Chương 2539: Đây chính là thần, đây chính là ta! (2)
Trạch Trư
17/02/2016
Linh Nữ mỉm cười nói:
- Giáo chủ uống trà.
Giang Nam uống trà, đặt chén trà xuống, tiếp tục nhìn Linh Nữ.
Linh Nữ cười cười:
- Thiên chi đạo tổn có dư mà bổ không đủ, Càn Nguyên cắt đứt thần đạo vô hình trung sẽ bồi thường thần đạo, bằng cách nào đó Càn Nguyên không nhận ra.
- Khi thần đạo đã phụ thuộc vào thần đạo, giáo chủ xuất thế sau tám ức năm, được công pháp Ma Ngục Huyền Thai Kinh của Càn Nguyên, cuối cùng hoàn thành hành động vĩ đại mà bát Tiên Vương không thể làm, nghịch chứng tiên thiên, bổ sung khuyết điểm tuổi thọ thần không đủ.
- Càn Nguyên dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh làm hỏng tương lai thần đạo, giáo chủ lại dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh hoàn thiện thần đạo. Nhân quả trong đó khiến người kinh thán.
Giang Nam giật mình, lần đầu tiên hắn nghe giải thích huyền diệu như vậy.
Điều Linh Nữ nói thâm ảo như thiên t\hư, nhưng sâu sắc tỉ mỉ, kể rõ giảng dạy tuần hoàn nhân quả.
Những đạo lý này thật sự là do nữ nhân trước mắt hắn nhìn thấu sao?
Giang Nam nghi ngờ, thầm nghĩ:
- Hơn phân nửa là Bất Không Đạo Nhân nói, Linh Nữ thuật lại. Nhưng nữ nhân này thông minh đáng sợ.
Linh Nữ khen:
- Giáo chủ kéo dài thần đạo, hành động này đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Người bình thường rốt cuộc có thể đạt được thành tựu cao nhất, ngang hàng với tộc Hỗn Độn Cổ Thần.
- Sau này giáo chủ tu đạo quả, mở đạo cung, khiến thần đạo viên mãn. Tiếc rằng giáo chủ sinh ra quá muộn, nếu giáo chủ xuất thế sớm hơn tám ức năm thì tiên đạo không có cửa, cũn sẽ không xảy ra trận ác chiến giữa Hỗn Độn Cổ Thần và Tiên giới, phụ thân của ta không chết. Cách cục Tiên giới sẽ là cảnh tượng khác.
Linh Nữ cảm thán rằng:
- Tiếc rằng giáo chủ xuất thế quá muộn.
Linh Nữ bưng tách trà lên uống cạn, tiếp tục bảo:
- Nhưng bây giờ có một cơ hội bù đắp sai sót này. Giáo chủ tài hoa tuyệt đại, nếu tham gia Hỗn Độn thiên quốc, tương lai có thể phục hồi lại thần đạo thịnh thế.
- Không phục hồi được.
Giang Nam bùi ngùi:
- Ta đi lên con đường này thì đã biết thần đạo rất khó khăn, dù có người lại bước lên con đường cũn khó nghịch chứng tiên thiên, càng khó tu thành đạo quả thần đạo, mở đạo cung là chuyện rất khó khăn.
- Thần đạo phát triển mấy ức năm mới có lác đác vài người trở thành thần thật sự. Đi con đường ta đi không thông thường, dễ dàng bằng Tiên giới. Thần đạo quá gian khó, không thể thay thế Tiên giới, đã định trước sẽ bị đào thải. Không phải bị ta đào thải mà là bị thế gian vạn linh từ bỏ, đây là chuyện sớm hay muộn.
Giang Nam lên tinh thần, cười nói:
- Mới rồi Linh Nữ nói khởi nguồn của thần cho ta nghe, cái gì là thần thì ta cũng có quan niệm riêng, xin chỉ điểm cho.
Linh Nữ mỉm cười nói:
- Thiếp thân rửa tai lắng nghe.
Giang Nam cười cười, cầm ấm trà lên rót cho Linh Nữ, nói:
- Tiên đạo hư vô xuất trần, đến từ hồng trần nhưng mục đích cuối cùng là không nhiễm hồng trần. Thành tựu tiên đạo càng cao thì dục vọng trong lòng càng ít, dính líu trần thế ít đi, vì vậy chứng Thiên Quân phải cắt nhân quả. Thần thì khác.
Giang Nam đặt ấm trà xuống, nghiêm túc nói:
- Tại sao là thần?
Linh Nữ nghiêm túc lắng nghe, không dám lơ là.
Giang Nam cất tiếng cười to, tiếng cười lảnh lót chấn động núi sông:
- Thần là bất khuất, dã tâm, dục vọng, bảo vệ, nguyên tắc.
- Bất khuất là không vì khó khăn nguy hiểm mà khuất phục, biết khó vẫn lên, nghênh khó mà tiến, không sợ sống chết.
- Dã tâm là động lực thúc đẩy mình đi tới, leo lên ngọn núi rồi lại leo tiếp, dã tâm càng lớn thì năng lực càng mạnh.
- Dục vọng là vô tận mới có thể không bao giờ dừng bước, mới có thể không ngừng tiến bộ, không bao giờ lười biếng.
- Bảo vệ là che chở tộc nhân, chiến đấu vì người thân, phó thác mạng sống, ủy thác con cái.
Giang Nam tỏa thần quang rực rỡ, tóc đen bay rối vô cùng thần thánh.
Giang Nam chậm rãi nói:
- Dục vọng khiến ta đi tới, không ngừng tiến bộ. Nguên tắc hạn chế bước chân, khiến ta không đi lệch đường làm trái bản tâm. Một gạch dọc một gạch ngang, thị phi đúng sai trong lòng thần có cái cân đo lường.
- Linh Nữ, đây chính là thần!
- Đây chính là ta!
- Ta độc nhất vô nhị, không thể sao chép. Mặc cho trời sập đất nứt không thể phá hỏng đạo tâm của ta, mặc kệ miệng lưỡi xảo ngôn không thể thay đổi nguyên tắc của ta!
Ánh mắt Linh Nữ lộ tia khâm phục, kính ngưỡng.
Linh Nữ khẽ thở dài:
- Đạo tâm của giáo chủ thuần khiết cứng cỏi, thiếp thân không thuyết phục giáo chủ được, vậy giáo chủ không thể sống trở ra. Ta biết giáo chủ có chỗ dựa, cùng lắm là con rồng hoang dại kia. Tiếc rằng phụ thân ta đánh nó mất rí nhớ.
Linh Nữ nhẹ giọng nói:
- Nó không dám đến Hỗn Độn thiên quốc, chỗ dựa lớn nhất của giáo chủ đã mất. Giáo chủ, khi rời khỏi đại điện tế tự là giờ chết của giáo chủ. Người sẽ bị đạo phủ chém, bị tướng sĩ Thiên Quốc giết trong loạn quân!
Vẻ mặt Linh Nữ bình tĩnh, khi nói câu này nàng không sợ bị Giang Nam bắt làm con tin để ra khỏi Hỗn Độn thiên quốc.
Mới rồi Giang Nam và Linh Nữ đã đánh nhau, hắn không bắt nàng được, bây giờ thử lại thì kết quả vẫn không thay đổi.
Giang Nam không ra tay, Linh Nữ có ý chí Bất Không Đạo Nhân để lại bảo vệ nàng, hắn không bắt nàng được.
- Ty tỷ, tại sao cứ đòi đánh đấm giết chóc?
Giang Nam cười to bảo:
- Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, không chừng có thể tìm đến tiếng nói chung.
Linh Nữ xì cười nói:
- Giáo chủ, con người của ngươi thật lạ, mới rồi còn hào khí ngút trời bây giờ lại nham nhở, thật là sinh linh mâu thuẫn.
- Nhân loại vốn là thể mâu thuẫn.
Giang Nam cười nói:
- Linh Nữ, tuy nàng là Linh Hỗn Độn thiên quốc, dung hợp thiên đạo Linh giới và tinh huyết của Bất Không Đạo Nhân, hưởng thụ Thiên Quốc tế tự, bàng quan. Nhưng nàng không còn là tiên đạo, có vui có buồn, nàng đã không là thiên đạo thì có thể hợp tác, giao dịch với nhau. Hôm nay hai ta sẽ làm cuộc giao dịch.
Biểu tình Linh Nữ dao động, mắt đẹp nhìn Giang Nam, cười nói:
- Không biết giáo chủ muốn giao dịch gì? Nếu muốn đổi mạng sống của giáo chủ thì xin lỗi, thiếp thân không làm được. Hiếm khi có cơ hội này, thiếp thân không muốn bỏ qua chút nào. Giáo chủ chết rồi mới đáng yêu nhất.
Giang Nam câm nín, cười tủm tỉm:
- Nàng yên tâm, không phải ta muốn trao đổi mạng sống mà có một thứ khác. Ta dùng tung tích thân chuyển thế của Bất Không Đạo Nhân đổi lấy công pháp của Bất Không Đạo Nhân, một nửa công pháp trong tay Đại Diễn Cổ Thần.
- Không được!
Linh Nữ lắc đầu, nói:
- Nếu tin tức thiếp thân có không lầm thì giáo chủ đã được một nửa công pháp của phụ thân ta, nửa công pháp khác nằm trong tay Đại Diễn Cổ Thần. Ma Kha Thiên Quân cũng có một phần không đầy đủ.
- Ma Kha Thiên Quân lấy đạo quả của phụ thân ta, lý do là đã hoàn toàn luyện hóa, nhưng hắn chưa có bản lĩnh kia. Nếu ta đưa công pháp chỗ Đại Diễn Cổ Thần cho giáo chủ thì giáo chủ được công pháp hoàn chỉnh. Thiếp thân sợ giáo chủ có thể thân hóa bất không, Đại Diễn, La Ma, Ma Kha, Thiên Nguyên không giữ chân giáo chủ được
- Giáo chủ uống trà.
Giang Nam uống trà, đặt chén trà xuống, tiếp tục nhìn Linh Nữ.
Linh Nữ cười cười:
- Thiên chi đạo tổn có dư mà bổ không đủ, Càn Nguyên cắt đứt thần đạo vô hình trung sẽ bồi thường thần đạo, bằng cách nào đó Càn Nguyên không nhận ra.
- Khi thần đạo đã phụ thuộc vào thần đạo, giáo chủ xuất thế sau tám ức năm, được công pháp Ma Ngục Huyền Thai Kinh của Càn Nguyên, cuối cùng hoàn thành hành động vĩ đại mà bát Tiên Vương không thể làm, nghịch chứng tiên thiên, bổ sung khuyết điểm tuổi thọ thần không đủ.
- Càn Nguyên dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh làm hỏng tương lai thần đạo, giáo chủ lại dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh hoàn thiện thần đạo. Nhân quả trong đó khiến người kinh thán.
Giang Nam giật mình, lần đầu tiên hắn nghe giải thích huyền diệu như vậy.
Điều Linh Nữ nói thâm ảo như thiên t\hư, nhưng sâu sắc tỉ mỉ, kể rõ giảng dạy tuần hoàn nhân quả.
Những đạo lý này thật sự là do nữ nhân trước mắt hắn nhìn thấu sao?
Giang Nam nghi ngờ, thầm nghĩ:
- Hơn phân nửa là Bất Không Đạo Nhân nói, Linh Nữ thuật lại. Nhưng nữ nhân này thông minh đáng sợ.
Linh Nữ khen:
- Giáo chủ kéo dài thần đạo, hành động này đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Người bình thường rốt cuộc có thể đạt được thành tựu cao nhất, ngang hàng với tộc Hỗn Độn Cổ Thần.
- Sau này giáo chủ tu đạo quả, mở đạo cung, khiến thần đạo viên mãn. Tiếc rằng giáo chủ sinh ra quá muộn, nếu giáo chủ xuất thế sớm hơn tám ức năm thì tiên đạo không có cửa, cũn sẽ không xảy ra trận ác chiến giữa Hỗn Độn Cổ Thần và Tiên giới, phụ thân của ta không chết. Cách cục Tiên giới sẽ là cảnh tượng khác.
Linh Nữ cảm thán rằng:
- Tiếc rằng giáo chủ xuất thế quá muộn.
Linh Nữ bưng tách trà lên uống cạn, tiếp tục bảo:
- Nhưng bây giờ có một cơ hội bù đắp sai sót này. Giáo chủ tài hoa tuyệt đại, nếu tham gia Hỗn Độn thiên quốc, tương lai có thể phục hồi lại thần đạo thịnh thế.
- Không phục hồi được.
Giang Nam bùi ngùi:
- Ta đi lên con đường này thì đã biết thần đạo rất khó khăn, dù có người lại bước lên con đường cũn khó nghịch chứng tiên thiên, càng khó tu thành đạo quả thần đạo, mở đạo cung là chuyện rất khó khăn.
- Thần đạo phát triển mấy ức năm mới có lác đác vài người trở thành thần thật sự. Đi con đường ta đi không thông thường, dễ dàng bằng Tiên giới. Thần đạo quá gian khó, không thể thay thế Tiên giới, đã định trước sẽ bị đào thải. Không phải bị ta đào thải mà là bị thế gian vạn linh từ bỏ, đây là chuyện sớm hay muộn.
Giang Nam lên tinh thần, cười nói:
- Mới rồi Linh Nữ nói khởi nguồn của thần cho ta nghe, cái gì là thần thì ta cũng có quan niệm riêng, xin chỉ điểm cho.
Linh Nữ mỉm cười nói:
- Thiếp thân rửa tai lắng nghe.
Giang Nam cười cười, cầm ấm trà lên rót cho Linh Nữ, nói:
- Tiên đạo hư vô xuất trần, đến từ hồng trần nhưng mục đích cuối cùng là không nhiễm hồng trần. Thành tựu tiên đạo càng cao thì dục vọng trong lòng càng ít, dính líu trần thế ít đi, vì vậy chứng Thiên Quân phải cắt nhân quả. Thần thì khác.
Giang Nam đặt ấm trà xuống, nghiêm túc nói:
- Tại sao là thần?
Linh Nữ nghiêm túc lắng nghe, không dám lơ là.
Giang Nam cất tiếng cười to, tiếng cười lảnh lót chấn động núi sông:
- Thần là bất khuất, dã tâm, dục vọng, bảo vệ, nguyên tắc.
- Bất khuất là không vì khó khăn nguy hiểm mà khuất phục, biết khó vẫn lên, nghênh khó mà tiến, không sợ sống chết.
- Dã tâm là động lực thúc đẩy mình đi tới, leo lên ngọn núi rồi lại leo tiếp, dã tâm càng lớn thì năng lực càng mạnh.
- Dục vọng là vô tận mới có thể không bao giờ dừng bước, mới có thể không ngừng tiến bộ, không bao giờ lười biếng.
- Bảo vệ là che chở tộc nhân, chiến đấu vì người thân, phó thác mạng sống, ủy thác con cái.
Giang Nam tỏa thần quang rực rỡ, tóc đen bay rối vô cùng thần thánh.
Giang Nam chậm rãi nói:
- Dục vọng khiến ta đi tới, không ngừng tiến bộ. Nguên tắc hạn chế bước chân, khiến ta không đi lệch đường làm trái bản tâm. Một gạch dọc một gạch ngang, thị phi đúng sai trong lòng thần có cái cân đo lường.
- Linh Nữ, đây chính là thần!
- Đây chính là ta!
- Ta độc nhất vô nhị, không thể sao chép. Mặc cho trời sập đất nứt không thể phá hỏng đạo tâm của ta, mặc kệ miệng lưỡi xảo ngôn không thể thay đổi nguyên tắc của ta!
Ánh mắt Linh Nữ lộ tia khâm phục, kính ngưỡng.
Linh Nữ khẽ thở dài:
- Đạo tâm của giáo chủ thuần khiết cứng cỏi, thiếp thân không thuyết phục giáo chủ được, vậy giáo chủ không thể sống trở ra. Ta biết giáo chủ có chỗ dựa, cùng lắm là con rồng hoang dại kia. Tiếc rằng phụ thân ta đánh nó mất rí nhớ.
Linh Nữ nhẹ giọng nói:
- Nó không dám đến Hỗn Độn thiên quốc, chỗ dựa lớn nhất của giáo chủ đã mất. Giáo chủ, khi rời khỏi đại điện tế tự là giờ chết của giáo chủ. Người sẽ bị đạo phủ chém, bị tướng sĩ Thiên Quốc giết trong loạn quân!
Vẻ mặt Linh Nữ bình tĩnh, khi nói câu này nàng không sợ bị Giang Nam bắt làm con tin để ra khỏi Hỗn Độn thiên quốc.
Mới rồi Giang Nam và Linh Nữ đã đánh nhau, hắn không bắt nàng được, bây giờ thử lại thì kết quả vẫn không thay đổi.
Giang Nam không ra tay, Linh Nữ có ý chí Bất Không Đạo Nhân để lại bảo vệ nàng, hắn không bắt nàng được.
- Ty tỷ, tại sao cứ đòi đánh đấm giết chóc?
Giang Nam cười to bảo:
- Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, không chừng có thể tìm đến tiếng nói chung.
Linh Nữ xì cười nói:
- Giáo chủ, con người của ngươi thật lạ, mới rồi còn hào khí ngút trời bây giờ lại nham nhở, thật là sinh linh mâu thuẫn.
- Nhân loại vốn là thể mâu thuẫn.
Giang Nam cười nói:
- Linh Nữ, tuy nàng là Linh Hỗn Độn thiên quốc, dung hợp thiên đạo Linh giới và tinh huyết của Bất Không Đạo Nhân, hưởng thụ Thiên Quốc tế tự, bàng quan. Nhưng nàng không còn là tiên đạo, có vui có buồn, nàng đã không là thiên đạo thì có thể hợp tác, giao dịch với nhau. Hôm nay hai ta sẽ làm cuộc giao dịch.
Biểu tình Linh Nữ dao động, mắt đẹp nhìn Giang Nam, cười nói:
- Không biết giáo chủ muốn giao dịch gì? Nếu muốn đổi mạng sống của giáo chủ thì xin lỗi, thiếp thân không làm được. Hiếm khi có cơ hội này, thiếp thân không muốn bỏ qua chút nào. Giáo chủ chết rồi mới đáng yêu nhất.
Giang Nam câm nín, cười tủm tỉm:
- Nàng yên tâm, không phải ta muốn trao đổi mạng sống mà có một thứ khác. Ta dùng tung tích thân chuyển thế của Bất Không Đạo Nhân đổi lấy công pháp của Bất Không Đạo Nhân, một nửa công pháp trong tay Đại Diễn Cổ Thần.
- Không được!
Linh Nữ lắc đầu, nói:
- Nếu tin tức thiếp thân có không lầm thì giáo chủ đã được một nửa công pháp của phụ thân ta, nửa công pháp khác nằm trong tay Đại Diễn Cổ Thần. Ma Kha Thiên Quân cũng có một phần không đầy đủ.
- Ma Kha Thiên Quân lấy đạo quả của phụ thân ta, lý do là đã hoàn toàn luyện hóa, nhưng hắn chưa có bản lĩnh kia. Nếu ta đưa công pháp chỗ Đại Diễn Cổ Thần cho giáo chủ thì giáo chủ được công pháp hoàn chỉnh. Thiếp thân sợ giáo chủ có thể thân hóa bất không, Đại Diễn, La Ma, Ma Kha, Thiên Nguyên không giữ chân giáo chủ được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.