Chương 10
Nguyễn Thị Thùy
05/01/2023
Tường San hơi lo lắng, tưởng chừng Hoàng Gia Bách sẽ giận nào ngờ anh lại thong thả cong môi cười cười nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô sau đó không ngại ngần liền cúi đầu hôn lên trán Tường San một cái, đáy mắt Hoàng Gia Bách chan chứa tình yêu thương thâm tình đáp.
– Mèo con, em làm tốt lắm!
Tường San phút chốc đờ đẫn, biểu hiện ngờ nghệch nhìn anh, trong đầu dấy lên suy ngẫm, bộ Gia Bách không xót ruột à? Dù gì người bị túm tóc cũng là cô MC Phương Nhan vị hôn thê của anh mà? Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Hoàng Gia Bách thẳng thừng cầm mớ tóc trong tay cô dửng dưng vứt vào sọt rác bình thản nói tiếp.
– Thứ này không cần đem trả lại làm gì, hãy để cô ta đeo tóc giả đi.
Câu nói của Hoàng Gia Bách thốt ra suýt chút nữa khiến cho Tường San bật cười nhưng cũng may là cô nén lại! Nhìn dáng vẻ hờ hững này của anh thì ắt hẳn không được gọi là đau lòng đâu nhỉ? Tường San mím môi ngẫm nghĩ định nói thì bất ngờ phía ngoài Khải Uy cận vệ Hoàng Gia Bách chậm rãi đi vào cẩn trọng cất giọng.
– Anh Bách bọn người đó bây giờ xử lý thế nào ạ?
Thoáng chốc Tường San ngước lên thấy Hoàng Gia Bách nhíu mày dường như đang ra ám hiệu cho Khải Uy phải im lặng, tức khắc Khải Uy cũng im luôn, cậu ấy dè dặt đứng sang một bên.
Hoàng Gia Bách cúi đầu nhìn cô ân cần dặn dò.
– Em lên phòng chờ tôi.
– Oh.
Tường San dài giọng, cô rất muốn ở lại nghe thử liệu Hoàng Gia Bách sẽ xử lý như thế nào? Hơn hết cô sợ anh nóng nảy mất kiểm soát lại làm ra những chuyện không nên nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc anh không làm gì quá phận đâu, đằng nào thì cô MC kia cũng là người quen, nếu có xử lý thì hẳn chỉ la rày răn đe vài câu cho qua, Tường San gật gù ngẫm ngợi nên cũng không quá tò mò nữa. Cô ngoan ngoãn lết thân chậm chạp lên phòng, thôi thì cũng không phải chuyện mà cô có thể xen vào tốt nhất biết điều sống yên phận là được. Sau khi đợi Tường San đi khỏi anh nhìn sang phía dì Khương vẻ mặt ái ngại đầy áy náy.
– Xin lỗi dì Khương! Vì tôi mà khiến dì phải liên lụy.
– Ôi trời, đâu có gì mà cậu phải xin lỗi, dì không sao.
Hoàng Gia Bách liếc mắt nhìn gương mặt Dì Khương đỏ hoe, sưng tấy càng thêm tức giận đối với Phương Nhan, Hoàng Gia Bách kìm nén hạ giọng, thanh âm phát ra cực kỳ nhỏ nhẹ.
– Dì cũng về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi người làm mang đá vào trườm cho dì.
Dì Khương xua tay.
– Dì không sao, cậu Bách lo cho cái San trước đi, lúc nãy cả hai người cùng lao vào đánh nhau không biết trên người San San có bị thương không.
– Dì Khương yên tâm San San cứ để tôi lo, dì về nghỉ ngơi một chút đi, công chuyện còn cứ giao cho người khác làm.
Nghe Hoàng Gia Bách nghiêm túc nói thế dì Khương cũng không tiện lắm lời từ chối nhiều dì cười gật đầu.
– Ừ, vậy dì đi nghỉ trước.
– Vâng!
Dì Khương xoay người đi xuống nhà sau! Hoàng Gia Bách gọi người làm căn dặn vài thứ rồi cùng Khải Uy đi vào thư phòng làm việc, phải rất lâu hai người mới trở ra, cũng không rõ rốt cuộc đã bàn bạc cái gì nữa? Lúc Khải Uy chuẩn bị rời khỏi Hoàng Gia Bách còn dặn dò thêm vài câu.
– Gọi thêm người canh gác, tôi không muốn thấy bất cứ kẻ nào liên quan đến cô ta được phép lảng vảng ở đây.
– Dạ vâng.
Khải Uy thấp người gật đầu xong xuôi liền xoay lưng rời khỏi nhà.
Hoàng Gia Bách ngước mặt nhìn lên tầng hai, rồi tiện tay cậm theo hộp thuốc bước lên, lúc mở cửa đi vào thì thấy Tường San đang nằm trên giường dáng vẻ não nề buồn hiu vọc điện thoại, Tường San nghiêng đầu thấy Hoàng Gia Bách liền vội chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh ngay ngắn, anh chậm rãi bước đến vừa ngồi xuống đã hỏi.
– Đang làm gì đó?
– Hả? À, tôi gọi điện thoại cho em trai, báo rằng hôm nay không thể gặp.
Hoàng Gia Bách im lặng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, quả thật bộ dạng hiện tại không thể đến gặp em trai rồi! Tường San ủ dột thở dài, tâm tình khi nãy còn vui vẻ khoan khoái, nào ngờ bây giờ lại thành ra thế này đâu. Hoàng Gia Bách biết Tường San đang uất ức nhưng vốn không phải người giỏi mồm mép lấy lòng nên anh chọn dùng hành động cử chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi!
– Ngoan, hôm nay không gặp thì để hôm khác.
Tường San giật mình nhướng mi mắt nhìn trong lòng thoáng chút bồi hồi, Hoàng Gia Bách bị làm sao vậy? Tự dưng lại trở nên ấm áp thâm tình thế? Tường San mím môi cố tình tránh né không đáp.
Hoàng Gia Bách cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này, anh mở hộp lấy ra một lọ thuốc chất giọng ôn tồn.
– Đưa tay đây tôi xem.
Tường San không đôi co, ngoan ngoãn chìa cánh tay ra cho Hoàng Gia Bách xem, anh nhìn những vết cào cấu bất giác nhíu chặt mày, Phương Nhan, loại đàn bà độc ác, sao cô ta dám cấu cánh tay nhỏ nhắn của Tường San thành ra thế này? Hoàng Gia Bách hết sức chu đáo cẩn thận lau vết thương cho Tường San, những vệt máu khô đọng lại đều được Gia Bách tỉ mỉ chùi đi.
Tường San cảm giác hơi ran rát nhăn mặt suýt xoa, anh tức khắc dừng lại quan tâm hỏi.
– Đau lắm sao?
– Không phải, chỉ hơi rát một chút.
– Tôi xin lỗi, tôi sẽ lau cẩn thận hơn.
Tường San gật gật đầu cũng không có nói nhiều, sau khi xử lý bôi thuốc cho những vết thương nơi cánh tay cô xong xuôi Hoàng Gia Bách liền rời khỏi phòng lúc anh trở lại còn mang theo thức ăn thơm ngát đưa cho cô, Tường San tròn xoe mắt cảm động, cô tưởng anh đã đi rồi chứ? Cô bỗng nghe Hoàng Gia Bách ôn tồn nói.
– Nghe nói em chưa ăn gì đã bị Phương Nhan tới gây sự rồi hả? Đồ ăn tôi vừa bảo họ chuẩn bị cho em đấy mau ăn đi.
– Cảm ơn anh.
Tường San híp mắt cười, không khách sáo ngon lành đánh chén, kỳ thực hồi nãy cô cũng chưa ăn được gì nhiều đã phải vận nội công đấu với chị ta, bây giờ cô đói muốn xỉu cũng thật may có Hoàng Gia Bách hiểu ý, thôi thì cũng coi như anh ta bù bắp cho cô vậy. Bởi cô bị hiểu lầm cũng do anh mà ra. Tường San vừa ăn vừa ngoác mắt nhìn Hoàng Gia Bách hỏi.
– Dì Khương có sao không?
– Không! Dì ổn rồi, mặt hơi sưng một chút.
Tường San phụng mặt gật gật đầu, tự nhiên nghĩ lại trong lòng vô cùng bức xúc, Tường San buột miệng phàn nàn một câu.
– Cái chị Phương Nhan đó ra tay cũng thật nhẫn tâm mà, còn đánh cả dì Khương, tôi thấy trên sóng truyền hình chị ấy đâu đến nổi tệ hiền lành nhã nhặn đoan trang biết bao nhiêu, sao ở ngoài đời hung hãn quá đi.
Hoàng Gia Bách ngồi bên cạnh chống cằm nhìn San San chăm chăm, sau một hồi liền cất giọng đáp, ngữ khí thốt lên vô cùng chắc nịch cam đoan.
– San San! Đành để em chịu thiệt hôm nay về sau tôi hứa không bao giờ cho phép chuyện này lặp lại nữa!
– …
Tường San cười gượng cho qua, trong đầu thiết nghĩ còn có lần sau? Thôi đi cho Tường San cô xin quỳ gối khẩn cầu, hôm nay cô còn chưa đủ thê thảm hả chắc lần sau cô không toàn mạng thật.
*
Phương Nhan sau khi bị đuổi ra khỏi nhà Hoàng Gia Bách thì bộ phận vô cùng tàn tạ, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch đến đáng thương, một bên mặt đỏ chót cô ta vừa lái xe mà nước mắt không ngừng rơi, trong lòng vẫn không thôi tức giận, hình ảnh Hoàng Gia Bách sốt sắng lo lắng cho con ti tiện thấp hèn Tường San cứ luôn hiện hữu trong đầu cô ta, bàn tay không ngừng siết chặt vô lăng! Cảm giác bí bách ngột ngạt liên tục quấn lấy Phương Nhan, dường như bản thân thể chịu đựng, cô ta ngay lập tức đánh lái tấp thẳng vào lề, trợn mắt ghiến răng điên cuồng la hét miệng không ngừng rủa xả Tường San.
Phương Nhan qua một hồi lâu điên cuồng la hét xả giận thì cũng bình tâm trở lại, cô ta lau nước mắt kéo giương vuốt lại tóc tai, nhìn dáng vẻ hiện tại đúng là thảm hại, cũng không thể về nhà với thân thể lụi tàn đáng thương này, ngẫm nghĩ Phương Nhan vội vàng lấy di động ra gọi cho ai đấy, xong xuôi yên tĩnh ngồi im ở trong xe chờ. Khoảng chừng 10 phút một chiếc taxi chầm chậm chạy đến, đậu gần chiếc xe Phương Nhan, người đàn ông bước xuống dáng vẻ vô cùng xót ruột gấp gáp chạy lại, trên tay còn mang theo túi đồ.
MC Phi Vũ đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, Phương Nhan mệt mỏi mở cửa xe cho anh ta vào! Phi Vũ vừa chồm người vào đã phải giật mình thốt lên.
– Phương Nhan, em vừa đi đóng phim về đấy à?
Cô ta nhếch mép liếc mắt nhìn sang, cũng hiểu trông bộ dạng của mình bây giờ chẳng ra làm sao, Phương Nhan hờ hững đáp.
– Không có!
– Vậy tại sao lại thành ra thế này chứ? Nhìn em như mới đi đánh nhau về vậy.
Phương Nhan không trả lời câu hỏi của anh ta, nhạt giọng lảng tránh.
– Anh có mang đồ giúp em không?
– Có, đây này em mau thay đi!
Phi Vũ ngay lập tức đưa túi đồ mới sạch sẽ qua cô ta xong lịch sự định xuống xe thì bất ngờ Phương Nhan kéo tay giữ lại, đôi mắt Phương Nhan bất chợt lóe lên tia sáng, như đang có tâm cơ với anh ta, Phương Nhan khẽ cong môi, cô ta biết Phi Vũ nhà rất giàu có hơn nữa lại là con trai của chủ tịch Đài Truyền Hình nơi cô ta làm việc. Ngẫm nghĩ nếu như lấy lòng Phi Vũ ít nhiều sau này cũng có lợi dù gì hiện giờ chuyện giữa Hoàng Gia Bách và cô ta chưa thuận lợi suôn sẻ lắm, không muốn bản thân cô đơn đành tìm người mua vui vậy, Phi Vũ trông thấy Phương Nhan cứ mãi lặng im liền nhíu mày.
– Em sao thế?
– Anh định đi đâu?
– Không phải em muốn thay đồ hả, anh xuống xe để em thay.
– Không cần đâu, anh quay mặt đi chỗ khác là được.
– Phương Nhan…
Phương Nhan cười nhạt, bộ dạng lẳng lơ cố tình mồi chài cất giọng.
– Phi Vũ anh có thích em không?
– Phương…
Không cho anh ta có thời gian lưỡng lự ngẫm ngợi, Phương Nhan nhanh chóng chồm người qua chuyên nghiệp hôn lên cánh môi Phi Vũ một cái, thành thục dẫn dắt anh ta.
– Chỉ trả lời có hoặc không?
– Có!
Phương Nhan hài lòng cười nhếch môi, cả hai không do dự quấn quýt ôm nhau môi kề môi, Phương Nhan nhiệt tình như muốn trao thân cho anh ta, Phi Vũ mê mẩn hôn đột nhiên lại nghĩ tới gì đó liền đẩy Phương Nhan ra.
– Phương Nhan, nhưng mà anh… có vợ rồi, anh…
– Suỵt, em không nói anh cũng không thì chị ấy làm sao biết được chứ, Phi Vũ, anh rõ ràng thích em hơn thì việc gì phải đè nén? Anh yên tâm em chấp nhận là người đứng sau, sẽ không bao giờ chen chân vào gia đình anh. Phi Vũ anh đừng ruồng bỏ em, bây giờ em không còn ai nữa rồi.
– Phương Nhan à…
– Chuyện này em cam tâm tình nguyện không oán than một lời, hãy cho em là người phụ nữ trong bóng tối của anh.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Phương Nhan kỳ thực khiến Phi Vũ kìm lòng không được anh ta trực tiếp ôm lấy Phương Nhan mạnh bạo hôn môi! Cô ta thì nhiệt tình mời gọi, Phi Vũ thở hổn hển dáng vẻ như không thể chờ thêm.
– Phương Nhan, đến nhà anh…
*
Trải qua một đêm mặn nồng Phương Nhan chính thức trở thành tình nhân của Phi Vũ, quả như cô ta dự tính từ sau khi ngủ với Phi Vũ xong những chương trình lớn nhỏ đều để Phương Nhan dẫn dắt!
Tại một phòng nghỉ, hai nữ MC khác đang hăng hái trò chuyện.
– Biết gì không?
– Có chuyện gì thế?
– Nghe nói Tổng Giám Đốc Hoàng, Hoàng Gia Bách tài trợ cho Đài Truyền Hình chúng ta đấy, số tiền rất lớn.
– Có thật không vậy? Sao nghe bảo Tổng Giám Đốc Hoàng trước nay không thích dính dáng vào truyền thông?
Cô gái dặm phấn khinh khỉnh nhún vai bình thản nói.
– Làm sao biết được? Tôi chỉ nghe lại thế.
– Lẽ nào là vì Phương Nhan à, nghe chị ta thừa nhận mình và Hoàng Gia Bách hẹn hò?
– Cô bị ấm đầu? Tin tức rần rần Hoàng Gia Bách yêu đương cùng cô gái khác còn gì?
Người kia nghe xong gật gù đồng tình, phía ngoài cửa bóng dáng Phương Nhan thấp thoáng, cô ta sau khi nghe xong bàn tay bất giác siết chặt tức giận vì mấy lời nói nhảm nhí đấy, bộ dạng càng tức khi nghe họ nói tới Tường San. Nhưng nghĩ tới chuyện Hoàng Gia Bách tài trợ cho đài cô ta mừng thầm. rất nhanh liền nghĩ cách làm hòa, dù gì từ cái hôm xảy ra đánh ghen gần như cô ta không thể liên lạc với Hoàng Gia Bách, nhân dịp này nhất định Phương Nhan phải để Hoàng Gia Bách tha thứ.
Dẫu sao người đàn ông Phương Nhan muốn kết hôn chỉ có con trai nhà họ Hoàng – Hoàng Gia Bách!
Phương Nhan nhếch môi cười, kiêu ngạo bước đi đột nhiên gặp MC Phi Vũ, cô ta lại làm ra bộ dạng ngoan ngoãn lả lướt.
– Tiền bối!
– Phương Nhan, anh có chuyện muốn nói.
– Vâng anh nói đi.
– Tạm thời em nghỉ ngơi nhé, 6 tháng.
– Gì chứ? Tại sao?
– Ừ thật ra chuyện này! Người tài trợ Tổng Giám Đốc Hoàng! Hoàng Gia Bách bảo, anh ta chấp nhận tài trợ tất cả chỉ cần Phương Nhan em tạm thời rời khỏi chiếc ghế MC trong vòng 6 tháng tới.
– Phi… Phi Vũ anh nói gì cơ?
– Hiện tại lịch trình của em đã bị hủy, trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian nhé, mọi thứ ổn thỏa anh gọi cho em.
– Mèo con, em làm tốt lắm!
Tường San phút chốc đờ đẫn, biểu hiện ngờ nghệch nhìn anh, trong đầu dấy lên suy ngẫm, bộ Gia Bách không xót ruột à? Dù gì người bị túm tóc cũng là cô MC Phương Nhan vị hôn thê của anh mà? Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Hoàng Gia Bách thẳng thừng cầm mớ tóc trong tay cô dửng dưng vứt vào sọt rác bình thản nói tiếp.
– Thứ này không cần đem trả lại làm gì, hãy để cô ta đeo tóc giả đi.
Câu nói của Hoàng Gia Bách thốt ra suýt chút nữa khiến cho Tường San bật cười nhưng cũng may là cô nén lại! Nhìn dáng vẻ hờ hững này của anh thì ắt hẳn không được gọi là đau lòng đâu nhỉ? Tường San mím môi ngẫm nghĩ định nói thì bất ngờ phía ngoài Khải Uy cận vệ Hoàng Gia Bách chậm rãi đi vào cẩn trọng cất giọng.
– Anh Bách bọn người đó bây giờ xử lý thế nào ạ?
Thoáng chốc Tường San ngước lên thấy Hoàng Gia Bách nhíu mày dường như đang ra ám hiệu cho Khải Uy phải im lặng, tức khắc Khải Uy cũng im luôn, cậu ấy dè dặt đứng sang một bên.
Hoàng Gia Bách cúi đầu nhìn cô ân cần dặn dò.
– Em lên phòng chờ tôi.
– Oh.
Tường San dài giọng, cô rất muốn ở lại nghe thử liệu Hoàng Gia Bách sẽ xử lý như thế nào? Hơn hết cô sợ anh nóng nảy mất kiểm soát lại làm ra những chuyện không nên nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc anh không làm gì quá phận đâu, đằng nào thì cô MC kia cũng là người quen, nếu có xử lý thì hẳn chỉ la rày răn đe vài câu cho qua, Tường San gật gù ngẫm ngợi nên cũng không quá tò mò nữa. Cô ngoan ngoãn lết thân chậm chạp lên phòng, thôi thì cũng không phải chuyện mà cô có thể xen vào tốt nhất biết điều sống yên phận là được. Sau khi đợi Tường San đi khỏi anh nhìn sang phía dì Khương vẻ mặt ái ngại đầy áy náy.
– Xin lỗi dì Khương! Vì tôi mà khiến dì phải liên lụy.
– Ôi trời, đâu có gì mà cậu phải xin lỗi, dì không sao.
Hoàng Gia Bách liếc mắt nhìn gương mặt Dì Khương đỏ hoe, sưng tấy càng thêm tức giận đối với Phương Nhan, Hoàng Gia Bách kìm nén hạ giọng, thanh âm phát ra cực kỳ nhỏ nhẹ.
– Dì cũng về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ gọi người làm mang đá vào trườm cho dì.
Dì Khương xua tay.
– Dì không sao, cậu Bách lo cho cái San trước đi, lúc nãy cả hai người cùng lao vào đánh nhau không biết trên người San San có bị thương không.
– Dì Khương yên tâm San San cứ để tôi lo, dì về nghỉ ngơi một chút đi, công chuyện còn cứ giao cho người khác làm.
Nghe Hoàng Gia Bách nghiêm túc nói thế dì Khương cũng không tiện lắm lời từ chối nhiều dì cười gật đầu.
– Ừ, vậy dì đi nghỉ trước.
– Vâng!
Dì Khương xoay người đi xuống nhà sau! Hoàng Gia Bách gọi người làm căn dặn vài thứ rồi cùng Khải Uy đi vào thư phòng làm việc, phải rất lâu hai người mới trở ra, cũng không rõ rốt cuộc đã bàn bạc cái gì nữa? Lúc Khải Uy chuẩn bị rời khỏi Hoàng Gia Bách còn dặn dò thêm vài câu.
– Gọi thêm người canh gác, tôi không muốn thấy bất cứ kẻ nào liên quan đến cô ta được phép lảng vảng ở đây.
– Dạ vâng.
Khải Uy thấp người gật đầu xong xuôi liền xoay lưng rời khỏi nhà.
Hoàng Gia Bách ngước mặt nhìn lên tầng hai, rồi tiện tay cậm theo hộp thuốc bước lên, lúc mở cửa đi vào thì thấy Tường San đang nằm trên giường dáng vẻ não nề buồn hiu vọc điện thoại, Tường San nghiêng đầu thấy Hoàng Gia Bách liền vội chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh ngay ngắn, anh chậm rãi bước đến vừa ngồi xuống đã hỏi.
– Đang làm gì đó?
– Hả? À, tôi gọi điện thoại cho em trai, báo rằng hôm nay không thể gặp.
Hoàng Gia Bách im lặng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, quả thật bộ dạng hiện tại không thể đến gặp em trai rồi! Tường San ủ dột thở dài, tâm tình khi nãy còn vui vẻ khoan khoái, nào ngờ bây giờ lại thành ra thế này đâu. Hoàng Gia Bách biết Tường San đang uất ức nhưng vốn không phải người giỏi mồm mép lấy lòng nên anh chọn dùng hành động cử chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi!
– Ngoan, hôm nay không gặp thì để hôm khác.
Tường San giật mình nhướng mi mắt nhìn trong lòng thoáng chút bồi hồi, Hoàng Gia Bách bị làm sao vậy? Tự dưng lại trở nên ấm áp thâm tình thế? Tường San mím môi cố tình tránh né không đáp.
Hoàng Gia Bách cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này, anh mở hộp lấy ra một lọ thuốc chất giọng ôn tồn.
– Đưa tay đây tôi xem.
Tường San không đôi co, ngoan ngoãn chìa cánh tay ra cho Hoàng Gia Bách xem, anh nhìn những vết cào cấu bất giác nhíu chặt mày, Phương Nhan, loại đàn bà độc ác, sao cô ta dám cấu cánh tay nhỏ nhắn của Tường San thành ra thế này? Hoàng Gia Bách hết sức chu đáo cẩn thận lau vết thương cho Tường San, những vệt máu khô đọng lại đều được Gia Bách tỉ mỉ chùi đi.
Tường San cảm giác hơi ran rát nhăn mặt suýt xoa, anh tức khắc dừng lại quan tâm hỏi.
– Đau lắm sao?
– Không phải, chỉ hơi rát một chút.
– Tôi xin lỗi, tôi sẽ lau cẩn thận hơn.
Tường San gật gật đầu cũng không có nói nhiều, sau khi xử lý bôi thuốc cho những vết thương nơi cánh tay cô xong xuôi Hoàng Gia Bách liền rời khỏi phòng lúc anh trở lại còn mang theo thức ăn thơm ngát đưa cho cô, Tường San tròn xoe mắt cảm động, cô tưởng anh đã đi rồi chứ? Cô bỗng nghe Hoàng Gia Bách ôn tồn nói.
– Nghe nói em chưa ăn gì đã bị Phương Nhan tới gây sự rồi hả? Đồ ăn tôi vừa bảo họ chuẩn bị cho em đấy mau ăn đi.
– Cảm ơn anh.
Tường San híp mắt cười, không khách sáo ngon lành đánh chén, kỳ thực hồi nãy cô cũng chưa ăn được gì nhiều đã phải vận nội công đấu với chị ta, bây giờ cô đói muốn xỉu cũng thật may có Hoàng Gia Bách hiểu ý, thôi thì cũng coi như anh ta bù bắp cho cô vậy. Bởi cô bị hiểu lầm cũng do anh mà ra. Tường San vừa ăn vừa ngoác mắt nhìn Hoàng Gia Bách hỏi.
– Dì Khương có sao không?
– Không! Dì ổn rồi, mặt hơi sưng một chút.
Tường San phụng mặt gật gật đầu, tự nhiên nghĩ lại trong lòng vô cùng bức xúc, Tường San buột miệng phàn nàn một câu.
– Cái chị Phương Nhan đó ra tay cũng thật nhẫn tâm mà, còn đánh cả dì Khương, tôi thấy trên sóng truyền hình chị ấy đâu đến nổi tệ hiền lành nhã nhặn đoan trang biết bao nhiêu, sao ở ngoài đời hung hãn quá đi.
Hoàng Gia Bách ngồi bên cạnh chống cằm nhìn San San chăm chăm, sau một hồi liền cất giọng đáp, ngữ khí thốt lên vô cùng chắc nịch cam đoan.
– San San! Đành để em chịu thiệt hôm nay về sau tôi hứa không bao giờ cho phép chuyện này lặp lại nữa!
– …
Tường San cười gượng cho qua, trong đầu thiết nghĩ còn có lần sau? Thôi đi cho Tường San cô xin quỳ gối khẩn cầu, hôm nay cô còn chưa đủ thê thảm hả chắc lần sau cô không toàn mạng thật.
*
Phương Nhan sau khi bị đuổi ra khỏi nhà Hoàng Gia Bách thì bộ phận vô cùng tàn tạ, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch đến đáng thương, một bên mặt đỏ chót cô ta vừa lái xe mà nước mắt không ngừng rơi, trong lòng vẫn không thôi tức giận, hình ảnh Hoàng Gia Bách sốt sắng lo lắng cho con ti tiện thấp hèn Tường San cứ luôn hiện hữu trong đầu cô ta, bàn tay không ngừng siết chặt vô lăng! Cảm giác bí bách ngột ngạt liên tục quấn lấy Phương Nhan, dường như bản thân thể chịu đựng, cô ta ngay lập tức đánh lái tấp thẳng vào lề, trợn mắt ghiến răng điên cuồng la hét miệng không ngừng rủa xả Tường San.
Phương Nhan qua một hồi lâu điên cuồng la hét xả giận thì cũng bình tâm trở lại, cô ta lau nước mắt kéo giương vuốt lại tóc tai, nhìn dáng vẻ hiện tại đúng là thảm hại, cũng không thể về nhà với thân thể lụi tàn đáng thương này, ngẫm nghĩ Phương Nhan vội vàng lấy di động ra gọi cho ai đấy, xong xuôi yên tĩnh ngồi im ở trong xe chờ. Khoảng chừng 10 phút một chiếc taxi chầm chậm chạy đến, đậu gần chiếc xe Phương Nhan, người đàn ông bước xuống dáng vẻ vô cùng xót ruột gấp gáp chạy lại, trên tay còn mang theo túi đồ.
MC Phi Vũ đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, Phương Nhan mệt mỏi mở cửa xe cho anh ta vào! Phi Vũ vừa chồm người vào đã phải giật mình thốt lên.
– Phương Nhan, em vừa đi đóng phim về đấy à?
Cô ta nhếch mép liếc mắt nhìn sang, cũng hiểu trông bộ dạng của mình bây giờ chẳng ra làm sao, Phương Nhan hờ hững đáp.
– Không có!
– Vậy tại sao lại thành ra thế này chứ? Nhìn em như mới đi đánh nhau về vậy.
Phương Nhan không trả lời câu hỏi của anh ta, nhạt giọng lảng tránh.
– Anh có mang đồ giúp em không?
– Có, đây này em mau thay đi!
Phi Vũ ngay lập tức đưa túi đồ mới sạch sẽ qua cô ta xong lịch sự định xuống xe thì bất ngờ Phương Nhan kéo tay giữ lại, đôi mắt Phương Nhan bất chợt lóe lên tia sáng, như đang có tâm cơ với anh ta, Phương Nhan khẽ cong môi, cô ta biết Phi Vũ nhà rất giàu có hơn nữa lại là con trai của chủ tịch Đài Truyền Hình nơi cô ta làm việc. Ngẫm nghĩ nếu như lấy lòng Phi Vũ ít nhiều sau này cũng có lợi dù gì hiện giờ chuyện giữa Hoàng Gia Bách và cô ta chưa thuận lợi suôn sẻ lắm, không muốn bản thân cô đơn đành tìm người mua vui vậy, Phi Vũ trông thấy Phương Nhan cứ mãi lặng im liền nhíu mày.
– Em sao thế?
– Anh định đi đâu?
– Không phải em muốn thay đồ hả, anh xuống xe để em thay.
– Không cần đâu, anh quay mặt đi chỗ khác là được.
– Phương Nhan…
Phương Nhan cười nhạt, bộ dạng lẳng lơ cố tình mồi chài cất giọng.
– Phi Vũ anh có thích em không?
– Phương…
Không cho anh ta có thời gian lưỡng lự ngẫm ngợi, Phương Nhan nhanh chóng chồm người qua chuyên nghiệp hôn lên cánh môi Phi Vũ một cái, thành thục dẫn dắt anh ta.
– Chỉ trả lời có hoặc không?
– Có!
Phương Nhan hài lòng cười nhếch môi, cả hai không do dự quấn quýt ôm nhau môi kề môi, Phương Nhan nhiệt tình như muốn trao thân cho anh ta, Phi Vũ mê mẩn hôn đột nhiên lại nghĩ tới gì đó liền đẩy Phương Nhan ra.
– Phương Nhan, nhưng mà anh… có vợ rồi, anh…
– Suỵt, em không nói anh cũng không thì chị ấy làm sao biết được chứ, Phi Vũ, anh rõ ràng thích em hơn thì việc gì phải đè nén? Anh yên tâm em chấp nhận là người đứng sau, sẽ không bao giờ chen chân vào gia đình anh. Phi Vũ anh đừng ruồng bỏ em, bây giờ em không còn ai nữa rồi.
– Phương Nhan à…
– Chuyện này em cam tâm tình nguyện không oán than một lời, hãy cho em là người phụ nữ trong bóng tối của anh.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của Phương Nhan kỳ thực khiến Phi Vũ kìm lòng không được anh ta trực tiếp ôm lấy Phương Nhan mạnh bạo hôn môi! Cô ta thì nhiệt tình mời gọi, Phi Vũ thở hổn hển dáng vẻ như không thể chờ thêm.
– Phương Nhan, đến nhà anh…
*
Trải qua một đêm mặn nồng Phương Nhan chính thức trở thành tình nhân của Phi Vũ, quả như cô ta dự tính từ sau khi ngủ với Phi Vũ xong những chương trình lớn nhỏ đều để Phương Nhan dẫn dắt!
Tại một phòng nghỉ, hai nữ MC khác đang hăng hái trò chuyện.
– Biết gì không?
– Có chuyện gì thế?
– Nghe nói Tổng Giám Đốc Hoàng, Hoàng Gia Bách tài trợ cho Đài Truyền Hình chúng ta đấy, số tiền rất lớn.
– Có thật không vậy? Sao nghe bảo Tổng Giám Đốc Hoàng trước nay không thích dính dáng vào truyền thông?
Cô gái dặm phấn khinh khỉnh nhún vai bình thản nói.
– Làm sao biết được? Tôi chỉ nghe lại thế.
– Lẽ nào là vì Phương Nhan à, nghe chị ta thừa nhận mình và Hoàng Gia Bách hẹn hò?
– Cô bị ấm đầu? Tin tức rần rần Hoàng Gia Bách yêu đương cùng cô gái khác còn gì?
Người kia nghe xong gật gù đồng tình, phía ngoài cửa bóng dáng Phương Nhan thấp thoáng, cô ta sau khi nghe xong bàn tay bất giác siết chặt tức giận vì mấy lời nói nhảm nhí đấy, bộ dạng càng tức khi nghe họ nói tới Tường San. Nhưng nghĩ tới chuyện Hoàng Gia Bách tài trợ cho đài cô ta mừng thầm. rất nhanh liền nghĩ cách làm hòa, dù gì từ cái hôm xảy ra đánh ghen gần như cô ta không thể liên lạc với Hoàng Gia Bách, nhân dịp này nhất định Phương Nhan phải để Hoàng Gia Bách tha thứ.
Dẫu sao người đàn ông Phương Nhan muốn kết hôn chỉ có con trai nhà họ Hoàng – Hoàng Gia Bách!
Phương Nhan nhếch môi cười, kiêu ngạo bước đi đột nhiên gặp MC Phi Vũ, cô ta lại làm ra bộ dạng ngoan ngoãn lả lướt.
– Tiền bối!
– Phương Nhan, anh có chuyện muốn nói.
– Vâng anh nói đi.
– Tạm thời em nghỉ ngơi nhé, 6 tháng.
– Gì chứ? Tại sao?
– Ừ thật ra chuyện này! Người tài trợ Tổng Giám Đốc Hoàng! Hoàng Gia Bách bảo, anh ta chấp nhận tài trợ tất cả chỉ cần Phương Nhan em tạm thời rời khỏi chiếc ghế MC trong vòng 6 tháng tới.
– Phi… Phi Vũ anh nói gì cơ?
– Hiện tại lịch trình của em đã bị hủy, trở về nhà nghỉ ngơi một thời gian nhé, mọi thứ ổn thỏa anh gọi cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.