Chương 64: Tiểu Mãn Chờ Tôi
Âm Bắc Nguyệt
27/11/2022
" Phiền sao? " Giọng cô nhỏ dần, quay đi cười một cách đau khổ.
Chợt nhân ra bản thân mình đã nặng lời với cô, anh trầm giọng xuống " Xin lỗi."
" Xin lỗi thì con tôi có sống lại, ba tôi và những người tôi thương yêu có sống lại không?"
Anh đứng đơ người trước câu này của cô, không ngờ chính cô đang lặp lại những lời nói mà trước kia anh vì Tô Sam Sam mà hành hạ cô đến sống dở, chết dở.
Đối với cô sống thêm trên đời cũng chỉ càng bị dày vò thêm mà thôi, cả hai bỗng rơi vào im lặng trong vài phút.
Anh buông thả tay cô ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm cô vào lòng.
Cô cũng ngồi im, không đẩy anh ra nữa.
" Tiểu Mãn, em có còn nhớ lúc nhỏ, chúng ta đã thân thiết vui vẻ cỡ nào không?"
Gương mặt không chút cảm xúc mà đáp lại " Nhắc lại làm gì? Không phải chính anh đã yêu nhầm chị gái tôi sao? muốn tôi hi vọng gì ở anh? Một người chồng yêu vợ, một người cha hoàn mỹ à?"
Rồi cười khẩy đầy chế nhạo.
Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại khó coi " Anh chỉ đang thực hiện lời hứa năm xưa là lấy em làm vợ."
" Lấy rồi đấy, còn giết ba tôi nữa cơ mà."
Nhắc đến ba, cô lại không tự chủ được mà khóc, môi run run lên. Cảm nhận thấy cô khác thường, anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào khuôn mặt đáng thương ấy, đôi mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp đến lạ thường.
" Đừng khóc nữa, em sẽ mau quên thôi."
" Mau quên?" Cô nhướng mày khó hiểu nhìn anh.
Anh không che dấu mà nói thẳng cho cô nghe, anh nói:
" Thứ tôi cho người tiêm vào ống truyền mỗi ngày, là thuốc có thế khiến người ta quên đi một vài ký ức,đó chính là lý do vì sao cả em và tôi khi đó đều mất trí nhớ cho đến tận bây giờ."
Hai tay cô siết chặt, run lên không ngừng, trán chảy ra từng giọt mồ hôi lăn tăn, cặp mắt đầy sự kinh hãi, bất động ngồi như trời trồng, không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Anh ta vậy mà dám cho cô tiêm thứ thuốc đó vào trong người, muốn tẩy não, bắt quên đi bản thân, cha mẹ một lần nữa, hoàn toàn trở thành một con rối ngoan ngoãn, vâng lời chủ nhân.
Giọng cô run lên, lí nhí trong cổ họng " Anh tàn nhẫn lắm."
Cô cúi xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống tay, một giọt rồi hai giọt, cứ tiếp tục đua nhau rơi xuống, vị của nó mặn chát, nhưng với cô nó hội tụ cả đắng cay, chua xót.
" Tiểu Mãn." Anh dịu nhẹ gọi tên cô.
Cô không đáp.
Cố Minh Thiên chỉ có thể thở dài trong lòng, rồi tiếp tục nói " Xem tôi đưa đến cho em thứ gì... Mau đưa nó vào đây."
Một tiếng " Meo " cất lên. Mãn Mãn chợt giật mình nhìn ra ngoài cửa, trên tay Nhiên đang ôm một con mèo đen bước vào, cô nhận ra nó, đó chính là con mèo đã liều chết để cứu mẹ con cô khỏi móng vuốt tử thần.
Nó thấy cô, liền giẫy giụa nhảy xuống rồi lao nhanh tới chỗ của cô kêu "meo meo" như đang vui mừng gặp lại chủ nhân.
Cô cũng vui vẻ tiếp nhận ôm lấy nó vào lòng, từ sau vụ đó, nó bị thương mà được bác sĩ Dương đem đi chữa trị, không ngờ anh lại đem nó đến cho cô.
" Tiểu hắc đã khoẻ hơn chưa?" Đây là cái tên mà cô đặt cho nó, y chang với màu lông đen thui trên người.
Nó " meo meo" liên hồi như đáp lại cô rằng không sao.
Nhìn thấy cô vui vẻ, anh yên tâm phần nào, yên lặng rời đi để tâm trạng cô tốt hơn.
" Chăm sóc tốt cho cô ấy." Anh đi qua Nhiên, nhỏ giọng dặn nó.
" Vâng."
Ra đến bên cửa, bác sĩ Dương cũng đứng ở đó khi nào, lạnh giọng hỏi anh.
" Định che giấu cô ấy, lấy Tô Nhạc thật sao?"
Anh không trả lời câu hỏi, im lặng đi qua.
Bác sĩ Dương vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói:
" Đời người một khi đã quyết định, thì sẽ không thể quay lại được nữa đâu."
Anh nghe nhưng vẫn không đáp lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Gương mặt anh bây giờ lạnh lùng đến mức ai nhìn vào cũng phải không rét mà run, trong đầu anh đang suy tính " Lấy Tô Nhạc sao? Chỉ là cái cớ để khiến Trần gia của cô ta sụp đổ mà thôi, tôi sẽ thay Tiểu Mãn đòi lại hết món nợ mà bọn chúng gây ra, rồi giải thể Cố gia. Sẽ không còn tứ đại gia tộc nào nữa. Sau đó sống một gia đình hạnh phúc trên hòn đảo không tranh chấp thị phi này."
Đây mới chính là mục đích thật sự của anh, anh đã cất công lên kế hoạch, lật đổ Trần gia thông qua Tô Nhạc, bởi cô ta mới chính là con gái ruột của họ Trần năm đó. Trần Nhạc.
Và cả tên Trần Đình đang trốn chui trốn lủi kia, anh sẽ bắt hắn phải xuất đầu lộ diện.
Một ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm hướng về chiếc trực thăng, liếc mắt nhìn căn biệt thự một lúc rồi bước lên, trong lòng tự nhủ " Tiểu Mãn, chờ tôi."
Suốt mấy tháng trời, kể từ khi đó, anh không còn quay lại nữa, tập trung vào một dự án quan trọng, rồi chuẩn bị lễ cưới với Tô Nhạc mà lời hứa anh đã hứa với mẹ khi đó.
7 tháng trôi qua, Mãn Mãn cơ thể cứ suy kiệt đi, cái thai càng ngày càng lớn. Nhiên lúc nào cũng ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho cô.1
Bác sĩ Dương thì luôn túc trực, thỉnh thoảng bụng cô lại lên cơn đau dữ dội.
" Mãn Mãn hít thở sau, rồi từ từ thở ra."
Cô làm y chang theo lời dặn của bác sĩ Dương, cảm thấy thoải mái hơn một chút, giọng cô thều thào yếu ớt.
" Bác sĩ Dương, anh nghĩ tôi còn có thể sống khi hạ sinh hai đứa nhỏ không?"
" Cô sẽ không sao đâu, đừng bi quan như thế, tâm trạng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cái thai, một đứa nhỏ rất yếu, nhịp tim không đều, chỉ sợ sinh ra...chết yểu thôi."
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Thì ra ngay từ đầu, cái thai trong bụng cô là thai ba. Nhưng khi kiểm tra thì chỉ lại phát hiện có hai, vì khi đó đứa thứ ba vẫn rất nhỏ, không thể phát hiện lại còn bị kẹp giữa hai anh chị nó.
Sau vụ tai nạn kia, một đứa mất, đã nhường chỗ lại cho đứa thứ ba ấy, nhưng cái đứa này rất yếu, khả năng cao sinh ra sẽ chết yểu mà nếu sống sót, thì sau này cũng sẽ mang một cái bệnh theo đến suốt cuộc đời.
Cô lặng thinh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài, chảy qua sống mũi tới bên kia, khóc mà không muốn cho ai thấy đến thầm lặng.
Bác sĩ Dương rất thương xót cho cô, là một bác sĩ, quyết tâm phải cứu bằng được cô và đứa trẻ ấy.
Cuộc nói chuyện đều bị Cố Minh Thiên đứng bên ngoài nghe hết, không sót một chữ.
Những tháng này, không phải anh không đến, mà là anh đến nhưng không vào gặp cô, chỉ có Nhiên và bác sĩ Dương biết anh luôn âm thầm đứng trong bóng tối, lặng im nhìn cô từ xa.
Anh muốn tự tay kết thúc mọi thứ, rồi chờ sau khi cô hạ sinh sẽ quỳ xuống mong cô tha lỗi, để bắt đầu lại một cuộc sống bên cô và con.
Tưởng chừng mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nhưng buổi sáng hôm đó, khi đang xem một chương trình giải trí, không biết là con mèo cố tình hay vô ý mà nhấn đúng cái nút ẩn, làm hiện lên một trương trình đang đưa tin rầm rộ về đám cưới của anh và Tô Nhạc.
Kết giao giữa hai gia tộc Trần và Cố.
Trên tivi là hình ảnh anh đứng cạnh Tô Nhạc đang cười nói vui vẻ trước báo trí, cô bất động đôi mắt chăm chú nhìn như không chớp mắt.
Nhiên bất thình lình đi vào " Phu nhân, đến giờ ăn sáng rồi."
Thấy cô không đáp, nó mới từ từ nhìn qua thứ cô đang xem, chợt nó giật mình làm rơi cả khay đồ ăn xuống đất, một cái ",xoảng" văng tung toé.
Bác sĩ Dương nghe thấy tiếng động thì cũng chạy lên, thấy sự việc bại lộ, cả hai đưa mắt lo lắng nhìn nhau, rồi đứng im không dám nói gì.
" Hai người biết chuyện này đúng không?" Chợt cô lên tiếng.
Nhiên trán toát cả hôi, nó ấp úng "Phu...phu nhân...em..."
Không để Nhiên nói, cô ngắt lời.
" Anh ta coi tôi là máy đẻ dự phòng à?'
Nhiên hốt hoảng, nó khua hai tay về phía trước không phủ nhận, "Không, không có đâu phu nhân, Cố Tổng ngài ấy rất yêu phu nhân."
" Yêu sao?" Khoé miệng khẽ nhếch nụ cười khinh bỉ, chế giễu.
Cả hai lo lắng, không biết phải giải thích thế nào, chợt cô lên tiếng tiếp.
" Ra ngoài cả đi, tôi muốn một mình."
" Phu nhân...em...."
" Em không nghe lời ta nữa rồi à?"
" Không có, em..."
Định đi đến chỗ cô, nhưng bác sĩ Dương đã kéo tay nó lại, lắc đầu tỏ ý " Đừng khiến cô ấy kích động thêm nữa."
Cặp mắt Nhiên rũ xuống, buồn bã, nó nhìn cô rồi lặng lẽ cùng bác sĩ Dương đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, lúc này nước mắt trực chờ khi nãy ùa ra như bão, tận sau trong trái tim mỏng manh ấy nó còn một chút hi vọng, nhưng nó đã vụt tắt rồi, bởi chính người cô tin tưởng nhất.
Cô không giận anh cưới người khác, mà đang đau lòng bởi những người mà cô cho là đáng tin cậy nhất, họ lừa cô, dối cô, coi cô như một kẻ ngốc, tàn phế đến phiền phức.
Nếu như không mang thai, thì cô đã sớm bị bỏ lại trong góc tối của cái xã hội dơ bẩn này.
Cô khóc như chưa từng được khóc, gào lên đau đớn, tình yêu ngay đến niềm tin cũng không có " Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Tại sao? Tại sao?"
Hét lên đầy tuyệt vọng.
Con mèo thấy thế, nó muốn an ủi cô, nhảy vào lòng, cô ôm chặt nó như với được một người bạn tâm dao, bật khóc đến ngạt mũi, khàn tiếng, khô cả cổ họng.
Chợt nhân ra bản thân mình đã nặng lời với cô, anh trầm giọng xuống " Xin lỗi."
" Xin lỗi thì con tôi có sống lại, ba tôi và những người tôi thương yêu có sống lại không?"
Anh đứng đơ người trước câu này của cô, không ngờ chính cô đang lặp lại những lời nói mà trước kia anh vì Tô Sam Sam mà hành hạ cô đến sống dở, chết dở.
Đối với cô sống thêm trên đời cũng chỉ càng bị dày vò thêm mà thôi, cả hai bỗng rơi vào im lặng trong vài phút.
Anh buông thả tay cô ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm cô vào lòng.
Cô cũng ngồi im, không đẩy anh ra nữa.
" Tiểu Mãn, em có còn nhớ lúc nhỏ, chúng ta đã thân thiết vui vẻ cỡ nào không?"
Gương mặt không chút cảm xúc mà đáp lại " Nhắc lại làm gì? Không phải chính anh đã yêu nhầm chị gái tôi sao? muốn tôi hi vọng gì ở anh? Một người chồng yêu vợ, một người cha hoàn mỹ à?"
Rồi cười khẩy đầy chế nhạo.
Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại khó coi " Anh chỉ đang thực hiện lời hứa năm xưa là lấy em làm vợ."
" Lấy rồi đấy, còn giết ba tôi nữa cơ mà."
Nhắc đến ba, cô lại không tự chủ được mà khóc, môi run run lên. Cảm nhận thấy cô khác thường, anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào khuôn mặt đáng thương ấy, đôi mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp đến lạ thường.
" Đừng khóc nữa, em sẽ mau quên thôi."
" Mau quên?" Cô nhướng mày khó hiểu nhìn anh.
Anh không che dấu mà nói thẳng cho cô nghe, anh nói:
" Thứ tôi cho người tiêm vào ống truyền mỗi ngày, là thuốc có thế khiến người ta quên đi một vài ký ức,đó chính là lý do vì sao cả em và tôi khi đó đều mất trí nhớ cho đến tận bây giờ."
Hai tay cô siết chặt, run lên không ngừng, trán chảy ra từng giọt mồ hôi lăn tăn, cặp mắt đầy sự kinh hãi, bất động ngồi như trời trồng, không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Anh ta vậy mà dám cho cô tiêm thứ thuốc đó vào trong người, muốn tẩy não, bắt quên đi bản thân, cha mẹ một lần nữa, hoàn toàn trở thành một con rối ngoan ngoãn, vâng lời chủ nhân.
Giọng cô run lên, lí nhí trong cổ họng " Anh tàn nhẫn lắm."
Cô cúi xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống tay, một giọt rồi hai giọt, cứ tiếp tục đua nhau rơi xuống, vị của nó mặn chát, nhưng với cô nó hội tụ cả đắng cay, chua xót.
" Tiểu Mãn." Anh dịu nhẹ gọi tên cô.
Cô không đáp.
Cố Minh Thiên chỉ có thể thở dài trong lòng, rồi tiếp tục nói " Xem tôi đưa đến cho em thứ gì... Mau đưa nó vào đây."
Một tiếng " Meo " cất lên. Mãn Mãn chợt giật mình nhìn ra ngoài cửa, trên tay Nhiên đang ôm một con mèo đen bước vào, cô nhận ra nó, đó chính là con mèo đã liều chết để cứu mẹ con cô khỏi móng vuốt tử thần.
Nó thấy cô, liền giẫy giụa nhảy xuống rồi lao nhanh tới chỗ của cô kêu "meo meo" như đang vui mừng gặp lại chủ nhân.
Cô cũng vui vẻ tiếp nhận ôm lấy nó vào lòng, từ sau vụ đó, nó bị thương mà được bác sĩ Dương đem đi chữa trị, không ngờ anh lại đem nó đến cho cô.
" Tiểu hắc đã khoẻ hơn chưa?" Đây là cái tên mà cô đặt cho nó, y chang với màu lông đen thui trên người.
Nó " meo meo" liên hồi như đáp lại cô rằng không sao.
Nhìn thấy cô vui vẻ, anh yên tâm phần nào, yên lặng rời đi để tâm trạng cô tốt hơn.
" Chăm sóc tốt cho cô ấy." Anh đi qua Nhiên, nhỏ giọng dặn nó.
" Vâng."
Ra đến bên cửa, bác sĩ Dương cũng đứng ở đó khi nào, lạnh giọng hỏi anh.
" Định che giấu cô ấy, lấy Tô Nhạc thật sao?"
Anh không trả lời câu hỏi, im lặng đi qua.
Bác sĩ Dương vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói:
" Đời người một khi đã quyết định, thì sẽ không thể quay lại được nữa đâu."
Anh nghe nhưng vẫn không đáp lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Gương mặt anh bây giờ lạnh lùng đến mức ai nhìn vào cũng phải không rét mà run, trong đầu anh đang suy tính " Lấy Tô Nhạc sao? Chỉ là cái cớ để khiến Trần gia của cô ta sụp đổ mà thôi, tôi sẽ thay Tiểu Mãn đòi lại hết món nợ mà bọn chúng gây ra, rồi giải thể Cố gia. Sẽ không còn tứ đại gia tộc nào nữa. Sau đó sống một gia đình hạnh phúc trên hòn đảo không tranh chấp thị phi này."
Đây mới chính là mục đích thật sự của anh, anh đã cất công lên kế hoạch, lật đổ Trần gia thông qua Tô Nhạc, bởi cô ta mới chính là con gái ruột của họ Trần năm đó. Trần Nhạc.
Và cả tên Trần Đình đang trốn chui trốn lủi kia, anh sẽ bắt hắn phải xuất đầu lộ diện.
Một ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm hướng về chiếc trực thăng, liếc mắt nhìn căn biệt thự một lúc rồi bước lên, trong lòng tự nhủ " Tiểu Mãn, chờ tôi."
Suốt mấy tháng trời, kể từ khi đó, anh không còn quay lại nữa, tập trung vào một dự án quan trọng, rồi chuẩn bị lễ cưới với Tô Nhạc mà lời hứa anh đã hứa với mẹ khi đó.
7 tháng trôi qua, Mãn Mãn cơ thể cứ suy kiệt đi, cái thai càng ngày càng lớn. Nhiên lúc nào cũng ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho cô.1
Bác sĩ Dương thì luôn túc trực, thỉnh thoảng bụng cô lại lên cơn đau dữ dội.
" Mãn Mãn hít thở sau, rồi từ từ thở ra."
Cô làm y chang theo lời dặn của bác sĩ Dương, cảm thấy thoải mái hơn một chút, giọng cô thều thào yếu ớt.
" Bác sĩ Dương, anh nghĩ tôi còn có thể sống khi hạ sinh hai đứa nhỏ không?"
" Cô sẽ không sao đâu, đừng bi quan như thế, tâm trạng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cái thai, một đứa nhỏ rất yếu, nhịp tim không đều, chỉ sợ sinh ra...chết yểu thôi."
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Thì ra ngay từ đầu, cái thai trong bụng cô là thai ba. Nhưng khi kiểm tra thì chỉ lại phát hiện có hai, vì khi đó đứa thứ ba vẫn rất nhỏ, không thể phát hiện lại còn bị kẹp giữa hai anh chị nó.
Sau vụ tai nạn kia, một đứa mất, đã nhường chỗ lại cho đứa thứ ba ấy, nhưng cái đứa này rất yếu, khả năng cao sinh ra sẽ chết yểu mà nếu sống sót, thì sau này cũng sẽ mang một cái bệnh theo đến suốt cuộc đời.
Cô lặng thinh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lăn dài, chảy qua sống mũi tới bên kia, khóc mà không muốn cho ai thấy đến thầm lặng.
Bác sĩ Dương rất thương xót cho cô, là một bác sĩ, quyết tâm phải cứu bằng được cô và đứa trẻ ấy.
Cuộc nói chuyện đều bị Cố Minh Thiên đứng bên ngoài nghe hết, không sót một chữ.
Những tháng này, không phải anh không đến, mà là anh đến nhưng không vào gặp cô, chỉ có Nhiên và bác sĩ Dương biết anh luôn âm thầm đứng trong bóng tối, lặng im nhìn cô từ xa.
Anh muốn tự tay kết thúc mọi thứ, rồi chờ sau khi cô hạ sinh sẽ quỳ xuống mong cô tha lỗi, để bắt đầu lại một cuộc sống bên cô và con.
Tưởng chừng mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nhưng buổi sáng hôm đó, khi đang xem một chương trình giải trí, không biết là con mèo cố tình hay vô ý mà nhấn đúng cái nút ẩn, làm hiện lên một trương trình đang đưa tin rầm rộ về đám cưới của anh và Tô Nhạc.
Kết giao giữa hai gia tộc Trần và Cố.
Trên tivi là hình ảnh anh đứng cạnh Tô Nhạc đang cười nói vui vẻ trước báo trí, cô bất động đôi mắt chăm chú nhìn như không chớp mắt.
Nhiên bất thình lình đi vào " Phu nhân, đến giờ ăn sáng rồi."
Thấy cô không đáp, nó mới từ từ nhìn qua thứ cô đang xem, chợt nó giật mình làm rơi cả khay đồ ăn xuống đất, một cái ",xoảng" văng tung toé.
Bác sĩ Dương nghe thấy tiếng động thì cũng chạy lên, thấy sự việc bại lộ, cả hai đưa mắt lo lắng nhìn nhau, rồi đứng im không dám nói gì.
" Hai người biết chuyện này đúng không?" Chợt cô lên tiếng.
Nhiên trán toát cả hôi, nó ấp úng "Phu...phu nhân...em..."
Không để Nhiên nói, cô ngắt lời.
" Anh ta coi tôi là máy đẻ dự phòng à?'
Nhiên hốt hoảng, nó khua hai tay về phía trước không phủ nhận, "Không, không có đâu phu nhân, Cố Tổng ngài ấy rất yêu phu nhân."
" Yêu sao?" Khoé miệng khẽ nhếch nụ cười khinh bỉ, chế giễu.
Cả hai lo lắng, không biết phải giải thích thế nào, chợt cô lên tiếng tiếp.
" Ra ngoài cả đi, tôi muốn một mình."
" Phu nhân...em...."
" Em không nghe lời ta nữa rồi à?"
" Không có, em..."
Định đi đến chỗ cô, nhưng bác sĩ Dương đã kéo tay nó lại, lắc đầu tỏ ý " Đừng khiến cô ấy kích động thêm nữa."
Cặp mắt Nhiên rũ xuống, buồn bã, nó nhìn cô rồi lặng lẽ cùng bác sĩ Dương đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, lúc này nước mắt trực chờ khi nãy ùa ra như bão, tận sau trong trái tim mỏng manh ấy nó còn một chút hi vọng, nhưng nó đã vụt tắt rồi, bởi chính người cô tin tưởng nhất.
Cô không giận anh cưới người khác, mà đang đau lòng bởi những người mà cô cho là đáng tin cậy nhất, họ lừa cô, dối cô, coi cô như một kẻ ngốc, tàn phế đến phiền phức.
Nếu như không mang thai, thì cô đã sớm bị bỏ lại trong góc tối của cái xã hội dơ bẩn này.
Cô khóc như chưa từng được khóc, gào lên đau đớn, tình yêu ngay đến niềm tin cũng không có " Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Tại sao? Tại sao?"
Hét lên đầy tuyệt vọng.
Con mèo thấy thế, nó muốn an ủi cô, nhảy vào lòng, cô ôm chặt nó như với được một người bạn tâm dao, bật khóc đến ngạt mũi, khàn tiếng, khô cả cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.