Chương 1663: Mình ta Bất Không. (1)
Trạch Trư
06/11/2014
Nhâm Tiên Thiên hào khí vạn trượng, cười ha ha nói:
- Giáo chủ, khi đó ta lại ở chỗ này chờ ngươi, ngăn cản ngươi cướp đi truyền pháp chi địa, ta và ngươi đường đường chánh chánh đại chiến một cuộc!
Trong Tiên Tôn thần điện, trước Trụ Hoang Thạch Bi, hai vị thiếu niên áo phần phật, liếc mắt nhìn nhau, Giang Nam xoay người đi ra Tôn điện, lạnh nhạt nói:
- Nhâm đạo hữu, ngươi không nên chết, nhất định phải sống đợi đến thời khắc ta trở lại nơi đây!
Ngoài Tôn điện, Bá Tôn Yêu Đế cùng Vãng Sinh Thần Đế đã thăm dò một cái đầu, thấy Giang Nam đi ra Tôn điện, Yêu Đế này lấy làm kinh hãi, vội vàng liền muốn lùi đầu về.
Giang Nam đối với hai người làm như không thấy, cất bước đi về phía đệ tam tọa thần điện trên đỉnh núi, thầm nghĩ:
- Thần điện có thể cùng Đế Tôn ngang hàng, nhất định không phải chuyện đùa, rốt cuộc là ai để lại tòa đại điện này, trong điện lại có truyền thừa gì, hắn có thủ đoạn hoàn toàn siêu thoát đi ra ngoài hay không...
Bá Tôn Yêu Đế cùng Vãng Sinh Thần Đế ngẩn ngơ, buồn bực Giang Nam vì sao không có xuống tay với bọn họ, bất quá Giang Nam không đối phó bọn họ, cũng để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhân cơ hội giãy dụa, mưu cầu đi lên đỉnh núi.
Sau một lúc lâu, Nhâm Tiên Thiên từ trong Tôn điện đi ra, cũng hướng đệ tam tọa thần điện đi tới, hai Thần Đế trong lòng lại căng thẳng, thấy Nhâm Tiên Thiên đối với bọn họ cũng làm như không thấy, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Hai cái tiểu tặc này, đợi trẫm đi lên thần sơn, nhất định phải đem bọn họ nghiền xương thành tro, bầm thây vạn đoạn!
Trong lòng Bá Tôn Yêu Đế nảy sinh ác độc nói.
Vãng Sinh Thần Đế cũng là ánh mắt chớp động, hai Thần Đế riêng phần mình toàn lực lên núi, qua hai ngày, rốt cục hoàn toàn thoát khỏi thời gian quái dị dưới chân núi, đi lên đỉnh núi!
Bá Tôn Yêu Đế cười ha ha, lấy tay đem Giải Thiên Hoa Cái của mình nắm trong tay, đằng đằng sát khí, cất bước đi về phía đệ tam tọa thần điện.
Vãng Sinh Thần Đế không nói một lời, mang tới Vãng Sinh Kim Chung, một tay nâng chuông vàng, cũng hướng đệ tam tọa thần điện đi tới.
Hai Thần Đế một trước một sau đi tới trước đệ tam tọa thần điện kia, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm biển đệ tam tọa thần điện treo hai chữ Bất Không, giờ phút này đại môn của Bất Không điện đã mở ra, một cỗ khí tức so sánh với chư thiên vạn giới, so sánh với những vũ trụ khác còn muốn Cổ lão từ trong thần điện truyền đến, vĩnh hằng mãi mãi.
- Vũ trụ Tịch Diệt, vòng đi vòng lại, vạn đạo đều không, mình ta Bất Không!
Hai Thần Đế cất bước đi vào trong cửa, đầu tiên đập vào mi mắt chính là văn tự viết ở trên đồng trụ, không khỏi ngẩn ra, trong lòng rung động vạn phần:
- Mình ta Bất Không! Khẩu khí thật lớn!
Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên liền ở trước cửa cách đó không xa, hai ngày thời gian này, hai người bọn họ không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn đồng trụ, tựa hồ ngây dại.
Vãng Sinh Thần Đế hàn quang chợt lóe, thầm nghĩ:
- Hai tiểu tử này, lại lâm vào trong nhập định, Ngộ Đạo trạng thái, vừa lúc nhân cơ hội đánh chết!
Bá Tôn Yêu Đế hiển nhiên cũng ôm lấy ý nghĩ đồng dạng, lúc này cất bước về phía trước, hai người trong lúc mấy bước liền tới đến phía sau Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên, đang muốn hướng hai người lâm vào trạng thái Ngộ Đạo hạ thủ, đột nhiên thân thể hai Thần Đế chấn động, dư quang ánh mắt quét qua đồng trụ thứ hai kia, không khỏi ngây dại.
Trên Đồng trụ có chữ viết lưu động, viết cũng là một câu nói.
- Tất cả Đại Đạo, từ đâu dựng lên? Tất cả Đại Đạo, quy về nơi nào?
Những lời này giống như là hỏi, nhưng trong đó tích chứa lý niệm rất là bất phàm, để cho Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên không khỏi lâm vào trầm tư.
Thế gian này có tám đại vũ trụ, lại có Tiên Giới, tồn tại vô số Đại Đạo, đủ loại Đại Đạo các diễn thần diệu, những Đại Đạo này là từ chỗ nào ra đời?
Vũ trụ tan biến, kể ra Đại Đạo, thậm chí bao gồm Thiên Đạo, Tiên Đạo, cũng sẽ hoàn toàn hủy diệt, lúc này, tất cả Đại Đạo quy về nơi nào?
Chỉ một những lời này, liền để cho hai Thần Đế giật mình, chỉ thấy mười sáu chữ này hào quang tỏa sáng, đột nhiên có hào quang nặng nề tràn ra, trong hào quang là trọng trọng thế giới, Bá Tôn Yêu Đế lập tức ở trong nhất trọng thế giới thấy được bản thân.
Hắn thấy mình ở trong tấm thế giới kia, khai thiên tích địa, diễn biến thế giới hùng vĩ, sáng tạo thiên địa vạn vật, phiến thế giới kia huy hoàng chí cực.
Thậm chí, hắn còn chứng kiến từng loại từng loại Đại Đạo lưu chuyển, Thiên Đạo vận hành, ảo diệu, ẩn chứa Đạo cùng Lý cho dù là hắn cũng vô pháp với tới và chưa từng lĩnh ngộ, để cho hắn không khỏi trầm mê trong đó.
Loại cảnh tượng này huyền diệu khó giải thích, phảng phất hướng hắn truyền thụ một loại đạo lý lớn lao, làm tâm thần Bá Tôn Yêu Đế bất giác yên lặng ở trong đó, ý đồ nắm chặc đến tất cả kỳ diệu của thế giới này.
Mà Vãng Sinh Thần Đế cùng hắn, ánh mắt rơi vào trong quang mang mười sáu chữ kia, liền khó có thể dịch chuyển khỏi nữa.
Ở trong mắt Vãng Sinh Thần Đế, bản thân trở thành nhân vật chính khai thiên tích địa, có thể đắp nặn hình thái Đại Đạo của cái thế giới này, thậm chí cơ cấu Thiên Đạo, có sức mạnh to lớn!
Hắn cũng chìm đắm trong đó, ý đồ nắm chặc đến đạo lý lớn mà thế giới trong hào quang kia giảng thuật.
Trước đồng trụ thứ hai, bốn người như si như say, thật lâu chưa từng động, qua một lúc lâu, đột nhiên chỉ thấy từng cái từng cái văn tự tản mát ra hào quang ảm đạm xuống, trong hào quang từng cái từng cái thế giới sụp đổ, Đại Đạo hủy diệt, Thiên Đạo hỏng mất, hết thảy hóa thành hư ảo.
Si mê trong mắt bốn người dần dần biến mất, riêng phần mình khôi phục thần thái, nhưng cũng không có nhúc nhích, mà là nhớ lại một màn mới vừa rồi kia.
Mới vừa rồi bọn họ thấy thế giới trong hào quang kia, đạo diệu hướng bọn họ giảng giải thế giới Đại Đạo tạo thành, Đại Đạo cơ cấu, Thiên Đạo vận hành, quả thực tương đương với một cuộc cơ duyên lớn lao, để cho bọn họ đối với Đại Đạo, đối với Thiên đạo hiểu, trước nay khắc sâu chưa có!
Thậm chí ngay cả Bá Tôn Yêu Đế cũng cảm giác được, bản thân cách Hoàng Đạo Cực Cảnh càng gần một bước!
Cho dù là Vãng Sinh Thần Đế cũng cảm giác được, bản thân có lẽ có thể không dựa vào tín ngưỡng lực, cũng có thể tu thành Hoàng đạo, luyện thành trường sinh!
Đế cùng Tôn thần điện là truyền pháp, truyền thụ phương pháp Tiên Nhân, mà tòa Thần Điện này là truyền đạo, truyền thụ đạo diệu.
- Các ngươi người nào thấy được, mới vừa rồi thế giới trong hào quang kia hủy diệt, bất diệt rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên, Giang Nam mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn nói.
- Cái gì bất diệt?
Bá Tôn Yêu Đế đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía Giang Nam, nhất thời nhớ lại gặp gỡ bi thảm của mình, không khỏi lửa giận xông lên đầu.
Vãng Sinh Thần Đế cũng tỉnh lại, cười nói:
- Bất diệt? Giáo chủ lại đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Ngươi đừng vội nói nhăng nói cuội, lần này coi như là thần tiên tới cũng cứu không được ngươi!
- Giáo chủ, khi đó ta lại ở chỗ này chờ ngươi, ngăn cản ngươi cướp đi truyền pháp chi địa, ta và ngươi đường đường chánh chánh đại chiến một cuộc!
Trong Tiên Tôn thần điện, trước Trụ Hoang Thạch Bi, hai vị thiếu niên áo phần phật, liếc mắt nhìn nhau, Giang Nam xoay người đi ra Tôn điện, lạnh nhạt nói:
- Nhâm đạo hữu, ngươi không nên chết, nhất định phải sống đợi đến thời khắc ta trở lại nơi đây!
Ngoài Tôn điện, Bá Tôn Yêu Đế cùng Vãng Sinh Thần Đế đã thăm dò một cái đầu, thấy Giang Nam đi ra Tôn điện, Yêu Đế này lấy làm kinh hãi, vội vàng liền muốn lùi đầu về.
Giang Nam đối với hai người làm như không thấy, cất bước đi về phía đệ tam tọa thần điện trên đỉnh núi, thầm nghĩ:
- Thần điện có thể cùng Đế Tôn ngang hàng, nhất định không phải chuyện đùa, rốt cuộc là ai để lại tòa đại điện này, trong điện lại có truyền thừa gì, hắn có thủ đoạn hoàn toàn siêu thoát đi ra ngoài hay không...
Bá Tôn Yêu Đế cùng Vãng Sinh Thần Đế ngẩn ngơ, buồn bực Giang Nam vì sao không có xuống tay với bọn họ, bất quá Giang Nam không đối phó bọn họ, cũng để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhân cơ hội giãy dụa, mưu cầu đi lên đỉnh núi.
Sau một lúc lâu, Nhâm Tiên Thiên từ trong Tôn điện đi ra, cũng hướng đệ tam tọa thần điện đi tới, hai Thần Đế trong lòng lại căng thẳng, thấy Nhâm Tiên Thiên đối với bọn họ cũng làm như không thấy, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Hai cái tiểu tặc này, đợi trẫm đi lên thần sơn, nhất định phải đem bọn họ nghiền xương thành tro, bầm thây vạn đoạn!
Trong lòng Bá Tôn Yêu Đế nảy sinh ác độc nói.
Vãng Sinh Thần Đế cũng là ánh mắt chớp động, hai Thần Đế riêng phần mình toàn lực lên núi, qua hai ngày, rốt cục hoàn toàn thoát khỏi thời gian quái dị dưới chân núi, đi lên đỉnh núi!
Bá Tôn Yêu Đế cười ha ha, lấy tay đem Giải Thiên Hoa Cái của mình nắm trong tay, đằng đằng sát khí, cất bước đi về phía đệ tam tọa thần điện.
Vãng Sinh Thần Đế không nói một lời, mang tới Vãng Sinh Kim Chung, một tay nâng chuông vàng, cũng hướng đệ tam tọa thần điện đi tới.
Hai Thần Đế một trước một sau đi tới trước đệ tam tọa thần điện kia, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm biển đệ tam tọa thần điện treo hai chữ Bất Không, giờ phút này đại môn của Bất Không điện đã mở ra, một cỗ khí tức so sánh với chư thiên vạn giới, so sánh với những vũ trụ khác còn muốn Cổ lão từ trong thần điện truyền đến, vĩnh hằng mãi mãi.
- Vũ trụ Tịch Diệt, vòng đi vòng lại, vạn đạo đều không, mình ta Bất Không!
Hai Thần Đế cất bước đi vào trong cửa, đầu tiên đập vào mi mắt chính là văn tự viết ở trên đồng trụ, không khỏi ngẩn ra, trong lòng rung động vạn phần:
- Mình ta Bất Không! Khẩu khí thật lớn!
Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên liền ở trước cửa cách đó không xa, hai ngày thời gian này, hai người bọn họ không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn đồng trụ, tựa hồ ngây dại.
Vãng Sinh Thần Đế hàn quang chợt lóe, thầm nghĩ:
- Hai tiểu tử này, lại lâm vào trong nhập định, Ngộ Đạo trạng thái, vừa lúc nhân cơ hội đánh chết!
Bá Tôn Yêu Đế hiển nhiên cũng ôm lấy ý nghĩ đồng dạng, lúc này cất bước về phía trước, hai người trong lúc mấy bước liền tới đến phía sau Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên, đang muốn hướng hai người lâm vào trạng thái Ngộ Đạo hạ thủ, đột nhiên thân thể hai Thần Đế chấn động, dư quang ánh mắt quét qua đồng trụ thứ hai kia, không khỏi ngây dại.
Trên Đồng trụ có chữ viết lưu động, viết cũng là một câu nói.
- Tất cả Đại Đạo, từ đâu dựng lên? Tất cả Đại Đạo, quy về nơi nào?
Những lời này giống như là hỏi, nhưng trong đó tích chứa lý niệm rất là bất phàm, để cho Giang Nam cùng Nhâm Tiên Thiên không khỏi lâm vào trầm tư.
Thế gian này có tám đại vũ trụ, lại có Tiên Giới, tồn tại vô số Đại Đạo, đủ loại Đại Đạo các diễn thần diệu, những Đại Đạo này là từ chỗ nào ra đời?
Vũ trụ tan biến, kể ra Đại Đạo, thậm chí bao gồm Thiên Đạo, Tiên Đạo, cũng sẽ hoàn toàn hủy diệt, lúc này, tất cả Đại Đạo quy về nơi nào?
Chỉ một những lời này, liền để cho hai Thần Đế giật mình, chỉ thấy mười sáu chữ này hào quang tỏa sáng, đột nhiên có hào quang nặng nề tràn ra, trong hào quang là trọng trọng thế giới, Bá Tôn Yêu Đế lập tức ở trong nhất trọng thế giới thấy được bản thân.
Hắn thấy mình ở trong tấm thế giới kia, khai thiên tích địa, diễn biến thế giới hùng vĩ, sáng tạo thiên địa vạn vật, phiến thế giới kia huy hoàng chí cực.
Thậm chí, hắn còn chứng kiến từng loại từng loại Đại Đạo lưu chuyển, Thiên Đạo vận hành, ảo diệu, ẩn chứa Đạo cùng Lý cho dù là hắn cũng vô pháp với tới và chưa từng lĩnh ngộ, để cho hắn không khỏi trầm mê trong đó.
Loại cảnh tượng này huyền diệu khó giải thích, phảng phất hướng hắn truyền thụ một loại đạo lý lớn lao, làm tâm thần Bá Tôn Yêu Đế bất giác yên lặng ở trong đó, ý đồ nắm chặc đến tất cả kỳ diệu của thế giới này.
Mà Vãng Sinh Thần Đế cùng hắn, ánh mắt rơi vào trong quang mang mười sáu chữ kia, liền khó có thể dịch chuyển khỏi nữa.
Ở trong mắt Vãng Sinh Thần Đế, bản thân trở thành nhân vật chính khai thiên tích địa, có thể đắp nặn hình thái Đại Đạo của cái thế giới này, thậm chí cơ cấu Thiên Đạo, có sức mạnh to lớn!
Hắn cũng chìm đắm trong đó, ý đồ nắm chặc đến đạo lý lớn mà thế giới trong hào quang kia giảng thuật.
Trước đồng trụ thứ hai, bốn người như si như say, thật lâu chưa từng động, qua một lúc lâu, đột nhiên chỉ thấy từng cái từng cái văn tự tản mát ra hào quang ảm đạm xuống, trong hào quang từng cái từng cái thế giới sụp đổ, Đại Đạo hủy diệt, Thiên Đạo hỏng mất, hết thảy hóa thành hư ảo.
Si mê trong mắt bốn người dần dần biến mất, riêng phần mình khôi phục thần thái, nhưng cũng không có nhúc nhích, mà là nhớ lại một màn mới vừa rồi kia.
Mới vừa rồi bọn họ thấy thế giới trong hào quang kia, đạo diệu hướng bọn họ giảng giải thế giới Đại Đạo tạo thành, Đại Đạo cơ cấu, Thiên Đạo vận hành, quả thực tương đương với một cuộc cơ duyên lớn lao, để cho bọn họ đối với Đại Đạo, đối với Thiên đạo hiểu, trước nay khắc sâu chưa có!
Thậm chí ngay cả Bá Tôn Yêu Đế cũng cảm giác được, bản thân cách Hoàng Đạo Cực Cảnh càng gần một bước!
Cho dù là Vãng Sinh Thần Đế cũng cảm giác được, bản thân có lẽ có thể không dựa vào tín ngưỡng lực, cũng có thể tu thành Hoàng đạo, luyện thành trường sinh!
Đế cùng Tôn thần điện là truyền pháp, truyền thụ phương pháp Tiên Nhân, mà tòa Thần Điện này là truyền đạo, truyền thụ đạo diệu.
- Các ngươi người nào thấy được, mới vừa rồi thế giới trong hào quang kia hủy diệt, bất diệt rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên, Giang Nam mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn nói.
- Cái gì bất diệt?
Bá Tôn Yêu Đế đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía Giang Nam, nhất thời nhớ lại gặp gỡ bi thảm của mình, không khỏi lửa giận xông lên đầu.
Vãng Sinh Thần Đế cũng tỉnh lại, cười nói:
- Bất diệt? Giáo chủ lại đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Ngươi đừng vội nói nhăng nói cuội, lần này coi như là thần tiên tới cũng cứu không được ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.