Chương 93
Pé Kiều
23/10/2022
- Vy Vy ơi...anh xin em, anh xin em Vy Vy ơi. Chân em...chân em chảy máu rồi...
- Minh ơi, rõ ràng trong giấc mơ em đã gào thét tên anh nhưng anh không tin. Em không đám. cưới nữa, em cần con anh mang con về cho em đi anh mang về cho em đi mà Minh...
- Em như vậy anh đau lòng lắm, anh biết em không chấp nhận được sự thật, nhưng bây giờ em phải thật tỉnh táo Vy Vy...
Bàn chân cô chảy máu, mảnh thủy tinh cứ dần dần cứa vào mỗi lúc càng sâu đến tận xương, máu chảy rướm đỏ cả sàn anh ôm cô chặt trong lòng. Cả 2 lúc này ai cũng đau đớn. Anh là người đàn ông điềm tĩnh, còn cô là người đàn bà...là người mẹ, là người mang nặng đẻ đau đứa con máu mủ của mình...Nếu cô bình tĩnh được thì có thể cô không có trái tim.
- Đừng làm anh thấy tội lỗi, Khải An cũng là con anh mà Vy Vy.
Gỡ được tay anh cô lao ra khỏi nhà cứ chạy thật nhanh đến cánh cổng, cứ chạy đi đến đâu thì vết máu in hằn đến đó, cứa vào xương cô đau đến tận tủy sống!
- Trần Nhã Vy...
Anh kéo cô lại nắm chặt 2 vai cô đau điếng mặt đỏ lên nghiến răng điên tiết...
- Tôi nói em...em có thôi đi không?
- Anh thả em ra, đừng cản em...
- Tôi thả em ra em đi đâu? em nói tôi nghe xem, em có thấy trong nhà toàn vết máu của em không? Em muốn cứu con mà thân thể em em còn chưa lành lặn, thì em đòi cứu ai?
- Anh đúng là thứ máu lạnh, vô cảm đến đáng trách. Vì anh không sinh nó ra nên anh không có biết buồn biết đau phải không? Sao anh có thể bình tĩnh đến mức đó? Tại sao??? (cô hét lên)
Anh cúi xuống nhìn bàn chân của cô rồi nhìn từ từ vào mắt cô...
- Nếu như cả hai cùng nổi điên, cả hai cùng hành hạ bản thân như em đang làm...thì ai là người chữa lành vết thương cho ai? Lỡ một trong hai gục ngã...ai là người cho người kia mượn đôi vai? Ai nói anh không đau đớn hả em? Em đau em còn khóc còn được nổi điên còn anh không được phép đau, anh phải cố gồng để làm điểm tựa cho em...em nghe anh, vào nhà được không. Anh đang mất con, không thể nào mất thêm em nữa. Anh không phải là sắt đá như em nghĩ đâu! Anh ôm chặt cô đến mức cô không thở được...
- Anh muốn em đi vào nhà để băng bó được không Vy Vy. Anh hứa với em...anh sẽ mang con nguyên vẹn cho em, không mất một cọng tóc! Vì Khải An là con chúng ta!
Cô đẩy anh ra, bây giờ cô cũng không còn thiết tha gì nữa rồi:
- Ngay từ bây giờ...em muốn một mình, xin anh hãy để em yên tĩnh...!
Sau khi được xử lý vết thương xong cô nhốt mình trong phòng mặc kệ anh và mọi người có nói gì đi nữa cô vẫn im lặng nhưng lòng cô đau đớn vô cùng...
- Vy Vy...mở cửa cho anh, đừng hành hạ bản thân mình như vậy em, cho anh vào với em!
- Đáng lẽ em không nên gặp lại anh lần nào nữa. Đáng lẽ em không nên rung động trước anh, đáng lẽ em không nên vẽ lại ký ức cho anh...Thì giờ đây Khải An không bị người ta bắt cóc đi thế này....
- Vy Vy...tất cả mọi việc là anh chủ động để gặp lại em. Em nghĩ chúng ta có duyên có nợ? Anh không tin vào duyên nợ. Cái anh muốn thì anh tìm đến. Nếu như anh theo đuổi em lần nữa liệu em có dễ dàng mà bước về
phía anh không? Em có biết để kéo em và con về bên anh...anh phải mất bao nhiêu thời gian không?
Có lẽ hôm nay là một đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời, mỗi người ở một phòng cạnh nhau. Nhưng lại không thể dung hòa với nhau... anh cứ đập cánh cửa phòng còn cô bên trong nhất quyết không mở cửa cho anh. Tiếng đập đồ trong phòng anh, tiếng la hét của anh. Lẽ nào người đàn ông này đau đớn đến mức vậy? Chỉ là do anh kiềm chế vì là đàn ông không thể để cô thấy...chứ làm gì mà không biết đau?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên cô chẳng thiết tha gì nữa, nhưng nhìn thấy số lạ cô vội vã bắt máy hy vọng là bảo mẫu gọi... Hy vọng bà ấy nói chỉ bà ấy đi lạc thôi....
- Mày biết đấy, mày đang có tất cả những gì đáng ra thuộc về tao, còn tao...chẳng còn gì để mất!
Giọng người đàn bà lời lẽ đáng sợ...bỗng cô bừng tỉnh khi nghe tiếng khóc đứa trẻ vang vọng bên tai mà có lẫn đi đâu cô cũng cảm nhận được nghe đến đâu cào xé lương tâm đến đó. Và lúc này cô nhận ra đó là tiếng khóc của Khải An!
- Cô...là...ai???
- Haha...tôi là ai??? (cô ta cười lớn)
Nhưng dần dần cô cảm nhận được giọng nói ấy là ai khi cô ta cười lớn tiếng, đừng nói điều đó lại xảy ra, đừng nói những lời Thảo cảnh báo đã ập đến. Hóa ra bấy lâu nay anh nuôi ong tay áo trong nhà là bà bảo mẫu? Tại sao có thể lật mặt nhanh đến vậy?
- Mày có nghe tiếng khóc của ai vang đâu đây không?
Tôi xin chị! Tôi cầu xin chị! Hãy trả con lại cho tôi!
- Cảm giác của mày như thế nào khi nghe tiếng khóc của con mày? Có đau bằng cái cảnh mày mất đi người yêu không? Haha...vì mày cứ cố tình gây đau đớn cho tao thì những gì ngày hôm nay mày nhận, tao sẽ trả cho mày gấp ngàn lần. Nếu cuộc đời này tao không có được Khải Minh, thì sẽ không một ai có được...đây mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi tạo sẽ cho mày sống không bằng chết!
- Làm cách nào để chị trả con cho tôi? Làm cách nào chị chỉ tôi đi, đứa con là nguồn sống là tất cả của tôi. Chỉ cần chị nói ra điều kiện... tôi sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ cần con tôi mạnh khỏe trở về, có chết tôi cũng cam lòng!
- Mày thông minh thật đấy Nhã Vy, tao không nhìn lầm mày!
Cô đứng dậy bình tĩnh mở cửa đi tìm anh, thế nhưng...
- Mày đang định sẽ đi nói hết với Khải Minh, mày và anh ta sẽ bàn tính kế hoạch cứu con... haha...tao nói đúng tim đen mày không Vy?
Tay đang cầm chốt cửa coi dần dần thả xuống Trình Tuyết Liên là quỷ hay ma tại sao cái gì cũng đoán ra vậy?
- Tôi muốn gặp con ngay tức khắc, chị nói đi làm thế nào để tôi gặp được con? Tôi cầu xin chị đừng làm hại đến Khải An, hận thù là của người lớn nếu tôi có lỗi với chị tôi sẽ trả!
- Nếu mày muốn cứu con...thì vác xác đến đây!!! Nhưng tao nhắc cho mày nhớ: “Nếu muốn con mày vẫn còn nguyên vẹn để trở về, thì một mình đến đây, chỉ cần thấy Khải Minh bên cạnh, con mày sẽ mất tích mãi mãi, suốt đời này đừng mong gặp lại”!
- Không được, dù thế nào đi nữa tôi xin chị... đừng đụng đến con tôi!
- Tao không cần Khải Minh nữa...người tao cần chính là mày! Tao căm thù mày!
Tiếng ngắt máy ngang làm cô hụt hẫng bế tắc đập mạnh điện thoại xuống sàn cô la hét trong căn phòng của con. Căn phòng này ngày ngày đầy ắp tiếng cười của con...tại sao hôm nay lại im lặng làm mẹ đau đến thế?
- Bằng mọi giá...mẹ sẽ đến cứu con! Đáng ra mẹ không nên ích kỷ nghĩ đến bản thân mình. Vì mẹ yêu ba con quá đậm sâu, vì muốn cho con có đầy đủ ba và mẹ, mà mẹ vô tình đẩy con ra xa.
Cô cầm điện thoại dưới sàn lên bấm lại số Trình Tuyết Liên..
- Tôi muốn gặp con, xin chị hãy cho tôi biết con tôi đang ở đâu?
- Haha...con mày có lẽ đang khát sữa, nhưng tao lại không muốn cho con mày uống...vì nhìn thấy con mày..tao càng muốn nó biến mất, tao xấu tính quá phải không?
- Trình Tuyết Liên tôi cấm cô đụng đến Khải An nếu cô muốn tôi đến một mình mà không cho Khải Minh biết, thì tốt nhất cô hãy chăm sóc cho con tôi. Vì người cô cần là tôi chứ không phải con tôi?
- Đúng rồi...mày nhắc tạo mới nhớ. Tao đợi mày tại căn biệt thự số 69 đường ABC...nếu mày muốn gặp con, tự mà lết xác đến đây!
Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao mà không nói với anh được. Anh là ba con cô anh càng dằn vặt bản thân hơn khi luôn gây đau khổ cho cô. Nhưng với tính của cô ta là con gái của Mafia nói là làm. Cô ta nổi cơn điên lên thì liệu tính mạng con cô có được nguyên vẹn?
- Minh ơi, rõ ràng trong giấc mơ em đã gào thét tên anh nhưng anh không tin. Em không đám. cưới nữa, em cần con anh mang con về cho em đi anh mang về cho em đi mà Minh...
- Em như vậy anh đau lòng lắm, anh biết em không chấp nhận được sự thật, nhưng bây giờ em phải thật tỉnh táo Vy Vy...
Bàn chân cô chảy máu, mảnh thủy tinh cứ dần dần cứa vào mỗi lúc càng sâu đến tận xương, máu chảy rướm đỏ cả sàn anh ôm cô chặt trong lòng. Cả 2 lúc này ai cũng đau đớn. Anh là người đàn ông điềm tĩnh, còn cô là người đàn bà...là người mẹ, là người mang nặng đẻ đau đứa con máu mủ của mình...Nếu cô bình tĩnh được thì có thể cô không có trái tim.
- Đừng làm anh thấy tội lỗi, Khải An cũng là con anh mà Vy Vy.
Gỡ được tay anh cô lao ra khỏi nhà cứ chạy thật nhanh đến cánh cổng, cứ chạy đi đến đâu thì vết máu in hằn đến đó, cứa vào xương cô đau đến tận tủy sống!
- Trần Nhã Vy...
Anh kéo cô lại nắm chặt 2 vai cô đau điếng mặt đỏ lên nghiến răng điên tiết...
- Tôi nói em...em có thôi đi không?
- Anh thả em ra, đừng cản em...
- Tôi thả em ra em đi đâu? em nói tôi nghe xem, em có thấy trong nhà toàn vết máu của em không? Em muốn cứu con mà thân thể em em còn chưa lành lặn, thì em đòi cứu ai?
- Anh đúng là thứ máu lạnh, vô cảm đến đáng trách. Vì anh không sinh nó ra nên anh không có biết buồn biết đau phải không? Sao anh có thể bình tĩnh đến mức đó? Tại sao??? (cô hét lên)
Anh cúi xuống nhìn bàn chân của cô rồi nhìn từ từ vào mắt cô...
- Nếu như cả hai cùng nổi điên, cả hai cùng hành hạ bản thân như em đang làm...thì ai là người chữa lành vết thương cho ai? Lỡ một trong hai gục ngã...ai là người cho người kia mượn đôi vai? Ai nói anh không đau đớn hả em? Em đau em còn khóc còn được nổi điên còn anh không được phép đau, anh phải cố gồng để làm điểm tựa cho em...em nghe anh, vào nhà được không. Anh đang mất con, không thể nào mất thêm em nữa. Anh không phải là sắt đá như em nghĩ đâu! Anh ôm chặt cô đến mức cô không thở được...
- Anh muốn em đi vào nhà để băng bó được không Vy Vy. Anh hứa với em...anh sẽ mang con nguyên vẹn cho em, không mất một cọng tóc! Vì Khải An là con chúng ta!
Cô đẩy anh ra, bây giờ cô cũng không còn thiết tha gì nữa rồi:
- Ngay từ bây giờ...em muốn một mình, xin anh hãy để em yên tĩnh...!
Sau khi được xử lý vết thương xong cô nhốt mình trong phòng mặc kệ anh và mọi người có nói gì đi nữa cô vẫn im lặng nhưng lòng cô đau đớn vô cùng...
- Vy Vy...mở cửa cho anh, đừng hành hạ bản thân mình như vậy em, cho anh vào với em!
- Đáng lẽ em không nên gặp lại anh lần nào nữa. Đáng lẽ em không nên rung động trước anh, đáng lẽ em không nên vẽ lại ký ức cho anh...Thì giờ đây Khải An không bị người ta bắt cóc đi thế này....
- Vy Vy...tất cả mọi việc là anh chủ động để gặp lại em. Em nghĩ chúng ta có duyên có nợ? Anh không tin vào duyên nợ. Cái anh muốn thì anh tìm đến. Nếu như anh theo đuổi em lần nữa liệu em có dễ dàng mà bước về
phía anh không? Em có biết để kéo em và con về bên anh...anh phải mất bao nhiêu thời gian không?
Có lẽ hôm nay là một đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời, mỗi người ở một phòng cạnh nhau. Nhưng lại không thể dung hòa với nhau... anh cứ đập cánh cửa phòng còn cô bên trong nhất quyết không mở cửa cho anh. Tiếng đập đồ trong phòng anh, tiếng la hét của anh. Lẽ nào người đàn ông này đau đớn đến mức vậy? Chỉ là do anh kiềm chế vì là đàn ông không thể để cô thấy...chứ làm gì mà không biết đau?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên cô chẳng thiết tha gì nữa, nhưng nhìn thấy số lạ cô vội vã bắt máy hy vọng là bảo mẫu gọi... Hy vọng bà ấy nói chỉ bà ấy đi lạc thôi....
- Mày biết đấy, mày đang có tất cả những gì đáng ra thuộc về tao, còn tao...chẳng còn gì để mất!
Giọng người đàn bà lời lẽ đáng sợ...bỗng cô bừng tỉnh khi nghe tiếng khóc đứa trẻ vang vọng bên tai mà có lẫn đi đâu cô cũng cảm nhận được nghe đến đâu cào xé lương tâm đến đó. Và lúc này cô nhận ra đó là tiếng khóc của Khải An!
- Cô...là...ai???
- Haha...tôi là ai??? (cô ta cười lớn)
Nhưng dần dần cô cảm nhận được giọng nói ấy là ai khi cô ta cười lớn tiếng, đừng nói điều đó lại xảy ra, đừng nói những lời Thảo cảnh báo đã ập đến. Hóa ra bấy lâu nay anh nuôi ong tay áo trong nhà là bà bảo mẫu? Tại sao có thể lật mặt nhanh đến vậy?
- Mày có nghe tiếng khóc của ai vang đâu đây không?
Tôi xin chị! Tôi cầu xin chị! Hãy trả con lại cho tôi!
- Cảm giác của mày như thế nào khi nghe tiếng khóc của con mày? Có đau bằng cái cảnh mày mất đi người yêu không? Haha...vì mày cứ cố tình gây đau đớn cho tao thì những gì ngày hôm nay mày nhận, tao sẽ trả cho mày gấp ngàn lần. Nếu cuộc đời này tao không có được Khải Minh, thì sẽ không một ai có được...đây mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi tạo sẽ cho mày sống không bằng chết!
- Làm cách nào để chị trả con cho tôi? Làm cách nào chị chỉ tôi đi, đứa con là nguồn sống là tất cả của tôi. Chỉ cần chị nói ra điều kiện... tôi sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ cần con tôi mạnh khỏe trở về, có chết tôi cũng cam lòng!
- Mày thông minh thật đấy Nhã Vy, tao không nhìn lầm mày!
Cô đứng dậy bình tĩnh mở cửa đi tìm anh, thế nhưng...
- Mày đang định sẽ đi nói hết với Khải Minh, mày và anh ta sẽ bàn tính kế hoạch cứu con... haha...tao nói đúng tim đen mày không Vy?
Tay đang cầm chốt cửa coi dần dần thả xuống Trình Tuyết Liên là quỷ hay ma tại sao cái gì cũng đoán ra vậy?
- Tôi muốn gặp con ngay tức khắc, chị nói đi làm thế nào để tôi gặp được con? Tôi cầu xin chị đừng làm hại đến Khải An, hận thù là của người lớn nếu tôi có lỗi với chị tôi sẽ trả!
- Nếu mày muốn cứu con...thì vác xác đến đây!!! Nhưng tao nhắc cho mày nhớ: “Nếu muốn con mày vẫn còn nguyên vẹn để trở về, thì một mình đến đây, chỉ cần thấy Khải Minh bên cạnh, con mày sẽ mất tích mãi mãi, suốt đời này đừng mong gặp lại”!
- Không được, dù thế nào đi nữa tôi xin chị... đừng đụng đến con tôi!
- Tao không cần Khải Minh nữa...người tao cần chính là mày! Tao căm thù mày!
Tiếng ngắt máy ngang làm cô hụt hẫng bế tắc đập mạnh điện thoại xuống sàn cô la hét trong căn phòng của con. Căn phòng này ngày ngày đầy ắp tiếng cười của con...tại sao hôm nay lại im lặng làm mẹ đau đến thế?
- Bằng mọi giá...mẹ sẽ đến cứu con! Đáng ra mẹ không nên ích kỷ nghĩ đến bản thân mình. Vì mẹ yêu ba con quá đậm sâu, vì muốn cho con có đầy đủ ba và mẹ, mà mẹ vô tình đẩy con ra xa.
Cô cầm điện thoại dưới sàn lên bấm lại số Trình Tuyết Liên..
- Tôi muốn gặp con, xin chị hãy cho tôi biết con tôi đang ở đâu?
- Haha...con mày có lẽ đang khát sữa, nhưng tao lại không muốn cho con mày uống...vì nhìn thấy con mày..tao càng muốn nó biến mất, tao xấu tính quá phải không?
- Trình Tuyết Liên tôi cấm cô đụng đến Khải An nếu cô muốn tôi đến một mình mà không cho Khải Minh biết, thì tốt nhất cô hãy chăm sóc cho con tôi. Vì người cô cần là tôi chứ không phải con tôi?
- Đúng rồi...mày nhắc tạo mới nhớ. Tao đợi mày tại căn biệt thự số 69 đường ABC...nếu mày muốn gặp con, tự mà lết xác đến đây!
Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao mà không nói với anh được. Anh là ba con cô anh càng dằn vặt bản thân hơn khi luôn gây đau khổ cho cô. Nhưng với tính của cô ta là con gái của Mafia nói là làm. Cô ta nổi cơn điên lên thì liệu tính mạng con cô có được nguyên vẹn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.