Đế Sủng Thánh Phi

Chương 6:

Phồn Lai Khanh Khanh

28/12/2022

Mùa thu là thời điểm thích hợp để săn bắn, mỗi năm vào ngày này hoàng tộc đều tổ chức cuộc thi săn bắn, nhưng ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, vật đổi sao dời.

Mùa thu cũng là mùa của nhung nhớ, vấn vương. Từng chiếc lá vàng rơi, mang bao ký ức nhiễu loạn lòng nhân thế...

Vọng Thừa Thiên nhàn hạ cùng Trữ Phi Điểu cả hai hắc bạch song mã cùng đồng hành, hắn dường như bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của thiên hạ, nghị luận hậu cung, độc sủng mình nàng. Mặc dù nàng vẫn chưa có thân phận thích đáng để hắn che miệng lưỡi thiên hạ.

"Thừa Thiên, chàng biết thiếp sẽ không hạ thủ với những động vật nhỏ kia, còn tốn công phí sức dẫn theo thiếp đi săn làm gì?" Trữ Phi Điểu lườm nhẹ nam nhân cưỡi hắc mã bên cạnh.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt chính là vì một con thú, hắn săn nàng cứu, đối địch biến thành tương ngộ, tương ngộ trở thành vĩnh kết liền tâm. Thế nhưng nàng và hắn còn có thể ở bên nhau được bao lâu, nàng thật sự không biết. Đợi đến khi hắn chán nàng sao? Hay là đến khi hắn biết được thân phận thật sự của nàng đây?

Trữ Phi Điểu nàng ngày càng có nhiều hơn một chút chấp niệm rồi. Biểu tình của nàng rơi vào đan phượng nhãn của Vọng Thừa Thiên lại biến thành nàng đang không vui vì hắn bày ra mấy trò tàn sát động vật này. Kỳ thực hôm nay người cùng hắn tranh kị xạ không phải nàng mà là một người khác, một người chỉ cần nhắc đến tên đều khiến kẻ khác phải khiếp đảm, ngay cả Vọng Thừa Thiên hắn cũng ít nhiều kiêng dè. Đó là, Đông Quách Doanh!

Thiên hạ đều biết Vọng Thừa Thiên là một tân đế mới đăng cơ, ngồi còn chưa vững ngai vàng, triều thần làm gì đã cung kính bất tuân, trung thành tận tụy với một mình hắn. Mấy lão nhân gia tam triều thì không nói đến, nhưng còn bọn gian thần cấu kết cùng các thân vương khác ngấm ngầm chống đối hắn kia, chỉ sợ không diệt trừ dị kỷ sẽ thành mối đại họa về sau.

Trong dân gian lưu truyền chỉ cần là vương tộc chống đối hắn nhất định chết không minh bạch, nhưng ít ai biết được lí do cái chết của bọn họ sau khi bị Vọng Thừa Thiên tống giam vào vương phủ, đó là vì có bàn tay của Đông Quách Doanh thao túng.

Ngày ấy hắn vẫn còn là một Thái Tử, nhưng so với các hoàng tử khác Thái Tử như hắn chẳng bằng một phần vạn. Hắn tuy là Đông Cung Thái Tử nhưng luôn nhận sự ghẻ lạnh của phụ hoàng, sự khinh miệt của huynh đệ, sự dè biểu của cung nhân, ngay cả tiểu thái giám, tiểu cung nữ thấp hèn cũng có thể nghị luận sau lưng hắn. Đối với một nam nhân bình thường mà nói đó chính là sỉ nhục hơn bất kì thứ gì, huống hồ là Đương Kim Thái Tử như hắn?

Vọng Thừa Thiên nhớ rõ ngày hắn gặp Đông Quách Doanh cũng là lễ hội săn bắn mùa thu của hoàng tộc, hắn bị mắc bẫy của Đại Hoàng Tử giăng sẵn mà xa lưới, thương tích nghiêm trọng, thậm chí thập tử nhất sinh.

Dưới hố sâu âm lãnh, hắn một thân trường bào nhiễm huyết đỏ thẫm, bên cạnh là tuấn mã đã tử vong. Xuyên qua người hắn là những cọc nhọn sắc bén giữ chặt lấy tứ chi, xuyên qua cả lục phũ ngũ tạng. Đám người của Đại Hoàng Tử nhìn thấy một màn đó cho rằng âm mưu của mình đã thành công, cho rằng hắn khó lòng sống sót nên đã hả hê bỏ đi.

Bọn họ sở dĩ không cho hắn chết liền là vì muốn hắn phải nếm mùi vị muốn sống không được, muốn chết không xong. Dù sao hắn cũng sẽ chết, nhưng chết bằng cách đau đớn nhất, huyết nhục lẫn lộn, không ra hình thù, thậm chí là đến chết cũng không chừa cho hắn một chút tôn nghiêm nào!

Thủ đoạn này của Đại Hoàng Tử, thật khiến hắn sởn gai ốc. Hắn không thấy đau, chỉ thấy lạnh, cái lạnh lẽo tận xương tủy. Hắn cũng thấy sợ, sợ nơi hoàng cung bề ngoài dát vàng hoa lệ bên trong mục nát thối rửa, giống như ngàn vạn con người sống ở đây vậy, có thể vì hoàng quyền, vinh hoa phú quý mà cả đời tranh đấu lẫn nhau, kể cả huyết nhục tương tàn. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao mẫu thân ngàn vạn lần cũng không muốn hắn trở thành thái tử, ngàn vạn lần thà để phụ hoàng không trọng dụng hắn, cũng không muốn hắn theo bước chân của người bước lên từng bậc cửu ngũ chí tôn.

Gương mặt cười đến méo mó của Đại Hoàng Tử dành cho hắn như khắc sâu vào tâm khảm. Huyết dịch của hắn theo cọc gỗ cứ vậy nhỏ từng giọt, từng giọt, lần đầu tiên hắn mới biết máu của một người nhiều đến như vậy, đến nỗi huyết sắc cạn kiệt rồi mà không sao có thể kết thúc sinh mạng của hắn. Hắn rất mệt, dường như toàn bộ sinh lực đều bị câu mất, thậm chí hắn có thể nhìn thấy hắc bạch vô thường đang đến dẫn hồn hắn đi. Giữa lúc hắn dần mê man có tiếng nói vang bên tai hắn.

"Bọn chúng đối với ngươi như vậy, ngươi thực sự muốn chết sao?"



Giọng nói xa lạ trầm lãnh đánh thức một tia hi vọng cuối cùng của hắn, cũng là đánh thức một Vọng Thừa Thiên băng lãnh, tàn nhẫn. Đương kiêm thái tử lương thiện, nhu nhược đã chết rồi.

Nhiều năm sau, khi gặp lại cơn ác mộng này. Hắn vĩnh viễn cũng không muốn hồi tưởng. Hắn là một Vọng Thừa Thiên, là kẻ mà thế gian này không ai dám động vào, đừng nói đến là đối đầu. Ai có chút uy hiếp với hắn, hắn liền tiêu diệt.

Nhưng mà, đôi khi có những ngoại lệ lại quá mức buồn cười. Dù hắn là kẻ mạnh nhất thiên hạ này, hắn cũng chỉ là một phàm nhân không tránh khỏi thiên mệnh, số kiếp. Hắn có thể một tay che trời, nhưng không thể che cả thiên địa.

Hắn diệt được những quốc đối nghịch, diệt được hết những kẻ chống đối hắn. Nhưng hắn không sao diệt được Quang Minh Giáo, có lẽ đó chính là thiên ý trêu ngươi, là đường cách của vận mệnh và chỉ tình của nguyệt lão vô tình đan xen, hóa thành yêu - hận.

Nếu một ngày hắn biết được người cuối cùng hắn buộc lòng phải tiêu diệt là Trữ Phi Điểu - nữ nhân hắn dốc hết tâm can để yêu thương, liệu hắn có nỡ dẫm lên xương thịt của nàng, huyết lệ của nàng, thậm chí là hi sinh cả tình yêu của hai người để thống nhất thiên hạ không?

Hắn không muốn chết. Hắn còn có mẫu hậu, người luôn không màng tranh sủng, dù là đã bị phế hậu, nhưng luôn bị những cung phi khác không ngừng hãm hại, thay phiên nhau vũ nhục, nàng cũng luôn cắn răng cam chịu để bảo hộ hắn. Nàng còn nói hắn không được hận, không được trả thù, nhất là đối với phụ hoàng hắn. Ngàn vạn lần không được, mỗi ngày nàng luôn nhắc nhỡ hắn như thế, nếu hắn tạo phản nàng sẽ hận hắn cả đời này, chết không nhắm mắt!

Nhưng mà giờ này khắc này, thật xin lỗi mẫu hậu, hắn không thể ẩn nhẫn được nữa rồi. Hắn phải trả thù, trả thù những kẻ khinh miệt hắn, trả thù vị huynh trưởng đã ám hại hắn, trả thù những người đàn bà tham lam quyền lực, máu lạnh hơn súc sinh kia. Hắn phải đứng trên thiên hạ, trên đầu bọn họ, trở thành bậc cữu ngũ chí tôn, kẻ mạnh nhất. Như vậy hắn mới có thể bảo hộ được mẫu hậu, mới có thể khiến kẻ khác không một ai dám động vào hai người bọn họ nữa.

"Ta… không muốn… chết!"

Vọng Thừa Thiên tỉnh lại cảnh sắc đã chuyển đêm, hơi lạnh cùng mùi cỏ từ đất truyền đến khiến hắn thanh tỉnh. Hắn chắc rằng mình vẫn chưa chết, các vết thương trên người tự nhiên đều lành lặn, sức lực cũng hoàn toàn khôi phục hơn cả bình thường. Khiến hắn suýt thì lầm tưởng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, nhưng hắn biết không phải.

"Nhân loại, ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh."

Trong màn đêm tịch mịch trước mắt hiện hiện ra một nhân ảnh khiến hắn hơi sợ. Huyền y hòa vào màn đêm, y phục thêu hoa bỉ ngạn bắt mắt như câu hồn người khác, một khi nhìn vào đóa bỉ ngạn lại không thể rời mắt, dung nhan ma mị khác xa với nhân loại bình thường, cho dù là mỹ nhân nổi tiếng khắp thiên hạ cũng không thể sánh bằng.

Mày kiếm sắc bén, tóc đen buông xõa tùy hứng, mâu ưng lãnh đạm mà phúc hắc, mũi cao môi mỏng, giữa mi tâm còn có một ấn ký hình ngọn lửa, lửa nơi mi tâm hay lửa tận địa ngục khiến Vọng Thừa Thiên thật sự không đoán được. Nam nhân này gọi hắn là nhân loại, ngoại hình lại đặc biệt phi thường tuấn mỹ có phần đáng sợ, theo những gì Vọng Thừa Thiên biết rất có thể kẻ này không phải nhân loại mà là, ma nhân...

Hắn từng nghe rất nhiều truyền thuyết ma nhân, theo đó trời đất phân chia thành tam giới, Thiên giới, Nhân giới, Ma giới. Thiên giới còn được gọi là Thần tộc, ngự trị trên thiên đình, vượt qua cửu trùng thiên bước qua Thiên Môn mới có thể đến, nhưng chỉ thần tiên mới có thể đi vào. Cai trị Thiên giới là Thiên Đế hay nhân loại thường gọi là Ngọc Đế.

Nhân giới cũng tức là nhân loại ngự trị mặt đất, thống trị vùng đất màu mỡ tươi tốt nhất nhưng lại không có pháp lực. Cai trị Nhân giới tất nhiên là Hoàng Đế, tuy nhiên không như Thiên Đế cai trị cả thiên đình và tất cả thần tiên, nhân giới có rất nhiều quốc, mỗi quốc có một Hoàng Đế.



Ma giới hay còn gọi là Ma tộc, Ma tộc lại phân ra thành Yêu tộc, và Quái tộc. Yêu tộc hiểu đơn giản chính là động vật, cây cỏ, hay những vật vô tri tu luyện trăm ngàn năm thành yêu có pháp lực cao cường. Quái Tộc là những loài vật đáng sợ có hình thù kì dị sinh ra ở Ma giới có sức mạnh phi thường. Cai Trị Ma giới là Ma Đế hay còn gọi là Ma Quân, là kẻ có pháp lực cao nhất Yêu Tộc, sức mạnh vượt qua Quái Tộc, Thủ Đoạn tàn độc nhất Ma tộc, nắm giữ toàn bộ thất tình lục dục của con người là kẻ cực kì đáng sợ.

Nam nhân huyền y đứng trước mặt hắn hẳn là Yêu tộc, chỉ có Yêu tộc mới có nhân hình nhưng kẻ này rốt cuộc là ai, là kẻ này đã cứu hắn? Vì sao lại cứu hắn? Ma tộc nói chung hay Yêu tộc và Quái tộc nói riêng sẽ không vì tội nghiệp hắn sắp chết mà ra tay tương trợ, một khắc trước cứu người, một khắc sau có thể lập tức nuốt vào bụng, Ma tộc đặc lợi ích lên hàng đầu, nếu là chuyện không có lợi ích nhất định không làm, rốt cuộc kẻ này muốn gì ở hắn?

"Nhìn bổn quân với ánh mắt như vậy, sợ rồi sao?"

Nam nhân huyền y trái với sự trầm tư suy nghĩ của Vọng Thừa Thiên lại nhàn nhã hóa ra mộc đôn ngồi xuống, từ tốn nhấp ngụm trà hứng thú nhìn biểu tình của Vọng Thừa Thiên. Y tự xưng là bổn quân, nếu hắn đoán không lầm chính là Ma Đế của Ma giới, Nghiệt Hoán Ma Quân, Đông Quách Doanh.

"Nhân loại hảo thông minh, không uổng công bổn quân cứu ngươi.” Huyền y nam nhân như xác nhận điều hắn nghĩ bằng câu trả lời.

Người đời thường nói Nghiệt Hoán Ma Quân tâm cơ tàn độc, thủ đoạn có thừa, chỉ cần nghịch ý hắn nhất định sống không bằng chết, cho dù chết đi linh hồn cũng bị hành hạ đến thần hồn tiêu táng, không thể siêu sinh, giờ này lại bằng xương bằng thịt đứng trước mặt Vọng Thừa Thiên.

Vọng Thừa Thiên thừa nhận có một chút run sợ trước y, nhưng nỗi sợ nhanh chóng bị lấn át bởi sự hận thù, hận thù che phủ cả tâm hắn, hắn muốn đòi lại những gì đại hoàng tử nợ hắn, cả vốn lẫn lời.

Đông Quách Doanh không nói gì, dùng một đạo ma pháp dịch chuyển Vọng Thừa Thiên cùng hắn đến sâu thẩm trong rừng nơi Đại Hoàng Tử cùng tùy tùng đang bị giam giữ trong ma trận của hắn. Hắn nhìn sang Vọng Thừa Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

"Nhân loại các ngươi quá mức thiện lương, hắn muốn lấy mạng ngươi, giờ ta giúp ngươi trả thù, dạy ngươi thế nào là nhẫn tâm."

Đông Quách Doanh chỉ tay về phía đám người của Đại Hoàng Tử, một quái thú bất ngờ xuất hiện cắn nuốt từng tên tuỳ tùng trong khi chúng còn đang sống, từng lá chắn của Vọng Thừa Kiến ngã xuống trước mặt hắn, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, như giọng ai oán vọng đến từ mười tám từng địa ngục. Đông Quách Doanh không để gã chết mà để gã chạy thoát, một kẻ điên thì chẳng còn gì đáng ngại.

Vọng Thừa Thiên cũng không muốn gã chết dễ dàng như thế, nếu gã muốn hắn sống không được chết không xong, vậy hắn sẽ để gã sống dở chết dở, không phải chỉ vài canh giờ mà là cả đời này. Hắn sẽ để gã lãnh đủ thế nào là sống trong nhục nhã, nhiều lần bị hành hạ chỉ còn chút hơi tàn thì lại được cho uống dược để duy trì tiếp sinh mệnh, tiếp tục những cực hình tra tấn ngày càng khốc liệt. Đau đớn hơn cái chết gấp ngàn vạn lần, dù đã điên loạn thì hắn cũng phải để chính mắt gã nhìn thấy một Vọng Thừa Thiên làm hoàng đế oai phong lẫm liệt như thế nào.

Vọng Thừa Thiên nghĩ đến một cảnh này cơ hồ có chút thỏa mãn, khi hắn nhìn qua Đông Quách Doanh biểu tình vui thú mới chắc chắn rằng, người này đang có ý giúp hắn, là bạn không phải là thù. Hắn cũng biết, nếu một ngày là thù Vọng Thừa Thiên còn có kết cục đáng sợ hơn Vọng Thừa Kiến.

Kể từ ngày đó Vọng Thừa Thiên cùng Đông Quách Doanh kết giao bằng hữu, Đông Quách Doanh giúp Vọng Thừa Thiên từng bước vững chắc long ngai, chỉ đổi lại Vọng Thừa Thiên sẽ để những kẻ phản nghịch cho Đông Quách Doanh xử trí mà không được có bất kì ý kiến gì. Đã có lúc Vọng Thừa Thiên cũng rất muốn biết Đông Quách Doanh đã dùng cách gì xử trí bọn họ, nhưng cái hắn nhận được chỉ là những bộ xương trắng của những kẻ cản đường.

Vọng Thừa Thiên không biết được rằng, sở dĩ Đông Quách Doanh cứu hắn là vì có thể nhìn thấy được tương lai hắn sẽ là một hoàng đế nhất thống thiên hạ, muốn đối đầu với Thiên Giới hắn cần mượn lực lượng của Nhân Giới, mà giúp đỡ Vọng Thừa Thiên chính là phương pháp tốt nhất.

Tại Ma Giới Đông Quách Doanh nhìn vào Dương Quang Kính thấy một màng Vọng Thừa Thiên cùng Trữ Phi Điểu ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp, mi tâm y khẽ nhíu chặt. Y trăm suy vạn tính rèn luyện Vọng Thừa Thiên trở thành một thanh kiếm tốt như vậy, mà hiện tại Trữ Phi Điểu chính là chướng ngại lớn nhất, bất quá hiện tại vẫn chưa đến thời điểm trừ khử nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Sủng Thánh Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook