Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Chương 18: Mĩ Nhân Kế Nhưng Không Thành Công
Gia Tử Nhứ
16/07/2021
Giản Thất vừa định nói chuyện thì có tiếng gõ cửa: “Có ai ở bên trong không? Mở cửa một chút!”
“Đây!” Giản Thất đáp lại, nhìn bàn tay bị Đường Cận Ngự giơ lên, cô cười khiêu khích.
“Ai nha, có người đến, trưởng quan, anh nói xem hiện tại tôi kêu phi lễ, anh liệu có trực tiếp bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim không?”
Vẻ mặt của Đường Cận Ngự tối sầm lại, suýt chút nữa bóp cổ cô gái dưới tay.
“Cô không phải là minh tinh sao? Không sợ tôi nói là cô câu dẫn tôi rồi bị hủy hoại thanh danh sao?”
Trước lời đe dọa của Đường Cận Ngự, Giản Thất nở nụ cười khác thường, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt sau khi ngụy trang có chút ngăm đen.
Quả nhiên sắc mặt của Đường Cận Ngự càng khó coi hơn.
“Trưởng quan, anh có muốn thử không? Tôi không ngại!”
Giản Thất cười khiêu khích, vươn tay khoác qua cổ anh kéo gần đến vị trí mình một chút, khóe môi nhếch lên ý cười, giống như đang gạ gẫm một nam phụ: “Hai từ câu dẫn không phải dùng như vậy!”
Cô khẽ nghiêng đầu đầu, môi áp vào tai anh, hơi thở ấm áp phả vào tai anh một cảm giác khác lạ.
Sự quyến rũ đã ăn sâu vào xương, nhịp nhàng từng khớp...
Đường Cận Ngự khẽ nhíu mày, quay đầu đối diện với ánh mắt của thiếu nữ, đó là một đôi mắt rất đẹp, trong veo nhưng khiến người ta không nhìn thấu, mang sức hút chết người, khiến người ta chìm đắm không dứt.
Đôi mày cau có của Đường Cận Ngự lúc này nhăn sâu hơn một chút.
Anh hơi ngẩng đầu, sau đó cúi đầu thật mạnh.
“Bịch!”
Hai cái đầu ngay lập tức đập vào nhau.
“Mẹ… nó!”
Đây là lần thứ hai Giản Thất chửi tục, cả đầu lại lần nữa đập trêи mặt đất, ánh mắt đầy sao!
Đưa tay lên che cái trán bị va chạm mạnh, trong lòng hừ lạnh.
Mẹ nó, người đàn ông này là một con quái vật à?
Mỹ nhân kế không hiệu quả!
Hay là gặp phải một tên gay?
Hơn nữa, người đàn ông này bị bệnh tâm thần phải không?
Đẩy cô ra thôi không được sao? Lấy đầu anh đập vào đầu cô, anh ta không biết đau sao?
Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, Giản Thất nâng mắt nhìn người đàn ông đã đứng lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khẩu khí không hề nhỏ: “Trưởng quan, nếu như anh thấy tôi không thể được, tôi có thể giới thiệu Coco nhà tôi cho anh làm quen!”
Đường Cận Ngự phái Phong Diệc đi điều ra rõ cô, đối với thân phận của cô quá hiểu rồi, đương nhiên anh biết người đại diện Coco của cô là một người đàn ông, nên một câu nói như vậy không thể nghi ngờ nó đã khiến sắc mặt Đường Cận Ngự càng tối sầm lại.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh thấp giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là giả vờ không quen biết tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!”
Nói xong Đường Cận Ngự nhặt trang phục trêи mặt đất, mở cửa, trực tiếp bước ra ngoài.
Nhân viên công tác tùy ý liếc nhìn Đường Cận Ngự, thấy anh đang cầm quần áo nên nhắc nhở: “Tiểu Đường, Kiều ảnh đế nhà anh tí nữa diễn, tôi giúp anh nói cho anh ấy rồi.”
Đường Cận Ngự gật đầu rời đi.
Nhân viên công tác nhìn thấy người lạnh lùng như vậy, không khỏi mím môi, quay đầu lại thì thấy Giản Thất đang ngồi dưới đất.
“Cô Giản, sao cô lại ngồi trêи mặt đất?”
Nói xong, anh nhanh chóng đưa tay đỡ Giản Thất dậy.
Giản Thất vẫn cảm thấy hơi choáng váng, đầu người đàn ông đó có phải làm bằng sắt không?
Giản Thất xoa đầu, nhìn nhân viên bên cạnh bình tĩnh nói: “Dưới đất rất mát.”
Nhân viên công tác: “...”
Đây là cái trò gì vậy?
Coco thấy người quay lại liền bước tới: “Em làm sao vậy? Chóng mặt à? Cảm thấy không thoải mái sao?”
“Không…” Giản Thất ngồi xuống, xoa vầng trán có chút phiếm hồng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Coco à, tôi luôn cảm thấy lúc diễn sẽ không thuận lợi.”
“Đây!” Giản Thất đáp lại, nhìn bàn tay bị Đường Cận Ngự giơ lên, cô cười khiêu khích.
“Ai nha, có người đến, trưởng quan, anh nói xem hiện tại tôi kêu phi lễ, anh liệu có trực tiếp bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim không?”
Vẻ mặt của Đường Cận Ngự tối sầm lại, suýt chút nữa bóp cổ cô gái dưới tay.
“Cô không phải là minh tinh sao? Không sợ tôi nói là cô câu dẫn tôi rồi bị hủy hoại thanh danh sao?”
Trước lời đe dọa của Đường Cận Ngự, Giản Thất nở nụ cười khác thường, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt sau khi ngụy trang có chút ngăm đen.
Quả nhiên sắc mặt của Đường Cận Ngự càng khó coi hơn.
“Trưởng quan, anh có muốn thử không? Tôi không ngại!”
Giản Thất cười khiêu khích, vươn tay khoác qua cổ anh kéo gần đến vị trí mình một chút, khóe môi nhếch lên ý cười, giống như đang gạ gẫm một nam phụ: “Hai từ câu dẫn không phải dùng như vậy!”
Cô khẽ nghiêng đầu đầu, môi áp vào tai anh, hơi thở ấm áp phả vào tai anh một cảm giác khác lạ.
Sự quyến rũ đã ăn sâu vào xương, nhịp nhàng từng khớp...
Đường Cận Ngự khẽ nhíu mày, quay đầu đối diện với ánh mắt của thiếu nữ, đó là một đôi mắt rất đẹp, trong veo nhưng khiến người ta không nhìn thấu, mang sức hút chết người, khiến người ta chìm đắm không dứt.
Đôi mày cau có của Đường Cận Ngự lúc này nhăn sâu hơn một chút.
Anh hơi ngẩng đầu, sau đó cúi đầu thật mạnh.
“Bịch!”
Hai cái đầu ngay lập tức đập vào nhau.
“Mẹ… nó!”
Đây là lần thứ hai Giản Thất chửi tục, cả đầu lại lần nữa đập trêи mặt đất, ánh mắt đầy sao!
Đưa tay lên che cái trán bị va chạm mạnh, trong lòng hừ lạnh.
Mẹ nó, người đàn ông này là một con quái vật à?
Mỹ nhân kế không hiệu quả!
Hay là gặp phải một tên gay?
Hơn nữa, người đàn ông này bị bệnh tâm thần phải không?
Đẩy cô ra thôi không được sao? Lấy đầu anh đập vào đầu cô, anh ta không biết đau sao?
Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, Giản Thất nâng mắt nhìn người đàn ông đã đứng lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khẩu khí không hề nhỏ: “Trưởng quan, nếu như anh thấy tôi không thể được, tôi có thể giới thiệu Coco nhà tôi cho anh làm quen!”
Đường Cận Ngự phái Phong Diệc đi điều ra rõ cô, đối với thân phận của cô quá hiểu rồi, đương nhiên anh biết người đại diện Coco của cô là một người đàn ông, nên một câu nói như vậy không thể nghi ngờ nó đã khiến sắc mặt Đường Cận Ngự càng tối sầm lại.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh thấp giọng cảnh cáo: “Tốt nhất là giả vờ không quen biết tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!”
Nói xong Đường Cận Ngự nhặt trang phục trêи mặt đất, mở cửa, trực tiếp bước ra ngoài.
Nhân viên công tác tùy ý liếc nhìn Đường Cận Ngự, thấy anh đang cầm quần áo nên nhắc nhở: “Tiểu Đường, Kiều ảnh đế nhà anh tí nữa diễn, tôi giúp anh nói cho anh ấy rồi.”
Đường Cận Ngự gật đầu rời đi.
Nhân viên công tác nhìn thấy người lạnh lùng như vậy, không khỏi mím môi, quay đầu lại thì thấy Giản Thất đang ngồi dưới đất.
“Cô Giản, sao cô lại ngồi trêи mặt đất?”
Nói xong, anh nhanh chóng đưa tay đỡ Giản Thất dậy.
Giản Thất vẫn cảm thấy hơi choáng váng, đầu người đàn ông đó có phải làm bằng sắt không?
Giản Thất xoa đầu, nhìn nhân viên bên cạnh bình tĩnh nói: “Dưới đất rất mát.”
Nhân viên công tác: “...”
Đây là cái trò gì vậy?
Coco thấy người quay lại liền bước tới: “Em làm sao vậy? Chóng mặt à? Cảm thấy không thoải mái sao?”
“Không…” Giản Thất ngồi xuống, xoa vầng trán có chút phiếm hồng, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Coco à, tôi luôn cảm thấy lúc diễn sẽ không thuận lợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.