Đế Tôn

Chương 1407: Không thể làm mà làm cái đó. (2)

Trạch Trư

21/10/2014

Giang Nam hướng Tử Tiêu Thiên mênh mông bát ngát cùng với Chư Thiên khác nhìn lại, chỉ thấy Tử Tiêu Thiên cùng với Chư Thiên khác, ngăn chận thân hình Thiên Mẫu Thánh Hậu, để cho nàng không cách nào nhúc nhích.

- Ông trời, ông trời! Đạo Vương phong ấn bà nương của hắn ở bên trong Thiên Hà Cổ Đạo, khó trách có thể từ Cổ Đạo tiến vào Thiên Ngục! Thiên Mẫu Thánh Hậu thân hình to lớn như thế, nếu như nhúc nhích, nhất định là tràng cảnh giống như hủy thiên diệt địa, có thể từ Thiên Ngục còn sống trốn ra, thật đúng là may mắn...

Trong lòng của hắn vô cùng rung động, không dám ở lâu, sau khi phân biệt phương hướng lập tức hướng Đô Thiên thần giới bay đi.

Mà Thiên Ngục đệ ngũ trọng, rất nhiều ngục thủ đoạt xá Thần Tôn bị trấn áp ở chỗ này, hội tụ ở chung quanh Thiên Cực Ma Đế ngục chủ, lập tức hạo hạo đãng đãng hướng bên ngoài Thiên Ngục bay đi.

- Huyết tế Hậu Thổ Thiên, phục sinh chủ thượng!

Hậu Thổ Thiên một mảnh tường hòa, Ngục Pháp Thiên Vương dùng pháp trị thiên, đem Hậu Thổ Thiên cùng rất nhiều Thần giới Chư Thiên vờn quanh Hậu Thổ Thiên quản lý được ngay ngắn rõ ràng, Chư Thiên khác đều bày biện ra loạn tượng, duy chỉ có ở đây pháp luật sâm nghiêm, loạn tượng không lộ ra.

Ai cũng không biết, tòa Thần giới cùng Chư Thiên này, sắp gặp phải kết cục bị diệt.

- Cái tên xấu xa này, cuối cùng là phải có người đến làm.

Bên trong Hồ Thiên đại thế giới, một Thần Nhân đột nhiên thở dài nói:

- Bọn hắn không dám hướng Thiên Mẫu Thánh Hậu động thủ, bởi vì bọn hắn dù sao đã từng là thần tử của Đạo Vương, hướng nàng động thủ là dĩ hạ phạm thượng, danh bất chính, ngôn bất thuận, phải cho Đạo Vương một cái mặt mũi.

Ở chung quanh Thần Nhân này, mấy đạo đồng cùng Tôn Giả, lực sĩ vờn quanh, không biết lão gia nhà mình vì sao trong lúc đó nói như vậy.

- Hơn nữa bọn hắn có nghĩ cách của mình. Cũng có tâm tư để cho nữ nhân điên này sống lại đại náo.

Hồ Thiên lão tổ thở dài, như là nói với bọn họ, hoặc như là lầm bầm lầu bầu, nói khẽ:

- Đạo Vương a, đã trấn áp nữ nhân điên này, tự giác không mặt mũi nào thấy nàng, cũng không thể xuất thủ. Nhưng mà, tổng cần phải có người đến ngăn cản hết thảy, nếu không vô luận nữ nhân điên phục sinh, hay là huyết tế Hậu Thổ Thiên. Đều là một trường hạo kiếp, càng đánh vỡ cục diện bế tắc, để cho Địa Ngục thời cơ xâm lấn tốt nhất...

- Cái tên xấu xa này, cuối cùng phải có người làm...

Hồ Thiên lão tổ buồn vô cớ thở dài, thấp giọng nói:



- Người làm thích hợp nhất, là ta rồi. Bọn họ là thần, khó đối phó thánh hậu, mà ta là đế sư, có quyền lực có tư cách đánh vào mông nàng. Bất quá nếu ta làm, cùng thánh hậu kết xuống ân oán không thể hóa giải này. Bên trong hạo kiếp, ta sẽ không có một đường sinh cơ...

- Kết quả hẳn phải chết ah!

Vị Thần Nhân này than dài không thôi, nhìn về phía Hậu Thổ Thiên, nói khẽ:

- Bất quá sinh linh Hậu Thổ Thiên là người vô tội, Ngục Pháp Thiên Vương cũng liều mình hướng ta khẩn cầu, không thể để cho hắn ở dưới cửu tuyền không cách nào nhắm mắt, tóm lại, vẫn là phải có người làm... Linh Đạo Tử!

- Có đệ tử.

Linh Đạo Tử khom người nói.

Hồ Thiên lão tổ nhẹ nhàng nâng tay, đem Thiên Đạo chí bảo treo cao ở Hồ Thiên đại thế giới, tháo Tàng Thiên hồ lô xuống, chỉ thấy Tàng Thiên hồ lô này càng ngày càng nhỏ, hóa thành cao đến một người, ngoài miệng hồ lô đút lấy một cái nút lọ.

Hồ Thiên lão tổ đem Tàng Thiên hồ lô giao vào trong tay Linh Đạo Tử, dặn dò:

- Ngươi mang theo hồ lô của ta đi Hậu Thổ Thiên, trên đường nếu có người gọi tên của ngươi, ngươi không cần quay đầu nhìn lại, vừa quay đầu lại ngươi liền chết rồi. Đến Hậu Thổ Thiên, ngươi không được xuống dưới, xuống dưới ngươi cũng chết rồi. Ngươi đứng trên trời, mở hồ lô ra, miệng hồ lô hướng xuống, niệm ba tiếng chú, sau khi niệm qua, đem miệng hồ lô nhét lại rồi trở về, lúc đó bình an vô sự.

Linh Đạo Tử lại càng hoảng sợ, trịnh trọng nói:

- Lão gia, cái gì là ba tiếng chú?

Hồ Thiên lão tổ cười nói:

- Đơn giản, ngươi chỉ cần niệm “cái chết ra, cái sống ở”, niệm ba lượt là được, sau đó liền gió êm sóng lặng, bảo vệ nhất thời bình an.

Linh Đạo Tử chần chờ thoáng một phát nói:

- Lão gia, ta cảm thấy chúng ta vẫn là đi chỗ mấy vị lão gia khác mượn pháp bảo so sánh tốt, lần trước ngài mượn Thiên Ý Tru Tiên Kiếm, hiện tại có thể đi mượn Thiên Đao, chúng ta liền bất nhiễm nhân quả rồi...

- Lần trước có thể mượn, lần này mượn không tới.

Hồ Thiên lão tổ lắc đầu nói:



- Ngươi nhanh đi. Nhớ lấy, trên đường bất luận kẻ nào gọi ngươi, ngươi đều không thể quay đầu, nếu không sẽ chết.

Trong nội tâm Linh Đạo Tử lo sợ bất an, mang theo Tàng Thiên hồ lô ly khai Hồ Thiên đại thế giới, chạy tới Thần giới Hậu Thổ Thiên, đợi đi vào bên trong Thần giới Chư Thiên, quả nhiên nghe được sau lưng có một thanh âm quen thuộc truyền đến, kêu lên:

- Linh Đạo Tử, ngươi đây là muốn đến nơi nào?

Linh Đạo Tử nghe được thanh âm này, chỉ cảm thấy quen tai, lại nhớ không nổi ở nơi nào nghe qua, muốn quay đầu lại, lại nghĩ tới lời Hồ Thiên lão tổ nói, lúc này quyết tâm đi về phía trước.

- Linh Đạo Tử trở về, việc này không làm nữa.

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, dĩ nhiên là thanh âm của Hồ Thiên lão tổ.

Linh Đạo Tử lại càng hoảng sợ, đang muốn quay đầu lại, đột nhiên tỉnh ngộ:

- Lão gia chỉ cần mưu kế đã định, liền tuyệt sẽ không hối cải, như thế nào sẽ hồi tâm chuyển ý?

Hắn nhanh như điện chớp, chạy tới Hậu Thổ Thiên, thanh âm kia thiên biến vạn hóa, hóa thành đủ loại thanh âm hắn quen thuộc, thậm chí truyền đến tiếng kêu mẹ đẻ của hắn, Linh Đạo Tử thủy chung mắt điếc tai ngơ, chưa từng quay đầu lại.

Chỉ thấy sau lưng hắn, một con mắt cực lớn ẩn nấp ở trong hư không, thanh âm kia bắt đầu từ con mắt này truyền ra.

Trong ánh mắt này tràn ngập sương mù trùng trùng điệp điệp, trong sương mù ẩn ẩn có một đầu ma quái ở trong đó gây sóng gió, Linh Đạo Tử nghe được đủ loại thanh âm, là xuất từ miệng ma quái này.

Linh Đạo Tử đến Hậu Thổ Thiên, con mắt cùng ma quái kia một đường đi theo, thủy chung kêu gọi hắn, đợi chứng kiến Linh Đạo Tử giơ Tàng Thiên hồ lô lên cao, lúc này mới ẩn nấp, biến mất không thấy gì nữa.

Linh Đạo Tử nhẹ nhàng thở ra, vẫn là không dám quay đầu lại, giơ Tàng Thiên hồ lô lên cao, miệng hồ lô hướng xuống, vẹt nút lọ ra, kêu lớn:

- Cái chết ra, cái sống ở!

Hắn gọi ba tiếng, tiếng thứ nhất rơi xuống, Hậu Thổ Thiên không có động tĩnh, chỉ có một chút oan hồn vừa mới chết bay tới, tiếng thứ hai rơi xuống, trong Hậu Thổ Thiên rất nhiều Thiên Ngục ngục thủ xâm chiếm Thần Tôn đột nhiên nguyên một đám đột tử tại chỗ, vô số đạo tắc bọc lấy thần tính phần phật bay tới, gào thét hướng trong miệng hồ lô chui vào.

Đợi tiếng thứ ba rơi xuống, chỉ thấy Thiên Cực Ma Đế ngục chủ xâm chiếm thân thể Ngục Pháp Thiên Vương sụp đổ tan rã, thần tính cùng đạo tắc của Thiên Cực Ma Đế gào thét hướng Thiên ngục bay đi, lại vô lực cùng Tàng Thiên hồ lô truyền đến lực hút chống lại, cũng bị kéo vào trong hồ lô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook