Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Chương 97: Chúc Mừng Anh Đã Bị Loại
Gia Tử Nhứ
02/08/2021
Giản Thất đưa tay lấy tấm bản đồ trong túi, lợi dụng máy tính bảng trên tay, tìm con đường gần điểm đến nhất, đánh dấu trên bản đồ.
Bỏ máy tính bảng vào balo, Giản Thất lấy bản đồ ra xem một chút, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không bao lâu sau, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, vểnh tai lên nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt: "Có ai không? Giúp tôi với!"
Một tay cầm súng, Giản Thất đi về phía nguồn âm thanh.
Trong hố lớn, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri ngã xuống đất, trên chân có quấn băng, máu rỉ ra, hình như bị thương rất nặng!
Giản Thất nhìn lướt qua quần áo trên người anh ta, cả bộ quần áo quả nhiên là tân sinh, khuôn mặt đều được bôi thuốc màu, khi nhìn thấy cô đến, hai mắt liền sáng rực lên.
“Bạn học, cứu tôi với.” Người đàn ông kích động nói.
Giản Thất nhướng mày, trực tiếp cầm súng trong tay chĩa vào người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười côn đồ: "Anh học lớp nào?"
"Lớp 3..." Người đàn ông đáp.
Giản Thất hơi nhíu mày, khi vừa hạ cánh liền nhìn thấy một chiếc trực thăng khác bay tới khu vực này.
Học sinh của lớp 3 sao?
“Anh tên gì?” Giản Thất thu lại súng trong tay, ngồi xổm trên mặt đất.
"Bạn có thể gọi tôi là A Ngộ! Ngộ trong tương ngộ."
"Ồ..." Giản Thất bình tĩnh đáp lại.
“Bùm!” Gần như khi giọng nói dứt lời, tiếng súng trực tiếp vang lên, viên đạn trực tiếp bắn trúng vị trí bên cạnh anh ta.
A Ngộ hơi run rẩy nhíu mày: "Cô làm gì vậy?"
Giản Thất côn đồ mỉm cười: "Tiêu diệt ngươi, bớt một đối thủ cạnh tranh!"
“Tôi đã như thế này rồi, còn có thể uy hiếp cô sao?” A Ngộ nhíu mày.
“Không còn cách nào khác, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đỡ khỏi để lại tai họa.” Giản Thất nhẹ giọng nói, họng súng trong tay lần nữa chĩa vào người.
"Thả tôi đi, tôi không thể bị loại."
“Liên quan gì đến tôi?” Giản Thất cười: “Đem ba lô của anh ra đây.”
A Ngộ liếc nhìn chiếc balo của mình, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời ném lên.
Giản Thất nhận lấy, mở ra, trực tiếp lấy đồ ăn bên trong ra, chậm rãi ăn ở trước mặt anh ta.
"Này, cô đang làm gì vậy? Đó là đồ của tôi."
“Anh sắp trở thành một người chết rồi, còn ăn cái gì mà ăn?” Giản Thất giải quyết tất cả trong hai ba lần, nhân tiện uống hết nước trong chai, rồi ném chai cho anh ta.
A Ngộ liếc nhìn chai nước trống rỗng trước mặt, khóe miệng nhếch lên một cái, đúng thật là không có lòng đồng cảm nào.
“Phải làm thế nào cô mới cứu tôi?” A Ngộ hỏi.
"Đường giáo quan của chúng tôi đêm qua tận tâm chỉ bảo cho tôi biết, tất cả mọi người hôm nay đều là kẻ địch của tôi, tôi chỉ có thể tự dựa vào mình đi đến điểm cuối cùng, cho dù thế nào cũng không được tin ai, vì vậy..."
Giản Thất cười một cách quái dị, chĩa thẳng họng súng vào ngực anh ta, chuẩn bị bóp cò.
“Chờ một chút!” A Ngộ nói.
“Cho anh ba mươi giây nói lời di ngôn!” Giản Thất cười nói.
“Tôi đưa vòng tay cho cô, cô cứu tô!” A Ngộ nói.
"Không cứu!"
"..."
A Ngộ nhíu mày: "Vậy cô muốn thế nào mới bằng lòng cứu tôi?"
“Tôi chưa từng nói sẽ cứu anh!” Giản Thất buồn cười: “Đã nói rồi, giải quyết anh, sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh, hơn nữa cứu anh rõ ràng là gánh nặng, tại sao tôi phải làm vậy!
Giản Thất nhìn vào thời gian, sau đó nói tiếp: "Ba mươi giây đã hết, bây giờ, anh có thể bị loại!"
Khi giọng nói vừa dứt, Giản Thất căn bản không cho người ta thời gian để suy nghĩ, trực tiếp bóp cò.
Nhìn thấy làn khói xanh bốc lên từ người anh ta, Giản Thất mỉm cười mở miệng: "Chúc mừng anh đã bị loại!"
Bỏ máy tính bảng vào balo, Giản Thất lấy bản đồ ra xem một chút, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không bao lâu sau, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, vểnh tai lên nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt: "Có ai không? Giúp tôi với!"
Một tay cầm súng, Giản Thất đi về phía nguồn âm thanh.
Trong hố lớn, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri ngã xuống đất, trên chân có quấn băng, máu rỉ ra, hình như bị thương rất nặng!
Giản Thất nhìn lướt qua quần áo trên người anh ta, cả bộ quần áo quả nhiên là tân sinh, khuôn mặt đều được bôi thuốc màu, khi nhìn thấy cô đến, hai mắt liền sáng rực lên.
“Bạn học, cứu tôi với.” Người đàn ông kích động nói.
Giản Thất nhướng mày, trực tiếp cầm súng trong tay chĩa vào người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười côn đồ: "Anh học lớp nào?"
"Lớp 3..." Người đàn ông đáp.
Giản Thất hơi nhíu mày, khi vừa hạ cánh liền nhìn thấy một chiếc trực thăng khác bay tới khu vực này.
Học sinh của lớp 3 sao?
“Anh tên gì?” Giản Thất thu lại súng trong tay, ngồi xổm trên mặt đất.
"Bạn có thể gọi tôi là A Ngộ! Ngộ trong tương ngộ."
"Ồ..." Giản Thất bình tĩnh đáp lại.
“Bùm!” Gần như khi giọng nói dứt lời, tiếng súng trực tiếp vang lên, viên đạn trực tiếp bắn trúng vị trí bên cạnh anh ta.
A Ngộ hơi run rẩy nhíu mày: "Cô làm gì vậy?"
Giản Thất côn đồ mỉm cười: "Tiêu diệt ngươi, bớt một đối thủ cạnh tranh!"
“Tôi đã như thế này rồi, còn có thể uy hiếp cô sao?” A Ngộ nhíu mày.
“Không còn cách nào khác, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đỡ khỏi để lại tai họa.” Giản Thất nhẹ giọng nói, họng súng trong tay lần nữa chĩa vào người.
"Thả tôi đi, tôi không thể bị loại."
“Liên quan gì đến tôi?” Giản Thất cười: “Đem ba lô của anh ra đây.”
A Ngộ liếc nhìn chiếc balo của mình, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời ném lên.
Giản Thất nhận lấy, mở ra, trực tiếp lấy đồ ăn bên trong ra, chậm rãi ăn ở trước mặt anh ta.
"Này, cô đang làm gì vậy? Đó là đồ của tôi."
“Anh sắp trở thành một người chết rồi, còn ăn cái gì mà ăn?” Giản Thất giải quyết tất cả trong hai ba lần, nhân tiện uống hết nước trong chai, rồi ném chai cho anh ta.
A Ngộ liếc nhìn chai nước trống rỗng trước mặt, khóe miệng nhếch lên một cái, đúng thật là không có lòng đồng cảm nào.
“Phải làm thế nào cô mới cứu tôi?” A Ngộ hỏi.
"Đường giáo quan của chúng tôi đêm qua tận tâm chỉ bảo cho tôi biết, tất cả mọi người hôm nay đều là kẻ địch của tôi, tôi chỉ có thể tự dựa vào mình đi đến điểm cuối cùng, cho dù thế nào cũng không được tin ai, vì vậy..."
Giản Thất cười một cách quái dị, chĩa thẳng họng súng vào ngực anh ta, chuẩn bị bóp cò.
“Chờ một chút!” A Ngộ nói.
“Cho anh ba mươi giây nói lời di ngôn!” Giản Thất cười nói.
“Tôi đưa vòng tay cho cô, cô cứu tô!” A Ngộ nói.
"Không cứu!"
"..."
A Ngộ nhíu mày: "Vậy cô muốn thế nào mới bằng lòng cứu tôi?"
“Tôi chưa từng nói sẽ cứu anh!” Giản Thất buồn cười: “Đã nói rồi, giải quyết anh, sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh, hơn nữa cứu anh rõ ràng là gánh nặng, tại sao tôi phải làm vậy!
Giản Thất nhìn vào thời gian, sau đó nói tiếp: "Ba mươi giây đã hết, bây giờ, anh có thể bị loại!"
Khi giọng nói vừa dứt, Giản Thất căn bản không cho người ta thời gian để suy nghĩ, trực tiếp bóp cò.
Nhìn thấy làn khói xanh bốc lên từ người anh ta, Giản Thất mỉm cười mở miệng: "Chúc mừng anh đã bị loại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.