Chương 1311: Một ngón tay bóp chết. (1)
Trạch Trư
14/10/2014
Giang Nam lời vừa nói ra, tất cả thần quan thần tướng dưới trướng Trường Nhạc công tử cũng cười, nhiều thần quan thần tướng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hội ý, thần thức ba động, lẫn nhau trao đổi cái nhìn:
- Ba trận thắng hai? Tiểu tử này đích xác là hạ giới dế nhũi, nào biết đâu rằng Thần Giới bảo vật, giờ phút này nhìn thấy công tử cùng Lộ Thần Hầu đánh cuộc, không chiến trước sợ, hắn sợ!
- Hắn sợ thua, vậy thì thật nhất định phải thua! Lộ Thần Hầu quả nhiên là thẳng tính, lỗ mãng kháng hàng, tuyển người như vậy!
- Lần này công tử muốn kiếm tiền phi nghĩa, Tiên Thiên Thần Đăng là Hỗn Độn giới Tiên Thiên Thần Đế luyện thành pháp bảo bực này, uy lực rất kinh người, hợp với Hỗn Độn dị hỏa đốt Thần Đăng, một chiếc Thần Đăng hoàn toàn thúc dục mà nói, đủ để có thể cùng Thần Quân liều mạng!
- Thúc dục Tiên Thiên Thần Đế luyện thành Tiên Thiên Thần Đăng, cần pháp lực cực kỳ hùng hồn mới có thể làm được, mà chư thiên vạn giới, nếu bàn về pháp lực hùng hồn, ai có thể vượt qua công tử nhà ta, ai có thể so ra vượt công tử Chư Thiên Thần Triều Huyền Kinh?
Trường Nhạc công tử cũng lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Đã như vậy, Bổn vương có thể nào không thành toàn tiểu đạo hữu?
Lộ Phong Trần trong lòng máy động, nhìn Giang Nam một cái, thầm nghĩ:
- Hung ác, thật ác độc! Giang giáo chủ này, cắn một ngụm còn chưa tròn chân, còn cắn nhiều hơn hai cái, so sánh với ta còn muốn hung ác!
Giang Nam thấp thỏm bất an nhìn Lộ Phong Trần, lúng ta lúng túng nói:
- Lộ huynh, ý của ngươi như thế nào?
Lộ Phong Trần trong lòng co quắp một chút:
- Lão đệ, làm như vậy không tốt lắm đâu?
Giang Nam thở dài, có chút sợ hãi nói:
- Một ván mà nói, thật không có nắm chặc...
Lộ Phong Trần phẫn nộ nói:
- Ba trận thắng hai a... Lão đệ, ta không có bao nhiêu bảo bối cùng hắn đánh cuộc, nhà ta thật không có tiền bằng nhà hắn, lão tử hắn là Thần Đế, tại vị hai trăm vạn năm, vơ vét không biết bao nhiêu tài phú. Lão tử ta là Thần Tôn, hôm nay qua bốn mươi vạn năm đại thọ, hơn nữa lão tử ta hẹp hòi, đã sớm cùng ta ở riêng. Cái kia, ta có thể lấy được xuất thủ chỉ có Tiên Thiên Thần Đăng, những bảo bối khác của ta cũng so ra kém Tiên Thiên Thần Đăng...
- Lộ Thần Hầu, không bằng đánh cuộc nhỏ một chút a.
Thần quan bên cạnh Trường Nhạc công tử "thiện ý" cười nói:
- Trên người công tử cũng là bảo vật khó lường, tùy tiện lấy ra một vật, cũng có thể hù chết một đống dế nhũi! Nếu Thần Hầu đánh cuộc không dậy nổi, không bằng chúng ta cùng Thần Hầu đánh cuộc. Kiện pháp bảo này của ta, Thần Hầu nhìn giá trị bao nhiêu?
- Lão hủ nơi này hao tổn vạn năm mới luyện thành một viên Vạn Thọ Đan, nguyên vốn định lưu cho mình diên thọ, bất quá nếu Thần Hầu hào tình vạn trượng, lão hủ liền đem viên thuốc này làm thành tiền dâng ra. Viên thuốc này mặc dù không thể diên thọ vạn năm, nhưng mà so sánh với Ngũ Phúc Thọ Đào trân bảo bực này cũng không thua gì!
- Thần Hầu nhìn Bát Bảo Lưu Ly Tháp của ta!
- Thần Hầu, ta được đến công tử ban thưởng, ban cho ta một khối Tiên hồng bội, bên trong tích chứa một luồng Tiên quang!
...
Cái trán Lộ Phong Trần bức ra đầy mồ hôi lạnh, mạnh đĩnh trực cổ, vuốt mở tay áo, sắc mặt xanh mét nói:
- Các ngươi muốn đập bãi sao? Tốt, lão tử cùng các ngươi đánh cuộc! Người tới, đi đem tiểu kim khố của lão tử dời qua!
Lúc này mấy vị thần tướng dưới trướng Thần Thành hắn phi thân rời đi, qua không lâu, cổ họng hự hự khiêng tới một tòa thần môn hùng vĩ.
Thần môn kia cao tới trên dưới một trăm trượng, từng đạo Phù Lục phong cấm, tràn ngập trận trận thần uy, hiển nhiên bên trong phong ấn bảo vật. Lộ Phong Trần do dự, tựa hồ có chút không bỏ được mở ra tòa thần môn này.
Nơi xa, Vọng Nguyệt phu nhân suất lĩnh mấy cung nữ cao giọng nói:
- Lão gia, không nên quá mức! Chúng ta chỉ có chút gia sản này, nếu ngươi thua sạch, một mình ngươi đi uống gió tây bắc, Vọng Nguyệt Lâu là đồ cưới của ta, mới không cho ngươi đi cờ bạc!
Lộ Phong Trần cắn răng, phất tay nói:
- Nữ nhân thì biết cái gì!
Vọng Nguyệt phu nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, suất lĩnh cung nữ rời đi, cười lạnh nói:
- Khó trách Thượng Tôn đại lão gia sớm như vậy liền cùng ngươi ở riêng, nếu không của cải của Đại lão gia, sớm muộn gì cũng bị ngươi bại hoại sạch!
Lộ Phong Trần lúng ta lúng túng nói:
- Nữ nhân...
- Lộ Thần Hầu còn đánh cá không?
Quân Sơn Thần Chủ cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ đường đường Lộ Thần Hầu lại sợ vợ sao?
Lộ Phong Trần chịu không nổi khích tướng, kêu lên:
- Lão tử sợ nàng sao?
Hai tay hắn đánh ra từng đạo Thần Cấm, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí vạch trần từng đạo Phù Lục phong cấm, vẻ mặt thịt đau lấy ra từng kiện trân bảo, hướng Giang Nam nói:
- Lão đệ, ngươi có chút nắm chặc thắng những thằng nhóc này không, đây là lúc lão tử ta cùng ta ở riêng cấp cho ta một chút gia sản, là của cải cuối cùng của lão ca ca ta...
Giang Nam lau mồ hôi lạnh:
- Lộ huynh chớ nói, ta có chút ít sợ hết hồn hết vía...
Giờ phút này, trong Thần Đô sớm đã có không biết bao nhiêu người nghe nói trận đánh cuộc này, rối rít chạy tới, đợi thấy các loại bảo vật từ trong tòa đại điện này bốc hơi dựng lên, từng cái từng cái than thở liên tục, rối rít hỏi thăm tin tức.
Đợi đến nghe nói Lộ Thần Hầu là cùng Trường Nhạc công tử đổ đấu, càng làm cho những Thần Ma này than thở không dứt, liên tục xưng thổ hào.
- Chư thiên vạn giới, có tư cách cùng Trường Nhạc công tử đối đổ, chỉ sợ cũng chỉ là thập phái bát thiên thất thế gia, ngũ đô tứ thành lưỡng hậu cung những thổ hào này đi?
- Thần Đô Lộ Thần Hầu mặc dù tài lực kinh người, nhưng mà cùng Trường Nhạc công tử đối đổ, còn có chút không đủ a, Trường Nhạc công tử chính là Đế Tử, rút ra một cọng tóc gáy cũng so với bắp đùi của Thần Tôn bình thường còn thô!
- Ta mới vừa nghe, nghe nói trận đối đổ này là Trường Nhạc công tử nhìn trúng một dế nhũi mới vừa tiến vào Thần Giới, muốn cho hắn gia nhập Trường Nhạc Cung, bất quá dế nhũi kia rất ngạo khí, đối với Trường Nhạc công tử nói một tiếng cút. Trường Nhạc công tử đại nhân có đại lượng, không tính toán với hắn, nói để cho môn hạ Thần Ma cùng hắn đánh cuộc đấu, nếu hắn có thể thắng được, liền không tính toán với hắn. Kết quả, ngay cả Lộ Thần Hầu cũng bị dính líu tiến vào!
- Lộ Thần Hầu bị oan ức khó lòng rửa sạch a...
- Ta nghe nói, mấy người đệ tử của Trường Nhạc công tử cũng là nhân vật khó lường, ta nghe nói mấy vị Thần Ma này là trong các đại thế lực Thần Giới chọn lựa ra cường giả siêu quần bạt tụy, tùy tiện phóng ở bất kỳ một Thần thành nào, đều thuộc về nhân vật nổi tiếng! Nhất là Trường Nhạc công tử đại đệ tử Đái Chấn, nhị đệ tử Trưởng Tôn Thúc Vinh, cùng tiểu đệ tử Phan Thứ Xương, ba người này lại càng siêu quần bạt tụy, đã đến gần Thiên Thần, chiến lực lại càng đến gần Chân Thần, đặt ở trong Thiên Thần cũng thuộc về nhân vật đỉnh cấp!
- Ba trận thắng hai? Tiểu tử này đích xác là hạ giới dế nhũi, nào biết đâu rằng Thần Giới bảo vật, giờ phút này nhìn thấy công tử cùng Lộ Thần Hầu đánh cuộc, không chiến trước sợ, hắn sợ!
- Hắn sợ thua, vậy thì thật nhất định phải thua! Lộ Thần Hầu quả nhiên là thẳng tính, lỗ mãng kháng hàng, tuyển người như vậy!
- Lần này công tử muốn kiếm tiền phi nghĩa, Tiên Thiên Thần Đăng là Hỗn Độn giới Tiên Thiên Thần Đế luyện thành pháp bảo bực này, uy lực rất kinh người, hợp với Hỗn Độn dị hỏa đốt Thần Đăng, một chiếc Thần Đăng hoàn toàn thúc dục mà nói, đủ để có thể cùng Thần Quân liều mạng!
- Thúc dục Tiên Thiên Thần Đế luyện thành Tiên Thiên Thần Đăng, cần pháp lực cực kỳ hùng hồn mới có thể làm được, mà chư thiên vạn giới, nếu bàn về pháp lực hùng hồn, ai có thể vượt qua công tử nhà ta, ai có thể so ra vượt công tử Chư Thiên Thần Triều Huyền Kinh?
Trường Nhạc công tử cũng lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Đã như vậy, Bổn vương có thể nào không thành toàn tiểu đạo hữu?
Lộ Phong Trần trong lòng máy động, nhìn Giang Nam một cái, thầm nghĩ:
- Hung ác, thật ác độc! Giang giáo chủ này, cắn một ngụm còn chưa tròn chân, còn cắn nhiều hơn hai cái, so sánh với ta còn muốn hung ác!
Giang Nam thấp thỏm bất an nhìn Lộ Phong Trần, lúng ta lúng túng nói:
- Lộ huynh, ý của ngươi như thế nào?
Lộ Phong Trần trong lòng co quắp một chút:
- Lão đệ, làm như vậy không tốt lắm đâu?
Giang Nam thở dài, có chút sợ hãi nói:
- Một ván mà nói, thật không có nắm chặc...
Lộ Phong Trần phẫn nộ nói:
- Ba trận thắng hai a... Lão đệ, ta không có bao nhiêu bảo bối cùng hắn đánh cuộc, nhà ta thật không có tiền bằng nhà hắn, lão tử hắn là Thần Đế, tại vị hai trăm vạn năm, vơ vét không biết bao nhiêu tài phú. Lão tử ta là Thần Tôn, hôm nay qua bốn mươi vạn năm đại thọ, hơn nữa lão tử ta hẹp hòi, đã sớm cùng ta ở riêng. Cái kia, ta có thể lấy được xuất thủ chỉ có Tiên Thiên Thần Đăng, những bảo bối khác của ta cũng so ra kém Tiên Thiên Thần Đăng...
- Lộ Thần Hầu, không bằng đánh cuộc nhỏ một chút a.
Thần quan bên cạnh Trường Nhạc công tử "thiện ý" cười nói:
- Trên người công tử cũng là bảo vật khó lường, tùy tiện lấy ra một vật, cũng có thể hù chết một đống dế nhũi! Nếu Thần Hầu đánh cuộc không dậy nổi, không bằng chúng ta cùng Thần Hầu đánh cuộc. Kiện pháp bảo này của ta, Thần Hầu nhìn giá trị bao nhiêu?
- Lão hủ nơi này hao tổn vạn năm mới luyện thành một viên Vạn Thọ Đan, nguyên vốn định lưu cho mình diên thọ, bất quá nếu Thần Hầu hào tình vạn trượng, lão hủ liền đem viên thuốc này làm thành tiền dâng ra. Viên thuốc này mặc dù không thể diên thọ vạn năm, nhưng mà so sánh với Ngũ Phúc Thọ Đào trân bảo bực này cũng không thua gì!
- Thần Hầu nhìn Bát Bảo Lưu Ly Tháp của ta!
- Thần Hầu, ta được đến công tử ban thưởng, ban cho ta một khối Tiên hồng bội, bên trong tích chứa một luồng Tiên quang!
...
Cái trán Lộ Phong Trần bức ra đầy mồ hôi lạnh, mạnh đĩnh trực cổ, vuốt mở tay áo, sắc mặt xanh mét nói:
- Các ngươi muốn đập bãi sao? Tốt, lão tử cùng các ngươi đánh cuộc! Người tới, đi đem tiểu kim khố của lão tử dời qua!
Lúc này mấy vị thần tướng dưới trướng Thần Thành hắn phi thân rời đi, qua không lâu, cổ họng hự hự khiêng tới một tòa thần môn hùng vĩ.
Thần môn kia cao tới trên dưới một trăm trượng, từng đạo Phù Lục phong cấm, tràn ngập trận trận thần uy, hiển nhiên bên trong phong ấn bảo vật. Lộ Phong Trần do dự, tựa hồ có chút không bỏ được mở ra tòa thần môn này.
Nơi xa, Vọng Nguyệt phu nhân suất lĩnh mấy cung nữ cao giọng nói:
- Lão gia, không nên quá mức! Chúng ta chỉ có chút gia sản này, nếu ngươi thua sạch, một mình ngươi đi uống gió tây bắc, Vọng Nguyệt Lâu là đồ cưới của ta, mới không cho ngươi đi cờ bạc!
Lộ Phong Trần cắn răng, phất tay nói:
- Nữ nhân thì biết cái gì!
Vọng Nguyệt phu nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, suất lĩnh cung nữ rời đi, cười lạnh nói:
- Khó trách Thượng Tôn đại lão gia sớm như vậy liền cùng ngươi ở riêng, nếu không của cải của Đại lão gia, sớm muộn gì cũng bị ngươi bại hoại sạch!
Lộ Phong Trần lúng ta lúng túng nói:
- Nữ nhân...
- Lộ Thần Hầu còn đánh cá không?
Quân Sơn Thần Chủ cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ đường đường Lộ Thần Hầu lại sợ vợ sao?
Lộ Phong Trần chịu không nổi khích tướng, kêu lên:
- Lão tử sợ nàng sao?
Hai tay hắn đánh ra từng đạo Thần Cấm, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí vạch trần từng đạo Phù Lục phong cấm, vẻ mặt thịt đau lấy ra từng kiện trân bảo, hướng Giang Nam nói:
- Lão đệ, ngươi có chút nắm chặc thắng những thằng nhóc này không, đây là lúc lão tử ta cùng ta ở riêng cấp cho ta một chút gia sản, là của cải cuối cùng của lão ca ca ta...
Giang Nam lau mồ hôi lạnh:
- Lộ huynh chớ nói, ta có chút ít sợ hết hồn hết vía...
Giờ phút này, trong Thần Đô sớm đã có không biết bao nhiêu người nghe nói trận đánh cuộc này, rối rít chạy tới, đợi thấy các loại bảo vật từ trong tòa đại điện này bốc hơi dựng lên, từng cái từng cái than thở liên tục, rối rít hỏi thăm tin tức.
Đợi đến nghe nói Lộ Thần Hầu là cùng Trường Nhạc công tử đổ đấu, càng làm cho những Thần Ma này than thở không dứt, liên tục xưng thổ hào.
- Chư thiên vạn giới, có tư cách cùng Trường Nhạc công tử đối đổ, chỉ sợ cũng chỉ là thập phái bát thiên thất thế gia, ngũ đô tứ thành lưỡng hậu cung những thổ hào này đi?
- Thần Đô Lộ Thần Hầu mặc dù tài lực kinh người, nhưng mà cùng Trường Nhạc công tử đối đổ, còn có chút không đủ a, Trường Nhạc công tử chính là Đế Tử, rút ra một cọng tóc gáy cũng so với bắp đùi của Thần Tôn bình thường còn thô!
- Ta mới vừa nghe, nghe nói trận đối đổ này là Trường Nhạc công tử nhìn trúng một dế nhũi mới vừa tiến vào Thần Giới, muốn cho hắn gia nhập Trường Nhạc Cung, bất quá dế nhũi kia rất ngạo khí, đối với Trường Nhạc công tử nói một tiếng cút. Trường Nhạc công tử đại nhân có đại lượng, không tính toán với hắn, nói để cho môn hạ Thần Ma cùng hắn đánh cuộc đấu, nếu hắn có thể thắng được, liền không tính toán với hắn. Kết quả, ngay cả Lộ Thần Hầu cũng bị dính líu tiến vào!
- Lộ Thần Hầu bị oan ức khó lòng rửa sạch a...
- Ta nghe nói, mấy người đệ tử của Trường Nhạc công tử cũng là nhân vật khó lường, ta nghe nói mấy vị Thần Ma này là trong các đại thế lực Thần Giới chọn lựa ra cường giả siêu quần bạt tụy, tùy tiện phóng ở bất kỳ một Thần thành nào, đều thuộc về nhân vật nổi tiếng! Nhất là Trường Nhạc công tử đại đệ tử Đái Chấn, nhị đệ tử Trưởng Tôn Thúc Vinh, cùng tiểu đệ tử Phan Thứ Xương, ba người này lại càng siêu quần bạt tụy, đã đến gần Thiên Thần, chiến lực lại càng đến gần Chân Thần, đặt ở trong Thiên Thần cũng thuộc về nhân vật đỉnh cấp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.