Để Ta Mãi Được Bên Người

Chương 44:

Thập Tứ Lang

21/04/2021

Đàm Xuyên không đừng được bật cười, quan sát bốn phía một vòng, nhẹ giọng nói: “Không ngờ dưới đáy biển này mà cũng có phủ đệ của chàng, lúc nào chàng cũng có những việc làm người ta không ngờ tới. Nơi này còn đẹp hơn núi Phượng Miên nhiều, ta cảm thấy thậm chí còn hơn cả Mi Sơn cư và núi Hương Thủ nữa, thật đáng yêu.”

Phó Cửu Vân khép mắt lại: “Thật không? Thích thì ở lại thêm vài ngày, ở đến già cũng được.”

Đàm Xuyên một hơi uống cạn bầu rượu, trầm giọng nói: “Được.”

“Cạch” một tiếng, đầu hắn đang gối trên tay trượt xuống, đập vào vỏ trai, phát ra tiếng vang khá lớn.

Nàng không cười, chỉ cúi đầu nhìn xuống bầu rượu trong tay, thật lâu sau, lại nói: “Ta những tưởng ta không còn quan tâm tới chuyện gì, tâm này như chim bay… Ha ha, thì ra ta căn bản đâu có được hào hiệp như vậy. Bị biết bao chuyện làm tổn thương, lại chỉ biết núp đằng sau tự an ủi mình. Chàng xem, ta còn hay ảo tưởng, ta ảo tưởng rất nhiều chuyện, như là chúng ta về già sẽ như thế nào, liệu có sinh một đứa nhóc hay không, đứa nhóc lớn lên sẽ giống ai… Toàn là những ảo tưởng nực cười cả. Trước kia ta cũng thường ảo tưởng, nhưng trong ảo tưởng chỉ là Tử Thần, không biết từ khi nào người trong ảo tưởng đã biến thành chàng. Những tâm sự nữ nhân khờ khạo nhàm chán đó ta rất khinh bỉ, ta phải có ý chí sắt đá, chết không vướng bận mới đúng. Nhưng là, ta phát hiện ảo tưởng cũng có thể biến thành kỳ vọng, ta… thật thẹn với con dân Đại Yến.

Lời vừa dứt, cả người hắn liền lao tới giống như một con chim lớn, cách một bệ cửa sổ gắt gao ôm lấy nàng. Hắn cái gì cũng không nói.

Đàm Xuyên chớp chớp mắt, chỉ thấy trước mắt càng lúc càng mơ hồ, có bọt nước không ngừng rơi xuống, thấp giọng nói: “Chàng cũng không được nói những lời chết chóc như vậy nữa. Ta không chịu nổi, cho nên ta ngoan ngoãn tới xin hàng rồi đây. Ai, trước khi thắp hồn đăng, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, xem như đời này chúng ta được ở bên nhau, sao phải quan tâm là mấy ngày hay vài năm. Trước kia sao ta chưa từng nghĩ đến?”

Phó Cửu Vân vuốt ve mái tóc và gương mặt nàng, lực tay có chút không khống chế được, cơ hồ muốn đem nàng bóp nát. Bờ môi nóng cháy mang hương rượu kề sát, hôn đi những giọt nước ướt át trên mặt nàng, giọng nói thậm chí hơi run rẩy: “… Đừng lo, có vào hồn đăng ta cũng sẽ ở bên nàng, chúng ta cùng nhau đau.”

Nàng nhịn không được phì cười một tiếng, trở tay ôm cổ hắn: “Hồn đăng chỉ có thể đốt bốn hồn phách, chàng tới góp vui kiểu gì? Coi chừng chèn nó phát nổ.”

Không có lời đáp lại, đôi môi hắn đã phủ lên đôi môi hồng đào say nồng của nàng, hai tay nhấc nàng qua bệ cửa sổ, ngồi trên đùi hắn, trong lúc hỗn loạn còn không quên đuổi đám cá mú đang quấn quít lấy mình ra ngoài cửa sổ, sau đó mới đóng cửa sổ, tránh cho đám ngao sò tôm cá nào đó không hiểu phong tình tới phá hoại không khí.

Không ai lên tiếng, nên nói, không nên nói, bọn họ cũng đã sớm nói rất nhiều, ngôn ngữ thường làm con người mỏi mệt nghi kỵ. Không có gì phù hợp hơn môi răng và thân thể để biểu đạt những tình cảm giấu trong đáy lòng, sức lực toàn thân của Đàm Xuyên phảng phất đều bị rút đi, từng hơi thở dường như cũng biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào, nàng thậm chí không tin nổi chính mình thật sự yêu chàng đến vậy, tới cùng là bắt đầu từ khi nào?

Là từ khi chàng nói sẽ không buông tay? Hay là khi hai người cùng khắc tên trên trúc xanh, dệt nên mộng tưởng cho nàng?

Chính nàng cũng không nói rõ.

Không thể tiếp tục trốn tránh, bọn họ còn có nhiều thời gian như vậy, cho tới khi tử vong mang nàng đi trước, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.

Không ngừng có bọt biển li ti tràn ra từ hai làn môi dán chặt, sượt qua gò má vừa tê vừa ngứa, có một viên bong bóng đọng trên hàng mi dài rậm run rẩy của nàng. Phó Cửu Vân nhịn không được dùng môi hôn lên đó, nụ hôn say sưa làm người ta ngạt thở cuối cùng cũng thoáng ngừng.



Cơ thể hắn cũng khẽ run rẩy, gắt gao ôm nàng, thở hổn hển chôn mặt vào hõm vai nàng. Đàm Xuyên bỗng nhiên cảm giác chỗ nào đó trên cơ thể hắn biến hóa, theo bản năng hơi cử động, muốn tránh né. Thình lình tay hắn đột nhiên siết chặt, gần như yếu ớt hừ một tiếng, khẽ cắn cổ nàng: “Ta không đợi nổi nữa. Nếu không đủ dịu dàng, đừng trách ta.”

Cái gì không đủ dịu dàng? Đàm Xuyên lơ ngơ còn chưa hiểu gì, đột nhiên trời đất quay cuồng, nàng bị bế bổng lên, ngay sau đó được đặt vào trong con trai khổng lồ mềm mại, con trai khổng lồ kia lập tức lặng lẽ khép lại, giống như một căn phòng nhỏ tối đen khóa chặt bọn họ. Trên vỏ trai còn gắn hai viên minh châu, lờ mờ tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Đàm Xuyên đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn đè nặng trên người nàng, đầu ngón tay sờ đến vạt áo, cơ hồ gấp gáp không thể nhẫn nại, tựa như một người chết khát rốt cuộc tìm được nguồn nước, vẻ thành thạo điêu luyện lần trước biến mất cả, thậm chí ngay cả vạt áo cũng không kéo ra nổi, cuối cùng bộ trường sam bị hắn xoạt một tiếng xé nát, lòng bàn tay nóng bỏng phủ trên thân thể nàng.

Nàng “á” một tiếng, hắn trở nên không khống chế, nàng cũng bắt đầu luống cuống tay chân, giữ chặt bàn tay đang du ngoạn trên cơ thể mình, run giọng nói: “Đợi đã…”

“Thời điểm này, ngàn vạn lần đừng nói với ta không nguyện ý…” Trong giọng nói của Phó Cửu Vân mang theo một tia thống khổ.

Trí óc đã bị thiêu đốt thành một biển lửa mơ hồ còn thừa lại một chút thanh tỉnh, nói với hắn: Chờ một chút, nghe nàng nói. Không nên lỗ mãng, không nên kích động, ngươi không phải thiếu niên ngây ngô mới lớn.

Vậy cho ta được làm thiếu niên ngây ngô mới lớn một lần đi! Hắn vô tình đá chút thanh tỉnh cuối cùng ra khỏi óc, nàng sẽ là của ta, ta muốn nàng!

Y phục rách nát bị ném vào một góc, hắn nâng niu thân thể mềm mại tinh tế trong bàn tay, trong bóng tối lờ mờ cúi đầu tìm đến môi nàng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hôn nàng một cách điên cuồng không kiềm chế.

Đàm Xuyên đã nóng tới mức choáng váng, tựa như khối vải bị hắn lật qua lật lại, con người dịu dàng trầm tĩnh lúc đó chẳng biết đã bị giấu đâu mất, Phó Cửu Vân trước mắt quả thực là một người xa lạ nàng chưa từng gặp, giống như khoảnh khắc tiếp theo trời sẽ sập đến nơi, ngây ngất như thể đây là giây phút trước khi tử vong đuổi tới.

Da thịt nàng là một đoạn tơ lụa bóng loáng, bị vây kín trong lòng bàn tay hắn, được vuốt ve mơn trớn tới từng phân từng tấc. Nàng cảm thấy một nỗi đau đớn mơ hồ, từ trong cơ thể truyền ra, dần dần lan tràn đến từng tấc da, đầu ngón tay hắn, làn môi, bộ ngực, chạm tới chỗ nào liền làm cơn đau kia rõ ràng thêm, ngay sau đó lại đẩy nàng lên đỉnh hư không, mơ hồ trong đau đớn còn có một nỗi khát khao mãnh liệt.

Tay nàng vươn lên từ giữa đệm chăn lộn xộn, luồn vào mái tóc dài của hắn, theo bản năng rướn người kề sát hắn, hạnh phúc chìm đắm trong nỗi đau đớn hư không mơ hồ kia.

Phó Cửu Vân trầm giọng hừ một tiếng, tay phải vòng qua bờ eo thon thả của nàng, làm cho toàn bộ thân thể nàng dán chặt hắn không một khe hở, da thịt ma xát khiến nhiệt độ đột nhiên lên cao, không ai có thể nhẫn nại được nữa. Chợt thấy hắn buông lỏng vòng tay, nàng nắm lấy ngón tay hắn đang lưu luyến trên gương mặt, thì thào như thể cầu xin: “Đừng đi!”

Đừng giống như lần trước, nói không được, không được. Bọn họ không còn nhiều thời gian, thời gian một cái chớp mắt cũng trân quý hơn nhiều so với minh châu, không thể tiếp tục lãng phí vô ích. Nàng khao khát hắn, ngay lúc này.

Hắn lập tức cúi xuống ôm chặt nàng, dán môi thở dốc: “Ta đây. Sẽ đau đó, chịu đựng.”



Đôi chân trần của nàng có chút bất an co lên, mơn trớn bên hông hắn, ngay sau đó nước biển nhẹ nhàng xao động, cặp chân nàng cứng lại. Đàm Xuyên phát ra một tiếng rên nhỏ, đau tới nỗi hít thở không thông, móng tay ghim thật sâu vào da thịt rắn chắc bóng loáng của hắn. Hắn kề môi bên vành tai nàng, phát ra hơi thở mê người, nàng liền quay đầu hôn hắn, như thể muốn phân tán lực chú ý.

Phó Cửu Vân ngừng một chút, khẽ vuốt hàng mày nhíu chặt của nàng, thấp giọng hỏi: “Đau lắm sao?”

Nàng không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu. Hắn áp trán lên trán nàng, dần dần bắt đầu chuyển động, mỗi một lần phảng phất đều từ từ thâm nhập vào sâu bên trong nàng, muốn tìm hiểu hết thảy những bí mật mà nàng giấu kín. Một tiếng nghẹn ngào không nín được theo bờ môi nàng trượt ra, cũng không biết là do đau đớn hay vì gì khác.

Bọn họ bây giờ đã thực sự trở thành một khối, gắn bó sít sao, từ nay không thể tách rời, cũng sẽ không bao giờ tách rời. Nàng lần đầu tiên hiểu được, trên thế gian này nàng rốt cuộc không hề cô đơn, kẻ yêu nàng ở ngay đây, người nàng yêu cũng ở ngay đây.

Lần đầu hoan ái ngoại trừ đau đớn cũng chẳng có gì sung sướng, Phó Cửu Vân thở gấp càng lúc càng kịch liệt, siết chặt bờ vai nàng, cố gắng không để chính mình dùng lực quá mạnh. Nàng vì đau đớn mà khao khát nụ hôn của hắn, thế là hắn một lần lại một lần hôn nàng, muốn làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút, lại tựa hồ thế nào cũng làm không được, chỉ có thể nhẹ giọng thì thầm nói với nàng: “Sẽ qua nhanh thôi… Chịu đựng, chịu đựng…”

Hắn bỗng nhiên rời khỏi, siết chặt như thể muốn vò nát nàng, thân thể mạnh mẽ run rẩy vài cái, sau đó liền gục trên người nàng, ngón tay quấn lấy tóc nàng, mồ hôi của hắn hòa cùng mồ hôi của nàng, đôi môi ướt át day nhẹ trên làn môi mềm mại khẽ nhếch của nàng một chút, cất tiếng như thở dài: “Ôm ta đi.”

Đàm Xuyên nâng cánh tay rã rời ôm chặt cần cổ hắn, hắn hơi nghiêng người, lật mình một cái, liền thay đổi tư thế nằm xuống, để nàng nằm trên người hắn. Trái tim hắn đập cực kỳ kịch liệt, giống như trống nổi, nện trên lồng ngực nàng, Đàm Xuyên mệt mỏi chỉ còn muốn ngủ, để mặc hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, âu yếm hôn lên trán nàng, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Nàng chậm rãi lắc đầu, cũng bắt chước nắm lấy mái tóc dài của hắn, tết thành một bím đuôi sam, nhẹ nhàng nói: “Chàng đau không?”

Phó Cửu Vân bật cười: “Cô bé ngốc, nam nhân sao mà đau được.”

Đàm Xuyên chỉ thấy mệt mỏi uể oải, mỗi tấc bắp thịt đều mỏi nhừ căng trướng, nhưng nàng lại không muốn ngủ, nỗi vui sướng trào dâng trong lòng, lại có một loại cảm giác mất mát không rõ, từ nay về sau nàng đã thực sự là một nữ nhân. Giờ khắc này nàng chỉ muốn hắn ôm nàng thật chặt, cái gì cũng không cần nói. Có lẽ thế gian thực sự có sự tương thông giữa hai tâm hồn, trong nháy mắt tiếp theo hắn liền vòng tay ôm trọn nàng, bàn tay bắt đầu vuốt ve tấm lưng trần của nàng như muốn an ủi, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống những nụ hôn lên gò má, lên lông mày, lên vành tai nàng.

Nàng sắp ngủ đến nơi, tỉnh tỉnh mơ mơ nhắm mắt lại, không biết trải qua bao lâu, bàn tay vuốt ve của hắn lại lần nữa trở nên nóng cháy, thuận theo vòng eo thon gọn trượt dần xuống dưới, lần này rốt cuộc không hề nôn nóng, dịu dàng mà kiên nhẫn phủ lên nơi mềm mại nhất trên cơ thể nàng, nhẹ nhàng mơn trớn như đang vỗ về an ủi một con thú nhỏ bị thương.

Lưng của Đàm Xuyên bị siết chặt, hừ một tiếng tỉnh lại, đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nơi đó như đang dấy lên một ngọn lửa.

“Lại lần nữa nhé.” Phó Cửu Vân không chờ nàng trả lời, nâng tay giữ gáy nàng, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng khép chặt, làm sâu thêm nụ hôn này.

Nàng cảm thấy rối bời, dường như nằm yên cũng không phải, trốn tránh cũng không phải, ngồi dậy lại càng không phải. Ngón tay hắn vĩnh viễn luôn thừa kiên nhẫn hơn so với nàng, nhất định muốn bức nàng phát điên. Hắn cứ vậy triền miên hôn, khiến nàng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn từ trong khoang mũi, khác hẳn với cảm giác khi nãy, một cơn sóng triều kỳ lạ còn mãnh liệt hơn lúc trước ở Mi Sơn cư ào tới.

Đàm Xuyên không khống chế được giãy giụa thoát thỏi bờ môi quấn quít của hắn, rụt vai lại dựa đầu trên vai hắn, thân thể khẽ run rẩy theo từng động tác dịu dàng của tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Để Ta Mãi Được Bên Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook