Chương 19:
Phồn Lai Khanh Khanh
29/12/2022
Vọng Thừa Thiên bước lên chín tầng bảo tháp, quân lâm thiên hạ, thống nhất sơn hà.
Dưới chân hắn giang sơn như họa. Quần thần hô hào, vạn tuế minh quân.
Hắn cầm ly rượu bằng ngọc lưu ly trên tay nhìn lên bầu trời pháo nổ yên hoa, có cả những ngọn đèn hoa đăng rực sáng. Khắp thiên hạ đều đang chúc mừng hắn, ca tụng hắn, nhưng hắn lại chẳng lấy một tia vui vẻ.
Bên dưới yến tiệc linh đình, đàn ca múa hát, mỹ tửu say sưa, ai ai cũng thống khoái hân hoan. Duy chỉ có hắn tịch mịch, cô độc.
Hắn không nhớ đã uống bao nhiêu ly rượu, quần thần liên tục hướng hắn cung kính chúc mừng, hắn không câu nệ uống hết ly này đến ly khác, dường như hắn cũng muốn chuốc say bản thân.
Vọng Ân Vân sợ còn chưa đủ náo nhiệt hướng Vọng Thừa Thiên góp vui.
"Hoàng huynh, mừng chiến thắng lần này của huynh, đệ có một món quà nhỏ muốn dâng tặng.” Nói đoạn y vỗ vỗ tay, một đoàn vũ cơ sắc nước hương trời bước ra, uyển chuyển lay động lòng người, thảm đỏ rực rỡ dưới chân càng tô xuyến cho làn da trắng nõn của các mỹ nhân, xiêm y mỏng manh nửa kín nửa hở không che hết xuân quang, khó tránh khiến người ta mộng mị...
Đàn sáo réo rắt ngân vang, mỹ nhân như hoa e ấp đua nở, tuyệt mỹ vô song.
Quần thần một phen hít thở không thông, ai nấy đều say mê thưởng thức vũ ca, rượu ngon trong tay, mỹ nhân trước mắt còn gì sánh bằng.
Vọng Thừa Thiên hờ hững liếc mắt không chút hứng thú, hắn tựa người vào long ngai tiếp tục uống rượu. Vọng Ân Vân thấy vậy, phe phẩy chiết phiến nói.
"Tối nay các ngươi phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, biết đâu chừng ngày tiến thân làm phi không còn xa."
Y không tin không có nữ nhân nào khiến hoàng huynh của hắn hứng thú. Đã lâu lắm rồi hoàng huynh chưa sủng hạnh nữ nhân, nhân cơ hội này tiến cử cho huynh ấy vài người cũng không tồi.
Vọng Thừa Thiên vừa định nói không cần, thì Vọng Ân Vân đã nhanh hơn nói: "Đây là tấm lòng của đệ, hoàng huynh chắc sẽ không từ chối chứ!"
Vọng Thừa Thiên không đáp, mặc kệ y. Hắn đương nhiên hiểu dụng tâm của Vọng Ân Vân, nhưng xem ra y đã phí công vô ích, đối với hắn những mỹ nhân trước mắt, kể ra toàn thiên hạ này đều chỉ là nữ nhân tầm thường mà thôi, bởi vì trong lòng hắn đã có một tuyệt đại mỹ nhân, không ai có thể thay thế được nàng.
Yến tiệc linh đình rồi cũng kết thúc. Vọng Thừa Thiên cũng biến mất.
Khác với vẻ huyên náo bên ngoài, nơi đây đặt biệt yên tĩnh. Loan Tuyết Cung, mặc dù uy nga tráng lệ nhưng luôn luôn một dáng vẻ tĩnh lặng, giống như chủ nhân của nó mặc kệ thịnh thế phồn hoa ngoài kia nàng vẫn điềm nhiên ngủ say.
Vọng Thừa Thiên lấy khăn nhún vào chậu nước ấm, vắt khô, mới lau nhẹ lên gương mặt nàng, dù không có phấn son, điêu sức tô điểm nàng vẫn vô cùng mỹ mạo.
Nàng đã hôn mê suốt ba tháng rồi, dù y có tìm thần y khắp thiên hạ, thậm chí là mượn đến tiên đan diệu dược của Lạc Thần cũng không thể làm nàng tỉnh lại. Lạc Thần nói với hắn không cần nhọc công nữa, nàng chính là không muốn tỉnh lại, ngươi có dùng biện pháp gì cũng vô dụng, trừ khi là nàng tự muốn tỉnh lại. Nếu không cả đời này, nàng sẽ chìm trong giấc mộng của chính nàng tạo ra đến khi hương tiêu ngọc vẫn.
"Phi Điểu, trong tâm nàng đã từng có ta chưa? Nếu năm ấy ta không cứu nàng trong rừng trúc, nàng có phải sẽ hạnh phúc cùng thanh mai trúc mã của nàng không? Nàng không cần phải ở bên ta, không cần giả bộ lấy lòng ta. Những việc nàng làm có việc nào là nàng tự nguyện muốn làm không? Hay điều là vì Quang Minh Giáo?"
Vọng Thừa Thiên tự giễu, hắn vẫn không thể để nàng đi. Mẫu hậu đã rời xa hắn, hắn không muốn đến nàng cũng rời xa hắn. Dù phải trả bằng bất cứ giá nào, dùng mọi thủ đoạn dù là ti tiện nhất hắn vẫn muốn giữ nàng bên cạnh. Hận cũng được, tra tấn nhau cũng được, chỉ cần giữ nàng bên cạnh hắn!
Ngày ấy khi hắn chứng kiến cảnh Viễn Thụ đến chết vẫn ôm nàng trong lòng không buông, thủ vệ của hắn phải chặt đứt đôi tay y mới kéo nàng ra được, rốt cục bọn họ có bao nhiêu thâm tình quyến luyến mới sống chết không rời. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự hối hận, tuyệt vọng, thống khổ, cùng bi ai của nàng như lúc đó, kể cả khi nàng bị hắn hành hạ cũng chưa từng có biểu tình đó...
Hắn bế thân thể toàn là máu của nàng cho người truyền thái y, bất chấp mọi khuyên khăn nên giết chết nàng, để nàng lại sẽ là mối đại họa về sau hắn cũng không quan tâm.
Hắn không nhớ rõ ngày ấy hắn đã có biểu tình gì khi nghe thái y nói nàng có thai...
Vọng Ân Vân lập tức rút kiếm kề cổ nàng, hắn thế mà không chút do dự tung trưởng về phía hoàng đệ của mình, hắn không biết lúc đó hắn đã nghĩ gì?
Hắn chỉ nhớ Vọng Ân Vân nói với hắn: "Huynh đừng hồ đồ nữa, bây giờ huynh không giết nàng ta thì còn đợi đến bao giờ? Nàng ta dù gì cũng là Cuồng Quyến Thánh Nữ của Quang Minh, đó là sự thật không thể thay đổi! Huynh đã diệt cả giáo của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không tha cho huynh. Huynh còn vọng tưởng cái thai này là của huynh ư? Hay là của nàng ta cùng gã nam nhân khác? Hoàng huynh, đệ cầu xin huynh hãy tỉnh ngộ, huynh không vì đệ thì hãy vì Bạch Nhật Đế Triều, huynh bây giờ đã là cửu ngũ chí tôn, quân vương của toàn thiên hạ, muốn loại mỹ nhân nào mà không có, hà cớ cứ dây dưa không dứt với nàng ta!”
“Đường đường là một đế vương lại nuôi nghiệp chủng của kẻ khác, chuyện này mà đồn ra ngoài đúng là làm trò hề, huynh không cần thể diện, nhưng Bạch Nhật Đế Triều cần, hoàng thất của Bạch Nhật cần! Hậu cung ba ngàn giai lệ, nữ nhân chờ sinh con cho huynh rất nhiều!!! Huynh..."
Vọng Ân Vân tức đến độ muốn thổ huyết, đây là lần đầu tiên y chất vấn người hoàng huynh vốn anh minh thần võ của mình, là người mà trước giờ y luôn ngưỡng mộ sùng bái. Hoàng huynh không giống như y, từ nhỏ y đã được đưa ra ngoài cung sống cuộc sống tiêu dao tự tại, còn hoàng huynh lại phải chịu cảnh tranh quyền đoạt vị, đấu đá lẫn nhau mà dần trưởng thành. Hoàng quyền đã tô luyện huynh ấy thành một con người vô tâm vô phế. Huynh ấy trước giờ luôn cẩn trọng từng bước, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, nay lại vì một nữ nhân mà mê muội đến mức này, kì thực là ngoài sức tưởng tượng của y.
Vọng Thừa Thiên hắn cũng không biết hắn đang làm gì, chỉ biết hắn không thể mất nàng.
Nàng hôn mê suốt ba tháng, hắn mỗi ngày đều đến thăm nàng, tận tay chăm sóc cho nàng không để bất kì ai động vào, thay đổi xiêm y, đút từng muỗng thuốc cho nàng.
Đã có lần Lạc Thần đưa cho hắn một loại thuốc phá thai, nói rằng sẽ không nguy hại đến tính mạng nàng. Nếu như hắn muốn giữ nàng bên cạnh, nhân lúc nàng còn hôn mê diệt trừ đi đứa bé này. Y nói nếu hắn muốn có con với nàng thời gian còn dài, còn nếu đứa bé này thật sự không phải cũng coi như đã diệt được một cái gai.
Có lúc hắn đã muốn cho nàng uống loại thuốc này thế nhưng hắn lại không đủ nhẫn tâm, hắn vẫn luôn nhờ Lạc Thần điều chế thuốc bồi dưỡng cho nàng, hắn muốn nhìn thấy nàng khoẻ mạnh tỉnh lại.
Vọng Thừa Thiên dường như đã say, hắn đưa tay chạm lên bụng nàng, cái bụng phẳng lì trước đây đã hơi nhô lên, hắn hình như cảm nhận được nhịp đập của đứa bé ấy...
Hắn chưa từng tin tưởng thần phật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cầu xin thiên mệnh, xin ông cho đứa bé này là con của nàng và hắn.
Hắn ôm lấy nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng tham lam hít lấy hương thơm thuộc về riêng nàng, nữ nhân khiến hắn si mê.
Dưới chân hắn giang sơn như họa. Quần thần hô hào, vạn tuế minh quân.
Hắn cầm ly rượu bằng ngọc lưu ly trên tay nhìn lên bầu trời pháo nổ yên hoa, có cả những ngọn đèn hoa đăng rực sáng. Khắp thiên hạ đều đang chúc mừng hắn, ca tụng hắn, nhưng hắn lại chẳng lấy một tia vui vẻ.
Bên dưới yến tiệc linh đình, đàn ca múa hát, mỹ tửu say sưa, ai ai cũng thống khoái hân hoan. Duy chỉ có hắn tịch mịch, cô độc.
Hắn không nhớ đã uống bao nhiêu ly rượu, quần thần liên tục hướng hắn cung kính chúc mừng, hắn không câu nệ uống hết ly này đến ly khác, dường như hắn cũng muốn chuốc say bản thân.
Vọng Ân Vân sợ còn chưa đủ náo nhiệt hướng Vọng Thừa Thiên góp vui.
"Hoàng huynh, mừng chiến thắng lần này của huynh, đệ có một món quà nhỏ muốn dâng tặng.” Nói đoạn y vỗ vỗ tay, một đoàn vũ cơ sắc nước hương trời bước ra, uyển chuyển lay động lòng người, thảm đỏ rực rỡ dưới chân càng tô xuyến cho làn da trắng nõn của các mỹ nhân, xiêm y mỏng manh nửa kín nửa hở không che hết xuân quang, khó tránh khiến người ta mộng mị...
Đàn sáo réo rắt ngân vang, mỹ nhân như hoa e ấp đua nở, tuyệt mỹ vô song.
Quần thần một phen hít thở không thông, ai nấy đều say mê thưởng thức vũ ca, rượu ngon trong tay, mỹ nhân trước mắt còn gì sánh bằng.
Vọng Thừa Thiên hờ hững liếc mắt không chút hứng thú, hắn tựa người vào long ngai tiếp tục uống rượu. Vọng Ân Vân thấy vậy, phe phẩy chiết phiến nói.
"Tối nay các ngươi phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, biết đâu chừng ngày tiến thân làm phi không còn xa."
Y không tin không có nữ nhân nào khiến hoàng huynh của hắn hứng thú. Đã lâu lắm rồi hoàng huynh chưa sủng hạnh nữ nhân, nhân cơ hội này tiến cử cho huynh ấy vài người cũng không tồi.
Vọng Thừa Thiên vừa định nói không cần, thì Vọng Ân Vân đã nhanh hơn nói: "Đây là tấm lòng của đệ, hoàng huynh chắc sẽ không từ chối chứ!"
Vọng Thừa Thiên không đáp, mặc kệ y. Hắn đương nhiên hiểu dụng tâm của Vọng Ân Vân, nhưng xem ra y đã phí công vô ích, đối với hắn những mỹ nhân trước mắt, kể ra toàn thiên hạ này đều chỉ là nữ nhân tầm thường mà thôi, bởi vì trong lòng hắn đã có một tuyệt đại mỹ nhân, không ai có thể thay thế được nàng.
Yến tiệc linh đình rồi cũng kết thúc. Vọng Thừa Thiên cũng biến mất.
Khác với vẻ huyên náo bên ngoài, nơi đây đặt biệt yên tĩnh. Loan Tuyết Cung, mặc dù uy nga tráng lệ nhưng luôn luôn một dáng vẻ tĩnh lặng, giống như chủ nhân của nó mặc kệ thịnh thế phồn hoa ngoài kia nàng vẫn điềm nhiên ngủ say.
Vọng Thừa Thiên lấy khăn nhún vào chậu nước ấm, vắt khô, mới lau nhẹ lên gương mặt nàng, dù không có phấn son, điêu sức tô điểm nàng vẫn vô cùng mỹ mạo.
Nàng đã hôn mê suốt ba tháng rồi, dù y có tìm thần y khắp thiên hạ, thậm chí là mượn đến tiên đan diệu dược của Lạc Thần cũng không thể làm nàng tỉnh lại. Lạc Thần nói với hắn không cần nhọc công nữa, nàng chính là không muốn tỉnh lại, ngươi có dùng biện pháp gì cũng vô dụng, trừ khi là nàng tự muốn tỉnh lại. Nếu không cả đời này, nàng sẽ chìm trong giấc mộng của chính nàng tạo ra đến khi hương tiêu ngọc vẫn.
"Phi Điểu, trong tâm nàng đã từng có ta chưa? Nếu năm ấy ta không cứu nàng trong rừng trúc, nàng có phải sẽ hạnh phúc cùng thanh mai trúc mã của nàng không? Nàng không cần phải ở bên ta, không cần giả bộ lấy lòng ta. Những việc nàng làm có việc nào là nàng tự nguyện muốn làm không? Hay điều là vì Quang Minh Giáo?"
Vọng Thừa Thiên tự giễu, hắn vẫn không thể để nàng đi. Mẫu hậu đã rời xa hắn, hắn không muốn đến nàng cũng rời xa hắn. Dù phải trả bằng bất cứ giá nào, dùng mọi thủ đoạn dù là ti tiện nhất hắn vẫn muốn giữ nàng bên cạnh. Hận cũng được, tra tấn nhau cũng được, chỉ cần giữ nàng bên cạnh hắn!
Ngày ấy khi hắn chứng kiến cảnh Viễn Thụ đến chết vẫn ôm nàng trong lòng không buông, thủ vệ của hắn phải chặt đứt đôi tay y mới kéo nàng ra được, rốt cục bọn họ có bao nhiêu thâm tình quyến luyến mới sống chết không rời. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy sự hối hận, tuyệt vọng, thống khổ, cùng bi ai của nàng như lúc đó, kể cả khi nàng bị hắn hành hạ cũng chưa từng có biểu tình đó...
Hắn bế thân thể toàn là máu của nàng cho người truyền thái y, bất chấp mọi khuyên khăn nên giết chết nàng, để nàng lại sẽ là mối đại họa về sau hắn cũng không quan tâm.
Hắn không nhớ rõ ngày ấy hắn đã có biểu tình gì khi nghe thái y nói nàng có thai...
Vọng Ân Vân lập tức rút kiếm kề cổ nàng, hắn thế mà không chút do dự tung trưởng về phía hoàng đệ của mình, hắn không biết lúc đó hắn đã nghĩ gì?
Hắn chỉ nhớ Vọng Ân Vân nói với hắn: "Huynh đừng hồ đồ nữa, bây giờ huynh không giết nàng ta thì còn đợi đến bao giờ? Nàng ta dù gì cũng là Cuồng Quyến Thánh Nữ của Quang Minh, đó là sự thật không thể thay đổi! Huynh đã diệt cả giáo của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không tha cho huynh. Huynh còn vọng tưởng cái thai này là của huynh ư? Hay là của nàng ta cùng gã nam nhân khác? Hoàng huynh, đệ cầu xin huynh hãy tỉnh ngộ, huynh không vì đệ thì hãy vì Bạch Nhật Đế Triều, huynh bây giờ đã là cửu ngũ chí tôn, quân vương của toàn thiên hạ, muốn loại mỹ nhân nào mà không có, hà cớ cứ dây dưa không dứt với nàng ta!”
“Đường đường là một đế vương lại nuôi nghiệp chủng của kẻ khác, chuyện này mà đồn ra ngoài đúng là làm trò hề, huynh không cần thể diện, nhưng Bạch Nhật Đế Triều cần, hoàng thất của Bạch Nhật cần! Hậu cung ba ngàn giai lệ, nữ nhân chờ sinh con cho huynh rất nhiều!!! Huynh..."
Vọng Ân Vân tức đến độ muốn thổ huyết, đây là lần đầu tiên y chất vấn người hoàng huynh vốn anh minh thần võ của mình, là người mà trước giờ y luôn ngưỡng mộ sùng bái. Hoàng huynh không giống như y, từ nhỏ y đã được đưa ra ngoài cung sống cuộc sống tiêu dao tự tại, còn hoàng huynh lại phải chịu cảnh tranh quyền đoạt vị, đấu đá lẫn nhau mà dần trưởng thành. Hoàng quyền đã tô luyện huynh ấy thành một con người vô tâm vô phế. Huynh ấy trước giờ luôn cẩn trọng từng bước, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, nay lại vì một nữ nhân mà mê muội đến mức này, kì thực là ngoài sức tưởng tượng của y.
Vọng Thừa Thiên hắn cũng không biết hắn đang làm gì, chỉ biết hắn không thể mất nàng.
Nàng hôn mê suốt ba tháng, hắn mỗi ngày đều đến thăm nàng, tận tay chăm sóc cho nàng không để bất kì ai động vào, thay đổi xiêm y, đút từng muỗng thuốc cho nàng.
Đã có lần Lạc Thần đưa cho hắn một loại thuốc phá thai, nói rằng sẽ không nguy hại đến tính mạng nàng. Nếu như hắn muốn giữ nàng bên cạnh, nhân lúc nàng còn hôn mê diệt trừ đi đứa bé này. Y nói nếu hắn muốn có con với nàng thời gian còn dài, còn nếu đứa bé này thật sự không phải cũng coi như đã diệt được một cái gai.
Có lúc hắn đã muốn cho nàng uống loại thuốc này thế nhưng hắn lại không đủ nhẫn tâm, hắn vẫn luôn nhờ Lạc Thần điều chế thuốc bồi dưỡng cho nàng, hắn muốn nhìn thấy nàng khoẻ mạnh tỉnh lại.
Vọng Thừa Thiên dường như đã say, hắn đưa tay chạm lên bụng nàng, cái bụng phẳng lì trước đây đã hơi nhô lên, hắn hình như cảm nhận được nhịp đập của đứa bé ấy...
Hắn chưa từng tin tưởng thần phật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cầu xin thiên mệnh, xin ông cho đứa bé này là con của nàng và hắn.
Hắn ôm lấy nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng tham lam hít lấy hương thơm thuộc về riêng nàng, nữ nhân khiến hắn si mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.