Chương 21: Đại Kết Cục
Phồn Lai Khanh Khanh
29/12/2022
Ta sẽ dùng một đời bù đắp cho nàng.
Cuối đông bỗng nhiên có trận bão tuyết lớn, tiết trời lạnh lẽo càng thêm khắc nghiệt. Loan Tuyết Cung vốn không có tì nữ, chỉ có vài tên lính gác canh giữ bên ngoài. Vậy nên mùa đông dù lạnh lẽo tẩm cung cũng không có lấy một ấm lô, đừng nói đến là áo khoát lông. Nàng chỉ có thể mặc thật nhiều xiêm y rúc mình trong chăn ủ ấm, nàng còn sợ chưa đủ ấm sẽ nhiễm lạnh đến bảo bảo trong bụng.
Giữa trưa có hai tì nữ mang đến cho Trữ Phi Điểu một bát canh, hai tì nữ này gương mặt hoàn toàn xa lạ không giống với người thường mang thức ăn đến cho nàng. Trữ Phi Điểu thấy có điều không ổn, nàng điềm đạm lên tiếng.
"Các người để đó đi, một lát nữa ta sẽ dùng."
Hai cung nữ nhìn nhau lộ rõ vẻ khó xử, cố ý khuyên ngăn.
"Tiểu thư canh để nguội sẽ không ngon, hay là người nếm thử một chút đi ạ. Tiết trời lạnh như vậy người dùng bát canh này sẽ làm ấm cơ thể."
Quả nhiên nàng đoán không sai, bát canh thật sự có vấn đề. Nàng cảnh giác nhìn bọn họ, cố tìm lí do đuổi bọn họ đi: "Ta hơi mệt không muốn ăn uống gì, các người để đó rồi về trước đi."
Bọn nô tì không dám hành sự lỗ mãng, do dự một hồi định để bát canh xuống ra về thì có đám người xông vào, dẫn đầu là một nữ nhân hương diễm đoạt mục. Trữ Phi Điểu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã phải đối mặt với nữ nhân xa lạ này, nàng tự nhiên cảm thấy có điềm bất an, tay không tự chủ che bụng.
Hai nô tì vừa thấy nữ nhân đó nhanh chóng hành lễ: "Tham kiến Đức Phi nương nương."
Nữ nhân được gọi là Đức Phi cao quý ngồi xuống ghế, bễ nghễ liếc nhìn nàng. Ma ma theo hầu nàng ta nhìn Trữ Phi Điểu lớn tiếng quát, ỷ vào chủ tử không xem ai ra gì.
"Hỗn xược, ngươi thấy Đức Phi còn không mau quỳ xuống hành lễ. Đúng là không biết phép tắc!"
Trữ Phi Điểu cố gắng nhẫn nhịn, vì đứa bé trong bụng nàng không dám dĩ hạ phạm thượng, vì nàng sợ không may bị giáng tội sẽ ảnh hưởng đến con nàng.
Nàng đã không còn là Cuồng Quyến Thánh Nữ, tâm cao khí ngạo, cũng không còn nữ nhân hắn nhất mực bảo hộ.
Sống trong chốn hoàng cung không có gia tộc dựa dẫm, không có sủng ái của quân vương, không quyền không thế, nàng như một con kiến, một ngọn cỏ tầm thường và nhỏ bé đến đáng thương, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân của bọn họ cũng có thể giẫm chết nàng một cách dễ dàng!
Nàng không sợ chết, chỉ sợ bảo bảo không thể bình an đến với thế giới này.
Lần đầu tiên nàng hạ gối quỳ xuống đối với một người hoàn toàn xa lạ. Không biết trải qua bao lâu Đức Phi cũng không hề có ý định cho nàng đứng dậy.
Trữ Phi Điều thân thể vốn đã vô cùng hư nhược, lại thêm bụng mang dạ chửa, suốt mấy tháng qua chưa từng có thứ gì bồ bổ, dưỡng chất của nàng cơ hồ đều bị bảo bảo hấp thụ gần hết, chống chọi qua mùa đông rét lạnh này đã là gắng gượng lắm rồi…
Đức Phi vô cùng hả dạ, nhàn nhạt lên tiếng.
"Vừa rồi nghe nói ngươi không được khỏe sao? Vừa hay ở đây bổn cung có bát canh bồi bổ cho ngươi! Người đâu, mang đến cho nàng ta dùng đi."
Cung nữ vừa nãy cầm bát canh đưa đến trước mặt nàng, nàng nhất quyết cự tuyệt.
"Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng ta..."
"Nương nương không có nhiều thời gian nghe ngươi lắm lời, người đã đích thân ban thưởng ngươi còn không mau nhận lấy?"
Nàng còn chưa dứt câu thì tì nữ cận thân của Đức Phi đã lên tiếng cắt ngang. Nàng nhìn bát canh trước mặt không hề có ý muốn đưa tay ra đón lấy.
"Ngươi đây là không hài lòng với ban thưởng của bổn cung sao?” Đức Phi liếc đuôi mắt nhìn nàng, lại như vô tình lướt qua cái bụng nhô cao kia. Liên dung lộ rõ vẻ tàn độc, người bên cạnh nàng ta không lấy làm lạ, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này.
Nàng không tránh khỏi một trận hoảng hốt, không hiểu vì sao hôm nay bọn họ lại to gan tày trời như vậy, dám dưới mí mắt của Vọng Thừa Thiên tuỳ ý làm càn, đến hắn cũng không bức nàng phải bỏ đi đứa bé này!
Cùng lắm là giam cầm nàng cả đời, vĩnh viễn không gặp lại!
Trữ Phi Điểu cố gắng chấn tĩnh bản thân, nhắc nhỡ bọn họ, nàng tin bọn họ ít nhiều cũng phải dè chừng.
"Nương nương ta đang mang không thể tuỳ tiện dùng đến dược liệu, nếu không may xảy ra bất trắc gì, sợ sẽ liên luỵ đến nương nương phải gánh lấy ô danh mưu hại huyết mạch hoàng thất!”
Đức Phi dường như nghe được chuyện cười, nàng ta cười lạnh một tiếng.
"Cái gì gọi là mưu hại huyết mạch hoàng thất, ngươi đang hù dọa bổn cung sao? Ai không biết nghiệp chủng trong bụng ngươi vốn dĩ là ngươi lăng loàn với gã nam nhân khác mà có, vốn không phải của bệ hạ thì sao gọi là mưu hại huyết mạch hoàng thất? Bổn cung chỉ là giúp bệ hạ thanh trừ sự ô uế, nói không chừng người còn ban thưởng cho bổn cung!”
“Nếu ngươi đã biết, vậy đừng trách bổn cung độc ác! Người đâu, ép nàng ta uống."
Trữ Phi Điểu như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Vọng Thừa Thiên không quan tâm đến đứa bé này, không hỏi han nó lấy nửa câu, không phải vì hắn hận nàng mà vì hắn luôn nghĩ nó không phải cốt nhục của hắn!!!
Kể từ ngày đó trong mắt hắn nàng không còn là nữ tử thánh khiết nữa rồi, đối với hắn nàng so với kĩ nữ có khác gì nhau đâu!?
Trữ Phi Điểu dù có cố gắng chống cự thế nào nàng cũng chỉ có một mình.
Nàng liên tục dập đầu cầu xin, cầu xin bọn họ buông tha cho con nàng. Nàng không cần gì, chỉ mong đứa con của nàng bình an chào đời. Vì sao thiên mệnh đã lấy đi hết thảy mọi thứ của nàng, đến đứa bé này ông cũng nhẫn tâm không để lại cho nàng?
Nếu ngay từ đã không có ý định cho nó sống thì hà cớ gì để nó đến thế gian này chịu tội!
Bảo bảo…
Mặc nàng van xin, giãy giụa, bọn họ như khúc gỗ không hề nghe thấy, cũng không hề có nhân tính, một đám cẩu vật vô phế!
Máu, không ngừng chảy dưới hạ thân, nàng ôm bụng quằn quại đau đớn, nàng luôn miệng nói: "Con của ta... Con của ta..."
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, nàng đã từng hi vọng Vọng Thừa Thiên sẽ xuất hiện, hắn bước đến ôm lấy nàng vào lòng, giống như khi xưa hắn thường bảo hộ nàng vậy. Hắn sẽ không để bất kì kẻ nào cướp con của bọn họ đi, kể cả kẻ đó có là Diêm Vương!
Nhưng khi nàng vươn tay bắt lấy chỉ là ảo ảnh hư không, nàng lớn tiếng gọi hắn, hắn cũng không hề xuất hiện.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Lệ từ khoé mi chảy thành dòng.
Bảo bảo đừng sợ, mẫu thân sẽ cùng đi với con. Thế gian này quá dơ bẩn, lòng người thối nát, mẫu thân đưa con đến nơi sạch sẽ, cũng tại đây xin thề kiếp sau không đặt chân vào hoàng gia, không dính đến hoàng thất!
Vọng Thừa Thiên tình thù của chúng ta đến đây thôi, đường đến hoàng tuyền không mong gặp lại…
Tuyết trắng ngoài sân dần trở nên ảm đạm, tang thương.
Vọng Thừa Thiên vừa hay tin đến nơi đã thấy nàng bất tỉnh nằm trong vũng máu, tâm can hắn đột nhiên co thắt dữ dội.
Lạc Thần sau khi cho nàng uống dược ổn định tâm mạch, y ôm đứa nhỏ trắng như tuyết trong tay, nhưng vì uống hồng hoa dẫn đến sinh non vừa sinh ra đã yểu mệnh.
"Nàng đã không sao, nhưng đứa bé này không giữ được."
Vọng Thừa Thiên không hiểu sao tâm hắn cứ ẩn nhẫn đau, nhìn đứa bé này có loại cảm giác vô cùng khó tả. Hắn bất giác vươn tay ra bế đứa bé, dường như muốn cho nó một chút hơi ấm. Vừa có suy nghĩ này hắn lại không khỏi một phen hoảng hốt. Đây đâu phải con của hắn, hà cớ hắn phải thương tiếc? Chết rồi cũng tốt hắn không cần phải ra tay.
Đúng lúc này Trữ Phi Điểu tỉnh lại, nhìn một cảnh trước mắt, lại nhìn lên màn châu lay động, vô hồn nói.
"Vọng Thừa Thiên, tư vị trả thù thế nào? Chàng có hả hê không? Tự tay giết chết con mình chàng có hân hoan không?"
Vọng Thừa Thiên hoàn toàn chấn động, thật lâu sau cũng không thốt nên lên, đứa bé trên tay như mũi dao gim sâu vào trái tim hắn. Vị cửu ngũ chí tôn kia, từng chỉ huy thiên quân vạn mã, huyết đẫm sa trường, có cửa ải nào chưa vượt qua? Vậy mà nay chỉ vì vài câu nói bâng quơ của nàng tưởng như gục ngã.
Trữ Phi Điểu cũng không có biểu tình gì đặt biệt, nàng bây giờ giống như cái xác không hồn. Không lạnh không nhạt lên tiếng.
"Nếu chàng không tin có thể nhờ Lạc Thần đại nhân lấy máu nghiệm thân."
Vọng Thừa Thiên cảm thấy bàn tay hắn thật nặng nề, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Hắn không biết nên đối diện với nàng thế nào, đối diện với đứa bé trong lòng thế nào...
"Phi Điểu... Thật xin lỗi.”
Bây giờ nói lời xin lỗi còn ý nghĩa gì đây?
"Ta cứ nghĩ chỉ có ông trời tàn nhẫn, hoá ra chàng còn tàn nhẫn hơn bọn họ. Ta không biết vì sao lần đầu tiên đó, ta không có lạc hồng...”
Nàng chung thủy vẫn không nhìn đến hắn, thanh âm tựa như từ nơi xa xăm nào đó truyền đến, quanh quẩn mãi trong lòng Vọng Thừa Thiên không phân tán.
Tình yêu bọn họ một lòng cố chấp, còn lại gì ngoài huyết nhục lạnh lẽo của người thân?
Quang Minh Giáo, Viễn ca ca, cả hài nhi...
Vọng Thừa Thiên chàng có thể hoàn trả bọn họ về cho ta không?
Một câu xin lỗi, quá nhẹ!
Vọng Thừa Thiên nói: "Phi Điểu, ta sẽ bù đắp cho nàng..."
Trữ Phi Điểu giễu cợt đáp lại: "Còn có thể bù đắp ư? Chàng bù đắp gì cho ta? Chàng sẽ giết hung thủ sao?"
Vọng Thừa Thiên không đáp. Hắn không thể giết hung thủ...
"Vọng Thừa Thiên, ngay cả giết hung thủ chàng cũng không làm được, vậy nói gì đến bù đắp!"
Vọng Thừa Thiên bất đắc dĩ thở dài.
"Đức Phi là nữ nhân đã theo ta từ khi còn là thái tử, cũng chính là mẫu phi của Đại Hoàng Tử, nữ nhân do mẫu hậu tứ hôn. Đức Phi tính tình vốn kiêu ngạo, mẫu hậu cũng đoán được sẽ có ngày nàng ta gây ra chuyện, nên bắt ta hứa với bà dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ban chết cho nàng ta!"
Nói xong hắn không đành lòng nhìn nàng, cơ thể hư nhược giờ đây càng thêm cô quạnh.
"Phi Điểu..." Hắn gọi nàng, nàng đều bỏ ngoài tai.
Trữ Phi Điểu quay lưng về phía hắn, vừa nhắm mắt lệ rơi đầy mặt.
Vọng Thừa Thiên cũng không muốn đánh thức nàng, hắn muốn cho nàng nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Đứa bé này hắn vẫn an táng theo nghi lễ hoàng thất, mặc kệ hoàng thành dậy sóng. Có người nói là vì hắn thương tiếc nàng, nhưng không mấy ai biết đó thật sự là con của hắn...
Đức Phi tự ý làm càn, hắn cũng hạ lệnh tước bỏ danh hiệu đày vào Am Viện, xuống tóc làm ni cả đời ăn chay niệm phật, sám hối lại tội lỗi mà nàng ta gây ra.
Mỗi ngày hắn xử lí xong công vụ liền đến thăm nàng, cho đến đêm khuya cũng không có ý rời đi.
Có một lần nàng mở miệng hỏi hắn: "Chàng ngủ không thấy bất an sao? Chàng không thấy hài nhi nói rằng nó rất đau đớn sao? Nó vô cùng cô độc..."
Vọng Thừa Thiên không đáp ôm nàng vào lòng, trong trái tim hắn như có vật gì đó, mỗi lần nàng nhắc đến hài nhi đều khiến nó đau nhức khôn cùng, bóp nghẹn lấy hơi thở hắn.
Trữ Phi Điểu thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, có khi nàng mơ thấy hài nhi lạnh lẽo như băng tuyết, có khi sẽ thấy nó toàn thân đẫm máu, ánh mắt trong veo nhìn nàng như khắc sâu vào tâm khảm.
Những lúc như vậy Vọng Thừa Thiên sẽ ôm chặt lấy nàng, bởi vì hắn không biết còn có cách nào an ủi nàng nữa. Mọi thứ trong thiên hạ bao gồm cả hắn cũng không khiến nàng lưu tâm được nữa… hắn sợ bất kì khi nào nàng cũng có thể rời đi, giống như mẫu hậu đã từng vứt bỏ lại hắn!
Kể từ ngày đó nàng ít khi nhìn đến hắn, mỗi lần nàng mở miệng đều mang theo nỗi oán hận tột cùng.
Bạch Nhật Đế Triều sau một hồi tranh đấu cũng dần ổn định triều can, từ nay về sau không còn chiến sự, quốc thái dân an, thịnh thế trường tồn.
Vọng Thừa Thiên buông tấu chương xuống, nói với Tiểu Ti Tử.
"Bạch Nhật Đế Triều đến lúc nên có hoàng hậu rồi, ngươi đi chuẩn bị đại lễ sắc phong đi."
Vọng Thừa Thiên đột nhiên tung ra tin tức Trữ Phi Điểu vì đau đớn quá độ mà qua đời. Tin tức nhanh chóng loan khắp Bạch Nhật Đế Triều. Từ đó Loan Tuyết Cung vô chủ, không còn ai nhắc đến tên nàng.
Người ta cũng sớm lãng quên từng có một nữ nhân nhận vô vàng ân sủng của đế vương. Bởi vì nàng vừa qua đời không lâu hắn đã lập hoàng hậu.
Chỉ có thể trách tự cổ đế vương vốn vô tình.
~Hoàn~
Lời tác giả: Thật ra Đế Sủng Thánh Phi (Thiên Điểu Thượng Tình) ban đầu là tạo ra 2 phần, phần 1 là Khanh viết, phần 2 là bạn của Khanh, nhưng do bạn của Khanh đã drop nên truyện chỉ đến đây thôi. Khanh xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn độc giả thân yêu, đã đồng hành cùng Khanh và nhân vật của Khanh trong suốt cả câu truyện. Nếu tác phẩm không được như các bạn mong đợi, xin các bạn góp ý nhẹ nhàng, đừng ném gạch đá quá mạnh, cũng đừng chửi tam quan tác giả.
Cuối đông bỗng nhiên có trận bão tuyết lớn, tiết trời lạnh lẽo càng thêm khắc nghiệt. Loan Tuyết Cung vốn không có tì nữ, chỉ có vài tên lính gác canh giữ bên ngoài. Vậy nên mùa đông dù lạnh lẽo tẩm cung cũng không có lấy một ấm lô, đừng nói đến là áo khoát lông. Nàng chỉ có thể mặc thật nhiều xiêm y rúc mình trong chăn ủ ấm, nàng còn sợ chưa đủ ấm sẽ nhiễm lạnh đến bảo bảo trong bụng.
Giữa trưa có hai tì nữ mang đến cho Trữ Phi Điểu một bát canh, hai tì nữ này gương mặt hoàn toàn xa lạ không giống với người thường mang thức ăn đến cho nàng. Trữ Phi Điểu thấy có điều không ổn, nàng điềm đạm lên tiếng.
"Các người để đó đi, một lát nữa ta sẽ dùng."
Hai cung nữ nhìn nhau lộ rõ vẻ khó xử, cố ý khuyên ngăn.
"Tiểu thư canh để nguội sẽ không ngon, hay là người nếm thử một chút đi ạ. Tiết trời lạnh như vậy người dùng bát canh này sẽ làm ấm cơ thể."
Quả nhiên nàng đoán không sai, bát canh thật sự có vấn đề. Nàng cảnh giác nhìn bọn họ, cố tìm lí do đuổi bọn họ đi: "Ta hơi mệt không muốn ăn uống gì, các người để đó rồi về trước đi."
Bọn nô tì không dám hành sự lỗ mãng, do dự một hồi định để bát canh xuống ra về thì có đám người xông vào, dẫn đầu là một nữ nhân hương diễm đoạt mục. Trữ Phi Điểu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã phải đối mặt với nữ nhân xa lạ này, nàng tự nhiên cảm thấy có điềm bất an, tay không tự chủ che bụng.
Hai nô tì vừa thấy nữ nhân đó nhanh chóng hành lễ: "Tham kiến Đức Phi nương nương."
Nữ nhân được gọi là Đức Phi cao quý ngồi xuống ghế, bễ nghễ liếc nhìn nàng. Ma ma theo hầu nàng ta nhìn Trữ Phi Điểu lớn tiếng quát, ỷ vào chủ tử không xem ai ra gì.
"Hỗn xược, ngươi thấy Đức Phi còn không mau quỳ xuống hành lễ. Đúng là không biết phép tắc!"
Trữ Phi Điểu cố gắng nhẫn nhịn, vì đứa bé trong bụng nàng không dám dĩ hạ phạm thượng, vì nàng sợ không may bị giáng tội sẽ ảnh hưởng đến con nàng.
Nàng đã không còn là Cuồng Quyến Thánh Nữ, tâm cao khí ngạo, cũng không còn nữ nhân hắn nhất mực bảo hộ.
Sống trong chốn hoàng cung không có gia tộc dựa dẫm, không có sủng ái của quân vương, không quyền không thế, nàng như một con kiến, một ngọn cỏ tầm thường và nhỏ bé đến đáng thương, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân của bọn họ cũng có thể giẫm chết nàng một cách dễ dàng!
Nàng không sợ chết, chỉ sợ bảo bảo không thể bình an đến với thế giới này.
Lần đầu tiên nàng hạ gối quỳ xuống đối với một người hoàn toàn xa lạ. Không biết trải qua bao lâu Đức Phi cũng không hề có ý định cho nàng đứng dậy.
Trữ Phi Điều thân thể vốn đã vô cùng hư nhược, lại thêm bụng mang dạ chửa, suốt mấy tháng qua chưa từng có thứ gì bồ bổ, dưỡng chất của nàng cơ hồ đều bị bảo bảo hấp thụ gần hết, chống chọi qua mùa đông rét lạnh này đã là gắng gượng lắm rồi…
Đức Phi vô cùng hả dạ, nhàn nhạt lên tiếng.
"Vừa rồi nghe nói ngươi không được khỏe sao? Vừa hay ở đây bổn cung có bát canh bồi bổ cho ngươi! Người đâu, mang đến cho nàng ta dùng đi."
Cung nữ vừa nãy cầm bát canh đưa đến trước mặt nàng, nàng nhất quyết cự tuyệt.
"Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng ta..."
"Nương nương không có nhiều thời gian nghe ngươi lắm lời, người đã đích thân ban thưởng ngươi còn không mau nhận lấy?"
Nàng còn chưa dứt câu thì tì nữ cận thân của Đức Phi đã lên tiếng cắt ngang. Nàng nhìn bát canh trước mặt không hề có ý muốn đưa tay ra đón lấy.
"Ngươi đây là không hài lòng với ban thưởng của bổn cung sao?” Đức Phi liếc đuôi mắt nhìn nàng, lại như vô tình lướt qua cái bụng nhô cao kia. Liên dung lộ rõ vẻ tàn độc, người bên cạnh nàng ta không lấy làm lạ, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này.
Nàng không tránh khỏi một trận hoảng hốt, không hiểu vì sao hôm nay bọn họ lại to gan tày trời như vậy, dám dưới mí mắt của Vọng Thừa Thiên tuỳ ý làm càn, đến hắn cũng không bức nàng phải bỏ đi đứa bé này!
Cùng lắm là giam cầm nàng cả đời, vĩnh viễn không gặp lại!
Trữ Phi Điểu cố gắng chấn tĩnh bản thân, nhắc nhỡ bọn họ, nàng tin bọn họ ít nhiều cũng phải dè chừng.
"Nương nương ta đang mang không thể tuỳ tiện dùng đến dược liệu, nếu không may xảy ra bất trắc gì, sợ sẽ liên luỵ đến nương nương phải gánh lấy ô danh mưu hại huyết mạch hoàng thất!”
Đức Phi dường như nghe được chuyện cười, nàng ta cười lạnh một tiếng.
"Cái gì gọi là mưu hại huyết mạch hoàng thất, ngươi đang hù dọa bổn cung sao? Ai không biết nghiệp chủng trong bụng ngươi vốn dĩ là ngươi lăng loàn với gã nam nhân khác mà có, vốn không phải của bệ hạ thì sao gọi là mưu hại huyết mạch hoàng thất? Bổn cung chỉ là giúp bệ hạ thanh trừ sự ô uế, nói không chừng người còn ban thưởng cho bổn cung!”
“Nếu ngươi đã biết, vậy đừng trách bổn cung độc ác! Người đâu, ép nàng ta uống."
Trữ Phi Điểu như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Vọng Thừa Thiên không quan tâm đến đứa bé này, không hỏi han nó lấy nửa câu, không phải vì hắn hận nàng mà vì hắn luôn nghĩ nó không phải cốt nhục của hắn!!!
Kể từ ngày đó trong mắt hắn nàng không còn là nữ tử thánh khiết nữa rồi, đối với hắn nàng so với kĩ nữ có khác gì nhau đâu!?
Trữ Phi Điểu dù có cố gắng chống cự thế nào nàng cũng chỉ có một mình.
Nàng liên tục dập đầu cầu xin, cầu xin bọn họ buông tha cho con nàng. Nàng không cần gì, chỉ mong đứa con của nàng bình an chào đời. Vì sao thiên mệnh đã lấy đi hết thảy mọi thứ của nàng, đến đứa bé này ông cũng nhẫn tâm không để lại cho nàng?
Nếu ngay từ đã không có ý định cho nó sống thì hà cớ gì để nó đến thế gian này chịu tội!
Bảo bảo…
Mặc nàng van xin, giãy giụa, bọn họ như khúc gỗ không hề nghe thấy, cũng không hề có nhân tính, một đám cẩu vật vô phế!
Máu, không ngừng chảy dưới hạ thân, nàng ôm bụng quằn quại đau đớn, nàng luôn miệng nói: "Con của ta... Con của ta..."
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, nàng đã từng hi vọng Vọng Thừa Thiên sẽ xuất hiện, hắn bước đến ôm lấy nàng vào lòng, giống như khi xưa hắn thường bảo hộ nàng vậy. Hắn sẽ không để bất kì kẻ nào cướp con của bọn họ đi, kể cả kẻ đó có là Diêm Vương!
Nhưng khi nàng vươn tay bắt lấy chỉ là ảo ảnh hư không, nàng lớn tiếng gọi hắn, hắn cũng không hề xuất hiện.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Lệ từ khoé mi chảy thành dòng.
Bảo bảo đừng sợ, mẫu thân sẽ cùng đi với con. Thế gian này quá dơ bẩn, lòng người thối nát, mẫu thân đưa con đến nơi sạch sẽ, cũng tại đây xin thề kiếp sau không đặt chân vào hoàng gia, không dính đến hoàng thất!
Vọng Thừa Thiên tình thù của chúng ta đến đây thôi, đường đến hoàng tuyền không mong gặp lại…
Tuyết trắng ngoài sân dần trở nên ảm đạm, tang thương.
Vọng Thừa Thiên vừa hay tin đến nơi đã thấy nàng bất tỉnh nằm trong vũng máu, tâm can hắn đột nhiên co thắt dữ dội.
Lạc Thần sau khi cho nàng uống dược ổn định tâm mạch, y ôm đứa nhỏ trắng như tuyết trong tay, nhưng vì uống hồng hoa dẫn đến sinh non vừa sinh ra đã yểu mệnh.
"Nàng đã không sao, nhưng đứa bé này không giữ được."
Vọng Thừa Thiên không hiểu sao tâm hắn cứ ẩn nhẫn đau, nhìn đứa bé này có loại cảm giác vô cùng khó tả. Hắn bất giác vươn tay ra bế đứa bé, dường như muốn cho nó một chút hơi ấm. Vừa có suy nghĩ này hắn lại không khỏi một phen hoảng hốt. Đây đâu phải con của hắn, hà cớ hắn phải thương tiếc? Chết rồi cũng tốt hắn không cần phải ra tay.
Đúng lúc này Trữ Phi Điểu tỉnh lại, nhìn một cảnh trước mắt, lại nhìn lên màn châu lay động, vô hồn nói.
"Vọng Thừa Thiên, tư vị trả thù thế nào? Chàng có hả hê không? Tự tay giết chết con mình chàng có hân hoan không?"
Vọng Thừa Thiên hoàn toàn chấn động, thật lâu sau cũng không thốt nên lên, đứa bé trên tay như mũi dao gim sâu vào trái tim hắn. Vị cửu ngũ chí tôn kia, từng chỉ huy thiên quân vạn mã, huyết đẫm sa trường, có cửa ải nào chưa vượt qua? Vậy mà nay chỉ vì vài câu nói bâng quơ của nàng tưởng như gục ngã.
Trữ Phi Điểu cũng không có biểu tình gì đặt biệt, nàng bây giờ giống như cái xác không hồn. Không lạnh không nhạt lên tiếng.
"Nếu chàng không tin có thể nhờ Lạc Thần đại nhân lấy máu nghiệm thân."
Vọng Thừa Thiên cảm thấy bàn tay hắn thật nặng nề, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Hắn không biết nên đối diện với nàng thế nào, đối diện với đứa bé trong lòng thế nào...
"Phi Điểu... Thật xin lỗi.”
Bây giờ nói lời xin lỗi còn ý nghĩa gì đây?
"Ta cứ nghĩ chỉ có ông trời tàn nhẫn, hoá ra chàng còn tàn nhẫn hơn bọn họ. Ta không biết vì sao lần đầu tiên đó, ta không có lạc hồng...”
Nàng chung thủy vẫn không nhìn đến hắn, thanh âm tựa như từ nơi xa xăm nào đó truyền đến, quanh quẩn mãi trong lòng Vọng Thừa Thiên không phân tán.
Tình yêu bọn họ một lòng cố chấp, còn lại gì ngoài huyết nhục lạnh lẽo của người thân?
Quang Minh Giáo, Viễn ca ca, cả hài nhi...
Vọng Thừa Thiên chàng có thể hoàn trả bọn họ về cho ta không?
Một câu xin lỗi, quá nhẹ!
Vọng Thừa Thiên nói: "Phi Điểu, ta sẽ bù đắp cho nàng..."
Trữ Phi Điểu giễu cợt đáp lại: "Còn có thể bù đắp ư? Chàng bù đắp gì cho ta? Chàng sẽ giết hung thủ sao?"
Vọng Thừa Thiên không đáp. Hắn không thể giết hung thủ...
"Vọng Thừa Thiên, ngay cả giết hung thủ chàng cũng không làm được, vậy nói gì đến bù đắp!"
Vọng Thừa Thiên bất đắc dĩ thở dài.
"Đức Phi là nữ nhân đã theo ta từ khi còn là thái tử, cũng chính là mẫu phi của Đại Hoàng Tử, nữ nhân do mẫu hậu tứ hôn. Đức Phi tính tình vốn kiêu ngạo, mẫu hậu cũng đoán được sẽ có ngày nàng ta gây ra chuyện, nên bắt ta hứa với bà dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ban chết cho nàng ta!"
Nói xong hắn không đành lòng nhìn nàng, cơ thể hư nhược giờ đây càng thêm cô quạnh.
"Phi Điểu..." Hắn gọi nàng, nàng đều bỏ ngoài tai.
Trữ Phi Điểu quay lưng về phía hắn, vừa nhắm mắt lệ rơi đầy mặt.
Vọng Thừa Thiên cũng không muốn đánh thức nàng, hắn muốn cho nàng nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Đứa bé này hắn vẫn an táng theo nghi lễ hoàng thất, mặc kệ hoàng thành dậy sóng. Có người nói là vì hắn thương tiếc nàng, nhưng không mấy ai biết đó thật sự là con của hắn...
Đức Phi tự ý làm càn, hắn cũng hạ lệnh tước bỏ danh hiệu đày vào Am Viện, xuống tóc làm ni cả đời ăn chay niệm phật, sám hối lại tội lỗi mà nàng ta gây ra.
Mỗi ngày hắn xử lí xong công vụ liền đến thăm nàng, cho đến đêm khuya cũng không có ý rời đi.
Có một lần nàng mở miệng hỏi hắn: "Chàng ngủ không thấy bất an sao? Chàng không thấy hài nhi nói rằng nó rất đau đớn sao? Nó vô cùng cô độc..."
Vọng Thừa Thiên không đáp ôm nàng vào lòng, trong trái tim hắn như có vật gì đó, mỗi lần nàng nhắc đến hài nhi đều khiến nó đau nhức khôn cùng, bóp nghẹn lấy hơi thở hắn.
Trữ Phi Điểu thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, có khi nàng mơ thấy hài nhi lạnh lẽo như băng tuyết, có khi sẽ thấy nó toàn thân đẫm máu, ánh mắt trong veo nhìn nàng như khắc sâu vào tâm khảm.
Những lúc như vậy Vọng Thừa Thiên sẽ ôm chặt lấy nàng, bởi vì hắn không biết còn có cách nào an ủi nàng nữa. Mọi thứ trong thiên hạ bao gồm cả hắn cũng không khiến nàng lưu tâm được nữa… hắn sợ bất kì khi nào nàng cũng có thể rời đi, giống như mẫu hậu đã từng vứt bỏ lại hắn!
Kể từ ngày đó nàng ít khi nhìn đến hắn, mỗi lần nàng mở miệng đều mang theo nỗi oán hận tột cùng.
Bạch Nhật Đế Triều sau một hồi tranh đấu cũng dần ổn định triều can, từ nay về sau không còn chiến sự, quốc thái dân an, thịnh thế trường tồn.
Vọng Thừa Thiên buông tấu chương xuống, nói với Tiểu Ti Tử.
"Bạch Nhật Đế Triều đến lúc nên có hoàng hậu rồi, ngươi đi chuẩn bị đại lễ sắc phong đi."
Vọng Thừa Thiên đột nhiên tung ra tin tức Trữ Phi Điểu vì đau đớn quá độ mà qua đời. Tin tức nhanh chóng loan khắp Bạch Nhật Đế Triều. Từ đó Loan Tuyết Cung vô chủ, không còn ai nhắc đến tên nàng.
Người ta cũng sớm lãng quên từng có một nữ nhân nhận vô vàng ân sủng của đế vương. Bởi vì nàng vừa qua đời không lâu hắn đã lập hoàng hậu.
Chỉ có thể trách tự cổ đế vương vốn vô tình.
~Hoàn~
Lời tác giả: Thật ra Đế Sủng Thánh Phi (Thiên Điểu Thượng Tình) ban đầu là tạo ra 2 phần, phần 1 là Khanh viết, phần 2 là bạn của Khanh, nhưng do bạn của Khanh đã drop nên truyện chỉ đến đây thôi. Khanh xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn độc giả thân yêu, đã đồng hành cùng Khanh và nhân vật của Khanh trong suốt cả câu truyện. Nếu tác phẩm không được như các bạn mong đợi, xin các bạn góp ý nhẹ nhàng, đừng ném gạch đá quá mạnh, cũng đừng chửi tam quan tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.