Chương 79: Quý ngài khoác da thỏ (3)
Phong Sư Linh
16/06/2024
: “Đám quái vật đó vẫn còn bên ngoài.”
Tòa nhà trung tâm trong bến xe bị một vòng quái vật kín mít vây quanh. Cửa cuốn kim loại bị xô đẩy thô bạo rung lên từng đợt kịch liệt.
Trong đại sảnh là mười hai người cả nam lẫn nữ thành công trốn thoát săn giết. Bộ dạng chật vật, có người quần áo dính đầy máu, có người lại co mình trong góc, hoảng hốt ôm đầu.
: “Mẹ kiếp, thật phiền phức! Bao giờ cảnh sát mới tới?” Gã đàn ông mập mạp nôn nóng rướn cổ nhìn ra ngoài qua khe hẹp trên cửa. Mặt đồng hồ trị giá hàng tỷ trên cổ tay sớm đã bị nứt vỡ khi chạy trốn.
: “Bọn họ định bỏ mặc chúng ta ở đây với lũ dị thường đó chắc!”
: “Hết hi vọng đi.” Một thanh niên mặc đồ công sở giơ điện thoại lên: “Đường truyền mạng đều bị đóng lại, không thể liên lạc ra bên ngoài.”
Cửa sắt lại rầm rầm lắc lư lay động, mùi máu tươi gay mũi đã bắt đầu lan tràn, không ngừng kích thích thần kinh căng chặt của mỗi người.
Một cặp nam nữ bám chặt lấy nhau. Người nữ run rẩy trong khi bạn trai cô ta tỏ ra không khỏe: “Kiến trúc lớn có thể chống đỡ công kích đại khái cách chỗ này nửa tiếng chạy bộ, chưa kể phải đi bằng đường cái. Chúng ta đây là bị khóa chết tại chỗ rồi.”
Nghe vậy, hai tròng mắt gã đàn ông giàu có đảo qua lại không ngừng: “... Đều là do chủ ý của kẻ nào đó.”
Tấm mắt mọi người nhất thời đều hướng về phía góc. Nơi đó có một nhóm người bị thương đang tụ tập, tìm cách sơ cứu khẩn cấp. Bên trong có một ông chú nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào trên cột, trán toát mồ hôi lạnh. Phần bụng có một vết rìu chém không sâu bị buộc lại bằng vài quần áo.
Mặc dù không ảnh hưởng đến nội tạng bên trong, nhưng chỉ cần di chuyển mạnh thì vết thương lại ào ạt chảy máu.
Lam Yên và Thời Lê khom lưng ngồi hai bên Đỗ Anh, vẻ mặt khẩn trương. Bọn họ thay phiên nhau dùng khăn tay tìm được giúp hắn giữ chặt miệng vết thương, tận khả năng tránh cho tình trạng chuyển biến nghiêm trọng hơn.
Có người thấp thỏm bất an: “Vậy... Bây giờ chúng ta làm gì?”
: “Đi tìm vũ khí, thứ gì dùng được hoặc có thể liên lạc đi. Cả đồ ăn nữa.”
Thiếu nữ trong cặp đôi vùi đầu vào ngực bạn trai. Nhân lúc không ai chú ý lén lút nhìn về phía ba lô dày nặng bên cạnh Thời Lê.
Cô ta nhớ rõ, đám sinh viên đi du lịch kia chỉ có hai nữ sinh này thoát được. Mà ra ngoài du lịch, khẳng định mang theo không ít thứ tốt. Trái ngược với những người chỉ mang đồ dùng tùy thân hàng ngày như bọn họ.
Ánh mắt thiếu nữ hơi u ám, nhưng không nói gì.
Đảo mắt vừa thấy, Đỗ Anh bên kia vì mất máu quá nhiều đã tạm thời rơi vào hôn mê.
Thanh niên mặc đồ công sở nhíu mày: “Bọn họ đã như vậy rồi. Còn chịu được đến lúc cứu hộ tới không?”
: “Mấy người muốn làm người tốt thì lên mà giúp.” Gã mập chán ghét nói.
Tất cả một mảnh lặng im.
Hỗn loạn, khẩn trương, sợ hãi. Không ai muốn mang thêm gánh nặng. Hơn nữa không thể di chuyển trong tình huống này, kết cục có thể đoán trước.
: “Dù sao chết ở đây cũng không có giá trị.” Đôi mắt gã đàn ông tràn ngập ác ý: “Chẳng bằng ném ra làm mồi, dẫn quái rời đi. Coi như kiếm được chút thời gian chạy trốn.”
Bạn trai trong cặp đôi tỏ ra kinh hồn táng đảm: “Làm vậy khác nào giết người?”
Gã giàu có nhếch miệng: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Người lại không phải chúng ta tự tay giết, có làm sao?”
Sắc mặt những người sống sót khác đều thay đổi, biểu tình nhiều ít có chút khó coi, nhưng không phản bác.
Đúng vậy, không ai phản đối.
Thời Lê bám chặt lấy tay Lam Yên, lồng ngực phập phồng dữ dội. Thiếu nữ mím môi, muốn ra tiếng nói gì đó đánh vỡ bầu không khí tràn ngập khủng hoảng này, lại không thốt lên lời.
Lam Yên cảm thấy hoang đường lại nực cười: “Thế giới có hai loại người bị chết nhanh nhất. Một là mềm yếu không có năng lực, còn lại là tự đại nhưng vô pháp khống chế nguy hiểm.”
Biểu tình của gã đàn ông giàu có đột nhiên có chút dữ tợn.
: “Thích quên mình vì người như vậy? Thế thì các người ôm nhau chờ chết đi!!!”
Nói rồi dẫn theo thanh niên mặc đồ công sở cùng cặp đôi rời đi. Một, hai người khác nhỏ giọng thảo luận với nhau, sau đó làm như không có dị nghị đuổi theo nhóm người kia.
Xung quanh không ai nói gì. Chỉ có một nhóm ba người trẻ tuổi ăn mặc giống lưu manh đứng gần đó là vẫn lẩm nhẩm lầm nhầm.
: “Chúng ta có đi theo không?” Lưu manh tóc vàng vỗ đồng bạn. Gã lưu manh gầy còm bên cạnh đều hướng ánh mắt về phía người còn lại.
Người trẻ tuổi tai đeo đầy khuyên, đuôi lông mày và xương quai xanh lộ ra ngoài cũng có khuyên bạc nhỏ. Hắn do dự suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hơi có chút bực bội mà gãi gãi đỉnh đầu: “Nếu có thể, tao còn muốn làm người tốt. Chúng mày nghĩ thế nào?”
Lưu manh tóc vàng và gầy ốm nhìn nhau, đồng thời hướng hắn gật đầu: “Vậy nghe mày đi.”
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, người trong đại sảnh tản dần đi, mỗi lúc một ít.
Lam Yên khinh thường nhìn theo, đoạn quay sang Thời Lê: “Cứ ở yên một chỗ thật sự không ổn. Cậu muốn đi xung quanh xem xét không?”
Thời Lê vừa sụt sịt vừa đeo ba lô lên, chính lại tư thế giúp Đỗ Anh nghỉ ngơi tốt hơn. Cuối cùng thuận tiện nhét con dao dọc giấy vào túi áo trong.
: “Tình trạng của chú cũng không tốt lắm, có lẽ chỗ này có hộp cứu thương hoặc gì đó xử lý được. Tôi đi với cậu.”
Còn có vài người bị thương, nhưng thấy mọi người bỏ đi liền nhịn không được ôm vết thương chạy theo, sợ bị bỏ lại.
Người trong đại sảnh vừa đi hết, Đỗ Anh liền mở mắt ra.
Hắn nghiến răng nhịn đau, lại nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Thanh niên khó khăn chống người ngồi dậy, tập tễnh bước đến quầy lễ tân gần đó. Vừa vơ lấy điện thoại bàn bên trên liền lập tức gỡ bỏ xác ngoài, lấy ra thiết bị máy móc bên trong. Lục tìm ngăn kéo bàn thấy được ghim bấm, băng dính, túi chườm lạnh và mấy thứ lặt vặt khác. Phòng nghỉ nhỏ ngay bên cạnh có một ít muối ăn, đường, bộ lọc cà phê, nước lạnh từ vòi, bếp điện từ nhỏ và tủ lạnh đựng một ít thực phẩm đã sắp hỏng.
Tất cả đều bị Đỗ Anh gom lại làm nguyên liệu, một cái cũng không bỏ sót.
Đỗ Anh rạch túi chườm lạnh, kết hợp với muối ăn tụ tập ở bên nhau, tay không điều chế hóa chất kali nitrat làm chất độn. Đun nóng hỗn hợp bằng bếp điện nhỏ rồi lợi dụng lõi giấy vệ sinh làm vỏ. Một loạt lõi giấy vệ sinh hơn mười cái trong túi đều bị tháo ra khỏi cuộn để đựng chất độn. Làm xong thì nhanh chóng giấu vào nơi sâu nhất trong tủ lạnh đợi đông lại. Thời gian đợi hỗn hợp đông cứng mất gần một giờ, trong khi đó lại dùng băng dính bắt đầu chế tác kíp nổ.
Vợ và con gái đầu của Đỗ Anh đều học ngành Hóa nên trong nhà có không ít dụng cụ thí nghiệm đơn giản. Đỗ Anh theo đó học được chút da lông, cũng coi như là có kinh nghiệm.
Hoàn cảnh hiện tại không có đủ dụng cụ, nguyên liệu thô sơ không an toàn, tìm kiếm tài liệu tương quan rất khó. Nhưng nếu dùng kiến thức căn bản cố gắng chắp vá, lại hơi quen thuộc một chút, hắn hoàn toàn có thể thao tác chế tạo ra bom khói va đập loại nhỏ.
Thứ này không chỉ che mắt kẻ thù có lợi cho chạy trốn, còn có thể giúp hắn chống đỡ... Chính đồng loại.
Thời gian gấp gáp, cần tranh thủ hoàn thành chuẩn bị. Nếu đợi quái vật đuổi tới hoặc đám người kia nhịn không được muốn làm gì đó, đến khi ấy thì ai cho thời gian làm?
Hắn đây có chết cũng không để bọn quái vật đó băm thây. Muốn chết phải về gặp gia đình trước rồi chết.
Đỗ Anh giữ chặt vết thương trên bụng, vừa thở dốc vừa xếp lõi giấy dính máu vào tủ lạnh. Lúc này, màn hình điện thoại trong túi áo hắn hơi rung động, sau đó đột nhiên sáng bừng lên.
[ —— Đinh. ]
[ Người chơi đủ tiêu chuẩn nhận được giới thiệu trò chơi, đang trong quá trình tải xuống. ]
[ Kịch bản phụ: Hai con thỏ ( Kịch bản phụ song song với kịch bản chính, cơ chế ẩn giấu xin tự tiến hành điều tra) ]
[ Chủ trì: Nam tước thứ ba - Von. ]
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Trong số những người còn sống, ẩn giấu một con thỏ. ]
[ Lẩn trốn trong bãi săn thú. Tìm ra con thỏ giả mạo, giết nó, hoặc nó sẽ giết sạch các ngươi. ]
Bên trong tòa nhà, một vài người khác đồng thời phát hiện điện thoại nhận được thông báo tương tự.
Cảnh sắc đêm tối nhảy múa lay động, ở phía trên nguy hiểm, từng đóa hoa kinh diễm sắp sửa lần lượt nở rộ.
_
Khu bình luận trên mạng tràn ngập khói thuốc súng. Xen kẽ với văn tự là một loạt hình chụp chính diện đi kèm với thân phận của những người trong nửa màn hình mới lên. Trạng thái còn đang tiếp tục cập nhật.
[ Tàn bạo! Phản nhân loại! Vô đạo đức! Tại sao trên đời còn có loại trò chơi phát rồ, diệt sạch nhân tính như vậy? Xã hội hiện đại bây giờ còn có loại người như thế này à??? ]
[ Ít nhất người ta sống thật. Nhỡ ngày nào đó mấy người cũng rơi vào trường hợp như thế xem có nghĩ ra cách gì khác không? Quy tắc thế giới trước nay đều không thay đổi, nhỏ yếu thì đến hô hấp đều là sai. ]
[ Nói đi lầu trên, người ta cho cậu bao nhiêu tiền, làm cậu có thể hạ tâm mà chà đạp đồng bào mình như thế? ]
[ Kịch bản phụ? Tức là hai bên đều ở trong cùng một trò chơi?! Lại còn để thỏ ấn giấu trong đám người, đây không phải bày ra để người ta hố lẫn nhau là gì? Người chơi bên nhà họ Dung thậm chí còn không biết vụ kịch bản phụ. Ác thú vị! Thật sự quá ác thú vị! ]
[ Người với người vì sinh tồn mà đối với nhau lộ răng nanh. Bạn cùng phòng tôi vì cái gì khóc lóc lướt mạng, tôi chia sẻ phát sóng cho cả phòng. Hiện tại bọn tôi đang ở bên nhau ôm đầu khóc rống. ]
[ Ặc... Màn hình của tôi đã ô uế. Lại nói, hai trò chơi đều có hình ảnh thỏ, có phải có liên quan không? Sao cảm giác trò bên nhà họ Dung trông đơn giản hơn nhỉ? ]
[ Không xem kĩ từ đầu à? Cái cơ chế ô nhiễm gì đó nghe không đơn giản tí nào, còn phải chơi dưới mí mắt Boss nữa. Tên đó rõ ràng không phải tồn tại chúng ta có thể tiếp xúc hoặc ý đồ ảnh hưởng. Chưa kể nếu bị mọc mắt trên người kiểu đấy thì tôi thà bị một nhát rìu chém chết còn hơn. ]
[ Trên đời này, sự tình thoạt nhìn tiện lợi phần lớn đều có vấn đề. Ác ma trong truyền thuyết có kẻ nào không tùy tâm sở dục? Bọn họ chơi đùa nhân loại, giết người không lý do. Nhàm chán thì giết người, không vui lại diệt quốc, thậm chí hủy diệt một hành tinh cũng có khả năng. Mà chúng ta lại có thể làm gì? Hắn hắt xì một cái, các quốc gia trên thế giới đều phải run sợ. ]
[ Chỉ có thể liều mình bồi quân tử, tiếp tục xem phát sóng, lấy tư liệu tham khảo làm chuẩn bị chứ sao bây giờ. ]
[ Nhà tôi ở tận ngoại thành. Chắc không bị lan đến đâu nhỉ? ]
[ Lầu trên khóc dần đi thôi. Vừa có thông tin rò rỉ ra ngoài, các quốc gia khác trên thế giới cũng vừa bị thả trò chơi xuống. ]
Sống trong yên bình ngần ấy năm, nay phải đối mặt với loại thiên tai đột ngột này quả thực là khó có thể chịu đựng. Náo nhiệt trên mạng chỉ biết càng lúc càng tăng, mỗi lúc một thêm hỗn loạn.
_
Một bên khác.
Sân vườn trồng đầy cây xanh, chính giữa có một lối đi trải sỏi trắng dẫn đến một đình viện hóng mát bên hồ.
Von bắt chéo chân ngồi trên ghế đá trong đình hóng mát. Một bàn tay đáp trên tay vịn, tư thái lười nhác thong dong. Đôi mắt cáo tím lam chăm chú nhìn năm ngón tay thon dài vượt quá nhân loại của bản thân.
Những khớp xương xinh đẹp gỡ lông chim sặc sỡ trên mũ xuống. Đầu nhọn cắm vào trong da, bắt đầu tỉ mỉ tự lọc thịt trên da tay, mỗi nhát rạch đều đi tuyến lưu sướng đầy mỹ cảm.
Bộ dạng này của Nam tước thứ ba thoạt nhìn thập phần đáng sợ, chẳng khác nào mấy tên sát nhân tâm thần biến thái.
Từ xa nhìn lại, Dung Thành run rẩy hoảng sợ: “Sẽ không ra mạng người chứ?”
Dung Ly lắc đầu: “Muốn ra mạng người cũng là ra mạng thư ký Kinh, cha gấp cái gì?”
Dung Thành:???
Mạng thư ký Kinh không phải mạng chắc?!
Bảy người vừa tiếp cận đã bị phát hiện. Ác ma dừng động tác, ngẩng đầu nhìn qua. Thoáng chốc, cả khu vường tản ra hơi lạnh. Bóng đêm vô biên mở ra vô số tròng mắt đỏ tươi, nhiều đếm không xuể, mang theo ác ý dày đặc.
Qua vài giây, Nam tước thứ ba chậm rãi đứng dậy, hơi thở nguy hiểm lộ ra làm đám người theo sau Kinh Thế và Dung Ly hoảng sợ chạy tứ tán.
Kinh Thế chỉnh lại vạt áo, chậm rãi bước tới đứng trước mặt Von. Đoạn nhướng mày, cười một cái rất có thâm ý.
: “Quả là một ngày đẹp trời khi gặp ngài, Nam tước thứ ba vĩ đại.”
Von cười như không cười nhìn hắn, làm rõ: “Đến gạ gẫm ta lấy gợi ý?”
Kinh Thế bị chọc thủng tâm tư cũng không thẹn thùng. Lại còn duỗi tay hướng đối phương, thật cẩn thận chọc chọc mu bàn tay hắn. Ngay cả con mắt vừa xuất hiện trên mu bàn tay thanh niên đều biểu hiện thái độ tò mò.
: “Có thể chứ, thưa ngài?”
: “Chà Linh Thế, tha thứ ta mạo muội, ngươi nằm mơ khả năng tương đối cao.”
Kinh Thế vô cùng đau đớn: “Vì sao lại không thể ạ?”
Tươi cười trên mặt Nam tước thứ ba càng sâu: “Quyền hạn không đủ.”
: “Sao chủ trì lại không có quyền hạn?”
: “Ha, nực cười, đương nhiên là ngươi không có quyền hạn.”
: “...”
Kinh Thế phi thường nhanh nhẹn đổi mới chiến lược: “Vậy tôi có thể thuyết phục ngài đưa ra chút quyền hạn không?”
Von hơi hứng thú, hắn cúi người tới gần Kinh Thế. Âm thanh sống mái mạc biện dán ở bên tai hắn ngâm nga
: “Ồ. Ngươi định thuyết phục ta như thế nào?” .
Dáng vẻ ác ma bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Ánh mắt của hắn căn bản không phải nhìn người, mà là nhìn con kiến, đồ chơi, thậm chí là đồ ăn!
Kinh Thế kìm nén tiếng lẩm bẩm cổ xưa tràn ngập ô nhiễm trong đầu, chậm rì rì sáp lại. Hắn nghiêng đầu đem bông hoa nhỏ màu trắng cài lên túi áo Nam tước. Kế đó đè giọng mềm đi, thanh âm và tình cảm phong phú kêu
: “—— Anh trai ~”
Von: “!!!”
Oa ~ Nhân loại giảo hoạt!
Hai từ anh trai dùng giọng đáng yêu mềm mại kia kêu một cái ruột gan đứt từng khúc. Ý tưởng kiên định với quy tắc chỉ ở trong đầu Von xuất hiện một giây, sau đó liền bị tiếng gọi ngọt ngào của Kinh Thế đánh nát thành cặn bã.
: “Cũng... Cũng không phải không được.”
Động tác của hắn giây lát cứng đờ, gáy đỏ lên giống như cà chua chín.
Dung Ly: “...” Bị dụ rồi.
Đúng là sống lâu trên đời việc gì cũng có thể thấy.
Mọi việc cứ thế hướng thái quá trên đường chạy như điên. Nam tước thứ ba bị kẻ nào đó dùng chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác dỗ cho ngu người.
Chậc chậc chậc, chỉ mong hắn vĩnh viễn không phát hiện ra.
: “Gợi ý cho trò chơi à.” Mới vài phút thôi, Von đã cong mắt nói toạc ra: “Tìm anh trai hỏi là đã tìm đúng người rồi.”
Dung Ly: “...” Còn chưa được bao lâu đâu...
Nam tước thứ chín có biết ngài tự ý kết nạp em trai một cách bừa bãi như vậy không?
_
*Nhắc nhở từ tác giả:
Tình tiết chế tạo bom khói lấy từ kiến thức thực tế kết hợp với giả tưởng. Thực tế, thực hiện phản ứng hóa học với kali nitrat hoặc các hóa chất khác mà không có đồ bảo hộ rất nguy hiểm. Kiến nghị quý vị độc giả không bắt chước theo.
*Bên lê một chút: Tui biết là bộ này vẫn chưa điền hố xong, nhưng mà tui vẫn đang có dự định làm thêm hai bộ khác. Giới thiệu, tên nhân vật, đại cương làm gần xong rồi:DDD. Tất nhiên, hố này tui sẽ tập trung lấp nốt, không drop. Tương lai gần ra thêm truyện mong mọi người đón đọc ~ <3
Tòa nhà trung tâm trong bến xe bị một vòng quái vật kín mít vây quanh. Cửa cuốn kim loại bị xô đẩy thô bạo rung lên từng đợt kịch liệt.
Trong đại sảnh là mười hai người cả nam lẫn nữ thành công trốn thoát săn giết. Bộ dạng chật vật, có người quần áo dính đầy máu, có người lại co mình trong góc, hoảng hốt ôm đầu.
: “Mẹ kiếp, thật phiền phức! Bao giờ cảnh sát mới tới?” Gã đàn ông mập mạp nôn nóng rướn cổ nhìn ra ngoài qua khe hẹp trên cửa. Mặt đồng hồ trị giá hàng tỷ trên cổ tay sớm đã bị nứt vỡ khi chạy trốn.
: “Bọn họ định bỏ mặc chúng ta ở đây với lũ dị thường đó chắc!”
: “Hết hi vọng đi.” Một thanh niên mặc đồ công sở giơ điện thoại lên: “Đường truyền mạng đều bị đóng lại, không thể liên lạc ra bên ngoài.”
Cửa sắt lại rầm rầm lắc lư lay động, mùi máu tươi gay mũi đã bắt đầu lan tràn, không ngừng kích thích thần kinh căng chặt của mỗi người.
Một cặp nam nữ bám chặt lấy nhau. Người nữ run rẩy trong khi bạn trai cô ta tỏ ra không khỏe: “Kiến trúc lớn có thể chống đỡ công kích đại khái cách chỗ này nửa tiếng chạy bộ, chưa kể phải đi bằng đường cái. Chúng ta đây là bị khóa chết tại chỗ rồi.”
Nghe vậy, hai tròng mắt gã đàn ông giàu có đảo qua lại không ngừng: “... Đều là do chủ ý của kẻ nào đó.”
Tấm mắt mọi người nhất thời đều hướng về phía góc. Nơi đó có một nhóm người bị thương đang tụ tập, tìm cách sơ cứu khẩn cấp. Bên trong có một ông chú nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào trên cột, trán toát mồ hôi lạnh. Phần bụng có một vết rìu chém không sâu bị buộc lại bằng vài quần áo.
Mặc dù không ảnh hưởng đến nội tạng bên trong, nhưng chỉ cần di chuyển mạnh thì vết thương lại ào ạt chảy máu.
Lam Yên và Thời Lê khom lưng ngồi hai bên Đỗ Anh, vẻ mặt khẩn trương. Bọn họ thay phiên nhau dùng khăn tay tìm được giúp hắn giữ chặt miệng vết thương, tận khả năng tránh cho tình trạng chuyển biến nghiêm trọng hơn.
Có người thấp thỏm bất an: “Vậy... Bây giờ chúng ta làm gì?”
: “Đi tìm vũ khí, thứ gì dùng được hoặc có thể liên lạc đi. Cả đồ ăn nữa.”
Thiếu nữ trong cặp đôi vùi đầu vào ngực bạn trai. Nhân lúc không ai chú ý lén lút nhìn về phía ba lô dày nặng bên cạnh Thời Lê.
Cô ta nhớ rõ, đám sinh viên đi du lịch kia chỉ có hai nữ sinh này thoát được. Mà ra ngoài du lịch, khẳng định mang theo không ít thứ tốt. Trái ngược với những người chỉ mang đồ dùng tùy thân hàng ngày như bọn họ.
Ánh mắt thiếu nữ hơi u ám, nhưng không nói gì.
Đảo mắt vừa thấy, Đỗ Anh bên kia vì mất máu quá nhiều đã tạm thời rơi vào hôn mê.
Thanh niên mặc đồ công sở nhíu mày: “Bọn họ đã như vậy rồi. Còn chịu được đến lúc cứu hộ tới không?”
: “Mấy người muốn làm người tốt thì lên mà giúp.” Gã mập chán ghét nói.
Tất cả một mảnh lặng im.
Hỗn loạn, khẩn trương, sợ hãi. Không ai muốn mang thêm gánh nặng. Hơn nữa không thể di chuyển trong tình huống này, kết cục có thể đoán trước.
: “Dù sao chết ở đây cũng không có giá trị.” Đôi mắt gã đàn ông tràn ngập ác ý: “Chẳng bằng ném ra làm mồi, dẫn quái rời đi. Coi như kiếm được chút thời gian chạy trốn.”
Bạn trai trong cặp đôi tỏ ra kinh hồn táng đảm: “Làm vậy khác nào giết người?”
Gã giàu có nhếch miệng: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Người lại không phải chúng ta tự tay giết, có làm sao?”
Sắc mặt những người sống sót khác đều thay đổi, biểu tình nhiều ít có chút khó coi, nhưng không phản bác.
Đúng vậy, không ai phản đối.
Thời Lê bám chặt lấy tay Lam Yên, lồng ngực phập phồng dữ dội. Thiếu nữ mím môi, muốn ra tiếng nói gì đó đánh vỡ bầu không khí tràn ngập khủng hoảng này, lại không thốt lên lời.
Lam Yên cảm thấy hoang đường lại nực cười: “Thế giới có hai loại người bị chết nhanh nhất. Một là mềm yếu không có năng lực, còn lại là tự đại nhưng vô pháp khống chế nguy hiểm.”
Biểu tình của gã đàn ông giàu có đột nhiên có chút dữ tợn.
: “Thích quên mình vì người như vậy? Thế thì các người ôm nhau chờ chết đi!!!”
Nói rồi dẫn theo thanh niên mặc đồ công sở cùng cặp đôi rời đi. Một, hai người khác nhỏ giọng thảo luận với nhau, sau đó làm như không có dị nghị đuổi theo nhóm người kia.
Xung quanh không ai nói gì. Chỉ có một nhóm ba người trẻ tuổi ăn mặc giống lưu manh đứng gần đó là vẫn lẩm nhẩm lầm nhầm.
: “Chúng ta có đi theo không?” Lưu manh tóc vàng vỗ đồng bạn. Gã lưu manh gầy còm bên cạnh đều hướng ánh mắt về phía người còn lại.
Người trẻ tuổi tai đeo đầy khuyên, đuôi lông mày và xương quai xanh lộ ra ngoài cũng có khuyên bạc nhỏ. Hắn do dự suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hơi có chút bực bội mà gãi gãi đỉnh đầu: “Nếu có thể, tao còn muốn làm người tốt. Chúng mày nghĩ thế nào?”
Lưu manh tóc vàng và gầy ốm nhìn nhau, đồng thời hướng hắn gật đầu: “Vậy nghe mày đi.”
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, người trong đại sảnh tản dần đi, mỗi lúc một ít.
Lam Yên khinh thường nhìn theo, đoạn quay sang Thời Lê: “Cứ ở yên một chỗ thật sự không ổn. Cậu muốn đi xung quanh xem xét không?”
Thời Lê vừa sụt sịt vừa đeo ba lô lên, chính lại tư thế giúp Đỗ Anh nghỉ ngơi tốt hơn. Cuối cùng thuận tiện nhét con dao dọc giấy vào túi áo trong.
: “Tình trạng của chú cũng không tốt lắm, có lẽ chỗ này có hộp cứu thương hoặc gì đó xử lý được. Tôi đi với cậu.”
Còn có vài người bị thương, nhưng thấy mọi người bỏ đi liền nhịn không được ôm vết thương chạy theo, sợ bị bỏ lại.
Người trong đại sảnh vừa đi hết, Đỗ Anh liền mở mắt ra.
Hắn nghiến răng nhịn đau, lại nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Thanh niên khó khăn chống người ngồi dậy, tập tễnh bước đến quầy lễ tân gần đó. Vừa vơ lấy điện thoại bàn bên trên liền lập tức gỡ bỏ xác ngoài, lấy ra thiết bị máy móc bên trong. Lục tìm ngăn kéo bàn thấy được ghim bấm, băng dính, túi chườm lạnh và mấy thứ lặt vặt khác. Phòng nghỉ nhỏ ngay bên cạnh có một ít muối ăn, đường, bộ lọc cà phê, nước lạnh từ vòi, bếp điện từ nhỏ và tủ lạnh đựng một ít thực phẩm đã sắp hỏng.
Tất cả đều bị Đỗ Anh gom lại làm nguyên liệu, một cái cũng không bỏ sót.
Đỗ Anh rạch túi chườm lạnh, kết hợp với muối ăn tụ tập ở bên nhau, tay không điều chế hóa chất kali nitrat làm chất độn. Đun nóng hỗn hợp bằng bếp điện nhỏ rồi lợi dụng lõi giấy vệ sinh làm vỏ. Một loạt lõi giấy vệ sinh hơn mười cái trong túi đều bị tháo ra khỏi cuộn để đựng chất độn. Làm xong thì nhanh chóng giấu vào nơi sâu nhất trong tủ lạnh đợi đông lại. Thời gian đợi hỗn hợp đông cứng mất gần một giờ, trong khi đó lại dùng băng dính bắt đầu chế tác kíp nổ.
Vợ và con gái đầu của Đỗ Anh đều học ngành Hóa nên trong nhà có không ít dụng cụ thí nghiệm đơn giản. Đỗ Anh theo đó học được chút da lông, cũng coi như là có kinh nghiệm.
Hoàn cảnh hiện tại không có đủ dụng cụ, nguyên liệu thô sơ không an toàn, tìm kiếm tài liệu tương quan rất khó. Nhưng nếu dùng kiến thức căn bản cố gắng chắp vá, lại hơi quen thuộc một chút, hắn hoàn toàn có thể thao tác chế tạo ra bom khói va đập loại nhỏ.
Thứ này không chỉ che mắt kẻ thù có lợi cho chạy trốn, còn có thể giúp hắn chống đỡ... Chính đồng loại.
Thời gian gấp gáp, cần tranh thủ hoàn thành chuẩn bị. Nếu đợi quái vật đuổi tới hoặc đám người kia nhịn không được muốn làm gì đó, đến khi ấy thì ai cho thời gian làm?
Hắn đây có chết cũng không để bọn quái vật đó băm thây. Muốn chết phải về gặp gia đình trước rồi chết.
Đỗ Anh giữ chặt vết thương trên bụng, vừa thở dốc vừa xếp lõi giấy dính máu vào tủ lạnh. Lúc này, màn hình điện thoại trong túi áo hắn hơi rung động, sau đó đột nhiên sáng bừng lên.
[ —— Đinh. ]
[ Người chơi đủ tiêu chuẩn nhận được giới thiệu trò chơi, đang trong quá trình tải xuống. ]
[ Kịch bản phụ: Hai con thỏ ( Kịch bản phụ song song với kịch bản chính, cơ chế ẩn giấu xin tự tiến hành điều tra) ]
[ Chủ trì: Nam tước thứ ba - Von. ]
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Trong số những người còn sống, ẩn giấu một con thỏ. ]
[ Lẩn trốn trong bãi săn thú. Tìm ra con thỏ giả mạo, giết nó, hoặc nó sẽ giết sạch các ngươi. ]
Bên trong tòa nhà, một vài người khác đồng thời phát hiện điện thoại nhận được thông báo tương tự.
Cảnh sắc đêm tối nhảy múa lay động, ở phía trên nguy hiểm, từng đóa hoa kinh diễm sắp sửa lần lượt nở rộ.
_
Khu bình luận trên mạng tràn ngập khói thuốc súng. Xen kẽ với văn tự là một loạt hình chụp chính diện đi kèm với thân phận của những người trong nửa màn hình mới lên. Trạng thái còn đang tiếp tục cập nhật.
[ Tàn bạo! Phản nhân loại! Vô đạo đức! Tại sao trên đời còn có loại trò chơi phát rồ, diệt sạch nhân tính như vậy? Xã hội hiện đại bây giờ còn có loại người như thế này à??? ]
[ Ít nhất người ta sống thật. Nhỡ ngày nào đó mấy người cũng rơi vào trường hợp như thế xem có nghĩ ra cách gì khác không? Quy tắc thế giới trước nay đều không thay đổi, nhỏ yếu thì đến hô hấp đều là sai. ]
[ Nói đi lầu trên, người ta cho cậu bao nhiêu tiền, làm cậu có thể hạ tâm mà chà đạp đồng bào mình như thế? ]
[ Kịch bản phụ? Tức là hai bên đều ở trong cùng một trò chơi?! Lại còn để thỏ ấn giấu trong đám người, đây không phải bày ra để người ta hố lẫn nhau là gì? Người chơi bên nhà họ Dung thậm chí còn không biết vụ kịch bản phụ. Ác thú vị! Thật sự quá ác thú vị! ]
[ Người với người vì sinh tồn mà đối với nhau lộ răng nanh. Bạn cùng phòng tôi vì cái gì khóc lóc lướt mạng, tôi chia sẻ phát sóng cho cả phòng. Hiện tại bọn tôi đang ở bên nhau ôm đầu khóc rống. ]
[ Ặc... Màn hình của tôi đã ô uế. Lại nói, hai trò chơi đều có hình ảnh thỏ, có phải có liên quan không? Sao cảm giác trò bên nhà họ Dung trông đơn giản hơn nhỉ? ]
[ Không xem kĩ từ đầu à? Cái cơ chế ô nhiễm gì đó nghe không đơn giản tí nào, còn phải chơi dưới mí mắt Boss nữa. Tên đó rõ ràng không phải tồn tại chúng ta có thể tiếp xúc hoặc ý đồ ảnh hưởng. Chưa kể nếu bị mọc mắt trên người kiểu đấy thì tôi thà bị một nhát rìu chém chết còn hơn. ]
[ Trên đời này, sự tình thoạt nhìn tiện lợi phần lớn đều có vấn đề. Ác ma trong truyền thuyết có kẻ nào không tùy tâm sở dục? Bọn họ chơi đùa nhân loại, giết người không lý do. Nhàm chán thì giết người, không vui lại diệt quốc, thậm chí hủy diệt một hành tinh cũng có khả năng. Mà chúng ta lại có thể làm gì? Hắn hắt xì một cái, các quốc gia trên thế giới đều phải run sợ. ]
[ Chỉ có thể liều mình bồi quân tử, tiếp tục xem phát sóng, lấy tư liệu tham khảo làm chuẩn bị chứ sao bây giờ. ]
[ Nhà tôi ở tận ngoại thành. Chắc không bị lan đến đâu nhỉ? ]
[ Lầu trên khóc dần đi thôi. Vừa có thông tin rò rỉ ra ngoài, các quốc gia khác trên thế giới cũng vừa bị thả trò chơi xuống. ]
Sống trong yên bình ngần ấy năm, nay phải đối mặt với loại thiên tai đột ngột này quả thực là khó có thể chịu đựng. Náo nhiệt trên mạng chỉ biết càng lúc càng tăng, mỗi lúc một thêm hỗn loạn.
_
Một bên khác.
Sân vườn trồng đầy cây xanh, chính giữa có một lối đi trải sỏi trắng dẫn đến một đình viện hóng mát bên hồ.
Von bắt chéo chân ngồi trên ghế đá trong đình hóng mát. Một bàn tay đáp trên tay vịn, tư thái lười nhác thong dong. Đôi mắt cáo tím lam chăm chú nhìn năm ngón tay thon dài vượt quá nhân loại của bản thân.
Những khớp xương xinh đẹp gỡ lông chim sặc sỡ trên mũ xuống. Đầu nhọn cắm vào trong da, bắt đầu tỉ mỉ tự lọc thịt trên da tay, mỗi nhát rạch đều đi tuyến lưu sướng đầy mỹ cảm.
Bộ dạng này của Nam tước thứ ba thoạt nhìn thập phần đáng sợ, chẳng khác nào mấy tên sát nhân tâm thần biến thái.
Từ xa nhìn lại, Dung Thành run rẩy hoảng sợ: “Sẽ không ra mạng người chứ?”
Dung Ly lắc đầu: “Muốn ra mạng người cũng là ra mạng thư ký Kinh, cha gấp cái gì?”
Dung Thành:???
Mạng thư ký Kinh không phải mạng chắc?!
Bảy người vừa tiếp cận đã bị phát hiện. Ác ma dừng động tác, ngẩng đầu nhìn qua. Thoáng chốc, cả khu vường tản ra hơi lạnh. Bóng đêm vô biên mở ra vô số tròng mắt đỏ tươi, nhiều đếm không xuể, mang theo ác ý dày đặc.
Qua vài giây, Nam tước thứ ba chậm rãi đứng dậy, hơi thở nguy hiểm lộ ra làm đám người theo sau Kinh Thế và Dung Ly hoảng sợ chạy tứ tán.
Kinh Thế chỉnh lại vạt áo, chậm rãi bước tới đứng trước mặt Von. Đoạn nhướng mày, cười một cái rất có thâm ý.
: “Quả là một ngày đẹp trời khi gặp ngài, Nam tước thứ ba vĩ đại.”
Von cười như không cười nhìn hắn, làm rõ: “Đến gạ gẫm ta lấy gợi ý?”
Kinh Thế bị chọc thủng tâm tư cũng không thẹn thùng. Lại còn duỗi tay hướng đối phương, thật cẩn thận chọc chọc mu bàn tay hắn. Ngay cả con mắt vừa xuất hiện trên mu bàn tay thanh niên đều biểu hiện thái độ tò mò.
: “Có thể chứ, thưa ngài?”
: “Chà Linh Thế, tha thứ ta mạo muội, ngươi nằm mơ khả năng tương đối cao.”
Kinh Thế vô cùng đau đớn: “Vì sao lại không thể ạ?”
Tươi cười trên mặt Nam tước thứ ba càng sâu: “Quyền hạn không đủ.”
: “Sao chủ trì lại không có quyền hạn?”
: “Ha, nực cười, đương nhiên là ngươi không có quyền hạn.”
: “...”
Kinh Thế phi thường nhanh nhẹn đổi mới chiến lược: “Vậy tôi có thể thuyết phục ngài đưa ra chút quyền hạn không?”
Von hơi hứng thú, hắn cúi người tới gần Kinh Thế. Âm thanh sống mái mạc biện dán ở bên tai hắn ngâm nga
: “Ồ. Ngươi định thuyết phục ta như thế nào?” .
Dáng vẻ ác ma bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Ánh mắt của hắn căn bản không phải nhìn người, mà là nhìn con kiến, đồ chơi, thậm chí là đồ ăn!
Kinh Thế kìm nén tiếng lẩm bẩm cổ xưa tràn ngập ô nhiễm trong đầu, chậm rì rì sáp lại. Hắn nghiêng đầu đem bông hoa nhỏ màu trắng cài lên túi áo Nam tước. Kế đó đè giọng mềm đi, thanh âm và tình cảm phong phú kêu
: “—— Anh trai ~”
Von: “!!!”
Oa ~ Nhân loại giảo hoạt!
Hai từ anh trai dùng giọng đáng yêu mềm mại kia kêu một cái ruột gan đứt từng khúc. Ý tưởng kiên định với quy tắc chỉ ở trong đầu Von xuất hiện một giây, sau đó liền bị tiếng gọi ngọt ngào của Kinh Thế đánh nát thành cặn bã.
: “Cũng... Cũng không phải không được.”
Động tác của hắn giây lát cứng đờ, gáy đỏ lên giống như cà chua chín.
Dung Ly: “...” Bị dụ rồi.
Đúng là sống lâu trên đời việc gì cũng có thể thấy.
Mọi việc cứ thế hướng thái quá trên đường chạy như điên. Nam tước thứ ba bị kẻ nào đó dùng chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác dỗ cho ngu người.
Chậc chậc chậc, chỉ mong hắn vĩnh viễn không phát hiện ra.
: “Gợi ý cho trò chơi à.” Mới vài phút thôi, Von đã cong mắt nói toạc ra: “Tìm anh trai hỏi là đã tìm đúng người rồi.”
Dung Ly: “...” Còn chưa được bao lâu đâu...
Nam tước thứ chín có biết ngài tự ý kết nạp em trai một cách bừa bãi như vậy không?
_
*Nhắc nhở từ tác giả:
Tình tiết chế tạo bom khói lấy từ kiến thức thực tế kết hợp với giả tưởng. Thực tế, thực hiện phản ứng hóa học với kali nitrat hoặc các hóa chất khác mà không có đồ bảo hộ rất nguy hiểm. Kiến nghị quý vị độc giả không bắt chước theo.
*Bên lê một chút: Tui biết là bộ này vẫn chưa điền hố xong, nhưng mà tui vẫn đang có dự định làm thêm hai bộ khác. Giới thiệu, tên nhân vật, đại cương làm gần xong rồi:DDD. Tất nhiên, hố này tui sẽ tập trung lấp nốt, không drop. Tương lai gần ra thêm truyện mong mọi người đón đọc ~ <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.