Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Chương 48: Trưởng Quan, Anh Không Cởi Trói Cho Tôi À?
Gia Tử Nhứ
19/07/2021
“Cám ơn trưởng quan đã khen!” Người nào đó cười he he, nháy mắt với Đường Cẩm Vũ, giả ngu.
"Từng được học à?"
"Không phải đoàn phim mời giáo viên dạy chúng tôi sao?” Giản Thất thoải mái đáp.
Gói khoai tây chiên bị cô nhai rộp rộp giải quyết hết.
Rất nhanh nhẹn xoay người lấy một gói đồ ăn vặt bóc ra, tiếp tục nằm ăn.
Đường Cận Ngự nhíu mày: "Không phải các sao nữ các người yêu cầu ăn kiêng đều rất khắt khe sao? Cô ăn một đống đồ ăn vặt không sợ tăng cân à?"
"Tôi vẫn đang phát triển!"
"Cô không sợ ăn nhiều thực phẩm rác sau này trở thành rác sao?"
Giản Thất: "..."
Năng lực mắng người được đấy!
Hai mắt Giản Thất đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Cận Ngự: "Tôi tham gia đoàn phim gần như từ khi còn nhỏ, phải ăn cơm hộp, gặm bánh bao, chưa ai nấu cơm cho tôi, cho nên khi ở một mình, tôi chỉ có thể ăn thực phẩm rác... Tôi không giống trưởng quan ngài, vừa nhìn đã biết được ăn ngon mặc ấm trưởng thành, ngài làm sao hiểu được sự đáng thương của những đứa trẻ như chúng tôi, có thực phẩm rác để ăn là không tồi rồi."
Đường Cận Ngự vô cảm nhìn ai đó giọng nói thánh thót, biểu cảm rưng rưng nước mắt, bình tĩnh nói: "Thế trèo tường là ai dạy?"
"Lúc trước đi leo núi cùng bạn luyện được đó."
Cô trả lời quá thẳng thắn, mặc dù còn nhiều sơ hở nhưng Đường Cận Ngự biết rằng cho dù anh có hỏi, cô nhất định sẽ tìm lý do để bác bỏ.
"Chuyện tối nay mong cô coi như chưa thấy gì, ngày mai quay phim cho tử tế, đừng gây rắc rối!"
Đường Cận Ngự nhìn cô với vẻ nghiêm túc cảnh cáo.
"Trưởng quan, ngày mai các người có định hành động không?” Giản Thất hào hứng.
Đường Cận Ngự nhíu mày: "Đến lúc đó cô xảy ra chuyện, đừng trách tôi hiện tại không nhắc nhở cô!"
"Trưởng quan nửa đêm trèo vào phòng tôi thật ra là lo tôi xảy ra chuyện nên mới đích thân đến nói với tôi chuyện này phải không?” Miệng Giản Thất nở nụ cười mang theo vài phần bỡn cợt: "Trưởng quan, thích người ta thì nói thẳng đi, cứ giả vờ lạnh lùng, anh muộn tao* như vậy ổn không?"
*闷骚: Hán Việt là muộn tao, chỉ những người bên ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm rất cuồng nhiệt.
Đường Cận Ngự nhìn một người phụ nữ đang vô cùng tự luyến, cố nén cảm giác muốn đánh người, cười lạnh: "Tốt nhất ngày mai ngoan ngoãn một chút!"
Nhìn thấy Đường Cận Ngự xoay người đi về phía cửa sổ, Giản Thất nói: "Trưởng quan, anh không cởi trói cho tôi à?"
"Tôi thấy cô dù bị trói cũng có thể ăn, cứ để vậy đi!"
Giọng Đường Cận Ngự biến mất khỏi cửa sổ, chỉ có rèm vải khẽ bay.
Giản Thất liếc nhìn dáng vẻ hiện tại của bản thân, lười nhúc nhích, trực tiếp tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nằm xuống ăn.
Bảo cô ngoan ngoãn chút?
Xem tâm trạng của cô!
...
Cảnh quay của Giản Thất mấy ngày nay đều chất đống, vừa trang điểm xong thì bắt đầu quay.
Mãi đến một giờ chiều mới có thời gian nghỉ ngơi một lúc.
Cầm hộp cơm trong tay, Giản Thất chậm rãi đi về phía Đường Cận Ngự.
Đường Cận Ngự nhìn người tới vô thức xoay người rời đi.
"Tiểu Đường Đường…"
"Từng được học à?"
"Không phải đoàn phim mời giáo viên dạy chúng tôi sao?” Giản Thất thoải mái đáp.
Gói khoai tây chiên bị cô nhai rộp rộp giải quyết hết.
Rất nhanh nhẹn xoay người lấy một gói đồ ăn vặt bóc ra, tiếp tục nằm ăn.
Đường Cận Ngự nhíu mày: "Không phải các sao nữ các người yêu cầu ăn kiêng đều rất khắt khe sao? Cô ăn một đống đồ ăn vặt không sợ tăng cân à?"
"Tôi vẫn đang phát triển!"
"Cô không sợ ăn nhiều thực phẩm rác sau này trở thành rác sao?"
Giản Thất: "..."
Năng lực mắng người được đấy!
Hai mắt Giản Thất đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Cận Ngự: "Tôi tham gia đoàn phim gần như từ khi còn nhỏ, phải ăn cơm hộp, gặm bánh bao, chưa ai nấu cơm cho tôi, cho nên khi ở một mình, tôi chỉ có thể ăn thực phẩm rác... Tôi không giống trưởng quan ngài, vừa nhìn đã biết được ăn ngon mặc ấm trưởng thành, ngài làm sao hiểu được sự đáng thương của những đứa trẻ như chúng tôi, có thực phẩm rác để ăn là không tồi rồi."
Đường Cận Ngự vô cảm nhìn ai đó giọng nói thánh thót, biểu cảm rưng rưng nước mắt, bình tĩnh nói: "Thế trèo tường là ai dạy?"
"Lúc trước đi leo núi cùng bạn luyện được đó."
Cô trả lời quá thẳng thắn, mặc dù còn nhiều sơ hở nhưng Đường Cận Ngự biết rằng cho dù anh có hỏi, cô nhất định sẽ tìm lý do để bác bỏ.
"Chuyện tối nay mong cô coi như chưa thấy gì, ngày mai quay phim cho tử tế, đừng gây rắc rối!"
Đường Cận Ngự nhìn cô với vẻ nghiêm túc cảnh cáo.
"Trưởng quan, ngày mai các người có định hành động không?” Giản Thất hào hứng.
Đường Cận Ngự nhíu mày: "Đến lúc đó cô xảy ra chuyện, đừng trách tôi hiện tại không nhắc nhở cô!"
"Trưởng quan nửa đêm trèo vào phòng tôi thật ra là lo tôi xảy ra chuyện nên mới đích thân đến nói với tôi chuyện này phải không?” Miệng Giản Thất nở nụ cười mang theo vài phần bỡn cợt: "Trưởng quan, thích người ta thì nói thẳng đi, cứ giả vờ lạnh lùng, anh muộn tao* như vậy ổn không?"
*闷骚: Hán Việt là muộn tao, chỉ những người bên ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm rất cuồng nhiệt.
Đường Cận Ngự nhìn một người phụ nữ đang vô cùng tự luyến, cố nén cảm giác muốn đánh người, cười lạnh: "Tốt nhất ngày mai ngoan ngoãn một chút!"
Nhìn thấy Đường Cận Ngự xoay người đi về phía cửa sổ, Giản Thất nói: "Trưởng quan, anh không cởi trói cho tôi à?"
"Tôi thấy cô dù bị trói cũng có thể ăn, cứ để vậy đi!"
Giọng Đường Cận Ngự biến mất khỏi cửa sổ, chỉ có rèm vải khẽ bay.
Giản Thất liếc nhìn dáng vẻ hiện tại của bản thân, lười nhúc nhích, trực tiếp tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nằm xuống ăn.
Bảo cô ngoan ngoãn chút?
Xem tâm trạng của cô!
...
Cảnh quay của Giản Thất mấy ngày nay đều chất đống, vừa trang điểm xong thì bắt đầu quay.
Mãi đến một giờ chiều mới có thời gian nghỉ ngơi một lúc.
Cầm hộp cơm trong tay, Giản Thất chậm rãi đi về phía Đường Cận Ngự.
Đường Cận Ngự nhìn người tới vô thức xoay người rời đi.
"Tiểu Đường Đường…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.