Chương 75: Không thể nói, không thể nghĩ, không thể nhìn thẳng
Phong Sư Linh
26/04/2024
[ Đây là bản tin mới nhất được tường thuật trực tiếp từ phóng viên có mặt tại hiện trường. ]
[ Bắt đầu từ đêm qua, thời tiết liên tục chuyển biến xấu. Nắng nóng cực điểm và siêu bão cùng lúc xảy ra ở nhiều nơi. Bộ Khí Tượng tuyên bố báo động ở mức nguy hiểm. ]
[ Tình hình khí hậu cực đoan dẫn đến hỗn loạn tăng cao, đa số cư dân rơi vào trạng thái cực đoan. Số lượng các vụ phạm tội tăng cao, một số tín đồ tà giáo nhân cơ hội gây náo loạn, các tập thể biểu tình cũng lợi dụng cơ hội này xuống đường nhiều hơn. ]
[ Vài khu chung cư đông đúc gặp tình trạng thiếu nước sạch nghiêm trọng. Một số tổ chức từ thiện như XXX đã vận động triển khai xe nước cung cấp định kỳ. ]
[ Các kệ hàng tại siêu thị và cửa hàng bị quét sạch. Người dân đổ xô đi tích trữ hàng dẫn đến giá hàng nhiều nơi tăng cao, thậm chí gây ra nhiều vụ thảm họa giẫm đạp. ]
[ Số lượng người mất tích trong thành phố tăng đáng kể. Cục cảnh sát trong các khu vực ra thông báo mong dân chúng cảnh giác hơn, bảo vệ tốt chính mình. Nếu có phát hiện dị thường, cần phải kịp thời cử báo. ]
[ Các cơ quan chính phủ và cơ quan hành pháp khuyến cáo người dân nên hạn chế ra đường vào thời điểm này. ]
[ Rẹt... ]
[ Chưa bao giờ, thế giới lại đẻ ra nhiều mâu thuẫn xã hội gay gắt như thế. ]
[ Rẹt... Rẹt... ]
[ Tình hình thực tế vẫn đang được cập nhật, chúng tôi sẽ quay trở lại khi có thêm tin tức mới nhất. ]
Tiếng TV từ trong cửa hàng mau chóng bị tiếng mưa rơi bao phủ.
_
: “Số 0209. Đến lượt cậu!”
Tiếng thúc giục không kiên nhẫn của một người trẻ tuổi làm Ôn Mặc giật mình tỉnh dậy.
Chỉ thấy một căn phòng với hơn ba mươi thiếu niên trẻ đẹp ngồi quanh. Cách đó không xa là một khoảng sân rộng với ba người đàn ông trung niên mang thái độ không kiên nhẫn. Mà người vừa gọi cậu là một thiếu niên với mái tóc quăn xám.
Ôn Mặc vò loạn mái tóc hồng, cẩn thận nhớ lại.
Đây là phòng chờ thử vai cho nhân vật phụ của một bộ điện ảnh lớn. Là lần thứ bảy cậu đăng ký gửi hồ sơ muốn bước chân vào giới giải trí sau sáu lần thất bại.
Cũng là nơi dừng chân cuối cùng trước khi Ôn Mặc bị tóm vào Vực Thẳm.
: “Than ôi! Bộ điện ảnh này làm sao vậy, rõ ràng nói làm chuyên nghiệp, mà mấy người không nghiêm túc cũng mời đến được?” Có tiếng người nhỏ giọng phàn nàn.
Có rất nhiều ánh mắt khó chịu đang lặng lẽ quan sát bên này.
Tóc quăn im lặng một chốc rồi lại nhắc nhở: “Số 0209... Cậu sao thế?”
Thiếu niên tóc hồng phối hợp đứng dậy. Vốn đang định mở miệng nói gì đó, có người đột nhiên tông cửa xông thẳng vào.
: “Đạo diễn! Người của đài truyền hình đều biến mất!” Nhân viên công tác mặt xám mày tro thốt lên.
: “Không lẽ không thử vai nữa à?” Không biết là ai mở miệng đầy oán trách nói: “ Thông báo rõ ràng bảo hôm nay còn gì?”
Đạo diễn là người ngồi giữa trong ba vị giám khảo. Đại khái đang bực bội, trừng mắt về phía người vừa cất tiếng: “Không muốn tham gia thì cút về.”
Nói rồi không rõ nguyên do quay sang nhân viên công tác: “Sao lại thế này?”
: “Tôi cũng không biết... Không biết...” Nhân viên công tác lắc đầu.
: “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Có gì lớn mà cứ náo loạn ầm ĩ cả lên thế?” Giám đốc sản xuất bên cạnh đạo diễn nhíu mày, ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhân viên công tác tiếp tục đang lắc đầu: “Không biết...”
Nhà tài trợ đứng dậy từ vị trí giám khảo, gấp không chờ nổi quát: “Lắp bắp điên khùng cái gì? Còn không mau gọi điện cho bộ phận liên quan đi! Đừng chậm trễ thời gian của tôi.”
: “Không biết... Không biết... Không biết...”
: “Này, dừng lại đi.” Hành vi cư xử và tác phong không bình thường của người nọ khiến đạo diễn hoàn toàn tức giận: “Cậu đang làm trò vớ vẩn đấy. Muốn mất việc à?”
Nhân viên công tác vẫn khùng dở lặp lại: “Không biết... Không biết... Không biết...”
Mọi người trong phòng nhất thời có chút mê mang nhìn theo. Cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng lại nói không ra có chỗ nào không đúng.
Tóc quăn xám giống như mọi người, đồng dạng không hiểu ra sao. Trực giác khiến cậu ta vô thức nhìn sang thiếu niên tóc hồng bên cạnh.
: “Không biết... Không biết... Không biết...”
Nhân viên công tác càng nói càng nhanh, giọng điệu quỷ dị như bị ràng buộc bởi những hư ngụy giả dối.
Không biết vì cái gì, mọi người càng lúc càng mạc danh mà cảm thấy sởn tóc gáy. Nhà tài trợ rốt cuộc không chịu nổi nện bước đi tới, giơ tay muốn đẩy nhân viên công tác kia.
Người đối diện bỗng ngẩng phắt đầu. Hành động này xảy ra quá đột ngột, thậm chí khiến nhà tài trợ bấn loạn thần hồn lùi về sau một bước.
Gã ôm mặt, cuồng dại thét lên: “Không thể nói!!!”
Sau đó, đầu của đối phương vặn ngược một vòng.
: “Aaa!”
: “Mẹ nó! Cái quái gì thế?!”
Đạo diễn kéo nhà tài trợ hét lớn. Đám thiếu niên cũng hoảng hốt đứng dậy, vẻ hoảng loạn lộ ra trong ánh mắt.
Chân tay nhân viên công tác dần dần vặn vẹo, xương cốt bẻ gập phát ra tiếng vang trầm nặng. Lồng ngực như bị thứ gì xé mở nứt toạc ra hai bên.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách khủng bố.
Lồng ngực của nhân viên công tác nọ vẫn đang mở tung ra, nở rộ như một đóa hoa máu. Tay chân vặn vẹo cùng với xương xẩu đâm xuyên da tạo thành tám 'chân' chống trên mặt đất.
Trông giống như một con nhện lớn vậy.
Không biết là ai rối hồn thét lên một tiếng chói tai. Thứ dị dạng kia thoắt cái lao tới, tám 'chân' xuyên thủng lồng ngực đạo diễn trước mặt.
Sau đó, rẽ ra.
Đạo diễn cũng giống như gã, hai mắt trừng lớn mà bị mở tung lồng ngực. Nháy mắt hóa thành một con nhện dị dạng khác.
Hai con nhện người, đầu bị vặn ra sau. Phần gáy và lưng hướng về phía những người còn lại chạy ngược tới.
: “Aaa!!!”
Hơn ba mươi người hoảng loạn chạy trốn, vừa chạy vừa la hét hoặc gọi điện thoại cầu cứu. Ôn Mặc cũng bị tóc quăn đứng bên cạnh kéo tay chạy vụt đi.
Nhện người có sức bật rất mạnh, một con nhảy phắt lên trên trần nhà. Tám chân dính chặt vào tường, nửa người lỏng lẻo rũ xuống.
Cửa ra vào duy nhất đã bị chặn. Hai con trước sau phối hợp giáp công, nhanh chóng bò lổm ngổm vây lấy đám người còn sống trong phòng.
Một thiếu niên, có vẻ là tuổi nhỏ nhất trong đám người, chạy chậm hơn những người khác nên bị tụt về sau. Trong lúc sợ hãi không biết làm sao, lại quẫn trí chui xuống gầm bàn gỗ kê sát gần đó.
Tiếng bàn ghế bị quét đổ quá mức chói tai.
Thoáng chốc, cổ chân bị một bàn tay trắng bệch bắt lấy.
Thiếu niên gào khóc kêu la cứu mạng, móng tay bám chặt lấy chân bàn đến bật máu. Nhưng cuối cùng vẫn bị kéo lôi ra khỏi chỗ trốn.
Nhện người dị dạng vặn đầu nhìn xuống thiếu niên đang nằm úp sấp trên sàn. Sinh mệnh nhỏ nhoi ấy hỏng mất mà cầu cứu trong tuyệt vọng, hai mắt vì quá mức khủng hoảng mà mất đi tiêu cự.
Nó mỉm cười giơ 'chân'.
Hướng thẳng phần xương sống yếu ớt của thiếu niên giẫm mạnh xuống.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên.
Sau đó là tiếng gầm rú chọc thủng màng nhĩ.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, chỉ thấy nhện người dùng hai tay ôm phần gáy bỏng cháy mà gào rống. Sáu chân còn lại cũng bị thứ gì đập gãy, ăn mòn một mảng lớn.
Đối diện nó, là một thiếu niên tóc hồng ngồi xổm.
Người nọ một tay cầm quyền trượng vàng cao vượt đầu, tay còn lại đỡ lấy thiếu niên đã sợ đến mức mềm nhũn, che chở trong ngực.
Nhện người rú lên một tiếng rồi bẻ ngược đầu. Miệng nó như bồn máu mở to nhào tới chỗ hai người.
Ôn Mặc nhìn thoáng qua, ngón tay xoay trượng, đáy mắt ánh lên một tia vàng óng rực rỡ.
Giống như ma thuật được tái hiện. Ánh vàng từ cây trượng trào ra, chớp mắt lan ra bốn phía.
Trên cơ thể mọi người trong phòng đều được phủ thêm một tầng sáng vàng rực rỡ. Chỉ cần nhện người chạm vào liền sẽ bị ăn mòn.
Không thể công kích người sống, hai con quái vật đều trở lên điên cuồng. Bọn chúng mặc kệ cơ thể bị bỏng rát, công kích mỗi lúc một tăng cao.
Ôn Mặc bình tĩnh di chuyển. Lần đầu tiên, quyền trượng đánh gãy đầu và tám chân của con quỷ dị trước mặt. Lần thứ hai, đầu nhọn của quyền trượng đâm ngược từ miệng xuống đến tận cùng thân xác của quái vật con lại.
Tất cả diễn ra không đến một phút, căn phòng rộng lớn nơi nơi phủ đầy máu.
Những người còn sống sót tụ lại một chỗ, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên tóc hồng. Vẻ hoài nghi bản thân, tam quan dao động hết sức rõ ràng.
Tóc quăn xám làm một khẩu hình chửi bậy kinh điển, nhưng không phát ra tiếng.
Mặc dù quái vật đều đã bị giải quyết, nhưng không có ai dám tùy tiện bước ra khỏi phòng. Nhớ lại lời của nhân viên công tác, bọn họ sợ bên ngoài đài truyền hình bây giờ cũng chỉ toàn quái vật.
Niềm tin của tất cả mọi người đều đổ vỡ như bức phù điêu bị cây búa giáng mạnh, không biết làm gì ngoài ở yên tại chỗ, chôn chân trong chính suy nghĩ của mình.
Tóc quăn nghiến răng chạy tới đỡ lấy thiếu niên nhỏ tuổi từ tay Ôn Mặc, nhịn không được hỏi
: “Cậu... 0209. Đó là ma pháp sao? Còn bọn quái vật đó nữa. Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không? Chúng ta làm gì bây giờ?”
: “Không thể nói rõ lúc này được. Hiện tại mỗi người các cậu nên mau chóng tìm thứ gì đó làm vũ khí phòng thân.”
Ôn Mặc khoát tay: “Trước tiên phải tìm cách thoát khỏi đây đã.”
Như vậy, thủy triều thần bí không báo trước dâng lên trên khắp thế gian.
_
Cùng vào thời khắc đó, trong một chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Tại một căn hộ phủ đầy ánh đèn ấm áp và không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của thức ăn ngon.
Bang!
Xác sống với làn da thối rữa bị cây trượng gỗ từ trên trời giáng xuống, cực kỳ tinh chuẩn ghim chặt trên đất.
Sau một tiếng nổ ầm vang như muốn phá thủng màng nhĩ, vô số văn tự cổ xưa hiện ra, quấn chặt lấy nó, bóp thi thể nát bét kia thành một vũng chất lỏng đen ngòm.
Phía sau bàn ăn lớn bị lật lên làm lá chắn, hai vợ chồng cầm xong chảo há hốc mồm. Cậu nhóc nhỏ xíu núp sau lưng hai người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thay vì sợ hãi lại vội vàng chạy nhanh tới, vỗ tay hoan hô
: “Ông nội đỉnh quá! Ông nội đánh bại kẻ xấu rồi!”
Ông lão đứng giữa phòng buông quải trượng bằng gỗ, khom người bế cháu trai lên. Ma chú vờn quanh, thân thể của ông từ từ tăng lớn, trên mặt cũng hiện thêm ba con mắt màu vàng tuyệt đẹp.
Người phụ nữ thảng thốt cường điệu: “Điên quá đi mất! Đây là ma pháp ạ?”
Người đàn ông thậm chí còn khoa trương hơn, cực kỳ hăng hái chạy tới ôm đùi: “Bố! Bố ruột của con! Vừa nãy ngài thật sự ngầu bá cháy luôn!”
Đại Hiền giả vỗ nhẹ lưng cháu trai, lại đỡ người đàn ông đứng dậy, ra lệnh cho hai vợ chồng nhanh chóng làm chuẩn bị.
Tao ngộ quá nhiều phó bản làm Đại Hiền giả đã hình thành thói quen tùy thời tự hỏi. Ngài cảm thấy dị thường này mới chỉ bắt đầu.
: “Đây là một trong những điều tất nhiên phải phát sinh.”
Phía ngoài hành lang, lít nha lít nhít mấy xác chết sứt sẹo bò lên từ bên trong thang máy, có con treo trên trần nhà. Bên ngoài ban công cũng có vài con đu bám. Bọn chúng như đám bò đông đúc đang tiến sát đến gần họ.
Không biết từ đâu vọng tới tiếng la lối điên cuồng. Hai vợ chồng nhìn nhau, lập tức đè xuống suy nghĩ chộn rộn trong lòng. Tập trung tinh thần chuẩn bị đối phó với cục diện nguy hiểm sắp tới.
_
Bệnh viên trung tâm thành phố.
Một loạt phòng bệnh không ngừng phát ra tiếng va chạm đục ngầu có quy luật. Tiếng này to hơn tiếng kia, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước, giống như nện vào dây thần kinh mỗi người.
Các bác sĩ và y tá đều cho rằng chính mình điên rồi, khẳng định là tinh thần xảy ra vấn đề, sinh ra ảo giác.
Nếu không vì sao toàn bộ bệnh nhân ở trên giường bệnh đều ở trước mặt họ nảy mầm được.
Hàng nghìn chồi non màu đỏ chui ra từ trong hốc mắt, miệng và khắp nơi trên cơ thể người bệnh. Lấy tốc độ chóng mặt sinh trưởng, hóa thành trăm vạn tơ màu đỏ tươi bò lên đầy tường. Hoa máu vặn vẹo mở ra vô số đôi mắt.
Bị một phòng toàn là mắt vây quanh. Một màn này thật sự khủng bố đến mức đủ để cho bất luận người nào thấy được đều hoàn toàn nổi điên.
Bác sĩ Cố nhìn đồng nghiệp từng người từng người phát điên rồi ngã xuống, nở hoa. Chịu không được nép vào trong góc, cả người cứng đờ dùng tay ôm lấy đầu.
Dù có nhắm mắt lại đi nữa, cảnh tượng bị nhìn chăm chú từ mọi nơi vẫn tái hiện trong óc, không thể thoát khỏi. Thời điểm nhìn đến những đôi mắt ấy, bọn chúng cũng đã đồng thời 'nhìn' tới ngươi.
Phải đình chỉ hết thảy ý tưởng bên trong đầu, không cần đối diện.
Không thể nghĩ.
Chỉ cần không nghĩ đến, chúng sẽ không phát hiện ra ngươi, cũng không nhìn đến ngươi.
Không có đường lui, cũng không thấy được bất cứ hi vọng nào.
Lúc này, một cánh cửa phòng bệnh không xa bị đá văng.
Bác sĩ Cố giật mình ngẩng đầu.
Hắn thấy được bác sĩ Lê mà cả bệnh viện kính trọng, cùng với một nữ y tá thực tập khác trong bệnh viện đi với nhau.
Hai người họ, một người đập gãy ghế dựa lấy ra đầu gỗ nhọn, một rút hết kim châm của ống tiêm ra kẹp một loạt giữa kẽ ngón tay. Người nào người đấy khí thế tràn ngập sát phạt quyết đoán.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cuối hành lang.
Bác sĩ Cố mím chặt môi nhìn sang, lại phát hiện người đến là bệnh nhân nước ngoài mà mình vẫn luôn chủ trị chính.
Người ấy vừa xuất hiện, bác sĩ Lê và nữ y tá đều đồng thời khom lưng, giống như cực kỳ quen thuộc mà hô to
: “Hội trưởng!”
Người phụ nữ tóc xám trong bộ đồng phục bệnh nhân hơi giơ tay. Phía sau lưng hiện ra ảo ảnh của vô số loại súng cỡ lớn.
Cô ta tóm lấy hai khẩu súng trường, phất tay ném cho hai người bác sĩ Lê và y tá. Hai người kia cũng cực kỳ ăn ý mà đón được, nhận lấy xong thì lập tức lên đạn.
: “Phá hủy tất cả những nơi bị ô nhiễm, không được để chúng lan ra thêm.”
: “Đã rõ!”
Theo mệnh lệnh kiên quyết của Irene, hai người còn lại đồng thời lao vụt lên.
Để lại bác sĩ Cố cả người không thể khống chế mà run rẩy, đến cuối cùng thậm chí trực tiếp té ngã trên mặt đất.
_
Giáo đường bên dưới thành phố ngầm, hàng trăm tín đồ mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn lên bục cao.
Nơi đó có một người nam nhân tóc vàng mắt vàng. Trong tay ôm một bức tượng nhỏ điêu khắc hình thanh niên tóc đen mắt đen, biểu cảm trên mặt tràn ngập si mê sùng kính.
Y đứng trên một thứ rất lớn, không phải người nhưng có nét giống người. Khác biệt duy nhất ở chỗ toàn thân nó trần trụi trắng toát, cùng với khóe miệng rộng dài nứt ra để lộ lớp răng nanh chi chít ghê người.
Giáo đường này chủ yếu thờ phụng các loại tà thần với những quy tắc ngầm không thể để lộ. Những người ở đây đều là một đám cuồng tín với tinh thần bất ổn.
Có lẽ vì vậy nên phản ứng của họ cũng cổ quái không giống người thường.
Giờ phút này, bọn họ vui sướng đến cực hạn, cuồng loạn tung hô, thành kính chắp tay cầu nguyện. Mọi đôi mắt đều rực lên tia sáng.
Bọn họ được một kẻ cuồng tín dẫn dắt, vì vậy bọn họ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh chỉ dẫn mà trở thành tín đồ.
Nghe xem kìa, giáo chủ của họ đang truyền bá tín ngưỡng.
Hàng trăm người cùng một tà giáo đồng thời chắp tay, trong miệng lẩm bẩm bắt chước câu từ của giáo chủ.
: “Vực Thẳm... Vực Thẳm... Người mở đường của nhân loại, kẻ phá vỡ Vực Thẳm, người gác giữa ranh giới sống chết... Xin hãy rủ lòng thương, xin hãy cứu rỗi...”
: “Hỡi Đức Cha dấu yêu của con...”
: “Ta kêu gọi ngài, khẩn cầu ngài nhìn chăm chú.”
_
Trường Đại học đứng đầu cả nước, giảng đường chung khoa chuyên ngành máy tính.
: “Giáo sư!”
Hắc Tinh cầm máy tính xách tay nện thẳng vào quái vật mình người đầu ếch. Ngay sau đó lại dùng cánh tay máy móc quyền đánh nó bay xa năm mét, vỡ nát thành nhiều khối.
Bọn sinh viên bên dưới nhất loạt nhìn lên bục giảng, cảm thấy thế giới quá không chân thật, quá mộng ảo.
: “Đừng có nhìn lung tung. Vừa nãy nói đến đâu rồi?” Bạch Tinh một bên hoạt động tứ chi, một bên quay sang mắng lớp học: “Mã code đơn giản như này mấy đứa cũng viết sai. Cái lỗi này vào lớp chuyên ngành của tôi thì tôi bảo đảm sẽ đem muối gạo ra ném vào mặt rồi đuổi luôn.”
Hắc Tinh trầm mặc lau tay, thái độ cực kỳ tự nhiên bấm nút chuyển màn hình chiếu cho môn học.
Sự bình thường của hai vị giảng viên vào lúc này có vẻ thật quái dị.
Có sinh viên ngo ngoe rục rịch giơ tay: “Giáo sư, cái thứ này...” Cứ để nó như thế thật sự không vấn đề chứ?
: “Không thể đề cập. Mấy đứa học xong tiết này thì mau chóng về nhà đi.”
Thiếu nữ tóc trắng đóng giáo án, vẻ mặt bình thản như không: “Nếu không có việc quan trọng thì ở yên trong nhà hoặc tìm địa phương an toàn lẩn trốn. Có bất luận vấn đề gì khó khăn có thể gọi cho tôi.”
: “Được rồi, tan học.”
_
Thời gian thong thả trôi đi.
Phía trên sân khấu nhà hát lớn, thiếu niên mặc lễ phục trắng bực bội đứng dậy.
Gương mặt kia là do Thần dùng toàn bộ tinh xảo và mỹ lệ thuần túy nhất trên thế gian cô đọng tới cực hạn mà thành.
Ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, đàn dương cầm lớn màu đen nháy mắt hóa thành một phen lưỡi hái khổng lồ.
Bên dưới sân khấu, các vị quý tộc nước ngoài thảng thốt không nói lên lời. Mà phía trên sân khấu, vờn quanh thiếu niên là vô vàn rối gỗ quái dị, lạch cạch phát ra tiếng kêu đồng điệu.
Đối mặt với tình huống rất đáng lo ngại này, trước ánh mắt kinh hoàng của vạn khán giả bên dưới, Mephisto hếch cằm vung lưỡi hái.
: “Phá hủy buổi diễn của ta, chuẩn bị chết một trăm lần đi!”
_
Ầm vang ——
Đường cái truyền đến âm thanh gào khóc bạo động. Thời khắc trật tự hủy diệt, khắp nơi đều xuất hiện những cảnh tượng còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nhân gian.
Cảnh tượng ấy giống như một bộ phim tận thế phản chiếu lại trên cửa kính lớn của tòa nhà cao nhất thành phố.
: “Chủ tịch. Toàn bộ nhân viên đều đã tập hợp lại.”
Vin thực bất đắc dĩ mà quay đầu lại, đôi tai thú trên đỉnh đầu vẫy nhẹ: “Vất vả cho cô rồi.”
: “Vì Đại Ngàn phục vụ, là vinh hạnh của tôi.” Thư ký nhìn xuống thành phố bên dưới, trong lòng thực bình thản.
Khóe môi của Vin cong lên thành một nụ cười: “Như vậy, bắt đầu đi.”
: “Nhớ kỹ, nhắm mắt lại. Đừng đi nhìn thẳng nó.”
Thư ký gật đầu, trên tay thoáng chốc xuất hiện một cây đàn lia không dây. Ngón tay lướt qua mang theo sóng âm vang vọng khắp tòa nhà.
Trong khoảnh khắc, nhân viên trong tòa nhà giống như nhận được hiệu lệnh chiến đấu. Bọn họ phản ứng thực mau, có người khoác áo choàng, có người biến ra đôi tai nhọn cùng cung tên.
Tiếng tù, tiếng trống dồn dập vang lên.
Bầu trời tràn ngập mây đen, bạo lực cùng hỗn loạn diễn ra khắp nơi trên mặt đất.
Trên cao tựa hồ có thứ gì xé mở tầng không, giáng xuống tầm mắt, lặng yên nhìn quét thế giới này.
_
Không thể nói, không thể nghĩ, không thể nhìn thẳng.
Thấy không, cả xã hội đều điên loạn rồi.
Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai muốn điều đó nhưng chẳng ai chuẩn bị cho điều đó cả.
_
[ Bắt đầu từ đêm qua, thời tiết liên tục chuyển biến xấu. Nắng nóng cực điểm và siêu bão cùng lúc xảy ra ở nhiều nơi. Bộ Khí Tượng tuyên bố báo động ở mức nguy hiểm. ]
[ Tình hình khí hậu cực đoan dẫn đến hỗn loạn tăng cao, đa số cư dân rơi vào trạng thái cực đoan. Số lượng các vụ phạm tội tăng cao, một số tín đồ tà giáo nhân cơ hội gây náo loạn, các tập thể biểu tình cũng lợi dụng cơ hội này xuống đường nhiều hơn. ]
[ Vài khu chung cư đông đúc gặp tình trạng thiếu nước sạch nghiêm trọng. Một số tổ chức từ thiện như XXX đã vận động triển khai xe nước cung cấp định kỳ. ]
[ Các kệ hàng tại siêu thị và cửa hàng bị quét sạch. Người dân đổ xô đi tích trữ hàng dẫn đến giá hàng nhiều nơi tăng cao, thậm chí gây ra nhiều vụ thảm họa giẫm đạp. ]
[ Số lượng người mất tích trong thành phố tăng đáng kể. Cục cảnh sát trong các khu vực ra thông báo mong dân chúng cảnh giác hơn, bảo vệ tốt chính mình. Nếu có phát hiện dị thường, cần phải kịp thời cử báo. ]
[ Các cơ quan chính phủ và cơ quan hành pháp khuyến cáo người dân nên hạn chế ra đường vào thời điểm này. ]
[ Rẹt... ]
[ Chưa bao giờ, thế giới lại đẻ ra nhiều mâu thuẫn xã hội gay gắt như thế. ]
[ Rẹt... Rẹt... ]
[ Tình hình thực tế vẫn đang được cập nhật, chúng tôi sẽ quay trở lại khi có thêm tin tức mới nhất. ]
Tiếng TV từ trong cửa hàng mau chóng bị tiếng mưa rơi bao phủ.
_
: “Số 0209. Đến lượt cậu!”
Tiếng thúc giục không kiên nhẫn của một người trẻ tuổi làm Ôn Mặc giật mình tỉnh dậy.
Chỉ thấy một căn phòng với hơn ba mươi thiếu niên trẻ đẹp ngồi quanh. Cách đó không xa là một khoảng sân rộng với ba người đàn ông trung niên mang thái độ không kiên nhẫn. Mà người vừa gọi cậu là một thiếu niên với mái tóc quăn xám.
Ôn Mặc vò loạn mái tóc hồng, cẩn thận nhớ lại.
Đây là phòng chờ thử vai cho nhân vật phụ của một bộ điện ảnh lớn. Là lần thứ bảy cậu đăng ký gửi hồ sơ muốn bước chân vào giới giải trí sau sáu lần thất bại.
Cũng là nơi dừng chân cuối cùng trước khi Ôn Mặc bị tóm vào Vực Thẳm.
: “Than ôi! Bộ điện ảnh này làm sao vậy, rõ ràng nói làm chuyên nghiệp, mà mấy người không nghiêm túc cũng mời đến được?” Có tiếng người nhỏ giọng phàn nàn.
Có rất nhiều ánh mắt khó chịu đang lặng lẽ quan sát bên này.
Tóc quăn im lặng một chốc rồi lại nhắc nhở: “Số 0209... Cậu sao thế?”
Thiếu niên tóc hồng phối hợp đứng dậy. Vốn đang định mở miệng nói gì đó, có người đột nhiên tông cửa xông thẳng vào.
: “Đạo diễn! Người của đài truyền hình đều biến mất!” Nhân viên công tác mặt xám mày tro thốt lên.
: “Không lẽ không thử vai nữa à?” Không biết là ai mở miệng đầy oán trách nói: “ Thông báo rõ ràng bảo hôm nay còn gì?”
Đạo diễn là người ngồi giữa trong ba vị giám khảo. Đại khái đang bực bội, trừng mắt về phía người vừa cất tiếng: “Không muốn tham gia thì cút về.”
Nói rồi không rõ nguyên do quay sang nhân viên công tác: “Sao lại thế này?”
: “Tôi cũng không biết... Không biết...” Nhân viên công tác lắc đầu.
: “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Có gì lớn mà cứ náo loạn ầm ĩ cả lên thế?” Giám đốc sản xuất bên cạnh đạo diễn nhíu mày, ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhân viên công tác tiếp tục đang lắc đầu: “Không biết...”
Nhà tài trợ đứng dậy từ vị trí giám khảo, gấp không chờ nổi quát: “Lắp bắp điên khùng cái gì? Còn không mau gọi điện cho bộ phận liên quan đi! Đừng chậm trễ thời gian của tôi.”
: “Không biết... Không biết... Không biết...”
: “Này, dừng lại đi.” Hành vi cư xử và tác phong không bình thường của người nọ khiến đạo diễn hoàn toàn tức giận: “Cậu đang làm trò vớ vẩn đấy. Muốn mất việc à?”
Nhân viên công tác vẫn khùng dở lặp lại: “Không biết... Không biết... Không biết...”
Mọi người trong phòng nhất thời có chút mê mang nhìn theo. Cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng lại nói không ra có chỗ nào không đúng.
Tóc quăn xám giống như mọi người, đồng dạng không hiểu ra sao. Trực giác khiến cậu ta vô thức nhìn sang thiếu niên tóc hồng bên cạnh.
: “Không biết... Không biết... Không biết...”
Nhân viên công tác càng nói càng nhanh, giọng điệu quỷ dị như bị ràng buộc bởi những hư ngụy giả dối.
Không biết vì cái gì, mọi người càng lúc càng mạc danh mà cảm thấy sởn tóc gáy. Nhà tài trợ rốt cuộc không chịu nổi nện bước đi tới, giơ tay muốn đẩy nhân viên công tác kia.
Người đối diện bỗng ngẩng phắt đầu. Hành động này xảy ra quá đột ngột, thậm chí khiến nhà tài trợ bấn loạn thần hồn lùi về sau một bước.
Gã ôm mặt, cuồng dại thét lên: “Không thể nói!!!”
Sau đó, đầu của đối phương vặn ngược một vòng.
: “Aaa!”
: “Mẹ nó! Cái quái gì thế?!”
Đạo diễn kéo nhà tài trợ hét lớn. Đám thiếu niên cũng hoảng hốt đứng dậy, vẻ hoảng loạn lộ ra trong ánh mắt.
Chân tay nhân viên công tác dần dần vặn vẹo, xương cốt bẻ gập phát ra tiếng vang trầm nặng. Lồng ngực như bị thứ gì xé mở nứt toạc ra hai bên.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách khủng bố.
Lồng ngực của nhân viên công tác nọ vẫn đang mở tung ra, nở rộ như một đóa hoa máu. Tay chân vặn vẹo cùng với xương xẩu đâm xuyên da tạo thành tám 'chân' chống trên mặt đất.
Trông giống như một con nhện lớn vậy.
Không biết là ai rối hồn thét lên một tiếng chói tai. Thứ dị dạng kia thoắt cái lao tới, tám 'chân' xuyên thủng lồng ngực đạo diễn trước mặt.
Sau đó, rẽ ra.
Đạo diễn cũng giống như gã, hai mắt trừng lớn mà bị mở tung lồng ngực. Nháy mắt hóa thành một con nhện dị dạng khác.
Hai con nhện người, đầu bị vặn ra sau. Phần gáy và lưng hướng về phía những người còn lại chạy ngược tới.
: “Aaa!!!”
Hơn ba mươi người hoảng loạn chạy trốn, vừa chạy vừa la hét hoặc gọi điện thoại cầu cứu. Ôn Mặc cũng bị tóc quăn đứng bên cạnh kéo tay chạy vụt đi.
Nhện người có sức bật rất mạnh, một con nhảy phắt lên trên trần nhà. Tám chân dính chặt vào tường, nửa người lỏng lẻo rũ xuống.
Cửa ra vào duy nhất đã bị chặn. Hai con trước sau phối hợp giáp công, nhanh chóng bò lổm ngổm vây lấy đám người còn sống trong phòng.
Một thiếu niên, có vẻ là tuổi nhỏ nhất trong đám người, chạy chậm hơn những người khác nên bị tụt về sau. Trong lúc sợ hãi không biết làm sao, lại quẫn trí chui xuống gầm bàn gỗ kê sát gần đó.
Tiếng bàn ghế bị quét đổ quá mức chói tai.
Thoáng chốc, cổ chân bị một bàn tay trắng bệch bắt lấy.
Thiếu niên gào khóc kêu la cứu mạng, móng tay bám chặt lấy chân bàn đến bật máu. Nhưng cuối cùng vẫn bị kéo lôi ra khỏi chỗ trốn.
Nhện người dị dạng vặn đầu nhìn xuống thiếu niên đang nằm úp sấp trên sàn. Sinh mệnh nhỏ nhoi ấy hỏng mất mà cầu cứu trong tuyệt vọng, hai mắt vì quá mức khủng hoảng mà mất đi tiêu cự.
Nó mỉm cười giơ 'chân'.
Hướng thẳng phần xương sống yếu ớt của thiếu niên giẫm mạnh xuống.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên.
Sau đó là tiếng gầm rú chọc thủng màng nhĩ.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, chỉ thấy nhện người dùng hai tay ôm phần gáy bỏng cháy mà gào rống. Sáu chân còn lại cũng bị thứ gì đập gãy, ăn mòn một mảng lớn.
Đối diện nó, là một thiếu niên tóc hồng ngồi xổm.
Người nọ một tay cầm quyền trượng vàng cao vượt đầu, tay còn lại đỡ lấy thiếu niên đã sợ đến mức mềm nhũn, che chở trong ngực.
Nhện người rú lên một tiếng rồi bẻ ngược đầu. Miệng nó như bồn máu mở to nhào tới chỗ hai người.
Ôn Mặc nhìn thoáng qua, ngón tay xoay trượng, đáy mắt ánh lên một tia vàng óng rực rỡ.
Giống như ma thuật được tái hiện. Ánh vàng từ cây trượng trào ra, chớp mắt lan ra bốn phía.
Trên cơ thể mọi người trong phòng đều được phủ thêm một tầng sáng vàng rực rỡ. Chỉ cần nhện người chạm vào liền sẽ bị ăn mòn.
Không thể công kích người sống, hai con quái vật đều trở lên điên cuồng. Bọn chúng mặc kệ cơ thể bị bỏng rát, công kích mỗi lúc một tăng cao.
Ôn Mặc bình tĩnh di chuyển. Lần đầu tiên, quyền trượng đánh gãy đầu và tám chân của con quỷ dị trước mặt. Lần thứ hai, đầu nhọn của quyền trượng đâm ngược từ miệng xuống đến tận cùng thân xác của quái vật con lại.
Tất cả diễn ra không đến một phút, căn phòng rộng lớn nơi nơi phủ đầy máu.
Những người còn sống sót tụ lại một chỗ, đồng loạt nhìn về phía thiếu niên tóc hồng. Vẻ hoài nghi bản thân, tam quan dao động hết sức rõ ràng.
Tóc quăn xám làm một khẩu hình chửi bậy kinh điển, nhưng không phát ra tiếng.
Mặc dù quái vật đều đã bị giải quyết, nhưng không có ai dám tùy tiện bước ra khỏi phòng. Nhớ lại lời của nhân viên công tác, bọn họ sợ bên ngoài đài truyền hình bây giờ cũng chỉ toàn quái vật.
Niềm tin của tất cả mọi người đều đổ vỡ như bức phù điêu bị cây búa giáng mạnh, không biết làm gì ngoài ở yên tại chỗ, chôn chân trong chính suy nghĩ của mình.
Tóc quăn nghiến răng chạy tới đỡ lấy thiếu niên nhỏ tuổi từ tay Ôn Mặc, nhịn không được hỏi
: “Cậu... 0209. Đó là ma pháp sao? Còn bọn quái vật đó nữa. Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không? Chúng ta làm gì bây giờ?”
: “Không thể nói rõ lúc này được. Hiện tại mỗi người các cậu nên mau chóng tìm thứ gì đó làm vũ khí phòng thân.”
Ôn Mặc khoát tay: “Trước tiên phải tìm cách thoát khỏi đây đã.”
Như vậy, thủy triều thần bí không báo trước dâng lên trên khắp thế gian.
_
Cùng vào thời khắc đó, trong một chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Tại một căn hộ phủ đầy ánh đèn ấm áp và không khí ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của thức ăn ngon.
Bang!
Xác sống với làn da thối rữa bị cây trượng gỗ từ trên trời giáng xuống, cực kỳ tinh chuẩn ghim chặt trên đất.
Sau một tiếng nổ ầm vang như muốn phá thủng màng nhĩ, vô số văn tự cổ xưa hiện ra, quấn chặt lấy nó, bóp thi thể nát bét kia thành một vũng chất lỏng đen ngòm.
Phía sau bàn ăn lớn bị lật lên làm lá chắn, hai vợ chồng cầm xong chảo há hốc mồm. Cậu nhóc nhỏ xíu núp sau lưng hai người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Thay vì sợ hãi lại vội vàng chạy nhanh tới, vỗ tay hoan hô
: “Ông nội đỉnh quá! Ông nội đánh bại kẻ xấu rồi!”
Ông lão đứng giữa phòng buông quải trượng bằng gỗ, khom người bế cháu trai lên. Ma chú vờn quanh, thân thể của ông từ từ tăng lớn, trên mặt cũng hiện thêm ba con mắt màu vàng tuyệt đẹp.
Người phụ nữ thảng thốt cường điệu: “Điên quá đi mất! Đây là ma pháp ạ?”
Người đàn ông thậm chí còn khoa trương hơn, cực kỳ hăng hái chạy tới ôm đùi: “Bố! Bố ruột của con! Vừa nãy ngài thật sự ngầu bá cháy luôn!”
Đại Hiền giả vỗ nhẹ lưng cháu trai, lại đỡ người đàn ông đứng dậy, ra lệnh cho hai vợ chồng nhanh chóng làm chuẩn bị.
Tao ngộ quá nhiều phó bản làm Đại Hiền giả đã hình thành thói quen tùy thời tự hỏi. Ngài cảm thấy dị thường này mới chỉ bắt đầu.
: “Đây là một trong những điều tất nhiên phải phát sinh.”
Phía ngoài hành lang, lít nha lít nhít mấy xác chết sứt sẹo bò lên từ bên trong thang máy, có con treo trên trần nhà. Bên ngoài ban công cũng có vài con đu bám. Bọn chúng như đám bò đông đúc đang tiến sát đến gần họ.
Không biết từ đâu vọng tới tiếng la lối điên cuồng. Hai vợ chồng nhìn nhau, lập tức đè xuống suy nghĩ chộn rộn trong lòng. Tập trung tinh thần chuẩn bị đối phó với cục diện nguy hiểm sắp tới.
_
Bệnh viên trung tâm thành phố.
Một loạt phòng bệnh không ngừng phát ra tiếng va chạm đục ngầu có quy luật. Tiếng này to hơn tiếng kia, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước, giống như nện vào dây thần kinh mỗi người.
Các bác sĩ và y tá đều cho rằng chính mình điên rồi, khẳng định là tinh thần xảy ra vấn đề, sinh ra ảo giác.
Nếu không vì sao toàn bộ bệnh nhân ở trên giường bệnh đều ở trước mặt họ nảy mầm được.
Hàng nghìn chồi non màu đỏ chui ra từ trong hốc mắt, miệng và khắp nơi trên cơ thể người bệnh. Lấy tốc độ chóng mặt sinh trưởng, hóa thành trăm vạn tơ màu đỏ tươi bò lên đầy tường. Hoa máu vặn vẹo mở ra vô số đôi mắt.
Bị một phòng toàn là mắt vây quanh. Một màn này thật sự khủng bố đến mức đủ để cho bất luận người nào thấy được đều hoàn toàn nổi điên.
Bác sĩ Cố nhìn đồng nghiệp từng người từng người phát điên rồi ngã xuống, nở hoa. Chịu không được nép vào trong góc, cả người cứng đờ dùng tay ôm lấy đầu.
Dù có nhắm mắt lại đi nữa, cảnh tượng bị nhìn chăm chú từ mọi nơi vẫn tái hiện trong óc, không thể thoát khỏi. Thời điểm nhìn đến những đôi mắt ấy, bọn chúng cũng đã đồng thời 'nhìn' tới ngươi.
Phải đình chỉ hết thảy ý tưởng bên trong đầu, không cần đối diện.
Không thể nghĩ.
Chỉ cần không nghĩ đến, chúng sẽ không phát hiện ra ngươi, cũng không nhìn đến ngươi.
Không có đường lui, cũng không thấy được bất cứ hi vọng nào.
Lúc này, một cánh cửa phòng bệnh không xa bị đá văng.
Bác sĩ Cố giật mình ngẩng đầu.
Hắn thấy được bác sĩ Lê mà cả bệnh viện kính trọng, cùng với một nữ y tá thực tập khác trong bệnh viện đi với nhau.
Hai người họ, một người đập gãy ghế dựa lấy ra đầu gỗ nhọn, một rút hết kim châm của ống tiêm ra kẹp một loạt giữa kẽ ngón tay. Người nào người đấy khí thế tràn ngập sát phạt quyết đoán.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cuối hành lang.
Bác sĩ Cố mím chặt môi nhìn sang, lại phát hiện người đến là bệnh nhân nước ngoài mà mình vẫn luôn chủ trị chính.
Người ấy vừa xuất hiện, bác sĩ Lê và nữ y tá đều đồng thời khom lưng, giống như cực kỳ quen thuộc mà hô to
: “Hội trưởng!”
Người phụ nữ tóc xám trong bộ đồng phục bệnh nhân hơi giơ tay. Phía sau lưng hiện ra ảo ảnh của vô số loại súng cỡ lớn.
Cô ta tóm lấy hai khẩu súng trường, phất tay ném cho hai người bác sĩ Lê và y tá. Hai người kia cũng cực kỳ ăn ý mà đón được, nhận lấy xong thì lập tức lên đạn.
: “Phá hủy tất cả những nơi bị ô nhiễm, không được để chúng lan ra thêm.”
: “Đã rõ!”
Theo mệnh lệnh kiên quyết của Irene, hai người còn lại đồng thời lao vụt lên.
Để lại bác sĩ Cố cả người không thể khống chế mà run rẩy, đến cuối cùng thậm chí trực tiếp té ngã trên mặt đất.
_
Giáo đường bên dưới thành phố ngầm, hàng trăm tín đồ mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn lên bục cao.
Nơi đó có một người nam nhân tóc vàng mắt vàng. Trong tay ôm một bức tượng nhỏ điêu khắc hình thanh niên tóc đen mắt đen, biểu cảm trên mặt tràn ngập si mê sùng kính.
Y đứng trên một thứ rất lớn, không phải người nhưng có nét giống người. Khác biệt duy nhất ở chỗ toàn thân nó trần trụi trắng toát, cùng với khóe miệng rộng dài nứt ra để lộ lớp răng nanh chi chít ghê người.
Giáo đường này chủ yếu thờ phụng các loại tà thần với những quy tắc ngầm không thể để lộ. Những người ở đây đều là một đám cuồng tín với tinh thần bất ổn.
Có lẽ vì vậy nên phản ứng của họ cũng cổ quái không giống người thường.
Giờ phút này, bọn họ vui sướng đến cực hạn, cuồng loạn tung hô, thành kính chắp tay cầu nguyện. Mọi đôi mắt đều rực lên tia sáng.
Bọn họ được một kẻ cuồng tín dẫn dắt, vì vậy bọn họ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh chỉ dẫn mà trở thành tín đồ.
Nghe xem kìa, giáo chủ của họ đang truyền bá tín ngưỡng.
Hàng trăm người cùng một tà giáo đồng thời chắp tay, trong miệng lẩm bẩm bắt chước câu từ của giáo chủ.
: “Vực Thẳm... Vực Thẳm... Người mở đường của nhân loại, kẻ phá vỡ Vực Thẳm, người gác giữa ranh giới sống chết... Xin hãy rủ lòng thương, xin hãy cứu rỗi...”
: “Hỡi Đức Cha dấu yêu của con...”
: “Ta kêu gọi ngài, khẩn cầu ngài nhìn chăm chú.”
_
Trường Đại học đứng đầu cả nước, giảng đường chung khoa chuyên ngành máy tính.
: “Giáo sư!”
Hắc Tinh cầm máy tính xách tay nện thẳng vào quái vật mình người đầu ếch. Ngay sau đó lại dùng cánh tay máy móc quyền đánh nó bay xa năm mét, vỡ nát thành nhiều khối.
Bọn sinh viên bên dưới nhất loạt nhìn lên bục giảng, cảm thấy thế giới quá không chân thật, quá mộng ảo.
: “Đừng có nhìn lung tung. Vừa nãy nói đến đâu rồi?” Bạch Tinh một bên hoạt động tứ chi, một bên quay sang mắng lớp học: “Mã code đơn giản như này mấy đứa cũng viết sai. Cái lỗi này vào lớp chuyên ngành của tôi thì tôi bảo đảm sẽ đem muối gạo ra ném vào mặt rồi đuổi luôn.”
Hắc Tinh trầm mặc lau tay, thái độ cực kỳ tự nhiên bấm nút chuyển màn hình chiếu cho môn học.
Sự bình thường của hai vị giảng viên vào lúc này có vẻ thật quái dị.
Có sinh viên ngo ngoe rục rịch giơ tay: “Giáo sư, cái thứ này...” Cứ để nó như thế thật sự không vấn đề chứ?
: “Không thể đề cập. Mấy đứa học xong tiết này thì mau chóng về nhà đi.”
Thiếu nữ tóc trắng đóng giáo án, vẻ mặt bình thản như không: “Nếu không có việc quan trọng thì ở yên trong nhà hoặc tìm địa phương an toàn lẩn trốn. Có bất luận vấn đề gì khó khăn có thể gọi cho tôi.”
: “Được rồi, tan học.”
_
Thời gian thong thả trôi đi.
Phía trên sân khấu nhà hát lớn, thiếu niên mặc lễ phục trắng bực bội đứng dậy.
Gương mặt kia là do Thần dùng toàn bộ tinh xảo và mỹ lệ thuần túy nhất trên thế gian cô đọng tới cực hạn mà thành.
Ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, đàn dương cầm lớn màu đen nháy mắt hóa thành một phen lưỡi hái khổng lồ.
Bên dưới sân khấu, các vị quý tộc nước ngoài thảng thốt không nói lên lời. Mà phía trên sân khấu, vờn quanh thiếu niên là vô vàn rối gỗ quái dị, lạch cạch phát ra tiếng kêu đồng điệu.
Đối mặt với tình huống rất đáng lo ngại này, trước ánh mắt kinh hoàng của vạn khán giả bên dưới, Mephisto hếch cằm vung lưỡi hái.
: “Phá hủy buổi diễn của ta, chuẩn bị chết một trăm lần đi!”
_
Ầm vang ——
Đường cái truyền đến âm thanh gào khóc bạo động. Thời khắc trật tự hủy diệt, khắp nơi đều xuất hiện những cảnh tượng còn khủng khiếp hơn cả địa ngục nhân gian.
Cảnh tượng ấy giống như một bộ phim tận thế phản chiếu lại trên cửa kính lớn của tòa nhà cao nhất thành phố.
: “Chủ tịch. Toàn bộ nhân viên đều đã tập hợp lại.”
Vin thực bất đắc dĩ mà quay đầu lại, đôi tai thú trên đỉnh đầu vẫy nhẹ: “Vất vả cho cô rồi.”
: “Vì Đại Ngàn phục vụ, là vinh hạnh của tôi.” Thư ký nhìn xuống thành phố bên dưới, trong lòng thực bình thản.
Khóe môi của Vin cong lên thành một nụ cười: “Như vậy, bắt đầu đi.”
: “Nhớ kỹ, nhắm mắt lại. Đừng đi nhìn thẳng nó.”
Thư ký gật đầu, trên tay thoáng chốc xuất hiện một cây đàn lia không dây. Ngón tay lướt qua mang theo sóng âm vang vọng khắp tòa nhà.
Trong khoảnh khắc, nhân viên trong tòa nhà giống như nhận được hiệu lệnh chiến đấu. Bọn họ phản ứng thực mau, có người khoác áo choàng, có người biến ra đôi tai nhọn cùng cung tên.
Tiếng tù, tiếng trống dồn dập vang lên.
Bầu trời tràn ngập mây đen, bạo lực cùng hỗn loạn diễn ra khắp nơi trên mặt đất.
Trên cao tựa hồ có thứ gì xé mở tầng không, giáng xuống tầm mắt, lặng yên nhìn quét thế giới này.
_
Không thể nói, không thể nghĩ, không thể nhìn thẳng.
Thấy không, cả xã hội đều điên loạn rồi.
Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai muốn điều đó nhưng chẳng ai chuẩn bị cho điều đó cả.
_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.