Chương 22: CÓ KẺ MUỐN GIẾT NÀNG
Tuyết Tâm
01/08/2016
Dãy núi Bạch Liên từ lâu nổi tiếng linh thiêng. Trên đỉnh núi cao nhất còn xây một ngôi
chùa vững chãi, được tiên hoàng đặt tên là chùa Liên Sơn. Từ hướng hoàng cung Vân Triều, để đến được ngôi chùa ấy, còn phải đi qua cánh rừng
thưa dưới chân núi, băng qua sườn một ngọn núi thấp, sau đó mới tới được đỉnh Bạch Liên. Trên con đường nhỏ ven triền núi, một đoàn người ngựa
xa hoa chậm rãi nối đuôi nhau tiến về phía trước. Con đường này đã quen
với giới quý tộc quan lại, những người dân sống rải rác ở sườn núi cũng
cũng chẳng còn sợ hãi những kẻ xa hoa lạnh lùng kia, chỉ bình thản và
cung kính nhường đường. Kẻ tinh ý còn nhận thấy, chiếc xe đứng thứ ba
hẳn là xe chở chủ nhân, vì sang trọng và to lớn nhất.
Chiều thu mây trời lảng bảng, mấy gợn gió hơi se lạnh thổi bay tấm màn xe ngựa phất phơ. Chút không khí lạnh lọt vào xe, khiến Dư Ảnh đang tựa người vào thành xe ngủ say hơi co người lại. Thường Ngọc vừa giơ tay vén lại tấm rèm nhung đỏ, vừa nhăn mặt nói: “Để tiểu thư đi đường vất vả, chẳng biết hoàng hậu nương nương có ý gì đây?” Nàng vừa nói xong, đã có tiếng tằng hắng đầy trách cứ vang lên sát bên tai. Giọng Thiệu Vi đè thấp hết mức: “Thường Ngọc muội, sao có thể nói không suy nghĩ như vậy? Lời ấy đến tai người hoàng tộc, chẳng biết tiểu thư của chúng ta khổ sở cỡ nào? Vả lại, chẳng phải hằng năm cũng có không ít người trong cung đến chùa ấy cầu nguyện sao?” Thường Ngọc hừ nhẹ: “Tỷ nói những cung tần thất sủng cùng quan chức thất bại ấy sao?”
Lại một ngọn gió thu thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng cùng cát bụi. Đoàn xe của hoàng tộc nối dài mười mấy chiếc, tuy bề ngoài đoàn xe hộ tống sơn son thiếp vàng cùng vô số tùy tùng đi theo tô điểm, nhưng nhìn kỹ thì những vật phẩm cùng vật trang trí trên xe cũng không phải hạng tốt nhất. Quân lính hộ vệ nhìn bên ngoài có vẻ to lớn, uy nghi, nhưng thật ra hầu hết là tân binh, không có kinh nghiệm thực chiến. Thậm chí phần lớn cung nữ theo hầu cũng yếu ớt, già nua. Đến nỗi Thường Ngọc phải đùa rằng, nếu các nàng thay trang phục ni cô chùa Liên Sơn, người hoàng cung cũng không biết các nàng là cung nữ mà bắt về.
Họ đã đi được hơn nửa đường đến chùa Liên Sơn, dự định thêm non canh giờ nữa thì dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Thường Ngọc cùng Thiệu Vi chỉ mong mau mau được bái phật rồi trở về vương phủ ấm áp. Không biết khi họ trở lại, Hắc Vương Gia đã trở về chưa? Hai nàng đi theo Dư Ảnh, đối với tiến triển tình cảm của hai người cũng hiểu rõ vài phần. Dường như từ khi Trần Văn Dự xuất phát đến Lạc Chinh, Dư Ảnh ngày càng khép mình lại, thậm chí có lúc trở thành con người khác. Nàng… dường như trưởng thành hơn. Hoặc có thể nàng đã quá mệt mỏi với việc giả vờ làm đứa trẻ mờ mịt, yếu đuối. Lúc được hoàng hậu triệu kiến, nàng bình tĩnh, vững vàng. Lúc gặp mặt cung nhân Vân Triều, nàng dịu dàng, từ tốn. Trên môi nàng luôn mang theo một nụ cười huyền bí, tự tin. Không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Đoàn xe đi tới lưng chừng núi, chợt có tiếng lao xao vang lên từ phía trước. Thường Ngọc hơi nóng ruột, hỏi vọng ra ngoài: “Có chuyện gì sao?” Một thị vệ nhanh nhảu đáp: “Không có gì, chỉ là bọn ăn xin.” Tiếng lao xao lớn dần thành tiếng tranh cãi, Thiệu Vi nhăn trán nói: “Quái lạ! Giữa núi non trùng điệp này, làm gì có ăn xin?” Người thị vệ cười khẩy: “Chẳng phải hoàng thất cũng thường dùng đường này lên chùa sao?” Người này vừa nói xong, thân hình cao lớn chợt cứng đờ, đôi mắt trợn trắng. Thường Ngọc vén màn nhìn ra ngoài, thì thấy đã nằm gục xuống ngựa bất động, trên lưng còn cắm một mũi tên gỗ đầy máu.
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên rối loạn. Những kẻ vài giây trước còn đóng giả người ăn xin đáng thương chợt trở nên cực kỳ hung hãn, không biết rút từ đâu ra gươm đao sắc bén, nhanh nhẹn tấn công thị vệ cùng cung nữ trong đoàn. Thị vệ hộ tống dù to cao, nhưng lại không có mấy người võ công cao cường, hầu hết đều lép vế trước sát thủ chuyên nghiệp. Rất nhiều thị vệ không né kịp làn mưa tên bất ngờ, chết không kịp trân trối. Nhưng bọn ăn mày không mải mê chém giết quá nhiều, mục tiêu chính của chúng là phá hủy đội hình thị vệ, tiến về phía chiếc xe thứ ba trong đoàn.
Thường Ngọc cùng Thiệu Vi nhìn thấy cảnh máu me phía bên ngoài qua tấm màn hé mở, sợ hãi đến cứng người. Các nàng ngỡ như mình đã quay lại cái đêm đầy máu và ánh lửa lúc hoàng cung Long Hà bị đánh chiếm. Đêm đó, rất nhiều người quen cùng bằng hữu thiệt mạng, trong cả căn phòng chỉ hai nàng sống sót, được đưa đến đại điện. Nhưng còn hôm nay thì sao? Thậm chí họ còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Hai cô gái đáng thương không biết làm gì hơn là giơ tay bịt kín miệng, chỉ sợ tiếng hét vang ra ngoài khiến thích khách nghi ngờ. Chợt có giọng nói nhẹ nhàng vọng tới: “Đừng sợ!” Là Dư Ảnh.
Sau một hồi chém giết, bọn sát thủ cuối cùng cũng tiếp cận được chiếc xe thứ ba, thế nhưng trong xe trống rỗng. Chúng lại điên cuồng tấn công đoàn tùy tùng đang liều mạng bảo vệ chủ nhân, mưu đồ rà soát những chiếc xe còn lại.
Thường Ngọc run rẩy nói: “Tiểu thư, không biết thích khách từ đâu ra. Rõ ràng trước đó sườn núi rất vắng vẻ mà!” Thiệu Vi trầm giọng nói: “Chính vì vắng vẻ nên mới là nơi tập kích lý tưởng!” Chợt giọng của Dư Ảnh rầu rĩ cất lên: “Thường Ngọc tỷ tỷ, Thiệu Vi tỷ tỷ, là Dư Ảnh liên lụy hai người.” Nàng đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Bọn sát thủ ấy, tám chín phần là muốn giết Dư Ảnh.” Thường Ngọc bật khóc: “Tiểu thư, sao lại như vậy? Chúng hẳn là cướp rồi! Tiểu thư trước giờ sống lương thiện, lại chỉ là một cô gái yếu đuối. Làm sao có người muốn hãm hại tiểu thư cho được!” Thiệu Vi nói: “Tiểu thư mau trốn đi, bọn nô tỳ liều mạng cũng phải bảo vệ được người.” Dù mạnh miệng nói vậy, thân hình Thiệu Vi vẫn run lên nhè nhẹ.
Dư Ảnh lắc đầu, dứt khoác nói: “Sống chết có số. Xét tình hình hiện tại, Dư Ảnh ta không thể sống sót rồi.”
Không phải nàng không ham sống, cũng không phải nàng quá bi quan. Thế nhưng đoàn tùy tùng không chống đỡ được, giữa chốn vắng vẻ này lại làm sao có người đến cứu? Nàng chạy nhanh hơn sát thủ sao? Dù người kia có đang trở về, cũng chắc chắn không thể đến cứu kịp nàng. Đừng quên kẻ muốn giết Dư Ảnh đã tính toán trước để chặn hết mọi đường lui, vả lại nàng không thế lực, làm sao điều động được quân lính đến cứu? Nếu số nàng đã tận, nàng thà “chết” một cách vinh quang.
Thường Ngọc cùng Thiệu Vi đã định mở miệng khuyên can, nhưng không hiểu sao đầu họ nhanh chóng choáng váng, chưa thốt ra được lời nào đã ngả ra bất tỉnh. Dư Ảnh lúc này cầm một chiếc túi nhỏ, giơ tay ra ngoài cửa sổ rãi đều chất bột theo gió. Nàng biết, dù có dùng hết túi bột này thì cũng không thể làm hôn mê tất cả bọn người ác kia như trong mộng cảnh. Trong mộng, sức mạnh của nàng phi thường, nhưng ra ngoài đời thật, những việc nàng có thể làm cũng chỉ rất nhỏ bé mà thôi.
Trần Vân Dự thúc ngựa hết tốc lực từ Lạc Chinh trở về, không ghé vào kinh đô mà chạy thẳng đến dãy Bạch Liên. Chàng chạy mãi, chạy mãi, không cần biết tùy tùng có theo kịp hay không. Trời chuyển tối, chàng cũng đến nơi cần đến. Dưới ánh đuốc lập lòe, đập vào mắt chàng là đoàn xe ngựa tan tành, bê bết máu, xác người la liệt khắp nơi. Binh lính địa phương cùng người dân đang cùng người sống sót dọn dẹp thi thể, tiếng la hét cùng tiếng gào khóc vang vọng một góc trời. Trần Văn Dự cảm thấy đầu óc tê dại, nắm lấy một thị vệ gặng hỏi: “Nàng ấy đâu? Dư Ảnh đâu?” Người ấy mãi mới nhận ra chàng, sụp quỳ xuống nói như khóc: “Vương gia thứ tội! Dư Ảnh tiểu thư vì sợ bị giết, đã đến sườn núi nhảy xuống rồi!” Trần Văn Dự cưỡi ngựa đường xa, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, râu ria trên mặt cũng đã rậm rạp. Dáng người chàng vô cùng to lớn, lại nắm áo tên thị vệ đầy máu me không buông, khiến kẻ ấy càng thêm khóc lóc thảm thương.
Trường Dũng đến, Trần Văn Dự vẫn còn đứng yên không nhúc nhích. Xung quanh chàng là thị vệ, quan chức địa phương cùng cung nữ sống sót đồng loạt quỳ rạp, thỉnh thoảng có tiếng thút thít, ai nấy cũng run rẩy chờ cơn thịnh nộ lôi đình. Từ lâu, Hắc Vương Gia đã nổi tiếng là một người đánh sợ, huống chi kẻ ngu ngốc nhất cũng phải biết, người bị thích khách ám hại trong chuyến xe này có liên hệ mật thiết với chàng.
Trường Dũng lặng lẽ kéo một người đang quỳ dậy, hỏi rõ sự tình. Người đó cũng đáp giống như thị vệ kia: “Đại nhân, chuyện xảy ra hai canh giờ trước. Dư Ảnh tiểu thư vì không muốn bị thích khách làm nhục nên đã nhảy xuống núi tự tử rồi.” Chỉ thấy Trần Văn Dự đang bất động bỗng đứng thẳng dậy, cầm lấy một ngọn đuốc, chậm chạp tiến về phía rìa núi. Chàng dừng lại trước bờ vực sâu hun hút, cất giọng khàn khàn nói: “Nàng ấy nhảy xuống đây sao?” Một người đáp: “Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Trần Văn Dự hỏi tiếp: “Đã xuống dưới tìm chưa?” Kẻ ấy sợ hãi thưa: “Bẩm, dưới đó là dòng sông chải xiết… e rằng…” “Có bắt được thích khách không?” “Bẩm, Dư Ảnh tiểu thư nhảy xuống thì bọn chúng cũng rút lui không dấu vết…”
Khác với suy tưởng của mọi người, Trần Văn Dự chỉ “ừ” nhẹ. Chàng lặng người thêm một lúc lâu. Lúc quay người lại, chàng bỏ lại câu nói: “Tiếp tục dọn dẹp đi. Những kẻ sống sót tạm thời nghỉ ngơi trị thương, ngày mai về kinh thành chịu tội.” Sau đó tung người lên ngựa, phi như bay vào màn đêm.
Chiều thu mây trời lảng bảng, mấy gợn gió hơi se lạnh thổi bay tấm màn xe ngựa phất phơ. Chút không khí lạnh lọt vào xe, khiến Dư Ảnh đang tựa người vào thành xe ngủ say hơi co người lại. Thường Ngọc vừa giơ tay vén lại tấm rèm nhung đỏ, vừa nhăn mặt nói: “Để tiểu thư đi đường vất vả, chẳng biết hoàng hậu nương nương có ý gì đây?” Nàng vừa nói xong, đã có tiếng tằng hắng đầy trách cứ vang lên sát bên tai. Giọng Thiệu Vi đè thấp hết mức: “Thường Ngọc muội, sao có thể nói không suy nghĩ như vậy? Lời ấy đến tai người hoàng tộc, chẳng biết tiểu thư của chúng ta khổ sở cỡ nào? Vả lại, chẳng phải hằng năm cũng có không ít người trong cung đến chùa ấy cầu nguyện sao?” Thường Ngọc hừ nhẹ: “Tỷ nói những cung tần thất sủng cùng quan chức thất bại ấy sao?”
Lại một ngọn gió thu thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng cùng cát bụi. Đoàn xe của hoàng tộc nối dài mười mấy chiếc, tuy bề ngoài đoàn xe hộ tống sơn son thiếp vàng cùng vô số tùy tùng đi theo tô điểm, nhưng nhìn kỹ thì những vật phẩm cùng vật trang trí trên xe cũng không phải hạng tốt nhất. Quân lính hộ vệ nhìn bên ngoài có vẻ to lớn, uy nghi, nhưng thật ra hầu hết là tân binh, không có kinh nghiệm thực chiến. Thậm chí phần lớn cung nữ theo hầu cũng yếu ớt, già nua. Đến nỗi Thường Ngọc phải đùa rằng, nếu các nàng thay trang phục ni cô chùa Liên Sơn, người hoàng cung cũng không biết các nàng là cung nữ mà bắt về.
Họ đã đi được hơn nửa đường đến chùa Liên Sơn, dự định thêm non canh giờ nữa thì dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Thường Ngọc cùng Thiệu Vi chỉ mong mau mau được bái phật rồi trở về vương phủ ấm áp. Không biết khi họ trở lại, Hắc Vương Gia đã trở về chưa? Hai nàng đi theo Dư Ảnh, đối với tiến triển tình cảm của hai người cũng hiểu rõ vài phần. Dường như từ khi Trần Văn Dự xuất phát đến Lạc Chinh, Dư Ảnh ngày càng khép mình lại, thậm chí có lúc trở thành con người khác. Nàng… dường như trưởng thành hơn. Hoặc có thể nàng đã quá mệt mỏi với việc giả vờ làm đứa trẻ mờ mịt, yếu đuối. Lúc được hoàng hậu triệu kiến, nàng bình tĩnh, vững vàng. Lúc gặp mặt cung nhân Vân Triều, nàng dịu dàng, từ tốn. Trên môi nàng luôn mang theo một nụ cười huyền bí, tự tin. Không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Đoàn xe đi tới lưng chừng núi, chợt có tiếng lao xao vang lên từ phía trước. Thường Ngọc hơi nóng ruột, hỏi vọng ra ngoài: “Có chuyện gì sao?” Một thị vệ nhanh nhảu đáp: “Không có gì, chỉ là bọn ăn xin.” Tiếng lao xao lớn dần thành tiếng tranh cãi, Thiệu Vi nhăn trán nói: “Quái lạ! Giữa núi non trùng điệp này, làm gì có ăn xin?” Người thị vệ cười khẩy: “Chẳng phải hoàng thất cũng thường dùng đường này lên chùa sao?” Người này vừa nói xong, thân hình cao lớn chợt cứng đờ, đôi mắt trợn trắng. Thường Ngọc vén màn nhìn ra ngoài, thì thấy đã nằm gục xuống ngựa bất động, trên lưng còn cắm một mũi tên gỗ đầy máu.
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên rối loạn. Những kẻ vài giây trước còn đóng giả người ăn xin đáng thương chợt trở nên cực kỳ hung hãn, không biết rút từ đâu ra gươm đao sắc bén, nhanh nhẹn tấn công thị vệ cùng cung nữ trong đoàn. Thị vệ hộ tống dù to cao, nhưng lại không có mấy người võ công cao cường, hầu hết đều lép vế trước sát thủ chuyên nghiệp. Rất nhiều thị vệ không né kịp làn mưa tên bất ngờ, chết không kịp trân trối. Nhưng bọn ăn mày không mải mê chém giết quá nhiều, mục tiêu chính của chúng là phá hủy đội hình thị vệ, tiến về phía chiếc xe thứ ba trong đoàn.
Thường Ngọc cùng Thiệu Vi nhìn thấy cảnh máu me phía bên ngoài qua tấm màn hé mở, sợ hãi đến cứng người. Các nàng ngỡ như mình đã quay lại cái đêm đầy máu và ánh lửa lúc hoàng cung Long Hà bị đánh chiếm. Đêm đó, rất nhiều người quen cùng bằng hữu thiệt mạng, trong cả căn phòng chỉ hai nàng sống sót, được đưa đến đại điện. Nhưng còn hôm nay thì sao? Thậm chí họ còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Hai cô gái đáng thương không biết làm gì hơn là giơ tay bịt kín miệng, chỉ sợ tiếng hét vang ra ngoài khiến thích khách nghi ngờ. Chợt có giọng nói nhẹ nhàng vọng tới: “Đừng sợ!” Là Dư Ảnh.
Sau một hồi chém giết, bọn sát thủ cuối cùng cũng tiếp cận được chiếc xe thứ ba, thế nhưng trong xe trống rỗng. Chúng lại điên cuồng tấn công đoàn tùy tùng đang liều mạng bảo vệ chủ nhân, mưu đồ rà soát những chiếc xe còn lại.
Thường Ngọc run rẩy nói: “Tiểu thư, không biết thích khách từ đâu ra. Rõ ràng trước đó sườn núi rất vắng vẻ mà!” Thiệu Vi trầm giọng nói: “Chính vì vắng vẻ nên mới là nơi tập kích lý tưởng!” Chợt giọng của Dư Ảnh rầu rĩ cất lên: “Thường Ngọc tỷ tỷ, Thiệu Vi tỷ tỷ, là Dư Ảnh liên lụy hai người.” Nàng đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Bọn sát thủ ấy, tám chín phần là muốn giết Dư Ảnh.” Thường Ngọc bật khóc: “Tiểu thư, sao lại như vậy? Chúng hẳn là cướp rồi! Tiểu thư trước giờ sống lương thiện, lại chỉ là một cô gái yếu đuối. Làm sao có người muốn hãm hại tiểu thư cho được!” Thiệu Vi nói: “Tiểu thư mau trốn đi, bọn nô tỳ liều mạng cũng phải bảo vệ được người.” Dù mạnh miệng nói vậy, thân hình Thiệu Vi vẫn run lên nhè nhẹ.
Dư Ảnh lắc đầu, dứt khoác nói: “Sống chết có số. Xét tình hình hiện tại, Dư Ảnh ta không thể sống sót rồi.”
Không phải nàng không ham sống, cũng không phải nàng quá bi quan. Thế nhưng đoàn tùy tùng không chống đỡ được, giữa chốn vắng vẻ này lại làm sao có người đến cứu? Nàng chạy nhanh hơn sát thủ sao? Dù người kia có đang trở về, cũng chắc chắn không thể đến cứu kịp nàng. Đừng quên kẻ muốn giết Dư Ảnh đã tính toán trước để chặn hết mọi đường lui, vả lại nàng không thế lực, làm sao điều động được quân lính đến cứu? Nếu số nàng đã tận, nàng thà “chết” một cách vinh quang.
Thường Ngọc cùng Thiệu Vi đã định mở miệng khuyên can, nhưng không hiểu sao đầu họ nhanh chóng choáng váng, chưa thốt ra được lời nào đã ngả ra bất tỉnh. Dư Ảnh lúc này cầm một chiếc túi nhỏ, giơ tay ra ngoài cửa sổ rãi đều chất bột theo gió. Nàng biết, dù có dùng hết túi bột này thì cũng không thể làm hôn mê tất cả bọn người ác kia như trong mộng cảnh. Trong mộng, sức mạnh của nàng phi thường, nhưng ra ngoài đời thật, những việc nàng có thể làm cũng chỉ rất nhỏ bé mà thôi.
Trần Vân Dự thúc ngựa hết tốc lực từ Lạc Chinh trở về, không ghé vào kinh đô mà chạy thẳng đến dãy Bạch Liên. Chàng chạy mãi, chạy mãi, không cần biết tùy tùng có theo kịp hay không. Trời chuyển tối, chàng cũng đến nơi cần đến. Dưới ánh đuốc lập lòe, đập vào mắt chàng là đoàn xe ngựa tan tành, bê bết máu, xác người la liệt khắp nơi. Binh lính địa phương cùng người dân đang cùng người sống sót dọn dẹp thi thể, tiếng la hét cùng tiếng gào khóc vang vọng một góc trời. Trần Văn Dự cảm thấy đầu óc tê dại, nắm lấy một thị vệ gặng hỏi: “Nàng ấy đâu? Dư Ảnh đâu?” Người ấy mãi mới nhận ra chàng, sụp quỳ xuống nói như khóc: “Vương gia thứ tội! Dư Ảnh tiểu thư vì sợ bị giết, đã đến sườn núi nhảy xuống rồi!” Trần Văn Dự cưỡi ngựa đường xa, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, râu ria trên mặt cũng đã rậm rạp. Dáng người chàng vô cùng to lớn, lại nắm áo tên thị vệ đầy máu me không buông, khiến kẻ ấy càng thêm khóc lóc thảm thương.
Trường Dũng đến, Trần Văn Dự vẫn còn đứng yên không nhúc nhích. Xung quanh chàng là thị vệ, quan chức địa phương cùng cung nữ sống sót đồng loạt quỳ rạp, thỉnh thoảng có tiếng thút thít, ai nấy cũng run rẩy chờ cơn thịnh nộ lôi đình. Từ lâu, Hắc Vương Gia đã nổi tiếng là một người đánh sợ, huống chi kẻ ngu ngốc nhất cũng phải biết, người bị thích khách ám hại trong chuyến xe này có liên hệ mật thiết với chàng.
Trường Dũng lặng lẽ kéo một người đang quỳ dậy, hỏi rõ sự tình. Người đó cũng đáp giống như thị vệ kia: “Đại nhân, chuyện xảy ra hai canh giờ trước. Dư Ảnh tiểu thư vì không muốn bị thích khách làm nhục nên đã nhảy xuống núi tự tử rồi.” Chỉ thấy Trần Văn Dự đang bất động bỗng đứng thẳng dậy, cầm lấy một ngọn đuốc, chậm chạp tiến về phía rìa núi. Chàng dừng lại trước bờ vực sâu hun hút, cất giọng khàn khàn nói: “Nàng ấy nhảy xuống đây sao?” Một người đáp: “Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Trần Văn Dự hỏi tiếp: “Đã xuống dưới tìm chưa?” Kẻ ấy sợ hãi thưa: “Bẩm, dưới đó là dòng sông chải xiết… e rằng…” “Có bắt được thích khách không?” “Bẩm, Dư Ảnh tiểu thư nhảy xuống thì bọn chúng cũng rút lui không dấu vết…”
Khác với suy tưởng của mọi người, Trần Văn Dự chỉ “ừ” nhẹ. Chàng lặng người thêm một lúc lâu. Lúc quay người lại, chàng bỏ lại câu nói: “Tiếp tục dọn dẹp đi. Những kẻ sống sót tạm thời nghỉ ngơi trị thương, ngày mai về kinh thành chịu tội.” Sau đó tung người lên ngựa, phi như bay vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.