Chương 749: Bộ lạc thủ hộ thần. (1)
Trạch Trư
20/08/2014
Thiên Đạo lạc ấn luyện vào thể nội,
hắn liền tương đương với một nhân hình Thiên Đạo chí bảo. Theo tương lai vượt
qua càng nhiều thiên kiếp, hắn thế tất có thể đem thân thể hóa thành Thiên Đạo
thân thể. Hơn nữa trượng sáu thân, Hồng Mông thân thể, Giang Nam hoàn toàn có
thể kiêu ngạo nói, nhục thể của mình tuyệt đối không thua thần thể của Quang Vũ
Đại Đế!
Bất quá, đó là chuyện tương lai.
Mà hiện tại, trấn áp luyện hóa chín đại chí bảo hư ảnh, vượt qua kiếp này mới là chuyện tình mấu chốt nhất!
- Khụ khụ...
Giang Nam kịch liệt ho khan, khóe miệng ho ra một vết máu, từ trong rãnh to ngồi dậy, để cho tất cả mọi người của bộ lạc nguyên thủy này trong lòng cả kinh.
Ở trước mắt bao người, thiếu niên sắc mặt có chút tái nhợt này đi ra rãnh to, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Thần hãy che chở tộc ta...
Tộc trưởng có chút khiếp đảm nhìn Giang Nam, đánh bạo nói:
- Ngài có pháp chỉ gì?
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, ở trong cơ thể hắn, Ngự Thiên Đạo Chung trấn áp Thiên Đạo Bảo Chung hư ảnh, tám thanh Thần Vương Kiếm trấn áp Thiên Ý Tru Tiên Kiếm, Huyền Nguyên Đỉnh trấn áp Trấn Tiên Đỉnh, Vạn Giới Ngục Đồ trấn áp Vạn Phật Tháp, Ly Địa Thánh Quang Kỳ cùng Huyền Nguyên Thánh Thủy Kỳ trấn áp Hóa Tiên Ngọc Bình, Sâm La Đại Đế hóa thân trấn áp Đạo Kim Ngọc Bàn, Xích Viêm Ma Thần hóa thân trấn áp Tàng Thiên Hồ Lô, Ma La Ma Thần hóa thân trấn áp Thiên Đao, Thái Dương Thần hóa thân trấn áp Tạo Hóa Thần Lâu!
Nhục thể của hắn, bị cắt ra thành chín đại chiến trường, riêng phần mình khai chiến, cùng lúc đó, Hư Không Bảo Thuyền du lịch trong thân thể của hắn, đại pháo của bảo thuyền toàn bộ khai hỏa, không ngừng oanh kích chín đại chí bảo hư ảnh, kiềm chế những chí bảo này.
Mà Huyền thai kim nhân của hắn thì tọa trấn trung ương, trù tính hết thảy.
Dù vậy, hắn vẫn còn mơ hồ cảm giác được bổn nguyên của mình đang không ngừng tiêu hao, thọ nguyên giảm xuống cực nhanh!
- Thọ nguyên của ta, chỉ còn lại có 350 năm...
Giang Nam tu thành Huyền Đô Thần Phủ, thấy Thần Tính, trong đó Tính chính là tánh mạng, thấy thần tính trừ có thể nhìn trộm Thần Ma cảnh giới huyền diệu ra, liền có thể thấy rõ ràng thọ nguyên của mình, rõ ràng thân thể của mình biến hóa.
Thần Phủ tám cảnh tu sĩ, thọ nguyên đã tăng trưởng thật to, có hơn ngàn năm thọ nguyên, hơn nữa theo tu vi càng sâu, thọ nguyên càng dài, đợi tu luyện tới Thiên Cung tám cảnh, là có thể có năm ba ngàn năm thọ nguyên.
Mà Giang Nam bởi vì căn cơ thâm hậu, vượt xa cùng thế hệ, cho nên thọ nguyên cũng so sánh với tu sĩ ngang hàng cảnh giới muốn nhiều ra rất nhiều, ở độ kiếp đạt tới 1500 năm thọ nguyên.
Nhưng mà hắn không ngừng thúc dục Nguyên Thai Ấn cùng Huyền Thai Ấn, mạnh mẽ tăng khí huyết lên, bổn nguyên bị hao tổn, thọ nguyên cũng đang không ngừng rớt xuống, một cuộc đại chiến, hắn trực tiếp hao tổn hơn bốn trăm năm thọ nguyên.
Mà chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh chui vào trong cơ thể hắn, để cho bổn nguyên hắn tiếp tục bị hao tổn, thọ nguyên lại càng nhanh chóng rớt xuống!
350 năm, 340 năm, 330 năm...
Tốc độ thọ nguyên của hắn rơi xuống, mau đến làm cho người ta kinh hồn táng đảm, bất quá đến 280 năm, rốt cục cũng dừng lại.
Lúc này, Giang Nam đã đem chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh hoàn toàn áp chế xuống!
Hắn từ từ mở mắt, chỉ thấy một nữ hài khiếp đảm tiêu sái đến trước mặt của hắn, đang cầm một chén cháo đưa đến trước mặt của hắn.
- Đại ca ca, ngươi là Tân Thần thủ hộ của bộ lạc chúng ta sao?
Nữ hài nhát gan nói.
Giang Nam không khỏi tức cười, vị nữ hài Man Tộc này hiển nhiên là đem hắn trở thành tồn tại giống như Tam Nhãn Lang Thần, dùng một chén thước cháo tới Tế Tự.
Tiểu cô nương kia trơ mắt nhìn hắn, đợi chờ câu trả lời của hắn, Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, tiểu cô nương kia hoan hô một tiếng, đem chén cháo bỏ xuống, chạy về.
Lão tộc trưởng tóc trắng xoá kia thấy thế thở phào nhẹ nhỏm, hướng tộc nhân ý bảo, lập tức có mấy Man Tộc đại hán cánh tay trần trụi, hừ hừ xoẹt xoẹt khiêng một con tê giác nặng nghìn cân, đặt ở trước người Giang Nam, sau đó cung kính lui ra.
Tê giác này rõ ràng là một đầu yêu quái, chẳng qua là còn chưa Hóa Hình, tội nghiệp nhìn Giang Nam, một cử động cũng không dám.
Còn có mấy nam hài nắm vài con dê đi tới, cũng hiến tế cho Giang Nam.
Lại có một chút phụ nhân tiến lên, tay nâng mâm đựng trái cây, hết thảy đặt ở trước mặt Giang Nam.
Giang Nam dở khóc dở cười, những Man Tộc này hiển nhiên thật đem hắn trở thành thủ hộ thần sống sờ sờ tới cung phụng, tê giác cùng sơn dương chính là tế sinh, mà trái cây là vì nghĩ hắn ăn chay.
- Ta chỉ là tạm thời đem Thiên Đạo chí bảo hư ảnh trấn áp xuống, còn phải cần một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa, sợ rằng thật phải ở chỗ này ngây ngốc một thời gian ngắn.
Giang Nam như cũ khoanh chân mà ngồi, hiện tại hắn chẳng qua là miễn cưỡng đem Thiên Đạo chí bảo hư ảnh trấn áp, còn không cách nào nhúc nhích. Thầm nghĩ:
- Cũng tốt, ta đã thật lâu chưa từng ở trong phàm nhân sinh sống...
- Thủ hộ thần làm sao không ăn những tế sinh này?
Một Man Tộc tráng hán lộ ra vẻ lo lắng, hướng lão tộc trưởng thấp giọng nói:
- Chẳng lẻ thủ hộ thần không thích ăn những gia súc này?
Sắc mặt lão tộc trưởng kia ngưng trọng, thầm nói:
- Ta nghe nói những bộ lạc khác có thủ hộ thần, không ăn gia súc, chỉ thích ăn người, mỗi lần Tế Tự, cũng cần ăn mấy người sống. Còn có bộ lạc thủ hộ thần, thích chơi xử nữ, cung phụng xử nữ mới có thể nhận được thủ hộ thần che chở. Tôn thủ hộ thần này của Liệt Sơn tộc chúng ta, không biết là thích ăn người hay thích chơi xử nữ...
Vị lão tộc trưởng này sai người mang đến mấy thiếu nữ rất có vẻ thùy mị, cũng cung phụng đến trước mặt Giang Nam. Lại thấy Giang Nam đối với mấy xử nữ này làm như không thấy, không khỏi nhức đầu, nhìn quanh chừng nói:
- Thủ hộ thần hơn phân nửa là thích ăn người sống, các ngươi ai tới hiến tế?
Rầm...
Bầy người chung quanh hắn đột nhiên thoáng cái tản ra, tất cả mọi người lẫn mất rất xa, tộc trưởng bất đắc dĩ, chỉ đành phải kiên trì tiến lên, đem mình hiến tế đi ra ngoài, thầm nói:
- Ăn ta liền ăn đi, dù sao ta đã già, nếu như Thần có thể bảo vệ Liệt Sơn tộc ta bình an, ta liền nhận...
Qua một hồi lâu, lão đầu tử này bò dậy, phẫn nộ rời đi:
- Đoán chừng ta là già rồi, ngay cả thủ hộ thần đối với ta cũng không có khẩu vị...
Không bằng đi những bộ lạc khác, săn mấy hán tử tinh tráng, để dâng cho thủ hộ thần...
- Mới vừa rồi bảo quang kia bắt đầu từ nơi này phóng lên cao!
Giữa không trung, khí huyết giống như đại dương mênh mông bắt đầu khởi động, chỉ thấy tất cả giác mã thân dài mấy trăm trượng ở giữa không trung tung nhảy như bay, bay theo mà đến, trên lưng ngựa là một kỵ sĩ thân thể hùng tráng, phóng ngựa chạy chồm, nhanh chóng đi tới nơi Giang Nam độ kiếp.
Bất quá, đó là chuyện tương lai.
Mà hiện tại, trấn áp luyện hóa chín đại chí bảo hư ảnh, vượt qua kiếp này mới là chuyện tình mấu chốt nhất!
- Khụ khụ...
Giang Nam kịch liệt ho khan, khóe miệng ho ra một vết máu, từ trong rãnh to ngồi dậy, để cho tất cả mọi người của bộ lạc nguyên thủy này trong lòng cả kinh.
Ở trước mắt bao người, thiếu niên sắc mặt có chút tái nhợt này đi ra rãnh to, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Thần hãy che chở tộc ta...
Tộc trưởng có chút khiếp đảm nhìn Giang Nam, đánh bạo nói:
- Ngài có pháp chỉ gì?
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, ở trong cơ thể hắn, Ngự Thiên Đạo Chung trấn áp Thiên Đạo Bảo Chung hư ảnh, tám thanh Thần Vương Kiếm trấn áp Thiên Ý Tru Tiên Kiếm, Huyền Nguyên Đỉnh trấn áp Trấn Tiên Đỉnh, Vạn Giới Ngục Đồ trấn áp Vạn Phật Tháp, Ly Địa Thánh Quang Kỳ cùng Huyền Nguyên Thánh Thủy Kỳ trấn áp Hóa Tiên Ngọc Bình, Sâm La Đại Đế hóa thân trấn áp Đạo Kim Ngọc Bàn, Xích Viêm Ma Thần hóa thân trấn áp Tàng Thiên Hồ Lô, Ma La Ma Thần hóa thân trấn áp Thiên Đao, Thái Dương Thần hóa thân trấn áp Tạo Hóa Thần Lâu!
Nhục thể của hắn, bị cắt ra thành chín đại chiến trường, riêng phần mình khai chiến, cùng lúc đó, Hư Không Bảo Thuyền du lịch trong thân thể của hắn, đại pháo của bảo thuyền toàn bộ khai hỏa, không ngừng oanh kích chín đại chí bảo hư ảnh, kiềm chế những chí bảo này.
Mà Huyền thai kim nhân của hắn thì tọa trấn trung ương, trù tính hết thảy.
Dù vậy, hắn vẫn còn mơ hồ cảm giác được bổn nguyên của mình đang không ngừng tiêu hao, thọ nguyên giảm xuống cực nhanh!
- Thọ nguyên của ta, chỉ còn lại có 350 năm...
Giang Nam tu thành Huyền Đô Thần Phủ, thấy Thần Tính, trong đó Tính chính là tánh mạng, thấy thần tính trừ có thể nhìn trộm Thần Ma cảnh giới huyền diệu ra, liền có thể thấy rõ ràng thọ nguyên của mình, rõ ràng thân thể của mình biến hóa.
Thần Phủ tám cảnh tu sĩ, thọ nguyên đã tăng trưởng thật to, có hơn ngàn năm thọ nguyên, hơn nữa theo tu vi càng sâu, thọ nguyên càng dài, đợi tu luyện tới Thiên Cung tám cảnh, là có thể có năm ba ngàn năm thọ nguyên.
Mà Giang Nam bởi vì căn cơ thâm hậu, vượt xa cùng thế hệ, cho nên thọ nguyên cũng so sánh với tu sĩ ngang hàng cảnh giới muốn nhiều ra rất nhiều, ở độ kiếp đạt tới 1500 năm thọ nguyên.
Nhưng mà hắn không ngừng thúc dục Nguyên Thai Ấn cùng Huyền Thai Ấn, mạnh mẽ tăng khí huyết lên, bổn nguyên bị hao tổn, thọ nguyên cũng đang không ngừng rớt xuống, một cuộc đại chiến, hắn trực tiếp hao tổn hơn bốn trăm năm thọ nguyên.
Mà chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh chui vào trong cơ thể hắn, để cho bổn nguyên hắn tiếp tục bị hao tổn, thọ nguyên lại càng nhanh chóng rớt xuống!
350 năm, 340 năm, 330 năm...
Tốc độ thọ nguyên của hắn rơi xuống, mau đến làm cho người ta kinh hồn táng đảm, bất quá đến 280 năm, rốt cục cũng dừng lại.
Lúc này, Giang Nam đã đem chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh hoàn toàn áp chế xuống!
Hắn từ từ mở mắt, chỉ thấy một nữ hài khiếp đảm tiêu sái đến trước mặt của hắn, đang cầm một chén cháo đưa đến trước mặt của hắn.
- Đại ca ca, ngươi là Tân Thần thủ hộ của bộ lạc chúng ta sao?
Nữ hài nhát gan nói.
Giang Nam không khỏi tức cười, vị nữ hài Man Tộc này hiển nhiên là đem hắn trở thành tồn tại giống như Tam Nhãn Lang Thần, dùng một chén thước cháo tới Tế Tự.
Tiểu cô nương kia trơ mắt nhìn hắn, đợi chờ câu trả lời của hắn, Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, tiểu cô nương kia hoan hô một tiếng, đem chén cháo bỏ xuống, chạy về.
Lão tộc trưởng tóc trắng xoá kia thấy thế thở phào nhẹ nhỏm, hướng tộc nhân ý bảo, lập tức có mấy Man Tộc đại hán cánh tay trần trụi, hừ hừ xoẹt xoẹt khiêng một con tê giác nặng nghìn cân, đặt ở trước người Giang Nam, sau đó cung kính lui ra.
Tê giác này rõ ràng là một đầu yêu quái, chẳng qua là còn chưa Hóa Hình, tội nghiệp nhìn Giang Nam, một cử động cũng không dám.
Còn có mấy nam hài nắm vài con dê đi tới, cũng hiến tế cho Giang Nam.
Lại có một chút phụ nhân tiến lên, tay nâng mâm đựng trái cây, hết thảy đặt ở trước mặt Giang Nam.
Giang Nam dở khóc dở cười, những Man Tộc này hiển nhiên thật đem hắn trở thành thủ hộ thần sống sờ sờ tới cung phụng, tê giác cùng sơn dương chính là tế sinh, mà trái cây là vì nghĩ hắn ăn chay.
- Ta chỉ là tạm thời đem Thiên Đạo chí bảo hư ảnh trấn áp xuống, còn phải cần một khoảng thời gian mới có thể luyện hóa, sợ rằng thật phải ở chỗ này ngây ngốc một thời gian ngắn.
Giang Nam như cũ khoanh chân mà ngồi, hiện tại hắn chẳng qua là miễn cưỡng đem Thiên Đạo chí bảo hư ảnh trấn áp, còn không cách nào nhúc nhích. Thầm nghĩ:
- Cũng tốt, ta đã thật lâu chưa từng ở trong phàm nhân sinh sống...
- Thủ hộ thần làm sao không ăn những tế sinh này?
Một Man Tộc tráng hán lộ ra vẻ lo lắng, hướng lão tộc trưởng thấp giọng nói:
- Chẳng lẻ thủ hộ thần không thích ăn những gia súc này?
Sắc mặt lão tộc trưởng kia ngưng trọng, thầm nói:
- Ta nghe nói những bộ lạc khác có thủ hộ thần, không ăn gia súc, chỉ thích ăn người, mỗi lần Tế Tự, cũng cần ăn mấy người sống. Còn có bộ lạc thủ hộ thần, thích chơi xử nữ, cung phụng xử nữ mới có thể nhận được thủ hộ thần che chở. Tôn thủ hộ thần này của Liệt Sơn tộc chúng ta, không biết là thích ăn người hay thích chơi xử nữ...
Vị lão tộc trưởng này sai người mang đến mấy thiếu nữ rất có vẻ thùy mị, cũng cung phụng đến trước mặt Giang Nam. Lại thấy Giang Nam đối với mấy xử nữ này làm như không thấy, không khỏi nhức đầu, nhìn quanh chừng nói:
- Thủ hộ thần hơn phân nửa là thích ăn người sống, các ngươi ai tới hiến tế?
Rầm...
Bầy người chung quanh hắn đột nhiên thoáng cái tản ra, tất cả mọi người lẫn mất rất xa, tộc trưởng bất đắc dĩ, chỉ đành phải kiên trì tiến lên, đem mình hiến tế đi ra ngoài, thầm nói:
- Ăn ta liền ăn đi, dù sao ta đã già, nếu như Thần có thể bảo vệ Liệt Sơn tộc ta bình an, ta liền nhận...
Qua một hồi lâu, lão đầu tử này bò dậy, phẫn nộ rời đi:
- Đoán chừng ta là già rồi, ngay cả thủ hộ thần đối với ta cũng không có khẩu vị...
Không bằng đi những bộ lạc khác, săn mấy hán tử tinh tráng, để dâng cho thủ hộ thần...
- Mới vừa rồi bảo quang kia bắt đầu từ nơi này phóng lên cao!
Giữa không trung, khí huyết giống như đại dương mênh mông bắt đầu khởi động, chỉ thấy tất cả giác mã thân dài mấy trăm trượng ở giữa không trung tung nhảy như bay, bay theo mà đến, trên lưng ngựa là một kỵ sĩ thân thể hùng tráng, phóng ngựa chạy chồm, nhanh chóng đi tới nơi Giang Nam độ kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.