Chương 1029: Bí mật ở dưới Ngọc bàn. (2)
Trạch Trư
29/09/2014
Bất quá để cho hắn buông tha cho, hắn nhưng có chút không cam lòng.
Người khác không biết Đạo Vương cường đại, nhưng hắn lòng dạ biết rõ, hắn mỗi lần tăng lên cảnh giới liền cần đối mặt chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh oanh giết, biết rõ uy lực ngọc bàn vượt xa Thiên Đạo chí bảo khác, thậm chí chỉ một mặt ngọc bàn này liền đủ để cùng với tám đại chí bảo khác chống lại, không rơi vào thế hạ phong!
Nếu rời đi nơi đây, kia liền không có cơ hội tự mình tham quan hoc tập nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn!
- Giang tiểu hữu, ngươi có thể kiên trì đến hiện tại, có thể thấy được cùng ta có duyên.
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy một đạo kim cầu không biết từ chỗ nào bay đến, rơi vào dưới chân của hắn:
- Nếu tiểu hữu có tâm, liền mời đi lên cầu này.
Giang Nam lẳng lặng suy tư chốc lát, thẳng đi lên kim cầu, chỉ thấy kim cầu dần dần rút ngắn, cũng không lâu lắm, hắn liền tới một mảnh không gian tử khí mịt mờ.
Đạo Kim Ngọc Bàn huyền phù ở trên không, thiên uy tràn ngập, Thiên Âm nổ vang, nói tẫn thế gian hết thảy thanh âm, hết thảy sắc, hết thảy hình dạng!
Liên hoa nhiều đóa, không ngừng trán phóng, Long Phượng ngao du, Âm Dương tương sinh, một đạo kính quang chiếu sáng, Thiên Đạo hoa văn của chư thiên vạn giới từ trong kính quang hạ xuống, như trụ đánh vào trong tử khí mịt mờ phía dưới.
Đạo!
Thiên Đạo to lớn, uy lực vô cùng, cho dù là Giang Nam cách ngọc bàn rất xa, cũng có thể rõ ràng cảm giác được một loại hơi thở thống ngự chư thiên vạn giới, làm người ta run rẩy, thần phục!
Nếu không phải là Tiên Nhân, liền không cách nào ra khỏi Thiên Đạo trói buộc, ở trong giới hạn Thiên Đạo thống ngự, bị Thiên Đạo quản thúc!
Giang Nam cũng không có ra khỏi Thiên Đạo, như cũ là một sinh mệnh nho nhỏ trong Thiên Đạo, ở trước mặt Thiên Đạo, hắn có thể thật sâu cảm giác được mình nhỏ bé cùng vô lực!
Trong tử khí mịt mờ kia, phảng phất có yêu ma quỷ quái gì kinh khủng sôi trào, đang nộ hống, đối kháng Đạo Kim Ngọc Bàn, thanh thế kinh người chí cực!
Oanh…
Trong Hỗn Độn Hồng Mông, đột nhiên một cổ khí tức bá đạo tuyệt luân bộc phát, nát bấy thiên địa, Giang Nam thấy thành tấm thành tấm hư không trực tiếp mai một, hoàn toàn biến mất, hư không cũng bị hóa thành Hỗn Độn Hồng Mông, kinh khủng vô cùng, tựa hồ muốn trực tiếp đánh cả Đạo Vương Đại Thế Giới thành Hỗn Độn hư vô!
Mà Đạo Kim Ngọc Bàn chấn động, Long Phượng bay múa, đem hỗn loạn Hồng Mông bình định, đem Hồng Mông Tử Khí đánh nát luyện hóa, tu bổ hư không, kính quang thấm nhuần, giống như một đạo kim trụ trấn áp "Quái vật" trong Hỗn Độn Hồng Mông kia, duy trì một loại thăng bằng kỳ diệu.
- Đạo Kim Ngọc Bàn rốt cuộc đang cùng thứ gì tranh nhau?
Trong lòng Giang Nam vạn phần khiếp sợ, hướng Hỗn Độn Hồng Mông kia trông đi, chỉ thấy Hỗn Độn dày đặc, mờ mờ mịt mịt, lấy nhãn lực của hắn căn bản không cách nào thấy bất kỳ vật gì.
- Không đúng, hình như là Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp thứ gì, mà kiện đồ vật kia đang cố gắng đột phá Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp!
Hắn nhìn chỉ chốc lát, vật trong Hỗn Độn Hồng Mông kia chỉ sợ không thua Đạo Kim Ngọc Bàn, nếu không không thể vẫn cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau. Hơn nữa Đạo Kim Ngọc Bàn hẳn là đã trấn áp loại đồ này không biết thời gian bao lâu, đến bây giờ còn đang không ngừng giằng co!
Phải biết rằng, Đạo Kim Ngọc Bàn chính là cường đại nhất trong chín đại Thiên Đạo chí bảo, uy lực mặt ngọc bàn này to đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là pháp bảo cường đại nhất thế gian, sau lưng lại có Đạo Vương là Thiên Đạo thần nhân, đồ có thể cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau, chỉ sợ cũng không phải chuyện đùa!
- Mỗi một Bổ Thiên thần nhân, chỉ sợ cũng có một chút bí mật. Bí mật của Huyền Hoàng Lão Tổ chính là Vọng Tiên Đài, mà bí mật của Đạo Vương, sợ rằng là ở trong Hỗn Độn Hồng Mông này.
Trong lòng Giang Nam có một loại cảm giác theo dõi Bổ Thiên thần nhân, thầm nghĩ:
- Không biết đám thần nhân khác sẽ có chút bí mật không thể cho ai biết gì? Thật muốn để cho bọn họ đem hết thảy bí mật phun ra. . .
Hắn ở chỗ này ngồi xếp bằng, lẳng lặng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, đây mới thực là Đạo Kim Ngọc Bàn, chỉ cần lĩnh ngộ ra một phần giải thích, là có thể như Tử Ngọc Đạo Nhân bắt chước chế ra Đạo Kim Ngọc Bàn.
Lĩnh ngộ được càng cao càng nhiều, uy lực cùng thần diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn liền càng mạnh!
Bất quá đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất là đối với Thiên Đạo cảm ngộ hóa thành kiến thức cùng nội tình, đây mới là quý giá nhất!
Hai tròng mắt Giang Nam đêm ngày đen tối, tròng mắt xuất hiện cảnh tượng kinh khủng, Hỗn Độn Hồng Mông, Thiên Địa Khai Ích, Thiên Đạo diễn sinh, Ma Ngục Huyền Thai Kinh điên cuồng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, vô số đạo văn huyền bí hiện ra ở trong hai tròng mắt của hắn, để cho trong song đồng của hắn diễn biến thiên địa càng thêm hoàn bị.
Qua một lúc lâu, hắn rốt cục cảm giác được Tinh Khí Thần của mình hao tổn khổng lồ, tiếp tục thôi diễn sẽ suy giảm tới bản thể, lúc này nhắm hai mắt lại, không hề đi xem ngọc bàn nữa, mà là dần dần khôi phục.
Đợi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, hắn tiếp tục nghiên cứu, như si như say, cho đến mình không cách nào kiên trì mới thôi.
Như thế liên tục, rốt cục một tháng thời gian trôi qua, mà hắn chỉ bất quá đem Thiên Đạo tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn thôi diễn ra một phần nhỏ nhất.
Bá…
Một đạo cầu vồng hiện ra ở dưới chân của hắn, hẳn là thời gian đã đến.
- Đạo Vương, ta muốn đem sáu lần cơ hội dùng để tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn, chẳng biết có được hay không?
Giang Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đạo cầu vồng kia tản đi, cũng không có thanh âm truyền đến.
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục khoanh chân mà ngồi, thôi diễn ảo diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn.
Dùng năm lần cơ hội tham quan hoc tập những Thiên Đạo chí bảo khác đổi lấy năm tháng tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn, ở rất nhiều người xem ra chỉ sợ có chút cái được không bù đắp đủ cái mất, dù sao lý giải nhiều những Thiên Đạo chí bảo khác, đối với nhãn giới cùng nội tình tích lũy lớn hơn nữa.
Nhưng ở Giang Nam xem ra, tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn thu hoạch lớn nhất!
Bởi vì Đạo Kim Ngọc Bàn tích chứa Thiên Đạo càng thêm hoàn mỹ, càng thêm phức tạp, là đứng đầu chín đại Thiên Đạo chí bảo, đi tham quan hoc tập những Thiên Đạo chí bảo khác, cố nhiên có thể kiến thức càng rộng, nhưng khó có thể tinh thâm.
Mà tốn hao sáu tháng thời gian nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn, có thể để cho hắn đạt được tích lũy cao hơn, loại tích lũy này, đối với mở ra Thiên Đạo, diễn biến thế giới có tác dụng trọng yếu. Thậm chí có thể phản ứng đến trong Vô Úy Ấn của hắn!
Khai thiên trong Vô Úy Ấn, phá vỡ Hồng Mông mở thiên địa, trong ấn này tích chứa giải thích của hắn đối với Thiên Đạo, tràn ngập ở trong nháy mắt Hồng Mông mở ra. Chẳng qua là loại giải thích này thật sự nông cạn, so sánh với Thiên Đạo chân chính mà nói có chút bé nhỏ không đáng kể.
Người khác không biết Đạo Vương cường đại, nhưng hắn lòng dạ biết rõ, hắn mỗi lần tăng lên cảnh giới liền cần đối mặt chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh oanh giết, biết rõ uy lực ngọc bàn vượt xa Thiên Đạo chí bảo khác, thậm chí chỉ một mặt ngọc bàn này liền đủ để cùng với tám đại chí bảo khác chống lại, không rơi vào thế hạ phong!
Nếu rời đi nơi đây, kia liền không có cơ hội tự mình tham quan hoc tập nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn!
- Giang tiểu hữu, ngươi có thể kiên trì đến hiện tại, có thể thấy được cùng ta có duyên.
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy một đạo kim cầu không biết từ chỗ nào bay đến, rơi vào dưới chân của hắn:
- Nếu tiểu hữu có tâm, liền mời đi lên cầu này.
Giang Nam lẳng lặng suy tư chốc lát, thẳng đi lên kim cầu, chỉ thấy kim cầu dần dần rút ngắn, cũng không lâu lắm, hắn liền tới một mảnh không gian tử khí mịt mờ.
Đạo Kim Ngọc Bàn huyền phù ở trên không, thiên uy tràn ngập, Thiên Âm nổ vang, nói tẫn thế gian hết thảy thanh âm, hết thảy sắc, hết thảy hình dạng!
Liên hoa nhiều đóa, không ngừng trán phóng, Long Phượng ngao du, Âm Dương tương sinh, một đạo kính quang chiếu sáng, Thiên Đạo hoa văn của chư thiên vạn giới từ trong kính quang hạ xuống, như trụ đánh vào trong tử khí mịt mờ phía dưới.
Đạo!
Thiên Đạo to lớn, uy lực vô cùng, cho dù là Giang Nam cách ngọc bàn rất xa, cũng có thể rõ ràng cảm giác được một loại hơi thở thống ngự chư thiên vạn giới, làm người ta run rẩy, thần phục!
Nếu không phải là Tiên Nhân, liền không cách nào ra khỏi Thiên Đạo trói buộc, ở trong giới hạn Thiên Đạo thống ngự, bị Thiên Đạo quản thúc!
Giang Nam cũng không có ra khỏi Thiên Đạo, như cũ là một sinh mệnh nho nhỏ trong Thiên Đạo, ở trước mặt Thiên Đạo, hắn có thể thật sâu cảm giác được mình nhỏ bé cùng vô lực!
Trong tử khí mịt mờ kia, phảng phất có yêu ma quỷ quái gì kinh khủng sôi trào, đang nộ hống, đối kháng Đạo Kim Ngọc Bàn, thanh thế kinh người chí cực!
Oanh…
Trong Hỗn Độn Hồng Mông, đột nhiên một cổ khí tức bá đạo tuyệt luân bộc phát, nát bấy thiên địa, Giang Nam thấy thành tấm thành tấm hư không trực tiếp mai một, hoàn toàn biến mất, hư không cũng bị hóa thành Hỗn Độn Hồng Mông, kinh khủng vô cùng, tựa hồ muốn trực tiếp đánh cả Đạo Vương Đại Thế Giới thành Hỗn Độn hư vô!
Mà Đạo Kim Ngọc Bàn chấn động, Long Phượng bay múa, đem hỗn loạn Hồng Mông bình định, đem Hồng Mông Tử Khí đánh nát luyện hóa, tu bổ hư không, kính quang thấm nhuần, giống như một đạo kim trụ trấn áp "Quái vật" trong Hỗn Độn Hồng Mông kia, duy trì một loại thăng bằng kỳ diệu.
- Đạo Kim Ngọc Bàn rốt cuộc đang cùng thứ gì tranh nhau?
Trong lòng Giang Nam vạn phần khiếp sợ, hướng Hỗn Độn Hồng Mông kia trông đi, chỉ thấy Hỗn Độn dày đặc, mờ mờ mịt mịt, lấy nhãn lực của hắn căn bản không cách nào thấy bất kỳ vật gì.
- Không đúng, hình như là Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp thứ gì, mà kiện đồ vật kia đang cố gắng đột phá Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp!
Hắn nhìn chỉ chốc lát, vật trong Hỗn Độn Hồng Mông kia chỉ sợ không thua Đạo Kim Ngọc Bàn, nếu không không thể vẫn cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau. Hơn nữa Đạo Kim Ngọc Bàn hẳn là đã trấn áp loại đồ này không biết thời gian bao lâu, đến bây giờ còn đang không ngừng giằng co!
Phải biết rằng, Đạo Kim Ngọc Bàn chính là cường đại nhất trong chín đại Thiên Đạo chí bảo, uy lực mặt ngọc bàn này to đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là pháp bảo cường đại nhất thế gian, sau lưng lại có Đạo Vương là Thiên Đạo thần nhân, đồ có thể cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau, chỉ sợ cũng không phải chuyện đùa!
- Mỗi một Bổ Thiên thần nhân, chỉ sợ cũng có một chút bí mật. Bí mật của Huyền Hoàng Lão Tổ chính là Vọng Tiên Đài, mà bí mật của Đạo Vương, sợ rằng là ở trong Hỗn Độn Hồng Mông này.
Trong lòng Giang Nam có một loại cảm giác theo dõi Bổ Thiên thần nhân, thầm nghĩ:
- Không biết đám thần nhân khác sẽ có chút bí mật không thể cho ai biết gì? Thật muốn để cho bọn họ đem hết thảy bí mật phun ra. . .
Hắn ở chỗ này ngồi xếp bằng, lẳng lặng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, đây mới thực là Đạo Kim Ngọc Bàn, chỉ cần lĩnh ngộ ra một phần giải thích, là có thể như Tử Ngọc Đạo Nhân bắt chước chế ra Đạo Kim Ngọc Bàn.
Lĩnh ngộ được càng cao càng nhiều, uy lực cùng thần diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn liền càng mạnh!
Bất quá đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất là đối với Thiên Đạo cảm ngộ hóa thành kiến thức cùng nội tình, đây mới là quý giá nhất!
Hai tròng mắt Giang Nam đêm ngày đen tối, tròng mắt xuất hiện cảnh tượng kinh khủng, Hỗn Độn Hồng Mông, Thiên Địa Khai Ích, Thiên Đạo diễn sinh, Ma Ngục Huyền Thai Kinh điên cuồng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, vô số đạo văn huyền bí hiện ra ở trong hai tròng mắt của hắn, để cho trong song đồng của hắn diễn biến thiên địa càng thêm hoàn bị.
Qua một lúc lâu, hắn rốt cục cảm giác được Tinh Khí Thần của mình hao tổn khổng lồ, tiếp tục thôi diễn sẽ suy giảm tới bản thể, lúc này nhắm hai mắt lại, không hề đi xem ngọc bàn nữa, mà là dần dần khôi phục.
Đợi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, hắn tiếp tục nghiên cứu, như si như say, cho đến mình không cách nào kiên trì mới thôi.
Như thế liên tục, rốt cục một tháng thời gian trôi qua, mà hắn chỉ bất quá đem Thiên Đạo tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn thôi diễn ra một phần nhỏ nhất.
Bá…
Một đạo cầu vồng hiện ra ở dưới chân của hắn, hẳn là thời gian đã đến.
- Đạo Vương, ta muốn đem sáu lần cơ hội dùng để tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn, chẳng biết có được hay không?
Giang Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đạo cầu vồng kia tản đi, cũng không có thanh âm truyền đến.
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục khoanh chân mà ngồi, thôi diễn ảo diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn.
Dùng năm lần cơ hội tham quan hoc tập những Thiên Đạo chí bảo khác đổi lấy năm tháng tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn, ở rất nhiều người xem ra chỉ sợ có chút cái được không bù đắp đủ cái mất, dù sao lý giải nhiều những Thiên Đạo chí bảo khác, đối với nhãn giới cùng nội tình tích lũy lớn hơn nữa.
Nhưng ở Giang Nam xem ra, tham quan hoc tập Đạo Kim Ngọc Bàn thu hoạch lớn nhất!
Bởi vì Đạo Kim Ngọc Bàn tích chứa Thiên Đạo càng thêm hoàn mỹ, càng thêm phức tạp, là đứng đầu chín đại Thiên Đạo chí bảo, đi tham quan hoc tập những Thiên Đạo chí bảo khác, cố nhiên có thể kiến thức càng rộng, nhưng khó có thể tinh thâm.
Mà tốn hao sáu tháng thời gian nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn, có thể để cho hắn đạt được tích lũy cao hơn, loại tích lũy này, đối với mở ra Thiên Đạo, diễn biến thế giới có tác dụng trọng yếu. Thậm chí có thể phản ứng đến trong Vô Úy Ấn của hắn!
Khai thiên trong Vô Úy Ấn, phá vỡ Hồng Mông mở thiên địa, trong ấn này tích chứa giải thích của hắn đối với Thiên Đạo, tràn ngập ở trong nháy mắt Hồng Mông mở ra. Chẳng qua là loại giải thích này thật sự nông cạn, so sánh với Thiên Đạo chân chính mà nói có chút bé nhỏ không đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.