Chương 7
Pé Kiều
13/10/2022
Sáng cô lật đật dậy, quay qua quay lại thật không ngờ cả đêm hôm qua cô lại ngủ chung với anh ta. cô lật đật mặc quần áo thì nghe trong nhà vệ sinh có tiếng động chắc anh ta ở trong đó... cô chạy đến mở cửa phòng thì cảm nhận được cửa phòng không bị khóa nữa..
- Sao rồi em? (cô vợ lên tiếng hỏi)
- Em xin lỗi hôm qua em ngủ quên chị tha lỗi cho em Em không cố ý, em không phải muốn dây dưa với chồng chị đâu em...
- Em xuống ăn sáng đi... không sao..!.. nhưng hôm qua thế nào?? thành công không?
- Dạ..(cô gật gật đầu)
Cô đi xuống vào nhà vệ sinh rồi ngồi vào bàn ăn sáng... nhà anh ta rất rộng lớn và sang trọng có rất nhiều người làm... đang ngồi thì cô thấy trên anh ta trên cầu thang đi xuống.. hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần trắng nhìn trông rất lãng tử và đẹp trai..
Anh ta kéo ghế ngồi vào bàn chị để ý đến đồ ăn mà không quan tâm nhìn tới ai..
- Sao lần này anh hài lòng không? cảm thấy sao?
- Bình thường!
- Anh nhắm lần này được không để em còn tính??
- ... Em không cần phải kiếm ai khác nữa đâu...
- Nếu không dính thì em sẽ cho Nhã Vy ở đây luôn gần đến Tết rồi phải dính trước Tết chỉ còn 3 tháng nữa sẽ không kịp ba mẹ về!!
Anh ta đang ăn bỗng nghe vậy ngước lên nhìn vợ mặt có vẻ bất ngờ!..
- Em có cần phải gấp đến như vậy không??
- Vậy anh nghỉ đi, còn bao lâu nữa hả??
- Em chỉ nghĩ cho bản thân em thôi,, Em muốn có con đến mức đó à???
Anh tức giận bỏ mạng cái nghĩa xuống rồi cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.. là thật.. càng lúc cô càng thấy mối quan hệ giữa hai người này có gì đó không bình thường!!
- Em ăn nhanh đi hôm nay chị sẽ đưa em đến bệnh viện để khám??
- Khám.. khám gì vậy chị?
- Khám xem em còn hay mất xem em và chồng chị có đúng thật là đã làm chưa?
- Chị không tin thì thôi chứ em không làm mấy vụ bôi bác đó đâu..
- Vậy Em thề với chị đi.. chỉ còn 3 tháng nữa em phải dính bầu trước đó.. không chỉ 500tr mà chỉ còn có thể cho em hơn như thế nữa..
- Em..em thề..
- Umh... nếu k dính trước Tết thì em sẽ vô sinh suốt đời.. nhớ đấy.. đừng làm mất thời gian của chị!
Cô trở về nhà bà chủ trọ thấy cô liền hỏi tới tấp cô chẳng kịp trả lời, cô cũng chỉ biết ậm ừ cho qua chứ chẳng biết trả lời sao.. và 5 ngày sau cô vợ điện thoại hẹn gặp cô..
- Chị sẽ đưa 250tr trước cho em... em cầm lấy về giúp ba mẹ em đi.. với điều kiện dọn qua ở hẳn bên nhà chồng chị, ăn uống mỗi thứ có người lo hết em không cần lo gì đâu.
- Ủa sao chị nói không được làm phiền chồng chị?? rồi không được gây thương nhớ??
- Bây giờ có đầu thai mà chị không tìm ai khác được nữa.. ai cũng vậy!! chị phải chấp nhận thôi chuyện gấp lắm rồi!!
Cô thấy như vậy cũng được.. quan trọng là hình như cô để ý anh ta mất rồi, Người gì đâu mà khó hiểu, và trước mắt cô đã có được 250tr nên cô đã đồng ý..
Khi dọn đến nhà anh ta.. cô được sắp xếp ở phòng bên cạnh chị giúp việc.. chị đến ở không cho cô làm gì cả.. cả ngày chỉ có ăn rồi ngủ... ngày em dọn đi Bội Trân không hề biết...hôm nay cô gọi đt cho nó..
- Tại sao mày lại dọn đồ bỏ đi vậy? bộ tao đã làm gì sai à?
- Tao xin lỗi mày!! tao...
- Mày làm sao?? mà mày đi đâu??
- Tao dọn đến chỗ khác ở một thời gian.. mày yên tâm tao vẫn đi học...
- Tao làm gì sai mà mày bỏ đi mày nói đi chứ??
cô cúp máy cô khóc cô thấy tội cho nó quá... giờ ở một mình gánh khoản tiền nhà cũng hơi mệt...
Cô đi ra vườn ngắm hoa 1 lúc.. trở vào nhà thấy chị giúp việc đang nấu ăn..
- Em lặt rau giúp chị nha...e biết làm mà để e giúp chị..
- Đừng tiểu thư,cô Tuyết Liên sẽ la tui đuổi tụi tui mất tui khổ lắm tiểu thư ơi..
- Kh sao mà chị..
- Tiểu thư thương tụi tui thì đừng làm gì hết..
- Dạ...v thôi e k làm c khó xử nữa e lên phòng v..
- Vâng tiểu thư cứ đi nghĩ đi tụi tôi lo đc mà...
Cô đàng đi vào phòng thôi..
3 ngày nữa trôi qua
Từ hôm dọn về đây đến giờ cô cũng chẳng thấy anh ta,kh cham mặt nhau,, ngày trong tuần anh ta luôn đi sớm về khuya.. cô thì ngủ ở dưới.. cô không đi làm gì hết chỉ lên trường buổi sáng mà thôi..
Tối đó tâm trạng cũng buồn quá nên cô đi ra đi vào giờ cũng đã chín giờ tối rồi.. cô vợ cũng mất tích mấy hôm nay không thấy ghé...
Cô đưa tay lấy tờ báo trên bàn tìm việc.. cô đang ngồi đọc châm chú ở phòng khách thì thấy anh ta đi làm về đang bước vào nhà ai thì đưa lên tháo caravat trên cổ mắt thì liếc nhìn cô..
- Anh ơi em muốn đi làm anh có thể nói với vợ anh được không??
- Đi làm??
- Vâng... vâng ạ
- Sao cô phải đi làm??
- Ở nhà em buồn quá!!
Anh ta bước đến chân cầu thang nghe cô nói buồn quá thì bỗng dưng dừng lại quay sang nhìn cô chăm chăm rồi nói,, nhìn anh ta lúc này đẹp trai thu hút kinh khủng...
- Buồn thì lên phòng tôi... tôi sẽ làm cho cô hết buồn!!
Nói xong anh ta một mạch đi thẳng lên lầu vào phòng đóng cửa cái rầm khiến cô giật mình... tất nhiên cô biết kêu cô vào phòng thì để làm cái việc đó chứ còn việc gì khác nữa chứ..cô mặc kệ!!
Đến giờ ăn cơm đã được dọn ra.. lúc bình thường thì chỉ có cô ngồi ăn mà thôi.. hôm nay anh ta ở đâu lù lù đi xuống ngồi vào bàn..
- Tại sao không ai mời con tôi??
- Dạ.. mời thiếu gia ạ!!
- Đợi tôi xuống mới mời thì nói làm gì nữa...hừk..
- Dạ.. tại bình thường thiếu gia đâu ăn cơm ở nhà đâu..
- Ai nói là tôi không ăn??
- Dạ...dạ... tôi...
Cô nhìn mặt anh ta cảm thấy ghét ơi là ghét, khác hẳn với ấn tượng đầu tiên, càng lúc càng thấy khó hiểu, người gì đâu cộc lốc,lạnh lùng, khó tính... cô nhìn mặt anh ta không muốn ăn cô đứng dậy..
- cô đi đâu??
- Anh hỏi em à??
- không hỏi cô thì hỏi ai?
- em không muốn ăn nữa...
- không muốn ăn cũng phải ngồi xuống...
- làm gì??
- tôi thích vậy..
Trời ạ, hôm nay anh ta bị điên hay sao ý.. cô ức mà không biết nói làm sao.. cô cố gượng ngồi xuống ăn được chén cơm.... ăn xong anh ta lên phòng đóng cửa tiếp.. kỳ lạ thật hôm nay anh ta lại ở nhà cơ...
- Sao rồi em? (cô vợ lên tiếng hỏi)
- Em xin lỗi hôm qua em ngủ quên chị tha lỗi cho em Em không cố ý, em không phải muốn dây dưa với chồng chị đâu em...
- Em xuống ăn sáng đi... không sao..!.. nhưng hôm qua thế nào?? thành công không?
- Dạ..(cô gật gật đầu)
Cô đi xuống vào nhà vệ sinh rồi ngồi vào bàn ăn sáng... nhà anh ta rất rộng lớn và sang trọng có rất nhiều người làm... đang ngồi thì cô thấy trên anh ta trên cầu thang đi xuống.. hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần trắng nhìn trông rất lãng tử và đẹp trai..
Anh ta kéo ghế ngồi vào bàn chị để ý đến đồ ăn mà không quan tâm nhìn tới ai..
- Sao lần này anh hài lòng không? cảm thấy sao?
- Bình thường!
- Anh nhắm lần này được không để em còn tính??
- ... Em không cần phải kiếm ai khác nữa đâu...
- Nếu không dính thì em sẽ cho Nhã Vy ở đây luôn gần đến Tết rồi phải dính trước Tết chỉ còn 3 tháng nữa sẽ không kịp ba mẹ về!!
Anh ta đang ăn bỗng nghe vậy ngước lên nhìn vợ mặt có vẻ bất ngờ!..
- Em có cần phải gấp đến như vậy không??
- Vậy anh nghỉ đi, còn bao lâu nữa hả??
- Em chỉ nghĩ cho bản thân em thôi,, Em muốn có con đến mức đó à???
Anh tức giận bỏ mạng cái nghĩa xuống rồi cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.. là thật.. càng lúc cô càng thấy mối quan hệ giữa hai người này có gì đó không bình thường!!
- Em ăn nhanh đi hôm nay chị sẽ đưa em đến bệnh viện để khám??
- Khám.. khám gì vậy chị?
- Khám xem em còn hay mất xem em và chồng chị có đúng thật là đã làm chưa?
- Chị không tin thì thôi chứ em không làm mấy vụ bôi bác đó đâu..
- Vậy Em thề với chị đi.. chỉ còn 3 tháng nữa em phải dính bầu trước đó.. không chỉ 500tr mà chỉ còn có thể cho em hơn như thế nữa..
- Em..em thề..
- Umh... nếu k dính trước Tết thì em sẽ vô sinh suốt đời.. nhớ đấy.. đừng làm mất thời gian của chị!
Cô trở về nhà bà chủ trọ thấy cô liền hỏi tới tấp cô chẳng kịp trả lời, cô cũng chỉ biết ậm ừ cho qua chứ chẳng biết trả lời sao.. và 5 ngày sau cô vợ điện thoại hẹn gặp cô..
- Chị sẽ đưa 250tr trước cho em... em cầm lấy về giúp ba mẹ em đi.. với điều kiện dọn qua ở hẳn bên nhà chồng chị, ăn uống mỗi thứ có người lo hết em không cần lo gì đâu.
- Ủa sao chị nói không được làm phiền chồng chị?? rồi không được gây thương nhớ??
- Bây giờ có đầu thai mà chị không tìm ai khác được nữa.. ai cũng vậy!! chị phải chấp nhận thôi chuyện gấp lắm rồi!!
Cô thấy như vậy cũng được.. quan trọng là hình như cô để ý anh ta mất rồi, Người gì đâu mà khó hiểu, và trước mắt cô đã có được 250tr nên cô đã đồng ý..
Khi dọn đến nhà anh ta.. cô được sắp xếp ở phòng bên cạnh chị giúp việc.. chị đến ở không cho cô làm gì cả.. cả ngày chỉ có ăn rồi ngủ... ngày em dọn đi Bội Trân không hề biết...hôm nay cô gọi đt cho nó..
- Tại sao mày lại dọn đồ bỏ đi vậy? bộ tao đã làm gì sai à?
- Tao xin lỗi mày!! tao...
- Mày làm sao?? mà mày đi đâu??
- Tao dọn đến chỗ khác ở một thời gian.. mày yên tâm tao vẫn đi học...
- Tao làm gì sai mà mày bỏ đi mày nói đi chứ??
cô cúp máy cô khóc cô thấy tội cho nó quá... giờ ở một mình gánh khoản tiền nhà cũng hơi mệt...
Cô đi ra vườn ngắm hoa 1 lúc.. trở vào nhà thấy chị giúp việc đang nấu ăn..
- Em lặt rau giúp chị nha...e biết làm mà để e giúp chị..
- Đừng tiểu thư,cô Tuyết Liên sẽ la tui đuổi tụi tui mất tui khổ lắm tiểu thư ơi..
- Kh sao mà chị..
- Tiểu thư thương tụi tui thì đừng làm gì hết..
- Dạ...v thôi e k làm c khó xử nữa e lên phòng v..
- Vâng tiểu thư cứ đi nghĩ đi tụi tôi lo đc mà...
Cô đàng đi vào phòng thôi..
3 ngày nữa trôi qua
Từ hôm dọn về đây đến giờ cô cũng chẳng thấy anh ta,kh cham mặt nhau,, ngày trong tuần anh ta luôn đi sớm về khuya.. cô thì ngủ ở dưới.. cô không đi làm gì hết chỉ lên trường buổi sáng mà thôi..
Tối đó tâm trạng cũng buồn quá nên cô đi ra đi vào giờ cũng đã chín giờ tối rồi.. cô vợ cũng mất tích mấy hôm nay không thấy ghé...
Cô đưa tay lấy tờ báo trên bàn tìm việc.. cô đang ngồi đọc châm chú ở phòng khách thì thấy anh ta đi làm về đang bước vào nhà ai thì đưa lên tháo caravat trên cổ mắt thì liếc nhìn cô..
- Anh ơi em muốn đi làm anh có thể nói với vợ anh được không??
- Đi làm??
- Vâng... vâng ạ
- Sao cô phải đi làm??
- Ở nhà em buồn quá!!
Anh ta bước đến chân cầu thang nghe cô nói buồn quá thì bỗng dưng dừng lại quay sang nhìn cô chăm chăm rồi nói,, nhìn anh ta lúc này đẹp trai thu hút kinh khủng...
- Buồn thì lên phòng tôi... tôi sẽ làm cho cô hết buồn!!
Nói xong anh ta một mạch đi thẳng lên lầu vào phòng đóng cửa cái rầm khiến cô giật mình... tất nhiên cô biết kêu cô vào phòng thì để làm cái việc đó chứ còn việc gì khác nữa chứ..cô mặc kệ!!
Đến giờ ăn cơm đã được dọn ra.. lúc bình thường thì chỉ có cô ngồi ăn mà thôi.. hôm nay anh ta ở đâu lù lù đi xuống ngồi vào bàn..
- Tại sao không ai mời con tôi??
- Dạ.. mời thiếu gia ạ!!
- Đợi tôi xuống mới mời thì nói làm gì nữa...hừk..
- Dạ.. tại bình thường thiếu gia đâu ăn cơm ở nhà đâu..
- Ai nói là tôi không ăn??
- Dạ...dạ... tôi...
Cô nhìn mặt anh ta cảm thấy ghét ơi là ghét, khác hẳn với ấn tượng đầu tiên, càng lúc càng thấy khó hiểu, người gì đâu cộc lốc,lạnh lùng, khó tính... cô nhìn mặt anh ta không muốn ăn cô đứng dậy..
- cô đi đâu??
- Anh hỏi em à??
- không hỏi cô thì hỏi ai?
- em không muốn ăn nữa...
- không muốn ăn cũng phải ngồi xuống...
- làm gì??
- tôi thích vậy..
Trời ạ, hôm nay anh ta bị điên hay sao ý.. cô ức mà không biết nói làm sao.. cô cố gượng ngồi xuống ăn được chén cơm.... ăn xong anh ta lên phòng đóng cửa tiếp.. kỳ lạ thật hôm nay anh ta lại ở nhà cơ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.