Chương 2511: Kiếp số chết chắc.
Trạch Trư
16/01/2016
Tâm kế Ngọc Kinh Thiên Quân thâm sâu, không biểu hiện vui giận ra ngoài mặt, làm người thấy rợn gai ốc.
Khiến người kinh khủng hơn là Huyền Thiên giáo chủ. Giang thái sư giết vào Tiên Đế cung, ước chiến Ngọc Kinh Thiên Quân. Trong hai đạo cung, sân nhà của Ngọc Kinh Thiên Quân, chiến đấu mấy năm đánh đến gã không dám lộ mặt ra.
Sức mạnh đó làm nhiều cường giả trong Tiên giới thầm than, lãnh tụ giáo môn đô Giang thái sư danh xứng với thực.
Quản lý ngũ giáo phái, thống trị giáo môn Thiên Quân khác thành lập, Giang thái sư khí diêm và quyền thế ngút trời.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra Giang thái sư hết ngày lành.
Hiện giờ Tiên giới bình an nhưng Càn Nguyên tiên triều tiêu điều trong mưa gió, tùy thời sụp đổ. Giang thái sư quyền thế ngút trời trong tiên triều sẽ bị mấy người đầy dã tâm nhắm vào.
Tiêu diệt thái sư thì Càn Nguyên tiên triều sẽ bị đảo điên.
Có người cảm thán rằng:
- Giang thái sư tỏa sáng chói lòa, không biết rằng mình chết chắc.
Trong vô nhân cấm khu bao la vô ngần, các tiếng đạo âm lảnh lót vang lên. Giang Nam ngồi trong một cấm khu, đạo âm văng vẳng. Tận cùng cấm khu, thanh âm cổ xưa vang vọng, đại đạo cuồn cuộn. Hai loại đạo âm đụng chạm, biện pháp luận chứng.
Đây là cấm khu của Chức Mẫu, Giang Nam đến cấm khu này đã bốn mươi năm, luận mua với Chức Mẫu hơn bốn mươi năm.
Từ lần trước chiến đấu với Ngọc Kinh Thiên Quân xong Giang Nam rời khỏi Huyền Châu, đi vào vô nhân cấm khu tìm Đạo Quân tiền sử luận đạo.
Tuy Đạo Quân tiền sử đã thân chết đạo tiêu, nhưng gặp Giang Nam khiêu chiến bọn họ vẫn hăng hái chấp nhận. Thân phận, địa vị, khí phách không cho phép bọn họ từ chối.
Tận cùng cấm khu, tiếng cười của Chức Mẫu vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Huyền Thiên giáo chủ, ngươi sắp chết, ngươi có biết mình sắp chết không?
- Ta và ngươi biện pháp luận đạo bốn mươi ba năm, thấy khí vận của ngươi luôn thấp, bây giờ vận xấu tràn ngập. Ta luận đạo với người sắp chết đúng là phí lời.
Vẻ mặt Giang Nam thay đổi, cười hỏi:
- Sao Chức Mẫu nói vậy?
Tận cùng cấm khu bốc lên khói đen mù mịt, tử khí tràn ngập biến thành một mỹ nhân áo đen.
Nữ nhân cười duyên nói:
- Huyền Thiên giáo chủ, tuy ngươi có thần thông kinh người, bản lĩnh không tầm thường nhưng ngươi không tính ra mệnh đạo của mình được, kém xa đám chúng ta. Ta nhìn khí vận của ngươi, khí như hoa cái che trời. Nhưng khí vận hoa cái của ngươi ô uế không chịu nổi, đây là thiên nhân ngũ suy, người chưa suy, khí suy trước, đó là dấu hiệu chết chóc.
Giang Nam ngước lên nhìn nhưng không thấy gì, cười nói:
- Chức Mẫu nói đùa.
Chức Mẫu đánh tan tử khí, lười biếng nói:
- Ngươi là người sắp chết, ta không luận đạo với ngươi, tránh cho dính cái xui. Ngươi đi đi.
Giang Nam nhíu mày, Chức Mẫu đóng cấm khu đuổi hắn ra ngoài.
Không lâu sau Giang Nam đến một cấm khu khác, là cấm khu của Thanh Hư Đạo Quân. Giang Nam chưa đi vào chợt nghe thanh âm truyền ra.
- Tử kiếp quấn quanh giáo chủ, có dấu hiệu chết, hôm nay không luận đạo với giáo chủ.
Giang Nam khom người nói:
- Dám hỏi đạo huynh vì sao thấy vậy?
Trong cấm khu truyền ra giọng của Thanh hư Đạo Quân:
- Ta giỏi xem mệnh số, năm xưa cùng đám người Thiên Hi Thánh Nhân chiêu đãi ngươi trong cấm khu, thấy mệnh số của ngươi dài, biết không phải tướng chết sớm. Tương lai tiên đạo tan vỡ, không chừng trong cấm khu có một chỗ cho ngươi ở, vì vậy không ngăn cản làm gì.
- Nhưng hôm nay ta xem mệnh số của ngươi lại như búp bê, mệnh tựa tơ nhện, trong vòng ngàn năm sẽ đứt đoạn. Mệnh số của ngươi gần tới, tử kiếp sắp cắt mạng sống. Ngươi đi đi, ta không gặp ngươi.
Giang Nam nhíu mày, đi đến cấm khu tiếp theo. Đây là cấm khu Vân Dương phu nhân.
Vân Dương phu nhân khách sáo mở cửa cấm khu mời Giang Nam đi vào, nói:
- Thiếp thân người chết đạo tiêu, một bộ xương khô không có mặt mũi nào gặp giáo chủ. Tại sao giáo chủ không đi ứng đối tử kiếp mà còn loanh quanh trong cấm khu của ta?
Lòng Giang Nam chìm xuống, chắp tay hỏi:
- Tại sao Vân Dương phu nhân nói ta có tử kiếp?
- Thiếp thân tinh thông kiếp số, liếc sơ là biết kiếp số ngay. Bây giờ kiếp số quấn quanh giáo chủ như mây đen, trong khí đen ánh huyết quang, có dấu hiệu bị chém chết.
Giang Nam từ biểt Vân Dương phu nhân rời đi. Giang Nam trở về Huyền Châu, đang trầm ngâm thì Vạn Chú Đạo Quân đến bái phỏng.
Vạn Chú Đạo Quân nói:
- Giáo chủ, ngươi và ta hợp tác, sáu giáo phái hợp sức lại chờ tới cuộc chiến khí vận tám trăm năm sau, ngươi nhớ trả lại Chú Đạo thiên đàn cho ta . . . A?
Vạn Chú Đạo Quân nhìn Giang Nam, biến sắc mặt sau đó bình tĩnh như thường, gã đổi giọng:
- Giáo chủ, bây giờ ngươi trả Chú Đạo thiên đàn lại cho ta, ta sẽ dốc sức giúp ngươi thu hoạch ích lợi lớn nhất!
Giang Nam mỉm cười nói:
- Vạn Chú đạo huynh thấy dấu hiệu ta sắp chết, sợ sau tám trăm năm ta chết rồi đạo huynh không có được Chú Đạo thiên đàn đúng không?
Vạn Chú Đạo Quân hét thất thanh:
- Ngươi cũng biết?
Vạn Chú Đạo Quân sắc mặt âm trầm lẩm bẩm:
- Người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm, bản thân ngươi biết mình không sống được bao lâu. Tám trăm năm sau không chưng ngươi sống sót, nhưng tử kiếp này không có chút đường sống, không thể nào vượt qua được.
Giang Nam cười mắng:
- Cái gì gọi là người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm? Ta là thái sư tiên triều, công cái xã tắc, duy trì Tiên giới hơn một ngàn năm không loạn. Hai nhi tử của ta sáng tạo tiên đạo mới bố thí thiên hạ, dẫn Tiên giới đến thời đại mới. Ta là người tốt, còn đạo huynh ngươi mới là tai họa!
Vạn Chú Đạo Quân cười xòe:
- Giáo chủ, ta tập trung tu chú đạo, giỏi chém thần hồn, nguyên thần của người. Chém nguyên thần tất nhiên phải giỏi về nguyên thần. Bây giờ ta đã là Thiên Quân, bản lĩnh trước kia phục hồi chút ít. Tuy thần hồn, nguyên thần của ngươi lớn mạnh nhưng tử khí quấn quanh, cơ duyên to lớn tám trăm năm sau cũng sẽ là giờ chết của ngươi.
Lòng Giang Nam chìm xuống. Chức Mẫu Đạo Quân giỏi xem khí vận, nói khí vận của hắn hoa cái ô uế không chịu nổi. Thanh Hư Đạo Quân giỏi xem mệnh số, nói mệnh số của Giang Nam đã gãy. Vân Dương phu nhân giỏi xem kiếp số, nói kiếp số của Giang Nam gần ngay trước mắt.
Giang Nam vốn nửa tin nửa ngờ, bây giờ Vạn Chú Đạo Quân giỏi xem nguyên thần bảo là nguyên thần của hắn tràn ngập tử khí.
Có lửa mới có khói, Giang Nam phải tin.
Không lâu sau Vạn Chú Đạo Quân rời đi. Giang Nam nhíu mày suy tư, suy tính kiếp số của mình. Suy tính không đơn giản, Giang Nam cảm thấy tim đập chân run, huyết quang hiện ra trước mắt.
Giang Nam thầm than hỏng rồi, chân bước ra xé mở vách tường Tiên giới, hạ giới.
Trong tam giới, Giang Nam và Quỷ Bà Thiên ngồi đối diện nhau.
- Bệ hạ thấy tai họa huyết quang? Mấy Đạo Quân nói bệ hạ chết chắc?
Quỷ Bà Thiên bưng một mâm bánh chèo rau hẹ lên, nhếch môi cười nói:
- Đúng là bệ hạ có kiếp số, trên người toát ra hơi thở tai nạn. Tám trăm năm sau bệ hạ sẽ gặp tai kiếp chết chắc.
Giang Nam hít sâu, nói:
- Kiếp đến từ đâu?
Khiến người kinh khủng hơn là Huyền Thiên giáo chủ. Giang thái sư giết vào Tiên Đế cung, ước chiến Ngọc Kinh Thiên Quân. Trong hai đạo cung, sân nhà của Ngọc Kinh Thiên Quân, chiến đấu mấy năm đánh đến gã không dám lộ mặt ra.
Sức mạnh đó làm nhiều cường giả trong Tiên giới thầm than, lãnh tụ giáo môn đô Giang thái sư danh xứng với thực.
Quản lý ngũ giáo phái, thống trị giáo môn Thiên Quân khác thành lập, Giang thái sư khí diêm và quyền thế ngút trời.
Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra Giang thái sư hết ngày lành.
Hiện giờ Tiên giới bình an nhưng Càn Nguyên tiên triều tiêu điều trong mưa gió, tùy thời sụp đổ. Giang thái sư quyền thế ngút trời trong tiên triều sẽ bị mấy người đầy dã tâm nhắm vào.
Tiêu diệt thái sư thì Càn Nguyên tiên triều sẽ bị đảo điên.
Có người cảm thán rằng:
- Giang thái sư tỏa sáng chói lòa, không biết rằng mình chết chắc.
Trong vô nhân cấm khu bao la vô ngần, các tiếng đạo âm lảnh lót vang lên. Giang Nam ngồi trong một cấm khu, đạo âm văng vẳng. Tận cùng cấm khu, thanh âm cổ xưa vang vọng, đại đạo cuồn cuộn. Hai loại đạo âm đụng chạm, biện pháp luận chứng.
Đây là cấm khu của Chức Mẫu, Giang Nam đến cấm khu này đã bốn mươi năm, luận mua với Chức Mẫu hơn bốn mươi năm.
Từ lần trước chiến đấu với Ngọc Kinh Thiên Quân xong Giang Nam rời khỏi Huyền Châu, đi vào vô nhân cấm khu tìm Đạo Quân tiền sử luận đạo.
Tuy Đạo Quân tiền sử đã thân chết đạo tiêu, nhưng gặp Giang Nam khiêu chiến bọn họ vẫn hăng hái chấp nhận. Thân phận, địa vị, khí phách không cho phép bọn họ từ chối.
Tận cùng cấm khu, tiếng cười của Chức Mẫu vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Huyền Thiên giáo chủ, ngươi sắp chết, ngươi có biết mình sắp chết không?
- Ta và ngươi biện pháp luận đạo bốn mươi ba năm, thấy khí vận của ngươi luôn thấp, bây giờ vận xấu tràn ngập. Ta luận đạo với người sắp chết đúng là phí lời.
Vẻ mặt Giang Nam thay đổi, cười hỏi:
- Sao Chức Mẫu nói vậy?
Tận cùng cấm khu bốc lên khói đen mù mịt, tử khí tràn ngập biến thành một mỹ nhân áo đen.
Nữ nhân cười duyên nói:
- Huyền Thiên giáo chủ, tuy ngươi có thần thông kinh người, bản lĩnh không tầm thường nhưng ngươi không tính ra mệnh đạo của mình được, kém xa đám chúng ta. Ta nhìn khí vận của ngươi, khí như hoa cái che trời. Nhưng khí vận hoa cái của ngươi ô uế không chịu nổi, đây là thiên nhân ngũ suy, người chưa suy, khí suy trước, đó là dấu hiệu chết chóc.
Giang Nam ngước lên nhìn nhưng không thấy gì, cười nói:
- Chức Mẫu nói đùa.
Chức Mẫu đánh tan tử khí, lười biếng nói:
- Ngươi là người sắp chết, ta không luận đạo với ngươi, tránh cho dính cái xui. Ngươi đi đi.
Giang Nam nhíu mày, Chức Mẫu đóng cấm khu đuổi hắn ra ngoài.
Không lâu sau Giang Nam đến một cấm khu khác, là cấm khu của Thanh Hư Đạo Quân. Giang Nam chưa đi vào chợt nghe thanh âm truyền ra.
- Tử kiếp quấn quanh giáo chủ, có dấu hiệu chết, hôm nay không luận đạo với giáo chủ.
Giang Nam khom người nói:
- Dám hỏi đạo huynh vì sao thấy vậy?
Trong cấm khu truyền ra giọng của Thanh hư Đạo Quân:
- Ta giỏi xem mệnh số, năm xưa cùng đám người Thiên Hi Thánh Nhân chiêu đãi ngươi trong cấm khu, thấy mệnh số của ngươi dài, biết không phải tướng chết sớm. Tương lai tiên đạo tan vỡ, không chừng trong cấm khu có một chỗ cho ngươi ở, vì vậy không ngăn cản làm gì.
- Nhưng hôm nay ta xem mệnh số của ngươi lại như búp bê, mệnh tựa tơ nhện, trong vòng ngàn năm sẽ đứt đoạn. Mệnh số của ngươi gần tới, tử kiếp sắp cắt mạng sống. Ngươi đi đi, ta không gặp ngươi.
Giang Nam nhíu mày, đi đến cấm khu tiếp theo. Đây là cấm khu Vân Dương phu nhân.
Vân Dương phu nhân khách sáo mở cửa cấm khu mời Giang Nam đi vào, nói:
- Thiếp thân người chết đạo tiêu, một bộ xương khô không có mặt mũi nào gặp giáo chủ. Tại sao giáo chủ không đi ứng đối tử kiếp mà còn loanh quanh trong cấm khu của ta?
Lòng Giang Nam chìm xuống, chắp tay hỏi:
- Tại sao Vân Dương phu nhân nói ta có tử kiếp?
- Thiếp thân tinh thông kiếp số, liếc sơ là biết kiếp số ngay. Bây giờ kiếp số quấn quanh giáo chủ như mây đen, trong khí đen ánh huyết quang, có dấu hiệu bị chém chết.
Giang Nam từ biểt Vân Dương phu nhân rời đi. Giang Nam trở về Huyền Châu, đang trầm ngâm thì Vạn Chú Đạo Quân đến bái phỏng.
Vạn Chú Đạo Quân nói:
- Giáo chủ, ngươi và ta hợp tác, sáu giáo phái hợp sức lại chờ tới cuộc chiến khí vận tám trăm năm sau, ngươi nhớ trả lại Chú Đạo thiên đàn cho ta . . . A?
Vạn Chú Đạo Quân nhìn Giang Nam, biến sắc mặt sau đó bình tĩnh như thường, gã đổi giọng:
- Giáo chủ, bây giờ ngươi trả Chú Đạo thiên đàn lại cho ta, ta sẽ dốc sức giúp ngươi thu hoạch ích lợi lớn nhất!
Giang Nam mỉm cười nói:
- Vạn Chú đạo huynh thấy dấu hiệu ta sắp chết, sợ sau tám trăm năm ta chết rồi đạo huynh không có được Chú Đạo thiên đàn đúng không?
Vạn Chú Đạo Quân hét thất thanh:
- Ngươi cũng biết?
Vạn Chú Đạo Quân sắc mặt âm trầm lẩm bẩm:
- Người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm, bản thân ngươi biết mình không sống được bao lâu. Tám trăm năm sau không chưng ngươi sống sót, nhưng tử kiếp này không có chút đường sống, không thể nào vượt qua được.
Giang Nam cười mắng:
- Cái gì gọi là người tốt không sống lâu, tai họa sống ngàn năm? Ta là thái sư tiên triều, công cái xã tắc, duy trì Tiên giới hơn một ngàn năm không loạn. Hai nhi tử của ta sáng tạo tiên đạo mới bố thí thiên hạ, dẫn Tiên giới đến thời đại mới. Ta là người tốt, còn đạo huynh ngươi mới là tai họa!
Vạn Chú Đạo Quân cười xòe:
- Giáo chủ, ta tập trung tu chú đạo, giỏi chém thần hồn, nguyên thần của người. Chém nguyên thần tất nhiên phải giỏi về nguyên thần. Bây giờ ta đã là Thiên Quân, bản lĩnh trước kia phục hồi chút ít. Tuy thần hồn, nguyên thần của ngươi lớn mạnh nhưng tử khí quấn quanh, cơ duyên to lớn tám trăm năm sau cũng sẽ là giờ chết của ngươi.
Lòng Giang Nam chìm xuống. Chức Mẫu Đạo Quân giỏi xem khí vận, nói khí vận của hắn hoa cái ô uế không chịu nổi. Thanh Hư Đạo Quân giỏi xem mệnh số, nói mệnh số của Giang Nam đã gãy. Vân Dương phu nhân giỏi xem kiếp số, nói kiếp số của Giang Nam gần ngay trước mắt.
Giang Nam vốn nửa tin nửa ngờ, bây giờ Vạn Chú Đạo Quân giỏi xem nguyên thần bảo là nguyên thần của hắn tràn ngập tử khí.
Có lửa mới có khói, Giang Nam phải tin.
Không lâu sau Vạn Chú Đạo Quân rời đi. Giang Nam nhíu mày suy tư, suy tính kiếp số của mình. Suy tính không đơn giản, Giang Nam cảm thấy tim đập chân run, huyết quang hiện ra trước mắt.
Giang Nam thầm than hỏng rồi, chân bước ra xé mở vách tường Tiên giới, hạ giới.
Trong tam giới, Giang Nam và Quỷ Bà Thiên ngồi đối diện nhau.
- Bệ hạ thấy tai họa huyết quang? Mấy Đạo Quân nói bệ hạ chết chắc?
Quỷ Bà Thiên bưng một mâm bánh chèo rau hẹ lên, nhếch môi cười nói:
- Đúng là bệ hạ có kiếp số, trên người toát ra hơi thở tai nạn. Tám trăm năm sau bệ hạ sẽ gặp tai kiếp chết chắc.
Giang Nam hít sâu, nói:
- Kiếp đến từ đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.