Chương 34: VẠN VẬT ĐỀU CÓ LÚC ĐỔI THAY
Tuyết Tâm
30/09/2016
Trần Văn Dự mò mẫm đi xuống cầu thang, Dư Ảnh sợ chàng té, bám sát sau lưng
chàng. Không biết từ lúc nào, chiếc bàn ăn trên tầng hai đã được bày
biện mấy món ăn nóng hổi. Dư Ảnh thấy có món há cảo mà mình thích, liên
xun xoe chạy lại kéo ghế cho chàng.
Trần Văn Dự ăn được một chút, lại nghiêng đầu hỏi: “Định nhịn đói sao?” Dư Ảnh lúc này mới cười bẽn lẽn, kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống. Trần Văn Dự hỏi: “Những năm qua, nàng làm gì?” Giọng nói không mang theo chút cảm tình nào. Dư Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Mấy tháng trước, em bắt đầu đi chu du thiên hạ. Cũng đi đến một vài nơi hay ho.” Trần Văn Dự nói: “Ta hỏi là mấy năm trước, không phải mấy tháng.” Thấy nàng ngần ngừ không đáp, chàng lại lạnh lùng buông một câu: “Nàng không tin tưởng ta, còn quay về làm gì?”
A, chàng nói nàng “quay về làm gì”, là “quay về”, chứ không phải “đến”…
Dư Ảnh chậm rãi nói: “Chuyện đã qua…” Trần Văn Dự ngắt lời nàng: “Sao có thể rơi xuống vách núi mà không chết?” “Có người mai phục ở lưng chừng núi, giúp em trốn thoát.” Trần Văn Dự không nói thêm gì nữa, tập trung ăn cơm.
Ăn xong, Trần Văn Dự lại mò mẫm lên cầu thang. Dư Ảnh vội buông đũa, đi theo chàng. Đi ngang qua tầng bốn, nàng để ý đống quần áo dơ đã được cất đi, phần sàn ướt sũng cũng được lau dọn sạch sẽ. Trần Văn Dự lại tiếp tục đi lên, Dư Ảnh trông thấy thấy phòng ngủ ở tầng năm, nhưng chàng chưa dừng lại.
Tầng sáu trống trải, ở giữa có một chiếc bàn thấp cùng hai chiếc đệm đặt ngay ngắn trên mặt đất. Bốn hướng đều là cửa sổ lớn đóng chặt, ở bốn góc tường đặt đèn thủy tinh, ánh sáng tỏa ra lung linh hơn so với nến hoặc đèn dầu thông thường. Trần Văn Dự ngồi lên một chiếc nệm, chỉ chiếc tủ thấp trong góc phòng, ra lệnh: “Đến đó lấy dụng cụ pha trà, mở hết cửa sổ.” Dư Ảnh ngoan ngoãn làm theo, đến ngồi phía đối diện Trần Văn Dư pha trà. Chẳng mấy chốc từng đợt gió mát lạnh ùa vào phòng, trong không khí thoang thoảng mùi trà hoa cúc thơm dịu. Trần Văn Dự nhấp một ngụm, chân mày hơi giãn ra.
Dư Ảnh trong lúc rãnh rỗi nhìn lên trần nhà, tức thì sửng sốt.
Trên đầu nàng, không có xà nhà, cũng không có mái vòm bằng ngói hay gỗ, chỉ có một bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh. Dư Ảnh không kiềm được, hít sâu một hơi. Trần Văn Dự chợt cất tiếng nói: “Để ta đoán, nàng hẳn là đang ngước nhìn lên trên?” Dư Ảnh ngập ngừng hỏi: “Mái nhà… là bằng thủy tinh?” Trần Văn Dự nghe giọng nàng đầy sung sướng, ngưỡng mộ, buộc miệng hỏi: “Thích không?” Dư Ảnh gật gật đầu, lại nói: “Rất thích!” Người đối diện gật đầu, khẽ nói: “Ở chỗ này ban đêm yên tĩnh lại mát mẻ, có thể ngắm sao trời. Ban ngày còn có thể nhìn ngắm phong cảnh phía dưới. Thế nhưng, ta không nhìn thấy được.” Chàng nhấp một ngụm trà. “Dư Ảnh, trước kia mục đích sống của ta là lãnh thổ càng ngày càng được mở rộng, con dân Vân Triều càng ngày càng ấm no. Thế nhưng bây giờ, ta chỉ cần một nơi yên tĩnh, có người bầu bạn, có thức ăn ngon để ăn.”
Dư Ảnh nói: “Chàng thay đổi nhiều rồi.” Trần Văn Dự lập tức đáp lại: “Mọi vật đều có lúc đổi thay!” Dư Ảnh thấy tách trà của chàng thấy đáy, vội rót đầy cho chàng. Trần Văn Dự chậm rãi hỏi: “Dư Ảnh, nàng có còn hận ta không?” Nàng thoạt đầu sửng sốt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Vốn dĩ em không có cớ hận chàng. Trước đây chàng đối với em không tệ, lẽ ra em mới phải là người hỏi câu này.” Giọng người đối diện không nhanh không chậm: “Nếu ta hận nàng, bây giờ nàng còn sống sót sao?” Dư Ảnh chợt thấy khóe mắt cay cay, nén lại vị đắng trong cổ họng hỏi: “Sao chàng lại không hận em? Em làm chàng mất đi quyền lực, còn khiến chàng đui mù. Sao chàng… không hận?” Im lặng một lúc, người mù giơ tay về phía trước, vụng về chạm vào gương mặt Dư Ảnh hỏi: “Nàng khóc sao?” Dư Ảnh nước mắt đầm đìa, gần như thét lên: “Em hỏi chàng mà! Tại sao… tại sao chàng không hận em?” Động tác của Trần Văn Dự sững lại, chàng nghiêm nghị nói: “Nàng lấy đi của ta phù hoa, lại đúng lúc ta không còn màng tới nữa.”
Dư Ảnh cảm thấy tâm trí người này càng ngày càng khó dò. Nàng dở khóc dở cười nói: “Chàng nói thật chứ? Chàng không hận em? Vậy là nếu bây giờ em rời đi, chàng cũng sẽ không hại em, đúng không?” Nàng nói xong, người đối diện liền nhíu mày: “Nàng, tại sao lại muốn rời đi?”
Tại sao lại muốn rời đi?
Đã trở về bên ta, bây giờ tại sao lại muốn rời đi?
Câu nói này không ngừng điên cuồng chạy nhảy trong đầu nàng, khiến lòng Dư Ảnh càng ngày càng mềm nhũn. Nếu không phải vì ngượng ngùng, nàng thật muốn ôm chầm lấy Trần Văn Dự mà khóc toáng lên.
Chợt Dư Ảnh nhớ ra một chuyện, liền chất vấn: “Chàng không hận, không giận, cớ gì từ nãy tới giờ lại lạnh lùng với em như vậy?” Lớp băng mỏng trên mặt Trần Văn Dự cuối cùng cũng tan vỡ. Chàng cười khẽ: “Nếu nàng từng hại một người, khi gặp lại người đó lại niềm nở với nàng, thì có sợ không?” Lúc này Dư Ảnh mới vỡ lẽ, lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng còn không giữ được ý tứ mà thở ra mấy hơi dài khoan khoái. Chẳng qua Trần Văn Dự không nói cho nàng biết, thật ra từ lúc nàng ra đi, khuôn mặt của chàng luôn chỉ có một biểu cảm như vậy.
Có một loại tình cảm, khi người đó ở bên cạnh bạn, bạn chưa từng cảm thấy trái tim mình đang yêu. Chỉ khi người đó không còn nữa, bạn mới thấy mình như đã mất đi một phần cơ thể của mình. Cũng có một loại tình cảm, khi ở bên người đó, bạn chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn thật xa, thật xa. Nhưng đến khi thật sự chạy thoát, càng ngày càng muốn quay trở về.
Hai người đã từng lừa dối bản thân quá lâu, đã từng tự nhủ sống cuộc sống cô độc này vẫn ổn. Thế nhưng ngẫu nhiên gặp lại sau bao ngày tháng xa cách, họ mới vui mừng nhận ra khoảng trống vô hình trong trái tim đã được lấp đầy.
Trần Văn Dự chợt cất giọng than vãn: “Nàng thật ác độc. Ta bị mù, đi đứng thật khó khăn, không nhìn ngắm được phong cảnh, ngay cả viết chữ cũng không ra hồn.” Dư Ảnh nắm lấy bàn tay chàng, run run nói: “Em xin lỗi chàng. Em xin lỗi…” Trần Văn Dự hỏi: “Có kẻ sai khiến nàng, có phải không?” Dư Ảnh mím môi không nói. Trần Văn Dự thở dài: “Ta đã dùng khổ nhục kế rồi, thế mà vẫn không moi tin tức được từ nàng.” Thấy bàn tay nàng đột ngột cứng lại, chàng bật cười nói: “Ta đùa đó!”
Chàng lại hỏi: “Hai năm qua, có ai theo đuổi nàng không?” Dư Ảnh nói: “Không có.” “Nàng cũng không theo đuổi ai sao?” “Không có.” “Vậy mỗi ngày nàng làm gì?” “Học hỏi thêm những thứ bản thân không biết.” “Cuộc sống như vậy không chán sao?” “Có lúc chán, có lúc lại không…”
Hai người ngồi tâm tinh linh tinh một lúc. Trần Văn Dự chợt nói: “Ta buồn ngủ rồi. Nàng dìu xa xuống lầu dưới đi.” Dư Ảnh hỏi: “Chẳng phải tự chàng có thể đi sao?” Người kia vô tội nói: “Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn ta mò mẫm tìm đường mãi như vậy?”
Dư Ảnh đành xấu hổ đứng dậy, kéo chàng đi theo.
Gần cửa sổ là một chiếc giường lớn. Đồ trang trí đều có màu trang nhã, giản dị hơn căn phòng ở hoàng cung không biết bao nhiều lần. Dư Ảnh kéo tay Trần Văn Dự tới bên giường. Chàng hỏi: “Thích không?” Dư Ảnh không đáp, nhìn ngó xung quanh hỏi: “Em ngủ ở đâu đây?”
Trần Văn Dự nhướn mày nói: “Trước đây chẳng phải vẫn ngủ chung sao?”
Dư Ảnh đỏ mặt. Trần Văn Dự nắm chặt tay nàng không buông, cười tà ác: “Chẳng phải nàng còn tưởng tượng ra cảnh chúng ta thành thân, ân ái cả đời sao? Bây giờ lại còn ngượng ngùng cái gì?”
Dư Ảnh: “…”
Dưới gian phòng cực rộng của mười anh em ám vệ.
Ám vệ A: “Giờ này không phải tới phiên trực của cậu sao? Sao lại về đây?” Ám vệ B: “Cảnh vợ chồng người ta ân ái, ở đó làm gì?” Ám vệ A: “Vậy còn Minh Thành đâu?” “Cậu ấy sợ chủ nhân có chuyện, nhất quyết trấn thủ trên nóc nhà.” Cả đội: “!!!”
Ám vệ C chợt nói: “Này các cậu biết không, hôm trước tớ còn nghe thấy chủ nhân ngâm thơ đấy.” Vừa nói vừa rút ra một tờ giấy nhàu nát. Cả đội ồ lên, tranh nhau giành vị trí tốt nhất để xem. Chữ viết trên tờ giấy nguệch ngoạc khó kẻ đọc to: “Dẫu biết vật đổi sao dời. Dẫu biết người bội bạc. Tình vẫn còn đây.”
Không khí cảm động bao trùm. Ám vệ B chợt chấm chấm nước mắt khẽ nói: “Thì ra chủ nhân si tình đến vậy! Từ lúc phu nhân trở về tới giờ chưa đầy hai canh giờ, thế mà ngài đã cười toét miệng rồi đấy! Chẳng phải lúc trước, trông ngài rất cô đơn lạnh lẽo hay sao? Còn nữa, chủ nhân thật đáng thương, sau khi bị mù, chữ viết cũng xấu đến không chịu nổi…” Ám vệ C đen mặt: “Là chữ của tớ!”
Ám vệ A chợt hô lên: “A, chuyện vui như thế, nhất định phải viết thư gửi cho các anh em trong cung cùng biết!” Cả đám nhao nhao góp chuyện, khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày cũng trở nên hết sức vui vẻ, hiền hòa.
Đêm nay, chủ tớ họ đều có giấc ngủ ngon.
Lời tác giả: Tình yêu của hai người này thật mệt, đi vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng. Sau này tác giả sẽ viết về tình yêu sát đánh, vừa gặp đã yêu!
Trần Văn Dự ăn được một chút, lại nghiêng đầu hỏi: “Định nhịn đói sao?” Dư Ảnh lúc này mới cười bẽn lẽn, kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống. Trần Văn Dự hỏi: “Những năm qua, nàng làm gì?” Giọng nói không mang theo chút cảm tình nào. Dư Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Mấy tháng trước, em bắt đầu đi chu du thiên hạ. Cũng đi đến một vài nơi hay ho.” Trần Văn Dự nói: “Ta hỏi là mấy năm trước, không phải mấy tháng.” Thấy nàng ngần ngừ không đáp, chàng lại lạnh lùng buông một câu: “Nàng không tin tưởng ta, còn quay về làm gì?”
A, chàng nói nàng “quay về làm gì”, là “quay về”, chứ không phải “đến”…
Dư Ảnh chậm rãi nói: “Chuyện đã qua…” Trần Văn Dự ngắt lời nàng: “Sao có thể rơi xuống vách núi mà không chết?” “Có người mai phục ở lưng chừng núi, giúp em trốn thoát.” Trần Văn Dự không nói thêm gì nữa, tập trung ăn cơm.
Ăn xong, Trần Văn Dự lại mò mẫm lên cầu thang. Dư Ảnh vội buông đũa, đi theo chàng. Đi ngang qua tầng bốn, nàng để ý đống quần áo dơ đã được cất đi, phần sàn ướt sũng cũng được lau dọn sạch sẽ. Trần Văn Dự lại tiếp tục đi lên, Dư Ảnh trông thấy thấy phòng ngủ ở tầng năm, nhưng chàng chưa dừng lại.
Tầng sáu trống trải, ở giữa có một chiếc bàn thấp cùng hai chiếc đệm đặt ngay ngắn trên mặt đất. Bốn hướng đều là cửa sổ lớn đóng chặt, ở bốn góc tường đặt đèn thủy tinh, ánh sáng tỏa ra lung linh hơn so với nến hoặc đèn dầu thông thường. Trần Văn Dự ngồi lên một chiếc nệm, chỉ chiếc tủ thấp trong góc phòng, ra lệnh: “Đến đó lấy dụng cụ pha trà, mở hết cửa sổ.” Dư Ảnh ngoan ngoãn làm theo, đến ngồi phía đối diện Trần Văn Dư pha trà. Chẳng mấy chốc từng đợt gió mát lạnh ùa vào phòng, trong không khí thoang thoảng mùi trà hoa cúc thơm dịu. Trần Văn Dự nhấp một ngụm, chân mày hơi giãn ra.
Dư Ảnh trong lúc rãnh rỗi nhìn lên trần nhà, tức thì sửng sốt.
Trên đầu nàng, không có xà nhà, cũng không có mái vòm bằng ngói hay gỗ, chỉ có một bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh. Dư Ảnh không kiềm được, hít sâu một hơi. Trần Văn Dự chợt cất tiếng nói: “Để ta đoán, nàng hẳn là đang ngước nhìn lên trên?” Dư Ảnh ngập ngừng hỏi: “Mái nhà… là bằng thủy tinh?” Trần Văn Dự nghe giọng nàng đầy sung sướng, ngưỡng mộ, buộc miệng hỏi: “Thích không?” Dư Ảnh gật gật đầu, lại nói: “Rất thích!” Người đối diện gật đầu, khẽ nói: “Ở chỗ này ban đêm yên tĩnh lại mát mẻ, có thể ngắm sao trời. Ban ngày còn có thể nhìn ngắm phong cảnh phía dưới. Thế nhưng, ta không nhìn thấy được.” Chàng nhấp một ngụm trà. “Dư Ảnh, trước kia mục đích sống của ta là lãnh thổ càng ngày càng được mở rộng, con dân Vân Triều càng ngày càng ấm no. Thế nhưng bây giờ, ta chỉ cần một nơi yên tĩnh, có người bầu bạn, có thức ăn ngon để ăn.”
Dư Ảnh nói: “Chàng thay đổi nhiều rồi.” Trần Văn Dự lập tức đáp lại: “Mọi vật đều có lúc đổi thay!” Dư Ảnh thấy tách trà của chàng thấy đáy, vội rót đầy cho chàng. Trần Văn Dự chậm rãi hỏi: “Dư Ảnh, nàng có còn hận ta không?” Nàng thoạt đầu sửng sốt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Vốn dĩ em không có cớ hận chàng. Trước đây chàng đối với em không tệ, lẽ ra em mới phải là người hỏi câu này.” Giọng người đối diện không nhanh không chậm: “Nếu ta hận nàng, bây giờ nàng còn sống sót sao?” Dư Ảnh chợt thấy khóe mắt cay cay, nén lại vị đắng trong cổ họng hỏi: “Sao chàng lại không hận em? Em làm chàng mất đi quyền lực, còn khiến chàng đui mù. Sao chàng… không hận?” Im lặng một lúc, người mù giơ tay về phía trước, vụng về chạm vào gương mặt Dư Ảnh hỏi: “Nàng khóc sao?” Dư Ảnh nước mắt đầm đìa, gần như thét lên: “Em hỏi chàng mà! Tại sao… tại sao chàng không hận em?” Động tác của Trần Văn Dự sững lại, chàng nghiêm nghị nói: “Nàng lấy đi của ta phù hoa, lại đúng lúc ta không còn màng tới nữa.”
Dư Ảnh cảm thấy tâm trí người này càng ngày càng khó dò. Nàng dở khóc dở cười nói: “Chàng nói thật chứ? Chàng không hận em? Vậy là nếu bây giờ em rời đi, chàng cũng sẽ không hại em, đúng không?” Nàng nói xong, người đối diện liền nhíu mày: “Nàng, tại sao lại muốn rời đi?”
Tại sao lại muốn rời đi?
Đã trở về bên ta, bây giờ tại sao lại muốn rời đi?
Câu nói này không ngừng điên cuồng chạy nhảy trong đầu nàng, khiến lòng Dư Ảnh càng ngày càng mềm nhũn. Nếu không phải vì ngượng ngùng, nàng thật muốn ôm chầm lấy Trần Văn Dự mà khóc toáng lên.
Chợt Dư Ảnh nhớ ra một chuyện, liền chất vấn: “Chàng không hận, không giận, cớ gì từ nãy tới giờ lại lạnh lùng với em như vậy?” Lớp băng mỏng trên mặt Trần Văn Dự cuối cùng cũng tan vỡ. Chàng cười khẽ: “Nếu nàng từng hại một người, khi gặp lại người đó lại niềm nở với nàng, thì có sợ không?” Lúc này Dư Ảnh mới vỡ lẽ, lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng còn không giữ được ý tứ mà thở ra mấy hơi dài khoan khoái. Chẳng qua Trần Văn Dự không nói cho nàng biết, thật ra từ lúc nàng ra đi, khuôn mặt của chàng luôn chỉ có một biểu cảm như vậy.
Có một loại tình cảm, khi người đó ở bên cạnh bạn, bạn chưa từng cảm thấy trái tim mình đang yêu. Chỉ khi người đó không còn nữa, bạn mới thấy mình như đã mất đi một phần cơ thể của mình. Cũng có một loại tình cảm, khi ở bên người đó, bạn chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn thật xa, thật xa. Nhưng đến khi thật sự chạy thoát, càng ngày càng muốn quay trở về.
Hai người đã từng lừa dối bản thân quá lâu, đã từng tự nhủ sống cuộc sống cô độc này vẫn ổn. Thế nhưng ngẫu nhiên gặp lại sau bao ngày tháng xa cách, họ mới vui mừng nhận ra khoảng trống vô hình trong trái tim đã được lấp đầy.
Trần Văn Dự chợt cất giọng than vãn: “Nàng thật ác độc. Ta bị mù, đi đứng thật khó khăn, không nhìn ngắm được phong cảnh, ngay cả viết chữ cũng không ra hồn.” Dư Ảnh nắm lấy bàn tay chàng, run run nói: “Em xin lỗi chàng. Em xin lỗi…” Trần Văn Dự hỏi: “Có kẻ sai khiến nàng, có phải không?” Dư Ảnh mím môi không nói. Trần Văn Dự thở dài: “Ta đã dùng khổ nhục kế rồi, thế mà vẫn không moi tin tức được từ nàng.” Thấy bàn tay nàng đột ngột cứng lại, chàng bật cười nói: “Ta đùa đó!”
Chàng lại hỏi: “Hai năm qua, có ai theo đuổi nàng không?” Dư Ảnh nói: “Không có.” “Nàng cũng không theo đuổi ai sao?” “Không có.” “Vậy mỗi ngày nàng làm gì?” “Học hỏi thêm những thứ bản thân không biết.” “Cuộc sống như vậy không chán sao?” “Có lúc chán, có lúc lại không…”
Hai người ngồi tâm tinh linh tinh một lúc. Trần Văn Dự chợt nói: “Ta buồn ngủ rồi. Nàng dìu xa xuống lầu dưới đi.” Dư Ảnh hỏi: “Chẳng phải tự chàng có thể đi sao?” Người kia vô tội nói: “Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn ta mò mẫm tìm đường mãi như vậy?”
Dư Ảnh đành xấu hổ đứng dậy, kéo chàng đi theo.
Gần cửa sổ là một chiếc giường lớn. Đồ trang trí đều có màu trang nhã, giản dị hơn căn phòng ở hoàng cung không biết bao nhiều lần. Dư Ảnh kéo tay Trần Văn Dự tới bên giường. Chàng hỏi: “Thích không?” Dư Ảnh không đáp, nhìn ngó xung quanh hỏi: “Em ngủ ở đâu đây?”
Trần Văn Dự nhướn mày nói: “Trước đây chẳng phải vẫn ngủ chung sao?”
Dư Ảnh đỏ mặt. Trần Văn Dự nắm chặt tay nàng không buông, cười tà ác: “Chẳng phải nàng còn tưởng tượng ra cảnh chúng ta thành thân, ân ái cả đời sao? Bây giờ lại còn ngượng ngùng cái gì?”
Dư Ảnh: “…”
Dưới gian phòng cực rộng của mười anh em ám vệ.
Ám vệ A: “Giờ này không phải tới phiên trực của cậu sao? Sao lại về đây?” Ám vệ B: “Cảnh vợ chồng người ta ân ái, ở đó làm gì?” Ám vệ A: “Vậy còn Minh Thành đâu?” “Cậu ấy sợ chủ nhân có chuyện, nhất quyết trấn thủ trên nóc nhà.” Cả đội: “!!!”
Ám vệ C chợt nói: “Này các cậu biết không, hôm trước tớ còn nghe thấy chủ nhân ngâm thơ đấy.” Vừa nói vừa rút ra một tờ giấy nhàu nát. Cả đội ồ lên, tranh nhau giành vị trí tốt nhất để xem. Chữ viết trên tờ giấy nguệch ngoạc khó kẻ đọc to: “Dẫu biết vật đổi sao dời. Dẫu biết người bội bạc. Tình vẫn còn đây.”
Không khí cảm động bao trùm. Ám vệ B chợt chấm chấm nước mắt khẽ nói: “Thì ra chủ nhân si tình đến vậy! Từ lúc phu nhân trở về tới giờ chưa đầy hai canh giờ, thế mà ngài đã cười toét miệng rồi đấy! Chẳng phải lúc trước, trông ngài rất cô đơn lạnh lẽo hay sao? Còn nữa, chủ nhân thật đáng thương, sau khi bị mù, chữ viết cũng xấu đến không chịu nổi…” Ám vệ C đen mặt: “Là chữ của tớ!”
Ám vệ A chợt hô lên: “A, chuyện vui như thế, nhất định phải viết thư gửi cho các anh em trong cung cùng biết!” Cả đám nhao nhao góp chuyện, khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày cũng trở nên hết sức vui vẻ, hiền hòa.
Đêm nay, chủ tớ họ đều có giấc ngủ ngon.
Lời tác giả: Tình yêu của hai người này thật mệt, đi vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng. Sau này tác giả sẽ viết về tình yêu sát đánh, vừa gặp đã yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.