Đế Tôn

Chương 447: Đánh gục Hàn trưởng lão. (1)

Trạch Trư

31/07/2014

Hàn trưởng lão trong lòng cả kinh, cây Thanh Long Thung này của hắn chính là Thần Phủ nhị trọng chi bảo, Thanh Long trên cọc là tọa kỵ của mình, đi theo hắn cùng nhau trưởng thành, cũng tu luyện tới Thần Phủ nhị trọng, sức mạnh vô cùng to lớn, vậy mà không cách nào trói buộc được Giang Nam, có thể thấy được lực lượng thân thể của Giang Nam này cường hãn đến cỡ nào!

- Nhân cơ hội này, chém giết hắn!

Bên trong Thần Phủ thứ ba của hắn, lại có một kiện pháp bảo bay ra, là một thanh phi kiếm, đinh linh rung động, trên phi kiếm, một đầu Bạch Hổ tinh hồn hiện ra, rõ ràng là dùng Bạch Hổ Kim Tinh luyện chế thành pháp bảo.

Bạch Hổ chúc kim, sắc bén nhất, Bạch Hổ kim tinh lại càng kim trung chi tinh, tài liệu luyện chế Thiên Cung chi bảo, một kiếm chém tới, còn chưa đi tới bên cạnh Giang Nam, hắn liền cảm giác được kiếm khí vô cùng đánh tới, ngoài da mặt khúc khích rung động, từng vết thương hé ra, thậm chí ngay cả Long Văn Sơn Hải Y cũng ngăn cản không nổi!

- Sơn Hải Đỉnh!

Giang Nam quát lên, Sơn Hải Đỉnh gào thét bay trở về, rơi lên đỉnh đầu, đại đỉnh móc ngược xuống, Thiên Sơn Vạn Thủy từ trong đỉnh trút xuống, Thanh Sơn lồng lộng đập vào mặt, ngay sau đó là biển rộng mênh mông, tách ra thời không!

Bạch Hổ Kim Kiếm của Hàn trưởng lão xuy một tiếng chém tới, cắt vào trong núi lớn nặng nề, đem từng ngọn đạo văn biến thành núi lớn bổ ra, phá tan ngăn trở, cuối cùng cắt ra dãy núi, đi tới trên biển lớn mênh mông, nước biển dựng lên ngập trời, rốt cục ngăn đở uy năng một kiếm này.

- Lại là miệng đỉnh này!

Hàn trưởng lão một chưởng đánh tới, hung hăng vỗ vào Sơn Hải Đỉnh, đại đỉnh nhất thời bị đánh bay, Bạch Hổ Kim Kiếm lần nữa chém xuống. Nhưng vào lúc này, Ngũ Sắc Chung móc ngược xuống, đem vị Chấp Pháp trưởng lão này khấu trừ ở bên trong chuông, hồng chung đại lữ, chấn vang không dứt, đem thần thức của hắn chấn đến rối loạn, trong lúc nhất thời không cách nào điều khiển Bạch Hổ Kim Kiếm.

Bạch Hổ Kim Kiếm kia từ bên cạnh Giang Nam kích bắn qua, cũng không tiếp xúc đến thân thể Giang Nam, nhưng kiếm phong lướt qua thân hình vẫn mang theo một đạo huyết quang.

- Thần Phủ cường giả bị thương, cũng không thể khinh thường!

Giang Nam đột nhiên phát lực, tám cánh tay mở ra, đem thân thể Thanh Long quấn quanh ở trên người mình nâng lên, tung người nhảy ra Thanh Long Thung trói buộc, đầu Thanh Long trên Thanh Long Thung phía sau kia vẫy đuôi, cái đuôi hung hăng quét tới, ầm ầm vỗ vào trên người của hắn!



Giang Nam kêu rên, nửa người cơ hồ bị phách lạn, nếu không phải có Long Văn Sơn Hải Y ngăn cản, chỉ sợ một kích kia có thể đem hắn phách thành thịt vụn!

- Đầu Thanh Long này thực lực cũng không phải chuyện đùa, nếu bị nó cuốn lấy, dọn tay cho Long Hổ Tông trưởng lão, ta thế tất không địch lại!

Giang Nam tâm niệm vừa động, Sơn Hải Đỉnh bay tới, nhưng vào lúc này, đỉnh đầu của Thanh Long thăm dò, mở cái miệng rộng hung hăng đánh tới, lại thấy vô số Thanh Sơn từ trong đỉnh xông ra, đầu Thanh Long này một ngụm cắn lấy vô số Thanh Sơn, lại không có thể cắn Giang Nam.

Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú một tả một hữu giáp công tới, một cái bắt được đầu rồng, một cái cắn đuôi rồng, đột nhiên phát lực, đem đầu Thanh Long tu thành Thần Phủ nhị trọng này kéo thẳng tắp.

Thanh Long rống giận, móng vuốt trên dưới tung bay, bắt được Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú cắn xé, kim huyết bay ngang.

Xuy…

Đầu Thanh Long này rốt cục không cách nào kháng trụ hai đầu cự thú cắn xé, bị sinh sôi xé thành hai đoạn, vẫn như cũ chưa chết, cố gắng giãy dụa, thân thể quay quanh, đem hai đầu cự thú gắt gao cuốn lấy.

- Tiểu hôi hôi, ngươi một nửa, ta một nửa, một người một nửa ăn vui vẻ!

Thần Thứu Yêu Vương kêu lên.

Giang Nam có cơ hội thở gấp, vẫy tay, Đạo Âm Cổ hiện ra trong tay, nâng lên mặt đại cổ này chặn ngang Ngũ Sắc Chung, thình thịch thình thịch một quyền tiếp theo một quyền hướng Đạo Âm Cổ oanh tới.

Một chuông một Cổ, châu liên chỉnh hợp, phát ra đều là âm ba, nhưng mục tiêu công kích lại không giống nhau, Ngũ Kiếp Chung công kích thần thức, oanh kích đại não, mà Đạo Âm Cổ là đạo âm chấn động, nát bấy hết thảy!

Bất quá, Đạo Âm Cổ Ngũ Kiếp Chung cũng không phải là tổ hợp hoàn mỹ, tổ hợp chân chính hoàn mỹ là Ngũ Kiếp Chung cùng Lượng Kiếp Trận Đồ, Lượng Kiếp Trận Đồ ngăn ở miệng chuông, Ngũ Kiếp Chung oanh kích thần thức, để cho thần thức của vị Hàn trưởng lão kia chấn động, cảnh giới không yên, rơi vào trong trận đồ là có thể thắt cổ!

Chẳng qua là, Lượng Kiếp Trận Đồ của hắn uy lực cực mạnh, nhưng mà giờ phút này cuốn trận đồ bị xiềng xích của vị Hàn trưởng lão kia trấn áp, không cách nào thu hồi, chỉ có thể để cho hắn vận dụng pháp bảo khác.



Vị Hàn trưởng lão kia bị ngăn ở bên trong Ngũ Kiếp Chung, đạo âm cùng Ngũ Kiếp Ấn ở trong chuông kích động, không ngừng oanh kích, để cho hắn tai mắt mũi miệng máu chảy không ngừng, hắn một lần lại một lần oanh kích, nhưng thủy chung không cách nào oanh phá Ngũ Kiếp Chung.

Miệng Ngũ Kiếp Chung này tuy là Dao Đài chi bảo, nhưng mà dùng Ngũ Sắc Kim luyện thành, đừng nói hắn, cho dù Thái Hoàng tới, cũng không cách nào nổ nát.

- Oanh không toái miệng phá chuông này, ta liền phá đại cổ của ngươi!

Bên trong ba tòa Thần Phủ của Hàn trưởng lão, từng quả đấm trào ra, liên tiếp oanh kích ở trên Đạo Âm Cổ, tiếng trống rung trời, cổ lực lượng kia truyền ra lại, Giang Nam cũng bị chấn đến khí huyết sôi trào, khóe miệng tràn đầy máu.

Đạo Âm Cổ rốt cục bị Hàn trưởng lão oanh mở, vị Chấp Pháp trưởng lão này nhân cơ hội thoát khốn bay ra, chỉ thấy mi tâm hắn hé ra một vết thương thật sâu, là bị Ngũ Kiếp Chung chấn đến thần thức bị hao tổn, cơ hồ đem đầu óc của hắn nổ tung.

Huyết nhục toàn thân hắn cũng bị Đạo Âm Cổ chấn nát bấy, cũng may tu vi còn dư lại ba bốn thành, có thể bảo vệ ngũ tạng của mình, không có bị chấn vỡ trái tim, nhưng tu vi lại bị đánh rớt một thành.

Hắn vừa sợ vừa giận, một bước thua từng bước thua, nếu không phải hắn không đề phòng, ngộ nhập trong Lượng Kiếp Trận Đồ của Giang Nam, trúng mai phục, bị gọt rơi sáu bảy thành tu vi, há có thể rơi vào tình cảnh bây giờ?

Hàn trưởng lão hướng Thanh Long Thung nhìn lại, không khỏi khóe mắt nhảy dựng, chỉ thấy Thanh Long trên Thanh Long Thung đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có một cây đồng xanh trụi lủi dựng thẳng ở nơi đó.

Mà ở cách đó không xa, một đầu Đại Điểu kim chói cùng cự thú khắp cả người gai xương thì khoái trá ăn Thanh Long của mình, mà đầu Thanh Long kia như cũ chưa chết, thảm kêu ngút trời.

- Thanh Long Thung!

Hàn trưởng lão giận dữ, Thanh Long Thung kia ầm ầm giơ lên, hướng Giang Nam đập xuống, cùng lúc đó Bạch Hổ Kim Kiếm khúc khích chém liên tục, đợi phòng ngự của Giang Nam vừa vỡ, liền toàn lực chém ở dưới kiếm!

Hai người thủ đoạn ra hết, ác chiến không dứt, thật ra thì từ thủ đoạn công kích của hai người liền có thể thấy được chiến lực hai người cao thấp, Giang Nam nhiều lần đem Hàn trưởng lão vây khốn, mọi cách công kích, nhưng thủy chung không thể chém giết, mà Hàn trưởng lão Bạch Hổ Kim Kiếm đánh xuống, Thanh Long Thung đập tới, Giang Nam liền phải tránh né.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook