Chương 10: Ngươi Phải Trung Trinh Một Lòng (10.1)
Thập Tứ Lang
17/04/2021
Đàm Xuyên bất chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền bị dọa cho nhảy dựng, không biết từ khi nào nàng đã được ôm lên giường, trên chăn ấm dưới đệm êm, nóng tới mức toát mồ hôi. Chỉ có điều mồ hôi này ngay lập tức trở thành mồ hôi lạnh.
Phó Cửu Vân khoác hờ một chiếc áo ngồi trước cửa sổ, đang tự tay đút hạt kê cho con sáo tham ăn kia. Nó đã có thể nói chuyện, ăn một miếng lại mắng một câu: “Đồ bịp bợm! Bại hoại!” Làm cho hắn không nhịn được cười, liên tục khích lệ: “Thông minh!Thông minh lắm!”
Đàm Xuyên có chút dở khóc dở cười, động động tay chân, quần áo còn nguyên vẹn trên người, không có gì xộc xệch, lúc này mới yên tâm, lật chăn nhảy xuống giường, dè dặt cười nhận tội: “Tiểu nhân thật đáng chết… Không ngờ lại thức dậy muộn hơn đại nhân… Còn không cẩn thận chiếm giường của ngài.”
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến lạ thường, thanh âm cũng ngọt ngào phát ngấy: “Ngươi đã nguyện một lòng một dạ với đại nhân ta, đại nhân đương nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ mọn, hà cớ gì phải nói những lời khách khí như thế?”
Đàm Xuyên chợt nhớ tới chuyện bị hắn đùa giỡn hôm qua, rối trí tới mức muốn nghiến nát răng, cười gượng hai tiếng: “Đúng, đúng vậy…”
Lại thấy Phó Cửu Vân chưa chải tóc, y phục cũng không chỉnh tề, rõ rành rành đang đợi nàng làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền nhanh chóng tới phòng bếp đun nước ấm, giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Phó Cửu Vân thường ngày chuyện đầu tóc rất tùy tiện, chỉ gài một cây trâm, quấn tóc búi lên vô cùng đơn giản, Đàm Xuyên chải tóc cho hắn, đang muốn búi lên, lại nghe hắn phân phó: “Búi toàn bộ lên, đội mũ Thanh Mộc.”
Đàm Xuyên có chút ngạc nhiên, nam đệ tử của sơn chủ chỉ đội mũ Thanh Mộc trong những nghi lễ chính thức, nữ đệ tử thì mang chuỗi vòng Thanh Mộc, sơn chủ không thích trang sức bằng vàng bạc châu báu, cho nên nghi lễ chính thức cũng chỉ được phép dùng thanh mộc (gỗ). Lấy mũ Thanh Mộc từ trong ngăn kéo, cẩn thận dè dặt mà gài trên búi tóc của hắn, lại giúp hắn thay bộ lễ phục hai màu xanh và nâu, khí chất phong lưu phóng đãng thường ngày của Phó Cửu Vân tức thì giảm bớt đáng kể, rốt cuộc cũng có chút phong thái của một đệ tử tu tiên đứng đắn.
“Hôm nay theo ta tới điện Phi Hương, dâng hương cho sơn chủ. Hôm nay ông ta xuất quan.” Phó Cửu Vân chê nàng buộc đai lưng không được đẹp, đành phải soi gương tự làm.
[ Cửu Vân, anh có cần trẻ con vậy không???]
Đàm Xuyên trong lòng khẽ chấn động: “Xuất quan? Sơn chủ cũng xuất quan sao?”
“Hàng năm ba tháng mùa đông sơn chủ đều bế quan ba lần, lần này xuất quan sớm xem ra là vì chuyện Bạch Hà Long Vương tới làm khách.”
Buộc xong đai lưng, Phó Cửu Vân thấy Đàm Xuyên vẫn luộm thuộm như trước, ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, liền thúc giục: “Nhanh đi chuẩn bị! Dâng hương không thể tới trễ.”
Đàm Xuyên do dự: “Tiểu nhân… Tiểu nhân đâu xứng đáng đi điện Phi Hương, hay là ngài đi một mình vậy?”
Phó Cửu Vân đẩy cánh cửa sổ, cười vô cùng trào phúng: “Không muốn đi? Tùy ngươi thôi.”
Ngoài cửa sổ có bóng người vụt qua, không ngờ lại có kẻ trốn trong góc tường nhìn lén, tuy rằng đã lẩn rất nhanh, Đàm Xuyên cũng kịp nhận ra, đó là đám tỳ nữ của Huyền Châu. Nàng thầm cười khổ trong lòng, Phó Cửu Vân đập nát hai con thú đá tôn quý trước phủ đệ của người ta, hả giận thì hả giận thật, nhưng Huyền Châu mà chịu buông tha cho hai bọn họ thì đúng là có quỷ.
“Có đi không?” Phó Cửu Vân chậm rãi hỏi lại một câu.
Đàm Xuyên lập tức thay một bộ quần áo tử tế, cười xán lạn: “Tiểu nhân sao dám không đi? Đi chứ! Nhất định phải đi!”
***
Điện Phi Hương nằm chính giữa chốn núi tiên, phía trên tầng tầng lớp lớp bậc thang bằng đá trắng là cung điện vàng son lộng lẫy, tường vân ngũ sắc, mang một khí phái hoàn toàn khác biệt so với cung điện của các bậc đế vương chốn trần gian. Trước điện đặt bốn lư hương khổng lồ bằng đồng thau, khói nhẹ vấn vít, mùi hương trầm tĩnh mà thanh cao, là loại đàn hương trân quý ngàn vàng cũng khó mà mua được.
Đã có rất nhiều đệ tử đứng trước điện, nam thì dáng dấp đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang, nữ thì người người xinh đẹp, làn da như tuyết gương mặt như hoa. Đàm Xuyên thấy khí thế này, cũng không khỏi ngậm ngùi một chút trong lòng, sơn chủ này thật biết hưởng phúc, ngay cả bậc vua chúa ở nhân gian, có tiếng hậu cung mỹ nhân ba nghìn, cũng đâu được nhìn qua nhiều thiếu nam thiếu nữ đến vậy? Người đẹp tụ hội một chỗ, quả là cảnh đẹp ý vui.
Phó Cửu Vân nghiễm nhiên là người được hoan nghênh nhất ở đây, vừa mới tới liền được một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh, vừa cười vừa nói, Đàm Xuyên bị đẩy tít ra xa, thiếu chút nữa thì ngã lộn nhào, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.
Đồ phóng đãng phong lưu… Nàng hung hăng chửi thầm hắn, lần đầu tiên gặp hắn phía trong này, cũng là tình thế như vậy. Mắt thấy hắn đứng giữa một đám oanh oanh yến yến, mặt mày rạng rỡ, nói nói cười cười, rõ ràng là đã quá quen với tình cảnh này, phẩm cách của con người này, thật sự còn phải xem xét lại.
“Cửu Vân ca ca, mấy ngày nay đều không tới chơi với bọn ta! Không phải chê bọn ta phiền phức rồi đấy chứ?
“Cửu Vân ca ca, người ta vừa học làm món điểm tâm mới, chàng nhất định phải tới nếm thử đó nha!”
Liên tiếp đều là “Cửu Vân ca ca”, Đàm Xuyên sờ sờ cánh tay, thấy đã nổi lên một tầng da gà, bèn lặng lẽ tránh ra xa, chỉ hận chính mình không biết tàng hình.
“Cửu Vân!” Tiếng gọi của Thanh Thanh cô nương bất chợt vang lên, Đàm Xuyên đang ngồi trong một góc cố thu nhỏ mình như một cái bóng, thấy nàng ta tới, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua. Không biết tại sao lại nghĩ tới đêm qua Phó Cửu Vân trong lúc ngủ mơ đã gọi tên Thanh Thanh, bàn tay mơn trớn của hắn khi ấy dịu dàng tới mức làm tim người ta tan chảy.
Thanh Thanh tựa như một nàng bướm phượng điệp (xem hình ẻm bên dưới), nhẹ nhàng duyên dáng lướt qua đám người, khoác lấy cánh tay Phó Cửu Vân, gương mặt tươi tắn như hoa. Đàm Xuyên bỗng cảm thấy một sự trống rỗng mờ mịt, nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Khúc Đông Phong Đào Hoa tập luyện thế nào rồi?” Phó Cửu Vân thản nhiên hỏi một câu không nên hỏi.
Sắc mặt của Thanh Thanh lập tức tối sầm, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Còn thế nào được nữa? Chúng ta đã có một nàng công chúa bệ hạ việc gì cũng thích giành trước, hạng dân đen hoang dã như ta sao có thể không nhường đường?” Ngụ ý người múa dẫn đầu đã không còn là nàng ta mà đổi thành Huyền Châu rồi, dù sao người ta múa đẹp hơn cũng là sự thực không thể chối cãi.
Phó Cửu Vân cười khẽ: “Thật sao? Ta lại cảm thấy nàng múa đẹp hơn nàng ta.”
Tuy vừa nghe là biết Phó Cửu Vân chỉ an ủi lấy lệ, Thanh Thanh vẫn phấn chấn nở nụ cười, nói một cách đắc ý: “Chàng khách khí quá rồi! Sao có thể đánh đồng ta với công chúa bệ hạ chứ? Người ta dù cho mất nước, tốt xấu gì cũng từng là lá ngọc cành vàng đấy! Công chúa đương nhiên phải cao ngạo hơn người khác bội phần.”
Vừa dứt lời, liền nghe Huyền Châu từ phía sau tiếp lời: “Thanh tỷ nói đùa rồi, tiểu muội sao dám?”
Phó Cửu Vân khoác hờ một chiếc áo ngồi trước cửa sổ, đang tự tay đút hạt kê cho con sáo tham ăn kia. Nó đã có thể nói chuyện, ăn một miếng lại mắng một câu: “Đồ bịp bợm! Bại hoại!” Làm cho hắn không nhịn được cười, liên tục khích lệ: “Thông minh!Thông minh lắm!”
Đàm Xuyên có chút dở khóc dở cười, động động tay chân, quần áo còn nguyên vẹn trên người, không có gì xộc xệch, lúc này mới yên tâm, lật chăn nhảy xuống giường, dè dặt cười nhận tội: “Tiểu nhân thật đáng chết… Không ngờ lại thức dậy muộn hơn đại nhân… Còn không cẩn thận chiếm giường của ngài.”
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến lạ thường, thanh âm cũng ngọt ngào phát ngấy: “Ngươi đã nguyện một lòng một dạ với đại nhân ta, đại nhân đương nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ mọn, hà cớ gì phải nói những lời khách khí như thế?”
Đàm Xuyên chợt nhớ tới chuyện bị hắn đùa giỡn hôm qua, rối trí tới mức muốn nghiến nát răng, cười gượng hai tiếng: “Đúng, đúng vậy…”
Lại thấy Phó Cửu Vân chưa chải tóc, y phục cũng không chỉnh tề, rõ rành rành đang đợi nàng làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền nhanh chóng tới phòng bếp đun nước ấm, giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Phó Cửu Vân thường ngày chuyện đầu tóc rất tùy tiện, chỉ gài một cây trâm, quấn tóc búi lên vô cùng đơn giản, Đàm Xuyên chải tóc cho hắn, đang muốn búi lên, lại nghe hắn phân phó: “Búi toàn bộ lên, đội mũ Thanh Mộc.”
Đàm Xuyên có chút ngạc nhiên, nam đệ tử của sơn chủ chỉ đội mũ Thanh Mộc trong những nghi lễ chính thức, nữ đệ tử thì mang chuỗi vòng Thanh Mộc, sơn chủ không thích trang sức bằng vàng bạc châu báu, cho nên nghi lễ chính thức cũng chỉ được phép dùng thanh mộc (gỗ). Lấy mũ Thanh Mộc từ trong ngăn kéo, cẩn thận dè dặt mà gài trên búi tóc của hắn, lại giúp hắn thay bộ lễ phục hai màu xanh và nâu, khí chất phong lưu phóng đãng thường ngày của Phó Cửu Vân tức thì giảm bớt đáng kể, rốt cuộc cũng có chút phong thái của một đệ tử tu tiên đứng đắn.
“Hôm nay theo ta tới điện Phi Hương, dâng hương cho sơn chủ. Hôm nay ông ta xuất quan.” Phó Cửu Vân chê nàng buộc đai lưng không được đẹp, đành phải soi gương tự làm.
[ Cửu Vân, anh có cần trẻ con vậy không???]
Đàm Xuyên trong lòng khẽ chấn động: “Xuất quan? Sơn chủ cũng xuất quan sao?”
“Hàng năm ba tháng mùa đông sơn chủ đều bế quan ba lần, lần này xuất quan sớm xem ra là vì chuyện Bạch Hà Long Vương tới làm khách.”
Buộc xong đai lưng, Phó Cửu Vân thấy Đàm Xuyên vẫn luộm thuộm như trước, ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, liền thúc giục: “Nhanh đi chuẩn bị! Dâng hương không thể tới trễ.”
Đàm Xuyên do dự: “Tiểu nhân… Tiểu nhân đâu xứng đáng đi điện Phi Hương, hay là ngài đi một mình vậy?”
Phó Cửu Vân đẩy cánh cửa sổ, cười vô cùng trào phúng: “Không muốn đi? Tùy ngươi thôi.”
Ngoài cửa sổ có bóng người vụt qua, không ngờ lại có kẻ trốn trong góc tường nhìn lén, tuy rằng đã lẩn rất nhanh, Đàm Xuyên cũng kịp nhận ra, đó là đám tỳ nữ của Huyền Châu. Nàng thầm cười khổ trong lòng, Phó Cửu Vân đập nát hai con thú đá tôn quý trước phủ đệ của người ta, hả giận thì hả giận thật, nhưng Huyền Châu mà chịu buông tha cho hai bọn họ thì đúng là có quỷ.
“Có đi không?” Phó Cửu Vân chậm rãi hỏi lại một câu.
Đàm Xuyên lập tức thay một bộ quần áo tử tế, cười xán lạn: “Tiểu nhân sao dám không đi? Đi chứ! Nhất định phải đi!”
***
Điện Phi Hương nằm chính giữa chốn núi tiên, phía trên tầng tầng lớp lớp bậc thang bằng đá trắng là cung điện vàng son lộng lẫy, tường vân ngũ sắc, mang một khí phái hoàn toàn khác biệt so với cung điện của các bậc đế vương chốn trần gian. Trước điện đặt bốn lư hương khổng lồ bằng đồng thau, khói nhẹ vấn vít, mùi hương trầm tĩnh mà thanh cao, là loại đàn hương trân quý ngàn vàng cũng khó mà mua được.
Đã có rất nhiều đệ tử đứng trước điện, nam thì dáng dấp đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang, nữ thì người người xinh đẹp, làn da như tuyết gương mặt như hoa. Đàm Xuyên thấy khí thế này, cũng không khỏi ngậm ngùi một chút trong lòng, sơn chủ này thật biết hưởng phúc, ngay cả bậc vua chúa ở nhân gian, có tiếng hậu cung mỹ nhân ba nghìn, cũng đâu được nhìn qua nhiều thiếu nam thiếu nữ đến vậy? Người đẹp tụ hội một chỗ, quả là cảnh đẹp ý vui.
Phó Cửu Vân nghiễm nhiên là người được hoan nghênh nhất ở đây, vừa mới tới liền được một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh, vừa cười vừa nói, Đàm Xuyên bị đẩy tít ra xa, thiếu chút nữa thì ngã lộn nhào, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.
Đồ phóng đãng phong lưu… Nàng hung hăng chửi thầm hắn, lần đầu tiên gặp hắn phía trong này, cũng là tình thế như vậy. Mắt thấy hắn đứng giữa một đám oanh oanh yến yến, mặt mày rạng rỡ, nói nói cười cười, rõ ràng là đã quá quen với tình cảnh này, phẩm cách của con người này, thật sự còn phải xem xét lại.
“Cửu Vân ca ca, mấy ngày nay đều không tới chơi với bọn ta! Không phải chê bọn ta phiền phức rồi đấy chứ?
“Cửu Vân ca ca, người ta vừa học làm món điểm tâm mới, chàng nhất định phải tới nếm thử đó nha!”
Liên tiếp đều là “Cửu Vân ca ca”, Đàm Xuyên sờ sờ cánh tay, thấy đã nổi lên một tầng da gà, bèn lặng lẽ tránh ra xa, chỉ hận chính mình không biết tàng hình.
“Cửu Vân!” Tiếng gọi của Thanh Thanh cô nương bất chợt vang lên, Đàm Xuyên đang ngồi trong một góc cố thu nhỏ mình như một cái bóng, thấy nàng ta tới, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua. Không biết tại sao lại nghĩ tới đêm qua Phó Cửu Vân trong lúc ngủ mơ đã gọi tên Thanh Thanh, bàn tay mơn trớn của hắn khi ấy dịu dàng tới mức làm tim người ta tan chảy.
Thanh Thanh tựa như một nàng bướm phượng điệp (xem hình ẻm bên dưới), nhẹ nhàng duyên dáng lướt qua đám người, khoác lấy cánh tay Phó Cửu Vân, gương mặt tươi tắn như hoa. Đàm Xuyên bỗng cảm thấy một sự trống rỗng mờ mịt, nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Khúc Đông Phong Đào Hoa tập luyện thế nào rồi?” Phó Cửu Vân thản nhiên hỏi một câu không nên hỏi.
Sắc mặt của Thanh Thanh lập tức tối sầm, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Còn thế nào được nữa? Chúng ta đã có một nàng công chúa bệ hạ việc gì cũng thích giành trước, hạng dân đen hoang dã như ta sao có thể không nhường đường?” Ngụ ý người múa dẫn đầu đã không còn là nàng ta mà đổi thành Huyền Châu rồi, dù sao người ta múa đẹp hơn cũng là sự thực không thể chối cãi.
Phó Cửu Vân cười khẽ: “Thật sao? Ta lại cảm thấy nàng múa đẹp hơn nàng ta.”
Tuy vừa nghe là biết Phó Cửu Vân chỉ an ủi lấy lệ, Thanh Thanh vẫn phấn chấn nở nụ cười, nói một cách đắc ý: “Chàng khách khí quá rồi! Sao có thể đánh đồng ta với công chúa bệ hạ chứ? Người ta dù cho mất nước, tốt xấu gì cũng từng là lá ngọc cành vàng đấy! Công chúa đương nhiên phải cao ngạo hơn người khác bội phần.”
Vừa dứt lời, liền nghe Huyền Châu từ phía sau tiếp lời: “Thanh tỷ nói đùa rồi, tiểu muội sao dám?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.