Chương 49: Bình Minh Không Có Chàng
Thập Tứ Lang
21/04/2021
Edit: Zinny
Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi cuồng phong, tạo nên những âm thanh như tiếng quỷ khóc sói gào trong rừng trúc.
Dường như có người nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đàm Xuyên, thấp giọng nói rất nhiều điều, làn môi mềm mại dán lên hai gò má và vầng trán nàng, thật lâu không nỡ tách rời.
Nàng lại mơ thấy những người thân đã lâu không gặp, nhất thời không muốn tỉnh lại.
Mông mông lung lung nghe thấy chàng nói chuyện: “… Chỉ có thể ở bên nàng tới đây thôi, tỉnh dậy chớ có khóc nhè… Bất quá, nếu nàng thực sự khóc, ta có thể làm gì được đây, Đàm Xuyên…”
Nàng nghe không rõ, chỉ hơi làm nũng đè lại tay chàng, để lòng bàn tay áp lên gương mặt mình, như vậy khiến nàng rất an tâm, rất thư thái. Nàng đã quen làm nũng với chàng, bất giác lộ ra tính tình ngang ngược thất thường. Chàng nuông chiều nàng cũng nuông chiều hết mực, cứng rắn đem một cô nương trưởng thành giỏi mưu ma chước quỷ nuông chiều thành Đế Cơ tuổi nhỏ, tiên sinh mà thấy chỉ e cũng phải lắc đầu lia lịa một phen.
Hơi ấm trên da thịt dần dần biến mất như cát vụn, Đàm Xuyên từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thỏa mãn hít một hơi, giơ tay muốn ôm chặt người đối diện —— lại ôm vào khoảng không, người kia đã biến mất.
Nàng hãy còn buồn ngủ mê man, chưa hiểu rõ tình huống, đẩy chăn ra đứng dậy, dụi dụi mắt gọi chàng: “Cửu Vân, chàng đỡ hơn chút nào chưa?”
Không ai trả lời, cuồng phong lật tung cửa sổ kêu phần phật, màn che bị cuốn tung —— bầu trời ngoài kia một mảnh đen kịt, trời còn chưa sáng.
Gió thổi làm nàng phát lạnh, nàng quấn chặt y phục, ngáp dài tránh những chỗ gió lùa, tới phòng bếp xem thử —— không có ai.
Tới gian phòng chàng thường vẽ tranh —— vẫn là không có ai.
Đi cả qua nơi ở của Huyền Châu và Tả Tử Thần —— vẫn như cũ không có ai.
Trong rừng trúc cuồng phong gào thét, sỏi đá bay mù trời, Đàm Xuyên bị gió táp thiếu chút nữa ngã nhào, phải bám chặt vào một cây trúc, chỉ nghe trong gió có tiếng khóc rung trời, khí tức hồn phách lạnh lẽo thổi qua thân thể, khiến nàng run rẩy không ngừng.
Vô ý thức ngẩng đầu, đã thấy trong cuồng phong là một đám mây đen khổng lồ đang bốc lên từ mặt đất, giống như một con rồng đen mạnh mẽ, cuộn tròn di chuyển về hướng tây —— hướng tây, là phương hướng của hoàng thành Cao Đô, lúc này từng cơn lốc đen kịt in dấu trên bầu trời, như thể vô số con rồng đen khổng lồ hội tụ giao hợp ở phương tây, phía trên hoàng cung dần dần hình thành một cột mây đen thông thẳng lên trời, cuộn xoáy theo cơn gió lốc dữ dội.
Đàm Xuyên bỗng nhiên có dự cảm đáng sợ, phảng phất như vừa có một việc vô cùng tệ hại xảy ra. Bất giác luồn tay vào túi Càn Khôn da trâu vẫn buộc bên hông, sờ vào mới phát hiện nó đã sớm bị đánh tráo. Có người lấy trộm hồn đăng, thậm chí trong lúc nàng không biết đã thắp sáng hồn đăng rồi!
Nàng quả thực không sao tin nổi, hồn đăng ngay từ đầu đã được nàng dùng máu tươi mở ra khế ước, hồn phách cuối cùng nhất định phải là nàng hoặc người thân của nàng. Khế ước của thần tiên mà cũng có thể bị phá vỡ, đây là đạo lý gì?
Nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy không sao kiềm chế, hai chân như nhũn ra, nàng chạy điên cuồng trong rừng trúc, đáy lòng chỉ không ngừng gọi đi gọi lại một cái tên: Phó Cửu Vân, Cửu Vân. Lẽ nào là chàng? Thế nhưng lúc sáng sớm vẫn nghe thấy chàng nói chuyện, thời gian ngắn như thế, không có khả năng… Hồn đăng thu hút hồn phách của yêu ma khắp mười phương, vậy là phải được châm … ít nhất … hai đến ba canh giờ mới có thể. Là Tả Tử Thần, hay là Huyền Châu?!
Do chạy quá nhanh, nàng ngã nhào trên đất, lăn một mạch từ trong rừng trúc ra ngoài, xô mạnh vào tảng đá, nhất thời trước mắt đầy sao.
Hình như có người nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, trong tay áo thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ mà nàng quen thuộc. Đàm Xuyên theo bản năng giơ tay nắm lấy, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, bốn phía ngoại trừ những cây trúc xanh méo mó chao đảo, không còn gì khác.
Gió thổi quá lớn làm nàng chảy nước mắt, tiếng gào thét trong cổ họng cũng bị vô tình thổi tan.
“Cửu Vân! Phó Cửu Vân!” Nàng đã gọi khản cả giọng, nhưng không đợi được một câu trả lời, đỡ lấy vầng trán vô cùng đau nhức, nàng lảo đảo chạy ra khỏi rừng trúc.
Phía ngoài rừng trúc là thôn trang nhỏ dưới chân núi Phượng Miên, mọi người trong thôn trang đã dậy từ lâu, bị dị tượng hôm nay dọa cho ngây ngốc, người thì thét chói tai, người thì chạy trốn như điên, người thì hoa chân múa tay chỉ vào dị tượng mà xôn xao ồn ào. Lại thấy Đàm Xuyên từ trong rừng trúc đi ra, đều sợ xanh cả mặt, không ngừng nói gặp quỷ, rừng trúc này từ xưa đến nay chưa có người ở bao giờ.
Đàm Xuyên túm lấy một ông lão, vội hỏi: “Ngài có thấy Công Tử Tề tiên sinh từ trong này đi ra không?”
Ông lão ra sức giãy giụa, mặt cũng chuyển màu xanh: “Công Tử Tề nào chứ… Đó là ai?”
Ông lão này mấy hôm trước còn cho bọn họ một giỏ ngó sen, sao có thể hôm nay đã nói không quen biết? Nàng ngạc nhiên buông tay, nhìn ông lão vừa lăn vừa bò chạy xa, mọi người trong thôn tụ tập ở một chỗ xa xa, cảnh giác sợ hãi quan sát nàng, khe khẽ thầm thì: “Thật đúng là kỳ quái, trời còn chưa sáng đã nổi gió tà, hôm nay trong rừng trúc chưa từng có người ở lại có chuyện ma quái… Hay là sắp xảy ra chuyện lớn gì?”
Trái tim nàng cơ hồ muốn vọt ra khỏi họng, trong đầu kêu ong ong, như là bị một đôi tay vô hình quấy cho loạn xạ. Bỗng nhiên đưa tay đặt ở bên mép huýt gió một tiếng, mãnh hổ lập tức từ rừng trúc chạy vội ra.
“Mãnh hổ ngoan, đưa ta đi hoàng cung nhìn xem!”
Mãnh hổ nhảy lên ngọn cây, lao vun vút trên những cành cây không ngừng xao động. Đàm Xuyên bám chặt trên lưng nó, nhìn lên vô số con rồng đen do yêu hồn tạo thành trên bầu trời đang tiến về hướng tây, cột mây đen uốn lượn phía trên hoàng cung càng ngày càng cao, càng ngày càng to, như là muốn cắn nuốt cả bầu trời.
Phía dưới có rất nhiều người khóc la chạy trốn, còn có rất nhiều loại yêu quái có yêu lực mạnh mẽ cố gắng tận lực chống đỡ không để thần lực kéo đi. Lá cây trộn lẫn bùn đất bị cuốn vào cơn lốc, một nửa bầu trời phủ một màu đen kịt, một nửa kia thì có màu vàng nâu như bùn đất.
Tất cả đều hỗn loạn.
Mãnh hổ ngược gió lao vun vút, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài hoàng cung Thiên Nguyên, hoàng thành đã sớm bị đặt trong trạng thái giới nghiêm. Mãnh hổ nhẹ nhàng nhảy qua mái hiên, tránh khỏi ánh mắt cảnh giác của bọn lính canh, Đàm Xuyên rất nhanh liền nhìn thấy Tả Tử Thần đang đứng cao cao trên nóc Hạo Thiên lâu.
Tay áo dài rộng thùng thình sắc tím của hắn bị gió thổi bay lồng lộng, cả người đứng im không nhúc nhích như đầu gỗ. Nghe nàng gọi bên dưới, hắn hơi run lên, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Tử Thần! Hồn đăng rốt cuộc…” Đàm Xuyên trèo lên mái hiên, vội vã muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ta phải đi.” Hắn ngắt lời nàng, xoay người, lảo đảo đi về phía trước, bước chậm rãi như thể đã mất một thần hồn.
Nàng thử bước tới kéo hắn lại, hắn lại tránh như tránh rắn rết, cánh tay vươn ra của nàng đành xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.
Tả Tử Thần ngẩng đầu nhìn cây cột khổng lồ đen kịt giữa bầu trời, thanh âm khàn khàn: “Ta đã không thể ngăn cản nàng… Muội đừng hỏi gì cả, ta cái gì… cũng không muốn nói. Bảo trọng…”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn bóng dáng hắn chợt lóe trên mái hiên, trong phút chốc biến mất.
Không thấy Huyền Châu, là nàng ta đốt hồn đăng?
Đàm Xuyên lòng nóng như lửa đốt, lúc này mới nhớ ra tối qua Huyền Châu đột ngột nói ra những lời ấy, lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Không thể nào ngờ nổi, đến cuối cùng người thắp sáng hồn đăng lại là nàng ta, cái người đã từng ấu trĩ mà nông cạn, ác độc mà còn cố chấp – Huyền Châu.
Có nên đuổi theo Tả Tử Thần không đây? Nàng do dự một chút, cuối cùng cưỡi mãnh hổ trở lại mảnh rừng trúc dưới chân núi Phượng Miên kia. Nàng còn lo lắng về Phó Cửu Vân hơn, chàng đến tột cùng đã đi đâu rồi?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước vào rừng trúc, đám yêu ma nho nhỏ thường ngày hay lén lút lảng vảng trong rừng trúc đều không thấy nữa, khắp nơi bị phủ một bầu không khí trầm lặng. Cuồng phong đã ngừng, còn lại chỉ có tĩnh mịch và tiêu điều.
Gió nhẹ phất qua góc áo, trong gió còn loáng thoáng mang theo tiếng sáo trúc du dương. Tim Đàm Xuyên đập loạn nhịp lắng nghe thật lâu, đột nhiên cất bước chạy về phía trước, máu huyết toàn thân đều chảy ngược lên đầu, trước mắt thậm chí còn thấy hiện lên rất nhiều sao nhỏ.
Váy bị tảng đá cứa qua, rách một mảnh lớn, nàng vẫn bất chấp, không dám ngưng một hơi, lảo đảo chạy vội tới trước phòng ngói, đã thấy cánh cửa gỗ của phòng ngủ mở ra một bên, tiếng sáo gián đoạn từ bên trong truyền ra, đúng là giai điệu khúc Đông Phong Đào Hoa.
Cửu Vân!!
Nàng vội vàng đẩy cửa, ngay sau đó lại bị một đôi tay lạnh buốt khẽ che hai mắt.
“Đừng nhìn.” Giọng của chàng trầm thấp mà yếu ớt, “Sao lại trở về đây?”
Nàng nắm chặt cổ tay lạnh buốt của chàng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất: “Phó Cửu Vân, chàng đang làm cái quỷ gì? ! Buông tay ra!”
“Sao không đi cùng hắn?”
“Chàng còn nói linh tinh ta sẽ giận thật đó!”
“Nàng nhìn thấy rồi, sẽ sợ.”
Bàn tay kia dời đi, trong phòng mờ tối, phảng phất như bị phủ lên một lớp mực nhạt màu. Thân ảnh Phó Cửu Vân cũng mơ mơ hồ hồ, giống như hình bóng một người được phác họa bởi một nét bút tùy ý trong bức tranh thủy mặc, đường viền vẫn còn đây, nhưng bên trong lại trong suốt, vô luận thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Đàm Xuyên lẳng lặng nhìn gương mặt gần như trong suốt của chàng, máu huyết im ắng từ từ lắng xuống, ngưng kết thành một khối băng.
Chàng mơ hồ nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Xem ra không thể ở trong hồn đăng cùng nàng, lại để nàng cô đơn ở lại trên đời. Ta chỉ lo lắng, không có người chăm sóc nàng.”
Nàng không cử động, không kinh hoàng, không khóc lóc, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Cứ vậy im lặng nhìn chàng, từ những đường viền mờ nhạt kia nỗ lực tìm ra ngũ quan của chàng, hàng mày của chàng, đôi mắt của chàng.
Nàng nghĩ trong nháy mắt kia nàng hiểu ra tất cả, lại hình như thoáng chốc cái gì cũng thành ra không hiểu.
Thật nhỏ giọng, nàng hỏi một câu: “… Vì sao? Biến thành như vậy?”
Bởi vì…
Bởi vì, bởi vì hắn kỳ thực không phải người, chỉ là một con quỷ được sinh ra trong hồn đăng. Hồn đăng được đốt lên, hắn đương nhiên phải biến mất, thực sự hồn phi phách tán, không vào luân hồi, từ nay về sau thế gian sẽ không còn vết tích của hắn. Những phàm nhân kia, đã quên đi tồn tại của hắn, có lẽ không lâu sau, nàng cũng sẽ quên.
Nhưng hắn không muốn nói cho nàng, có thể đến lúc này, hắn vẫn có một chút tự ti nho nhỏ hoặc là bị tâm lý rối loạn nào đó quấy phá.
Mong muốn ở trong tim nàng, hắn vĩnh viễn luôn hoàn hảo, là một con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, là nam nhân tên Phó Cửu Vân. Nam nhân ấy yêu nàng từ sâu trong đáy lòng.
Hắn không phải quỷ, không có gì khác biệt so với những con người bình thường cao cao tại thượng.
Tâm nguyện lớn nhất cả đời chỉ là được làm một người thường ở bên nàng, trải qua một đời ngắn ngủi.
Thế nhưng tâm nguyện chỉ có thể dừng ở đây.
Phó Cửu Vân cười cười, sờ sờ đầu nàng: “Cô bé ngốc, đừng có trưng ra vẻ mặt đưa đám thế. Cười lên một cái, đã sắp quên mất ta rồi, còn không mau cười cho ta xem?”
Ta sẽ không quên!
Đàm Xuyên đột nhiên giơ tay muốn ôm lấy chàng, thế nhưng thân thể chàng dần dần trở nên trong suốt hư ảo, hai tay xuyên qua ngực chàng, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nàng đã chẳng thể chạm vào chàng nữa rồi.
“Một lát nữa trời sẽ sáng, ” chàng nói, “Xuyên Nhi, hãy múa lại một lần khúc Đông Phong Đào Hoa, ta muốn xem.”
Bàn tay Đàm Xuyên chậm rãi rút về, dùng sức ôm lấy mặt, đôi vai gầy như thể không chống đỡ nổi muốn sụp xuống.
Một lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nhẹ: “Được, ta múa, chàng tấu nhạc.”
Trong phòng không có tỳ bà ngọc hay tỳ bà vàng thượng hạng, chỉ có một cây đàn tỳ bà bằng gỗ cây lê đã hơi cũ, giữa thân đàn cong cong hình trăng khuyết, có hai dây đã đứt.
Đàm Xuyên ôm tỳ bà vào trong ngực, Phó Cửu Vân ngồi trên bệ cửa sổ đặt sáo trúc nghiêng nghiêng bên miệng cẩn thận thổi, tiếng sáo du dương uyển chuyển, tựa như gió xuân phả vào mặt.
Vung tay áo dài, như dáng mây bay. Thế nhưng nàng không có tay áo dài, đành tháo tạm đai lưng để múa.
Ôm tỳ bà che nửa mặt, lúm đồng tiền thấp thoáng sau tỳ bà như phù dung trong nước, đôi mắt lấp lánh như ánh sao giữa đồng hoang vu, đến tận lúc chết cũng vẫn còn bùng cháy, ngược lại còn sáng đến kinh người, phảng phất ánh mắt kia cũng có thể làm tổn thương da thịt.
Lá trúc loạt xoạt rơi, nàng ở đây trong gió xoay tròn, nghĩ chính mình đã trở lại trên đài Triêu Dương.
Trên đài chỉ có chàng và nàng, một khúc Đông Phong Đào Hoa, là duyên là kiếp của bọn họ.
Cây tỳ bà đứt dây không thể đàn ra thanh điệu, chỉ có những tiếng u u nấc nghẹn, như âm thanh của trân châu rơi xuống đất vỡ tan. Bỗng nhiên “Phựt” một tiếng, hai dây đàn khác cũng đứt theo. Nàng chẳng hề để ý, xoay ngược đàn ra sau đầu, dùng tay gõ lên mặt gỗ, tạo nên những âm vang thanh thúy.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, từ lâu từ lâu lắm rồi, đều là chàng ở sau tìm kiếm nàng. Còn chưa kịp nói cho chàng biết, khi đó nàng toàn tâm toàn ý muốn tới bờ sông Hoàn Đái gặp chàng, chỉ có điều không tìm được đường. Ngày hôm nay quay về tìm chàng, cũng là toàn tâm toàn ý, chỉ có điều chàng đã sắp biến mất.
Chẳng thể giữ lại được gì, số phận là dòng cát chảy âm kém dương sai.
Vì sao chàng phải biến mất? Vì sao một chút xíu cũng không chịu nói cho nàng?
Nàng cũng có thể giống như bao nhiêu cô gái trước lúc bị vứt bỏ, đem những nghi vấn trong đáy lòng ra hỏi cho triệt để.
Nhưng, hỏi có nghĩa lí gì? Nàng tin rằng chàng tuyệt đối không muốn ra đi, thay vì lãng phí đoạn thời gian cuối cùng để truy vấn, không bằng thỏa mãn tâm nguyện của chàng, để chàng được vừa lòng thoả ý.
Thiếu nợ chàng nhiều lắm, không ngờ những gì có thể báo đáp chỉ là thế này.
Bóng tối rút dần, phía chân trời hiện ra một tia nắng sớm nhạt màu. Tiếng sáo cũng dần trở nên suy yếu, cuối cùng hóa thành hư vô.
“Cửu Vân… Ta đối với chàng, là toàn tâm toàn ý, chưa từng thay đổi.”
Nói cho chàng nói cho chàng nói cho chàng, ngay giây phút cuối cùng này! Van cầu ông trời đừng làm cho trời mau sáng như vậy! Để chàng nghe thấy! Cho chàng được biết!
Đàm Xuyên chợt quay đầu lại, mảnh sân nho nhỏ trước mắt từ trên xuống dưới chậm rãi hóa thành tro bụi.
Nơi kia là phòng bếp chàng thường nấu cơm, đây là căn phòng vẽ tranh chàng phủ kín giấy Tuyên Thành và bút mực, còn có phòng ngủ, đại sảnh… Không đợi nàng bước tới, cả tòa sân viện nho nhỏ đã đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất trống hoang vu, mãnh hổ cũng sợ ngây người, ngửi trái ngửi phải một hồi, quay đầu lại vừa ủy khuất vừa nghi hoặc khò khè với nàng, như là muốn hỏi vì sao.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn bóng người còn lưu lại cuối cùng kia, sáo trúc trong tay chàng khẽ lung lay, rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Dường như chàng nói gì đó, thế nhưng quá khẽ, bị gió thổi tan, nàng cái gì cũng nghe không rõ.
Con người thanh đạm như mực kia, rốt cuộc cũng phiêu tán như làn khói, tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Đàm Xuyên bước hai bước, hai chân bỗng nhiên không còn sức lực, mềm nhũn ngã xuống, ôm lấy đầu gối cuộn tròn mình lại.
Bầu trời phương tây dần dần trở nên u ám, hồn của yêu ma khắp mười phương bị hồn đăng gọi tới, ngưng tụ thành đám mây đen vĩnh viễn sẽ không tiêu tan, hồn đăng không tắt, thì mây yêu không tan.
Sợ hãi loại thần lực này, mãnh hổ co người không ngừng run rẩy, ô ô i ỉ, như là đang khóc.
Tâm nguyện duy nhất cả đời nàng chính là lúc này, thiên hạ không còn yêu ma, bách tính chịu giày vò của bọn chúng đã được giải thoát rồi.
Nàng cứu biết bao người bị yêu ma giày vò trên thế gian này.
Sau đó, trơ mắt nhìn thế giới của chính mình vỡ vụn thành từng mảnh, hoàn toàn sụp đổ.
Giờ đây, nàng có thể vui vẻ rồi chứ?
Không ai trả lời, Đàm Xuyên ôm chặt đầu gối, nhìn không chớp mắt cột mây đen xoay tròn, ngồi trọn một ngày đêm.
Nàng sẽ đi đâu đây? Nàng nên đi nơi nào? Kế tiếp muốn làm gì? Cùng ai sống đến bạc đầu? Cùng ai sinh con đẻ cái, ngồi bên nhau trước rừng trúc chỉ vào trúc xanh có khắc tên trên đó, cười đùa chuyện tình yêu năm nào?
Thế giới này rất lớn, nhưng không có một Phó Cửu Vân thứ hai.
***
Lúc Mi Sơn Quân tới, trời đã tối rồi. Y tức đến điên người, thậm chí xe bò cũng không thèm ngồi, trực tiếp cưỡi mây đạp gió xông tới, vừa tới nơi đã gào lên: “Sao lại đốt hồn đăng vội thế? ! Không phải bảo các ngươi trước khi đốt đèn thì báo ta một tiếng hay sao? !”
Đàm Xuyên vẫn ngồi dưới đất, thậm chí không hề nhúc nhích, dường như căn bản không nhìn thấy y.
Mi Sơn Quân thấy rõ người ngồi chỗ tối kia là nàng, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi không chết?! Thế hồn đăng làm sao có thể… A! Ta biết rồi! Là vị cô nương kia! Nàng ta và ngươi… Nàng ta và ngươi có quan hệ huyết thống! Lúc trước sao ta không nghĩ tới?! Là nàng ta thắp sáng hồn đăng!?”
Đàm Xuyên mấp máy môi, thấp giọng nói: “Sư thúc… Ngươi đến tìm Cửu Vân? Chàng đã không còn…”
Mi Sơn Quân sắc mặt xanh lét: “Ta đương nhiên biết! Hồn đăng cũng thắp rồi, hắn có thể sống mới là gặp quỷ! Hắn ép ta phát thệ không cho ta nói, nhưng, nhưng mà ta nên sớm nói cho ngươi mới phải… Ta nên sớm nói cho ngươi…”
Đang nói đột nhiên ngừng lại, y hoảng sợ nhìn gương mặt đột ngột biến sắc của Đàm Xuyên, nàng đứng lên, đi vài bước về phía y, nâng tay làm như muốn túm lấy y hỏi cho ra nhẽ, sau một khắc lại đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, thẫn thờ không nhúc nhích.
—— nàng nhất định phải châm hồn đăng, tuyệt đối không chừa đường sống? Dù cho ta sẽ phải mất mạng, cũng vẫn muốn kiên trì?
—— Chàng, chàng cũng đừng nói là muốn tự tử vì tình… Ha hả, loại chuyện này so với phong cách xưa nay của chàng không khỏi một trời một vực.
……
Nguyên lai, chàng đã nói, thực sự đã từng nói, chỉ là nàng chưa bao giờ tin tưởng, thậm chí còn nói đùa một câu ác liệt. Cho nên sau đó hỏi lại chàng, chàng khăng khăng đó chỉ là lời xằng bậy.
Chàng cố tình cho nàng một lời nói dối tàn nhẫn nhất, cũng là lời nói dối vụng về nhất, sao nàng lại tin cơ chứ? Vì sao lại tin?
À, nàng lựa chọn tin tưởng một lời nói dối, bởi vì như vậy chính nàng có thể thoải mái dễ chịu hơn một chút, khỏi phải ở trong hồn đăng cảm thấy thống khổ khó xử về chàng.
Nguyên lai… Nguyên lai đến cuối cùng, người phải chết không phải là nàng, đêm đó triền miên ôm ấp trong tuyệt vọng, đêm đó trông mong bình minh không bao giờ tới, là chàng.
Phải rồi, phút cuối cùng trước khi đi, có phải chàng đã nói với nàng điều gì? Dù có muốn thế nào, có vắt óc suy nghĩ thế nào, nàng cũng chẳng thể nhớ ra.
Nàng vẫn muốn biết, vẻ mặt của chàng khi đó thế nào, được giải thoát? Không nỡ? Hay vẫn mỉm cười nhợt nhạt mạn bất kinh tâm như trước?
Quên đi, khỏi cần suy nghĩ. Đi hỏi chàng chẳng phải sẽ biết hay sao? Biện pháp đơn giản như vậy lẽ ra nàng phải nghĩ ra từ sớm, trên đường xuống hoàng tuyền chặn chàng lại, đem tất cả những gì nên nói, tất cả những gì nên hỏi, hết thảy hỏi cho rõ ràng.
Trên đường xuống hoàng tuyền, chàng còn trốn tránh được nữa sao?
Đàm Xuyên mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là phòng khách quen thuộc nơi Mi Sơn cư, nàng nghi hoặc nhìn quanh một vòng, thấp giọng hỏi Mi Sơn Quân vẻ mặt uể oải ngồi ở bên giường: “Sao ta còn chưa chết?”
Mi Sơn Quân mệt tới nỗi chẳng thèm phàn nàn mấy lời oán giận, thở một hơi thật dài: “Sắp chết rồi, không cần sốt ruột. Lão yêu quốc sư kia đã hạ châm nguyền rủa lên trái tim ngươi, nếu như không giải chú văn, ngươi tối đa chỉ có thể sống thêm một hai năm.”
“Ta đợi không được đến một hai năm, bây giờ chết luôn đi.” Ánh mắt nóng bỏng của nàng xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé dễ vỡ của Mi Sơn Quân, làm cho y đỏ cả mũi.
“Đế Cơ, ngươi đừng nghĩ chết rồi có thể xuống âm phủ tìm hắn. Ngươi sống xem chừng còn có thể gặp lại, chết rồi không thể gặp lại hắn đâu.”
“… Vì sao?”
Mi Sơn Quân lại thở dài một hơi: “Hắn là quỷ do hồn đăng hóa ra, rốt cuộc vì sao lại sinh ra hắn, chỉ sợ thần tiên trên trời cũng chẳng biết rõ. Hồn đăng nếu không bị châm, hắn chỉ có thể hết lần này tới lần khác mang theo ký ức mà chuyển thế luân hồi, canh gác hồn đăng không thể giải thoát. Giờ đây hồn đăng đã bị châm… Ai, hẳn là sẽ hồn phi phách tán, không biết ngủ li bì ở đâu rồi đi? Ngươi chính là có chết xuống âm phủ cũng không tìm được hắn. Còn không bằng nỗ lực sống, có lẽ sau này có người có thể dập tắt hồn đăng, hắn sẽ lại quay về.”
Đàm Xuyên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Thế nhưng ta không sống được bao lâu nữa, có phải không?”
Mi Sơn Quân ngập ngừng một chút: “Chú văn kia quả thật không giải được, nhưng chưa hẳn đã hết cách, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách. Ai bảo… Ai, ai bảo ta mềm lòng thế chứ!”
Y lấy tay áo, dụi dụi cái mũi và hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cứ ở lại Mi Sơn cư cho ta, đừng có đi đâu cả, hồn đăng đã bị khóa chết trong hoàng cung Thiên Nguyên, bây giờ bên ngoài dán đầy bố cáo truy nã các ngươi, ngươi mà ra ngoài thì chỉ có chết. Nói chung mọi chuyện giao cả cho ta, ai bảo ta là sư thúc số khổ cơ chứ!”
Mi Sơn Quân vừa cằn nhằn liên miên vừa khóc sướt mướt bỏ đi, gian phòng lại rơi vào tĩnh mịch, mãnh hổ dựa cằm lên tay nàng, im lặng an ủi nàng. Đàm Xuyên mệt mỏi gắng sức quay đầu, nhìn sắc thu rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới lần trước Phó Cửu Vân còn ở đây, khi đó nàng đang ngủ vẫn cảm giác được, chàng dựa bên cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Vì sao lại yêu nàng? Vì sao cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ở bên nàng? Có biết bao chuyện nàng muốn hỏi, tới tận bây giờ vẫn muốn hỏi, nhưng chưa từng hỏi qua. Người đã chết, hỏi được đáp án cũng chỉ làm lòng đau thêm, lòng của nàng đối với chàng xưa nay vẫn lạnh lùng sắt đá.
Hôm nay ngoài cửa sổ vắng vẻ, chàng đã không còn trên đời. Không cần thương tâm hối hận, đây là cách trả thù nàng triệt để nhất, rơi lệ cũng là trào phúng.
Chàng giống như chưa từng xuất hiện, y phục, giày, bức tranh —— những gì liên quan tới chàng đều hóa thành tro bụi, cái tên Công Tử Tề cũng trong vòng một đêm đã bị người ta quên mất. Chỉ có cây sáo trúc chàng từng dùng vẫn được đặt ngay ngắn bên gối, còn vương mùi hương nhè nhẹ trong tay áo chàng, vấn vít trước mũi.
Đàm Xuyên ôm siết cây sáo vào trong ngực, cảm thấy như chàng vẫn đang ở đây, như thể chưa từng rời đi.
Ngoài cửa sổ trúc xanh san sát, thật giống sân viện nho nhỏ dưới chân núi Phượng Miên kia. Mi Sơn Quân xem chừng là sợ nàng thương cảm, chuyển cả phiến rừng trúc ở núi Phượng Miên tới Mi Sơn cư rồi.
Nàng bước ra ngoài, lấy một chiếc ghế ngồi trước rừng trúc, đếm từng cây từng cây một. Có một cây cao nhất to nhất, bên trên hẳn là có khắc tên của hai người. Tất cả những gì liên quan đến chàng trên đời này đều biến mất, thế nhưng tên khắc trên trúc xanh sẽ không bao giờ mất, cho nên chàng là có thật, ở trong ngực nàng, cho tới tận cùng sinh mệnh cũng sẽ không quên.
Đặt sáo trúc bên môi nhẹ nhàng thổi một tiếng, nàng không biết thổi sáo, không được linh hoạt khéo léo như chàng, tiếng sáo ưu mỹ bị nàng thổi nghe như tiếng quạ kêu.
Trong rừng trúc có linh quỷ hình người đang đào đất lấy măng, thực sự không chịu nổi thanh âm kia, ôm đầu chạy xa, cầu xin nàng đừng thổi nữa.
Đàm Xuyên mỉm cười, cũng nhìn linh quỷ như đang cầu xin, thấp giọng nói: “Ai biết thổi sáo? Dạy ta có được không?”
Nàng không muốn giống như những phàm nhân trong thiên hạ này, sau khi chàng biến mất liền lập tức quên chàng. Nhạc luật cũng được, vẽ tranh cũng tốt, nàng cái gì cũng có thể học, chỉ mong có thể tới gần chàng thêm một chút.
Gió mơn man thổi qua y phục nàng, chậm rãi vây quanh nàng, Đàm Xuyên đặt sáo trúc bên môi, cúi đầu gọi một tiếng: “Cửu Vân.”
Có lẽ chàng ở ngay phía sau, ôn nhu đáp lại một tiếng, vỗ về đầu nàng, dịu dàng như ánh ban mai.
Nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Người yêu của ta, ta sẽ đợi chàng.
Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi cuồng phong, tạo nên những âm thanh như tiếng quỷ khóc sói gào trong rừng trúc.
Dường như có người nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đàm Xuyên, thấp giọng nói rất nhiều điều, làn môi mềm mại dán lên hai gò má và vầng trán nàng, thật lâu không nỡ tách rời.
Nàng lại mơ thấy những người thân đã lâu không gặp, nhất thời không muốn tỉnh lại.
Mông mông lung lung nghe thấy chàng nói chuyện: “… Chỉ có thể ở bên nàng tới đây thôi, tỉnh dậy chớ có khóc nhè… Bất quá, nếu nàng thực sự khóc, ta có thể làm gì được đây, Đàm Xuyên…”
Nàng nghe không rõ, chỉ hơi làm nũng đè lại tay chàng, để lòng bàn tay áp lên gương mặt mình, như vậy khiến nàng rất an tâm, rất thư thái. Nàng đã quen làm nũng với chàng, bất giác lộ ra tính tình ngang ngược thất thường. Chàng nuông chiều nàng cũng nuông chiều hết mực, cứng rắn đem một cô nương trưởng thành giỏi mưu ma chước quỷ nuông chiều thành Đế Cơ tuổi nhỏ, tiên sinh mà thấy chỉ e cũng phải lắc đầu lia lịa một phen.
Hơi ấm trên da thịt dần dần biến mất như cát vụn, Đàm Xuyên từ trong mộng đẹp tỉnh lại, thỏa mãn hít một hơi, giơ tay muốn ôm chặt người đối diện —— lại ôm vào khoảng không, người kia đã biến mất.
Nàng hãy còn buồn ngủ mê man, chưa hiểu rõ tình huống, đẩy chăn ra đứng dậy, dụi dụi mắt gọi chàng: “Cửu Vân, chàng đỡ hơn chút nào chưa?”
Không ai trả lời, cuồng phong lật tung cửa sổ kêu phần phật, màn che bị cuốn tung —— bầu trời ngoài kia một mảnh đen kịt, trời còn chưa sáng.
Gió thổi làm nàng phát lạnh, nàng quấn chặt y phục, ngáp dài tránh những chỗ gió lùa, tới phòng bếp xem thử —— không có ai.
Tới gian phòng chàng thường vẽ tranh —— vẫn là không có ai.
Đi cả qua nơi ở của Huyền Châu và Tả Tử Thần —— vẫn như cũ không có ai.
Trong rừng trúc cuồng phong gào thét, sỏi đá bay mù trời, Đàm Xuyên bị gió táp thiếu chút nữa ngã nhào, phải bám chặt vào một cây trúc, chỉ nghe trong gió có tiếng khóc rung trời, khí tức hồn phách lạnh lẽo thổi qua thân thể, khiến nàng run rẩy không ngừng.
Vô ý thức ngẩng đầu, đã thấy trong cuồng phong là một đám mây đen khổng lồ đang bốc lên từ mặt đất, giống như một con rồng đen mạnh mẽ, cuộn tròn di chuyển về hướng tây —— hướng tây, là phương hướng của hoàng thành Cao Đô, lúc này từng cơn lốc đen kịt in dấu trên bầu trời, như thể vô số con rồng đen khổng lồ hội tụ giao hợp ở phương tây, phía trên hoàng cung dần dần hình thành một cột mây đen thông thẳng lên trời, cuộn xoáy theo cơn gió lốc dữ dội.
Đàm Xuyên bỗng nhiên có dự cảm đáng sợ, phảng phất như vừa có một việc vô cùng tệ hại xảy ra. Bất giác luồn tay vào túi Càn Khôn da trâu vẫn buộc bên hông, sờ vào mới phát hiện nó đã sớm bị đánh tráo. Có người lấy trộm hồn đăng, thậm chí trong lúc nàng không biết đã thắp sáng hồn đăng rồi!
Nàng quả thực không sao tin nổi, hồn đăng ngay từ đầu đã được nàng dùng máu tươi mở ra khế ước, hồn phách cuối cùng nhất định phải là nàng hoặc người thân của nàng. Khế ước của thần tiên mà cũng có thể bị phá vỡ, đây là đạo lý gì?
Nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy không sao kiềm chế, hai chân như nhũn ra, nàng chạy điên cuồng trong rừng trúc, đáy lòng chỉ không ngừng gọi đi gọi lại một cái tên: Phó Cửu Vân, Cửu Vân. Lẽ nào là chàng? Thế nhưng lúc sáng sớm vẫn nghe thấy chàng nói chuyện, thời gian ngắn như thế, không có khả năng… Hồn đăng thu hút hồn phách của yêu ma khắp mười phương, vậy là phải được châm … ít nhất … hai đến ba canh giờ mới có thể. Là Tả Tử Thần, hay là Huyền Châu?!
Do chạy quá nhanh, nàng ngã nhào trên đất, lăn một mạch từ trong rừng trúc ra ngoài, xô mạnh vào tảng đá, nhất thời trước mắt đầy sao.
Hình như có người nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, trong tay áo thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ mà nàng quen thuộc. Đàm Xuyên theo bản năng giơ tay nắm lấy, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, bốn phía ngoại trừ những cây trúc xanh méo mó chao đảo, không còn gì khác.
Gió thổi quá lớn làm nàng chảy nước mắt, tiếng gào thét trong cổ họng cũng bị vô tình thổi tan.
“Cửu Vân! Phó Cửu Vân!” Nàng đã gọi khản cả giọng, nhưng không đợi được một câu trả lời, đỡ lấy vầng trán vô cùng đau nhức, nàng lảo đảo chạy ra khỏi rừng trúc.
Phía ngoài rừng trúc là thôn trang nhỏ dưới chân núi Phượng Miên, mọi người trong thôn trang đã dậy từ lâu, bị dị tượng hôm nay dọa cho ngây ngốc, người thì thét chói tai, người thì chạy trốn như điên, người thì hoa chân múa tay chỉ vào dị tượng mà xôn xao ồn ào. Lại thấy Đàm Xuyên từ trong rừng trúc đi ra, đều sợ xanh cả mặt, không ngừng nói gặp quỷ, rừng trúc này từ xưa đến nay chưa có người ở bao giờ.
Đàm Xuyên túm lấy một ông lão, vội hỏi: “Ngài có thấy Công Tử Tề tiên sinh từ trong này đi ra không?”
Ông lão ra sức giãy giụa, mặt cũng chuyển màu xanh: “Công Tử Tề nào chứ… Đó là ai?”
Ông lão này mấy hôm trước còn cho bọn họ một giỏ ngó sen, sao có thể hôm nay đã nói không quen biết? Nàng ngạc nhiên buông tay, nhìn ông lão vừa lăn vừa bò chạy xa, mọi người trong thôn tụ tập ở một chỗ xa xa, cảnh giác sợ hãi quan sát nàng, khe khẽ thầm thì: “Thật đúng là kỳ quái, trời còn chưa sáng đã nổi gió tà, hôm nay trong rừng trúc chưa từng có người ở lại có chuyện ma quái… Hay là sắp xảy ra chuyện lớn gì?”
Trái tim nàng cơ hồ muốn vọt ra khỏi họng, trong đầu kêu ong ong, như là bị một đôi tay vô hình quấy cho loạn xạ. Bỗng nhiên đưa tay đặt ở bên mép huýt gió một tiếng, mãnh hổ lập tức từ rừng trúc chạy vội ra.
“Mãnh hổ ngoan, đưa ta đi hoàng cung nhìn xem!”
Mãnh hổ nhảy lên ngọn cây, lao vun vút trên những cành cây không ngừng xao động. Đàm Xuyên bám chặt trên lưng nó, nhìn lên vô số con rồng đen do yêu hồn tạo thành trên bầu trời đang tiến về hướng tây, cột mây đen uốn lượn phía trên hoàng cung càng ngày càng cao, càng ngày càng to, như là muốn cắn nuốt cả bầu trời.
Phía dưới có rất nhiều người khóc la chạy trốn, còn có rất nhiều loại yêu quái có yêu lực mạnh mẽ cố gắng tận lực chống đỡ không để thần lực kéo đi. Lá cây trộn lẫn bùn đất bị cuốn vào cơn lốc, một nửa bầu trời phủ một màu đen kịt, một nửa kia thì có màu vàng nâu như bùn đất.
Tất cả đều hỗn loạn.
Mãnh hổ ngược gió lao vun vút, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài hoàng cung Thiên Nguyên, hoàng thành đã sớm bị đặt trong trạng thái giới nghiêm. Mãnh hổ nhẹ nhàng nhảy qua mái hiên, tránh khỏi ánh mắt cảnh giác của bọn lính canh, Đàm Xuyên rất nhanh liền nhìn thấy Tả Tử Thần đang đứng cao cao trên nóc Hạo Thiên lâu.
Tay áo dài rộng thùng thình sắc tím của hắn bị gió thổi bay lồng lộng, cả người đứng im không nhúc nhích như đầu gỗ. Nghe nàng gọi bên dưới, hắn hơi run lên, nhưng cũng không quay đầu lại.
“Tử Thần! Hồn đăng rốt cuộc…” Đàm Xuyên trèo lên mái hiên, vội vã muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ta phải đi.” Hắn ngắt lời nàng, xoay người, lảo đảo đi về phía trước, bước chậm rãi như thể đã mất một thần hồn.
Nàng thử bước tới kéo hắn lại, hắn lại tránh như tránh rắn rết, cánh tay vươn ra của nàng đành xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.
Tả Tử Thần ngẩng đầu nhìn cây cột khổng lồ đen kịt giữa bầu trời, thanh âm khàn khàn: “Ta đã không thể ngăn cản nàng… Muội đừng hỏi gì cả, ta cái gì… cũng không muốn nói. Bảo trọng…”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nhìn bóng dáng hắn chợt lóe trên mái hiên, trong phút chốc biến mất.
Không thấy Huyền Châu, là nàng ta đốt hồn đăng?
Đàm Xuyên lòng nóng như lửa đốt, lúc này mới nhớ ra tối qua Huyền Châu đột ngột nói ra những lời ấy, lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Không thể nào ngờ nổi, đến cuối cùng người thắp sáng hồn đăng lại là nàng ta, cái người đã từng ấu trĩ mà nông cạn, ác độc mà còn cố chấp – Huyền Châu.
Có nên đuổi theo Tả Tử Thần không đây? Nàng do dự một chút, cuối cùng cưỡi mãnh hổ trở lại mảnh rừng trúc dưới chân núi Phượng Miên kia. Nàng còn lo lắng về Phó Cửu Vân hơn, chàng đến tột cùng đã đi đâu rồi?
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước vào rừng trúc, đám yêu ma nho nhỏ thường ngày hay lén lút lảng vảng trong rừng trúc đều không thấy nữa, khắp nơi bị phủ một bầu không khí trầm lặng. Cuồng phong đã ngừng, còn lại chỉ có tĩnh mịch và tiêu điều.
Gió nhẹ phất qua góc áo, trong gió còn loáng thoáng mang theo tiếng sáo trúc du dương. Tim Đàm Xuyên đập loạn nhịp lắng nghe thật lâu, đột nhiên cất bước chạy về phía trước, máu huyết toàn thân đều chảy ngược lên đầu, trước mắt thậm chí còn thấy hiện lên rất nhiều sao nhỏ.
Váy bị tảng đá cứa qua, rách một mảnh lớn, nàng vẫn bất chấp, không dám ngưng một hơi, lảo đảo chạy vội tới trước phòng ngói, đã thấy cánh cửa gỗ của phòng ngủ mở ra một bên, tiếng sáo gián đoạn từ bên trong truyền ra, đúng là giai điệu khúc Đông Phong Đào Hoa.
Cửu Vân!!
Nàng vội vàng đẩy cửa, ngay sau đó lại bị một đôi tay lạnh buốt khẽ che hai mắt.
“Đừng nhìn.” Giọng của chàng trầm thấp mà yếu ớt, “Sao lại trở về đây?”
Nàng nắm chặt cổ tay lạnh buốt của chàng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất: “Phó Cửu Vân, chàng đang làm cái quỷ gì? ! Buông tay ra!”
“Sao không đi cùng hắn?”
“Chàng còn nói linh tinh ta sẽ giận thật đó!”
“Nàng nhìn thấy rồi, sẽ sợ.”
Bàn tay kia dời đi, trong phòng mờ tối, phảng phất như bị phủ lên một lớp mực nhạt màu. Thân ảnh Phó Cửu Vân cũng mơ mơ hồ hồ, giống như hình bóng một người được phác họa bởi một nét bút tùy ý trong bức tranh thủy mặc, đường viền vẫn còn đây, nhưng bên trong lại trong suốt, vô luận thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Đàm Xuyên lẳng lặng nhìn gương mặt gần như trong suốt của chàng, máu huyết im ắng từ từ lắng xuống, ngưng kết thành một khối băng.
Chàng mơ hồ nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Xem ra không thể ở trong hồn đăng cùng nàng, lại để nàng cô đơn ở lại trên đời. Ta chỉ lo lắng, không có người chăm sóc nàng.”
Nàng không cử động, không kinh hoàng, không khóc lóc, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Cứ vậy im lặng nhìn chàng, từ những đường viền mờ nhạt kia nỗ lực tìm ra ngũ quan của chàng, hàng mày của chàng, đôi mắt của chàng.
Nàng nghĩ trong nháy mắt kia nàng hiểu ra tất cả, lại hình như thoáng chốc cái gì cũng thành ra không hiểu.
Thật nhỏ giọng, nàng hỏi một câu: “… Vì sao? Biến thành như vậy?”
Bởi vì…
Bởi vì, bởi vì hắn kỳ thực không phải người, chỉ là một con quỷ được sinh ra trong hồn đăng. Hồn đăng được đốt lên, hắn đương nhiên phải biến mất, thực sự hồn phi phách tán, không vào luân hồi, từ nay về sau thế gian sẽ không còn vết tích của hắn. Những phàm nhân kia, đã quên đi tồn tại của hắn, có lẽ không lâu sau, nàng cũng sẽ quên.
Nhưng hắn không muốn nói cho nàng, có thể đến lúc này, hắn vẫn có một chút tự ti nho nhỏ hoặc là bị tâm lý rối loạn nào đó quấy phá.
Mong muốn ở trong tim nàng, hắn vĩnh viễn luôn hoàn hảo, là một con người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, là nam nhân tên Phó Cửu Vân. Nam nhân ấy yêu nàng từ sâu trong đáy lòng.
Hắn không phải quỷ, không có gì khác biệt so với những con người bình thường cao cao tại thượng.
Tâm nguyện lớn nhất cả đời chỉ là được làm một người thường ở bên nàng, trải qua một đời ngắn ngủi.
Thế nhưng tâm nguyện chỉ có thể dừng ở đây.
Phó Cửu Vân cười cười, sờ sờ đầu nàng: “Cô bé ngốc, đừng có trưng ra vẻ mặt đưa đám thế. Cười lên một cái, đã sắp quên mất ta rồi, còn không mau cười cho ta xem?”
Ta sẽ không quên!
Đàm Xuyên đột nhiên giơ tay muốn ôm lấy chàng, thế nhưng thân thể chàng dần dần trở nên trong suốt hư ảo, hai tay xuyên qua ngực chàng, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nàng đã chẳng thể chạm vào chàng nữa rồi.
“Một lát nữa trời sẽ sáng, ” chàng nói, “Xuyên Nhi, hãy múa lại một lần khúc Đông Phong Đào Hoa, ta muốn xem.”
Bàn tay Đàm Xuyên chậm rãi rút về, dùng sức ôm lấy mặt, đôi vai gầy như thể không chống đỡ nổi muốn sụp xuống.
Một lát sau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nhẹ: “Được, ta múa, chàng tấu nhạc.”
Trong phòng không có tỳ bà ngọc hay tỳ bà vàng thượng hạng, chỉ có một cây đàn tỳ bà bằng gỗ cây lê đã hơi cũ, giữa thân đàn cong cong hình trăng khuyết, có hai dây đã đứt.
Đàm Xuyên ôm tỳ bà vào trong ngực, Phó Cửu Vân ngồi trên bệ cửa sổ đặt sáo trúc nghiêng nghiêng bên miệng cẩn thận thổi, tiếng sáo du dương uyển chuyển, tựa như gió xuân phả vào mặt.
Vung tay áo dài, như dáng mây bay. Thế nhưng nàng không có tay áo dài, đành tháo tạm đai lưng để múa.
Ôm tỳ bà che nửa mặt, lúm đồng tiền thấp thoáng sau tỳ bà như phù dung trong nước, đôi mắt lấp lánh như ánh sao giữa đồng hoang vu, đến tận lúc chết cũng vẫn còn bùng cháy, ngược lại còn sáng đến kinh người, phảng phất ánh mắt kia cũng có thể làm tổn thương da thịt.
Lá trúc loạt xoạt rơi, nàng ở đây trong gió xoay tròn, nghĩ chính mình đã trở lại trên đài Triêu Dương.
Trên đài chỉ có chàng và nàng, một khúc Đông Phong Đào Hoa, là duyên là kiếp của bọn họ.
Cây tỳ bà đứt dây không thể đàn ra thanh điệu, chỉ có những tiếng u u nấc nghẹn, như âm thanh của trân châu rơi xuống đất vỡ tan. Bỗng nhiên “Phựt” một tiếng, hai dây đàn khác cũng đứt theo. Nàng chẳng hề để ý, xoay ngược đàn ra sau đầu, dùng tay gõ lên mặt gỗ, tạo nên những âm vang thanh thúy.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, từ lâu từ lâu lắm rồi, đều là chàng ở sau tìm kiếm nàng. Còn chưa kịp nói cho chàng biết, khi đó nàng toàn tâm toàn ý muốn tới bờ sông Hoàn Đái gặp chàng, chỉ có điều không tìm được đường. Ngày hôm nay quay về tìm chàng, cũng là toàn tâm toàn ý, chỉ có điều chàng đã sắp biến mất.
Chẳng thể giữ lại được gì, số phận là dòng cát chảy âm kém dương sai.
Vì sao chàng phải biến mất? Vì sao một chút xíu cũng không chịu nói cho nàng?
Nàng cũng có thể giống như bao nhiêu cô gái trước lúc bị vứt bỏ, đem những nghi vấn trong đáy lòng ra hỏi cho triệt để.
Nhưng, hỏi có nghĩa lí gì? Nàng tin rằng chàng tuyệt đối không muốn ra đi, thay vì lãng phí đoạn thời gian cuối cùng để truy vấn, không bằng thỏa mãn tâm nguyện của chàng, để chàng được vừa lòng thoả ý.
Thiếu nợ chàng nhiều lắm, không ngờ những gì có thể báo đáp chỉ là thế này.
Bóng tối rút dần, phía chân trời hiện ra một tia nắng sớm nhạt màu. Tiếng sáo cũng dần trở nên suy yếu, cuối cùng hóa thành hư vô.
“Cửu Vân… Ta đối với chàng, là toàn tâm toàn ý, chưa từng thay đổi.”
Nói cho chàng nói cho chàng nói cho chàng, ngay giây phút cuối cùng này! Van cầu ông trời đừng làm cho trời mau sáng như vậy! Để chàng nghe thấy! Cho chàng được biết!
Đàm Xuyên chợt quay đầu lại, mảnh sân nho nhỏ trước mắt từ trên xuống dưới chậm rãi hóa thành tro bụi.
Nơi kia là phòng bếp chàng thường nấu cơm, đây là căn phòng vẽ tranh chàng phủ kín giấy Tuyên Thành và bút mực, còn có phòng ngủ, đại sảnh… Không đợi nàng bước tới, cả tòa sân viện nho nhỏ đã đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất trống hoang vu, mãnh hổ cũng sợ ngây người, ngửi trái ngửi phải một hồi, quay đầu lại vừa ủy khuất vừa nghi hoặc khò khè với nàng, như là muốn hỏi vì sao.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn bóng người còn lưu lại cuối cùng kia, sáo trúc trong tay chàng khẽ lung lay, rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Dường như chàng nói gì đó, thế nhưng quá khẽ, bị gió thổi tan, nàng cái gì cũng nghe không rõ.
Con người thanh đạm như mực kia, rốt cuộc cũng phiêu tán như làn khói, tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Đàm Xuyên bước hai bước, hai chân bỗng nhiên không còn sức lực, mềm nhũn ngã xuống, ôm lấy đầu gối cuộn tròn mình lại.
Bầu trời phương tây dần dần trở nên u ám, hồn của yêu ma khắp mười phương bị hồn đăng gọi tới, ngưng tụ thành đám mây đen vĩnh viễn sẽ không tiêu tan, hồn đăng không tắt, thì mây yêu không tan.
Sợ hãi loại thần lực này, mãnh hổ co người không ngừng run rẩy, ô ô i ỉ, như là đang khóc.
Tâm nguyện duy nhất cả đời nàng chính là lúc này, thiên hạ không còn yêu ma, bách tính chịu giày vò của bọn chúng đã được giải thoát rồi.
Nàng cứu biết bao người bị yêu ma giày vò trên thế gian này.
Sau đó, trơ mắt nhìn thế giới của chính mình vỡ vụn thành từng mảnh, hoàn toàn sụp đổ.
Giờ đây, nàng có thể vui vẻ rồi chứ?
Không ai trả lời, Đàm Xuyên ôm chặt đầu gối, nhìn không chớp mắt cột mây đen xoay tròn, ngồi trọn một ngày đêm.
Nàng sẽ đi đâu đây? Nàng nên đi nơi nào? Kế tiếp muốn làm gì? Cùng ai sống đến bạc đầu? Cùng ai sinh con đẻ cái, ngồi bên nhau trước rừng trúc chỉ vào trúc xanh có khắc tên trên đó, cười đùa chuyện tình yêu năm nào?
Thế giới này rất lớn, nhưng không có một Phó Cửu Vân thứ hai.
***
Lúc Mi Sơn Quân tới, trời đã tối rồi. Y tức đến điên người, thậm chí xe bò cũng không thèm ngồi, trực tiếp cưỡi mây đạp gió xông tới, vừa tới nơi đã gào lên: “Sao lại đốt hồn đăng vội thế? ! Không phải bảo các ngươi trước khi đốt đèn thì báo ta một tiếng hay sao? !”
Đàm Xuyên vẫn ngồi dưới đất, thậm chí không hề nhúc nhích, dường như căn bản không nhìn thấy y.
Mi Sơn Quân thấy rõ người ngồi chỗ tối kia là nàng, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi không chết?! Thế hồn đăng làm sao có thể… A! Ta biết rồi! Là vị cô nương kia! Nàng ta và ngươi… Nàng ta và ngươi có quan hệ huyết thống! Lúc trước sao ta không nghĩ tới?! Là nàng ta thắp sáng hồn đăng!?”
Đàm Xuyên mấp máy môi, thấp giọng nói: “Sư thúc… Ngươi đến tìm Cửu Vân? Chàng đã không còn…”
Mi Sơn Quân sắc mặt xanh lét: “Ta đương nhiên biết! Hồn đăng cũng thắp rồi, hắn có thể sống mới là gặp quỷ! Hắn ép ta phát thệ không cho ta nói, nhưng, nhưng mà ta nên sớm nói cho ngươi mới phải… Ta nên sớm nói cho ngươi…”
Đang nói đột nhiên ngừng lại, y hoảng sợ nhìn gương mặt đột ngột biến sắc của Đàm Xuyên, nàng đứng lên, đi vài bước về phía y, nâng tay làm như muốn túm lấy y hỏi cho ra nhẽ, sau một khắc lại đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, thẫn thờ không nhúc nhích.
—— nàng nhất định phải châm hồn đăng, tuyệt đối không chừa đường sống? Dù cho ta sẽ phải mất mạng, cũng vẫn muốn kiên trì?
—— Chàng, chàng cũng đừng nói là muốn tự tử vì tình… Ha hả, loại chuyện này so với phong cách xưa nay của chàng không khỏi một trời một vực.
……
Nguyên lai, chàng đã nói, thực sự đã từng nói, chỉ là nàng chưa bao giờ tin tưởng, thậm chí còn nói đùa một câu ác liệt. Cho nên sau đó hỏi lại chàng, chàng khăng khăng đó chỉ là lời xằng bậy.
Chàng cố tình cho nàng một lời nói dối tàn nhẫn nhất, cũng là lời nói dối vụng về nhất, sao nàng lại tin cơ chứ? Vì sao lại tin?
À, nàng lựa chọn tin tưởng một lời nói dối, bởi vì như vậy chính nàng có thể thoải mái dễ chịu hơn một chút, khỏi phải ở trong hồn đăng cảm thấy thống khổ khó xử về chàng.
Nguyên lai… Nguyên lai đến cuối cùng, người phải chết không phải là nàng, đêm đó triền miên ôm ấp trong tuyệt vọng, đêm đó trông mong bình minh không bao giờ tới, là chàng.
Phải rồi, phút cuối cùng trước khi đi, có phải chàng đã nói với nàng điều gì? Dù có muốn thế nào, có vắt óc suy nghĩ thế nào, nàng cũng chẳng thể nhớ ra.
Nàng vẫn muốn biết, vẻ mặt của chàng khi đó thế nào, được giải thoát? Không nỡ? Hay vẫn mỉm cười nhợt nhạt mạn bất kinh tâm như trước?
Quên đi, khỏi cần suy nghĩ. Đi hỏi chàng chẳng phải sẽ biết hay sao? Biện pháp đơn giản như vậy lẽ ra nàng phải nghĩ ra từ sớm, trên đường xuống hoàng tuyền chặn chàng lại, đem tất cả những gì nên nói, tất cả những gì nên hỏi, hết thảy hỏi cho rõ ràng.
Trên đường xuống hoàng tuyền, chàng còn trốn tránh được nữa sao?
Đàm Xuyên mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là phòng khách quen thuộc nơi Mi Sơn cư, nàng nghi hoặc nhìn quanh một vòng, thấp giọng hỏi Mi Sơn Quân vẻ mặt uể oải ngồi ở bên giường: “Sao ta còn chưa chết?”
Mi Sơn Quân mệt tới nỗi chẳng thèm phàn nàn mấy lời oán giận, thở một hơi thật dài: “Sắp chết rồi, không cần sốt ruột. Lão yêu quốc sư kia đã hạ châm nguyền rủa lên trái tim ngươi, nếu như không giải chú văn, ngươi tối đa chỉ có thể sống thêm một hai năm.”
“Ta đợi không được đến một hai năm, bây giờ chết luôn đi.” Ánh mắt nóng bỏng của nàng xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé dễ vỡ của Mi Sơn Quân, làm cho y đỏ cả mũi.
“Đế Cơ, ngươi đừng nghĩ chết rồi có thể xuống âm phủ tìm hắn. Ngươi sống xem chừng còn có thể gặp lại, chết rồi không thể gặp lại hắn đâu.”
“… Vì sao?”
Mi Sơn Quân lại thở dài một hơi: “Hắn là quỷ do hồn đăng hóa ra, rốt cuộc vì sao lại sinh ra hắn, chỉ sợ thần tiên trên trời cũng chẳng biết rõ. Hồn đăng nếu không bị châm, hắn chỉ có thể hết lần này tới lần khác mang theo ký ức mà chuyển thế luân hồi, canh gác hồn đăng không thể giải thoát. Giờ đây hồn đăng đã bị châm… Ai, hẳn là sẽ hồn phi phách tán, không biết ngủ li bì ở đâu rồi đi? Ngươi chính là có chết xuống âm phủ cũng không tìm được hắn. Còn không bằng nỗ lực sống, có lẽ sau này có người có thể dập tắt hồn đăng, hắn sẽ lại quay về.”
Đàm Xuyên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Thế nhưng ta không sống được bao lâu nữa, có phải không?”
Mi Sơn Quân ngập ngừng một chút: “Chú văn kia quả thật không giải được, nhưng chưa hẳn đã hết cách, ta sẽ thay ngươi nghĩ cách. Ai bảo… Ai, ai bảo ta mềm lòng thế chứ!”
Y lấy tay áo, dụi dụi cái mũi và hai mắt đỏ bừng: “Ngươi cứ ở lại Mi Sơn cư cho ta, đừng có đi đâu cả, hồn đăng đã bị khóa chết trong hoàng cung Thiên Nguyên, bây giờ bên ngoài dán đầy bố cáo truy nã các ngươi, ngươi mà ra ngoài thì chỉ có chết. Nói chung mọi chuyện giao cả cho ta, ai bảo ta là sư thúc số khổ cơ chứ!”
Mi Sơn Quân vừa cằn nhằn liên miên vừa khóc sướt mướt bỏ đi, gian phòng lại rơi vào tĩnh mịch, mãnh hổ dựa cằm lên tay nàng, im lặng an ủi nàng. Đàm Xuyên mệt mỏi gắng sức quay đầu, nhìn sắc thu rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới lần trước Phó Cửu Vân còn ở đây, khi đó nàng đang ngủ vẫn cảm giác được, chàng dựa bên cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Vì sao lại yêu nàng? Vì sao cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ở bên nàng? Có biết bao chuyện nàng muốn hỏi, tới tận bây giờ vẫn muốn hỏi, nhưng chưa từng hỏi qua. Người đã chết, hỏi được đáp án cũng chỉ làm lòng đau thêm, lòng của nàng đối với chàng xưa nay vẫn lạnh lùng sắt đá.
Hôm nay ngoài cửa sổ vắng vẻ, chàng đã không còn trên đời. Không cần thương tâm hối hận, đây là cách trả thù nàng triệt để nhất, rơi lệ cũng là trào phúng.
Chàng giống như chưa từng xuất hiện, y phục, giày, bức tranh —— những gì liên quan tới chàng đều hóa thành tro bụi, cái tên Công Tử Tề cũng trong vòng một đêm đã bị người ta quên mất. Chỉ có cây sáo trúc chàng từng dùng vẫn được đặt ngay ngắn bên gối, còn vương mùi hương nhè nhẹ trong tay áo chàng, vấn vít trước mũi.
Đàm Xuyên ôm siết cây sáo vào trong ngực, cảm thấy như chàng vẫn đang ở đây, như thể chưa từng rời đi.
Ngoài cửa sổ trúc xanh san sát, thật giống sân viện nho nhỏ dưới chân núi Phượng Miên kia. Mi Sơn Quân xem chừng là sợ nàng thương cảm, chuyển cả phiến rừng trúc ở núi Phượng Miên tới Mi Sơn cư rồi.
Nàng bước ra ngoài, lấy một chiếc ghế ngồi trước rừng trúc, đếm từng cây từng cây một. Có một cây cao nhất to nhất, bên trên hẳn là có khắc tên của hai người. Tất cả những gì liên quan đến chàng trên đời này đều biến mất, thế nhưng tên khắc trên trúc xanh sẽ không bao giờ mất, cho nên chàng là có thật, ở trong ngực nàng, cho tới tận cùng sinh mệnh cũng sẽ không quên.
Đặt sáo trúc bên môi nhẹ nhàng thổi một tiếng, nàng không biết thổi sáo, không được linh hoạt khéo léo như chàng, tiếng sáo ưu mỹ bị nàng thổi nghe như tiếng quạ kêu.
Trong rừng trúc có linh quỷ hình người đang đào đất lấy măng, thực sự không chịu nổi thanh âm kia, ôm đầu chạy xa, cầu xin nàng đừng thổi nữa.
Đàm Xuyên mỉm cười, cũng nhìn linh quỷ như đang cầu xin, thấp giọng nói: “Ai biết thổi sáo? Dạy ta có được không?”
Nàng không muốn giống như những phàm nhân trong thiên hạ này, sau khi chàng biến mất liền lập tức quên chàng. Nhạc luật cũng được, vẽ tranh cũng tốt, nàng cái gì cũng có thể học, chỉ mong có thể tới gần chàng thêm một chút.
Gió mơn man thổi qua y phục nàng, chậm rãi vây quanh nàng, Đàm Xuyên đặt sáo trúc bên môi, cúi đầu gọi một tiếng: “Cửu Vân.”
Có lẽ chàng ở ngay phía sau, ôn nhu đáp lại một tiếng, vỗ về đầu nàng, dịu dàng như ánh ban mai.
Nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Người yêu của ta, ta sẽ đợi chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.