Chương 8:
Phồn Lai Khanh Khanh
28/12/2022
Trở về nhìn nơi hoàng tường ngự ngõa, đây là lần thứ hai nàng được Vọng Thừa Thiên đưa về nơi hoàng cung này, nguy nga tráng lệ, phồn hoa thịnh thế là vậy, ở đây vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết, chỉ là không biết còn có cái mạng để hưởng thụ hay không mà thôi.
Lần đầu vào nơi này là nàng thân bất do kỷ, lần thứ hai nàng lại tự dấn thân mình vào nơi này có thể xem là vạn bất đắt dĩ không?
Con đường dưới chân lót bằng đá ngọc thượng hạng, tinh xảo vô cùng, mỗi một bước chân rõ ràng không phát ra tiếng động, êm ái như vậy sao nàng lại cảm thấy thật lạnh lẽo, như đang dẫm đạp lên ngàn vạn thi thể đã chôn vùi nơi đây, còn nghe rõ từng tiếng đinh tai kia là tiếng ai oán khóc than? Tường thành trước mắt như khảm bằng vàng rồng, cửu long uốn lượn, sự hùng vĩ đến chói mắt này không biết đã tắm bao nhiêu máu tanh, tế bao nhiêu vong linh mới có thể khiến thiên hạ khiếp sợ? Mới có thể uy chấn tứ hải?
Trữ Phi Điểu có rất nhiều suy nghĩ miên man trong lòng, nàng rất ghét máu tanh, cực kỳ hận, cực kỳ câm phẫn mùi máu tanh, cũng rất ghét màu đỏ, nhưng mà có ai biết một nữ nhân ghét sắc huyết là vậy, lại cứ vây lấy mình trong những thứ đó, như nhắc nhỡ bản thân rằng đó là số mệnh đã an bài, không cách nào nghịch thiên cãi mệnh.
Đời này vốn nghĩ chỉ cần bàng quan, vốn nghĩ cứ thuận theo tự nhiên mà sống đến cuối đời. Thế rồi lão thiên gia vẫn cứ thích trêu ngươi, để nàng gặp Vọng Thừa Thiên, để nàng tự mình đặt chân vào hoàng thành này, để nàng tự mình vẩy đục trong huyết vũ tinh phong, huyết sắc phồn hoa kia. Cả đời đã định nàng sẽ phải theo dòng huyết sắc đến cuối cuộc đời.
Hoàng cung nơi chứa đựng huyết sắc của cả thiên hạ, Quang Minh Giáo bất quá chỉ là một năm một ly rượu máu có đáng là gì, đâu bằng một ngày một tẩm cung hoa lệ trải đầy máu tươi nơi đây.
"Đang suy nghĩ gì?" Vọng Thừa Thiên nhìn thấy biểu tình biến hóa trên gương mặt nàng bất đắc dĩ lên tiếng. Hắn còn chưa chất vấn nàng vậy mà nàng đã bày ra bộ dạng sầu bi này rồi, khiến hắn vừa giận vừa xót.
"Thiếp đang nghĩ, vì sao phải tranh quyền đoạt vị, ta sống ngươi chết, rõ ràng họ không có thâm thù đại hận gì kia mà?" Trữ Phi Điểu đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi, tựa như đó là tiếng lòng, là câu hỏi ngày đầu tiên nàng đặt chân vào hoàng cung này đã muốn hỏi.
Nàng còn muốn hỏi: "Chàng có từng hạnh phúc không? Có từng hối hận không? Có từng cảm thấy lạnh lẽo không?"
Trữ Phi Điểu nàng giờ đây có rất nhiều câu hỏi, rất muốn hỏi hắn.
Những lời nói của Đông Quách Doanh ban nãy không chỉ là điểm vào huyệt tử của Vọng Thừa Thiên, mà còn là đánh vào tận sâu tâm can nàng. Y nói, Vọng Thừa Thiên vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà đánh đổi cả sơn hà này có đáng không? Vọng Thừa Thiên tuy từng trả cái giá đắt như thế nào nàng không rõ, nhưng nàng cũng hiểu được hắn cũng sẽ giống bao quân vương khác, cùng là đi vào một vết xe đổ, một con đường chỉ có thể thắng, chỉ có thể dẫm đạp lên sinh mạng của kẻ khác, một con đường chỉ còn lại duy nhất mình hắn sống sót, cũng là một con đường cho những kẻ muốn làm quân vương phải bước qua, băng lãnh tuyệt tình, vô tâm vô phế, vô huyết vô nhục. Vã lại, người dẫn hắn vào con đường này lại chính là Ma Quân - Đông Quách Doanh, không cần nghĩ, không cần đoán cũng biết Vọng Thừa Thiên đã từng sống cuộc sống khốc liệt như thế nào rồi, những gì hắn đã trải qua còn gấp ngàn vạn lần người khác đã chịu, thậm chí là ngoài sức tưởng tượng của nàng. Thiên hạ của hắn, nàng không cách nào chạm đến, cũng không cách nào đứng cùng hắn, đừng nói đến kề vai sát cánh.
Đông Quách Doanh còn nói, những gì ngày hôm nay Vọng Thừa Thiên làm vì nàng, một ngày nào đó nàng sẽ trả lại cho hắn những gì... Nàng thật sự cũng không biết. Chỉ là ngoài giả dối, lừa gạt, phản bội, thì còn gì nữa đâu? Không chừng là tổn thương sâu tựa bể, thù hận chất cao như sơn...
Vọng Thừa Thiên nhìn nàng, lãnh đạm là thế, cả thanh âm cũng vân đạm phong khinh.
"Nếu có một con đường khác, bổn vương tuyệt đối sẽ không chọn con đường này. Là đế vương, thân bất do kỷ.” Hắn nhìn nàng, tựa như đang nhìn thấy mẫu hậu năm xưa. Những lời này hắn rất muốn nói với nữ nhân ấy, nhưng chưa một lần nào hắn nói, bởi vì hắn biết nữ nhân ấy không thể nghe thấy được nữa rồi, hắn cũng biết nữ nhân ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho việc hắn đã làm. Mỗi năm đến ngày tế tự nàng, hắn đều chưa từng hối lỗi, chưa từng nói với nàng hắn hối hận, cũng chưa từng nói với nàng hắn thân bất do kỷ!
Đó là cái giá phải trả cho việc sinh ra trong hoàng thất, thắng là vua thua là chết cũng là đạo lý tất yếu.
Trong đêm thanh phong minh nguyệt, một nam một nữ lẳng lặng rảo bước bên nhau, khoảnh khắc này đế vương chưa từng nghĩ đến lại bình yên như vậy, còn hơn quốc thái dân an. Bao năm vì nước vì dân vì nhà của ngàn vạn người, vì giữ lấy ngọn đèn của mỗi nhà, ngọn đèn hoa đăng mẫu hậu yêu thích nhất, hắn đã dốc hết tâm lực, giờ đây là lần đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý muốn giữ lấy ngọn nến duy nhất trong lòng hắn, muốn giữ lấy nàng bên cạnh.
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến, có thể cùng nam nhân mình yêu sánh bước bên nhau, thiên ngôn vạn ngữ, vạn vật đều không bằng một khắc bình yên bên hắn.
Về đến Hoán Vân Cung, lần đầu tiên nàng ngước lên nhìn thấy tấm bảng khảm bằng vàng rồng kia, nhìn thấy sự xa xỉ, uy nghiêm của cung điện nàng đã sống mấy tháng qua, từng thứ, từng vật từ bậc tam cấp bước vào đều là bảo vật thượng hạng có giá trị liên thành, không khó để thấy được sự phồn thịnh của cả vương triều này, đây là giang sơn của Vọng Thừa Thiên, là cơ đồ mà hắn đã mất bao tâm huyết gầy dựng nên, hắn nguyện ý vì nàng phá hủy ư?
Nguyệt ảnh hôm nay sao lại sáng quá, mọi thứ như đang bày ra trước mắt, nàng cái gì cũng thấu tường, chỉ có Vọng Thừa Thiên là không thấy, bởi vì đối với hắn nàng là rực rỡ nhất, đến nỗi bế nguyệt tu hoa, tâm đã hướng về nàng làm sao tỏ tường thứ khác?
"Cả ngày vất vả, nàng thay xiêm y rồi ngủ sớm đi.” Hắn không hỉ không nộ nói, là quan tâm cũng là hờ hững, như có như không. Nàng không thể hiểu được tâm tình hắn lúc này, hắn không chất vấn nàng, không hỏi lấy nửa câu về chuyện đã xảy ra, hắn muốn nàng tự nói hay hắn không cần nàng giải thích nữa?
Tâm tình nàng vốn đã phức tạp giờ thành một đống hỗn độn, không biết nên làm sao cho thỏa.
"Sao vậy?" Vọng Thừa Thiên thấy nàng ngây ra nhìn hắn, thì hỏi lại lần nữa.
"Thừa Thiên... Thiếp... Thật sự là thiếp không biết phải giải thích sao với chàng, thiếp không cố ý giấu chàng! Chàng có tin thiếp không?" Trữ Phi Điểu nói năng lộn xộn không thành câu từ gì cả, cuối cùng nàng chỉ cần hắn tin nàng thôi, nàng biết mình đã tham lam quá nhiều, biết là không nên lừa gạt thêm lòng tin của hắn, nhưng nàng không chịu được sự hờ hững, bất cần này của hắn. Thà hắn tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường còn tốt hơn lạnh nhạt đối với nàng.
Vọng Thừa Thiên ngưng mắt nhìn nàng, trong đôi đan phượng nhãn băng lãnh là bóng hình nàng, nàng chưa từng khiếp sợ đến như vậy, nếu một ngày trong mắt hắn không còn nàng nữa, liệu nàng sẽ như thế nào đây? Nàng còn dám đối diện với sự băng lãnh thị huyết của hắn không?
"Ta tin nàng, như vậy nàng có thể an tâm ngủ rồi chưa?" Vọng Thừa Thiên bất đắc dĩ thở dài, thành tựu nhiều năm của hắn chỉ vì một nữ nhân phút chốc đã mất sạch, còn đâu là tôn nghiêm của đế vương nữa chứ? Chỉ vì một chút ủy khuất của nàng hắn liền không dám khi dễ, đừng nói đến là nổi trận lôi đình với nàng.
Nhớ lại lời Đông Quách Doanh nói, đế vương có chân tâm sẽ hạnh phúc mỹ mãn như thế nào? Trước đây hắn sẽ không do dự đáp, là làm trò cười cho thiên hạ, chỉ nhận lại sự chế giễu cùng phỉ báng mà thôi. Đế vương biết yêu, đúng là trời mọc đằng tây, trời đổ mưa hoa rồi, có mộng cũng đừng mộng đến. Không ngờ, có một ngày hắn rơi vào tay của một nữ nhân, kết cục ngay cả hắn cũng không biết.
"Chàng muốn đi đâu? Muốn bỏ lại thiếp một mình sao?" Tuy Vọng Thừa Thiên cho nàng đáp án vừa lòng, nhưng nàng vẫn không thập phần vui vẻ được, nàng vẫn bất an lo sợ, sợ hắn sẽ vứt bỏ nàng, không cần nàng nữa. Nàng cũng không biết từ khi mình lại có lắm suy nghĩ như vậy, nhưng yêu phải một đế vương, còn là kẻ thù bất cộng đái thiên với giáo phái nàng sao có thể không trăm suy vạn tính, có thể bàng quan không nhiễm chút tâm tư ư?
"Bổn vương ở đây, không đi đâu cả. Chẳng lẽ nàng muốn tắm chung với bổn vương? Bổn vương cũng không ngại, còn rất vui vẻ phụng bồi nàng nữa là..." Vọng Thừa Thiên dở thói trêu đùa, làm nàng mặt đỏ tai hồng mới hả dạ. Trữ Phi Điểu không nói một lời lập tức che mặt chạy nhanh vào bên trong, mới có thanh âm vọng ra.
"Chàng không được làm bậy, không cho phép chàng vào đây..."
Ở tẩm điện của hắn lại ra lệnh cho hắn không được vào, đúng là chỉ có một mình nàng dám to gan lớn mật.
Vọng Thừa Thiên cho người đem lên mấy vò rượu do chính tay Vọng Ân Vân ủ. Nhớ lại kẻ đệ đệ của hắn, hắn thật có chút ngưỡng mộ, tiêu dao tự tại biết bao, thích mỹ tửu thì ôm lấy mỹ tửu, thích đàn tranh ca hát thì vào chốn phong trần, thích ngắm sơn thủy thì vân du tứ hải, cuộc sống đó kẻ phàm phu tục tử như hắn không đủ chân bước vào, hắn còn có quá nhiều chuyện phải làm, trọng trách trên vai cũng quá nặng nề.
Hắn thích uống rượu của Vọng Ân Vân, bởi vì rượu của y như có thể tiêu sầu, làm hắn thật sảng khoái. Thoáng chốc hắn đã uống hết hai vò rượu, nghĩ đến biểu tình của Vọng Ân Vân chắc hẳn sẽ mặt mày nhăn nhó trách cứ hắn là đồ không biết thưởng thức, uổng công y vất vả chưng cất rượu cho hắn, mà hắn nỡ lòng nào uống như nước lã, giống như cái lần hắn nằm trong hầm rượu của y nốc sạch rượu kia. Nhớ đến Vọng Ân Vân oai oai cái miệng, hắn không khỏi buồn cười.
"Chàng làm gì cao hứng vậy?" Trữ Phi Điểu vừa tắm xong bước đến ngồi cạnh hắn, nàng chỉ vận sa y mỏng cơ hồ là có thể nhìn xuyên thấu bên trong, từng đường cong uyển chuyển mềm mại theo từng cử chỉ của nàng lay động lòng người, giọt nước trên tóc còn chưa lau khô rơi xuống trượt trên làn da bạch ngọc của nàng từ từ dung hòa, thật làm Vọng Thừa Thiên một phen thần hồn điên đảo, hắn không biết là rượu khiến hắn nóng hay nàng làm yết hầu của hắn hít thở không thông. Hắn thật sự say rồi, say mê nữ nhân này!
Vọng Thừa Thiên không kiềm chế được ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngồi trong lòng hắn, tựa hồ là muốn giam cầm nàng vĩnh viễn cùng cơ thể hắn, không ly không biệt. Hắn tưởng chỉ cần ôm nàng thôi cũng đủ thỏa mãn, nhưng hôm nay hắn lại muốn nhiều hơn, dục tình đã dung hòa không thể nào tách ra, không thể nào chế ngự, hắn đã nhịn mấy tháng trời rồi, hắn không thể nhịn thêm nữa, hắn cũng thật khâm phục bản thân có thể chịu đựng đến cảnh giới cao siêu thoát tục rồi.
"Phi Điểu..." Vọng Thừa Thiên khẽ gọi tên nàng, thâm tình vô hạn, quyến luyến vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng, từng tấc da thịt hắn đều tham lam muốn giữ lấy, không nỡ lướt qua. Da dẻ nàng còn trắng hơn sứ noãn hơn ngọc, mềm mại, nhẵn nhịn hơn gấm vóc, tơ tầm thượng hạng, cảm giác chạm vào thân thể nàng không một nữ nhân nào có thể cho hắn cảm giác quyến luyến cùng không nỡ như thế, cũng không một nữ nhân nào có thể khiến chân tâm của hắn đập loạn như thế. Nàng giống như là thiên hạ thứ hai mà lão thiên gia ban cho hắn, là tiểu thiên hạ độc nhất trong lòng hắn, chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Trữ Phi Điểu khẽ run lên trong lòng hắn, thời khắc này cảm xúc của nàng thật xa lạ nàng không cách nào nắm bắt được, lại cảm thấy như là một mảng trống rỗng, rất mơ mơ hồ hồ, thế nên đành ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc hắn tùy ý làm loạn. Nàng biết hắn muốn làm gì, vẫn nguyện ý tác thành.
Thấy nàng không phản kháng, ngược lại còn ngoan ngoãn, hắn biết nàng không biết cách phối hợp, nhưng biểu hiện trên cơ thể nàng rõ ràng là đang thích ứng với từng cái va chạm của hắn, cuối cùng Vọng Thừa Thiên cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt ngây ngô của nàng, chóp mũi tinh xảo, đến đôi môi căng mọng hắn thèm khát đã lâu, dây dưa quấn quít, dụ dỗ nuốt hết mật ngọt của nàng. Hắn còn không chút kiêng dè hôn xuống, từ tốn chạm vào nơi đang phập phồng kia, nơi có thứ hắn muốn, chân tâm của nàng đang vì hắn mà đập loạn, từng tất da thịt nhuyễn hương lưu lại vô số hồng ngân, cho đến khi sa y mỏng rơi xuống hắn chuẩn bị công thành đoạt đất thì từ bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo, có đại sự quan trọng.
Vọng Thừa Thiên không khỏi hừ một tiếng lạnh lẽo, tốt nhất là có đại sự quan trọng, bằng không hắn sẽ lấy đầu bọn họ xuống dám phá hỏng đại sự của hắn!!!
Trữ Phi Điểu đang trong cảnh loạn ý tình mê cũng đã hồi tỉnh, nàng nhanh chóng vận lại sa y, còn không quên nhắc nhỡ hắn đi sớm về sớm.
Đêm nay, dài vô hạn. Tẩm cung này chỉ còn lại một mình nàng, nâng lấy ly rượu đang uống dở của Vọng Thừa Thiên nàng uống cạn, dù nàng chưa từng uống rượu bao giờ, nhưng nàng muốn nếm trải thử cái gọi là tiêu sầu của nhân gian, nàng biết dù nàng có uống rượu hay không nàng vẫn say, say trong ái tình của Vọng Thừa Thiên, say trong thâm tình của hắn, say trong từng cái hỉ nộ vô thường, ôn nhu sủng ái... Tất cả thuộc về hắn nàng đều say, đều không muốn tỉnh.
Nếu là mộng không cần tỉnh
Nếu là sai cứ tiếp tục sai đi
Không hối không oán không hận
Chỉ xin đừng dừng lại, chỉ xin đừng quay đầu, chỉ xin người đừng hết yêu...
Vọng Thừa Thiên trở về nàng đã ngủ lúc nào không hay, nàng mơ hồ nghe được hắn nói cái gì đó, nhưng nàng không nhớ là hắn đã nói gì. Tuy nhiên nằm trong lòng hắn nàng ngủ không còn yên giấc nữa, nàng mơ thấy rất nhiều ác mộng... Đáng sợ nhất chính là hắn biết được thân phận thật của nàng liền không cần nàng nữa, hắn lạnh lùng quyết tuyệt, tàn nhẫn lãnh tình vứt bỏ nàng.
Lần đầu vào nơi này là nàng thân bất do kỷ, lần thứ hai nàng lại tự dấn thân mình vào nơi này có thể xem là vạn bất đắt dĩ không?
Con đường dưới chân lót bằng đá ngọc thượng hạng, tinh xảo vô cùng, mỗi một bước chân rõ ràng không phát ra tiếng động, êm ái như vậy sao nàng lại cảm thấy thật lạnh lẽo, như đang dẫm đạp lên ngàn vạn thi thể đã chôn vùi nơi đây, còn nghe rõ từng tiếng đinh tai kia là tiếng ai oán khóc than? Tường thành trước mắt như khảm bằng vàng rồng, cửu long uốn lượn, sự hùng vĩ đến chói mắt này không biết đã tắm bao nhiêu máu tanh, tế bao nhiêu vong linh mới có thể khiến thiên hạ khiếp sợ? Mới có thể uy chấn tứ hải?
Trữ Phi Điểu có rất nhiều suy nghĩ miên man trong lòng, nàng rất ghét máu tanh, cực kỳ hận, cực kỳ câm phẫn mùi máu tanh, cũng rất ghét màu đỏ, nhưng mà có ai biết một nữ nhân ghét sắc huyết là vậy, lại cứ vây lấy mình trong những thứ đó, như nhắc nhỡ bản thân rằng đó là số mệnh đã an bài, không cách nào nghịch thiên cãi mệnh.
Đời này vốn nghĩ chỉ cần bàng quan, vốn nghĩ cứ thuận theo tự nhiên mà sống đến cuối đời. Thế rồi lão thiên gia vẫn cứ thích trêu ngươi, để nàng gặp Vọng Thừa Thiên, để nàng tự mình đặt chân vào hoàng thành này, để nàng tự mình vẩy đục trong huyết vũ tinh phong, huyết sắc phồn hoa kia. Cả đời đã định nàng sẽ phải theo dòng huyết sắc đến cuối cuộc đời.
Hoàng cung nơi chứa đựng huyết sắc của cả thiên hạ, Quang Minh Giáo bất quá chỉ là một năm một ly rượu máu có đáng là gì, đâu bằng một ngày một tẩm cung hoa lệ trải đầy máu tươi nơi đây.
"Đang suy nghĩ gì?" Vọng Thừa Thiên nhìn thấy biểu tình biến hóa trên gương mặt nàng bất đắc dĩ lên tiếng. Hắn còn chưa chất vấn nàng vậy mà nàng đã bày ra bộ dạng sầu bi này rồi, khiến hắn vừa giận vừa xót.
"Thiếp đang nghĩ, vì sao phải tranh quyền đoạt vị, ta sống ngươi chết, rõ ràng họ không có thâm thù đại hận gì kia mà?" Trữ Phi Điểu đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi, tựa như đó là tiếng lòng, là câu hỏi ngày đầu tiên nàng đặt chân vào hoàng cung này đã muốn hỏi.
Nàng còn muốn hỏi: "Chàng có từng hạnh phúc không? Có từng hối hận không? Có từng cảm thấy lạnh lẽo không?"
Trữ Phi Điểu nàng giờ đây có rất nhiều câu hỏi, rất muốn hỏi hắn.
Những lời nói của Đông Quách Doanh ban nãy không chỉ là điểm vào huyệt tử của Vọng Thừa Thiên, mà còn là đánh vào tận sâu tâm can nàng. Y nói, Vọng Thừa Thiên vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà đánh đổi cả sơn hà này có đáng không? Vọng Thừa Thiên tuy từng trả cái giá đắt như thế nào nàng không rõ, nhưng nàng cũng hiểu được hắn cũng sẽ giống bao quân vương khác, cùng là đi vào một vết xe đổ, một con đường chỉ có thể thắng, chỉ có thể dẫm đạp lên sinh mạng của kẻ khác, một con đường chỉ còn lại duy nhất mình hắn sống sót, cũng là một con đường cho những kẻ muốn làm quân vương phải bước qua, băng lãnh tuyệt tình, vô tâm vô phế, vô huyết vô nhục. Vã lại, người dẫn hắn vào con đường này lại chính là Ma Quân - Đông Quách Doanh, không cần nghĩ, không cần đoán cũng biết Vọng Thừa Thiên đã từng sống cuộc sống khốc liệt như thế nào rồi, những gì hắn đã trải qua còn gấp ngàn vạn lần người khác đã chịu, thậm chí là ngoài sức tưởng tượng của nàng. Thiên hạ của hắn, nàng không cách nào chạm đến, cũng không cách nào đứng cùng hắn, đừng nói đến kề vai sát cánh.
Đông Quách Doanh còn nói, những gì ngày hôm nay Vọng Thừa Thiên làm vì nàng, một ngày nào đó nàng sẽ trả lại cho hắn những gì... Nàng thật sự cũng không biết. Chỉ là ngoài giả dối, lừa gạt, phản bội, thì còn gì nữa đâu? Không chừng là tổn thương sâu tựa bể, thù hận chất cao như sơn...
Vọng Thừa Thiên nhìn nàng, lãnh đạm là thế, cả thanh âm cũng vân đạm phong khinh.
"Nếu có một con đường khác, bổn vương tuyệt đối sẽ không chọn con đường này. Là đế vương, thân bất do kỷ.” Hắn nhìn nàng, tựa như đang nhìn thấy mẫu hậu năm xưa. Những lời này hắn rất muốn nói với nữ nhân ấy, nhưng chưa một lần nào hắn nói, bởi vì hắn biết nữ nhân ấy không thể nghe thấy được nữa rồi, hắn cũng biết nữ nhân ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho việc hắn đã làm. Mỗi năm đến ngày tế tự nàng, hắn đều chưa từng hối lỗi, chưa từng nói với nàng hắn hối hận, cũng chưa từng nói với nàng hắn thân bất do kỷ!
Đó là cái giá phải trả cho việc sinh ra trong hoàng thất, thắng là vua thua là chết cũng là đạo lý tất yếu.
Trong đêm thanh phong minh nguyệt, một nam một nữ lẳng lặng rảo bước bên nhau, khoảnh khắc này đế vương chưa từng nghĩ đến lại bình yên như vậy, còn hơn quốc thái dân an. Bao năm vì nước vì dân vì nhà của ngàn vạn người, vì giữ lấy ngọn đèn của mỗi nhà, ngọn đèn hoa đăng mẫu hậu yêu thích nhất, hắn đã dốc hết tâm lực, giờ đây là lần đầu tiên hắn toàn tâm toàn ý muốn giữ lấy ngọn nến duy nhất trong lòng hắn, muốn giữ lấy nàng bên cạnh.
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến, có thể cùng nam nhân mình yêu sánh bước bên nhau, thiên ngôn vạn ngữ, vạn vật đều không bằng một khắc bình yên bên hắn.
Về đến Hoán Vân Cung, lần đầu tiên nàng ngước lên nhìn thấy tấm bảng khảm bằng vàng rồng kia, nhìn thấy sự xa xỉ, uy nghiêm của cung điện nàng đã sống mấy tháng qua, từng thứ, từng vật từ bậc tam cấp bước vào đều là bảo vật thượng hạng có giá trị liên thành, không khó để thấy được sự phồn thịnh của cả vương triều này, đây là giang sơn của Vọng Thừa Thiên, là cơ đồ mà hắn đã mất bao tâm huyết gầy dựng nên, hắn nguyện ý vì nàng phá hủy ư?
Nguyệt ảnh hôm nay sao lại sáng quá, mọi thứ như đang bày ra trước mắt, nàng cái gì cũng thấu tường, chỉ có Vọng Thừa Thiên là không thấy, bởi vì đối với hắn nàng là rực rỡ nhất, đến nỗi bế nguyệt tu hoa, tâm đã hướng về nàng làm sao tỏ tường thứ khác?
"Cả ngày vất vả, nàng thay xiêm y rồi ngủ sớm đi.” Hắn không hỉ không nộ nói, là quan tâm cũng là hờ hững, như có như không. Nàng không thể hiểu được tâm tình hắn lúc này, hắn không chất vấn nàng, không hỏi lấy nửa câu về chuyện đã xảy ra, hắn muốn nàng tự nói hay hắn không cần nàng giải thích nữa?
Tâm tình nàng vốn đã phức tạp giờ thành một đống hỗn độn, không biết nên làm sao cho thỏa.
"Sao vậy?" Vọng Thừa Thiên thấy nàng ngây ra nhìn hắn, thì hỏi lại lần nữa.
"Thừa Thiên... Thiếp... Thật sự là thiếp không biết phải giải thích sao với chàng, thiếp không cố ý giấu chàng! Chàng có tin thiếp không?" Trữ Phi Điểu nói năng lộn xộn không thành câu từ gì cả, cuối cùng nàng chỉ cần hắn tin nàng thôi, nàng biết mình đã tham lam quá nhiều, biết là không nên lừa gạt thêm lòng tin của hắn, nhưng nàng không chịu được sự hờ hững, bất cần này của hắn. Thà hắn tâm tình bất định, hỉ nộ vô thường còn tốt hơn lạnh nhạt đối với nàng.
Vọng Thừa Thiên ngưng mắt nhìn nàng, trong đôi đan phượng nhãn băng lãnh là bóng hình nàng, nàng chưa từng khiếp sợ đến như vậy, nếu một ngày trong mắt hắn không còn nàng nữa, liệu nàng sẽ như thế nào đây? Nàng còn dám đối diện với sự băng lãnh thị huyết của hắn không?
"Ta tin nàng, như vậy nàng có thể an tâm ngủ rồi chưa?" Vọng Thừa Thiên bất đắc dĩ thở dài, thành tựu nhiều năm của hắn chỉ vì một nữ nhân phút chốc đã mất sạch, còn đâu là tôn nghiêm của đế vương nữa chứ? Chỉ vì một chút ủy khuất của nàng hắn liền không dám khi dễ, đừng nói đến là nổi trận lôi đình với nàng.
Nhớ lại lời Đông Quách Doanh nói, đế vương có chân tâm sẽ hạnh phúc mỹ mãn như thế nào? Trước đây hắn sẽ không do dự đáp, là làm trò cười cho thiên hạ, chỉ nhận lại sự chế giễu cùng phỉ báng mà thôi. Đế vương biết yêu, đúng là trời mọc đằng tây, trời đổ mưa hoa rồi, có mộng cũng đừng mộng đến. Không ngờ, có một ngày hắn rơi vào tay của một nữ nhân, kết cục ngay cả hắn cũng không biết.
"Chàng muốn đi đâu? Muốn bỏ lại thiếp một mình sao?" Tuy Vọng Thừa Thiên cho nàng đáp án vừa lòng, nhưng nàng vẫn không thập phần vui vẻ được, nàng vẫn bất an lo sợ, sợ hắn sẽ vứt bỏ nàng, không cần nàng nữa. Nàng cũng không biết từ khi mình lại có lắm suy nghĩ như vậy, nhưng yêu phải một đế vương, còn là kẻ thù bất cộng đái thiên với giáo phái nàng sao có thể không trăm suy vạn tính, có thể bàng quan không nhiễm chút tâm tư ư?
"Bổn vương ở đây, không đi đâu cả. Chẳng lẽ nàng muốn tắm chung với bổn vương? Bổn vương cũng không ngại, còn rất vui vẻ phụng bồi nàng nữa là..." Vọng Thừa Thiên dở thói trêu đùa, làm nàng mặt đỏ tai hồng mới hả dạ. Trữ Phi Điểu không nói một lời lập tức che mặt chạy nhanh vào bên trong, mới có thanh âm vọng ra.
"Chàng không được làm bậy, không cho phép chàng vào đây..."
Ở tẩm điện của hắn lại ra lệnh cho hắn không được vào, đúng là chỉ có một mình nàng dám to gan lớn mật.
Vọng Thừa Thiên cho người đem lên mấy vò rượu do chính tay Vọng Ân Vân ủ. Nhớ lại kẻ đệ đệ của hắn, hắn thật có chút ngưỡng mộ, tiêu dao tự tại biết bao, thích mỹ tửu thì ôm lấy mỹ tửu, thích đàn tranh ca hát thì vào chốn phong trần, thích ngắm sơn thủy thì vân du tứ hải, cuộc sống đó kẻ phàm phu tục tử như hắn không đủ chân bước vào, hắn còn có quá nhiều chuyện phải làm, trọng trách trên vai cũng quá nặng nề.
Hắn thích uống rượu của Vọng Ân Vân, bởi vì rượu của y như có thể tiêu sầu, làm hắn thật sảng khoái. Thoáng chốc hắn đã uống hết hai vò rượu, nghĩ đến biểu tình của Vọng Ân Vân chắc hẳn sẽ mặt mày nhăn nhó trách cứ hắn là đồ không biết thưởng thức, uổng công y vất vả chưng cất rượu cho hắn, mà hắn nỡ lòng nào uống như nước lã, giống như cái lần hắn nằm trong hầm rượu của y nốc sạch rượu kia. Nhớ đến Vọng Ân Vân oai oai cái miệng, hắn không khỏi buồn cười.
"Chàng làm gì cao hứng vậy?" Trữ Phi Điểu vừa tắm xong bước đến ngồi cạnh hắn, nàng chỉ vận sa y mỏng cơ hồ là có thể nhìn xuyên thấu bên trong, từng đường cong uyển chuyển mềm mại theo từng cử chỉ của nàng lay động lòng người, giọt nước trên tóc còn chưa lau khô rơi xuống trượt trên làn da bạch ngọc của nàng từ từ dung hòa, thật làm Vọng Thừa Thiên một phen thần hồn điên đảo, hắn không biết là rượu khiến hắn nóng hay nàng làm yết hầu của hắn hít thở không thông. Hắn thật sự say rồi, say mê nữ nhân này!
Vọng Thừa Thiên không kiềm chế được ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngồi trong lòng hắn, tựa hồ là muốn giam cầm nàng vĩnh viễn cùng cơ thể hắn, không ly không biệt. Hắn tưởng chỉ cần ôm nàng thôi cũng đủ thỏa mãn, nhưng hôm nay hắn lại muốn nhiều hơn, dục tình đã dung hòa không thể nào tách ra, không thể nào chế ngự, hắn đã nhịn mấy tháng trời rồi, hắn không thể nhịn thêm nữa, hắn cũng thật khâm phục bản thân có thể chịu đựng đến cảnh giới cao siêu thoát tục rồi.
"Phi Điểu..." Vọng Thừa Thiên khẽ gọi tên nàng, thâm tình vô hạn, quyến luyến vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng, từng tấc da thịt hắn đều tham lam muốn giữ lấy, không nỡ lướt qua. Da dẻ nàng còn trắng hơn sứ noãn hơn ngọc, mềm mại, nhẵn nhịn hơn gấm vóc, tơ tầm thượng hạng, cảm giác chạm vào thân thể nàng không một nữ nhân nào có thể cho hắn cảm giác quyến luyến cùng không nỡ như thế, cũng không một nữ nhân nào có thể khiến chân tâm của hắn đập loạn như thế. Nàng giống như là thiên hạ thứ hai mà lão thiên gia ban cho hắn, là tiểu thiên hạ độc nhất trong lòng hắn, chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Trữ Phi Điểu khẽ run lên trong lòng hắn, thời khắc này cảm xúc của nàng thật xa lạ nàng không cách nào nắm bắt được, lại cảm thấy như là một mảng trống rỗng, rất mơ mơ hồ hồ, thế nên đành ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc hắn tùy ý làm loạn. Nàng biết hắn muốn làm gì, vẫn nguyện ý tác thành.
Thấy nàng không phản kháng, ngược lại còn ngoan ngoãn, hắn biết nàng không biết cách phối hợp, nhưng biểu hiện trên cơ thể nàng rõ ràng là đang thích ứng với từng cái va chạm của hắn, cuối cùng Vọng Thừa Thiên cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt ngây ngô của nàng, chóp mũi tinh xảo, đến đôi môi căng mọng hắn thèm khát đã lâu, dây dưa quấn quít, dụ dỗ nuốt hết mật ngọt của nàng. Hắn còn không chút kiêng dè hôn xuống, từ tốn chạm vào nơi đang phập phồng kia, nơi có thứ hắn muốn, chân tâm của nàng đang vì hắn mà đập loạn, từng tất da thịt nhuyễn hương lưu lại vô số hồng ngân, cho đến khi sa y mỏng rơi xuống hắn chuẩn bị công thành đoạt đất thì từ bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo, có đại sự quan trọng.
Vọng Thừa Thiên không khỏi hừ một tiếng lạnh lẽo, tốt nhất là có đại sự quan trọng, bằng không hắn sẽ lấy đầu bọn họ xuống dám phá hỏng đại sự của hắn!!!
Trữ Phi Điểu đang trong cảnh loạn ý tình mê cũng đã hồi tỉnh, nàng nhanh chóng vận lại sa y, còn không quên nhắc nhỡ hắn đi sớm về sớm.
Đêm nay, dài vô hạn. Tẩm cung này chỉ còn lại một mình nàng, nâng lấy ly rượu đang uống dở của Vọng Thừa Thiên nàng uống cạn, dù nàng chưa từng uống rượu bao giờ, nhưng nàng muốn nếm trải thử cái gọi là tiêu sầu của nhân gian, nàng biết dù nàng có uống rượu hay không nàng vẫn say, say trong ái tình của Vọng Thừa Thiên, say trong thâm tình của hắn, say trong từng cái hỉ nộ vô thường, ôn nhu sủng ái... Tất cả thuộc về hắn nàng đều say, đều không muốn tỉnh.
Nếu là mộng không cần tỉnh
Nếu là sai cứ tiếp tục sai đi
Không hối không oán không hận
Chỉ xin đừng dừng lại, chỉ xin đừng quay đầu, chỉ xin người đừng hết yêu...
Vọng Thừa Thiên trở về nàng đã ngủ lúc nào không hay, nàng mơ hồ nghe được hắn nói cái gì đó, nhưng nàng không nhớ là hắn đã nói gì. Tuy nhiên nằm trong lòng hắn nàng ngủ không còn yên giấc nữa, nàng mơ thấy rất nhiều ác mộng... Đáng sợ nhất chính là hắn biết được thân phận thật của nàng liền không cần nàng nữa, hắn lạnh lùng quyết tuyệt, tàn nhẫn lãnh tình vứt bỏ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.