Chương 22
Nguyễn Thị Thùy
06/01/2023
– Dạ vâng, tôi rõ rồi thưa bà Phương.
– Nhớ điều tra nhanh chóng, lề mề không có một xu.
Đầu dây, người đàn ông nghe thế thì bật cười khanh khách rất nhanh liền mở mồm đáp với giọng điều vô cùng hãnh diện.
– Chúng tôi làm việc ra sao? Chẳng nhẽ bà Phương còn không rõ ư? Bà cứ an tâm giao cho chúng tôi xử lý, tiền vào túi dĩ nhiên là bọn này phải làm cho đàng hoàng rồi.
Bà Phương nhếch môi hừ lạnh, cũng không nói thêm gì trực tiếp cúp điện thoại, đáy mắt bất giác dâng lên một vẻ thâm độc, gian ác, bàn tay siết chặt, lần này bà ta quyết chí không ngồi yên trơ mắt nhìn Phương Nhan tiếp tục đau khổ, nếu con bé đã thích, vị trí con dâu nhà họ Hoàng phải thuộc về con gái yêu của bà ta, sắc mặt đang căng thẳng, hai mắt lăm lăm dữ tợn bỗng dưng nghe ngoài cửa con trai trở về ngay lập tức bà Phương thay đổi nét mặt, nhẻo miệng cười rất tươi nhìn ra dáng vẻ niềm nở hỏi.
– Nhật Minh, về rồi hở con?
– Con chào mẹ.
– Dạo này công việc ở bệnh viện nhiều lắm không?
Phương Nhật Minh sải chân chậm rãi bước vào nhà, ánh mắt lơ đễnh trông thấy vài mảnh vỡ đang nằm ở dưới sàn, anh ta ngồi xuống ghế nhìn bà Phương lắc đầu.
– Vẫn ổn mẹ ạ! Nhưng mà trong nhà lại có chuyện gì hả mẹ?
Bà Phương cười trừ lấp liếm che giấu.
– Nào đó, vừa nãy mẹ sơ ý không cẩn làm bể ấm trà của bố con, người làm đang dọn dẹp ấy.
– Thế bố đâu rồi mẹ?
– Ông ấy mệt nên đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi, thôi con cũng mau lên lầu nghỉ đi làm suốt một ngày rồi mà.
– Vâng!
Phương Nhật Minh mỉm cười gật đầu xong đứng dậy trước khi rời đi anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, nét mặt hiện rõ sự hoài nghi điều mẹ vừa nói, nhưng căn bản bà đã cố tình giấu giếm. Anh ta cũng không tiện soi mói nhiều. Liếc thấy Phương Nhật Minh đi khuất bà ta đen mặt hằm hằm nhìn vào bếp gọi.
– Đào!
Cô người làm nhỏ nhắn hớt hải chạy ra.
– Dạ bà chủ.
– Tôi bảo phải dọn dẹp sạch sẽ thứ cô hai gây ra, tại sao còn làm bị sót hả? Mày để cậu Minh thấy rồi đấy, rốt cuộc mắt mũi để ở đâu, có phải muốn tôi đuổi việc tống khứ về quê?
– Dạ con xin lỗi bà để con dọn lại ngay, bà đừng đuổi con về quê, con xin bà.
– Mày liệu mà làm, đúng là vô tích sự!
Đào cúi gằm mặt cắn răng ngậm ngùi nghe chửi, bà Phương chỉ tay hằm hằm lườm nguýt mắng mỏ xong cũng đứng lên vênh vênh ngoảnh đích bỏ đi về phòng. Đợi bà chủ đi khỏi Đào lúc này mới dám thở mạnh một hơi chậm chạp đi đến dọn nốt mấy mảnh vỡ. Hai người không hề hay biết phía trên tầng Phương Nhật Minh đứng ở một góc khuất từ đầu chí cuối đều chứng kiến nghe hết thảy khuôn mặt anh ta phút chốc muộn phiền trầm xuống, Phương Nhật Minh xoay người bước đi, Đào đang loay hoay hì hục dọn nên cũng chẳng để ý lúc xoay đầu giật mình tái mặt.
– Cậu… cậu Minh?
– Tôi làm em hết hồn?
– Dạ… không ạ! Mà cậu Minh cần gì sao ạ? Để em đi lấy.
– Không!
– Dạ.
Đào đang tính rời đi thì liền bị Phương Nhật Minh gọi lại, sắc mặt anh ta vô cùng nghiêm nghị, chăm chăm nhìn Đào gặng hỏi.
– Cô hai lại làm ra chuyện gì nữa?
Tay chân Đào trở nên lúng túng, mặt mũi xanh ngắt miệng ấp úng không dám trả lời! Nhà này bà chủ rất khó, Đào thiệt tình không muốn bép xép nhiều chuyện đâu lỡ nhỡ đến tai bà chủ không khéo Đào bị đuổi về quê ngay, bản thân sợ hãi điều đó Đào lưỡng lự trốn tránh.
– Dạ không có gì thưa cậu Minh.
– Em mà nói dối tôi không để em làm trong nhà này nữa, nhà này không chứa chấp những người không thành thật.
Hai mắt Đào rưng rưng.
– Cậu Minh đừng làm khó em mà, bà đánh em chết.
– Tôi đảm bảo cho em mẹ tôi sẽ không làm gì, giờ thì mau nói đi cô hai Phương Nhan lại gây ra chuyện gì?
Đào chần chừ một lúc cũng quyết định mở miệng.
– Dạ… cô hai bị nhà họ Hoàng từ đính ước, nghe bảo là ông nội của cậu Bách đã từ, cô hai chịu không nổi đả kích nên về nhà gây rối, đập phá đồ đạc, hình như bạn gái của cậu Bách có thai rồi, em nghe bà chủ nói sẽ giúp cô hai Phương Nhan bước chân vô nhà họ Hoàng làm dâu.
Hàng mày rậm chau lại, Phương Nhật Minh thật hết nói nổi tư tưởng của mẹ và em gái! Nếu tình hình này mà cứ tiến triển không khéo lại xảy ra chuyện không hay mất. Phương Nhật Minh thở dài một hơi gật đầu điềm đạm nói.
– Tôi biết rồi! Nhưng mà tôi muốn nhờ em một việc.
– Dạ cậu Minh cứ nói đi ạ, giúp gì được em sẽ giúp.
– Em giúp thôi để ý tình hình trong nhà, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay, nhớ chưa.
Đào cắn răng do dự nhi nhí giọng: – Dạ.
– Yên tâm chuyện tôi không để ai biết, hơn nữa tôi sẽ bảo vệ cho em, mẹ tôi không làm gì được, không cần phải lo.
– Dạ.
– Về nghỉ ngơi sớm đi.
Dứt lời, Phương Nhật Minh xoay người bước lên tầng hai. Đào ngẩng mặt nhìn bóng lưng Nhật Minh, song thì cũng đi xuống nhà dưới.
***
Ngày hôm sau tại nhà riêng Hoàng Gia Bách.
Tường San đánh một giấc đến sáng, về sinh cá nhân xong xuôi trở xuống lầu liền thấy Gia Bách đang ngồi ở bàn ăn, Tường San chau mày nhìn đồng hồ đã gần 9h thế mà Hoàng Gia Bách vẫn chưa tới công ty à. Dạo gần đây Tường San để ý Gia Bách dường như đi làm rất muộn, đang mải miết ngẫm ngợi thì giọng anh vang lên, nhẹ nhàng trầm thấp.
– Mau qua ăn sáng đi, đứng ngây ra đó làm gì?
– Oh.
Tường San dài giọng, lề mề bước tới, ngồi xuống ghế lại thắc mắc hỏi.
– Anh không đi làm hả.
Hoàng Gia Bách chậm chạp gấp tời báo, hướng mắt nhìn cô dáng vẻ ung dung đáp.
– Lát tôi đi!
Tường San mím môi im lặng gật gật, cầm thìa lên ăn miếng cháo, Hoàng Gia Bách chu đáo rót cho cô một cốc sữa đưa qua.
– Uống đi.
– Cảm ơn.
– Chúng ta đã ký hợp đồng rồi em cũng nên thay đổi cách xưng hô đi không thể lúc nào cũng gọi tôi – anh được.
Tường San ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn, bữa giờ gọi cũng quen miệng nếu đổi lại không thể một sớm một chiều mà thành thục được, nhưng dù gì thì cô sẽ cố gắng phối hợp, dẫu sao số tiền Hoàng Gia Bách bỏ ra không hề nhỏ, cô phải làm để xứng đáng với số tiền anh trả, Tường San ngờ nghệch mỉm cười nhẹ đáp.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng thay đổi.
– Em thay đổi từ luôn bây giờ đi, bởi hôm nay chúng ta sẽ chuyển về nhà họ Hoàng, khi sáng ông vừa gọi thúc giục.
– Hả? Nhanh thế hả.
– Ừ!
Gương mặt Tường San phút chốc rủ xuống buồn hiu thở dài một hơi, cô đặt chiếc thìa xuống bát bộ dạng suy tư. Hoàng Gia Bách biết cô lo lắng chuyện gì liền cất giọng trấn an.
– Không cần phải lo lắng, đến đó ở cứ sinh hoạt như bình thường, em đã có tôi và ông bảo vệ thì mẹ cũng không làm gì, dì Khương sẽ đi cùng em, sang bên đó dì Khương phụ trách chăm sóc bầu bạn với em.
Hai mắt Tường San sáng rực khi nghe anh nói, thật ra cô sợ sang nhà anh ở, bởi từ khi dùng cơm ở đó về Tường San biết rõ mẹ Gia Bách không hề thích, cũng như không hề có thiệt cảm với mình, bản thân sợ đơn phương độc mã về nhà Hoàng sẽ buồn chán tới ch.ế.t mất, vã lại lạ nước lạ cái cô không biết xoay sở thế nào, cơ mà bây giờ Hoàng Gia Bách cho dì Khương theo khiến cô vô cùng cảm kích, có dì ở bên thú thật cô cũng bớt căng thẳng hẳn, Tường San vui vẻ cười tươi hỏi lại.
– Có thật anh sẽ để dì Khương qua đó không? Lỡ mẹ anh không đồng ý thì sao.
– Chỉ cần em thích là được, phần mẹ tôi, tôi sẽ lo sau.
– Vâng.
– Hôm nay sẽ chuyển qua, em tranh thủ chuẩn bị đi.
– Tôi…
Tường San vừa thốt một chữ lập tức khiến lông mày Hoàng Gia Bách cau chặt, ánh mắt sắc lẹm nhìn San San chằm chằm, Tường San khẽ cắn môi im bặt, nét mặt gượng gạo liền nhỏ giọng thẹn thùng chữa cháy thay đổi.
– Em… em muốn xin anh đến bệnh viện một chút.
Nghe Tường San nói, khóe môi Hoàng Gia Bách mấp máy ẩn hiện ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt hiện lên vẻ nhu tình, dịu dàng, anh khàn giọng hỏi.
– Đi thăm mẹ em?
– Vâng, em muốn đi thăm mẹ một chút.
Hoàng Gia Bách thong thả cầm tách cà phê thưởng ngoạn vài ngụm, anh cũng không muốn làm khó cô gật đầu đồng ý.
– Tôi sẽ kêu người đưa em đi.
Tường San híp mắt cười tươi: – Cảm ơn anh.
– Mau ăn sáng đi.
Tường San trong lòng vui vẻ, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời mà ăn hết bữa sáng! Hoàng Gia Bách cũng nán lại ăn sáng cùng cô, dùng được một chút thì anh rời bàn đến công ty, Tường San nhanh chóng xử lý hết thức ăn liền hì hục chạy lên phòng sửa soạn thay quần áo, lúc trở xuống tài xế đã đứng sẵn.
– Cô San, mời cô.
– Dạ cháu cảm ơn chú Dương.
Tường San rấp rẻng ngồi vào, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà! Đang chạy trên đường Tường San phát hiện chú Dương cứ mải miết nhìn vô gương chiếu, cô tò mò buột miệng hỏi.
– Có chuyện gì thế chú Dương?
– Hình như đang có người bám đuôi chúng ta, cái xe phía sau chú để ý nãy giờ cứ theo hoài, hễ mà chú rẻ là nó cũng rẻ, nãy đến giờ cũng hơn 10 phút rồi.
– Dả?
Tường San trợn mắt, tức khắc ngoáy đầu xem thử, quả thật là có một chiếc xe màu đen đang dai dẳng bám theo sau, cô cau mày ngẫm ngợi không biết rốt cuộc là ai, dĩ nhiên không phải Hoàng Gia Bách, bởi sáng nay cô đã xin anh, không lý nào anh lại cho người theo dõi, trong đầu Tường San mơ hồ bất chợt lóe lên người thứ hai, là mẹ anh bà Xuân Lan nhưng ngay sau đó Tường San cũng gạt đi luôn, mẹ Hoàng Gia Bách dẫu sao cũng thuộc dạng cao quý, nhã nhặn chắc không vì một cô bé như cô mà cho người theo dõi đâu, Tường San cắn cắn răng thật sự không thể nghĩ ra ai, đột nhiên chú Dương trầm giọng nhắc nhở.
– Cô San.
Tường San bừng tỉnh ngẩng đầu: – Dạ.
– Cô San bám chắc nhé để chú tăng tốc cắt đuôi bọn họ, không thể để họ cứ mải theo được.
– Dạ vâng.
Câu trả lời của Tường San vừa dứt, lập tức tốc độ của xe cũng nhanh hơn, tuy chú Dương đã có tuổi nhưng tay lái rất vững, lạng lách một hồi lúc Tường San quay lại đã không thấy chiếc xe màu đen kia đâu giờ phút này đây cô mới dám thở phào nhẹ nhõm không quên khen ngợi.
– Chú Dương lái xe đỉnh thật.
Chú Dương híp mắt cười khà khà, chú nói: – Hồi trẻ chú là tay đua, nhưng xe chú lái là moto, về già cũng may được cậu Bách thuê làm tài xế.
Chú Dương nói đến đấy thì dừng lại, xong lại tiếp tục bồi thêm một câu khiến Tường San phì cười.
– Cơ mà bọn trẻ phía sau còn non tay quá mới có thế đã không dí được! Tặc tặc còn thua một ông già nữa.
Tường San ôm bụng ngặt nghẽo cười, rất công nhận điều chú Dương nói. Đến bệnh viện Tường San nhanh chóng bước xuống, lúc đóng cửa xe cô vô tình trông thấy chú Dương đang loay hoay mở điện thoại, có lẽ là báo tình hình cho Hoàng Gia Bách, cô cũng không muốn làm mất thời gian sải bước đi vào trong. Ở lối rẻ vì quá hấp tấp, gấp gáp mà Tường San lỡ va vào một người.
– Aaa.
Người kia tức tốc bước đến đỡ cô, ân cần hỏi han.
– Cô có sao không?
Tường San xoa xoa cánh tay lắc đầu ngẩng lên, đập vào mắt là gương mặt người đàn ông thanh tú, điển trai vô cùng dáng vẻ nhã nhặn, ở người đàn ông toát lên loại khí ấm áp hiền lành. Người đàn ông nhìn San San chằm chằm nhẹ nhàng hỏi lần nữa.
– Cô thật sự không sao chứ?
– Dạ… không, tôi xin lỗi, là do tôi bất cẩn va vào anh.
Người đàn ông kia cười.
– Tôi không sao.
Anh ta tinh tế nhặt túi xách lên đưa cho Tường San, cô nhận lấy liền cúi đầu cảm ơn rồi bước đi, bước hai bước cô nghe loáng thoáng có ai gọi.
– Bác sĩ Minh.
Dù thế Tường San cũng không ngoáy đầu quan tâm nhiều, gấp gáp bước vào tháng máy.
Còn người đàn ông kia trầm ngâm ngắm nhìn cô đi khuất, phải đến khi một vị bác sĩ bước lại gọi, anh ta mới hoàn hồn thu hồi tầm mắt.
– Bác sĩ Minh, cháu nhìn gì mà thất thần vậy.
Phương Nhật Minh khẽ cười lắc đầu: – Dạ không có gì, vừa nãy có một cô gái va vào cháu, cô ấy rất xinh đẹp chú ạ.
Vị bác sĩ tò mò đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chả thấy ai cả, làm gì có ai xinh đẹp chứ? Nhìn lại Phương Nhật Minh xem chừng đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi cũng nên, vị bác cười cười nhanh nhảu lên tiếng chọc ghẹo.
– Đừng nói cháu vừa gặp đã yêu nha? Trời ơi, bác sĩ Minh của chú không phải luôn mê mẩn công việc và nói không với tình yêu sao?
Phương Nhật Minh hóa thẹn: – Không hẳn ạ, chỉ thấy xinh nên cháu khen tới cô ấy tên gì cháu cũng không biết.
Vị bác sĩ ôn hòa vỗ vai Phương Nhật Minh.
– Nhật Minh này, nếu là duyên phận chắc chắn cháu và cô gái kia vẫn còn có cơ hội gặp nhau đấy, tin chú đi.
Phương Nhật Minh chỉ cười không đáp vị bác sĩ cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề đó, lập tức đổi đề tài.
– Dạo này bố cháu thế nào rồi?
– Bố cháu vẫn khỏe ạ.
– Ông ấy quả thật rất có phúc, khi sinh được một cậu con trai tài giỏi xuất sắc, giao cả cho cháu điều hành hai bệnh viện còn bản thân an nhàn về già nghĩ dưỡng, chú thú thực cũng mong muốn như bố cháu.
– Chú Lục đừng nói vậy.
– Gần đây công việc của cháu ổn không?
– Dạ vẫn ổn ạ.
– Hôm nay cảm ơn cháu đã bớt chút thời gian đến dự hội thảo của bệnh viện chú, bữa trưa nay chú mời cháu ăn cơm nhé.
– Cháu là phận hậu bối, được trưởng bối mời cơm tất nhiên là vinh hạnh của cháu rồi.
Bác sĩ Lục nhẻo miệng cười sảng khoái, vỗ vỗ nhẹ bã vai Phương Nhật Minh tỏ ý vô cùng hài lòng, cả hai người cùng nhau bước đi. Trước khi rời khỏi Phương Nhật Minh luyến tiếc âm thầm quay đầu nhìn lại phía sau, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, trắng trẻo của người con gái vừa rồi, nghĩ tới làm khóe môi anh ta cong lên cười nhè nhẹ, đáy mắt thâm tình dấy lên suy nghĩ.
“Nếu là duyên phận ắt hẳn sẽ gặp lại? Phương Nhật Minh tôi hi vọng sẽ gặp lại em! Cô bé.”
***
Tường San ở lại thăm mẹ một lúc lâu thì ra về, xem bộ những lời Hoàng Gia Bách nói là thật, mẹ cô hiện đang tiếp nhận trị liệu mới nên nhìn chung sức khỏe đã ổn hơn trước, bình phục rất nhanh. Còn Tường Khang cũng không còn gắt gỏng với cô, thằng bé đã chịu sống trong căn nhà cô đưa để tiện qua lại chăm sóc mẹ, nên thú thực cô khá an tâm! Bây giờ chỉ cần cô chú tâm hoàn tất hợp đồng, sau một năm có thể sang Anh, nghĩ đến cuộc sống mới khiến tâm trạng Tường San rộn ràng khẩn trương.
Lúc trở về nhà, đã thấy Hoàng Gia Bách đang ngồi ở phòng khách, dáng vẻ nghiêm ngặt lạnh lùng, Tường San khó hiểu, không phải đã đi làm rồi hả, sao lại trở về thế này?
Vừa nhìn thấy cô Hoàng Gia Bách lật đật đi đến duỗi tay giữ chặt bờ vai cô, gấp gáp hỏi.
– Có làm em sợ không?
Gương mặt Tường San ngây ngốc đờ đẫn sợ là sợ cái gì chứ?
Hoàng Gia Bách nhẹ nhàng nhắc lại.
– Tôi nghe chú Dương bảo đã có kẻ bám đuôi em.
– À, không sợ, chú Dương lái xe rất đỉnh, tích tắc liền cắt đuôi được bọn họ rồi.
Ánh mắt Hoàng Gia Bách thâm tình ôn nhu, anh khẽ xoa đầu cô khàn giọng.
– Không sợ là được rồi! Mau lên phòng chuẩn bị đồ đi chúng ta về nhà họ Hoàng.
– Vâng.
Tường San rấp rẻng đi lên tầng, cô vừa khi khỏi phía ngoài cửa Khải Uy nhanh chóng tiến vào, cậu rất lịch sự cung kính cúi đầu chào.
– Điều tra được chưa?
– Dạ đã xong thưa anh! Dạy dỗ một trận bọn họ đã khai.
– Là ai đứng sau?
– Dạ là mẹ của cô Phương Nhan, bà Hồng Ngọc.
– Nhớ điều tra nhanh chóng, lề mề không có một xu.
Đầu dây, người đàn ông nghe thế thì bật cười khanh khách rất nhanh liền mở mồm đáp với giọng điều vô cùng hãnh diện.
– Chúng tôi làm việc ra sao? Chẳng nhẽ bà Phương còn không rõ ư? Bà cứ an tâm giao cho chúng tôi xử lý, tiền vào túi dĩ nhiên là bọn này phải làm cho đàng hoàng rồi.
Bà Phương nhếch môi hừ lạnh, cũng không nói thêm gì trực tiếp cúp điện thoại, đáy mắt bất giác dâng lên một vẻ thâm độc, gian ác, bàn tay siết chặt, lần này bà ta quyết chí không ngồi yên trơ mắt nhìn Phương Nhan tiếp tục đau khổ, nếu con bé đã thích, vị trí con dâu nhà họ Hoàng phải thuộc về con gái yêu của bà ta, sắc mặt đang căng thẳng, hai mắt lăm lăm dữ tợn bỗng dưng nghe ngoài cửa con trai trở về ngay lập tức bà Phương thay đổi nét mặt, nhẻo miệng cười rất tươi nhìn ra dáng vẻ niềm nở hỏi.
– Nhật Minh, về rồi hở con?
– Con chào mẹ.
– Dạo này công việc ở bệnh viện nhiều lắm không?
Phương Nhật Minh sải chân chậm rãi bước vào nhà, ánh mắt lơ đễnh trông thấy vài mảnh vỡ đang nằm ở dưới sàn, anh ta ngồi xuống ghế nhìn bà Phương lắc đầu.
– Vẫn ổn mẹ ạ! Nhưng mà trong nhà lại có chuyện gì hả mẹ?
Bà Phương cười trừ lấp liếm che giấu.
– Nào đó, vừa nãy mẹ sơ ý không cẩn làm bể ấm trà của bố con, người làm đang dọn dẹp ấy.
– Thế bố đâu rồi mẹ?
– Ông ấy mệt nên đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi, thôi con cũng mau lên lầu nghỉ đi làm suốt một ngày rồi mà.
– Vâng!
Phương Nhật Minh mỉm cười gật đầu xong đứng dậy trước khi rời đi anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, nét mặt hiện rõ sự hoài nghi điều mẹ vừa nói, nhưng căn bản bà đã cố tình giấu giếm. Anh ta cũng không tiện soi mói nhiều. Liếc thấy Phương Nhật Minh đi khuất bà ta đen mặt hằm hằm nhìn vào bếp gọi.
– Đào!
Cô người làm nhỏ nhắn hớt hải chạy ra.
– Dạ bà chủ.
– Tôi bảo phải dọn dẹp sạch sẽ thứ cô hai gây ra, tại sao còn làm bị sót hả? Mày để cậu Minh thấy rồi đấy, rốt cuộc mắt mũi để ở đâu, có phải muốn tôi đuổi việc tống khứ về quê?
– Dạ con xin lỗi bà để con dọn lại ngay, bà đừng đuổi con về quê, con xin bà.
– Mày liệu mà làm, đúng là vô tích sự!
Đào cúi gằm mặt cắn răng ngậm ngùi nghe chửi, bà Phương chỉ tay hằm hằm lườm nguýt mắng mỏ xong cũng đứng lên vênh vênh ngoảnh đích bỏ đi về phòng. Đợi bà chủ đi khỏi Đào lúc này mới dám thở mạnh một hơi chậm chạp đi đến dọn nốt mấy mảnh vỡ. Hai người không hề hay biết phía trên tầng Phương Nhật Minh đứng ở một góc khuất từ đầu chí cuối đều chứng kiến nghe hết thảy khuôn mặt anh ta phút chốc muộn phiền trầm xuống, Phương Nhật Minh xoay người bước đi, Đào đang loay hoay hì hục dọn nên cũng chẳng để ý lúc xoay đầu giật mình tái mặt.
– Cậu… cậu Minh?
– Tôi làm em hết hồn?
– Dạ… không ạ! Mà cậu Minh cần gì sao ạ? Để em đi lấy.
– Không!
– Dạ.
Đào đang tính rời đi thì liền bị Phương Nhật Minh gọi lại, sắc mặt anh ta vô cùng nghiêm nghị, chăm chăm nhìn Đào gặng hỏi.
– Cô hai lại làm ra chuyện gì nữa?
Tay chân Đào trở nên lúng túng, mặt mũi xanh ngắt miệng ấp úng không dám trả lời! Nhà này bà chủ rất khó, Đào thiệt tình không muốn bép xép nhiều chuyện đâu lỡ nhỡ đến tai bà chủ không khéo Đào bị đuổi về quê ngay, bản thân sợ hãi điều đó Đào lưỡng lự trốn tránh.
– Dạ không có gì thưa cậu Minh.
– Em mà nói dối tôi không để em làm trong nhà này nữa, nhà này không chứa chấp những người không thành thật.
Hai mắt Đào rưng rưng.
– Cậu Minh đừng làm khó em mà, bà đánh em chết.
– Tôi đảm bảo cho em mẹ tôi sẽ không làm gì, giờ thì mau nói đi cô hai Phương Nhan lại gây ra chuyện gì?
Đào chần chừ một lúc cũng quyết định mở miệng.
– Dạ… cô hai bị nhà họ Hoàng từ đính ước, nghe bảo là ông nội của cậu Bách đã từ, cô hai chịu không nổi đả kích nên về nhà gây rối, đập phá đồ đạc, hình như bạn gái của cậu Bách có thai rồi, em nghe bà chủ nói sẽ giúp cô hai Phương Nhan bước chân vô nhà họ Hoàng làm dâu.
Hàng mày rậm chau lại, Phương Nhật Minh thật hết nói nổi tư tưởng của mẹ và em gái! Nếu tình hình này mà cứ tiến triển không khéo lại xảy ra chuyện không hay mất. Phương Nhật Minh thở dài một hơi gật đầu điềm đạm nói.
– Tôi biết rồi! Nhưng mà tôi muốn nhờ em một việc.
– Dạ cậu Minh cứ nói đi ạ, giúp gì được em sẽ giúp.
– Em giúp thôi để ý tình hình trong nhà, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay, nhớ chưa.
Đào cắn răng do dự nhi nhí giọng: – Dạ.
– Yên tâm chuyện tôi không để ai biết, hơn nữa tôi sẽ bảo vệ cho em, mẹ tôi không làm gì được, không cần phải lo.
– Dạ.
– Về nghỉ ngơi sớm đi.
Dứt lời, Phương Nhật Minh xoay người bước lên tầng hai. Đào ngẩng mặt nhìn bóng lưng Nhật Minh, song thì cũng đi xuống nhà dưới.
***
Ngày hôm sau tại nhà riêng Hoàng Gia Bách.
Tường San đánh một giấc đến sáng, về sinh cá nhân xong xuôi trở xuống lầu liền thấy Gia Bách đang ngồi ở bàn ăn, Tường San chau mày nhìn đồng hồ đã gần 9h thế mà Hoàng Gia Bách vẫn chưa tới công ty à. Dạo gần đây Tường San để ý Gia Bách dường như đi làm rất muộn, đang mải miết ngẫm ngợi thì giọng anh vang lên, nhẹ nhàng trầm thấp.
– Mau qua ăn sáng đi, đứng ngây ra đó làm gì?
– Oh.
Tường San dài giọng, lề mề bước tới, ngồi xuống ghế lại thắc mắc hỏi.
– Anh không đi làm hả.
Hoàng Gia Bách chậm chạp gấp tời báo, hướng mắt nhìn cô dáng vẻ ung dung đáp.
– Lát tôi đi!
Tường San mím môi im lặng gật gật, cầm thìa lên ăn miếng cháo, Hoàng Gia Bách chu đáo rót cho cô một cốc sữa đưa qua.
– Uống đi.
– Cảm ơn.
– Chúng ta đã ký hợp đồng rồi em cũng nên thay đổi cách xưng hô đi không thể lúc nào cũng gọi tôi – anh được.
Tường San ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn, bữa giờ gọi cũng quen miệng nếu đổi lại không thể một sớm một chiều mà thành thục được, nhưng dù gì thì cô sẽ cố gắng phối hợp, dẫu sao số tiền Hoàng Gia Bách bỏ ra không hề nhỏ, cô phải làm để xứng đáng với số tiền anh trả, Tường San ngờ nghệch mỉm cười nhẹ đáp.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng thay đổi.
– Em thay đổi từ luôn bây giờ đi, bởi hôm nay chúng ta sẽ chuyển về nhà họ Hoàng, khi sáng ông vừa gọi thúc giục.
– Hả? Nhanh thế hả.
– Ừ!
Gương mặt Tường San phút chốc rủ xuống buồn hiu thở dài một hơi, cô đặt chiếc thìa xuống bát bộ dạng suy tư. Hoàng Gia Bách biết cô lo lắng chuyện gì liền cất giọng trấn an.
– Không cần phải lo lắng, đến đó ở cứ sinh hoạt như bình thường, em đã có tôi và ông bảo vệ thì mẹ cũng không làm gì, dì Khương sẽ đi cùng em, sang bên đó dì Khương phụ trách chăm sóc bầu bạn với em.
Hai mắt Tường San sáng rực khi nghe anh nói, thật ra cô sợ sang nhà anh ở, bởi từ khi dùng cơm ở đó về Tường San biết rõ mẹ Gia Bách không hề thích, cũng như không hề có thiệt cảm với mình, bản thân sợ đơn phương độc mã về nhà Hoàng sẽ buồn chán tới ch.ế.t mất, vã lại lạ nước lạ cái cô không biết xoay sở thế nào, cơ mà bây giờ Hoàng Gia Bách cho dì Khương theo khiến cô vô cùng cảm kích, có dì ở bên thú thật cô cũng bớt căng thẳng hẳn, Tường San vui vẻ cười tươi hỏi lại.
– Có thật anh sẽ để dì Khương qua đó không? Lỡ mẹ anh không đồng ý thì sao.
– Chỉ cần em thích là được, phần mẹ tôi, tôi sẽ lo sau.
– Vâng.
– Hôm nay sẽ chuyển qua, em tranh thủ chuẩn bị đi.
– Tôi…
Tường San vừa thốt một chữ lập tức khiến lông mày Hoàng Gia Bách cau chặt, ánh mắt sắc lẹm nhìn San San chằm chằm, Tường San khẽ cắn môi im bặt, nét mặt gượng gạo liền nhỏ giọng thẹn thùng chữa cháy thay đổi.
– Em… em muốn xin anh đến bệnh viện một chút.
Nghe Tường San nói, khóe môi Hoàng Gia Bách mấp máy ẩn hiện ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt hiện lên vẻ nhu tình, dịu dàng, anh khàn giọng hỏi.
– Đi thăm mẹ em?
– Vâng, em muốn đi thăm mẹ một chút.
Hoàng Gia Bách thong thả cầm tách cà phê thưởng ngoạn vài ngụm, anh cũng không muốn làm khó cô gật đầu đồng ý.
– Tôi sẽ kêu người đưa em đi.
Tường San híp mắt cười tươi: – Cảm ơn anh.
– Mau ăn sáng đi.
Tường San trong lòng vui vẻ, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời mà ăn hết bữa sáng! Hoàng Gia Bách cũng nán lại ăn sáng cùng cô, dùng được một chút thì anh rời bàn đến công ty, Tường San nhanh chóng xử lý hết thức ăn liền hì hục chạy lên phòng sửa soạn thay quần áo, lúc trở xuống tài xế đã đứng sẵn.
– Cô San, mời cô.
– Dạ cháu cảm ơn chú Dương.
Tường San rấp rẻng ngồi vào, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà! Đang chạy trên đường Tường San phát hiện chú Dương cứ mải miết nhìn vô gương chiếu, cô tò mò buột miệng hỏi.
– Có chuyện gì thế chú Dương?
– Hình như đang có người bám đuôi chúng ta, cái xe phía sau chú để ý nãy giờ cứ theo hoài, hễ mà chú rẻ là nó cũng rẻ, nãy đến giờ cũng hơn 10 phút rồi.
– Dả?
Tường San trợn mắt, tức khắc ngoáy đầu xem thử, quả thật là có một chiếc xe màu đen đang dai dẳng bám theo sau, cô cau mày ngẫm ngợi không biết rốt cuộc là ai, dĩ nhiên không phải Hoàng Gia Bách, bởi sáng nay cô đã xin anh, không lý nào anh lại cho người theo dõi, trong đầu Tường San mơ hồ bất chợt lóe lên người thứ hai, là mẹ anh bà Xuân Lan nhưng ngay sau đó Tường San cũng gạt đi luôn, mẹ Hoàng Gia Bách dẫu sao cũng thuộc dạng cao quý, nhã nhặn chắc không vì một cô bé như cô mà cho người theo dõi đâu, Tường San cắn cắn răng thật sự không thể nghĩ ra ai, đột nhiên chú Dương trầm giọng nhắc nhở.
– Cô San.
Tường San bừng tỉnh ngẩng đầu: – Dạ.
– Cô San bám chắc nhé để chú tăng tốc cắt đuôi bọn họ, không thể để họ cứ mải theo được.
– Dạ vâng.
Câu trả lời của Tường San vừa dứt, lập tức tốc độ của xe cũng nhanh hơn, tuy chú Dương đã có tuổi nhưng tay lái rất vững, lạng lách một hồi lúc Tường San quay lại đã không thấy chiếc xe màu đen kia đâu giờ phút này đây cô mới dám thở phào nhẹ nhõm không quên khen ngợi.
– Chú Dương lái xe đỉnh thật.
Chú Dương híp mắt cười khà khà, chú nói: – Hồi trẻ chú là tay đua, nhưng xe chú lái là moto, về già cũng may được cậu Bách thuê làm tài xế.
Chú Dương nói đến đấy thì dừng lại, xong lại tiếp tục bồi thêm một câu khiến Tường San phì cười.
– Cơ mà bọn trẻ phía sau còn non tay quá mới có thế đã không dí được! Tặc tặc còn thua một ông già nữa.
Tường San ôm bụng ngặt nghẽo cười, rất công nhận điều chú Dương nói. Đến bệnh viện Tường San nhanh chóng bước xuống, lúc đóng cửa xe cô vô tình trông thấy chú Dương đang loay hoay mở điện thoại, có lẽ là báo tình hình cho Hoàng Gia Bách, cô cũng không muốn làm mất thời gian sải bước đi vào trong. Ở lối rẻ vì quá hấp tấp, gấp gáp mà Tường San lỡ va vào một người.
– Aaa.
Người kia tức tốc bước đến đỡ cô, ân cần hỏi han.
– Cô có sao không?
Tường San xoa xoa cánh tay lắc đầu ngẩng lên, đập vào mắt là gương mặt người đàn ông thanh tú, điển trai vô cùng dáng vẻ nhã nhặn, ở người đàn ông toát lên loại khí ấm áp hiền lành. Người đàn ông nhìn San San chằm chằm nhẹ nhàng hỏi lần nữa.
– Cô thật sự không sao chứ?
– Dạ… không, tôi xin lỗi, là do tôi bất cẩn va vào anh.
Người đàn ông kia cười.
– Tôi không sao.
Anh ta tinh tế nhặt túi xách lên đưa cho Tường San, cô nhận lấy liền cúi đầu cảm ơn rồi bước đi, bước hai bước cô nghe loáng thoáng có ai gọi.
– Bác sĩ Minh.
Dù thế Tường San cũng không ngoáy đầu quan tâm nhiều, gấp gáp bước vào tháng máy.
Còn người đàn ông kia trầm ngâm ngắm nhìn cô đi khuất, phải đến khi một vị bác sĩ bước lại gọi, anh ta mới hoàn hồn thu hồi tầm mắt.
– Bác sĩ Minh, cháu nhìn gì mà thất thần vậy.
Phương Nhật Minh khẽ cười lắc đầu: – Dạ không có gì, vừa nãy có một cô gái va vào cháu, cô ấy rất xinh đẹp chú ạ.
Vị bác sĩ tò mò đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chả thấy ai cả, làm gì có ai xinh đẹp chứ? Nhìn lại Phương Nhật Minh xem chừng đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi cũng nên, vị bác cười cười nhanh nhảu lên tiếng chọc ghẹo.
– Đừng nói cháu vừa gặp đã yêu nha? Trời ơi, bác sĩ Minh của chú không phải luôn mê mẩn công việc và nói không với tình yêu sao?
Phương Nhật Minh hóa thẹn: – Không hẳn ạ, chỉ thấy xinh nên cháu khen tới cô ấy tên gì cháu cũng không biết.
Vị bác sĩ ôn hòa vỗ vai Phương Nhật Minh.
– Nhật Minh này, nếu là duyên phận chắc chắn cháu và cô gái kia vẫn còn có cơ hội gặp nhau đấy, tin chú đi.
Phương Nhật Minh chỉ cười không đáp vị bác sĩ cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề đó, lập tức đổi đề tài.
– Dạo này bố cháu thế nào rồi?
– Bố cháu vẫn khỏe ạ.
– Ông ấy quả thật rất có phúc, khi sinh được một cậu con trai tài giỏi xuất sắc, giao cả cho cháu điều hành hai bệnh viện còn bản thân an nhàn về già nghĩ dưỡng, chú thú thực cũng mong muốn như bố cháu.
– Chú Lục đừng nói vậy.
– Gần đây công việc của cháu ổn không?
– Dạ vẫn ổn ạ.
– Hôm nay cảm ơn cháu đã bớt chút thời gian đến dự hội thảo của bệnh viện chú, bữa trưa nay chú mời cháu ăn cơm nhé.
– Cháu là phận hậu bối, được trưởng bối mời cơm tất nhiên là vinh hạnh của cháu rồi.
Bác sĩ Lục nhẻo miệng cười sảng khoái, vỗ vỗ nhẹ bã vai Phương Nhật Minh tỏ ý vô cùng hài lòng, cả hai người cùng nhau bước đi. Trước khi rời khỏi Phương Nhật Minh luyến tiếc âm thầm quay đầu nhìn lại phía sau, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, trắng trẻo của người con gái vừa rồi, nghĩ tới làm khóe môi anh ta cong lên cười nhè nhẹ, đáy mắt thâm tình dấy lên suy nghĩ.
“Nếu là duyên phận ắt hẳn sẽ gặp lại? Phương Nhật Minh tôi hi vọng sẽ gặp lại em! Cô bé.”
***
Tường San ở lại thăm mẹ một lúc lâu thì ra về, xem bộ những lời Hoàng Gia Bách nói là thật, mẹ cô hiện đang tiếp nhận trị liệu mới nên nhìn chung sức khỏe đã ổn hơn trước, bình phục rất nhanh. Còn Tường Khang cũng không còn gắt gỏng với cô, thằng bé đã chịu sống trong căn nhà cô đưa để tiện qua lại chăm sóc mẹ, nên thú thực cô khá an tâm! Bây giờ chỉ cần cô chú tâm hoàn tất hợp đồng, sau một năm có thể sang Anh, nghĩ đến cuộc sống mới khiến tâm trạng Tường San rộn ràng khẩn trương.
Lúc trở về nhà, đã thấy Hoàng Gia Bách đang ngồi ở phòng khách, dáng vẻ nghiêm ngặt lạnh lùng, Tường San khó hiểu, không phải đã đi làm rồi hả, sao lại trở về thế này?
Vừa nhìn thấy cô Hoàng Gia Bách lật đật đi đến duỗi tay giữ chặt bờ vai cô, gấp gáp hỏi.
– Có làm em sợ không?
Gương mặt Tường San ngây ngốc đờ đẫn sợ là sợ cái gì chứ?
Hoàng Gia Bách nhẹ nhàng nhắc lại.
– Tôi nghe chú Dương bảo đã có kẻ bám đuôi em.
– À, không sợ, chú Dương lái xe rất đỉnh, tích tắc liền cắt đuôi được bọn họ rồi.
Ánh mắt Hoàng Gia Bách thâm tình ôn nhu, anh khẽ xoa đầu cô khàn giọng.
– Không sợ là được rồi! Mau lên phòng chuẩn bị đồ đi chúng ta về nhà họ Hoàng.
– Vâng.
Tường San rấp rẻng đi lên tầng, cô vừa khi khỏi phía ngoài cửa Khải Uy nhanh chóng tiến vào, cậu rất lịch sự cung kính cúi đầu chào.
– Điều tra được chưa?
– Dạ đã xong thưa anh! Dạy dỗ một trận bọn họ đã khai.
– Là ai đứng sau?
– Dạ là mẹ của cô Phương Nhan, bà Hồng Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.