Chương 422: Đồ giả mạo. (1)
Trạch Trư
30/07/2014
Phó Duyên Tông từng ngụm từng ngụm
ho ra máu, thở hồng hộc nói:
- Ngươi cũng không phải là người tốt gì, ở Thất Bảo Lâm hại ta một lần, suýt nữa để cho ta chết ở trong tay Thái Hoàng cùng Đại Ma Thí Thần Cốc, còn nói không có thiếu ta cái gì?
- Ngươi cùng những người khác vây công sư tôn ta, ta hại ngươi là đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Giang Nam không hề giải thích nữa, lấy tay một trảo, chỉ thấy một khối toái cốt bị hắn nắm trong tay, cúi đầu nhìn lại, lại thấy xương cốt này cực kỳ kỹ càng, giống như Huyền kim chắc chắn, chính là xương cốt của "Thạch Cảm Đương" mới vừa rồi bị Lạc Hoa Âm đánh nát kia.
Đạo văn tích chứa trong xương cốt, hiển nhiên người này đã đem thân thể tu luyện tới cảnh giới cực cao, Đạo văn thậm chí bắt đầu luyện vào xương cách!
Có thể tu luyện tới một bước này, thân thể đều cực kỳ cường đại!
- Phó tiền bối nhận được đây là đạo văn của người nào không?
Giang Nam đem khúc xương cốt này vứt cho Phó Duyên Tông nói:
- Người này tu luyện không phải là Thạch Cảm Đương Diêm Phù Đề Ma Kinh, mà là một môn tên là Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh công pháp. Phó tiền bối kiến thức rộng rãi, có biết môn công pháp này là xuất từ môn phái nào?
Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh cũng không có thể nhảy ra phạm vi của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, vì vậy hắn chỉ nhìn thoáng qua đạo văn trên xương cốt của "Thạch Cảm Đương", liền lập tức đem môn công pháp này thôi diễn ra ngoài.
- Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh?
Vẻ mặt của Phó Duyên Tông khẽ nhúc nhích, đột nhiên thương thế áp chế không nổi, thân thể lung la lung lay, suýt nữa từ không trung rơi xuống, hắn cùng với "Thạch Cảm Đương" chém giết một lúc lâu, bị thương rất nặng, Phó Vân Nhi vội vàng bước lên phía trước đở vịn.
Phó Duyên Tông xóa đi vết máu ở khóe miệng, ý bảo không cần đở vịn, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Môn kinh điển này là trấn giáo tâm pháp của Thiên Thu Các, ta biết tập kích chúng ta đến tột cùng là người nào rồi! Hắc hắc, giả trang Thí Thần Cốc tới giết chết trụ cột các đại môn phái sao...
- Thiên Thu Các?
Giang Nam hơi ngẩn ra, nghi ngờ nói:
- Tại sao ta không có nghe nói qua môn phái này?
- Thiên Thu Các từ lúc ngàn năm lúc trước đã bị Thái Huyền Thánh Tông thâu tóm, Thái Hoàng đem Thiên Thu Các nhập vào Thái Huyền Thánh Tông, nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Thu Các cũng gia nhập vào Thái Huyền Thánh Tông.
Phó Duyên Tông trầm giọng nói:
- Có thể giết mấy vị trưởng lão Triều Thánh Tông ta, ngay cả ta cũng bị thương nặng, thậm chí còn không có dùng ra công pháp chân chính bản thân, người này tất nhiên là hãn tướng của Thiên Thu Các năm đó, họ Tô tên Mạch Xuyên. Những người khác của Thiên Thu Các đều không là đối thủ của ta, chỉ có Tô Mạch Xuyên này được nhận định là hạ nhiệm Các chủ của Thiên Thu Các năm đó, ngàn năm trôi qua, thực lực của hắn vượt xa ta. Hắc hắc, nếu thật là hắn, xem ra muốn giết ta không phải là ma đầu Thí Thần Cốc, mà là Chính Đạo khôi thủ ta, Thái Huyền Thánh Tông...
Phó Vân Nhi không khỏi khẩn trương lên:
- Cha, Thái Hoàng lão tổ muốn giết ngươi, chúng ta đừng đi Thái Huyền Thánh Tông...
- Nhất định phải đi!
Phó Duyên Tông hừ lạnh nói:
- Thái Hoàng ban bố chiêu hiền lệnh, nói không đi tham gia Đồ Ma Đại Hội, chính là cùng Thí Thần Cốc cấu kết, nếu Triều Thánh Tông ta không đi, sẽ để người mượn cớ, nhìn Triều Thánh Tông ta không vừa mắt, sẽ nhân cơ hội gài tang vật. Thái Hoàng cũng sẽ có cớ hướng Triều Thánh Tông ta động thủ, tiêu diệt Triều Thánh Tông ta, đi ngược lại sẽ không có gặp nguy hiểm.
- Phó tiền bối, ta cũng đi Thái Huyền Thánh Tông, không bằng ta và ngươi đồng hành?
Giang Nam thấy hắn bị thương rất nặng, đề nghị nói:
- Ngươi hôm nay thương thế không nhẹ, cần tĩnh hạ tâm lai chữa thương, Giang mỗ bất tài, nhưng bảo vệ tiền bối một thời gian ngắn vẫn có thể làm được.
Phó Duyên Tông đang định cự tuyệt, Phó Vân Nhi vội vàng nói:
- Cha, thương thế của ngươi quá nặng, không bằng đáp ứng đề nghị của Giang sư huynh, trước vào trong xe chữa thương.
Thương thế của Phó Duyên Tông đúng là rất nặng, gật đầu nói:
- Tốt. Bất quá ta cận kề cái chết cũng không muốn cùng thầy trò bọn họ ở chung một phòng!
Hắn ngồi ở trên càng xe, nhắm mắt chữa thương.
Phó Vân Nhi bất đắc dĩ, cùng với Triều Thánh Tông đệ tử khác đi lên Thái Dương Chiến Xa, hướng Giang Nam áy náy nói:
- Cha ta tính tình không tốt, sư huynh chớ trách.
- Không có gì.
Giang Nam rót rượu cho bọn họ, cười nói:
- Đây là Tiên tửu mà sư tôn ta từ thế giới khác lấy được, rất là hương thuần, Vân nhi sư tỷ nếm thử.
Đám người Phó Vân Nhi đang muốn nâng chén, phía ngoài truyền đến thanh âm của Phó Duyên Tông, khẩn trương nói:
- Vân nhi, không nên uống! Hiện tại cha trọng thương, vạn nhất ngươi uống say, tiểu tặc này đối với ngươi không đứng đắn, cha bắt không được hắn!
Phó Vân Nhi vội vàng đè chén rượu xuống, nhìn Giang Nam rất thật tình nói:
- Sư huynh, nếu ta uống rượu say, ngươi có đối với ta không đứng đắn hay không?
Giang Nam tức cười, lắc đầu nói:
- Sư tỷ, Giang mỗ há là loại người này? Ngươi nhìn Giang mỗ hành tẩu giang hồ, mặc dù có chút tiếng xấu, nhưng tiếng xấu vô lễ với nữ hài chỉ sợ chưa bao giờ có?
Phó Vân Nhi suy nghĩ một chút, hướng Phó Duyên Tông nói:
- Cha, Giang sư huynh nói hắn sẽ không đối với ta không đứng đắn, ta uống đây.
Phó Duyên Tông không khỏi im lặng, vội vàng đi vào trong xe, tránh cho nữ nhi của mình uống rượu say bị "tiểu tặc" chiếm tiện nghi.
Giang Nam cũng có chút buồn cười, cô bé này đơn thuần như trang giấy trắng, nói cái gì nàng liền cho rằng là cái đó, tuyệt không nghi ngờ.
Giả Thạch Cảm Đương cũng là một đại cao thủ, hắn muốn chạy trốn mà nói, Lạc Hoa Âm muốn lưu lại cũng không phải là một chuyện dễ, vì vậy Lạc Hoa Âm chỉ sợ là nhất thời trong chốc lát sẽ không thể trở về.
Giang Nam chạy tới Thái Huyền Thánh Tông, cùng nhau đi tới, chỉ thấy người dần dần nhiều hơn, không trung thỉnh thoảng có thể thấy lâu thuyền, bảo liễn, đám mây mỹ lệ bay qua, đó là cường giả các phái đáp ứng lời mời đến đây gặp mặt.
- Vạn Kiếm sơn trang gặp tập kích, ở trên đường chạy tới bị Thiên Cơ Tú Sĩ bày đại trận, đem đệ tử, trưởng lão trong môn giết không biết bao nhiêu! Thiên Cơ Tú Sĩ kia mạnh mẻ đến không hợp thói thường, Vạn lão đầu vị Chưởng Giáo Chí Tôn này cơ hồ cũng suýt nữa đình trệ trong trận!
- Vợ chồng Nam Hải Thác Bạt cũng gặp phải mai phục, xuất thủ nghe nói là hòa thượng, sợ rằng chính là Vô Tướng dâm tăng kia.
- Còn có Ngũ Ma xuất quỷ nhập thần, không có ai gặp qua diện mục thật của hắn, mai phục Thiên phủ cường giả, một kích giết mấy Thiên phủ cường giả, sau đó nghênh ngang rời đi!
- Thanh Vân Tông Thanh Vân Đạo Nhân lần trước bị Thí Thần Cốc Lục Ma giết chết, lần này Thanh Vân Tông nóng lòng nhất, nén giận mà đến, phái Thái Thượng Trưởng Lão chạy tới, kết quả bị Lục Ma Cáp Lan Sinh mai phục, toàn quân bị diệt, bị chết không còn một mống!
- Ngươi cũng không phải là người tốt gì, ở Thất Bảo Lâm hại ta một lần, suýt nữa để cho ta chết ở trong tay Thái Hoàng cùng Đại Ma Thí Thần Cốc, còn nói không có thiếu ta cái gì?
- Ngươi cùng những người khác vây công sư tôn ta, ta hại ngươi là đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Giang Nam không hề giải thích nữa, lấy tay một trảo, chỉ thấy một khối toái cốt bị hắn nắm trong tay, cúi đầu nhìn lại, lại thấy xương cốt này cực kỳ kỹ càng, giống như Huyền kim chắc chắn, chính là xương cốt của "Thạch Cảm Đương" mới vừa rồi bị Lạc Hoa Âm đánh nát kia.
Đạo văn tích chứa trong xương cốt, hiển nhiên người này đã đem thân thể tu luyện tới cảnh giới cực cao, Đạo văn thậm chí bắt đầu luyện vào xương cách!
Có thể tu luyện tới một bước này, thân thể đều cực kỳ cường đại!
- Phó tiền bối nhận được đây là đạo văn của người nào không?
Giang Nam đem khúc xương cốt này vứt cho Phó Duyên Tông nói:
- Người này tu luyện không phải là Thạch Cảm Đương Diêm Phù Đề Ma Kinh, mà là một môn tên là Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh công pháp. Phó tiền bối kiến thức rộng rãi, có biết môn công pháp này là xuất từ môn phái nào?
Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh cũng không có thể nhảy ra phạm vi của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, vì vậy hắn chỉ nhìn thoáng qua đạo văn trên xương cốt của "Thạch Cảm Đương", liền lập tức đem môn công pháp này thôi diễn ra ngoài.
- Đạo Kim Luyện Cốt Trấn Ma Kinh?
Vẻ mặt của Phó Duyên Tông khẽ nhúc nhích, đột nhiên thương thế áp chế không nổi, thân thể lung la lung lay, suýt nữa từ không trung rơi xuống, hắn cùng với "Thạch Cảm Đương" chém giết một lúc lâu, bị thương rất nặng, Phó Vân Nhi vội vàng bước lên phía trước đở vịn.
Phó Duyên Tông xóa đi vết máu ở khóe miệng, ý bảo không cần đở vịn, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Môn kinh điển này là trấn giáo tâm pháp của Thiên Thu Các, ta biết tập kích chúng ta đến tột cùng là người nào rồi! Hắc hắc, giả trang Thí Thần Cốc tới giết chết trụ cột các đại môn phái sao...
- Thiên Thu Các?
Giang Nam hơi ngẩn ra, nghi ngờ nói:
- Tại sao ta không có nghe nói qua môn phái này?
- Thiên Thu Các từ lúc ngàn năm lúc trước đã bị Thái Huyền Thánh Tông thâu tóm, Thái Hoàng đem Thiên Thu Các nhập vào Thái Huyền Thánh Tông, nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Thu Các cũng gia nhập vào Thái Huyền Thánh Tông.
Phó Duyên Tông trầm giọng nói:
- Có thể giết mấy vị trưởng lão Triều Thánh Tông ta, ngay cả ta cũng bị thương nặng, thậm chí còn không có dùng ra công pháp chân chính bản thân, người này tất nhiên là hãn tướng của Thiên Thu Các năm đó, họ Tô tên Mạch Xuyên. Những người khác của Thiên Thu Các đều không là đối thủ của ta, chỉ có Tô Mạch Xuyên này được nhận định là hạ nhiệm Các chủ của Thiên Thu Các năm đó, ngàn năm trôi qua, thực lực của hắn vượt xa ta. Hắc hắc, nếu thật là hắn, xem ra muốn giết ta không phải là ma đầu Thí Thần Cốc, mà là Chính Đạo khôi thủ ta, Thái Huyền Thánh Tông...
Phó Vân Nhi không khỏi khẩn trương lên:
- Cha, Thái Hoàng lão tổ muốn giết ngươi, chúng ta đừng đi Thái Huyền Thánh Tông...
- Nhất định phải đi!
Phó Duyên Tông hừ lạnh nói:
- Thái Hoàng ban bố chiêu hiền lệnh, nói không đi tham gia Đồ Ma Đại Hội, chính là cùng Thí Thần Cốc cấu kết, nếu Triều Thánh Tông ta không đi, sẽ để người mượn cớ, nhìn Triều Thánh Tông ta không vừa mắt, sẽ nhân cơ hội gài tang vật. Thái Hoàng cũng sẽ có cớ hướng Triều Thánh Tông ta động thủ, tiêu diệt Triều Thánh Tông ta, đi ngược lại sẽ không có gặp nguy hiểm.
- Phó tiền bối, ta cũng đi Thái Huyền Thánh Tông, không bằng ta và ngươi đồng hành?
Giang Nam thấy hắn bị thương rất nặng, đề nghị nói:
- Ngươi hôm nay thương thế không nhẹ, cần tĩnh hạ tâm lai chữa thương, Giang mỗ bất tài, nhưng bảo vệ tiền bối một thời gian ngắn vẫn có thể làm được.
Phó Duyên Tông đang định cự tuyệt, Phó Vân Nhi vội vàng nói:
- Cha, thương thế của ngươi quá nặng, không bằng đáp ứng đề nghị của Giang sư huynh, trước vào trong xe chữa thương.
Thương thế của Phó Duyên Tông đúng là rất nặng, gật đầu nói:
- Tốt. Bất quá ta cận kề cái chết cũng không muốn cùng thầy trò bọn họ ở chung một phòng!
Hắn ngồi ở trên càng xe, nhắm mắt chữa thương.
Phó Vân Nhi bất đắc dĩ, cùng với Triều Thánh Tông đệ tử khác đi lên Thái Dương Chiến Xa, hướng Giang Nam áy náy nói:
- Cha ta tính tình không tốt, sư huynh chớ trách.
- Không có gì.
Giang Nam rót rượu cho bọn họ, cười nói:
- Đây là Tiên tửu mà sư tôn ta từ thế giới khác lấy được, rất là hương thuần, Vân nhi sư tỷ nếm thử.
Đám người Phó Vân Nhi đang muốn nâng chén, phía ngoài truyền đến thanh âm của Phó Duyên Tông, khẩn trương nói:
- Vân nhi, không nên uống! Hiện tại cha trọng thương, vạn nhất ngươi uống say, tiểu tặc này đối với ngươi không đứng đắn, cha bắt không được hắn!
Phó Vân Nhi vội vàng đè chén rượu xuống, nhìn Giang Nam rất thật tình nói:
- Sư huynh, nếu ta uống rượu say, ngươi có đối với ta không đứng đắn hay không?
Giang Nam tức cười, lắc đầu nói:
- Sư tỷ, Giang mỗ há là loại người này? Ngươi nhìn Giang mỗ hành tẩu giang hồ, mặc dù có chút tiếng xấu, nhưng tiếng xấu vô lễ với nữ hài chỉ sợ chưa bao giờ có?
Phó Vân Nhi suy nghĩ một chút, hướng Phó Duyên Tông nói:
- Cha, Giang sư huynh nói hắn sẽ không đối với ta không đứng đắn, ta uống đây.
Phó Duyên Tông không khỏi im lặng, vội vàng đi vào trong xe, tránh cho nữ nhi của mình uống rượu say bị "tiểu tặc" chiếm tiện nghi.
Giang Nam cũng có chút buồn cười, cô bé này đơn thuần như trang giấy trắng, nói cái gì nàng liền cho rằng là cái đó, tuyệt không nghi ngờ.
Giả Thạch Cảm Đương cũng là một đại cao thủ, hắn muốn chạy trốn mà nói, Lạc Hoa Âm muốn lưu lại cũng không phải là một chuyện dễ, vì vậy Lạc Hoa Âm chỉ sợ là nhất thời trong chốc lát sẽ không thể trở về.
Giang Nam chạy tới Thái Huyền Thánh Tông, cùng nhau đi tới, chỉ thấy người dần dần nhiều hơn, không trung thỉnh thoảng có thể thấy lâu thuyền, bảo liễn, đám mây mỹ lệ bay qua, đó là cường giả các phái đáp ứng lời mời đến đây gặp mặt.
- Vạn Kiếm sơn trang gặp tập kích, ở trên đường chạy tới bị Thiên Cơ Tú Sĩ bày đại trận, đem đệ tử, trưởng lão trong môn giết không biết bao nhiêu! Thiên Cơ Tú Sĩ kia mạnh mẻ đến không hợp thói thường, Vạn lão đầu vị Chưởng Giáo Chí Tôn này cơ hồ cũng suýt nữa đình trệ trong trận!
- Vợ chồng Nam Hải Thác Bạt cũng gặp phải mai phục, xuất thủ nghe nói là hòa thượng, sợ rằng chính là Vô Tướng dâm tăng kia.
- Còn có Ngũ Ma xuất quỷ nhập thần, không có ai gặp qua diện mục thật của hắn, mai phục Thiên phủ cường giả, một kích giết mấy Thiên phủ cường giả, sau đó nghênh ngang rời đi!
- Thanh Vân Tông Thanh Vân Đạo Nhân lần trước bị Thí Thần Cốc Lục Ma giết chết, lần này Thanh Vân Tông nóng lòng nhất, nén giận mà đến, phái Thái Thượng Trưởng Lão chạy tới, kết quả bị Lục Ma Cáp Lan Sinh mai phục, toàn quân bị diệt, bị chết không còn một mống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.