Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 47: Vạn thánh thần (5)

Phong Sư Linh

07/07/2023

Đau quá. Đau chết đi được.

Kinh Thế nằm yên trên cát, đau đến mức hai vai run bần bật. Trên trán phủ đầy một tầng mồ hôi mỏng. Thậm chí hắn còn có thể nghe rõ tiếng trống ngực dồn dập của mình.

Đã một thời gian rồi chưa có cảm giác như thế.

Thời điểm bị tấn công, mặc dù lớp chắn bị phá vỡ, những vẫn phần nào cản lại không biến nó thành đòn chí mạng. Cho hắn thời gian dùng thanh thép che chắn kịp lúc. Rốt cuộc thì Kinh Thế cảm thấy, bản thân hình như chỉ gãy vài cái xương sườn, hộc ít máu cộng thêm tạm thời chấn động não chưa thể ngồi dậy ngay thôi.

Bên tai văng vẳng tiếng gào hét giận dữ hơn bao giờ hết của Mephisto và Ly Vân. Xen kẽ những tiếng khóc như xé gan xé ruột quen thuộc.

Thôi nào, mọi người đang gào thét quá mức đấy. Khi hắn còn nghĩ được thế này thì tức là nó hẳn không nghiêm trọng đến thế đâu nhỉ?

Sấm sét ầm ầm bao trùm toàn bộ khoảng không, phảng phất như trời lở đất nứt.

Ánh mắt Mephisto và Ly Vân dần dần trở nên tàn nhẫn.

Gần trăm người chơi của Ám Sát bất động như bị chôn chân trong đất, nửa bước cũng không thể di chuyển. Chỉ có thể đứng yên chờ đợi cơn thịnh nộ của đối phương.

Áp lực do chênh lệch sức mạnh dồn ép khiến trong đầu chúng nhói lên như bị kim châm lửa đốt. Cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.

Ánh mắt nguy hiểm không hề kiêng kị của hai người đối diện khiến chúng sợ hãi xả đạn, tung ra kỹ năng và đạo cụ liên tiếp không dừng. Dồn toàn lực tạo thành một cuộc tổng tấn công quy mô lớn nhằm vào đối thủ.

Tiếng súng vang kịch liệt, làn đạn dày đặc che lấp đất trời.

Đôi cánh đen phía sau lưng Mephisto dang rộng. Vô số con mắt đen đặc với đồng tử màu vàng kim xuất hiện phía sau lưng thiếu niên.

Ly Vân dẫm lên cơn gió đi tới. Lớp vảy vàng trên cần cổ và mu bàn tay ánh lên ánh sáng chói mắt. Móng vuốt dài nhọn hơi cong. Con ngươi biến thành dựng đồng.

Gió đã thổi ầm ầm xung quanh người chơi của Ám Sát. Tiếng sấm rền mỗi lúc một to hơn, dày đặc hơn.

Tiếng ồn này diễn ra đã được một lúc rồi, và vẫn không chịu ngừng lại. Thứ áp lực đó đang khiến chúng nghẹt thở.

Có hàng tá luồng sức mạnh khủng khiếp đang bao vây lấy đám người như một mớ bòng bong. Mặt đất rung lắc dữ dội.

Toàn quân bị oanh tạc. Từng người, từng người ngã xuống dưới lưỡi hái khổng lồ và móng vuốt bén nhọn của ác thú. Từng đóa hoa máu rực rỡ nở rộ trên nền cát vàng.

Khuôn mặt chúng ánh lên vẻ kinh hoảng tột cùng. Một thứ cảm xúc khác ngoài sợ hãi đã xâm chiếm lấy họ. Một người trong số đó giận dữ gào lên

: "Lũ ác quỷ!"

Phòng livestream hả hê trước cảnh tàn sát này. Vô số thanh âm đánh thưởng vang lên:

[ Im mồm và hẹo nhanh đi. ( Thưởng 350 điểm) ]

[ Ác quỷ? Ai cơ? Nghe mắc ói! ( Thưởng 300 điểm) ]

[ Mồm to đấy, để tao bứt răng ra hết cho mày. ( Thưởng 350 điểm) ]

[ Mấy thằng hèn này lúc nãy còn có nghị lực khinh thường người ta lắm mà. ( Thưởng 300 điểm) ]

Có vẻ người của Ám Sát đã nhầm lẫn về điều gì đó. Hoặc có thể là chính chúng cũng không biết.

Thực lực của người chơi trên top 10 so với họ, không đơn thuần chỉ là vượt trội hay xuất sắc. Đó là những kẻ mang năng lực tồn tại kinh người được rèn rũa trong vô số môi trường mà không con người nào có thể tồn tại. Những sinh vật vĩ đại và hùng mạnh đã vượt xa quy chuẩn nhân loại.

Sức mạnh thật sự của Bán Thần.

Dần dà, khi tự nhận ra được loại chênh lệch khủng khiếp này, càng ngày càng có nhiều người buông bỏ vũ khí. Bọn chúng xô đẩy, dẫm đạp lên nhau, la hét thất thanh chạy trốn.

Những kẻ tinh thần mạnh hơn thì điếng người như bị nguyền rủa. Những vẫn cố chấp sự dụng kỹ năng, tự cho rằng bản thân vẫn có cơ hội đánh lại.

Con ngươi vàng đảo quanh hốc mắt tối tăm. Ngón tay thon dài của Mephisto giật giật, lưỡi hái vung lên cao.

Gần như chưa đến một giây, hàng nghìn hàng vạn ngọn giáo đen trồi lên từ mặt cát. Chúng liên kết với nhau như được một tấm mạng nhện màu đen điều khiển. Từng ngọn, từng ngọn đâm xuyên lên. Thô bạo đáng sợ như thể nó đang muốn đâm thủng bầu trời.

Quanh người Ly Vân, gió ầm ầm gào rú tạo ra những âm thanh vang dội. Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, thanh niên tóc dài nâng lên móng vuốt phủ đầy một lớp vảy vàng. Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, trên trán cũng ẩn ẩn xuất hiện hình dạng một cái sừng nhọn.

Những ngọn gió quấn lấy nhau, điên cuồng khuếch tán như những mũi tên. Chụm lại, rồi tách ra, rồi lại chụm lại. Những mũi tên xuyên qua chiến trường, biến hóa linh hoạt thành những lốc xoáy nhỏ. Ập lại thành cơn bão khổng lồ đổ từ trên xuống.

Trên có mưa tên, dưới có vạn giáo. Hai đợt hỏa lực đan xen, phối hợp phi thường ăn ý. Bịt kín mọi đường thoát của kẻ địch.

Không khí trong chớp mắt trầm xuống. Hiệu ứng bùng nổ tưởng như chỉ thấy được trong game.

Kinh Thế nằm liệt trên đất, không thể thốt nên lời trước những gì đang xảy ra. Hắn không biết họ sẽ nghiêm trọng đến mức này.

Dù sao đi nữa, loại sức mạnh này thật đáng kinh ngạc.

Cơn choáng váng dần rút đi, chân tay cũng đang từ từ lấy lại sức. Kinh Thế gian nan chớp mắt mấy cái, nhịn lại cơn đau nhìn qua bên cạnh.

Một cục vải xấu xấu dính đầy cát đang bấu vào người hắn, thỉnh thoảng lại run rẩy rất nhỏ.

Trong lòng Kinh Thế khẽ động, vươn hai tay ôm búp bê vào lòng.

Dường như phát giác hắn có thể động, Linh Uyên vội vàng lấy lại tinh thần bò lên. Điệu bộ nôn nóng bất an víu lấy cổ áo, nhìn chằm chằm gương mặt hắn. Dáng vẻ hung hãn chết chóc hoàn toàn biến mất, chỉ có lo lắng thay thế.

Kinh Thế nở nụ cười.

Hình bóng búp bê nhỏ rách nát phản chiếu trong mắt Kinh Thế. Vị trí hốc mắt trên lớp vải kia không tiếng động mà rơi xuống một ít cát vàng.

: "Không sao rồi..." Thanh âm êm dịu chẳng khác nào tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ của nhân ngư.

: "Linh Uyên..."

Người nọ chỉ có thể phát ra những thanh âm rấm rứt vụn vặt, tựa hồ đã khóc thật lâu.

Kinh Thế mở cửa hàng hệ thống, mua thuốc trị thương và thuốc hồi sức. Rốt cuộc cơn đau dữ dội trong cơ thể cũng từ từ thuyên giảm. Hắn đã có thể chống tay ngồi dậy được.

Quần áo sớm đã rướm đầy máu, trông qua có vẻ hơi tàn tạ. Nhưng sự chú ý của hắn lại chỉ đặt trên người búp bê đã bị lăn lộn tả tơi.



: "Không biết có sửa được không đây." Kinh Thế hơi đăm chiêu phủi sạch cát bám trên vải. Trong lòng cảm thấy đặc biệt thương tâm.

Trong lúc hắn đang chăm chú nắn bóp búp bê, xung quanh dường như yên ắng xuống. Lúc này, hai dáng người lãnh ngạnh bức nhân vội vã chạy tới.

Âu Dương... Người nọ không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy tăm hơi.

: "Con mồi, ngươi không sao chứ?" Thiếu niên như thể muốn vồ vập vào hắn. Nhưn hình như nhớ đến Kinh Thế vừa bị thương, cuối cùng lại nỗ lực kiềm chế bước chân mình lại.

Ly Vân cả gương mặt viết đầy mấy chữ lo lắng. Vừa mở giao diện ra liền mua một loạt thuốc đủ loại trong cửa hàng, xếp thành tháp nhọn cung kính dâng lên.

Kinh Thế như bậc cha chú an ủi con cháu trong nhà: "Cũng không nghiêm trọng đến mức ấy đâu."

Mephisto nghe được loại giọng điệu không sao cả này của hắn, không biết vì sao mà có chút tức giận.

Kinh Thế vừa định đứng lên, lại bị thiếu niên ấn ngồi xuống ghế dựa mềm Ly Vân vừa lấy ra.

Hai hàng lông mày của Mephisto nhíu chặt lại, dáng vẻ nghiêm túc: "Con mồi yếu ớt, ngươi nên ngồi đợi vết thương lành lại đi."

: "Thời gian không gấp. Sau khi chắc chắn ngươi không sao cả thì chúng ta sẽ đi."

Kinh Thế ngồi trên ghế một lúc, lại cảm thấy hơi khó xử vì bầu không khí quá yên lặng.

Hắn cởi áo sơ mi nhuốm máu ra, thay bằng một cái khác. Đồng thời băng bó lại vết thương. Vết bầm tím xen lẫn vết rách sâu hiện ra rõ ràng trên làn da trắng. Mùi máu thoang thoảng.

Bầu không khí dường như đang trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Linh Uyên xị mặt, tự động nhích gần. Lại nhìn xem Ly Vân tức giận đến hô hấp khó khăn, Mephisto còn đầy mặt hung ác muốn quay lại chỗ cũ quất xác người.

Kinh Thế không khỏi hơi rụt đầu lại, nhanh chóng cài hết cúc áo che đi vết thương. Hắn có vẻ lưỡng lự nhìn qua một vùng hoang tàn trước mắt

: "Hai người ra tay hơi nặng thì phải."

: "Bọn chúng còn may đấy. Thân thể của Linh Uyên mà ở đây thì chưa chắc đã dừng lại ở mức này đâu." Giọng điệu Mephisto hiếm thấy mềm mỏng cực kỳ: "Tên chó này lúc phát điên thật sự tàn nhẫn, chuyện gì đều làm được ra tới."

Thời điểm phòng livestream của những người chơi trong phó bản lọt vào top 50, người xem hoàn toàn bùng nổ. Trải qua trận càn quét của hai Bán Thần, số lượng nhanh chóng chạm tới cột mốc hàng triệu. Để rồi khi mọi thứ bình lặng trở lại, phòng phát sóng riêng của Kinh Thế lại ập tới một trận cãi cọ với fan của công hội Ám Sát:

[ Hu hu hu! Anh Kinh an toàn rồi. May quá! Tim tôi đập thình thịch suốt từ nãy đến giờ. ( Thưởng 300 điểm) ]

[ Ám Sát bị vậy là đáng đời! May mà anh Kinh nhà tôi không sao. Không thì bà đây sẽ lật cả công hội đấy lên cho xem. ]

[ Nhiều má bị hề hước hay mất nhận thức à? Với tính cách của Irene thì khử người có nguy cơ đe doạ đến họ là dĩ nhiên rồi chứ sao? Đã thế công hội người ta còn là công hội lớn. Chưa biết sau này có bị làm sao không nhưng riêng việc mất đi thanh danh đã ảnh hưởng đủ thứ rồi. Trong đấy có cả cuộc sống của các thành viên khác nữa. ]

[ Cái mồm cũng nghiệp lắm cơ. Cứ thấy bên nào đẹp là khơi khơi ra chửi bên còn lại. Toàn một lũ dại trai thôi. ]

[ Mấy lầu trên lắp não vào hộ cái. Phòng live của ai thì người xem ủng hộ bên đấy là đương nhiên, các bạn còn muốn gì nữa? Thích làm người tốt thì cút sang phòng live của Ám Sát mà hô hào. Sợ lá phong năm nay chưa đủ đỏ hay gì? ]

[ Fandom nhà Ám Sát đến kéo thêm anti à? Lượn m* m*y đi. Hoặc không ấy chờ bao giờ đủ nhận thức rồi hẵng xem live được ko? ]

[ Ngừng victim blaming hộ tôi cái. Irene của mấy người đã bị sao chưa? Ám hại người ta vào phó bản có vấn đề rồi còn chơi mai phục lấy số lượng chèn ép. Thế mà các người vẫn bênh được thì chịu. ]

Kinh Thế không thèm nhìn mà tắt đi cửa sổ trạng thái. Quay sang ôm lấy bạn nhỏ đã mệt mỏi vì khóc.

Búp bê Linh Uyên trộm lau mặt, xong rồi mới chịu leo lên người Kinh Thế. Y dùng hai tay nhỏ chạm nhẹ, lại xoa xoa nơi vết thương của hắn. Sau đó níu lấy áo bò lên trên vai, cả người co lại thành một nắm nho nhỏ. Thỉnh thoảng thân mật mà cọ gương mặt Kinh Thế.

Cực kỳ ngoan. Siêu cấp ngoan.

Thích quá đi mất!

Vành tai Kinh Thế nổi lên một tầng hồng nhạt, đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch.

Mephisto ở bên cạnh hắng giọng, Kinh Thế nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của mình. Hắn giãn gân cốt một chút, đoạn gật đầu

: "Tôi nghĩ mình ổn hơn rồi. Chúng ta..."

—— Rắc!

Tay nắm của ghế dựa bị bóp nát.

Kinh Thế nhàn nhạt nhìn vụn gỗ trong tay. Trong mắt hiện lên thần sắc khó lường.

: "Hình như vừa rồi có con mắt trên thành ghế."

Viên cầu trắng trong túi áo cũng rục rịch ấm lên như báo hiệu cái gì.

Mephisto giật mình cảnh giác: "Mắt?!"

Ly Vân đỡ Kinh Thế đứng dậy, móng vuốt nhanh chóng chém ghế dựa ra làm trăm mảnh. Tuyệt đối không có nghi ngờ gì với điều mà Kinh Thế nói.

Kinh Thế thò tay quơ quơ đống vụn gỗ. Cố gắng quan sát kỹ lại, có điều không phát hiện gì khác.

: "Bỏ qua đi. Đến Thánh điện trước đã."

Thám thính giáo đường Mặt Trăng, mang đi 'Thần' của đám Rồng, gây ra chấn động gần Thánh Điện. Rắc rối tìm đến vốn là điều sớm muộn. Về phần xử lý thế nào và những biến số có thể xảy ra tiếp theo, chỉ đành đi bước nào tính bước nấy.

_

Thành phố hiện đại, sát ven biển có một làng chài du lịch khá lớn. Người dân đa số là tín đồ của Thần Mặt Trời. Ở đây còn có điểm cho thuê tàu du lịch ra đảo.

Ly Vân chủ động rời đi, lát sau đã quay lại với một con tàu lớn và bốn người đeo mặt nạ khoác áo choàng trắng. Đều là người của Sứ giả.

Nhóm người vừa thấy Kinh Thế liền kích động quỳ rạp xuống, ánh mắt sáng rực rưng rưng. Có người thậm chí hưng phấn đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Kinh Thế không biểu cảm, lẳng lặng mà nhìn một màn này. Trong khi Mephisto thảng thừng đưa ra bình luận

: "Một đám điên."



Tiếng gió thổi rít gào bên tai, mặt biển phản chiếu ánh sáng chuyển động vô cùng xinh đẹp.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc ba người đã có mặt trước cổng Thánh Điện.

Những toà đá trắng nhiều cửa sổ đâm lên bầu trời. Kiến trúc sắc bén toát lên sự nghiêm cẩn thánh khiết. Thế nhưng lại khiến tiềm thức không ngừng thúc giục bọn họ rời đi.

Thánh điện cho phép tín đồ ra vào thoải mái. Hành lang rất rộng, mái vòm rất cao. Mọi thứ trên đường đi đều được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Thời điểm đi vào cũng không gặp phải hiện tượng kỳ lạ nào.

Đám Kinh Thế tách lẻ, phân công kiểm tra nghe ngóng nhưng vẫn giữ cảnh giác. Sau hơn nửa tiếng thì tập trung lại, cùng đi về nơi trang trọng nhất dùng để cầu nguyện trong Thánh điện.

Giống hệt như Kim điện và Giáo đường Mặt Trăng, có tìm kiếm kĩ đến đâu cũng không tra ra được thông tin có ích gì.

Tín ngưỡng nơi đây rất hỗn loạn, đan xen chồng chéo. Vô cùng hoang đường, không thể cung cấp được manh mối rõ ràng nào. Như thể vừa mới khai sinh, lại như thể đã có từ rất lâu. Là một loại cảm giác kỳ quái nằm ngoài phạm vi khống chế, khó lòng giải thích.

Coi bộ 'Thần' của thế giới này cũng chẳng đơn giản chút nào.

Ráng chiều nhanh chóng buông xuống.

Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên. Đông đảo tín đồ như những con rối xếp thành các hàng đều tăm tắp, có thể gọi là trật tự ngay ngắn. Không nhanh không chậm từ Thánh điện đi ra ngoài.

Các tín đồ khuôn mặt nhợt nhạt đi chân trần nối đuôi nhau. Toàn bộ quá trình di chuyển không tạo ra chút âm thanh nào, yên lặng quỷ dị.

Đám Kinh Thế đứng ở cửa Thánh điện nhìn ra. Ai nấy cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình trong khi lặng lẽ quan sát.

Bên ngoài bãi cát nhanh chóng diễn ra một trận cuồng sát điên đảo.

Các tín đồ như những con thú vồ vập lấy nhau, dùng mọi thứ có thể tấn công đồng loại. Máu thịt lẫn lộn nhuộm đỏ quần áo. Sâu thẳm trong đáy mắt dấy lên sự phấn khích vặn vẹo.

Chẳng mấy chốc, số lượng người đã vơi đi đáng kể.

Cảnh tượng khiến dạ dày Kinh Thế sôi trào, sắc mặt không tốt lắm. Mãi sau mới chầm chậm ổn định hơi thở. Mephisto và Ly Vân chậm rãi vây lấy hai bên Kinh Thế. Linh Uyên đã hết thời gian rời đi, nhưng tầm mắt của búp bê vẫn luôn dán trên người hắn, trước sau như một.

Máu tươi chảy từng giọt, mùi rỉ sắt nồng nặc. Trận thác loạn ấy diễn ra mãi tới khi ánh nắng mặt trời hoàn toàn biến mất mới kết thúc.

Các thi thể ngay lập tức được những kẻ đeo mặt nạ mỏ chim mang đi. Bị lôi kéo ma sát sàn sạt trên mặt đất. Vết máu bị sóng biển đánh tan, cát vàng vùi lấp. Hiện trường chưa đến một giây đã được dọn sạch không còn dấu vết.

Những tín đồ còn sống sót lững thững mang theo vết thương rời đi. Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm, tư thế mất tự nhiên.

Sau khi thay lại một bộ trang phục mới sạch sẽ thì tiếp tục quay về điện. Tư thế nghiêm chỉnh tiến hành cầu nguyện.

Một bầu không khí tôn giáo nặng nề bao phủ, tràn đầy một loại ác ý khó giải thích.

Thánh điện mất đi mặt trời soi sáng, chìm trong màn đêm thanh vắng tĩnh mịch.

Có vẻ như điểm chung duy nhất giữa ba giáo hội, hoặc là tự ra tay, hoặc để tín đồ tự mình tàn sát lẫn nhau. Tín đồ tín ngưỡng Thần vốn dĩ cần càng nhiều càng tốt, nhưng thái độ của Thần trong phó bản này cũng quá qua loa rồi.

Kinh Thế nâng tay đè huyệt thái dương đang giật thình thịch của mình.

Đột nhiên có tiếng kẽo kẹt truyền đến từ phía sau. Một luồng không khí âm lãnh cực điểm phả vào mặt.

Cánh cửa cuối hành lang trượt mở vào trong, để lộ một vùng xám đen kỳ dị.

Cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng đóng mở cửa. Có nửa cái đầu người nhô ra, mặt trên nhẵn nhụi không có tóc.

Xung quanh như lập tức hạ mất mười mấy độ, dây tóc bóng đèn trên đầu chớp nháy sáng tối.

Vừa liếc mắt, cái đầu kia đã chạy sang căn phòng đối diện. Khoảng cách gần hơn, phần lộ ra cũng nhô lên nhiều hơn. Hốc mắt trống rỗng cùng vành mắt thâm đen u ám.

Mephisto rùng mình, da gà toàn thân dần nổi lên: "Giả thần giả quỷ."

Chớp mắt một cái, thứ kia lại gần hơn một khoảng. Bây giờ thì từ đầu đến cổ đều đã lộ ra. Làn da trắng bệch, khuôn miệng rộng hoác. Tư thế giống như đang bị treo ngang song song với mặt đất.

Kinh Thế không phát biểu cảm nghĩ của mình, đơn giản nắm tay lại thành đấm. Khớp ngón tay kêu răng rắc vài tiếng.

Mephisto lấy ra lưỡi hái, Ly Vân giơ vuốt.

Cái đầu thụt vào trong, biến mất không thấy tung tích.

Kinh Thế: "..." Còn rất biết điều.

Ba người mang theo chút thăm dò tiến đến gần chỗ cửa. Sau khi thấy không có gì nguy hiểm mới thận trọng tiến vào trong.

Vừa dẫm lên bóng tối, Kinh Thế đã cảm nhận được không gian và vật chất ở đây hoàn toàn khác thế giới thực. Một loại cảm giác quen thuộc như đang trôi nổi trên không trung.

Trong phút chốc, ánh lửa chiếu sáng lên giữa đêm tối vô tận. Soi sáng không gian được pha trộn giữa hai màu đỏ cam tuyệt đẹp.

Ba người đứng im tại chỗ, chuyên tâm ngắm nghía. Như là bị hết thảy trước mắt mê hoặc.

Mỗi bước đi, dưới chân đều ẩn hiện linh quang gợn sóng.

Ánh sáng trên cao từ từ hạ xuống, ngưng kết thành hình dáng hai người ngồi đối diện nhau. Chính giữa đặt một bàn đá cẩm thạch tròn.

Một thanh niên tóc ngắn xoăn vàng mặc vest đen nghiêm cẩn. Chiếc ô trong tay y rất kỳ lạ, mặt trên toàn một màu đen, trong khi phía dưới lại phát ra tia sáng nhàn nhạt ấm áp của Mặt Trời. Càng tới gần, càng cảm nhận được sức nóng sáng rực tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ngồi phía bên kia là một thiếu nữ quấn mình trong lớp lớp áo choàng xanh đen. Mái tóc bạc như suối ôm lấy đường cong gương mặt mềm mại. Ẩn dưới hàng mi dày rậm là con ngươi hình trăng khuyết trông kỳ dị mà tuyệt đẹp.

Giọng nói mát lạnh du dương của nàng khẽ khàng nói: "Chào mừng các vị khách ngoại lai."

[ Đinh ~ ]

[ Phó bản: Vạn thánh thần.

Cấp độ: S -> A ( Đã sửa đổi)

Nhiệm vụ chính tuyến: Gặp được các thần

Tiến độ nhiệm vụ: 3/4 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook