Đế Sủng

Chương 17: Tai Họa Đều Đã Qua

Mão Liên

13/05/2021

Trong lòng bàn tay Tri Y có nước mưa, bàn tay nhỏ nhỏ toàn thịt non nớt vô cùng mang theo hơi thở đặc trưng của một đứa trẻ, rơi vào mắt Thái Hậu làm bà có cảm giác sống lại sau hoạn nạn. Bà thở một hơi thật dài, đám người Nguyên ma ma tiến đến đỡ tay bà, “Chủ tử, không có việc gì đâu, ngài có trời xanh phù hộ, tai họa đều đã qua.”

Thái Hậu lắc đầu, một tay kéo Tri Y vào trong lòng, mỉm cười nói: “Còn phải cảm tạ tiểu Hàm Hàm của A Ma.”

Mưa rơi trên mặt đất làm ướt ống tay áo của Tri Y, nàng mờ mịt nhìn lại không biết đã xảy ra chuyện gì nên học Nguyên ma ma đỡ lấy tay Thái Hậu. Lại chỉ chỉ vào Cảnh Mân đang ngủ say, “Ca ca, lợn nhỏ.”

Từ ma ma nhìn nàng, chê cười, “Cô nương đúng là nói bậy a, cô nương có biết mỗi ngày bản thân mình ngủ còn nhiều hơn tiểu thiếu gia rất nhiều đấy.”

Tri Y nghiêng đầu nhìn bà, nháy mắt mấy cái, bày ra bộ dáng không biết Từ ma ma đang nói cái gì.

“Thật sự là càng ngày càng thông minh.” Thái Hậu bình ổn lại tâm trạng, ôm thân thể nhỏ mềm mại của nàng một hồi lâu, cho người lĩnh một đội hộ vệ đi đến chỗ núi lở cứu viện giúp quan phủ.

Cả một đêm mưa không ngừng, trải qua trận kinh hách hôm qua, Thái Hậu ngủ sâu hơn so với ngày thường một chút, Tri Y đã tỉnh lại tự chơi trên giường một thời gian mà bà còn chưa tỉnh.

Mấy ma ma nhẹ chân đi vào, thấy Tri Y bị chăn cuốn thành một cục cười với các bà. Tri Y lộ ra đôi má hồng giang hai tay về phía Từ ma ma, nhỏ giọng nói. “A Ma đang ngủ.”

Vừa mới nói xong, Từ ma ma thấy mí mắt Thái Hậu nhảy lên một chút, hiển nhiên là sắp tỉnh, bà không ôm lấy tiểu cô nương, cố ý hạ giọng nói: “Thái Hậu nương nương nếu không dậy sẽ trễ giờ dùng bữa sáng, cô nương còn nhớ lúc trước làm thế nào để gọi chủ tử dậy không?” Tĩnh Thái phi dạy Tri Y rất nhiều chuyện, ví dụ như khi người khác tức giận thì phải né tránh, nếu không thì phải ngoan một chút. Còn có đối với A Ma, hôn nhẹ hay ôm một cái là phương pháp hữu hiệu nhất.

Tri Y nghĩ nghĩ, đầu nhỏ chui ra khỏi chăn đến bên chỗ Thái Hậu, ôm lấy Thái Hậu bẹp một cái hôn lên mặt, thấy người không nhúc nhích. Lại hôn nhẹ lên mắt, hôn nhẹ cái mũi, cảm xúc mềm mại làm Thái Hậu không nhịn được giơ tay ôm lấy tiểu Tri Y không an phận, chạm nhẹ vào mũi nàng, “Quỷ gây sự.”

Ngữ khí cũng vô cùng thân thiết, cho dù là đối với Tuyên Đế khi còn bé cũng chưa bao giờ thấy Thái Hậu ôn nhu như vậy. Tri Y cảm nhận được điều đó, hai chân ngắn đều dùng trèo lên, dụi đầu vào Thái Hậu, “A Ma, A Ma.”

Trước kia Thái Hậu muốn một công chúa, chính là cảm thấy công chúa kiều kiều, mềm mại đặc biệt đáng yêu. Nay đúng là thật có một “tiểu công chúa”, không nghĩ tới lại là một tiểu nhân tinh, ngày ngày đều dán lấy bà, trong lòng cảm thấy cực kỳ yêu thương lại thấy một cảm giác vui mừng bất đắc dĩ.

“Hoàng tổ mẫu, đứng lên dùng đồ ăn sáng !” Ngoài cửa sổ đồng thời vang lên tiếng quát to thanh thúy của Cảnh Mân.

“Thật sự là hai tiểu ma tinh của ai gia.” Thái Hậu đành phải đứng dậy, mang theo hai đứa trẻ tràn đầy tinh lực đi dùng bữa sáng, sau đó lại đi dạo quanh nội viện phủ đệ.

Đàm phủ là một tòa nhà phú thương xây dựng thêm, trong khi nhiều nơi đều dùng phong cách xa xỉ hào hoa, Đàm Chi Châu tâm tư linh lung, trồng thêm nhiều hoa cỏ bên trong, làm phủ đệ thêm phần tinh xảo. Thái Hậu thưởng thức núi giả ao nước, hành lang hoa trụ, không khỏi gật đầu.

Đàm Chi Châu không tự mình đi cứu người, sáng sớm sau khi xử lý tốt sự vụ đã chạy về trong phủ. Vừa lúc Thái Hậu đang nghỉ ở lương đình, còn Cảnh Mân và Tri Y chơi đùa ở trong vườn, có mấy ma ma đang trông chừng bên cạnh.



Vườn hoa khác chỗ hắn ở, không biết thợ thủ công dùng biện pháp gì, nhiệt độ ở nơi này cao hơn một chút, thích hợp cho hoa phù dung chậm rãi nở rộ, lộ ra nhụy hoa nhạt màu, ngẫu nhiên có vài con bướm bay tán loạn trong bụi hoa, đẹp không sao tả xiết.

Trước đây trong trí nhớ của Tri Y chỉ gặp qua cảnh trời tuyết trắng xóa là nhiều, đến đây được thấy cảnh xuân không nhịn được tò mò nhìn chằm chằm hoa cỏ cùng ít côn trùng bay lượn, đồng thời ôm chặt Tuyết Bảo Nhi không cho nó đi phá hoại đám hoa cỏ.

Đàm Chi Châu đoán vị tiểu công tử này là nhị nhi tử của Tín Vương gia, vị tiểu cô nương… hắn lại không xác định lắm.

Hắn đi đến chỗ hoa cỏ đứa bé thích, mỉm cười đứng bên cạnh, vừa thấy diện mạo của Tri Y, nhất thời khựng lại, mắc mặt thay đổi vài lần, không biết là hắn nhìn thấy gì mà lại biến sắc.

Vài ma ma chào hắn, Đàm Chi Châu gật đầu qua loa, thấp giọng nói: “Vị này là… ?”

Ý hắn muốn hỏi Tri Y đang chơi đùa bên trong, Nguyên ma ma ôn thanh nói: “Là cháu gái bên người Thái Hậu nương nương”.

Cháu gái? Đàm Chi Châu càng kinh ngạc , “Là cháu gái của Thái Hậu?”

Nguyên ma ma nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ tuy rằng không phải thân sinh, nhưng cũng không khác là bao, huống hồ cũng không thể đem thân thế của cô nương nói rõ ràng cho vị Đàm Tri phủ này được nên gật gật đầu.

Đàm Chi Châu không khỏi lui về phía sau hai bước, thật sâu hoài nghi tài nghệ xem tướng của bản thân. Hắn nói này đó đều là bàng môn tà đạo, nói vậy nhưng cũng khá tin tưởng năng lực ở phương diện này của bản thân.

Nay hắn nhìn ra mệnh cách của vị tiểu cô nương này, rõ ràng có nhân duyên khúc mắc với hoàng gia, cũng có thể là phượng mệnh, nhưng mà, lại là cháu gái của Thái Hậu nương nương…

Quan hệ người thân không phải gần, bất luận là bây giờ hay tương lai của Hoàng Thượng…. Đều có chút không thông a. Lần đầu tiên Đàm Chi Châu không xác định về hiểu biết của mình với cách làm người của Tuyên Đế.

Hắn đến gần chút ngồi xổm xuống, cố ý mang theo một tia cả giận nói: “Ngươi hái hoa trong vườn của ta.”

Tri Y “Y” một tiếng, theo bản năng thu tay lại, nụ hoa hồng nhạt rơi xuống bên giày thêu của nàng, đúng là căn cứ chính xác. Tri Y muốn xoay người nhặt lên, lại có một trận gió đem nụ hoa thổi đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Mặt bánh bao hồng hồng, tim đập như tiếng trống canh, đôi mắt nhỏ chột dạ của Tri Y nhìn về phía gương mặt mang ý cười của Đàm Chi Châu, cố lấy dũng khí nửa ngày hái một đóa hoa nhỏ bên cạnh đi đến, mở tay trước mặt Đàm Chi Châu, thanh âm nhuyễn nộn nói: “Rất xin lỗi, đây là cho ngươi.”

Đàm Chi Châu: …

Hắn cực lực nhịn cười, cảm thấy tiểu cô nương thật sự là đáng yêu ngây thơ, thuận thế liếc mắt một cái tay nhỏ của tiểu cô nương, vẫn giả bộ nghiêm trang, “Ta không cần ngươi đưa hoa cho ta, ngươi biết viết chữ không? Viết chữ cho ta xem là được.”



Sợ tiểu cô nương nghe không hiểu, hắn tận lực thả chậm tốc độ nói chuyện, ánh mắt chờ mong nhìn nàng. Cảnh Mân ở một bên nhìn thấy, hai ba bước chạy tới, vì không cảm thấy Đàm Chi Châu là người xấu, dù sao các ma ma đều ngầm đồng ý để hắn tiếp cận, Cảnh Mân muốn nghe người này sẽ nói cái gì với muội muội.

Tri Y mới hơn ba tuổi, cũng không nhận thức được nhiều chữ, càng đừng nói tới viết. Nhưng ngày xưa Tĩnh Thái phi thích ôm nàng vẽ tranh viết chữ, nhiều khi hưng trí còn cầm tay nàng dạy nàng viết nhũ danh “Hàm Hàm”, cho nên với chữ này nàng còn có ấn tượng.

Nhận lấy que nhỏ hắn đưa đến, Tri Y bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên trên nền đất, một chữ “Hàm” bên trái thật lớn, bên phải lại rất nhỏ, nét chữ tán loạn lung tung, nếu chỉ liếc mắt nhìn qua còn tưởng nàng đang vẽ cái gì, nhưng nhãn lực của Đàm Chi Châu cũng rất tốt mới có thể đoán ra chữ đó là chữ gì.

Hắn dở khóc dở cười, người tìm hắn xem chữ đếm không hết nhưng viết thành như vậy lại là lần đầu tiên hắn gặp.

Cau mày, hắn thì thào tự nói, “Kình chừng, tự viên, trung thiếu hỏa, hữu thiên… Vì hàm, hợp này thủ tướng, rõ ràng là gặp tai họa, nhưng xem tướng mạo lại là đã gặp được quý nhân, nên có thể tục mệnh sửa vận…”

“Chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm rồi… ?” Đàm Chi Châu lâm vào nghi hoặc, Cảnh Mân tai thính nghe thấy hai chữ “gặp họa”, dắt muội muội cách xa quái nhân.

Hắn hiểu được ý tứ của từ này, trước đây cũng có một ma ma khóc lóc kể lể trước mặt mẫu thân hắn.

Cảnh Mân rầu rĩ không vui đem Tri Y đến chỗ một tảng đá ngồi xuống, nắm tay nhỏ của nàng, còn thật sự nói: “Muội muội không có việc gì, ta sẽ phái thị vệ đem người kia đánh một trận.”

Tri Y tỉnh tỉnh mê mê nhưng không cản trở việc nàng biết Cảnh Mân đang tức giận, mở tay ra nhảy nhót nói: “Ca ca, con bướm.”

Thì ra vừa rồi nàng đem con bướm bắt ở trong lòng bàn tay lúc hái hoa, lúc này buông ra, con bướm nhỏ chỉ có thể bay bay ở trước mặt hai người.

“Muội muội thật lợi hại.” Ca ca ngốc Cảnh Mân lập tức nở nụ cười, rõ ràng cũng không cao hơn bao nhiêu lại kiễng chân sờ sờ đỉnh đầu của Tri Y, làm Thái Hậu nhìn thấy buồn cười, “Nguyên Hàm, con mang muội muội ngồi ở chỗ này làm gì?”

“Hoàng tổ mẫu!” Ánh mắt của Cảnh Mân vòng vo chuyển động, quyết định vẫn là không đem lời nói mới rồi nghe được nói cho Thái Hậu, hoàng tổ mẫu tuổi lớn không thể nghe mấy lời như vậy, hắn trở về sẽ lặng lẽ nói cho hoàng thúc hoặc là phụ thân là được rồi.

“Thái Hậu nương nương.” Đàm Chi Châu đứng dậy hành lễ, trở về bộ dáng ôn nhuận như ngọc ban đầu, “Không biết đêm qua ngài nghỉ ngơi tốt chứ ạ?”

Thái Hậu gật đầu, “Vẫn tốt, cũng không muốn cho ngươi thêm việc, qua buổi trưa ai gia muốn khởi hành, đã cho người đi chuẩn bị rồi.”

Nhanh như vậy, Đàm Chi Châu hơi kinh ngạc, nghĩ chuyện tình của tiểu cô nương này còn chưa biết rõ ràng đâu.

Nhưng hình như cũng không có quan hệ gì tới hắn… Đàm Chi Châu âm thầm lắc đầu, hắn gặp mặt tiểu cô nương này một lần, vừa rồi nhìn tướng mặt của nàng có liên quan tới phượng mệnh mới nổi lên tính tò mò thôi. Mà loại chuyện này, cũng không phải một Tri Phủ nho nhỏ như hắn nên tìm tòi nghiên cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook