủng lồng ngực nàng để xem nơi ấy rốt cuộc có trái tim không?
Nàng nhìn hắn, trước sau đều chưa từng cầu xin, chưa từng cầu xin sự tha thứ của hắn, chưa từng cầu xin hắn thả nàng ra. Nàng chấp nhận chịu mọi hình phạt của hắn, thậm chí là chấp nhận mất mạng dưới tay hắn, nàng chỉ hi vọng hắn đừng đau lòng. Vì nàng, thật sự không xứng đáng!
Khác với nàng bộ dạng thê thảm của nàng, hắn nay mặc hoàng bào thêu rồng, hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng, còn nàng lại là tội nhân thiên cổ của Bạch Nhật Đế Triều, có ngàn vạn lần lăng trì, chặt đầu nàng xuống treo trước cổng thành cũng không chuộc hết tội lỗi! Giờ khắc này gần trong gan tấc, lại cách xa ngàn trùng.
"Nếu đã như vậy, vì sao chàng không giết ta đi?"
Vọng Thừa Thiên lại như nghe được chuyện cười, nhưng hắn không hề cười, vẻ mặt băng lãnh nói: "Ngươi có biết cái gì gọi là sống còn đau khổ hơn chết không? Chính là muốn rút gân lột da ngươi, hành hạ ngươi chỉ còn nửa hơi tàn lại nối lại gân cốt, đắp cho ngươi chút da thịt, sau đó lại tiếp tục tra tấn, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho ngươi muốn sống không được muốn chết càng khó. Giống như hắn..."
Vừa nói Vọng Thừa Thiên vừa chỉ tay về một cái lồng sắt cách đó không xa, có một người bị nhốt bên trong nhưng sớm đã không ra hình người nữa, còn đáng sợ hơn là ma quỷ. Ngay cả Trữ Phi Điểu nàng cũng không dám nhìn lâu, nàng còn chưa đến nỗi bị hành hạ như Vọng Thừa Thiên nói, còn người đó đúng là không khác gì miếng da bọc xương, điều đáng sợ hơn là lưỡi đã bị cắt đứt muốn thống khổ kêu gào cũng không được...
Nàng không biết rốt cuộc người đó đã làm ra chuyện tày trời gì để lãnh lấy hậu quả tàn khốc kia? Có phải, nàng cũng sẽ có kết cục giống như kẻ đó?
Nàng thấy thiên lao này rất đặt biệt không giống như những thiên lao khác, trong thiên lao này thiết kế muôn trùng cơ quan, đâu đâu cũng có người canh gác, một con muỗi cũng khó lọt vào, còn chứa đựng trăm ngàn dụng cụ tra tấn khác nhau. Có lẽ nó chỉ dành cho kẻ địch hoặc phản đồ không thể dung tha, vì trong đây không có ai ngoài nàng và người kia bị nhốt.
"Hắn ta chính là đại hoàng tử của Bạch Nhật Đế Triều. Năm xưa khi trẫm còn là Thái Tử, đã từng suýt nữa mất mạng trong tay hắn, còn có mẫu phi hắn từng nhiều lần hãm hại mẫu hậu trẫm. Cũng vào thời khắc đó trẫm đã thề phải trở thành người mạnh nhất, bắt những kẻ từng ức hiếp mẫu tử trẫm phải trả giá đắt. Ngày trẫm đăng cơ việc đầu tiên trẫm làm chính là tìm một cái cớ biệt giam hắn, phế truất mẫu phi hắn.”
"Ngươi có biết, cái chết của mẫu phi hắn như thế nào không?" Vọng Thừa Thiên không đợi nàng trả lời đã nói tiếp. "Bà ta cùng lúc lăng loàn với mười nam nhân bị phát hiện, đã nhảy thành tự vẫn. Dung nhan thối rửa bị vứt đi cho sài lang ăn. Chết không yên ổn!"
Trữ Phi Điểu như không thể tin điều nàng nghe thấy, bất giác lùi về sau hai bước, nam nhân đang đứng trước nàng là Vọng Thừa Thiên ư? Hắn quá đỗi đáng sợ, không khác gì Đông Quách Doanh! Đây mới thật sự là con người hắn?
"Sao vậy? Ngươi cũng biết sợ? Trẫm thấy ngươi rất thích chơi đùa nam nhân mà!" Vọng Thừa Thiên bước tới hờ hững nâng cầm nàng lên, dùng lực bóp mạnh làm nàng đau đến khẽ rên lên. "Nếu đã thích nằm dưới hạ thân nam nhân như vậy, trẫm cho ngươi toại nguyện. Ngươi hãy ngoan ngoãn suốt đời trong thiên lao này đợi trẫm, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến cái chết, có mộng cũng đừng mộng sẽ trốn thoát! Nếu không trẫm sẽ bắt cả Quang Minh Giáo bồi táng theo ngươi!"
Vọng Thừa Thiên buông tay, nàng lảo đảo suýt ngã. Hắn đi rồi nàng vẫn thất thần đứng đó, bóng dáng nàng in trên nền đá lạnh lẽo.
Sau khi Vọng Thừa Thiên rời khỏi thiên lao hắn liền sai người dẫn nàng đến một tẩm cung hẻo lánh, hoang tàn, đã rất lâu không có người ở, khắp nơi đều phủ đầy mạng nhện, bụi bặm cũng tầng tầng lớp lớp dày đặc. Hắn chỉ để lại một cung nữ bên cạnh nàng, còn lại đều là binh lính túc trực bên ngoài.
Nàng ở đây cũng đã một tháng, trong một tháng đó nàng dưỡng thương rất tốt, mỗi ngày đều có người mang thuốc đến trị thương cho nàng, những vết thương ngoài da đã sớm lành lặn, chỉ là vết thương trong lòng lại không có cách nào cứu chữa.
Nàng không hiểu dụng ý của Vọng Thừa Thiên vì sao lại muốn cứu nàng, tuy nơi đây không sánh bằng những cung điện khác, nhưng so với thiên lao thì tốt hơn nhiều. Hắn vì sao phải đưa nàng đến đây, vì nguyên cớ gì phải trị thương cho nàng?
Trong lúc nàng còn thất thần Vọng Thừa Thiên đã xuất hiện trước mặt nàng, hắn kéo mạnh nàng vào lòng, dùng sức hôn lên cổ nàng, ngấu nghiến từng tấc da thịt. Một tay giữ chặt nàng không cho nàng cơ hội kháng cự, một tay lần đến trước ngực nàng xé toạc y phục mỏng manh. Động tác của hắn nhanh đến nàng không kịp thở, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã đẩy nàng xuống giường, tiến thẳng vào người nàng.
Hắn không nói một lời, trước sau chỉ có dục vọng chiếm đoạt, thậm chí hắn còn không cởi hết y phục. Giống như giữa bọn họ chưa từng có tình yêu, chỉ đơn giản là ham hoan thể xác.
Nàng đau đến nỗi muốn đẩy hắn ra, hắn lại càng mạnh bạo hơn, mỗi lần ra vào đều khiến nàng cảm nhận rõ ràng sự oán hận trong hắn, giống như hắn muốn trút hết mọi nỗi oán hận lên người nàng, cũng muốn nói với nàng giữa bọn họ từ nay về sau chỉ còn thù hận không còn tình yêu nữa rồi!
Người ta nói lần đầu của nữ nhân là đau nhất, sao nàng lại thấy lần này so lần đầu đau hơn gấp vạn lần? Bởi vì không còn tình yêu của hắn sao...
Thì ra hắn đưa nàng đến đây trị thương là vì hắn muốn dày vò nàng theo một cách khác, giờ nàng mới hiểu câu nói cả đời ngoan ngoãn đợi hắn, hoá ra chỉ là đợi hắn đến tìm nàng phát tiết, nàng chỉ là công cụ giúp hắn thoả mãn.
"Trữ Phi Điểu lên giường với nam nhân là sở trường của cô mà, cô bây giờ giả bộ thánh khiết trước mặt trẫm làm gì?"
Nàng biết có kháng cự thêm nữa cũng vô ích nên mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng đều cắn răng chịu đựng. Kết cục này là nàng tự chuốc lấy không thể trách ai.
Nàng nhìn hắn, nhìn nam nhân nàng yêu tận tâm can, cũng khiến hắn hận nàng tận xương tủy. Nàng nhướn người lên muốn hôn môi hắn hắn lại tức khắc né tránh, nam nhân từng thề thốt sẽ cả đời không cô phụ nàng, nay lời hứa hẹn như đã là chuyện của kiếp trước. Bây giờ những lời hắn nói đều vô cùng chói tai, không khác gì lưỡi dao sắc bén rạch vào da thịt nàng, từng chút lấy đi sinh mạng cùng tình yêu của nàng.
"Thừa Thiên, làm như vậy sẽ khiến chàng vui sao?"
Hành hạ nàng sẽ khiến hắn vui sao? Làm nàng sống không bằng chết sẽ khiến hắn vui sao? Vì sao không để nàng trong thiên lao lại đưa nàng đến đây, vì sao không để nàng chịu thêm cực hình lại cho người mang thuốc đến trị thương cho nàng? Vì sao lại muốn cùng nàng làm loại chuyện này? Vì sao nàng có thể ngủ với những nam nhân khác nhưng với hắn thì lại luôn tỏ vẻ thống khổ?
Chỉ có hắn là rõ nhất, vì hắn yêu nàng! Vì hắn không thể buông bỏ nàng! Nếu hắn có thể nhẫn tâm xuống tay thì ngay lúc Đông Quách Doanh nói ba chữ Trữ Phi Điểu hắn đã ra tay giết chết nàng rồi, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy.
"Trữ Phi Điểu, vậy cô dùng những gì trẫm đối tốt với cô không chút do dự dẫm đạp dưới chân, lấy nó làm tấm thảm lót sẵn đường đi cho đại nghiệp Quang Minh Giáo, khiến Bạch Nhật Đế Triều thất bại, giúp Quang Minh thêm phần thắng lợi. Cô có vui không? Cô không tiếc hi sinh mười vạn kỵ binh của trẫm chỉ để Quang Minh củng cố thế lực. Cô có vui không? Quang Minh Giáo nhờ có hồng phúc của cô càng thêm vang danh thiên hạ, uy chấn bốn phương. Cô có vui không?"
Nàng im lặng không đáp, đối với hắn lại là ngầm thừa nhận. Nếu nàng nói không, hắn có tin không? Hắn sẽ không tin nhưng lại muốn nàng nói dối.
Nhiều năm nàng bên cạnh hắn hắn biết điều là giả, nhưng sao hắn vẫn thấy đau lòng vì nữ nhân không có trái tim này? Hắn không muốn chấp nhận sự thật đang bày ra trước mắt, ít nhất nàng cũng từng là huyết y nữ tử thánh khiết trong lòng hắn, từng là nữ nhân cho hắn cảm giác mà từ ngày mẫu hậu ra đi hắn đã không còn cảm nhận được nữa. Nàng cho hắn mộng tưởng hạnh phúc, cũng chính nàng thức tỉnh hắn. Thân làm đế vương định sẵn cả đời cô độc, vậy mà hắn lại tham lam muốn có cả nàng.
Hắn đi rồi, thứ còn lưu lại trên người nàng là chất dịch trắng trong suốt giống như ngày đầu tiên của bọn họ, không hề có lạc hồng. Vì sao nàng lại không có lạc hồng? Vì sao đêm đầu tiên của nàng tình nguyện cho hắn lại vấy bởi mưu toan lợi lộc? Vì sao hắn không biết được đó là lần đầu tiên của nàng, nàng hoàn toàn chưa từng thất thân, chưa từng đụng chạm với nam nhân nào ngoài hắn...
Vì sao ông trời lại bất công như vậy, cho bọn họ gặp nhau nhưng lại định sẵn cả đời không có kết cục tốt đẹp?
Hắn không biết, nàng cũng không muốn giải thích nữa, nàng mệt rồi, hắn nghĩ thế nào thì cứ để hắn nghĩ thế ấy, để hắn hoàn toàn hận nàng cũng tốt. Như vậy phải chăng sẽ ít thương tổn đi một chút...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.